Đóa Hoa Sơn Dã

Chương 3


Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 3

Maddie liếc nhìn lên ánh mặt trời xuyên qua những tán cây để xác định phương hướng, sau đó ngả người về phía trước vỗ nhẹ lên cổ con ngựa của cô. Thật không dễ dàng gì cách xa khỏi Frank và Sam, nhưng cô đã làm được. Có bất cứ thứ gì khiến những người đàn ông cho rằng cô không thể tự lo liệu? Tại sao những người đàn ông như Frank và Sam cứ chắc như đinh đóng cột rằng cô chẳng thể nào biết đâu là đâu? Frank đã lớn lên ở thành phố New York và Sam đã trải qua cuộc đời của mình ở miền Nam – cho đến khi họ đem treo-treo cổ, cô tự sửa lại-ông ấy, rồi ông về phía bắc và đó là nơi Maddie lần đầu tiên được giới thiệu với ông.
Cô vặn nắp bi đông ra và hớp một ngụm. Có vẻ như không có vấn đề gì về việc cả hai người họ chưa từng vượt qua sông Mississippi, mỗi người trong số họ vẫn tin rằng mình biết nhiều về truy tìm và theo dấu trong những vùng đất này hơn là người phụ nữ đã trải qua hầu hết cuộc đời bên phần phía tây con sông.
Chính anh chàng đại úy cũng thế, cô nghĩ. Nhưng trái lại cả Frank hay Sam đều không khiến cô giận dữ, mà là anh ta.
Trông một chốc, cơn giận khiến cô siết chặt hàm lại, nhưng rồi cô mỉm cười. Dù sao thì cuối cùng cô cũng thắng. Sau khi anh ta bị rơi vào cơn buồn ngủ bởi tác dụng của thuốc phiện, cô đã đi tới nơi anh ta trói cả Frank và Sam, và sau vài động tác cô đã thả họ ra.
“Nút thắt thủy thủ,” Frank làu bàu, và sau đó nói vài thứ về việc không ai có thể lén lút đằng sau ông.
Maddie không trả lời ông. Khi cô thuê hai người họ cô đã biết mình nên có vài kẻ làm thuê biết nhiều hơn về lãnh thổ da đỏ, chí ít là họ phải biết phân biệt một con hải ly với một con lửng, một người tộc Ute với một người Crow, nhưng không còn thời gian nữa, vì vậy cô đã nhận những người đàn ông mà Tướng Yovington gửi cho cô. Bộ mặt của Frank và kích thước của Sam đủ để dọa nạt hầu hết mọi người. Sam, như mọi khi, không nói lời nào khi Maddie thả ông ấy ra. Sam hành động như thể từ ngữ là ngọc ngà châu báu và ông sẽ trở nên nghèo túng nếu cho đi bất cứ từ nào.
Cô tìm thấy Edith ở bên dưới cỗ xe ngựa, bị trói và bịt miệng-và đang nổi điên. Dường như Đại úy Montgomery đã trượt vào trong giường với cô trước khi trói cô vào bánh xe. “Em đã nghĩ là anh ta muốn em,” cô thốt lên. “Tất cả anh ta muốn là trói em lại. Thậm chí sau đó em còn nghĩ anh ta đang dự tính thứ gì đó hay ho, nhưng anh ta chỉ bỏ em lại. Bỏ em ở đó! Không chạm!”
Maddie chỉ làm việc với những nút buộc trên những sợi dây thừng mỏng và không hỏi bất cứ câu nào về “thứ gì đó hay ho.”
Họ dỡ trại ngay lập tức. Sam vác gã đại úy đang thiu thiu ngủ ra ngoài lều và vất hắn tại mép sườn đồi dốc, rồi, dùng bàn chân của mình, đẩy nhẹ hắn để cho hắn lăn tròn xuống dưới đồi.
Maddie mong là đại úy sẽ không bị đóng băng trong cái không khí lạnh miền núi, nhưng cô nghĩ một gã đàn ông như Đại úy Montgomery, với tất cả những sự trơ tráo anh ta ẩn giấu bên trong, sẽ đủ để giữ anh ta ấm áp cho đến sáng.
Họ đã bỏ qua vài mỏ vàng, du hành chậm chạp trên lối mòn lồi lõm vết bánh xe tạm coi như là một con đường cho đến khi mặt trời mọc, và họ đã ở cách xa rất nhiều dặm giữa họ với vị Đại úy Montgomery kiên định.
Bây giờ đã là ba ngày sau đó và họ vẫn chưa thấy mặt anh ta trong suốt khoảng thời gian này. Có lẽ anh ta đã đóng băng tới chết. Hoặc, thực tế hơn, anh ta đã trở lại đồn đóng quân của anh ta và than phiền về một nữ ca sĩ opera người đã không chịu lắng nghe “lý lẽ.” Dù có gì xảy ra đi nữa, cô vẫn rất vui mừng được thoát khỏi anh ta.
Cô treo bi đông vào cái sừng trên yên ngựa rồi một lần nữa moi ra tấm bản đồ từ bên trong chiếc áo khoác lông cừu chặt khít của mình và nhìn vào nó. Giờ cô đã thuộc nó nằm lòng, nhưng cô vẫn muốn chắc chắn mình đang ở đúng nơi và đúng thời điểm.
Khi cô mở lá thư, cùng lúc cô rút ra một lọn tóc của Laurel. Nó đến cùng với lá thư thứ nhất, và có một ghi chú nói rằng một trong số những ngón tay của Laurel sẽ đến cùng lá tiếp theo nếu Maddie bỏ lỡ cuộc gặp hôm nay.
Với đôi tay run rẩy cô gấp tấm bản đồ lại và đặt nó cùng lọn tóc của Laurel trở lại vào trong túi áo và thúc ngựa tiến lên con đường núi dốc rải đầy sỏi đá.
Chúng đã có được Laurel, cô nghĩ. Những gã đàn ông, hoặc đàn bà, vô danh vô tánh này đã vì chuyện đó mà bắt cóc một đứa trẻ mười hai tuổi khỏi nhà cô bé ở Philadelphia và dùng cô bé để ép buộc Maddie làm theo ý chúng.
Sáu tháng trước Maddie lần đầu ra mắt trước công chúng Mỹ. Cô đã chinh phục toàn châu Âu, đã đi hát khắp lục địa suốt chín năm trời, luôn dành được sự tán thưởng đông đảo, nhưng cô vẫn mong mỏi quay về nước Mỹ. Người quản lý của cô, John Fairlie, đã đặt vé cho cô ở Boston và New York, và trong ba tháng vinh quang cô đã hát cho nước Mỹ, những người đã tỏ ra rất rộng rãi và hào phóng trong những lời ca tụng của họ dành cho cô.
Nhưng rồi ba tháng trước dì cô, người có một căn nhà nhỏ ở Philadelphia, đã gửi một tin nhắn nói rằng Maddie cần phải tới Philadelphia sớm nhất có thể.
Đây là chỗ mà ký ức của Maddie khiến cô khổ sở. Tại sao cô không đi ngay lập tức? Tại sao cô không bước ra khỏi cánh cửa và bắt chuyến xe lửa đầu tiên đến Philadelphia? Thay vì thế, cô lại đợi ba ngày, cho đến lúc cô hát xong ba vai diễn trước khi đi gặp dì cô. Sau rốt thì, dì đã lớn tuổi và hơi gàn dở một tí, có lẽ là cả một chút già cả ốm yếu, vì vậy bà ấy có thể đợi.
Vào lúc Maddie đến Philadelphia thì đã quá muộn để thay đổi mọi thứ. Laurel, cô em gái nhỏ nhắn của Maddie, được gửi đến phía đông để sống với bà quả phụ của anh trai của cha cô (tức là dì cô đó ^^) và để đi học. Maddie biết rằng em gái cô chỉ cách có vài trăm dặm nhưng, với những buổi biểu diễn và những nhu cầu của nghiệp ca hát, cô đã không có thời gian để làm một chuyến du hành đến Philadelphia-đã không dành ra được thời gian, cô tự chỉnh lại.
Vì vậy suốt mấy tháng Maddie đã ở trong vòng vài trăm dặm cách xa em gái bé bỏng của mình và chưa từng gặp lại cô bé.
Bây giờ, thúc ngựa tiến về phía trước, cô nhớ lại em gái mình khi cô bé còn là một đứa trẻ vụng về, mũm mĩm bám quanh theo cô, ngồi dưới cây đàn piano trong khi Maddie hát. Cha của họ thường nói rằng ông ấy không biết liệu bản thân Laurel có thể trở thành ca sĩ được không, nhưng ông chắc chắn cô bé là một người cực kỳ hâm mộ nhạc opera.
Trong chín năm Maddie hát ở châu Âu, cô viết thư và trao đổi những bức ảnh với gia đình xa cách của cô, và còn nhận được những lá thư trìu mến từ Laurel khi cô bé lớn lên. Laurel không thể hát như chị Maddie của cô bé, hoặc vẽ như chị Gemma của cô, nhưng cô có thể hết sức mến mộ những người chị tài năng của mình. Cô bé có thể giữ những quyển dán đầy tranh ảnh về họ và tôn thờ họ từ xa.

Maddie biết cô đã quá quen với sự kính yêu của cô em gái bé bỏng, và qua năm tháng cô đã gửi bản sao chép của những chương trình biểu diễn được ký bởi một vị vua hoặc Nga hoàng, hay là một cái quạt nhỏ bằng vàng hay thậm chí một chuỗi hạt ngọc trai, thế mà cô vẫn chưa dành ra được thì giờ để đến thăm cô bé khi cô ở quá gần như vậy.
Vào lúc Maddie đến Philadelphia, dì cô đã ở trên giường, kiệt sức với sự lo lắng và kích động. Đã gần một tuần kể từ khi một người đàn ông đến nhà bà và bảo với bà rằng hắn ta đang giam giữ Laurel và rằng hắn muốn nói chuyện với Maddie.
“Ba của con sẽ không bao giờ tha thứ cho dì,” dì cô cứ nhai đi nhai lại. “Ôi, Maddie, dì đã cố hết sức, Laurel thật là một đứa trẻ đáng yêu. Cô bé không bao giờ ồn ào hoặc lộn xộn như những đứa trẻ khác và cô bé yêu quý trường học. Tại sao, ôi, tại sao chuyện này lại xảy ra với nó cơ chứ?”
Maddie cho dì cô uống một liều thuốc phiện bổ dưỡng (giống như kiểu thuốc an thần vậy đó ^^), và đi xuống nhà dưới để đợi. Nó là một ngày dài đầy lo âu khắc khoải trước khi có ai đó liên lạc với cô. Hắn ta đội nguyên nón và đứng trong những bóng râm, nhưng cô đã khắc sâu từng đường nét khuôn mặt hắn.
Hắn bảo cô rằng cô sẽ có lại Laurel nếu cô đi đến những mỏ vàng mới khai thác bên sông Colorado và hát ở trong sáu thành phố.
Tại mỗi nơi này sẽ có người liên lạc với cô và đưa cô một tấm bản đồ, và cô sẽ phải đi đến nơi trên tấm bản đồ và một người đàn ông sẽ đưa cô một lá thư. Cô sẽ lấy lá thư đó trở về chỗ cắm trại của cô, giữ nó, và chuyển nó đến địa điểm kế tiếp.
“Cái gì ở trong những lá thư?” Maddie đã hỏi mà không suy nghĩ.
“Không phải việc của cô,” hắn gắt lên. “Đừng hỏi gì cả và em gái cô sẽ còn sống mà trở về với cô.”
Hắn còn cảnh báo cô là không được mang thêm bất kỳ kẻ ngoài cuộc nào vào trong chuyện này, và giữ yên cái miệng của cô. Hắn bảo rằng nếu cô tuân theo mọi mệnh lệnh, cô sẽ được thấy em gái mình tại thị trấn thứ ba và sẽ được giữ lại cô bé khi cô đến khu trại thứ sáu.
Maddie không còn nghĩ gì đến kế hoạch cho chuyến công diễn miền đông Hợp chủng quốc nữa. Cô chỉ thị cho người quản lý của cô hủy bỏ mọi buổi biểu diễn. John đã giận điên lên. Ông ấy nói cô đang buông thả nước Mỹ vào tay của Adelina Patti, rằng Patti sẽ trở thành con cưng của nước Mỹ, và nếu Maddie hủy bỏ những buổi biểu diễn của cô, những người Mỹ sẽ khinh thường cô.
Cô biết rằng điều John nói là sự thật, nhưng cô cũng biết rằng cô không có sự chọn lựa. Cô không muốn đi về phía tây và hát cho cái đám thợ mỏ, những kẻ nghĩ opera là “khi quý bà to béo hát hò.” Cô đã có đủ những vấn đề trong cuộc sống của mình mà không cần phải cố hát cho bọn lưu manh không hề muốn nghe cô này.
Rốt cuộc John đã hoàn thành theo ý cô và hủy bỏ những buổi biểu diễn, nhưng ông ấy cũng từ chức và giong buồm trở về nước Anh quê hương của ông ấy.
Họ đã ở cùng nhau từ khi cô mười bảy tuổi; trên thực tế là ông đã tạo dựng nên cô bây giờ, và cô đã mất ông chỉ bởi những gã đàn ông này và những bức thư của chúng.
Cô đang trong cơn điên cuồng đóng gói đồ đạc và lên kế hoạch cho chuyến đi viễn tây khi Tướng Yovington đến chỗ cô. Từ khi cô đến nước Mỹ ông đã trở thành người hâm mộ trung thành nhất của cô, đến thăm cô sau mỗi buổi biểu diễn, dẫn cô đi ăn tối, thậm chí thỉnh thoảng còn tặng quà cho cô, lúc thì hồng ngọc, lúc thì ngọc lục bảo. Cô biết ông rất thích biến cô thành tình nhân của ông, nhưng cô biết cách để phỉnh phờ đàn ông tin rằng cô cũng thích ở bên cạnh họ nhưng chỉ đơn giản là cô không thể.
Người đàn ông đến nhà cô hôm đó, tuy vậy, khác hẳn với con người dịu dàng, đáng yêu từng hôn tay cô trong những bữa tối. Ông ấy gần như lao vào nhà cô và bảo với cô rằng ông ấy đã biết về chuyện của Laurel.
Thật xấu hổ cho Maddie, cô đã òa khóc. Vị tướng giữ lấy cô trong một lúc, rồi vững chắc dựa cô vào một bên. Ông ấy nói với cô nhiều thứ cô không hiểu nổi. Tất cả là về chính trị của nước Mỹ, điều chẳng mấy hấp dẫn gì với Maddie. Nó có liên quan đến chế độ nô lệ và việc liệu vùng lãnh thổ mới nơi vàng vừa được phát hiện gần đây này sẽ gia nhập liên minh ủng hộ hay là chống lại chế độ nô lệ.”
“Chuyện này thì có liên quan gì tới Laurel?” cô hỏi, sịt mũi. “Hay có liên quan gì đến em chứ?”
“Họ cần một người đưa tin, người nào đó mà không ai sẽ nghi ngờ. Ai đó giống như một ca sĩ, người có thể tự do du hành và không gợi nên chút sự ngờ vực nào.”
“Vậy ai cần một người đưa tin?”
“Tôi không biết. Tôi không biết là em bị yêu cầu chuyển tin cho phe thuận hay chống chế độ nô lệ đây nữa.”
“Em không quan tâm về nô lệ. Em chưa bao giờ sở hữu bất kỳ ai trong đời, và em cũng không định làm thế. Em chỉ muốn em gái bé nhỏ của em trở về thôi. Có lẽ ba em-”
“Không!” vị tướng nửa như hét lên, sau đó bình tĩnh lại. “Những gã đàn ông này là bọn cuồng tín. Họ sẽ giết em gái em nếu em kéo ai khác vào trong này. Em nên làm theo chính xác những gì họ nói.” Ông nắm lấy tay cô. “Nhưng tôi sẽ giúp em.”

Ba ngày sau cô thấy mình đang đi theo hàng ngàn người khác về hướng tây, cả những người khai khẩn lẫn những người tìm kiếm vận may trong những mỏ vàng. Trừ việc cô đi trên chiếc xe ngựa của chính cô, được sơn đỏ tươi, và cô có đoàn giúp việc ba con người kỳ quặc nhất mà cô từng gặp. Có Frank, người nhìn chằm chằm xa xăm từ khuôn mặt méo mó của ông ta với cặp mắt giận dữ, và Sam, người hiếm khi mở miệng cho nên bạn không thể nào biết được anh ta đang nghĩ gì, và Edith, người tự gọi mình là Edith Mật ngọt và không ngớt thiết đãi Maddie với những câu chuyện về cuộc đời cô ấy trong vai một cô gái bán hoa.
Cả người lẫn xe đều được chọn cho cô bởi vị tướng. Maddie đã muốn một chiếc xe nhỏ hơn, nhưng vị tướng đã chỉ ra dáng vẻ cứng cáp của chiếc Concord và ông ấy cũng chỉ ra sự hữu ích của ba người ma ông đã thuê, tường thuật chi tiết cho cô những biệt tài ghê gớm của mỗi người bọn họ. Lúc đó cô đã quá háo hức để bắt đầu chuyến hành trình đến mức cô chẳng còn lo lắng gì đến những người đi cùng với cô nữa.
Vì vậy giờ cô ở đây trong vùng đất hoang dã này đi lên trên sườn một ngọn núi, khi chỉ vài tháng trước cô đang mặc sa tanh và ngủ trên chiếc giường đệm lông vũ. Suốt ngày cô bị bao quanh bởi những người nhận xét về những chỗ láy rền và những nốt ngân cuối của cô, và giờ cô đang ngủ trong một căn lều trên một chiếc giường cứng ngắt, bị bao quanh bởi những người như Edith, người nhận xét về những gã đàn ông khiến cô ấy bận rộn. Và những gã đàn ông như Đại úy Montgomery, người lẻn vào trong lều của cô vào buổi tối và bảo cho cô việc cô sẽ làm và bằng cách nào cô sẽ thực hiện nó.
Cảm ơn trời là cô có thể thoát được anh ta! Cô có thể khá dễ dàng đánh lừa Frank, Sam và Edith hơn. Sau rốt thì, họ cảm thấy như nó là việc của cô nếu cô muốn đi vào rừng một mình và mạo hiểm để bị giết chết, nhưng Maddie cảm thấy gã Đại úy Montgomery đó sẽ không để cô làm bất cứ thứ gì mà không có sự cho phép của anh ta. Cô không nghĩ anh sẽ bình thản trước thông báo rằng cô sẽ cưỡi ngựa vào trong rừng một mình và sẽ gặp lại anh sau khi cô quay lại.
Sẽ ra sao nếu như anh đi cùng cô? Sẽ ra sao nếu anh ngăn cô gặp người đàn ông với những lá thư? Sẽ ra sao nếu anh yêu cầu được biết điều cô đang dự tính và tại sao? Bởi vì Edith đã được thuê bởi Tướng Yovington, Maddie đã kể cho cô về nội dung những lá thư, nhưng Edith chỉ ngáp. Cô ấy quan tâm về chính trị còn ít hơn cả Maddie. Nhưng, dĩ nhiên, Edith thường không thể nghĩ quá chuyện bữa tối sẽ phục vụ món gì.
Nhưng Maddie cảm giác Đại úy Montgomery thì khác. Nếu anh đi cùng với cô, không nghi ngờ gì là anh sẽ chõ mũi vào mỗi khía cạnh của đời cô. Và nếu anh phát hiện ra những lá thư, cô không mảy may ngờ vực chuyện anh sẽ có một quan điểm gì đó về vấn đề nô lệ và anh sẽ không thích cô cản trở người ta lựa chọn theo ý nguyện tự do của riêng họ. Anh có lẽ sẽ làm mọi thứ có thể để ngăn cô “giúp đỡ” vùng đất này quyết định thuận theo hay chống lại chế đệ nô lệ.
Và đó là chuyện bắt buộc rằng anh không được cản trở, bởi vì nếu anh làm thế, Laurel sẽ bị giết. Một đứa trẻ mười hai tuổi vô tội, đáng yêu sẽ chết bởi một đại úy quá hăng hái tích cực nào đó đã làm điều anh ta nghĩ là “đúng.”
Cô đá ngựa tiến tới, thúc nó lên ngọn đồi dốc. Cô sẽ gặp bọn chúng trong vòng bốn giờ nữa.
***
“Cậu có thấy gì không?” Toby hỏi, nằm trườn ra bãi cỏ, nửa mơ ngủ trong ánh mặt trời giữa trưa.
Ring hạ thấp chiếc kính viễn vọng và nhìn xuyên qua khu rừng đến chỗ người phụ nữ đang thúc ngựa leo lên ngọn đồi dốc. Với Toby đi sát bên anh, Ring đã bám theo người phụ nữ ba ngày nay. Anh đã giữ khoảng cách, không bao giờ để cô biết anh đang ở gần. Cho đến giờ, cô vẫn chưa làm gì bất thường. Cô di chuyển trên cỗ xe ngựa của cô suốt cả ngày, những người đàn ông dựng lều cho cô vào buổi tối. Cô chẳng làm gì quá gây chú ý, nhưng anh quá chăm chú quan sát cô đến nỗi mất hết cả một ngày trước khi anh phát hiện ra những kẻ khác đang đi theo cô.
Vào lúc bắt đầu ngày thứ hai anh nhìn thấy hai người đàn ông. Họ là người những đàn ông có bàn chân nặng nề, không quen với địa hình vùng núi, và họ không hề cố gắng che đậy bản thân. Trong vài giờ anh quan sát họ theo dõi cô, trông như những con kền kền đang chờ ai đó lăn đùng ra chết vậy. Trong khi đang quan sát họ, anh nhìn thấy một chuyển động ở tầm xa, cách nhiều mét đằng sau phía trên những người đàn ông và, mở rộng kính hết cỡ, anh nhìn thấy một hình thù mà anh có thể vừa đủ nhận ra là một người đàn ông. Và nếu anh không nhầm, hắn ta là một tên da đỏ. Một mình. Ở đó dường như không có ai với hắn cả. Không biết hắn ta đang theo dõi người phụ nữ hay là hai người đàn ông đang dõi theo người phụ nữ kia?
Đó là buổi tối thứ ba khi anh nhìn thấy một ngọn lửa trại mới. Hai người theo dõi LaReina luôn nhóm lửa, gã da đỏ thì không bao giờ, va Ring đã quá tập trung vào bọn họ đến nỗi anh suýt tí nữa bỏ qua người đàn ông thứ tư trên chỏm núi đằng sau anh. Đằng xa, phía trên cao ngang với chỏm núi của Ring là một đống lửa nhỏ, và bằng cách nào đó Ring biết rằng người đàn ông này cũng bị thu hút bởi cô gái.
Lúc bấy giờ anh mới đặt kính xuống. “Cô ta có nhiều người theo đuôi còn hơn cả Pied Piper (Kẻ thổi kèn sặc sỡ).”
Toby gãi tay. “Cậu nghĩ họ muốn nghe cô ta hát?”
Ring khịt mũi. “Không giống lắm. Có thứ gì đó đang diễn ra bằng không thì cô ta đã chẳng phải nỗ lực để thoát khỏi cháu như vậy.”
Toby ngó lên những cái cây phía trước mặt và cười toe toét. Đó là anh chàng giận dữ, lạnh lùng, mình mẩy bầm dập, đau đớn người trở về trại ba ngày trước, và không có lượng câu hỏi nào đủ để khiến Ring kể cho ông nghe chuyện gì đã xảy ra. Từ lúc đó Ring và Toby đã đi theo người phụ nữ, trông chừng cô và chốn sơn dã quanh cô, nhưng luôn giữ khoảng cách.
Bây giờ họ đang nghỉ ngơi, hoặc ít nhất là Toby đang, trong khi Ring, nằm sấp trên bãi cỏ, quan sát cô gái từ phía bên kia khe núi.
“Làm thế nào mà họ có thể để cô một đi vào trong rừng như vậy?” Ring thì thầm. “Cháu nghĩ đám du côn của cô ta được cho là phải bảo vệ cô ta chứ.” Anh xoay lưng lại. “Một ông già và một tên chột mắt.”
“Chưa kể đến cái cô tóc hoe nhỏ nhắn kia nữa.” Toby nói. “Thật là một sinh vật nhỏ nhắn đáng yêu. Không đáng yêu như quý cô kia, nhưng-”
Ring, một lần nữa nhìn qua kính, đông cứng. “Hai gã kia đang triển khai hành động.” Anh nhấc kính lên thêm một nấc cao hơn ở phần chỏm kính trước mặt anh. “Và cả gã da đỏ cũng thế.” Trong một cử động anh đã đứng trên chân mình. “Cháu sẽ đi theo sau cô ta.”

“Và bằng cách nào cậu sẽ băng qua hẻm núi?” Toby hỏi. “Nhảy? Bay?”
“Cháu sẽ đi lên trên đỉnh và băng qua sống núi.”
Toby ngước lên. Bức tường đá dựng thẳng đứng phía trên họ. “Không ai có thể leo được như thế,” anh nói, nhưng Ring đã kéo bật đôi bốt ra và mang vào đôi giày da đanh của anh rồi. Anh cởi bỏ chiếc áo vét-tông quân đội tù túng, thanh kiếm của anh, và khẩu súng lục, cho đến khi anh không còn mang gì ngoại trừ quần dài, áo sơ mi, và thắt lưng. “Cậu không thể đi mà không có súng,” Toby phản đối. “Cậu không biết gì về mấy người bọn họ cả.”
Ring không trả lời, nhưng anh trượt một con dao vào trong ống giày, rồi đứng dậy và nhìn xuống Toby, khuôn mặt già dặn dãi nắng dầm sương nhăn lại vẻ cau có đầy lo âu. “Cháu sẽ ổn thôi.” Ring nói. “Đừng có như là một bà già vậy. Chỉ là việc gì đó cháu cần phải làm. Cháu không biết tại sao những kẻ ngốc đó cho phép cô ta đi vào rừng một mình nữa, nhưng họ đã làm thế và giờ mấy gã theo cô ta kia đang tiến sát lại. Cháu cần phải-”
“Cũng giống như cậu cần phải vác ta lần đó hả?”
Ring cười toe toét. “Giống vậy đó. Bây giờ, ngồi xuống và ngừng việc lo nghĩ của ông lại đi. Cháu sẽ đến chỗ người phụ nữ và đem cô ta trở về cỗ xe ngựa và mắng cho đám… lính gác đó của cô ta một trận nên thân. Cháu sẽ gặp ông tại cỗ xe chiều muộn hôm nay, và kể từ đó ta sẽ du hành cùng với cô ta.” Anh xắn ống tay áo lên trên cẳng tay. “Cháu bắt đầu hiểu ra tại sao Tướng Yovington muốn ai đó đi cùng cô ta. Cô ta cần sự bảo vệ.” Anh dừng lại. “Và cháu nhất định sẽ tìm ra điều cô ta đang trù tính, thứ mà cô ta quá sức thiết tha che dấu đến vậy.” Anh quay đi về hướng vách đá, rồi quay trở lại, và trong một giây siết chặt lấy vai Toby. Không ai có thể đoán ra rằng người đàn ông già cỗi hay sinh sự này lại như thể là người mẹ thứ hai đối với Ring. “Hãy làm vậy đi hoặc cháu sẽ thăng quân hàm cho ông và khi chúng ta trở về pháo đài ông sẽ có nguyên cả một đội quân những người đàn ông dưới sự chăm lo của ông đấy.”
“Chết tiệt,” Toby khịt mũi. “Ta sẽ đào ngũ. Cậu cứ đi đi. Ta có nhiều thứ khác để làm hơn là lo lắng bản thân cho cái nỗ lực tự sát của cậu.”
***
Maddie ngừng di chuyển và nghe ngóng. Cô có thể nghe thấy người đàn ông cô cần phải gặp đang càn lướt xuyên qua những bụi cây. Từ từ, yên lặng như tiếng vải da sột soạt có thể cho phép, cô xuống ngựa và bắt đầu dẫn nó đi lên sườn đồi. Khi tiếng ồn ngày càng to dần, tim cô bắt đầu đập mạnh. Bất chấp cơn giận của cô và sự sỉ nhục của cái âm mưu bắt cóc mà gã đàn ông này là một phần nằm trong đó, cô không được xúc phạm đến hắn. Cô phải tỏ ra lịch sự và khoan dung hết mức có thể. Cô phải-”
Cô hít một hơi buốt lạnh khi Đại úy Montgomery rớt xuống từ một cái cây, cách không đầy một bước chân ngay trước mặt cô. Cô đặt tay lên tim mình. “Anh làm tôi hết vía!” cô buộc tội, sau đó tự hồi phục lại. “Anh đang làm cái quái quỷ gì ở đây thế hả?” Tâm trí cô bắt đầu chạy đua. Cô cần phải thoát khỏi anh ta.
“Tôi cũng có thể hỏi cô câu đó,” anh nói. “Cô đã bảo tôi là cô có người bảo vệ, và giờ thì cô một mình ở đây.”
“Tôi muốn ở một mình.” Cô hít một hơi dài và cố gắng suy nghĩ. “Đại úy Montgomery, anh phải rời khỏi đây thôi. Tôi có vài việc phải làm và phải làm nó một mình. Nó liên quan tới việc, à… là một phụ nữ.” Có lẽ anh ta sẽ bỏ qua bởi sự khó xử trong lời tuyên bố đó.
Anh tựa người vào một cái cây và khoanh tay trước ngực. “Giờ thì, nó có thể là chuyện gì mới được?” Anh nhìn cô từ trên xuống. “Không thể là chuyện sinh đẻ. Tôi không thể tưởng tượng những kỳ kinh nguyệt của cô đòi hỏi cần phải rời khu cắm trại, lẫn không-”
“Anh đúng là gã đàn ông đáng khinh, và tôi sẽ không nghe thêm bất cứ lời thô bỉ nào từ anh nữa. Tôi đã bảo anh từ trước rằng tôi không cần hay muốn sự bảo vệ của anh.” Cầm lấy cương ngựa của mình, cô bắt đầu rời khỏi anh, nhưng anh đã chắn đường cô, và khi cô đi hướng khác, anh chặn nó nốt. “Được rồi, anh muốn gì?”
“Thông tin. Những người đàn ông cô sắp gặp mặt là ai?”
Cô không thể kể anh sự thật và gây hiểm nguy cho Laurel. Nghĩ đi, Maddie, nghĩ đi nào, cô tự bảo mình. “Một trong số họ là tình nhân của tôi,” cuối cùng cô nói, và hi vọng trông cô thành thật.
“Vậy tại sao anh ta không đến thăm cô tại nơi cô cắm trại?”
Cô quay mặt khỏi anh trong khi cố suy nghĩ. “Bởi vì… bởi vì…” Cô nhìn trở lại anh. “Bởi vì anh ấy là kẻ ngoài vòng pháp luật. Ôi, Đại úy, tôi biết anh ấy đã làm sai. Ý tôi là, anh ấy không phải tên giết người, nhưng anh ấy đã cướp vài ngân hàng vì vậy anh ấy không thể lộ diện được, còn tôi thì lại muốn nhìn thấy anh ấy.” Cô bước lại gần anh. Thông thường, những người đàn ông nghe cô hát không cần thêm bất kỳ sự ve vãn nào của cô cả, nhưng đây lại là một trong những gã đàn ông ngu ngốc có thành kiến từ trước với opera. Cô mỉm cười lên với anh. Anh ta là một người lính, một người đàn ông vẫn đang sống trong một pháo đài với vô khối đàn ông khác, vì vậy cô có lẽ không cần phải làm gì nhiều để tán tỉnh anh ta.
“Chắc chắn là, Đại úy, ngay cả anh cũng phải hiểu được tình yêu. Tôi yêu anh ấy dẫu cho anh ấy đã làm vài điều sai trái.” Cô bước gần thêm nữa. Tay anh buông xuống hai bên sườn, áo sơ mi của anh đã cởi nút ra một nửa, và có một vết cắt ngay trên cùng những chiếc xương sườn bên trái của anh. “Anh sẽ không ghen tị với tôi vài phút riêng tư cùng người đàn ông tôi yêu chứ, phải không?”
Anh không trả lời, vì vậy cô ngước lên nhìn anh. Anh đang nhìn xuống cô với nụ cười điệu đầy vẻ am hiểu, kẻ cả đến nỗi cô bước lùi lại.
“Kể tôi nghe, cô nói dối theo thói quen hay chỉ để đạt được mục đích của mình? Và hầu hết mọi người có tin những lời nói dối của cô không?”
Cô nhìn trừng trừng vào anh. “Tại sao, anh kẻ-ở-bên-trong-giấc-ngủ kia, anh thì biết cái gì về sự thật và dối trá chứ? Anh thì biết cái gì về sống sót chứ?” Trước khi cô kịp nghĩ về điều cô đang làm, cô chạy về phía anh, đầu cúi xuống, và đâm thẳng vào bụng anh, và khi anh buông ra một tiếng xì hơi khe khẽ, cô đá mạnh cẳng chân anh với đôi bốt đế cứng của cô, sau đó cắn vào ngực anh.
Anh tóm lấy cô quanh eo, và họ ngã nhào xuống đất khi anh đặt tay mình dưới cằm cô để ngăn cô khỏi cắn anh lẫn nữa. Khi anh đã kẹp chặt cô, cơ thể nhỏ bé của cô nằm dưới cơ thể to lớn của anh, anh nhìn vào cô. “Cô bị cái quái quỷ gì vậy? Cô dự tính cho chuyện gì hả? Cô đang làm gì trên những ngọn núi này?”
“Đừng làm đau cổ họng của tôi,” cô thì thầm. “Bất cứ cái gì trừ điều đó.”
Anh thấy rằng có nước mắt ngấn trong mắt cô và anh đã thả sự kiềm cặp nơi cằm cô, nhưng anh vẫn nằm phía trên cô, không cho phép cô thoát khỏi anh. Anh quan sát khi cô quay mặt đi, không muốn cho anh thấy những giọt nước mắt của cô, và điều đó dường như không bình thường đối với anh. Hầu hết phụ nữ thích đàn ông nhìn thấy họ khóc, anh nghĩ.
“Kể cho tôi điều gì đang diễn ra đi,” anh nói nhỏ nhẹ, mặt anh sát mặt cô.

“Tôi chỉ có thể vừa đủ để thở dưới trọng lượng của anh đè lên tôi, nói chuyện thì càng khó gấp bội và, bên cạnh, anh đã chảy máu lên người tôi.”
Anh liếc xuống tay mình, nhìn thấy máu đang chảy ra và nhiễu lên bộ đồ cưỡi ngựa đắt tiền của cô. “Xin lỗi. Ý tôi là, về chuyện máu me. Thật không phải dễ dàng gì để bắt kịp cô. Tôi đã phải trèo lên mặt núi đá ở đằng kia kìa.”
Maddie vặn người để nhìn, và cô thấy nó dựng thẳng đứng. Cô nhìn trở lại anh. “Không thể nào. Ngay cả ba tôi cũng không thể leo như thế.”
Anh tặng cô một cái nhìn kỳ quặc. “Tôi thì có thể và tôi đã leo lên nó.”
Trong khi anh nhìn xuống cô, cơ thể anh ở trên cô, mặt anh sát với mặt cô, cô nhận thấy đôi mắt anh đang tối sẫm lại và cô bắt đầu xoay trở để thoát khỏi anh.
“Cô sẽ không thành công được trong việc thoát ra đâu, và tôi không phiền để nói với cô rằng tôi phát hiện ra cảm giác của mình về những cuộc tranh đấu của cô thật dễ chịu. Tốt hơn có lẽ cô nên kể tôi nghe sự thật.”
Cô mở miệng ra để nói, nhưng rồi lại vểnh đầu lên và lắng nghe. “Người ấy đang ở đây,” cô thì thầm. “ Người ấy đang đợi tôi.”
“Hắn ta đã ở đó một lúc rồi. Tạo ra tiếng ồn còn hơn cả La…”
Cô nhìn anh và ánh mắt cô đang van nài. “Xin hãy thả tôi ra. Làm ơn đi, tôi xin anh đấy. Tôi cầu xin anh với tất cả linh hồn và trái tim tôi. Xin hãy thả tôi ra và để tôi đi gặp người đó.”
“Có lẽ người đàn ông này là tình nhân của cô thật. Có lẽ cô đang lén lút vụng trộm ở đằng xa, như thế Tướng Yovington sẽ không thể nghe thấy việc này.”
“Bộ tất cả óc của anh để ở trong quần hết rồi hả?” cô rít. “Không có gì trong cuộc sống đối với anh hơn cái thứ này hết à?” Cô diễn tả bằng điệu bộ, ám chỉ cơ thể của anh trên mình cô.
Anh trông nhạc nhiên. “Có rất nhiều thứ có ý nghĩa đối với tôi hơn là… cái thứ này.”
“Người ấy đang bỏ đi. Ôi, Chúa tôi, ông ta đang bỏ đi.” Tại đó Maddie trở nên điên cuồng tích cực đấu tranh để thoát ra khỏi anh.
Anh nhìn cô trong giây lát, giữ cô lại thì quá dễ dàng nhưng anh bị ngây ra bởi sự thật rằng cô có thể chiến đấu với anh quá dữ dội đến vậy. Bất cứ thứ gì cô muốn, cô hẳn muốn nó rất, rất nhiều.
“Bất cứ thứ gì,” cô nấc lên uất nghẹn trong một kiểu pha trộn giữa những giọt nước mắt và cơn cuồng nộ của sự tuyệt vọng. “Tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì nếu anh để tôi một mình đi gặp ông ta. Tiền bạc, trang sức, tôi sẽ… tôi sẽ…” Cô nhìn sâu vào đáy mắt anh. “Tôi sẽ lên giường với anh nếu anh để tôi có ba mươi phúc một mình với ông ta.”
Khi đó, anh lăn người khỏi cô và ngồi lên. “Đi đi,” anh nói nhẹ nhàng. “Tôi sẽ cho cô ba mươi phút, sau đó tôi đi với cô. Hiểu rồi chứ?”
Những giọt lệ trào nhanh trong mắt cô. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm, và bắt đầu chạy lên trên ngọn đồi dốc, dẫm qua những cành cây, bị một cây sồi rậm rạp cào mặt, ngã xuống nền đá cứng và hai tay thâm tím, nhưng chưa bao giờ thậm chí là ngừng lại chốc lát trong công cuộc bò lên đỉnh đồi của cô cả.
Anh dõi theo cô cho đến khi cô ra khỏi tầm mắt, sau đó dựa lưng vào một cái cây và lắng nghe. Anh có thể nghe thấy tiếng cô tìm ra người đàn ông, và vì một nguyên do nào đấy khiến anh nở một nụ cười mỉm. Không hiểu sao mà anh thấy thỏa lòng khi biết rằng cô đã nhận được điều mà cô vô cùng muốn.
Và đó là thứ gì mới được, anh tự hỏi. Cô đang theo sau chuyện gì? Hơn hết thảy, chỉ là có chuyện gì trên thế gian đang diễn ra quanh người phụ nữ này không biết? Anh càng biết cô lâu hơn, thì có vẻ cô càng trông giống như mắt bão vậy, với những con người và những sự kiện xoay vòng vòng xung quanh cô. Anh tự hỏi liệu cô có biết gì về những kẻ khác đi theo cô không, về tên da đỏ, và gã đàn ông thậm chí còn ở cách xa hơn cả tên da đỏ ấy.
Anh lại lắng nghe và có thể nghe thấy tiếng nói đã được nâng giọng của người đàn ông. Lập tức anh đứng lại thẳng trên chân. Dù cho hắn là bất kỳ ai đi nữa, họ hàng, bạn bè, hoặc kẻ thù, anh sẽ không cho phép hắn gây tổn hại đến cô. Ring chưa tiến được mười bước thì một mũi tên cắm phật vào cái cây ngay trước mặt anh. Tức thì, anh buông mình nằm úp xuống và lần tìm khẩu súng lục của anh, nhưng nó không có ở đó.
Anh nhìn xung quanh nhưng không thể thấy bất cứ ai, không thể nghe thấy gì cả. Mũi tên là một lời cảnh cáo, anh biết thế, bởi nếu nó muốn, mũi tên đó đã cắm vào anh. Nhưng cảnh cáo về cái gì mới được? Ở cách xa cô gái? Nếu vậy, tại sao tên da đỏ lại không bắn khi anh đang vật lộn với cô? Phải chăng mũi tên là cảnh báo việc phải để cho cô gái một mình gã đàn ông này?
Từ tốn, thận trọng, trong khi vẫn tìm kiếm trong những cái cây bất cứ dấu hiệu nào của tên da đỏ, anh đứng dậy và đặt tay mình lên mũi tên, rồi rút nó ra khỏi cây. Người Crow, anh nghĩ. Kỳ quặc thật, bởi người Crow không phải loại người hung bạo. Trên thực tế, người Crow thường xuyên chào mừng dân da trắng, Ring biết, vì những người da trắng mang lại những thứ hàng hóa tuyệt vời mà dân Crow có thể trộm lấy-và họ là những tên trộm tầm cỡ hạng nhất. Ring đã nghe kể rằng họ có thể lấy trộm một con ngựa của một người đàn ông và bỏ ông ta lại vẫn ngồi trên yên ngựa.
Anh nhìn vào mũi tên, tại đầu thép nhọn con con. Những người da đỏ ưa thích các loại hỏa khí, nhưng thường hay sử dụng một cái cung và tên khi họ muốn lặng lẽ. Gã da đỏ này dường như không chú ý rằng Ring đã biết hắn ở đó, nhưng hoặc hắn không muốn cho cô gái biết-hoặc cô đã biết từ trước. Và hắn ta có vẻ không muốn Ring can thiệp vào bất kỳ thứ gì cô đang thực hiện.
Anh nâng mũi tên trong điệu chào tĩnh lặng với gã da đỏ rồi trượt nó vô một trong những chiếc giày da đanh cổ cao của anh khi anh nghe thấy tiếng cô gái, người tự gọi mình là LaReina trở xuống đồi, tay và cổ của cô bị xây sát, và anh hình dung cô cũng có vài những vết thâm tím khác trên người cô như thế.
Cô đứng lặng yên khi cô đi tới chỗ con ngựa của mình và anh cũng không hề nói gì. Anh đã nghe và thấy đủ để biết rằng chẳng có chút tích sự nào khi cứ hỏi cô là cô đang làm cái gì và tại sao. Nhưng anh nhất định phải tìm ra. Dù cho anh có phải làm hay nói gì đi nữa, anh nhất định sẽ tìm ra tất cả đáp án cho những khúc mắc của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.