Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 2
Maddie kéo bức ảnh của cô em gái nhỏ của cô khỏi rương và ngắm nó. Cô đã quá mải mê, tới nỗi không nghe thấy tiếng Edith bước vào căn lều.
“Chị sẽ không bắt đầu khóc lên đấy chứ, phải không?” Edith nói khi cô trải tấm ra giường lên cái tấm ván cứng cáp hiện là giường của Maddie.
“Tất nhiên là không!” Maddie ngắt lời. “Em đã nấu xong món gì chưa? Chị thấy đói rồi.”
Edith đẩy một mớ tóc vàng hoe vẫn còn vương nước rửa bát ra khỏi mắt. Cả nó lẫn cái váy của cô ta cũng không được sạch sẽ gì cho lắm. “Chị có nghĩ đến chuyện thay đổi ý định không?”
“Không, chị không. Chị chưa bao giờ suy tính làm bất cứ chuyện gì trừ những chuyện chị cần phải làm. Nếu chị phải hát cho một lũ thợ mỏ vô học, trộm cắp, dơ bẩn để cứu em gái mình, chị sẽ làm.” Maddie nhìn cô gái, người mà một phần là hầu gái, một phần là bạn bè, một phần là kẻ gây phiền toái đối với cô. “Em không phải bắt đầu do dự rồi chứ, đúng không?”
“Không phải em là người có em gái mà bọn chúng sẽ đem giết và, bên cạnh, em sẽ không lo lắng gì nếu chúng nắm giữ em gái của em. Em sẽ lập kế hoạch kiếm cho mình một gã đào vàng giàu có, khiến cho anh ta cưới em và giúp em đổi đời.”
Maddie nhìn tấm ảnh lần nữa, rồi đặt nó xuống. “Chị chỉ muốn làm cho xong việc nhanh nhất có thể và đưa em gái trở lại. Sáu khu trại. Đó là tất cả những gì chị phải làm, và sau đó thì nó sẽ trở về với chị.”
“Ừa, vậy thì, chị cứ hi vọng đi nhé. Em không hiểu tại sao chị tin tưởng bọn chúng nhiều đến thế.”
“Tướng Yovington đã hứa giúp chị, và ông ấy là người chị tin tưởng. Khi tất cả chuyện này qua rồi, ông ấy sẽ giúp chị truy tố bọn bắt cóc.”
“Chị thật có nhiều niềm tin vào đàn ông hơn hẳn em” Edith nói, thình lình giật mạnh tấm trải giường. “Chị sẵn sảng để-” Cô ngừng lại khi thấy một hình thù to lớn, tối đen tại vạt lều. “Anh ta lại tới kìa.”
Maddie nhìn lên, sau đó trượt ra khỏi lều. Cô trở lại trong chốc lát. “Có lẽ có vài rắc rối,” cô nói với Edith. “Hãy đề cao cảnh giác tối nay.”
Một giờ sau, vừa đúng lúc Maddie đang kết thúc nốt bữa chiều của cô, cô nhìn lên và thấy hai người lính đang tiến gần. Hoặc, cô nghĩ, một người lính rưỡi, khi có một người đàn ông ăn vận đẹp tuyệt trần trong bộ quân phục được cắt đo vừa vặn hoàn hảo, đang ngồi trên phía trên con ngựa, hẳn là có huyết thống với con ngựa của Adam. Còn người kia, kích thước chỉ bằng một nửa người đầu tiên, trông như thể ông ta may chiếc áo sơ mi của mình từ một mớ giẻ rách đầy bụi bẩn. Có những cái túi lớn được vá chằng đụp phía trước chiếc áo, và mỗi cái túi dường như đều phồng lên.
“Xin chào,” cô nói, mỉm cười. “Các anh tới vừa đúng lúc tham gia với tôi một tách trà và có thể là một mẩu bánh táo nữa đấy.”
Người đàn ông cao to hơn, người mà Maddie bây giờ có thể thấy là một người rất đẹp trai, với mái tóc đen quăn lại bên dưới cái vành nón rộng của anh, đôi mắt đen, cau có, cặp lông mày đen dày, và bộ râu mép dày cũng đen nốt, chỉ quắc mắt giận dữ nhìn cô.
“Trà thật hả?” Người nhỏ hơn hỏi, làn da nâu nhăn lại khi ông ta nói chuyện. Một trong những cái răng cửa của ông ta bị mất tích. “Những quả táo thật à? Có bánh thật ư?”
“Sao, vâng, tất nhiên rồi. Xin mời tham gia cùng với tôi.” Ông ta nhảy xuống ngựa trong vòng một giây, trước khi Maddie kịp rót trà. Khi ông ta cầm lấy chiếc tách, tay ông ta mới đầu hơi run một chút. Cô rót một tách khác mang nó đi. “Ngài Đại úy,” cô nói với người đàn ông trẻ hơn, nhận ra cấp bậc của anh ta bởi những vạch đôi màu bạc trên vai anh.
Anh phớt lờ tách trà và cưỡi ngựa tới sát cạnh bàn. Tỏa sáng từ trên đỉnh con ngựa khổng lồ, anh ta dường như cao tới bốn mét, cô nghĩ, và cảm thấy một cục nghẹn nơi cổ khi cô ngước nhìn lên anh ta.
“Cô là LaReina?”
Anh ta có một chất giọng hấp dẫn nhưng không phải là một tông giọng dễ chịu gì. “Phải.” Cô mỉm cười hòa nhã hết mức có thể, cố lờ đi cục nghẹn trong cổ. “LaReina là biệt hiệu trên sân khấu của tôi. Tên của tôi thực ra là-”
Cô không có cơ hội để nói nốt, vì con ngựa của người đàn ông đã thực hiện một bước đi ngang và cô phải giữ lấy những cái đĩa khỏi bị lật ngược.
“Yên nào, Satan,” anh ta nói, và đem con ngựa to lớn trở lại dưới sự điều khiển.
Bên phải cô người đàn ông nhỏ con bị sặc nước trà của ông ta.
“Ông không sao chứ?”
“Ổn cả,” người đàn ông bé nhỏ nói, cười nhăn nhở. “Quỷ Satan, phải không nào?” Ông ta cười lớn.
Maddie cắt cho ông ta một mẩu bánh vô cùng hào phóng, đặt nó lên đĩa, và trao nó cho ông ta. “Ông có muốn ngồi xuống không?”
“Không, cám ơn, tiểu thư. Tôi sẽ ngó xem buổi biểu diễn này từ phía bên đây.”
Maddie dõi theo ông ta bước đi, rồi nhìn ngược trở lại người đàn ông trên lưng ngựa. Con vật quá gần tới nỗi cái đuôi vẫy vẫy của nó sắp sửa hất mấy cái đĩa văng khỏi bàn. “Tui có thể giúp được gì cho anh, Đại úy?” Cô dời một tách trà ra khỏi đường đi của cái đuôi.
Anh lần vào bên trong cái áo vét-tông ngắn màu xanh và rút ra một mẩu giấy được gấp lại và trao nó cho cô. “Tôi có lệnh từ Tướng Yovington để hộ tống cô qua cái khu trại đào vàng.”
Maddie mỉm cười khi cô mở tờ giấy. Tướng quân thật chu đáo làm sao khi thậm chí cung cấp thêm sự bảo hộ cho cô. “Anh mới được thăng cấp,” cô nói, nhìn vào cái tên trên tờ giấy. “Xin chúc mừng, Đại úy Surrey.”
“Trung úy Surrey đã qua đời tuần trước và tôi được lệnh hoàn thành nhiệm vụ của anh ấy. Tướng Yovington không biết về cái chết của Trung úy Surrey và vẫn chưa được thông tin về việc thay thế vị trí Surrey của tôi ở đây.”
Trông một chốc Maddie lặng đi. Cô chắc chắn rằng tướng quân đã chọn một người biết rõ tại sao cô phải vào trong những mỏ vàng. Cô chắc chắn rằng tướng quân đã đưa những mật lệnh riêng cho anh ta, nhưng bây giờ thì cô sẽ phải làm gì đây? Làm thế quái nào mà cô làm được những việc cô cần phải làm trong khi cô có một hai gã quân nhân rình mò cô kia chứ?
“Các anh thật là tử tế,” cô nói, gấp bức thư lại. “Và Tướng Yovington thật là tốt bụng làm sao, nhưng tôi không cần một sự hộ tống.”
“Quân đội cũng không cần phải phí phạm những sĩ quan để đi theo cùng một nữ ca sĩ phiêu bạt,” người đàn ông nói, nhìn xuống cô.
Maddie chớt mắt với anh ta. Chắc chắn, anh ta đã không có ý thô lỗ như là nó nghe có vẻ thế. “Làm ơn, Đại úy, anh sẽ vui lòng tham gia với tôi một tách trà chứ? Nó đang nguội dần. Và, ngoài ra, con ngựa của anh đang phá cỗ xe của tôi kìa.” Cô gật đầu hướng về chỗ con vật đang bắt đầu nhai rào rạo cái phần gỗ sơn đỏ của chiếc xe ngựa.
Người đàn ông, dùng hai đầu gối, quay con ngựa trở lên, sau đó dẫn cách ra xa vài bước anh ta xuống ngựa, bỏ lại cái cương lủng lẳng. Được huấn luyện tốt làm sao, Maddie nghĩ, và quan sát anh ta tiến về phía cô. Anh ta dường như cao gần ngang với lúc ở trên ngựa và cô phải ráng ngước lên nhìn anh. “Làm ơn hãy ngồi xuống, Đại úy à.”
Anh ta đã không ngồi mà còn đá cái ghế đẩu dưới bàn ra và đặt chân lên trên nó, sau đó, tựa mình trên đầu gối, anh ta rút ra một điếu xỉ gà thon dài từ bên trong cái áo khoác của anh và châm lửa.
Maddie nhìn anh, và cô chẳng lấy làm thích thú gì sự tự phụ và xấc xược của anh ta cả.
“Tôi nghĩ, thưa tiểu thư, rằng cô không có chút ý tưởng gì về những thứ nằm chờ cô phía trước.”
“Những người thợ đào vàng? Những ngọn núi?”
“Sự gian khổ!” anh nói, nhìn xuống cô.
“Phải, tôi chắc rằng nó sẽ khó khăn, nhưng-”
“Không có nhưng gì hết. Cô đúng là…” Anh nhìn xuống chiếc bàn với những cái đĩa bằng sứ của nó. “Cô rõ ràng không biết chút gì về sự gian khổ cả. Cô có thể biết được gì sau việc đã sống một cuộc sống được nâng niu chiều chuộng của một ca sĩ hát opera cơ chứ?”
Anh không biết cô, tất nhiên, hoặc có lẽ anh nên nhận thấy được cái cách đôi mắt màu lục của cô chuyển sang thẫm hơn. “Liệu tôi có thể xem anh là một người sành sỏi về opera không, Đại úy? Anh đã trải qua phần lớn thời gian quanh những sâu khấu opera? Anh có hát không? Giọng nam cao, có lẽ chăng?”
“Việc tôi có hay không biết về opera chẳng tạo nên sự khác biệt nào cả. Quân đội đã lệnh cho tôi hộ tống cô, và nó là sự tin tưởng của tôi rằng nếu cô biết bất kỳ thứ gì về những nguy hiểm nằm phía trước, cô sẽ bỏ ngay cái lịch trình liều lĩnh dại dột muốn thâm nhập vào trong những vùng mỏ vàng này.” Anh nhấc chân ra khỏi ghế và quay lưng lại với cô. “Bây giờ, tôi chắc chắn,” anh nói với giọng cha chú, “rằng những ý định của cô đang nằm ở vị trí ưu tiên hàng đầu. Cô muốn đem đến một chút nền văn hóa cho những người thợ mỏ.” Anh nhìn ngược lại cô và gần như mỉm cười. “Tôi ngợi khen ý định cao quý của cô, nhưng họ không phải là kiểu những người đàn ông sẽ trân trọng âm nhạc đích thực.”
“Ồ?” cô nói nhỏ nhẹ. “Và loại âm nhạc nào mà họ ưa thích vậy?”
“Loại giai điệu thô thiển, đặc sệt” anh nói nhanh. “Có điều nó không nằm ở đây hay ở đó. Vấn đề là những khu mỏ vàng không phải là nơi dành cho một tiểu thư.”
Tại đó Maddie cảm thấy rõ ràng như lúc nhìn anh săm soi cô từ trên xuống dưới-và không hề có chút xu nịnh trong tia nhìn của anh. Nó như thể là anh đã nói, Nếu cô đúng là một tiểu thư. “Những nơi tồi tệ, phải không?” Giọng cô lan truyền thật hết sức nhẹ nhàng. Năm tháng rèn luyện đã trao cho cô khả năng điều khiển tuyệt đối giọng của mình.
“Tệ hơn cả cô có thể tưởng tượng. Có những thứ đi lại trên đó-chà, tôi không muốn chất nặng lên người cô với nổi khiếp sợ. Không có luật pháp nào ngoại trừ một ủy ban phòng bị. Nạn treo cổ lan tràn, và treo cổ là phương pháp sạch sẽ nhất mà một người có thể chết. Trộm cắp.” Anh đặt hai tay lên bàn và nghiêng về phía trước. “Có những gã đàn ông chiếm đoạt lợi ích trên những người phụ nữ.”
“Ôi, trời. Chúa tôi,” cô nói, chớp mắt lên với anh, mắt cô mở to, “Và anh cho là tôi không nên đi vào bên trong những khu trại?
“Dứt khoát không.” Anh nghiêng mình ra khỏi cái bàn và một lần nữa gần mỉm cười. “Tôi hi vọng cô sẽ thấy được lý do.”
“Ồ, vâng, tôi có thể thấy lý do khi nó có mặt ở đó để trông thấy. Hãy nói cho tôi, Đại úy, à…”
“Montgomery.”
“Vâng, Đại úy Montgomery, nếu anh được thoát khỏi nghĩa vụ hộ tống tôi, thì anh dự định làm gì?”
Anh thoáng nhăn mày, rõ ràng không thích bất kỳ câu hỏi nào từ cô về bản thân anh. “Tôi sẽ trở lại Pháo đài Breck với những nhiệm vụ của tôi ở đó.”
“Những nhiệm vụ quan trọng?”
“Hẳn nhiên!” Anh gắt. “Tất cả nhiệm vụ mà một quân nhân thi hành đều quan trọng.”
“Bao gồm cả việc lau dọn nhà xí,” người đàn ông nhỏ bé lên tiếng khi ông bước về phía cái bàn, cầm trên tay chiếc đĩa trống không. “Nó là tất cả chuỗi ngày dài của những việc quan trọng như đốn củi, gánh nước và xây thêm nhiều căn cứ quân sự và-”
“Toby!” Đại úy Montgomery ngắt ngang.
Toby thôi nói khi Maddie đưa cho ông một lát bánh khác.
“Tôi xin lỗi thay cho binh nhì của tôi,” Đại úy Montgomery nói. “Thỉnh thoảng ông ấy không hoàn toàn nắm được mục đích thực sự của quân đội…”
“Còn anh thì có?” Maddie ngọt ngào hỏi. Cô cắt cho anh một lát bánh, đặt lên chiếc đĩa mỏng manh, và trao nó cho anh cùng một cái nĩa bạc nặng nề.
“Đúng thế, tiểu thư. Quân đội ở đây để bảo vệ vùng đất này. Chúng tôi bảo vệ những người khai khẩn da trắng khỏi dân da đỏ, và-”
“Và những người da đỏ khỏi dân da trắng?”
Toby tạo nên một tiếng cười khụt khịt, nhưng Đại úy Montgomery quăng cho ông một ánh nhìn khiến ông im lặng, sau đó đại úy chú ý đến cái đĩa của ông và miếng bánh đã ăn dở một nửa trong sự ghê tởm, cứ như thể ông vừa mới bán mình cho kẻ địch vậy. “Vấn đề là, thưa tiểu thư, cô không thể đi vào trong những khu mỏ vàng như vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi cho rằng nếu tôi không đi nữa, thì anh sẽ thoát khỏi mệnh lệnh phải đi theo, chà… anh gọi tôi là gì nhỉ? Một nữ ca sĩ phiêu bạt, đúng không?”
“Dù tôi có hay không thoát chẳng có ý nghĩa gì cả. Vấn đề là cô không được an toàn trong những bãi săn tìm vàng. Ngay cả tôi có lẽ cũng không thể bảo vệ cho cô được.”
“Ngay cả anh ư, Đại úy?”
Anh ngừng nói và nhìn cô. Nó sẽ không giống như anh đã mong đợi “Cô LaReina, cô có lẽ thấy chuyện này là một dịp để trò đùa, nhưng tôi đảm bảo với cô nó không phải. Cô là một phụ nữ không được bảo vệ một thân một mình ở đây, và cô không có bất kỳ ý tưởng gì về thứ đang nằm phía trước cô.” Anh nhướng một bên lông mày lên. “Có lẽ tôi đã nhầm lẫn khi cho rằng khao khát của cô là được hát. Có lẽ cô đang hi vọng dự phần vào cơn sốt vàng. Có lẽ cô đang dự tính giành lấy vàng rất khó khăn để kiếm được của một người thợ mỏ nhẹ dạ cả tin nào đó từ ông ta bằng cách sử dụng-”
“Ra là vậy,” Maddie nói, đứng lên, đặt hai tay lên bàn và nghiêng người về hướng anh. “Anh đã đúng ở phần đầu, thưa Đại úy: Anh đã nhầm lẫn trong sự kiêu ngạo. Anh không biết chút gì về tôi hết, tuyệt đối không, nhưng tôi sẽ nói anh nghe vài thứ về tôi: tôi sẽ vào trong những khu vàng đó và cả anh lẫn toàn bộ lực lượng quân đội còn lại của anh đều sẽ không ngăn được tôi lại.”
Anh nhướng mày tại đó và, nhanh như cắt, anh đặt tay mình lên cánh tay của Maddie. Anh định sẽ thực hiện bất cứ thứ gì cần thiết để làm cho người phụ nữ lắng nghe lý lẽ.
Ở bên ngoài ánh hoàng hôn bước ra hai người đàn ông, một người lùn tỉn, bè bè chắc nịch có khuôn mặt trong như thể ông ta đã trải qua năm tháng đập mạnh nó vô những bước tường gạch. Còn gã kia là người đàn ông to lớn nhất, đen nhất mà Ring từng nhìn thấy. Ring không quen việc thấy đàn ông cao hơn anh, nhưng gã này trên anh cả tấc.
“Liệu anh sẽ thả tôi ra chứ?” Maddie nói nhỏ nhẹ. “Cả Frank lẫn Sam đều không thích có bất kỳ tổn hại nào đến với tôi đâu.”
Miễn cưỡng, Ring thả tay cô ra và bước lui lại.
Maddie bước quanh cái bàn, và khi cô làm thế, hai người đàn ông đã đến sát cạnh cô. Gã lùn hơn thì không cao hơn cô bao nhiêu, nhưng ngay khi qua quần áo của ông ta cũng có thể thấy người ông toàn cơ bắp cuồn cuộn, khoảng gần cả một tạ chứ chẳng ít. Về gã còn lại, không có bất cứ ai sống trên mặt đất-dẫu sao đi nữa ít nhất là một con người có bất kỳ giác quan nào-mà muốn dây dưa mắc mớ đến hắn ta.
“Đại úy”, Maddie nói chậm rãi, tặng anh một nụ cười mỉm, “anh đã quá bận rộn chỉ bảo cho tôi điều anh cho rằng tôi không biết đến nỗi anh chẳng thèm bận tâm đến việc hỏi tôi về những biện pháp đề phòng mà tôi mang theo. Cho phép tôi được giới thiệu những người bảo vệ của tôi.” Cô quay sang người đàn ông thấp hơn. “Đây là Frank. Như anh có thể thấy, Frank đã từng tham gia vài giải thi đấu quyền Anh. Ông ấy có thể bắn bất kỳ thứ gì chuyển động. Bên cạnh đó, ông ấy có thể đánh đàn piano và thổi sáo.”
Cô quay qua người đàn ông cao to da đen. “Đây là Sam. Tôi đoán là tôi không cần phải nói anh biết Sam có thể làm gì. Ông ấy từng một lần đánh vật thắng một con bò đực. Thấy vệt sẹo quanh cổ ông ấy không? Ai đó có lần thử cố treo cổ ông ấy, nhưng sợi dây bị đứt. Không ai dám thử lại lần nữa.”
Cô nhìn Đại úy Montgomery, nhận thấy đôi mắt đen huyền của anh đang lấp lánh. “Đằng sau anh là Edith. Edith có một tố chất đặc biệt với những con dao.” Maddie mỉm cười. “Và cô ấy cũng không tệ với một cái bàn là tạo nếp máng.”
Cô thậm chí còn nở nụ cười rộng hơn. Thật là một cảm giác đáng yêu làm sao khi hạ gục người đàn ông vênh vang tự đại, biết-tuốt này. Từ cái nhìn của anh cô nảy ra ý nghĩ rằng anh không quen với việc bị đánh bại trong bất cứ việc gì. “Bây giờ, anh có được sự chấp thuận của tôi cho phép trở về pháo đài quân sự của mình và nói với họ tôi không cần bất cứ ai để hộ tống cả. Anh có thể bảo họ rằng anh đã thấy tôi đang nằm trong những bàn tay đáng tin cậy. Để cứu thoát cho lương tâm của anh tôi sẽ viết một lá thư cho Tướng Yovington về cái chết không đúng lúc của Trung úy Surrey và giải thích rằng trong khi tôi rất cảm kích đề nghị tử tế của ông cho một sự hộ tống, tôi quả thực không cần một ai tại thời điểm này.”
Cô cố gắng dừng bản thân lại nhưng cô không thể không hả hê được. “Tôi đặc biệt không cần ai đó vụng về lóng ngóng rõ ràng như anh. Frank đã biết từ hai hôm trước rằng các anh đang tìm kiếm chúng tôi. Những màn dò hỏi của các anh không thực sự khôn khéo cho lắm, và tất cả khoảng thời gian các anh ở trên đồi ngắm nhìn chúng tôi, thì Sam cũng quan sát các anh. Và khi các anh cưỡi ngựa vào trại… Trời ạ, Đại úy, ngay cả dàn đồng ca La Traviata cũng tạo ra ít tiếng ồn hơn các anh. Vì cuộc sống của mình tôi không thể hiểu được là tại sao quân đội lại chọn một người như anh để đi bảo vệ cho ai đó.”
Cô biết cô nên dừng lại, nhưng có vẻ là cô không thể. Cái cách mà gã đàn ông khó chịu này gọi cô như một kẻ hát rong lang thang đã đủ để khiến cho cô vứt bỏ đi hết mọi điểm dừng. “Dường như nếu quân đội băn khoăn cho sự an toàn của tôi khỏi những người da đỏ, điều ít nhất họ có thể làm là nên gửi cho tôi một người có thể xoay chuyển thế giới với một chút khéo léo hơn và ít hẳn tiếng ồn đi hơn. Nói cho tôi, Đại úy, anh đã từng ở miền Tây trước đây chưa vậy? Đã từng thấy một người da đỏ chưa? Anh có thể phân biệt một người bộ lạc Ute với một người Crow và một người Cheyenne không? Hay thứ mà anh có thể làm tốt nhất là chực đi dọa dẫm phụ nữ? Phải chăng nó là, có lẽ, thứ duy nhất anh có thể làm được?”
Cô tặng anh một nụ cười ngọt ngào. Suốt bài diễn văn của cô anh chỉ đứng đó, khuôn mặt đẹp trai của anh đeo một chiếc mặt nạ bằng đá, toàn thân anh cứng nhắc. Cô sẽ không thể biết được anh có còn sống hay không trừ đôi mắt đang bùng cháy với ngọn lửa đen.
“Anh có thể trở về đội quân của anh bây giờ, Đại úy,” cô nói. “Tôi đã xong với anh.”
Ring nhìn từ người đàn ông này sang người kia, rồi sang Maddie và kéo nhẹ vành nón. “Chào buổi tối, tiểu thư,” anh nói, sau đó quay lại, bước vòng qua Edith, và đi tới chỗ con ngựa của anh. Cách một bước sau anh là Toby, nhìn Sam với một chút kinh sợ, rồi ông ta nháy mắt với Maddie trước khi nhảy lên con ngựa đóng dấu quân đội của ông.
Họ chưa hoàn toàn ra ngoài tầm nghe trước khi Maddie bắt đầu cười ngặt nghẽo. Frank cũng cười khúc khích, và ngay cả Sam cũng mỉm cười, nhưng Edith thì không.
“Anh ta sẽ không thích thú gì những thứ chị nói với anh ta đâu.” Edith ngắt ngang.
“Chị cũng không thích những thứ anh ta nói với chị!”
“Ừa, thì, một người phụ nữ được sinh ra để nhận bất cứ thứ gì một người đàn ông đưa cho, nhưng một người đàn ông lại không quen với việc đó.”
“Vậy thì chị sẽ bắt đầu một khuynh hướng của những người phụ nữ không chấp nhận những gì đàn ông trao cho,” cô gắt lên, sau đó bình tĩnh lại. “Ôi được rồi, nó chẳng đáng phải bận tâm nữa, chúng ta đã trông thấy anh ta lần cuối cùng.” Sam tạo một chuyển động, gật đầu ra hiệu về phía đồi nơi hai người đàn ông đã từng ngồi và nhìn ngó qua chiếc kính viễn vọng. “Ừ phải,” Maddie nói. “Chị nghĩ một sự canh gác tăng cường tối nay có thể thích hợp đấy.”
Cô quay đi khi Frank thắp những ngọn đèn. Cô cho là mình có thể đi ngủ để cô có thể bắt đầu khởi hành vào sáng sớm mai. Cô mỉm cười lần nữa. Quá nhiều cho quân đội, cô nghĩ.
***
“Hù cô ta, hở?” Toby đang nói khi họ ngồi quanh đống lửa trại ăn đồ lương khô của quân đội. “Quý cô đó không có vẻ như là cô ta e sợ chút gì cả!” Ông cười khúc khích trong sự thán phục. “ Ta đã không nhìn thấy cả một trong những người đàn ông, thậm chí không biết là họ đã ở đó cho tới khi họ bước ra. Cậu nghĩ bọn họ ở đâu chui ra? Cái gã to lớn, ta có thể tin rằng hắn ta từ dưới địa ngục và chỉ vừa mới chui lên xuyên qua lòng đất, nhưng còn tên kia thì-”
“Ông có thể khép miệng lại trong vài phút được không?” Ring ngắt lời.
Toby không hề có một ý định nhỏ nhất nào để giữ yên lặng. “Cô ta quả thực là một người đẹp, phải không? Cậu nghĩ một người phụ nữ xinh xắn như cô ta có hát được không?”
Ring hất quăng cặn cà phê của anh. “Không. Nếu cô ta mà là ca sĩ, thì cháu sẽ là một kẻ dối trá.”
“Và cậu thì không phải, đúng không hả cậu bé?” Mắt Toby đang nhảy múa. “Cậu chỉ nói cho cô ta sự thật, rằng cô ta không biết về không thứ gì cả. Tại vì cậu không bao giờ hỏi cô ta xem liệu cô ta có một cặp trong băng những gã xấu xí quái đản để chăm nom cho cô ta hay không, cậu chỉ đơn giản là bảo cô ta. Cô ta chắc chắn không thích chuyện đó rồi đúng không? Nói rằng bọn mình tạo ra nhiều tiếng ồn hơn cả… gì ấy nhỉ?”
“Một dàn opera.” Ring nói to. “Cô ta nhắc tới tên của dàn hợp xướng opera. Bộ ông không có thứ gì khác để làm hả, ông già, ngoài việc ba hoa liến thoắng?”
“Eo ơi, ta hi vọng cậu sẽ không hù ta tệ lậu như cậu hù quý cô nhỏ nhắn đó. Cậu đi đâu đấy?”
Ring lên ngựa. “Đừng mong chờ cháu trở về trước buổi sáng.”
Toby chau mày. “Ta hi vọng cậu không dự tính làm điều gì đó ngu ngốc. Gã to con đó trông như hắn có thể bẻ cậu làm đôi lắm à.”
“Điều đó khó khăn hơn là nó trông như thế.” Ring ghì cương ngựa rời đi vào trong những cái cây. Khi anh đã ở vào khoảng cách kha khá khỏi Toby và cỗ xe ngựa của nữ ca sĩ, anh xuống ngựa, gỡ bỏ những cái túi trên yên ngựa của anh, và trút ra hết mọi thứ. Ở tận cùng đáy là một cuộn da và bên trong cuộn da là một hộp thiếc tròn. Anh đã không nhìn vào những món đồ này hai tháng nay rồi, nhưng anh biết giờ đây mình cần đến chúng.
Trong khi anh bắt đầu cởi quần áo, tâm trí anh trở lại lúc ban tối. Đó không phải là sự bẽ mặt làm anh phiền lòng, hay thậm chí là việc anh bị bẽ mặt bởi một người phụ nữ, không, một người đàn ông có thể chịu đựng được những lời xỉ vả, nhưng điều khiến anh bận tâm là cô ta đang ngáng đường một mệnh lệnh. Quân đội đã ra lệnh cho anh, và bất kể anh có không muốn thi hành mệnh lệnh bao nhiêu chăng nữa, anh định sẽ thực hiện nó bất chấp những điều được nói ngược lại.
Vậy là, cô ta nghĩ rằng cô ta an toàn trong vùng đất này, phải không? Cô ta cho là mình sẽ an toàn bởi vì cô ta có hai người đàn ông để mắt trong chừng cô ta. Sự thật là Ring đã không nhận thấy những người đàn ông lẩn bên trong bóng tối của chiếc xe ngựa-anh tự trách mình cho phần đó-nhưng khi anh nhìn thấy họ, anh đã không bị dọa dẫm. Ông lùn, Frank, có con mắt trái vẩn đục. Nếu ông ta chưa bị mù ở bên đó, ông ta cũng sắp sửa rồi. Với gã da đen, mặc cho làn da rắn chắc của ông ta và ông ta hiện ra như thể không có tuổi tác, Ring đã phát giác ra một sự cứng nhắc thoáng qua trong chuyển động của ông ta, và khi ông ta đứng, ông ta xoa nhẹ đầu gối phải. Anh đoán rằng người đàn ông già hơn là ông ta trông và cái chân phải kia đã tặng cho ông ta vô khối đau đớn. Về cô gái với những con dao, anh gạt bỏ cô ta. Có sự thèm muốn khát khao trong mắt cô ta và anh nghi ngờ mình chỉ cần mỉm cười với cô ta là cô ta sẽ thả rơi hết dao nĩa.
Về cô ca sĩ, cái cô LaReina này, cô ta là người khó dò nhất. Anh nghĩ mình đã nhìn thấu cô khi anh thấy cô lần đầu tiên. Cô có vẻ mềm yếu và ngây thơ. Cô dường như đang lắng nghe hết từng lời anh nói vậy. Cô xuất hiện như một quý cô, với cung cách đề nghị Toby trà từ những chiếc đĩa sặc sỡ của cô. Không ai trong số những bà vợ các sĩ quan từng tặng cho một binh nhì, đặc biệt là người trông như Toby, ngay cả đến một nụ cười. Vậy mà cô ca sĩ opera đã.
Khi Ring trút bỏ mảnh vải cuối cùng, anh biết rằng cô gái cần có một sự hộ tống. Có lẽ Tướng Yovington đã nhận ra điều đó và đấy là nguyên do tại sao ông ấy yêu cầu một quân nhân. Tuy vậy, lựa chọn Trung úy Surrey là một điểm lạ lùng. Ring nhớ anh ta chỉ là một người đàn ông thầm lặng tự giữ lấy bản thân mình. Không có quá nhiều thứ khác để nhớ về anh ta trừ một lần anh ta bị cáo buộc gian lận. Vị tướng phải có những lý do tốt đẹp nào đó cho lựa chọn của ông.
Cho dù ai là người ông ấy chọn để hộ tống cô, vị tướng hẳn là đủ tinh ý để nhận ra cô quả thật cần có ai đó đi cùng. Có lẽ vị tướng có thể nói rằng cô là một người phụ nữ mềm mại như thứ bột khoáng chất nhưng lại tin tưởng bản thân mình cứng cỏi và không thể bị khuất phục. Cô dường như nghĩ rằng cô sẽ không gặp rắc rối gì trong vùng đất vàng, mặc dầu thực tế cô là sinh vật dễ thương nhất anh từng được thấy trong nhiều năm qua.
Khi anh đã trần như nhộng, anh thắt chặt cái khố quanh hông, bước vào trong một đôi giày da đanh mềm, cao, buộc một con dao cạnh thắt lưng, sau đó mở cái hộp chu sa ra.
Vẻ xinh xắn của cô là một vấn đề. Có lẽ anh có thể giữ cho những người thợ mỏ tránh xa cô, nhưng làm thế nào anh giữ cô tránh xa khỏi những người thợ mỏ? Có lẽ vị tướng muốn người hộ tống giữ cho cô được trong trắng trinh bạch, trông chừng cô không hẹn hò với những người đàn ông khác.
Trong lúc anh nhúng những ngón tay vào trong lớp bột chu sa, anh nhún vai. Anh là một quân nhân. Anh không có lý do gì để tra vấn thứ đằng sau những mệnh lệnh ban cho anh. Anh chỉ việc tuân lệnh chúng.
***
Maddie đang ngủ say sưa, mơ màng rằng cô đang hát tại La Scala với Adelina Patti. Khán đài la ó và huýt sáo Patti, sau đó bắt đầu hô vang, “LaReina, LaReina.”
Cô đang mỉm cười trong giấc ngủ khi ánh sáng lóe lên của một que diêm được quẹt và rồi một ngọn đèn được thắp lên đánh thức cô. Cô chớp mắt vài lần, không muốn mở mắt ra. “Edith, tắt đèn đi nào,” cô ậm ừ, và bắt đầu trở mình. Có thứ gì đó đang giữ lấy bàn tay cô ở trên đầu. Ngái ngủ, cô kéo nó lại, rồi tỉnh lại một chút để kéo mạnh hơn. Tay cô không di chuyển được. Đột ngột, trong cơn hoảng loạn, cô bắt đầu cố ngồi lên, nhưng dường như cả tay và chân cô đều bị trói vào chiếc giường. Cô mở miệng để la hét.
“Cứ tiếp tục và hét hò đi. Tôi có thể đảm bảo với cô rằng sẽ không ai đến giải cứu cô đâu.”
Cô ngậm miệng lại và quay sang thấy Đại úy Montgomery ngồi trên nền ở giữa căn lều, bình thản hút một điếu xì gà thanh mảnh. Nhưng đó là một Đại úy Montgomery quá khác biệt đến nỗi ban đầu cô hầu như không nhận ra anh. Anh chỉ mặc có duy nhất một cái khố da, chừa lại đôi chân dài mạnh mẽ trần trụi, cũng như phần tốt đẹp của cặp mông vạm vỡ. Ngực anh trần trụi ngoại trừ vô số lông và ba vệt chu sa ở một bên vai. Anh cũng có những sọc vằn bột đỏ-cam rực rỡ chéo qua một bên má.
Có lẽ cô nên e sợ anh, nhưng cô chưa bao giờ một chút e sợ bất kỳ ai trong đời. Cô biết chính xác điều anh đang làm. Cô đã làm tổn thương lòng tự hào của anh và giờ anh đâm chọt sau lưng cô chỉ như bất kỳ cậu nhóc nào cũng sẽ làm.
“Anh thật tử tế làm sao khi xâm phạm đến tôi như thế này, Đại úy, và quả đúng là một bộ cánh diễn trò thú vị. Nhưng tốt hơn là anh thả tôi ra trước khi Sam phát hiện được. Anh ấy không có tính hài hước như tôi có đâu.”
Anh rít một hơi dài trên điếu xì gà của mình. “Tôi đã chăm sóc cả hai người đàn ông và hầu gái của cô trước khi đến đây rồi.”
Cô kéo ngược những sợi dây đang cầm giữ cô. “Nếu anh làm hại đến bất cứ ai trong số những người của tôi, tôi nhìn xem anh bị treo lên.”
“Treo cổ.”
“Hả?”
“Từ đó là treo cổ, không phải là treo lên. Treo lên là khi Chúa ban cho một người đàn ông món quà đặc biệt. Còn treo cổ là khi người ta đặt một sợi dây quanh cổ ai đó.”
“Món quà đặc biệt? Tôi không biết anh đang nói cái gì hết.”
“Ồ? Tôi cứ nghĩ cô biết vô khối, những thứ với vị tướng và tất cả.”
Đó là lúc mà Maddie hiểu ra anh ta đang nói cái gì. Trò giả trang và cột cô vào chiếc giường của anh ta để chứng tỏ cho một vấn đề không làm cô giận dữ, mà là do lời bóng gió của anh ta rằng có thứ gì đó giữ cô và vị tướng. “Sao anh dám!” cô thở mạnh. “Tôi sẽ tố cáo anh đến viên sĩ quan chỉ huy của anh vì chuyện này. Tôi sẽ nhìn xem anh bị treo lên- bị treo cổ-chết tiệt anh, moi gan và phanh thây, nếu anh không thả tôi ra ngay lập tức.”
“Cẩn thận nào. Cô đây gây ra đủ tiếng ổn đến độ dàn đồng ca… gì ấy nhỉ? La cái gì đó, phải không?”
“La Traviata, anh cái đồ cục mịch, quê mùa, đồ con la quân đội quá khổ! Thả tôi ra!”
Anh chậm rãi đứng dậy và vươn mình. “Nếu tôi là một tên da đỏ, tôi có thể lột da đầu của cô ngay tức khắc, hoặc là một gã đàn ông da trắng có thể làm bất cứ điều gì hắn ta muốn.”
“Có phải đó được cho là để hù dọa tôi không? Tại sao trên đời này lại có một tên da đỏ muốn mạo hiểm gây chiến chỉ vì mảnh da đầu của tôi cơ chứ?”
Anh ngồi xuống cạnh gờ chiếc giường và nhìn cô. “Cô chưa từng nghe rằng bọn da đỏ cướp bóc những phụ nữ da trắng như thế nào à, rằng chúng thèm muốn sắc đẹp của họ như thế nào ư?”
“Bộ toàn bộ những thứ anh đọc chỉ bao gồm mấy thứ tiểu thuyết ba xu rẻ tiền đó hả?”
Anh ngoảnh mặt đi và rít một hơi dài trên điếu xì gà. “Cô dường như biết vài thứ về những người da đỏ. Làm sao mà một nữ công tước, từ Lanconia, phải thế không, lại biết về người da đỏ?”
Maddie tính bắt đầu kể cho anh nghe sự thật nhưng rồi lại quyết định là cô sẽ bị nguyền rủa nếu làm thế. Cô sẽ không cho người đàn ông này thì giờ cả ngày nếu cô có thể thoát ra khỏi nó. “Anh thật là tinh ý, Đại úy,” cô nói, hầu như lầm bầm với anh. “Sự thật là có một người đàn ông miền núi-anh biết đó, những người thường hay đặt bẫy để lấy lông thú ở miền Tây-đã đến Lanconia và sống với chúng tôi. Khi còn là một đứa trẻ ông ấy thường nâng niu tôi trên đầu gối ông ấy và kể tôi nghe rất nhiều câu chuyện phi thường-những câu chuyện có thực.”
“Vì vậy giờ cô đến miền tây để thấy vùng đất ông ấy đã kể cho cô nghe.”
“Ồ, đúng thế. Và để hát nữa. Tôi khá giỏi trong chuyện hát hò.”
Anh rời khỏi cái giường, và trong khi tấm lưng của anh quay lại Maddie cố vật lộn với những sợi dây thừng, nhưng những nút buộc quá rắc rối và được thắt rất chặt.
Đột ngột, anh liếc ngược về phía cô, nhưng cô đã nhanh hơn, và khi anh nhìn thì cô đang nằm đó yên bình, mỉm cười với anh.
“Tôi đã nói với cô rằng tôi không nghĩ cô nên đi vào bên trong những khu trại. Chúng rất ư là hỗn độn và tôi lo ngại cho sự an toàn của cô.”
Lo ngại anh sẽ phải theo tôi vòng quanh thì có, cô nghĩ, nhưng có tiếp tục mỉm cười. “Tôi sẽ an toàn và anh có thể trở về quân đội của mình. Tôi hứa sẽ viết cho Tướng Yovington lá thư tử tế nhất có thể. Ông ấy là một người đàn ông dễ thương.”
“Tôi có thể mường tượng ra là cô biết.”
Cô nghiến chặt rặng lại. “Tôi bảo đảm với ngài, thưa ngài, rằng sự hứng thú của tướng quân đối với tôi hoàn toàn chỉ là về mặt nghệ thuật.”
“Nghệ thuật?”
Phải đó, anh đồ con chim đô đô trụi lông một nửa ạ, cô nghĩ. Nghệ thuật. Nhưng cô cười với anh. “Việc ca hát của tôi. Ông ấy thích nghe tôi hát. Nếu anh có thể tốt bụng tháo bỏ mấy cái dây này, tôi sẽ hát anh nghe.”
Anh tặng cô một nụ cười mỉm ra vẻ bề trên khiến cơn giận chạy xuyên suốt người cô như thể dầu lan trên chảo nóng: cô gần như đang cháy xèo xèo.
“Opera?” anh hỏi. “Không, cảm ơn.”
Cô đưa ra một tiếng thở dài điên tiết. “Thôi được rồi, Đại úy, ta hãy hạ màn và ngừng trò đố chữ này đi thôi. Anh đã đánh bại người của tôi, hầu gái của tôi, và tôi. Anh thắng rồi. Giờ thì anh muốn gì nào?”
“Quân đội đã lệnh cho tôi đi theo cô, và nó là việc tôi tính làm. Đó là, nếu cô không có đủ nhận thức để lắng nghe lý lẽ.”
“Lý lẽ để tôi làm bất cứ thứ gì anh muốn tôi làm, có đúng vậy không? Không, xin lỗi. Tôi không có ý nói thế.” Cô hít một hơi. “Đại úy, anh có lẽ là một trong ít người còn sót lại trên mặt đất không thích nghe một ca sĩ ở mức độ của tôi hát, nhưng tôi có thể đảm bảo với anh rằng hàng triệu người vòng quanh thế giới không quá-” Có định nói là cứng đầu, ương bướng, hoặc ngớ ngẩn, nhưng đã nghĩ ra cách tốt hơn. “Không quá thiếu nhận thức như vậy. Họ thích nghe tôi hát.”
“Việc tốt là tôi rất sẵn lòng cho âm nhạc, nhưng-”
“Anh thật là hào hiệp làm sao.”
Anh lờ đi lời bình luận của cô. “Nhưng tôi nghĩ cô nên trở về Hợp chủng quốc, đợi một vài năm cho đến khi vùng đất này được củng cố vững chắc hơn, sau đó hẵng quay lại để hát.”
Cô hít một hơi khác để tự trấn tĩnh, và khi cô nói, cô nói như thể với một đứa trẻ không được sáng dạ cho lắm. “Đại úy Montgomery, có lẽ anh chưa từng nghe điều này trước đây, nhưng giọng hát của một ca sĩ không phải là một thứ vĩnh cửu. Đó là một thực tế không may của cuộc đời, nhưng tôi sẽ không phải luôn có thể hát được. Như là hiện giờ, tôi mới hai lăm tuổi và thậm chí đã không còn ở đỉnh cao sự nghiệp của mình, nhưng tôi cần phải hát trong khi còn có thể, và tôi muốn hát cho những người đàn ông cô độc, đáng thương. Không, hơn nữa, tôi dự định hát trong những khu trại khai thác vàng.”
Anh nhìn xuống cô. “Cô đúng thật bướng bỉnh, phải không?”
“Tôi? Tôi mà bướng bỉnh á? Anh đã được bảo bằng mọi cách khả dĩ rằng anh không được cần đến, không bị yêu cầu phải làm gì cả, còn anh thì ở đây đang chơi trò da đỏ vào giữa đêm khuya khoắt và trói gô một người phụ nữ đáng thương không có chút khả năng bảo vệ nào đó.”
Anh suýt tí nữa đã mỉm cười với cô, nhưng anh ngồi lên chiếc giường và nghiêng qua người cô để cởi trói tay cô. Làn da của anh ấm và rám nắng, và cô nghĩ anh phải chạy loanh quanh rất nhiều với chỉ một cái khố để có thể rám nắng cả thân người như anh vậy.
Khi tay cô đã được cởi trói cô ngồi dậy xoa cổ tay và quan sát trong khi anh cởi trói mắt cá chân cho cô. Ngay lúc được tự do, cô đẩy vào anh và nhảy ra khỏi chiếc giường. Anh bắt được cổ tay cô trước khi cô chạm tới vạt lều và kéo cô lại vào trong giường, sau đó vươn mình bao phủ lấy cô, trừng mắt nhìn.
“Cô có loại uýt-ky nào không?” anh hỏi sau một hồi lâu nhìn trừng trừng. “Tôi nghĩ mình cần một chút.”
“Phục vụ rượu mạnh cho dân da đỏ là bất hợp pháp.”
“Đừng có đẩy tôi thêm nữa. Tôi đã có đủ thứ sẽ lấy đi từ cô rồi.”
“Trong cái rương nhỏ có một chai.”
Anh đi tới cái rương, xoay lưng về phía cô, nhưng ngay cả khi cô dịch chuyển có một bước chân, anh quay lại nhìn cô, còn cô thì chỉ mỉm cười.
Anh cũng lấy ra một chiếc ly từ cái rương và tự rót cho mình một ngụm rượu vừa phải, nốc hết, rồi rót một ngụm khác. “Phương án mà tôi thấy có hai sự chọn lựa: hoặc là cô sẽ không tiếp tục chuyến công diễn của cô hoặc cô đi với tôi như là người hộ tống của cô.”
“Đó giống như là cho tôi một sự lựa chọn những cách thức khác nhau để chết vậy.”
Anh nhướng một bên mày lên nhìn cô. “Tôi có thể cam đoan rằng sự đồng hành của tôi nói chung không thường được coi là tệ hại.”
“Làm ơn miễn cho tôi danh sách những cuộc chinh phục lãng mạn của anh. Tôi không có hứng thú.”
Rượu uýt-ky dường như có một tác động lên anh, và anh có thể cảm thấy mình đang thư giãn. “Vậy cô có hứng thú với điều chi hả tiểu thư?”
“Hát, hát, và hát. Và cả gia đình của tôi. Là những thứ đó đấy.”
Anh đang bắt đầu cảm thấy quá thư thái đến mức anh nghĩ mình tốt hơn nên ngồi xuống, vì vậy anh ngồi lên mặt nền, tựa vào cái rương. “Gia đình của cô. Những cậu nhóc công tước và cô nhóc nữ công tước. Họ cũng hát luôn chứ?”
“Không nhiều, nhưng họ rất tuyệt với những khẩu súng bắn trâu.”
“À, phải, săn bắn.” Mắt anh cảm thấy nặng trĩu. “Nếu cô phải ra đi và hát, tôi sẽ đi với cô và bảo vệ cô.”
“Nhưng, Đại úy Montgomery, điều anh có vẻ không hiểu là tôi không muốn anh đi với tôi. Tôi chưa bao giờ hỏi xin sự giúp đỡ của quân đội. Tôi chưa bao giờ muốn điều đó. Và tôi đặc biệt không muốn ai đó như anh. Dù trong hoàn cảnh nào tôi cũng không muốn anh đi cùng tôi.”
“Mệnh lệnh,” anh thì thầm. “Những mệnh lệnh.”
“Mệnh lệnh của anh, không phải của tôi.”
Anh chà xát tay mình lên đôi mắt, rồi nhìn vào chai uýt-ky. “Cái gì trong đây thế?”
“Thuốc phiện,” cô nói vẻ rạng rỡ. “Đó là sáng kiến của Edith. Cô ấy thường tặng miễn phí một ly rượu cho bất kỳ ai trong số, à… những khách hàng của cô ấy nếu cô không hợp ý với họ. Khi họ tỉnh lại, cô thường bảo họ rằng họ là một người tình tuyệt diệu. Không một người đàn ông nào từng nghi ngờ cô ấy.”
Anh chỉ có thể vừa đủ giữ cho cơn buồn ngủ khỏi bao trùm lên anh. “Cô thuốc tôi?”
“Anh mới là người yêu cầu uýt-ky. Tôi chỉ là người hưởng thành quả.” Cô rời khỏi chiếc giường và đi đến anh, vỗ nhẹ lên đầu anh. “Đừng có lo, Đại úy, anh sẽ tỉnh dậy trong vài giờ nữa, không phải chịu thêm gì tồi tệ đâu. Và khi anh thức, anh vui lòng đi kiếm ai khác để quấy rầy nhé? Tôi có những kế hoạch cho đời mình rồi, và chúng không bao gồm một đại úy quân đội khoa trương, hống hách, biết-tuốt-mọi-thứ, người đã gọi tôi là một nữ ca sĩ phiêu bạt.”
Cô bước một bước về hướng cửa lều, và anh tạo một chuyển động như thể tính bám theo cô, nhưng anh đã quá yếu ớt trước cơn buồn ngủ. “Ngủ ngon, Đại úy,” cô nói ngọt ngào, “Và mơ đẹp.” Cô rời khỏi căn lều.