Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 1
Đại tá Harrison đọc lại lá thư lần thứ hai, rồi ngả người ra sau ghế và mỉm cười. Sự đáp lại lời nguyện cầu, ông ta nghĩ. Đó là cách duy nhất để diễn tả lá thư. Sự đáp lại lời nguyện cầu.
Chỉ đảm bảo là bức thư thực sự đã nói điều ông nghĩ là nó đã, một lần nữa ông nhìn lại nó. Tướng Yovington đã ban ra những mệnh lệnh từ Washington, D.C., điều động Trung úy L. K. Surrey rời khỏi đồn đóng quân của Đại đội J, đoàn kỵ binh thứ hai, để thực hiện một công tác đặc biệt. Nhưng bởi Trung úy Surrey vừa qua đời tuần trước cho nên Đại tá Harrison sẽ phải chọn một người khác thay thế cho nhiệm vụ này.
Nụ cười của Đại tá Harrison rộng ra. Ông đã chọn Đại úy C. H. Montgomery vào vị trí của Trung úy Surrey. Trung úy, giờ được thay thế bằng Đại úy Montgomery, đã được “yêu cầu” hộ tống một ca sĩ opera vào trong những khu mỏ khai thác vàng thuộc hạt Colorado. Hắn ta sẽ phải ở lại đó với cô ta và cái ban nhạc nhỏ bé của cô bao gồm các nhạc công và đầy tớ cho đến khi nào quý cô đó còn cần đến hắn. Hắn buộc sẽ phải bảo vệ cô ta khỏi bất cứ nguy hiểm nào mà cô ta có khả năng chạm trán trong cuộc hành trình và phải làm mọi thứ hắn có thể để đảm bảo chuyến đi của cô ta thuận tiện hơn.
Đại tá Harrison đặt lá thư xuống, giữ lấy nó như là một thứ bảo vật quý giá vậy, và nở nụ cười thật rộng tới nỗi khuôn mặt ông ta gần như rạn nứt. Kẻ hầu gái cho quý cô, ông ta nghĩ. Đại úy Montgomery tự cao tự đại đang bị ra lệnh phải trở thành không gì hơn là kẻ hầu gái cho một quý cô. Nhưng, quan trọng hơn, Đại úy Montgomery đang bị buộc phải rời khỏi Pháo đài Breck. Đại tá hít sâu vài hơi trong lành, và nghĩ về việc nắm trong tay pháo đài riêng mình để chỉ huy, cũng như việc không cần phải đối phó với sự hiểu biết hoàn hảo tuyệt vời của Đại úy Montgomery nữa. Sẽ không còn chuyện những người lính trông chờ đại úy của họ sự phê chuẩn cho mỗi mệnh lệnh, sự chấp thuận để làm điều mà đại tá của họ đã yêu cầu.
Đại tá Harrison nghĩ ngược lại đến thời điểm lần đầu tiên ông đến Pháo đài Breck một năm về trước. Người tiền nhiệm của ông, Đại tá Collins, đã từng là một kẻ bợm rượu già cỗi ngu ngốc và lười biếng. Mối bận tâm duy nhất của Collins là sống sót cho đến khi lão nghỉ hưu, rời khỏi cái vùng đất da đỏ và trở về bang Virginia, nơi người ta sống theo kiểu cách văn minh. Lão đã vui lòng chuyển hết tất cả trách nhiệm lên người chỉ huy thứ hai của lão, Đại úy Montgomery. Và tại sao lại không chứ? Thành tích của Montgomery phải thấy tận mắt mới tin nổi. Hắn ta nhập ngũ từ khi lên mười tám, và trong tám năm kế tiếp hắn đã tự đưa mình thăng tiến qua các cấp bậc. Hắn bắt đầu là một binh nhì, và, sau sự anh dũng phi thường trên chiến trận, hắn đã được thăng cấp thành sĩ quan. Chỉ mất ba năm hắn từ hàm thiếu úy lên tới đại úy, và với tốc độ này hắn sẽ vượt mặt đại tá Harrison trong vòng vài năm nữa.
Không phải là hắn ta không xứng đáng với mọi thứ hắn đã đạt được trong quân đội. Không, trong chừng mực mà Đại tá Harrison có thể nói được, Đại úy Montgomery thật hoàn hảo. Hắn có thể giữ điềm tĩnh dù có đang bị công kích, không bao giờ đánh mất cái đầu của mình. Hắn rộng rãi, công bằng, và rất thông hiểu đối với binh lính, kết quả họ gần như cho rằng hắn là người điều hành pháo đài này. Những sĩ quan đến chỗ hắn với các rắc rối của họ; vợ của các sĩ quan xum xoe nịnh hót hắn và hỏi xin lời khuyên về các sự kiện xã hội. Đại úy Montgomery không uống rượu, không bao gái điếm bên ngoài pháo đài; chưa ai từng thấy hắn nổi nóng, và hắn ta có thể làm bất cứ việc gì. Hắn có thể cưỡi ngựa giỏi như quỷ và, trong lúc phi nước đại, hắn có thể bắn lồi mắt một con gà tây ở cách cả trăm thước. Hắn biết ngôn ngữ kí hiệu của dân da đỏ và một chút lõm bõm của vài thứ tiếng da đỏ. Quỷ tha ma bắt, cả tụi da đỏ cũng thích hắn, nói rằng hắn là người đàn ông họ có thể kính trọng và tin tưởng. Không còn nghi ngờ gì là Đại úy Montgomery sẽ chết trước khi hắn nuốt lời.
Mọi người trên thế giới có vẻ đều yêu quý, kính mến, tôn trọng, thậm chí sùng bái Đại úy Montgomery. Tất cả mọi người, à, đó là trừ Đại tá Harrison ra. Đại tá Harrison ghê tởm hắn. Không phải đơn giản là không thích, cũng không phải chỉ là ghét không thôi, mà là ghê tởm hắn ta. Mọi thứ đại úy có thể làm được đó đã khiến cho đại tá không thể làm bản thân mình khinh miệt hắn ta thêm được nữa. Trong vòng một tuần sau khi đại tá tới nơi, những người lính mới đã nhận thấy rằng Harrison chẳng biết chút gì về miền Tây cả, và sự thật thì, đây là lần đầu tiên trong đời ông đại tá từng ở vùng phía tây bang Mississippi. Đại úy Montgomery không hề tình nguyện giúp đỡ vị đại tá nắm được tình hình; không, hắn ta quá lịch sự cho việc đó, nhưng, cuối cùng thì đại tá cũng phải hỏi hắn vài vấn đề. Đại úy luôn luôn biết câu trả lời, và luôn luôn biết cách tốt nhất để dập tắt bất cứ cuộc tranh cãi nào.
Sau khi Đại tá Harrison đã ở Pháo đài Breck được năm tháng, đó là lúc ông bắt đầu ghét cái gã có mọi câu trả lời này. Dĩ nhiên là, cái việc có một cô con gái mười sáu tuổi đầu người mà hầu như ngất đi mỗi khi thấy hắn cũng không giúp ích được gì.
Sự oán giận của Đại tá Harrison đến từ một buổi sáng nóng nực kinh khủng vào mùa hè trước, khi mà, trong một tâm trạng cực kỳ tồi tệ, ông đã ra lệnh phạt một tên lính người đã không làm gì hơn là ngủ quá giờ báo thức hai mươi roi. Đại tá đã chán ngấy muốn chết cái chứng nghiện rượu của thuộc cấp và tính đem anh chàng binh nhì ra làm tấm gương. Ông phớt lờ những cái nhìn căm ghét của những người khác, nhưng bao tử của ông bắt đầu đau lên. Ông không phải là kẻ xấu xa, chỉ là ông muốn đưa kỉ luật vào khuôn phép tại đồn của ông.
Khi Đại úy Montgomery bước lên phản đối hình phạt, Đại tá Harrison đã nổi cơn thịnh nộ. Ông nói cho đại úy rằng ông mới là người ra lệnh ở pháo đài này và trừ khi đại úy có ý định nhận thay hình phạt thì hãy đứng ngoài chuyện này. Không cần phải đợi tới khi Montgomery bắt đầu cởi bỏ áo vét-tông của hắn đại tá mới nhận ra điều hắn ta định làm.
Đó là buổi sáng tồi tệ nhất trong cuộc đời đại tá, và ông thiết tha ước mong rằng ông có thể quay trở lại giường và bắt đầu lại ngày hôm đó. Đại úy Montgomery-Đại úy Montgomery hoàn hảo, can trường-đã nhận hết hai mươi roi thay người lính. Trong một chốc đại tá đã tưởng rằng ông đang có một cuộc nổi loạn trong tay mình khi tất cả binh nhì từ chối cầm sợi roi da. Cuối cùng một viên thiếu úy cũng thực thi chiếc roi da lên tấm lưng trần to rộng của Montgomery, và khi kết thúc anh ta quăng chiếc roi lên đống bụi đất và quay sang đại tá, đôi mắt anh ta cháy bùng với sự căm ghét. “Còn gì nữa không… thưa ngài?” anh ta hỏi, mỉa mai cái từ cuối cùng.
Suốt hai tuần hiếm có ai trong đồn nói gì với đại tá-kể cả vợ và con gái của ông. Về phần đại úy, hắn ta trở lại nhiệm vụ ngay sáng hôm sau mà không có cả một cái nhăn mặt của sự đau đớn đến từ cái lưng suýt chút đã giết chết hắn. Việc hắn thậm chí không vào bệnh xá vài ngày để chữa trị vết thương đã trở thành giọt nước tràn ly. Từ đó trở đi, Đại tá Harrison không còn thèm bận tâm tới chuyện cố gắng che đậy sự kinh tởm của ông với đại úy nữa. Tất nhiên đại úy không bao giờ có lần nào để lộ cảm giác của hắn với ngài đại tá; không, bọn người hoàn hảo như Montgomery không bao giờ tiết lộ điều chúng cảm nghĩ. Hắn chỉ tiếp tục làm viên sĩ quan hoàn hảo: một người bạn của những người đàn ông, và một người bảo hộ quyến rũ đối với các quý bà. Một người đàn ông được tin tưởng bởi tất cả. Một người, như Đại tá Harrison có thể nói, không có chút xúc cảm nào. Một người không bao giờ thức dậy ở nhầm bên của chiếc giường. Một người không bao giờ trượt khỏi bàn đạp yên ngựa hoặc bắn trượt bất cứ thứ gì hắn đã nhắm tới. Một người có lẽ sẽ mỉm cười bất chấp cái chết.
Nhưng giờ đây, Đại tá Harrison nghĩ, giờ ông sẽ được thoát khỏi gã đàn ông hoàn hảo này. Hiện giờ Tướng Yovington đã yêu cầu một sự hộ tống cho một ca sĩ opera nào đó đi qua vùng đất vàng, ông sẽ gửi Ngài Đại úy Montgomery lẫy lừng đi. “Ta hi vọng là cô ta béo,” đại tá nói lớn. “Ta hi vọng là cô ta thực sự béo ú.”
“Thưa ngài?” người hạ sĩ của ông hỏi từ bàn của anh ta ở bên kia căn phòng.
“Không có gì hết,” ngài đại tá quát tháo. “Đưa Đại úy Montgomery đến chỗ ta, sau đó để chúng ta lại.” Đại tá lờ đi cái nhìn của viên hạ sĩ dành cho ông.
Không một chút chậm trễ, như mọi khi. Đại úy Montgomery xuất hiện và ngài đại tá cố giữ không cau mày. Không có tới một hạt bụi trên bộ quân phụ xanh đậm của đại úy, cái mà ông nghi là đã được đặt may riêng để vừa khít với khung người cao một mét chín này.
“Ngài muốn gặp tôi, thưa ngài?” Đại úy Montgomery hỏi, đứng trong tư thế nghiêm.
Đại tá Harrison tự hỏi liệu gã này có thể sụm xuống được hay không. “Tôi có lệnh cho anh từ Tướng Yovington. Đã nghe tên này bao giờ chưa?”
“Vâng, thưa ngài.”
Có điều gì mà ngài đại tá mong đợi, ngoài chuyện Montgomery không biết câu trả lời cho một việc nào đó? Ông đứng lên đằng sau cái bàn, chắp tay sau lưng, và bắt đầu bước vòng quanh phòng. Ông phải cố giữ vẻ hân hoan khỏi giọng mình. “Như anh đã biết, Tướng Yovington là một nhân vật rất quan trọng và ông ấy có những lý do cho những việc ông ấy làm. Ông ấy không cho phép những người như anh và tôi biết những lý do đó, nhưng rồi, anh và tôi chỉ là những người lính và việc của chúng ta là tuân lệnh, không phải là thắc mắc nguyên nhân đằng sau mệnh lệnh đó.” Ông nhìn vào gã đại úy. Không có sự sốt ruột trên khuôn mặt hắn, không bực bội, chỉ là một vẻ điềm tĩnh hắn luôn đeo. Có lẽ đại tá có thể phá vỡ cái sự điềm tĩnh hoàn hảo này. Ông sẽ cho cả một tháng lương để có khả năng làm điều đó.
Đại tá đi đến cái bàn và nhặt lá thư lên. “Tôi đã nhận được thứ này từ người đưa tin đặc biệt sáng nay. Có vẻ như là cực kỳ quan trọng. Vị tướng, vì bất cứ lý do gì, dường như đã thiết lập một, à… sự ràng buộc với một ca sĩ opera và giờ thì… quý cô này muốn hát cho những người thợ đào vàng. Ông ấy muốn cô ấy có một đội quân hộ tống.”
Ngài đại tá nhìn chăm chú vào Đại úy Montgomery, đôi mắt ông mở to, bởi ông không muốn bỏ lỡ phản ứng của hắn. “Ngài tướng quân đã yêu cầu Trung úy Surrey, nhưng cũng như anh biết rõ, chàng trai không may đáng thương sẽ không có khả năng làm nó được, vì vậy tôi đã suy nghĩ rất lâu và kỹ lưỡng về một sự thay thế phù hợp, và tôi đã chọn anh, Đại úy.”
Đại tá Harrison suýt nhún nhảy lên vui sướng khi Montgomery chớp mắt hai lần rồi siết chặt môi lại. “Anh sẽ phải giữ cho cô ấy khỏi rắc rối, trông chừng để những tên da đỏ không làm phiền cô ấy, giữ những người thợ mỏ khỏi việc đeo bám vào cô ấy, trông nom cô ấy cho được thoải mái. Tôi đoán điều đó có nghĩa là cô ấy được cho ăn đầy đủ và có nước nóng trong bồn tắm của cô ấy và-”
“Tôi kính cẩn khước từ công tác này, thưa ngài,” Đại úy Montgomery nói; lưng thẳng, mắt hắn ta nhìn thẳng phía trước, khoảng vài phân ở trên mái đầu điểm hoa râm của ngài đại tá.
Quả tim của đại tá Harrison căng phồng lên. “Đây không phải là một lời đề nghị, mà là một mệnh lệnh. Anh không phải là được hỏi, mà là được bảo. Nó không phải là một lời mời để anh có thể khước từ.”
Trước sự ngạc nhiên của đại tá, Montgomery buông rơi cái điệu bộ cứng nhắc của mình và, không cần sự cho phép, hắn ngồi xuống một cái ghế, sau đó rút ra một điếu xì gà mảnh khảnh từ bên trong áo vét-tông của hắn. “Một ca sĩ opera? Tôi thì biết cái quái quỷ gì về một ca sĩ opera chứ?”
Ngài đại tá biết rằng ông nên khiển trách đại úy về tội ngồi mà chưa được cho phép, nhưng nếu ông không học được thêm bất kỳ chuyện gì khác trong năm qua, thì chí ít ông cũng học được rằng quân đội miền tây không giống như ở miền Đông, nơi kỷ luật được khép chặt. Bên cạnh, ông đang quá sức khoái trá trước sự khiếp đảm của viên đại úy hoàn hảo.
“Ồ, thôi nào, Đại úy, anh sẽ tìm ra được cách thôi. Còn ai tốt hơn anh nữa? Tại sao ư, trong suốt hai mươi năm phục vụ tôi chưa bao giờ thấy một ai đó với thành tích tốt hơn cả. Được phong cấp sĩ quan thông qua chiến trận, đó là một cánh tay phải đắc lực đối với bất kỳ sĩ quan nào. Anh đã từng chiến đấu với cả dân da đỏ và người da trắng. Anh đã từng thu thập lũ ngoài vòng pháp luật lẫn bọn phản loạn. Anh là con người đầy nam tính và anh có thể khuyên bảo những quý bà về cách thức để sắp đặt bàn ăn, và dựa vào những gì tôi nghe được từ họ, anh khiêu vũ như thần.” Ông mỉm cười khi Đại úy Montgomery tặng cho ông một ánh nhìn hiểm ác. Hắn ta chưa từng phá vỡ cái mã ngoài đó thậm chí trong cái ngày nhận thay hai mươi roi cho gã binh nhì.
“Vậy còn Yovington là cái gì với cô ta?”
“Tướng Yovington không có chọn tôi làm bạn tâm tình. Ông ấy đơn thuần là gửi mệnh lệnh của mình. Anh cần phải rời đây vào buổi sáng. Theo tôi được biết thì người phụ nữ đã tự mình đến được chỗ dãy núi rồi. Anh sẽ nhận ra cô ấy bằng cách…” Ông ta nhặt lá thư lên, gắng kiềm nén lại nụ cười của mình. “Cô ấy đang đi trên một chiếc xe ngựa loại Concord biến cách. Nó màu đỏ và nó có, chà… xem nào, cái tên LaReina sơn ở bên sườn. LaReina là tên của người phụ nữ. Tôi nghe được là cô ấy rất giỏi. Ý tôi là, về việc ca hát. Tôi không biết cô ấy còn giỏi gì khác nữa ngoài việc hát không. Vị tướng không nói cho tôi biết điều đó.”
“Cô ta đi trên một chiếc xe ngựa chở khách?”
“Màu đỏ.” Đại tá Harrison tự cho phép mình nở một nụ cười mỉm. “Chà, thôi nào, Đại úy, chắc chắn đây không phải là một công tác tệ hại gì đâu. Nghĩ coi việc này sẽ khiến thành tích của anh trông như thế nào. Nghĩ coi nó sẽ dẫn tới đâu. Nếu anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, anh có thể bắt đầu hộ tống các cô con gái của những vị tướng. Tôi chắc rằng con gái của tôi cũng sẽ cho anh lời đề nghị.”
Đột ngột, Đại úy Montgomery bật dậy. “Với tất cả sự kính trọng mực thước, thưa ngài, tôi không thể làm việc này. Có quá nhiều tình trạng náo loạn hiện nay và cần có tôi ở đâu đó khác. Có những người khai khẩn da trắng cần được bảo vệ, và với sự tranh cãi về chế đệ nộ lệ và khả năng chiến tranh này, tôi không tin là tôi không thể bỏ mặc đồn của tôi để-”
Đại tá Harrison đánh rơi khả năng hài hước của mình. “Đại úy, đây không phải là đề nghị, mà là lệnh. Mặc kệ anh có thích nó hay không, anh đang ở trong một công tác với thời gian vô hạn định. Anh sẽ ở với người phụ nữ này cho đến khi nào cô ấy muốn, đi bất cứ nơi nào cô ấy muốn đi, làm bất cứ điều gì cần thiết để hoàn thành nó, dù cho có thể nó không hơn gì chỉ là kéo xe ngựa của cô ấy ra khỏi vũng lầy. Nếu anh không thực thi nhiệm vụ, tôi sẽ tống anh vô ngục, kêu gọi tòa án binh, kết án anh có tội, và xử bắn anh. Và nếu tôi buộc phải, thì tự tay tôi sẽ bóp cò súng. Anh hiểu rồi chứ? Tôi đã nói rõ chưa đấy?”
“Rất rõ ràng, thưa ngài,” Đại úy Montgomery trả lời, môi siết chặt.
“Được rồi, vậy thì, hãy đi và đóng gói đồ đạc đi: anh sẽ phải rời đi vào bình minh sáng sớm mai.” Ngài đại tá quan sát khi đại úy dường như đang cố gắng nói điều gì đó. “Có chuyện gì?” ông gắt lên.
“Toby,” là tất cả những gì có thể thoát ra từ cái hàm nghiến chặt đầy giận dữ của đại úy.
Vậy là, đại úy đã nổi cơn thịnh nộ, ngài đại tá nghĩ, và ông bị cám dỗ phản đối lại hắn ta xa hơn bằng cách khẳng định mệnh lệnh không bao gồm cái gã binh nhì nhỏ bé gầy còm ba hoa, người mà không bao giờ ở cách xa quá vài bước bên cạnh đại úy. Nhưng rồi đại tá nhớ quá rõ sự tức giận của những binh sĩ vào cái ngày đại úy chịu đòn roi thay cho một tên lính. “Cứ đem ông ta theo,” đại tá nói. “Ông ta chẳng có tích sự gì ở đây cả.”
Đại úy gật đầu cảm ơn nhưng không nói ra khi anh quay gót và rời khỏi văn phòng đại tá.
Sau khi đại úy đi khỏi, ngài đại tá chìm vào trong chiếc ghế cứng ngắt của mình và thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc ông cảm thấy chút lo lắng. Liệu ông có thể điều khiển cái pháo đài bất kham này, nơi mà hầu hết “binh lính” là nông dân, những người đã nhập ngũ chỉ để lấp đầy bao tử của họ? Một nửa trong số đó say khướt hầu hết thời gian, và nạn đào ngũ thì lan tràn. Trong năm vừa rồi thành tích của ông rất xuất sắc, nhưng ông biết đó là nhờ phần lớn công lao của Đại úy Montgomery. Liệu ông có thể điều hành pháo đài một mình?
“Chết tiệt hắn ta!” ông nói, và đóng sầm cái ngăn kéo bàn trong cơn giận dữ. Tất nhiên là ông có thể chỉ huy pháo đài của ông!
***
‘Ring Montgomery nhìn chăm chăm vào người phụ nữ thông qua chiếc kính viễn vọng trong một lúc lâu, rồi tức giận đóng mạnh nó lại.
“Cô ta đó à?” Toby hỏi từ đằng sau anh. “Cậu chắc đúng là cô ta chứ?” Ông ta thấp hơn Ring khoảng ba tấc, vẻ gân guốc, và có màu da giống như nước ép quả óc chó.
“Có bao nhiêu người phụ nữ khác đủ ngu ngốc để một mình du hành đến một thị trấn bốn mươi ngàn người đàn ông chứ?”
Toby cầm lấy kính viễn vọng và nhìn qua nó. Họ đang đứng trên một ngọn đồi nhìn xuống một thung lũng xinh xinh nơi có một chiếc xe ngựa hành khác màu đỏ mới tinh đang đỗ lại, lấp lánh trong ánh hoàng hôn ngự trị, và một cái lều cách đó không xa. Đằng trước chiếc xe là một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh cái bàn, chậm rãi dùng bữa chiều trong khi một cô gái tóc hoe mảnh mai phục vụ cho cô ta.
Toby hạ thấp chiếc kính. “Cậu nghĩ xem cô ta đang ăn gì? Trông như có thứ gì đó xanh lá trên đĩa cô ta. Cậu có nghĩ nó là đậu Hà Lan không? Có thể là đậu que. Hay có lẽ nó chỉ là loại thịt viên xanh lè giống như kiểu trong quân đội?”
“Cháu không thèm quan tâm cô ta ăn thứ gì. Cái lão Harrison chết dẫm! Quỷ tha ma bắt lão ta! Đồ con hoang bất tài! Chỉ vì lão không thể điều hành một pháo đài cỡ như Breck, lão đã đẩy cháu đi để làm cái công việc bẩn thỉu của lão.”
Toby ngáp. Ông ta đã nghe điều này cả ngàn lần rồi. Ông đã ở với Ring từ hồi Ring là một cậu bé, và anh ta có vẻ trông như khắc kỷ đối với những người khác nhưng Toby biết đâu là thật. “Cậu nên cảm tạ lão mới đúng. Lão đã đưa tụi mình ra khỏi cái pháo đài tàn tạ đó và đặt tụi mình ra ngoài đây nơi vàng là của tụi mình để chiếm lấy.”
“Chúng ta đang có một nhiệm vụ, và cháu cần phải hoàn thành nó.”
“Cậu thì đúng thế. Còn ta không phải thuộc quân đội.”
Ring bắt đầu nhắc Toby về bộ quân phục ông đang mặc, nhưng anh biết nó chỉ tổ phí hơi. Toby đã gia nhập quân đội chỉ vì Ring đã, và không còn nguyên do nào khác. Mục tiêu của quân đội, nhiệm vụ cần phải hoàn thành, chẳng có nghĩa lý gì với Toby.
Nhưng nó có ý nghĩa tất cả với Ring. Anh đã nhập ngũ trước cả khi hàm râu đầu tiên của anh mọc đầy đủ, và anh lúc nào cũng cố gắng hết sức mình để luôn tỏ ra sáng chói, để nhận ra điều cần phải làm và hoàn thành nó. Anh đã khá là thành công và khá hạnh phúc cho đến tận năm ngoái, khi Đại tá Harrison trở thành cấp trên của anh. Harrison là một kẻ ngốc bất tài, một người đàn ông chưa bao giờ thấy qua bất cứ trận đánh nào, một sĩ quan bàn giấy được gửi tới miền tây và không hề biết phải làm cái gì. Lão đã đổ ập sự tức giận của lão dựa trên chính sự bất tài của bản thân lên đôi vai của viên đại úy dưới quyền lão, quy tội lỗi cho Ring vì những điều ngài đại tá không thể làm được.
“Cô ta cũng đang ăn món gì đó khác,” Toby nói, nhìn qua kính viễn vọng. “Cậu có nghĩ đó là rau diếp không? Có lẽ cà rốt. Cậu có nghĩ nó là cái gì ngoài lương khô không?”
“Việc quái gì cháu phải quan tâm đến những thứ chết tiệt cô ta ăn chứ?” Anh bước đi khỏi đỉnh đồi. “Chúng ta phải lập kế hoạch. Đầu tiên tất cả, cô ta là người tốt hay xấu. Nếu cô ta tốt, cô ta sẽ không việc gì phải ở ngoài đây một mình, còn nếu cô ta xấu, cô ta sẽ không cần đến một sự hộ tống. Đường nào đi nữa, cô ta đều không cần cháu.”
“Cái gì đề trên cánh cửa của cô ta đó?”
Ring ngừng bước và nhăn mặt. “LaReina, nữ Công tước ca hát.” Anh ngước nhìn lại xuống chiếc xe đỏ. “Toby, chúng ta phải làm gì đó về chuyện này. Chúng ta không thể cho phép người phụ nữ trẻ này đi vào khu vực mỏ vàng được. Cháu bảo đảm cô ta không biết chút gì về thứ mà cô ta đang dấn thân vào. Nếu cô ta biết về vô vàn nguy hiểm cô ta sẽ phải đối mặt, cháu chắc chắn là cô ta sẽ quay trở lại ngay điểm khởi đầu của cô ta.”
“Điểm gì của cô ta?” Toby hỏi.
“Khởi đầu. Nơi cô ta đến từ.”
“Cậu biết không, ta chỉ đang tự hỏi làm cách nào cô ta tự mình đi xa được như vậy. Cậu nghĩ là cô ta tự lái xe ngựa được ư?”
“Trời ạ, không! Một cỗ Concord không dễ lái chút nào cả.”
“Vậy thì mấy người đánh xe của cô ta đâu rồi?”
“Cháu không biết,” Ring nói, phất tay gạt đi. “Có lẽ bọn họ đã bỏ mặc cô ta để đi đào vàng rồi. Có lẽ người phụ nữ sẽ biết ơn nếu cháu giải thích cho cô ta sự may rủi dây dưa rắc rối trong một cuộc hành trình như cái cô ta đang lên kế hoạch.’
“Hừm!” Toby khịt mũi. “Cháu chưa từng thấy hoặc nghe kể về một người phụ nữ biết ơn vì bất kỳ chuyện gì cả.”
Ring cầm lấy kính viễn vọng từ Toby và nhìn qua nó lần nữa. “Nhìn cô ta ngồi đó ăn một cách bình thản, và trừ khi cháu đoán nhầm, cô ta đang ăn trên một món đồ sứ rất tốt. Cô ta không giống như một người phụ nữ quen với việc chịu đựng gian khổ của một khu trại đào vàng.”
“Cô ta trông khá tốt với ta. Mái vòm trên người cô ta. Ta thích cái phần nửa trên to. Và phần nửa dưới cũng thế, nếu lời người ta nói là thật. Ta không thể thấy mặt cô ta từ chỗ này.”
“Cô ta là ca sĩ opera!” Ring gắt gỏng. “Không phải là một gái nhảy.”
“Ta hiểu. Những cô gái nhảy thì ngủ với thợ mỏ, còn mấy cô ca sĩ opera thì ngủ với tướng quân.”
Ring nhìn Toby trừng trừng và ông ta cũng nhìn trừng trừng lại cho tới khi Ring quay bước rời đi. “Được rồi, kế hoạch thế này: Mình sẽ chỉ cho cô ta xem một chút về thứ mà miền Tây thực sự là, thứ gì đó mà cô ta có thể trông chờ nơi những khu trại.”
“Cậu không tính dùng cô ta làm bia tập bắn đó chứ?”
“Dĩ nhiên là không. Cháu sẽ, chỉ là, có thể, ừm, dọa cho cô ta sợ một chút. Đặt vài cảm xúc vào bên trong cô ta.”
“Tuyệt,” Toby nói với một tiếng thở dài. “Sau đó tụi mình có thể trở lại với Pháo đài Breck và Đại tá Harrison. Lão đó sẽ rất vui mừng thấy mặt cậu cũng như khi lão thấy một đám thổ dân A-pa-sơ. Rốt cuộc lão ta chẳng hề ưa cậu tí chút nào cả.”
“Cảm giác của cháu về lão cũng chung thế. Phải, chúng ta sẽ trở về Pháo đài Breck, nhưng cháu sẽ đệ đơn xin chuyển đơn vị.”
“Tốt thôi. Trong vòng bốn, năm năm chúng ta có thể rời khỏi nó. Tới lúc đó cậu sẽ chẳng còn tí da nào sót lại ở lưng nhờ việc cố chơi trò anh hùng và gây ấn tượng cho những người lính.”
“Đó là điều gì đó cần phải được hoàn thành, và cháu đã thực hiện nó,” Ring nói như thể đọc vẹt ra, vì anh đã nói điều này lần thứ một ngàn cho Toby.
“Giống như giờ cậu phải đi dọa quý cô này sợ, phải thế không? Sao cậu không chỉ đơn giản là bảo cô ta rằng cậu không muốn cưỡi ngựa vòng vòng quanh mấy khu mỏ vàng với cô ta?”
“Đó phải là quyết định của người phụ nữ để quay về với nền văn minh. Ngoài điều đó ra thì, cháu sẽ không được giải thoát khỏi nghĩa vụ và bổn phận với cô ta.”
“Vì thế nên có lẽ cậu lên kế hoạch dọa cô ta cho chính bản thân cậu và sẽ không cứu lấy bất kỳ mảnh da nào của cô ta.”
“Ông có một cách nhìn rất tiêu cực về cuộc đời. Nó sẽ là tốt nhất cho cả hai chúng ta nếu cô ta quay trở lại. Giờ thì, ông sẽ theo cháu hay là không?”
“Ta sẽ không bỏ lỡ chuyện này vì bất cứ thứ gì trên trái đất đâu. Có lẽ cô ta sẽ cho tụi mình thứ gì đó để ăn, nhưng ta thực sự hi vọng cô ta sẽ không hát. Ta đảm bảo là mình cực ghét opera.”
Ring vuốt thẳng lại quân phục của anh, chỉnh lại thanh kiếm dài nặng bên hông. “Chúng ta hãy vượt qua chuyện này nào. Cháu có rất nhiều việc phải làm khi trở lại pháo đài.”
“Như là giữ cho lão già Harrison khỏi việc giết quách cậu?”
Ring không trả lời khi anh lên ngựa.