Đóa Hoa Sơn Dã

Chương 14


Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 14

Ban đầu Maddie mỉm cười khi anh bắt đầu tha thiết hôn cơ thể cô, cúi người xuống cô, bàn tay anh trên thắt lưng cô, ép đôi chân trần của cô vào lớp vải len lông cừu thô ráp của quần anh, cái khóa dây nịt anh ngấn vào chiếc bụng mềm mại của cô, nhưng khi miệng anh siết lại trên ngực cô, cô ngưng cười. Mắt cô mở lớn, rồi cô để thoát ra một tiếng rên nhỏ và ngả người ra sau trên cánh tay anh, cho phép anh đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể cô.
Anh đẩy cô vào tường, giữ lấy cô tại vị trí với một tay trên vai cô trong khi anh dùng miệng và bàn tay tự do còn lại để khám phá cơ thể cô.
“Em mới xinh đẹp làm sao,” anh thì thào, miệng anh trên hông cô. “Thật tuyệt vời làm sao.”
“Rất mừng là em làm anh vừa lòng,” cô xoay xở nói khẽ.
Anh giữ cô đứng thẳng lên với bàn tay trên bụng cô trong khi anh lướt miệng anh xuống chân cô, cuốn lại từng chút vớ một khi anh di chuyển, rồi quăng luôn giày cô sang bên. Anh cuối cùng trở lại lên miệng cô. “Em có phần lông chân thật mềm mại,” anh nói, nghe giống như một nhà khoa học đang quan sát một dạng khác của đời sống hoang dã.
Cô chỉ có thể chớp mắt khi cô quàng tay mình qua cổ anh. “Ôi, Ring, hãy làm tình với em,” cô thì thầm.
“Ngay khi anh kết thúc xong màn dạo đầu,” anh nói với môi cô, làm cô phì cười, rồi anh xoay cô lại. “Ta hãy xem phía sau của em.”
Anh giữ cô dựa vào tường trong khi anh lướt hai tay trên lưng cô, hôn cô dọc xuống theo sống lưng, quanh cặp mông cô, rồi xuống phía sau chân cô. Khi anh chạm đến gót chân cô anh cắn lấy chúng, khiến cô thét lên với sự thỏa mãn và nhấc đầu tiên một chân lên và rồi tới chân kia.
Cô quay lại đối diện anh. Cơ thể cô nóng bỏng với nỗi ham muốn anh, và có đã có đủ sức mạnh của anh trên người cô. Cô muốn một chút sức mạnh của chính mình. Cô trượt khỏi cú tóm của anh khi anh vươn tới cô.
“Maddie,” anh nói, giọng anh tràn đầy khao khát, tay anh giơ ra.
Khi anh nhìn cô như thế cô biết cô sẽ không thể từ chối anh bất cứ điều gì được. “Cởi ra,” cô nói, chỉ vào quần anh.
Anh cười toe toét. “Không được làm một quý cô thất vọng.”
Cô ngắm nhìn trong khi anh ngồi lên sàn và kéo chiếc bốt cao ra, rồi lại đứng dậy và trượt chiếc quần dài chung với quần lót xuống mắt cá chân và thư thả bước ra khỏi chúng.
Maddie đứng dựa lưng vào tường và nhận lấy lượt của cô nhìn anh. Lớn lên bên cạnh những người đàn ông vùng núi và người da đỏ, cô thường xuyên trông thấy những người đàn ông không mặc gì trừ những chiếc khố, nhưng không biết sao mà Ring trông tráng lệ hơn tất cả bọn họ. Và ngay giữa cơ thể anh là minh chứng hùng hồn cho nỗi khao khát cô của anh.
Cô nhìn lại khuôn mặt anh. “Tất cả ngần đó cho cái bé nhỏ của em đấy ư?” cô hỏi, và rất hài lòng khi thấy anh đỏ ửng từ đầu tới vai.
“Lại đây nào,” anh gầm gừ, vươn tới cô, nhưng Maddie chạy ra vài bước thoát khỏi anh.
Ring đứng tại nơi anh ở, miệng anh há hốc ra khi anh nhìn thấy những phần cơ thể cô đưa đẩy.
Maddie thình lình cảm thấy tràn đầy sức mạnh, bởi chính cô là người có quyền điều khiển tuyệt đối lên người đàn ông tráng lệ này. Cô mở miệng và hát đoạn láy rền thứ hai từ bản “Ah, fors’ è lui.”
Ring ở ngay trên cô chỉ trong một giây. Tất thảy gần chín mươi kí lô cân nặng của anh lao trúng cô và đẩy cô xuống sàn-và đường ngắm của anh hoàn hảo. Miệng anh va chính xác miệng cô, và toàn bộ khối đàn ông của anh đi vào phần nữ tính của cô trong một động tác suông mượt. Một cách bản năng chân cô quấn lại quanh thắt lưng anh khi anh bắt đầu di chuyển bên trong cô. Ban đầu anh từ tốn, chậm rãi và kéo dài, nhưng trong vài giây, khi cô nâng hông lên với anh, anh bắt đầu di chuyển sâu và nhanh-và Maddie gặp anh mỗi chuyển động.
Cô không nhận biết họ đang trườn đi trên sàn cho đến khi đầu cô đụng vào tường. Cổ cô cong lại và vai cô bắt đầu trượt lên, trong khi miệng Ring tiếp xúc với ngực cô. Trong sự gấp gáp anh mút hơi quá mạnh một chút, hơi quá đau một chút, và Maddie thét lên. Chân cô khóa lại thậm chí còn chặt hơn quanh thắt lưng anh.
Khi cô uốn cong gần như nửa người bên tường, Ring siết chặt cánh tay quanh eo cô và nâng cô lên, không bao giờ để mất kết nối giữa họ, rồi đứng dậy cùng với cô móc chặt vào anh. Anh tiến một bước về phía chiếc piano, nhưng rồi anh ngừng lại. Cô mở mắt ra nhìn anh, thấy hình như anh đang cân nhắc điều gì đó.
Cô ngọ nguậy trong anh, và anh nhắm mắt lại, và giây phút tiếp theo cô phát hiện lưng cô dựa vào tường. Cô nín thở vì cuộc sống tươi đẹp khi anh bắt đầu di chuyển lần nữa. Sự kích thích bắt đầu hình thành và hình thành dần trong cô khi những móng tay của cô bấm vào lưng anh và mắt cá chân cô bắt chéo lại, giữ sát anh.
“Vâng,” cô nói, và ngậm lấy dái tai anh trong răng cô. “Vâng.” Cô chọc lưỡi cô vào tai anh và anh phang vào trong cô với lực gây choáng váng đến mỗi, trong một giây cô không thể nhìn được gì khi cô trong thấy luồng sáng trắng lóa và cơ thể cô rung chuyển từng cơn chấn động.
Hàng phút sau cô mới có khả năng hít thở trở lại, và cô có thể cảm thấy tim Ring đập thình thịch trên ngực cô.
Anh lùi lại phía sau vài bước với Maddie khóa quanh người, rồi anh quỳ xuống cùng cô, gỡ chân cô ra khỏi thắt lưng mình, mỉm cười với tiếng rên rỉ của Maddie khi kết nối giữa họ bị phá vỡ, rồi nằm xuống sàn, Maddie ôm một cách an toàn lấy anh.
“Em đã không hề biết,” cô thì thầm khi cô nằm với đầu để trên vai anh, ngón tay cô vặn xoắn đám lông trên ngực anh. Anh không nói gì cả, thế nên cô nhướng một bên lông mày lên và nhìn anh. Cô lướt ngón tay lên những đường cau có trên trán anh. “Chuyện gì khiến anh nhăn mặt thế?”
Anh hôn ngón tay cô và nắm tay cô áp vào ngực mình, rồi nhìn vào cô. “Giờ thì anh đã hiểu cái gì làm cho đàn ông điên đảo. Anh đã hiểu điều mà ba anh nói rồi.”
“Ba anh từng nói chuyện với anh về phụ nữ ư?” Cô rúc đầu vào sát vai anh, nghĩ về việc họ vừa vặn với nhau xiết bao.
“Từng cố thử.” Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô đến nỗi cô suýt bật kêu. “Maddie, LaReina xinh đẹp của anh, anh muốn trao cho em nhiều như em trao cho anh vậy. Đầu tiên là giọng hát của em và bây giờ là điều này.” Anh lướt bàn tay mình xuống cánh tay cô.
Cô vươn mình một cách lộng lẫy, di chuyển chân mình cọ xát vào chân anh. “Anh đã trao cho em Laurel.”
“Đó không đủ để đáp trả cho em điều này.”
Cô cười lên. “Sẽ ra sao nếu em bảo anh em muốn mặt trăng hả?”
“Anh có thể tặng nó cho em.”
Cô nhướng mày lên nhìn anh. “Và đổi lại thì anh muốn cái gì?”
“Toàn bộ con người em. Từng chút một của em,” anh nói trong khi hôn cô.
Anh nhìn xuống ngực cô. “Anh nghĩ mình có thể xoay xở được mọi thứ em có.”
“Với gì nào?” cô hỏi, nhìn xuống hai chân anh.
“Anh sẽ dạy em…” anh nói, và chộp lấy Maddie khi cô kêu ré lên và tính chuồn khỏi anh.
Cô đã không thành công.
***
Laurel ngồi bên đống lửa trại cạnh Toby. Mặt trời đang lặn và thời tiết đang mát lạnh dần. Cô bé nhìn qua vai, lên đồi vào cái lán cũ kĩ nơi chị gái cô bé và… và người đàn ông đó đã ở trong suốt ba ngày qua. Mắt cô bé mở lớn. “Toby, cháu nghĩ rằng chỗ đó đang rung rinh.”
Toby ngoái ra sau lưng và nhìn chằm chặp vào cái lán với nỗi thích thú, rồi, đầy am hiểu, ông gật gật. “Ai có căn nhà rung rinh nào,” ông nói với những người thợ mỏ đang ở quanh họ.
Trong vài ngày những người thợ mỏ dần dần từ bỏ những đòi hỏi của họ, cho đến bây giờ không một người đàn ông nào đã làm xong bất kỳ công việc gì tại những bở suối trong suốt ba ngày này. Thay vì thế, mối quan tâm của họ đã được chuyển sang cô ca sĩ opera và những chuyện đời tư của cô ấy. Họ bắt đầu chú ý khi Maddie từ chối hát và thay vào đó là trải qua những ngày của cô đứng dưới một cái cây và nhìn xuống con đường, còn giống hơn là người quá phụ của một viên thuyền trưởng trông ngóng một người đàn ông sẽ không bao giờ trở lại.
Họ thậm chí trở nên thích thú hơn nữa khi Ring và em trai anh đã trở về cùng với một đứa trẻ đang ngủ. Họ tụ tập quanh Toby và hỏi hàng đống câu hỏi. Nếu người phụ nữ sẽ không hát cho họ, điều tối thiểu cô có thể làm là cung cấp cho họ những câu chuyện.
Toby đang thết đãi mọi người mấy câu chuyện phi thường về những chiến công hiển hách của Ring (và về sự giúp đỡ bé nhỏ anh nhận được từ cậu em trai “nhí nhố” của mình) thì họ nghe thấy giọng hát của Maddie phát ra từ căn nhà gỗ nhỏ. Họ rất yên lặng trong khi lắng nghe, rồi họ ngạc nhiên khi thấy Đại úy Montgomery rời khỏi căn nhà, quý cô opera rời sau anh, và sau đó có vài tiếng la hét (Phụ nữ có chất giọng tốt làm sao! Bạn có thể nghe được cô ấy từ cách xa mười dặm) rồi viên đại úy thảy người phụ nữ lên vai anh ta và đem cô ấy trở lại căn nhà gỗ. Không có bất kỳ người thợ mỏ nào nói tới một từ, chỉ đứng đó chăm chú nhìn căn nhà đó.
Khi họ nghe thấy tiếng ré của phụ nữ tiếp theo sau bởi tiếng rơi rớt thì một trong những thợ mỏ nói, “Tôi cá hai mươi đô là họ sẽ không ra ngoài trước sáng mai.”
“Tiếp ông luôn,” một người đàn ông khác nói.
Nó được khởi đầu như một trò tiêu khiển đơn giản, nhưng khi Edith mang bữa sáng lên cho nữ ca sĩ opera và người đàn ông của cô ấy sáng hôm sau, và cặp đôi đã nhờ cô ấy đem hộ một lọ dầu hương hoa hồng từ chiếc rương của Maddie, thì đó là lúc sự đánh cá bắt đầu nhộn nhịp.

Họ cá trên khoảng thời gian Maddie và Ring sẽ ở lại trong căn nhà. Bởi vì có quá nhiều thợ mỏ, bọn họ phải đặt những món cá cược trên giờ mà hai người họ sẽ bước ra. Toby phát hiện cô bé Laurel trẻ tuổi đã có được một sự huấn luyện thích đáng từ một người đàn ông tên Bailey và cô biết hết mọi mánh khóe về việc đặt cược. Jamie đã phản đối lại ai đó về sự ngây thơ và tuổi tác của Laurel để tham gia vào trong một thứ như cá cược những thói quen tình dục của chị gái mình như thế. Anh nói điều này thậm chí trong khi anh dặt mười đô xuống nói rằng anh trai anh không thể chịu qua được hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Laurel, bất chấp tuổi tác của cô bé, biết vài thứ về đàn ông. Cô biết rằng Jamie muốn đặt cô tránh xa những người khác để anh có thể gieo vào cô với hàng ngàn câu hỏi về bọn bắt cóc. Cô bảo với Jamie rằng trừ khi anh để cô quản lý những món cá cược, bằng không cô sẽ không trả lời một câu nào cho anh. Khi Toby cười lớn và nói rằng Laurel đã đánh bại một Montgomery, Laurel bắt đầu những cuộc thương lượng cô sẽ nhận được bao nhiêu tiền lãi từ Toby cho việc làm nhà cái. Toby nói rằng ông sẽ cho cô một đồng năm xu cho mỗi vụ cá cược cô ghi được. Laurel cười vào mặt ông và bắt đầu đàm phán với năm mươi phần trăm. Sau rất nhiều cuộc mặc cả, họ thỏa thuận rằng Laurel sẽ được ba mươi phần trăm của bất kỳ thứ gì Toby kiếm được. Cô trả lời những câu hỏi của Jamie trong khi tiếp nhận những vụ đánh cá.
“Nhà rung,” Laurel nói, nhìn vào cuốn sổ tay của cô bé. “Tim Sullivan.” Cô mở hộp (cô cũng nhận coi sóc túi tiền) và trả nó cho người đàn ông. “Cháu đã kêu ông đừng nhận vụ đó,” Laurel thì thầm với Toby. “Ông sẽ thua chắc mà.”
“Cháu biết cái gì?” ông gầm gừ. “Cháu là người đã muốn vụ cá cược năm trăm cây nến. Còn vụ mật ong. Và vụ bồn tắm nữa.”
“À, nhưng chúng ta đã lấy nó lại khi họ hỏi về sữa cho vào trong bồn. Không ai tắm sữa bồn cả.”
Jamie uể oải tựa người lên chiếc yên ngựa của anh, những cái chân dài nằm ườn ra trước, ngắm nhìn Toby già và cô nhóc Laurel xinh xắn, rồi lắc lắc đầu. Hai ngày nay anh đã ngừng nói rằng thật không thích hợp cho Laurel tham gia vào cái loại cá cược này, rằng cô nhóc chỉ là một đứa trẻ. Anh đang bắt đầu nghĩ “đứa trẻ” này còn già hơn cả anh.
“Không đặt thêm à, anh Jamie?” Laurel hỏi anh khi cô bé đếm túi vàng trong hộp. Cô có đâu đó một cái cân để tính toán chính xác số vàng mà cô và Toby kiếm được.
Anh đẩy nón xuống phủ lên mắt. “Niềm kiêu hãnh anh có ở anh trai anh còn nhiều hơn là đủ để trả cho anh.”
“Suỵt,” Laurel nói, và tất cả đàn ông quanh cô bé trở nên bất động, mắt của họ dán vào căn nhà gỗ nhỏ trên đồi.
“Gì thế?” Toby thì thầm.
Laurel mỉm cười. “Đó là Carmen.”
Có một sự hỗn loạn ngay lập tức khi những người đàn ông bắt đầu la hét phản đối và thanh toán những món cược. Họ không phân biệt được vở opera này với vở kia, nhưng Laurel thì biết, và cô bé đã tạo một danh sách những vở mà Maddie hát. Những người đàn ông rút thăm bài hát từ một cái nón, rồi đánh cuộc trên những thời điểm tương ứng mà họ tin rằng Maddie sẽ hát từ vở opera họ rút ra được.
Có một tiếng rớt bịch xuống ầm ĩ phát ra từ căn nhà gỗ và một tiếng hô chiến thắng tương ứng từ những người thợ mỏ.
Laurel nhìn vào cuốn sổ của mình. “Té khỏi cây đàn piano lần thứ sáu,” cô đọc. “Caleb Rice.”
Caleb cười nhăn nhở khi Laurel cân bụi vàng, cho nó vô một cái bao, và trao cho ông ta.
“Đó là cược của ông đấy,” Laurel nói với Toby. “Cháu đã bảo ông đừng nhận nó mà.”
“Ai mà nghĩ họ đủ ngớ ngẩn để té khỏi cây đàn piano sáu lần cơ chứ,” ông gắt lên với cô.
“Caleb Rice có,” Laurel bình thản trả lời.
Jamie đứng dậy vời bỏ đi sau đó, và anh thề rằng nếu anh có làm những điều anh trai anh đang làm, anh cũng sẽ làm nó riêng tư hết mức. Anh bước đến một trong vô số lều phục vụ đám thợ mỏ như một quán rượu. Tất nhiên, trong ba ngày gần đây những căn lều trống rỗng. Những người đàn ông vẫn không ngừng uống rượu, nhưng giờ họ mua những chai rượu uýt-ky pha nước và đem nó trở lại đống lửa trại nơi mà Laurel và Toby ngồi để tiếp nhận những món cược.
Người đàn ông Jamie muốn gặp đang trong lều rượu. Sau rốt, Jamie đã ra những chỉ thị rằng người đàn ông này phải được chuốc cho uýt-ky nhiều như ông ta có thể uống được. Với năm này qua năm khác kinh nghiệm đằng sau ông, Sleb có thể uống một đống. Ông ta đang bắt đầu tới cho thứ ba.
“Họ sao rồi?” Sleb hỏi khi ông nhìn lên Jamie. Lời nói của ông không bị líu nhíu, nhưng mi mắt ông gần như đã khép lại.
“Ổn cả,” Jamie đáp, ngồi xuống ghế. “Họ chỉ té khỏi cây đàn piano lần thứ sáu thôi.”
Sleb gật đầu nghiêm trang. “Tôi nhớ một lần sau cánh gà ở Philadelphia với một ca sĩ giọng nữ trung…” Giọng ông tắt ngắm và ông đóng mắt lại trong hồi tưởng.
Trong một chốc Jamie tưởng ông ta đã đi ngủ. “Còn gì khác nữa mà ông cần phải nói tôi không?” anh hỏi êm ái.
Sleb mở cặp mặt đỏ ngầu ra. “Không còn điều gì. Tôi đã kể cậu mọi thứ tôi biết.” Ông nhặt chai rượu uýt-ky lên và nhìn vào nó. “Thực tế, tôi không cho là tính mạng của tôi sẽ đáng giá gì nhiều nhặn nữa sau những gì tôi đã kể cho cậu.” Ông khịt mũi đầy nhạo báng. “Nhưng rồi, tôi đoán là nó cũng không đáng nhiều gì ngay cà trước khi tôi gặp cậu.” Ông giơ cái chai lên. “Uống không?”
“Không, cảm ơn ông.” Jamie đứng dậy. “Tôi đoán mình tốt hơn nên trở lại. Họ có lẽ đã quyết định ra ngoài cái lán đó, và tôi muốn ở đó để nói chuyện với anh trai khi anh ấy đi ra. Tất nhiên, họ sẽ cần ngủ lúc này lúc khác.”
Sleb mỉm cười mơ màng. “Lần đó ở Philadelphia tôi đã đi bốn ngày trời không ngủ. Lúc đó tôi trẻ hơn và tôi nghĩ tôi sẽ trở thành ca sĩ vĩ đại nhất từng sống trên đời.” Ông với lấy cái chai lần nữa.
Jamie tự cắn lưỡi để giữ mình khỏi lên tiếng. Anh chưa bao giờ gặp một kẻ say xỉn không cho rằng ông ta là người duy nhất phải gánh chịu đau khổ trong đời ông ta. Cứu tôi khỏi mấy trò tự thương hại của ba đám say xỉn này cái, anh nghĩ, và rời khỏi lều.
***
Ring lười nhác lướt bàn tay anh lên chiếc bụng trần của Maddie. Trong suốt ba ngày rưỡi nay cơ thể anh và những nhu cầu của nó là điều duy nhất anh bận tâm. Nó như thể anh không có chút lý trí nào, như thể anh giống như một con vật và bị làm điên đảo chỉ bởi khao khát và đam mê.
Anh cười nhe răng.
“Nói em nghe xem nào?” Maddie hỏi, có gắng thả lỏng lưng. Họ đã va đập vào sàn khá là cứng hết vài ba lần.
“Anh đang nghĩ tới ba anh. Ông chắc hẳn sẽ tự hào về anh.”
“Anh á? Ha! Anh đã làm được gì chứ? Em mới là người phải làm việc. Em mới là người phải…” Cô bỏ ngang. Cô đã quá mệt đến nỗi thậm chí không thể tranh cãi. “Ừa, em đoán chừng ông ấy sẽ tự hào về anh. Mặc dù, em không chắc ba em sẽ tự hào về em hay không nữa.” Cô ngáp, rồi đặt tay cô lên ngực anh. “Chuyện này thì tuyệt vời nhưng…”
“Nhưng sao? Em không tính từ bỏ đấy chứ, phải không? Tại sao, ta chỉ mới bắt đầu thôi. Có vài thứ nữa anh muốn thử.” Anh nói vậy, nhưng anh không làm một chuyển động nhảy lên người cô như anh đã làm một ngày trước.
“Anh tự hỏi liệu Jamie có tìm ra được gì từ cô em gái bé bỏng của em không,” Ring nói, nhìn lên trần nhà.
Cô mỉm cười. “Nếu anh đang nghĩ tới em trai anh, vậy thì em cho là tuần trăng mật đã kết thúc. Và quá tệ, bởi vì em đang nghĩ đến thử thêm vài lần nữa trên chiếc đàn piano đó.” Kể cả ngay khi cô nói những lời này, lưng cô đang bắt đầu đau nhức.
Không ai trong họ bình luận gì về sự khoe khoang khoác lác của người kia. Họ chỉ nằm đó trong vòng tay của nhau, bây giờ đã thoải mái và quen thuộc với làn da trần trụi cùng nhau, và am hiểu tường tận từng phân một trên cơ thể cả hai người.
“Anh có nghĩ chúng ta nên mặc đồ vào không?” Maddie hỏi sao một lúc. “Có lẽ em nên ngó xem Laurel thế nào rồi. Có lẽ anh nên nói chuyện với Jamie. Có lẽ-”
Anh lăn lên để có thể nhìn xuống cô. “Ừ, anh nghĩ đến lúc đi rồi. Em ổn cả chứ? Không quá thâm tím hay méo mó đấy chứ? Có đau nhức quá không?”
“Không có phần nào trên người em mà không nhức nhối cả,” cô nói, nhìn lên anh. “Không có phần nào trên người em mà không bị thâm tím, nhưng nó quả là những ngày tuyệt diệu.” Mắt cô long lanh. “Em nghĩ mình đã học được trong ba ngày này nhiều như trong ba năm đầu tiên em ở với Bà Branchini.” Cô lướt dọc ngón tay xuống bờ má chưa cạo râu của anh. “Em cũng muốn thấy môi trên của anh.”
Anh dịu dàng hôn cô. “Maddie, anh-”
Cô không cho phép anh kết thúc. Cô không cảm thấy có một nhu cầu cho những ngôn từ. Có hai người cần lẫn nhau, cần nhau về thể xác lẫn xúc cảm, và họ đã tìm thấy nhau. “Em biết cách anh cảm thấy, bởi em cũng cảm giác như vậy. Anh đã đúng khi nói chúng ta đang tìm kiếm nhau.”
Anh nhìn xuống bộ ngực trần của cô. “Anh chắc chắn là đang tìm kiếm em,” anh nói với một cái liếc đầy vẻ gian xảo.
Cô cười lớn và đẩy vào anh. “Giúp em mặc đồ nào-nếu còn gì đó sót lại cho cái váy tội nghiệp của em-và đi xem coi chuyện gì đã xảy ra cho những người khác rồi.”
Cô lắc lư khi cô đứng dậy, và Ring phải giữ cô vững lại. Bây giờ khi mà cô có thể suy nghĩ trở lại, cô có một chút ngượng ngùng khi nhìn vào anh, và nhớ lại mọi thứ họ đã làm trong mấy ngày này. Nhưng họ cảm giác thuộc về lẫn nhau, và không gì trên quả đất có thể ngăn cản họ được.
Anh hôn lên đầu mũi cô. “Đừng nhìn anh như thế. Đây chỉ là lần đầu của rất nhiều lần cùng nhau. Xoay lại và để anh buộc cái thứ kỳ cục này của em đi nào.”

Mỉm cười, cô quay mặt vào tường trong khi anh thắt những sợi dây buộc nịt ngực của cô.
***
Một giờ sau Maddie và Ring ngồi cùng Toby, Laurel, và Jamie quanh đống lửa trại. Khi họ rời khỏi chái nhà, Maddie đã rất ngượng, cho rằng tất cả mọi người trong trại cô sẽ biết được điều mà cô và Ring đã làm trong mấy ngày gần đây. Nhưng khi cô mở cửa, cô thấy một khu trại bình thường hoàn hảo, với Edith cúi bên ngọn lửa, đun một bình nước, Toby và Jamie uể oải gần đó, còn Laurel thì đang viết lách vài thứ trong một quyển sổ nhỏ. Maddie mỉm cười. Nếu Maddie là một ca sĩ và chị cô Gemma là một họa sĩ, có lẽ Laurel sẽ trở thành một nhà văn.
“Chào buổi tối,” Maddie êm ái nói, và toàn bộ họ đều nhìn lên cô.
“Ồ, xin chào,” Laurel nói, cười rạng rỡ với chị cô bé. “Hai anh chị đã có một kỳ nghỉ vui vẻ chứ?”
Maddie mừng là bóng đêm buông xuống đã che khuôn mặt đỏ ửng của cô. “Phải, cảm ơn em, và em có được mọi người quan tâm chu đáo đấy chứ?”
“Ồ, dạ có,” Laurel nói, mắt mở to. “Ông Toby đã giúp em hái hoa dại. Em đang ép chúng vào trong một quyển sách.”
“Và bán chúng mỗi cái một ngàn đô la,” Jamie lầm bầm.
“Gì thế?” Ring hỏi.
Laurel trừng mắt nhìn Jamie. “Anh ấy nghĩ em nên bán những bức tranh của mình.”
“Hoặc tiếp quản lấy Hãng tàu Warbrooke,” Jamie nói dưới hơi thở, rồi, “Ai da!” khi Laurel nghiêng người tới và đấm anh ta.
Laurel mỉm cười với chị cô. “Chị muốn chút cà phê không?”
Maddie nhận chiếc tách mà Toby đưa cô, rồi đưa một chiếc cho Ring, nhưng sự tập trung của Ring đang dồn hết vào em trai mình.
“Nói mau đi,” Ring nói, ngồi xuống một khúc gỗ đã được kéo lại gần đống lửa. Anh không để ý rằng vỏ cây trông trơn láng hơn bởi vô số những cái mông đã sử dụng nó vài ngày qua. Maddie ngồi xuống cạnh anh, cô gắng không nhăn mặt với cơn đau của cô. Có những phần không thể đề cập tới trong cơ thể cô đang rất, rất nhức nhối. Ring cảm thấy cô đơ cứng lại nên quay sang tặng cô một nụ cười đầy am hiểu. Cô phớt lờ anh và nhìn vào Jamie.
“Cái gì khiến anh nghĩ em trai anh có gì để nói?” cô hỏi Ring, nhưng không nhìn anh.
“Anh biết nó và nó đang nóng lòng muốn sổ ra. Em không thấy được ư?” Ring đáp. “Sao nào?”
Jamie không thể nén lại nụ cười của mình thêm được nữa. Anh muốn-và dự tính-kể với anh trai mình về cuộc cá cược đã diễn ra vài ngày qua, nhưng giờ anh có chuyện quan trọng hơn nhiều cần nói với anh ấy.
“Em đã tìm ra được mọi thứ.”
Maddie thở dốc. Cậu ta đã biết được chuyện gì vậy?
Jamie nhìn cô và dường như vui thích trước vẻ ngượng ngùng của cô. “Em phát hiện ra về những lá thư và Tướng Yovington của chị.”
Chiếc tách của Maddie ngưng lại trên đường tới môi cô. Laurel đã an toàn và, với mối bận tâm của cô trong mấy ngày vừa rồi, cô đã không nghĩ tới chuyện bắt cóc. Giờ tất cả những gì cô muốn làm là rời khỏi vùng đất này và trở về miền đông, nơi cô có thể hát. Sau khi cô về thăm gia đình và trả lại Laurel cho họ, cô dự tính sẽ làm đúng như thế.
“Ông ta thì sao?” Ring hỏi. “Sao em tìm ra được? Em đã biết được cái gì rồi?”
“Trong khi anh đang, à… bận chuyện khác, em có cơ hội nói chuyện với một đứa ranh con ở đây.” Anh ta tặng Laurel một ánh mắt mà Ring không thể phản bác được. “Những câu trả lời của nó cho những câu hỏi của em dẫn em tới một người đàn ông gọi là Sleb.”
“Người đàn ông đã hát cùng với em,” Ring nói, nhìn vào Maddie.
“Đúng vậy,” Jamie nói. “Ông ta từng là một ca sĩ giọng nam cao khá đỉnh, ít ra là nghe ông ta bảo thế. Nhưng trong vài năm gần đây ông ta tụt dốc thê thảm.”
“Một hũ chìm.”
“Đúng.”
“Thế cái lão bợm nhậu này thì có liên quan gì tới Maddie và Laurel?” Ring cười với Laurel. Con bé giống như một đứa trẻ quá đỗi đáng yêu. Nó có thể là hình tượng cho một thiên sứ, nhưng anh biết tất cả quá rõ nó có một cái miệng ghê gớm cỡ nào. Anh chỉ hi vọng rằng Maddie không nghe nó nói.
“Sleb làm việc cho anh trai Tướng Yovington trong một thị trấn tên Desperate.”
“Từng nghe đến nơi đó,” Toby nói, và cái kiểu ông nói khiến Ring phải nhìn ông.
“Vậy là một nửa yếu tố nền tảng của xã hội,” Jamie nói. “Hai anh em nhà Yovington sở hữu hầu hết thị trấn và mỏ vàng lớn tại một đầu của nó.”
Maddie không hé lên một điều gì về vấn đề này, nhưng giờ cô lên tiếng. “Tướng Yovington đã giúp em tìm Laurel.”
“Lý do ông ta có thể giúp chị là vì ông ta là kẻ sắp xếp vụ bắt cóc con bé.”
Maddie đặt tách cà phê của cô xuống và nhìn Jamie chằm chặp.
“Có vẻ như là hai anh em đã đầu tư hết vốn liếng cả đời họ trong cái mỏ vàng đó, nhưng nó chẳng đào ra được chút lợi nhuận nào.”
“Có lẽ đó là tại sao họ gọi nơi đó là Desperate (Tuyệt vọng),” Laurel nói, và Toby gật đầu với cô.
“Có lẽ. Tôi đoán đời họ đúng trông có vẻ cùng đường rồi. Cả hai bọn họ đều đã ngũ tuần, với không có gì khác chờ để giúp họ an nhàn lúc tuổi già. Vì vậy, một vài tháng trước hai anh em đã cùng nhau…” Anh ta nhìn Maddie. “Tướng quân của chị đã ra ngoài đây thị sát vài pháo đài và ông ta gặp anh trai mình và nghe được cái tin mỏ vàng của họ trống rỗng. Họ quyết định rằng nếu họ không thể kiếm tiền theo đúng luật, họ sẽ kiếm nó bằng cách bất hợp pháp. Trong hai năm gần đây có rất nhiều mỏ vàng ở ngoài những ngọn núi này và họ quyết định chiếm lấy chúng.”
“Quân trộm cắp!” Maddie nói. “Bọn họ tính lấy vàng mà những người đàn ông nghèo khổ này đã làm việc quá đỗi nhọc nhằn mới kiếm được ư?”
“Họ làm thế đấy. Vấn đề duy nhất là thoát ra khỏi những ngọn núi mà không khuấy động sự nghi ngờ. Vàng thì nặng, và những người thợ mỏ có lẽ, à, để ý ai đó cưỡi ngựa vòng quanh với những túi yên ngựa hàng trăm kí lô.”
“Vậy nên bọn họ lợi dụng tôi để đi hết từ thị trấn này sang thị trấn khác.”
“Chính xác. Cỗ xe Concord to lớn đó của chị có thể trữ một tấn, đặc biệt nếu nó được chỉnh lại với một tầng đế giả như cái của chị có vậy.” Jamie ngưng lại trong khi những người khác tiếp thu thông tin này. Anh còn hơn là tự hào với bản thân vì đã phát hiện ra nút thắt nằm ở điểm nào.
“Còn những lá thư?” Ring hỏi.
“Trắng bóc. Mục đích là để làm cho Maddie tránh xa khỏi cỗ xe, vậy thôi. Những lá thư chỉ là mưu mẹo.”
“Tiền bạc,” Maddie nói trong xúc cảm. “Tất cả chuyện này chỉ là vì tiền bạc. Tôi nghĩ tôi đang làm gì đó, tôi không biết nữa, liên quan tới chính trị. Tôi nghĩ tôi ít nhất đang được nhờ giúp đỡ cho một công lý mà ai đó tin tưởng. Nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ là một tên trộm vặt vãnh, tầm thường mà thôi.”
Ring nhìn em trai. “Ai trong số người của Maddie tham gia việc này? Bọn họ phải có ai đó bên trong.”

“Frank,” Jamie nói một cách êm ái, “nhưng ông ta sẽ không làm phiền bọn mình được nữa.” Ring gật đầu, nhưng anh không hỏi cái gì đã xảy đến với Frank. “Tại sao họ chọn Maddie?” anh hỏi. “Bất kỳ ca sĩ, hay nhà ảo thuật đi chăng nữa, cũng có thể hoàn thành được vậy. Họ chỉ cần ai đó có thể đi lại tự do từ trại này đến trại kia mà không dấy lên nghi ngờ.”
Jamie cười toe toét. “Hình như anh trai vị tướng yêu thích opera. Có vẻ như, opera là sở thích to lớn trong đời ông ta.” Anh nhìn Maddie trong sự kinh ngạc.
Cô gật đầu với anh ta. Cô từng hay gặp gỡ những người giống với anh trai vị tướng. Những người đàn ông với ngôi sao trong mắt họ khi họ nhìn cô.
Jamie lắc đầu không tin tưởng. “Mọi người nên nghe về cái thị trấn Tuyệt vọng này. Nó đầy rẫy tội ác. Nó kề tựa trên một ngọn núi và chỉ có duy nhất một lối ra và một lối vào, thông qua một dải đất hẹp. Và anh trai tướng Yovington điều hành cái nơi đó như thể tiểu thái ấp của riêng ông ta vậy, treo bất cứ người nào bước ngang qua mặt ông ta. Người ta nói họ thà bị treo lên hơn là-”
“Treo cổ,” Maddie và Ring đồng thanh lên tiếng.
Jamie lăn tròn cặp mắt của anh như thể nó nói Miễn cho tôi khỏi những cặp tình nhân đi. “Sao cũng được. Không ai có suy nghĩ bình thường mà muốn đi tới đó hết.”
Jamie cười. “Nhưng điều lạ đời nhất trong cái thị trấn là tình yêu opera của người đàn ông Yovington này. Ông ta nghe được Sleb từng là một ca sĩ trên sâu khấu và rằng ông đã trở thành một giáo viên dạy opera trước khi rượu chè tóm được ông, vậy nên Yovington đã ép buộc Sleb huấn luyện ca sĩ cho ông ta. Trả công cho Sleb bằng uýt-ky.”
“Tôi chưa từng nghe về bất kỳ một ca sĩ nào khác trong phần lãnh thổ này.”
“Dù sao thì cũng không một cái tên nào em nhớ được mà,” Ring nói chỉ đủ để cô có thể nghe thấy.
Jamie phá lên cười. “Chẳng có đâu, nhưng Yovington buộc Sleb huấn luyện…” Anh trừng mắt với Laurel. “Sleb huấn luyện những quý cô của buổi tối.”
“Ồ, bọn đĩ điếm,” Laurel nói, gật đầu.
Tất cả ba người đàn ông nhìn Maddie như thể lên án cô vậy. Maddie nhún vai. “Bailey.” Cô nhìn trở lại Jamie. “Những người phụ nữ này không thể hát hay được cho lắm.”
“Tệ hại. Kinh khủng. Sleb nói đám mèo còn có giọng tốt hơn những người phụ nữ này.”
Maddie lờ di nụ cười vẻ am hiểu của Ring.
Jamie tiếp. “Nhưng Yovington nói ông ta có một óc tưởng tượng thực sử khả quan, vì vậy ông ta đã dẫn đám phụ nữ này theo quanh mình bất cứ đâu ông ta đến. Sleb nói những người đàn ông có thể chịu được mấy trò treo cổ của Yovington và họ có thể chịu được sự giá lạnh và cô độc, nhưng họ không thể chịu nổi những người phụ nữ này hát. Mỗi ba tháng hoặc hơn những người đàn ông sẽ đem những người phụ nữ đi khỏi và điều đó sẽ khiến họ được chút yên bình trước khi Sleb có thể huấn luyện một người khác.”
“Và đó là tại sao ông ta bắt cóc Laurel?”
“Em đoán ông ta nghĩ ông ta có thể một cục đá bắn hạ hai con chim, đó là, một cục vàng. Sleb nghĩ rằng khi chị xong việc và hát trong đủ sáu thị trấn, còn bọn bắt cóc thì không chịu trả lại em gái chị, Yovington sẽ gửi chị một thông điệp nói rằng ông ta đã tìm thấy em gái bé bỏng của chị và mời chị vui lòng tới Desperate và nhận lại cô bé.” Jamie nhìn Maddie. “Em không chắc ông ta sẽ tính thả chị ra sau khi ông ta có được chị. Sleb nghĩ ông ta định trả lại Laurel cho chị trừ khi chị cưới ông ta.”
“Đám cưới á?” Maddie nói, trong giọng chất đầy kinh sợ.
Ring mỉm cười với cô. “Anh từng nghe về những ý nghĩ còn tệ hại hơn.”
Maddie ngoảnh đi, che giấu gương mặt ửng đỏ của mình.
“Ta sẽ rời đi vào buổi sáng,” Ring nói với em trai, và Jamie gật đầu.
“Rời đi đâu?” Laurel hỏi.
“Theo tôi dự đoán thì bọn họ lại tính tự mình làm anh hùng,” Toby nói, và âm giọng của ông nói lên điều ông nghĩ về cái ý tưởng.
Cả Jamie lẫn Ring đều không nói một lời.
“Ring,” Maddie khẽ nói. “Bọn anh tính đi đâu thế?”
“Tới Desperate, đương nhiên.”
Ngay lập tức, tim cô bắt đầu đập thình thịch, nhưng rồi cô cố gắng giữ bình tĩnh. Mẹ cô luôn nói rằng không có thứ gì phi lý hơn một người đàn ông đã quyết ý của mình. “Tại sao anh đến Desperate?”
“Công việc chưa hoàn thành.”
Cô bắt đầu nâng chiếc tách của cô lên môi, nhưng bàn tay cô đang run quá tệ. “Súng,” cô thì thầm. “Anh định đi đến đó với súng. Anh định làm vài chuyện giết chóc. Anh định để bản thân mình bị giết.”
“Anh không hề có ý định nào như vậy cả,” anh nói trong phẫn nộ. “Anh tính đem Yovington ra khỏi ngọn núi của hắn và trông hắn bị đưa ra tòa cho những gì hắn đã làm.”
“Nó không phải là việc gì của anh. Anh nên để việc này lại cho… cho mấy người có thẩm quyền ấy.”
“Và ai sẽ là người đó?”
“Em không biết. Quân đội. Phải, là nó, hãy đem quân đội của anh lên trên đó.”
Anh tặng cô một trong những nụ cười khoan dung mà những người đàn ông dường như mới sinh ra đã biết làm thế nào. “Việc này không có liên quan gì đến quân đội, và, bên cạnh, quân đội đã ấn định anh công việc bảo hộ em và em chính là người mà Yovington làm tổn thương nhiều nhất.”
Cô đứng dậy và nhìn xuống anh. “Phải, em chính người ông ta làm tổn thương nhiều nhất, và hình như đó là quyền của em để nói những gì em muốn. Em giờ đã có lại Laurel, và đó là tất cả em muốn. Ngày mai anh có thể đưa em trở lại nhà ba em, và ta sẽ để Laurel lại ở đó.”
Anh nhìn lên cô. “Anh phải đi tìm Yovington.”
“Anh phải trả đũa, là thế đấy. Đó là tất cả những gì nó là, trả thù, không gì khác nữa.”
Anh bắt lấy tay cô trong tay anh. “Không, nó không phải trả thù, nó là điều gì đó mà anh cần phải làm thôi.”
Cô nhìn xuống anh và biết rằng không gì cô có thể nói sẽ khiến anh thay đổi ý định, và cô đột ngột nhận ra rằng tình yêu thực sự là gì, đó là chấp nhận một người đúng như anh ta là. Không cố thay đổi anh thành cái mà cô muốn, mà là chấp nhận anh chính như con người của anh. Anh là một người đàn ông đảm trách những nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc, một người đàn ông của danh dự người sẽ làm bất kể điều gì anh nghĩ cần phải được hoàn thành, bất chấp mọi nguy hiểm cho chính bản thân anh.
Cô chớp mắt đẩy ngược lại những giọt nước mắt sợ hãi khi cô nhìn xuống anh và siết chạy bàn tay cô trong tay anh.
Anh mỉm cười với cô, rồi kéo cô ngồi trên khúc gỗ bên cạnh.
“Giờ thì chuyện gì tiếp theo với hai người đây?” Jamie hỏi, cố gắng dựng dậy tâm trạng của mọi người. Anh hỏi dẫu cho câu trả lời đã được biết sẵn từ trước. Những người phụ nữ có lẽ ghét bàn luận về sự công bình, nhưng theo kinh nghiệm của anh thì họ rất thích nói về chuyện kết hôn.
Ring mỉm cười. “Ồ, điều thông thường với những cặp tình nhân, anh đoán thế. Em và anh sẽ đi xem coi ta có thể làm gì với lũ bắt cóc, và khi anh trở về Maddie và anh sẽ kết hôn tại pháo đài.” Anh nhìn cô. “Anh đoán em sẽ lấy anh sau khi đã chiếm đoạt thân xác anh đó chứ, phải không? Em sẽ không lợi dụng cơ hội trên người anh trong mấy ngày qua chứ, phải không?”
Maddie quá buồn bực bởi lời tuyên bố của anh rằng anh sẽ ra đi tiến hành một cuộc chiến nho nhỏ đến nỗi không thể cho anh sự chú ý toàn bộ. Cô nhìn vào tách cà phê của mình và gật đầu. Không phải là cô hi vọng lời cầu hôn, nhưng sau những gì họ đã làm trong vài ngày vừa rồi, cô đã mong chờ anh sẽ cưới cô. Nếu không còn gì khác, thì anh là một người đàn ông trọng danh dự, cô nghĩ với chút tức giận, và chớp mắt khiến những giọt lệ rơi nhiều hơn.
Toby nhìn từ Montgomery này tới người kia, rồi nhìn Maddie. “Hai cô cậu tính sống ở đâu đấy?” ông nhẹ nhàng hỏi.
“Ở Paris,” Laurel nói với sự hồ hởi trong giọng. “Bailey đã kể cháu nghe toàn bộ về Paris.”
Maddie mở miệng cô để lên tiếng. Một ca sĩ opera sống khắp nơi trên thế giới. Nhưng trước khi cô kịp nói một lời, Ring đã trả lời cho cô.
“Chúng cháu sẽ sống ở Warbrooke, dĩ nhiên là thế.” Anh nháy mắt với Laurel. “Anh chị sẽ tới thăm Paris và có lẽ em có thể đi cùng với anh chị, nhưng anh còn có một công việc kinh doanh phải điều hành, vì vậy anh chị sẽ phải sống ở Warbrooke thôi.” Anh quay sang Maddie. “Em sẽ thích nơi đó. Nó ở cạnh biển và nó tuyệt đẹp.”
Maddie lặng đi trong chốc lát. “Rồi em hát ở đâu?”
Anh vươn tới tay cô, siết lấy nó, rồi buông nó ra. “Anh sẽ xây cho em nhà hát lộng lẫy nhất em từng nhìn thấy.”
Giọng cô rất êm ái. “Với những chiếc ghế đệm lông?”
“Bất cứ thứ gì em muốn. Nếu em muốn gấm lụa thêu kim tuyến, anh sẽ mua nó cho cô.”
“Và một cái trần mạ vàng?”
“Dĩ nhiên. Anh sẽ thuê vài thợ kỹ nghệ từ Ý để khắc thiên thần nhỏ có cánh trên trần. Em yêu, nó sẽ là nhà hát đẹp nhất nước Mỹ.” Anh nhìn Jamie. “Quỷ thật, chúng ta sẽ làm nó trở thành nhà hát đẹp nhất thế giới.”
“Và ai sẽ nghe em?” Maddie hỏi.

Anh mỉm cười với cô. “Bất cứ ai em muốn. Anh không nghĩ em đã nhận ra được kiểu gia thế nào em đang chuẩn bị kết hôn. Em muốn Tổng thống ở đây không? Bọn anh sẽ mời ông ấy tới.” Anh cười rộng hơn. “Bọn anh có thể mời cả bác họ của em, vua Lanconia, tới thăm.”
Maddie không cười. Đôi mắt cô rất nghiêm túc. “Anh sẽ trả cho họ để tán thưởng em? Anh sẽ mua hoa cho họ để rải dưới chân em? Anh sẽ mua cho em kim cương sau mỗi buổi trình diễn? Hay anh sẽ chỉ ném cho em một miếng ngon như anh sẽ làm với một con cún được huấn luyện?”
Gương mặt Ring đánh rơi nụ cười của nó. “Gượm tí đã. Em đang nói trệch hướng rồi. Anh không nghĩ em như là một con cún được huấn luyện. Anh là người phụ nữ anh yêu và anh muốn làm cho em được hạnh phúc.”
“Bằng cách mua em?”
Ring nhìn Toby và Jamie, và một Laurel mắt mở lớn những người đang quan sát họ. “Có lẽ ta nên nói về chuyện này một cách riêng tư.”
“Tại sao? Để anh có thể chạm vào em và khiến em quên hết những giác quan tốt mà em đã sinh ra cùng với chúng? Không, em nghĩ chúng ta nên nói về chuyện này ở đây bây giờ và ngay trước mặt những người chứng kiến. Em sẽ không trải qua hết phần đời còn lại của mình trong một xã hội riêng biệt nào đó nơi em chỉ hát cho anh và người thân của anh. À, phải rồi, và cho bất cứ ai anh trả tiền để nghe em hát.”
“Đó căn bản không phải ý của anh. Em đang không chịu lắng nghe anh chút nào.”
Cô đặt tách cà phê của cô xuống và đứng dậy. “Không, anh mới là người đang không chịu lắng nghe em. Anh không lắng nghe lẫn không thực sự hiểu về giọng hát của em. Em là một trong những ca sĩ xuất sắc nhất thế giới. Em là một trong những ca sĩ xuất sắc nhất từng sống trên đời.”
Ring quên mất những người xung quanh họ. “Thỉnh thoảng sự phù phiếm của em vượt trôi hơn cả chính nó đấy.”
Cô quay sang anh, gương mặt cô tràn đầy xúc cảm. “Không, anh không hiểu. Không thực sự hiểu. Em không nghĩ rằng em là người phụ nữ xinh đẹp nhất từng sống trên đời. Em thực sự chỉ xinh ở mức trung bình thôi. Em không phải thông minh nhất, và, như anh đã chỉ ra khá thường xuyên, em không phải được giáo dục tốt nhất. Em không phải một trong những người phụ nữ đó người mà truyền cảm hứng tình yêu từ tất cả những gì cô ta gặp. Đúng vậy, những người đàn ông muốn em, thường là vì giọng hát của em, nhưng em chưa từng-ít nhất chưa cho tới khi em gặp anh-có bất kỳ ai yêu em mà không phải họ hàng với em hay một người bạn của ba em, không thực sự yêu em. Và em chưa bao giờ có một người bạn gái trong đời.”
“Điều này thì có liên quan gì tới chúng ta… và nơi em hát?”
“Nó có liên quan mọi thứ tới giọng hát của em. Giọng hát của em là cái mà em có. Em không có đầu óc hay sắc đẹp hay một nhân phẩm tốt đặc biệt, nhưng em có giọng hát hay nhất so với bất kỳ ai còn sống, một trong những giọng hát hay nhất từng được trao cho một con người. Anh không thấy ư? Em phải sử dụng những thứ em có. Anh có bổn phận trở lại Maine và giúp ba anh điều hành cái công ty đó của bọn anh bởi vì anh giỏi kinh doanh. Em có nghĩa vụ chia sẻ giọng hát của mình.”
Anh trao cô một nụ cười kẻ cả. “Có một sự khác biệt to lớn giữa một ‘công ty’ tầm cỡ như Hãng tàu Warbrooke và biểu diễn trong những nhà hát opera. Anh không nghĩ em nhận ra Hãng tàu Warbrooke lớn đến mức nào. Bọn ạnh là những nhà vận chuyển của thế giới.”
Cô gần như cười nhạo anh. “Anh có in điều đó lên đồ dùng văn phòng của anh không?”
Anh ngoảnh đi. Cái khẩu hiệu không ở trên đồ dùng, nhưng nó có trên vài ba tấm biển treo trước văn phòng.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh lại. Anh cần phải hiểu. “Em chắc rằng anh giúp đỡ rất nhiều người. Nhưng, thật lòng mà nói, nếu gia đình anh không làm chủ những con tàu mà người ta đem ra khơi ấy, thì sẽ có ai đó khác làm. Còn em, mặt khác, với giọng hát của em, thì không thể thay thế được. Không ai có thể thế vào chỗ em. Không ai trên trái đất có thực hiện điều em đang thực hiện tốt như em cả.
“Em sai rồi nếu em cho là bất kỳ một ai đó cũng có thể điều hành công việc kích cỡ như Hàng tàu Warbrooke. Gia đình anh đã sở hữu công việc kinh doanh suốt hơn một trăm năm. Bọn anh được huấn luyện để điều hành nó từ khi bọn anh còn là những đứa trẻ. Mỗi người con trai-Em đang đi đâu đấy?”
“Anh không chịu tập trung nghe em nói gì cả. Anh đã định sẵn trong đầu rằng việc anh làm là quan trọng còn việc em làm là dư thừa, và anh sẽ không chịu lắng nghe những gì em cần phải nói. Em thấy không còn lý do gì để thảo luận chuyện này xa hơn nữa.”
Anh ngay tức khắc đứng trên hai chân và bắt lấy cánh tay cô. “Em không thể cứ thế bước đi được. Em không nhận thấy rằng em đang nói chuyện về cuộc sống của chúng ta đấy ư? Nếu em không sống với anh ở Warbrooke, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta đây?”
Giọng nói và gương mặt của cô rất bình thản khi cô lên tiếng. “Chúng ta sẽ làm gì nếu em không chịu làm theo những gì anh muốn?” Cô giật mạnh cánh tay cô ra khỏi sự kéo giữ của anh.
“Nhìn anh kìa,” cô nói. “Em đã cảm thấy anh có tiền bạc từ giây phút đầu tiên em gặp anh. Anh bước đi với bầu không khí quanh anh đó, của một ai đó luôn có thể mua bất cứ thứ gì anh ta muốn. Lần này anh quyết định anh muốn mua một nữ ca sĩ opera. Anh muốn mua cho cô ấy một chiếc lồng trong hình dạng của một nhà hát đầy đệm lông và vàng và những người nổi tiếng. Anh muốn mua cho cô ấy kim cương và áo lụa dài. Và đổi lại, bất cứ lúc nào anh muốn nghe cô ca sĩ opera nhỏ bé của anh, tất cả việc anh cần phải làm là nhìn vào cô ấy và nói, “Hát đi nào, con chim nhỏ,” và cô ấy sẽ làm vậy. Sau rốt, anh đã mua và trả đủ cho cô ấy, phải không? Cô ấy là của anh để cho anh ra lệnh khi anh muốn, đúng y như tất thảy hàng đống những người đàn ông làm việc cho anh là quyền của anh để ra lệnh.”
“Em không hiểu rồi.”
“Đó là anh mới là người không hiểu ấy.”
“Vậy anh được cho là sẽ làm gì đây nếu em muốn tiếp tục biểu diễn trước công chúng?” Anh khiến nó nghe như thể cô là một gái nhảy thoát y vậy. “Anh phải bám theo em vòng quanh từ thành phố này đến thành phố nọ? Giữ áo choàng của em? Có lẽ anh sẽ để anh trông thấy dàn cảnh sân khấu. Có lẽ anh nên có những tấm cạc in tên anh trên đó là Ông LaReina. Anh có cần phải làm một công tước luôn không?”
Cô nhìn anh và có nỗi đau buồn chất chứa trong mắt. “Em chưa bao giờ dối gạt về thứ gì là quan trọng nhất với em. Em luôn nói với anh rằng giọng hát của em là thứ quan trọng nhất trong đời mình.”
“Anh không bảo em phải ngừng hát,” anh quát vào cô. “Em có thể hát từ sáng tới tối anh cũng không quan tâm. Anh muốn anh hát.”
Anh dừng quát tháo. “Maddie, anh không thể làm điều em muốn được. Anh biết em nghĩ Hãng tàu Warbrooke chỉ là một công việc kinh doanh, nhưng nó còn hơn thế. Nó là… nó là truyền thống. Anh không biết làm sao để giải thích nó. Truyền thống là một phần rất quan trọng của gia đình anh và gia đình anh thì quan trọng với anh. Nhà Montgomery cũng quan trọng với anh như nghiệp ca hát của em quan trọng với em vậy.”
Cô hiểu rất rõ điều anh đang nói. Đó là kết thúc. Thậm chí dẫu cho cô biết điều đó, cô biết rằng cô không thể từ bỏ những gì cuộc sống đã định sẵn cho cô để trở thành vật biểu diễn cưng của anh được. “Em không thể làm nó,” cô thì thầm. “Em sẽ chết. Em sẽ héo lại thành không còn gì hết và chết nếu em phải từ bỏ cuộc sống của em để nhận lấy tình yêu của anh.”
“Anh không bảo-Ôi, địa ngục! Jamie, em nói chuyện với cô ấy đi. Xem thử liệu em có thể khiến cô ấy nhìn ra được lý lẽ hay không.”
Jamie không nói một lời và Ring quay sang nhìn em trai mình. Có sự chê bai trong mắt Jamie.
“Đừng nói với anh em đồng ý với cô ấy đấy chứ?” Ring nửa hét lên với đứa em trai.
Miệng Jamie siết lại. “Nó không phải như thể anh là đứa con độc nhất. Anh có tới sáu đứa em trai và, dẫu cho, không ai trong chúng em giỏi được y như anh trong việc điều hành Hãng tàu Warbrooke, nhưng chúng em sẽ xoay xở được. Thực tế, chúng em đã lo liệu khá tốt mà không có anh.”
“Anh đã coi những bản báo cáo quý gần đây nhất. Anh đã thấy tất cả sáu đứa bọn em đã lo liệu được tốt như thế nào mà không có anh.”
Tại đó Jamie đứng dậy, gương mặt đẹp trai của anh ta méo mó trong cơn giận dữ, và trong khoảnh khắc nó trông như thể hai người đàn ông sẽ lao vào nhau, nhưng Jamie là người đầu tiên quay đi. Anh ta nhìn Maddie. “Chị tốt hơn là ra đi mà không có anh ta. Anh ta không xứng với chị đâu.” Tại đó Jamie xoay người và bước đi.
Maddie bắt đầu tiếp bước theo anh ta, nhưng Ring túm lấy cánh tay cô.
“Em không thể bỏ đi bây giờ được. Chúng ta phải định đoạt chuyện này cho xong đã.”
Cô đang cố gắng kiềm nén lại nước mắt. “Nó đã được định đoạt.” Cô nhìn lên anh và những giọt nước mắt tràn ra và chảy xuống dọc hai bên má. “Bà Branchini đã đúng. Bà nói em có thể là một ca sĩ hoặc em có thể giống như những người phụ nữ khác.”
“Em giống như những người phụ nữ khác,” anh dịu dàng nói. “Em cần và muốn yêu đúng như mỗi một người phụ nữ khác, và, Maddie, anh đang trao cho em tình yêu. Làm ơn đừng khiến anh thất vọng. Làm ơn đừng nghĩ rằng anh đang khiến em từ bỏ nghiệp ca hát của em.”
“Nhưng anh có, và anh thậm chí còn không thấy được là anh có nữa.” Cô giật mạnh cánh tay ra khỏi sự níu giữ của anh. “Anh không nhận ra rằng em chưa bao giờ đòi hỏi được ban tặng món quà nay à? Không ai tới chỗ em ngồi trên một đám mây hồng với một quyển sách nhỏ trên tay và nói, ‘Maddie, chúng ta đang sắp xếp cho cuộc đời của con. Con muốn trở thành một ca sĩ hay con muốn có một cuộc sống bình thường với một người chồng và những đứa trẻ và bè bạn?’ Không ai hỏi em điều em muốn cả.”
“Em sẽ chọn điều nào?” anh nhẹ nhàng hỏi.
Những giọt nước mắt lại bắt đầu tiếp. “Em không biết. Em không biết. Vấn đề là, em không thể thay đổi bản thân em.”
“Cả anh cũng không thể.”
Cô không thể nói thêm được nữa, vì cổ họng cô đã ngập đầy nước mắt. Cô che tay cô lên miệng và chạy khỏi anh.
***
Ring đứng đó nhìn chằm chằm sau cô. Phải có cách gì đó để khiến cô thấy được lý lẽ, anh nghĩ. Phải có cách gì đó để giải thích với cô-
“Ai da!” anh nói, và chộp lấy gót chân, rồi nhìn Laurel đầy ngạc nhiên. Con bé vừa mới đá anh. “Cái đó để làm gì thế?”
“Anh làm chị tôi khóc và anh khiến Jamie nổi điên. Tôi ghét anh.” Với câu đó con bé quay người và chạy theo chị cô.
Ring quay lại với đống lửa và Toby, người vẫn đang ngồi ở đó. Với một bàn tay run rẩy, Ring rót cho mình một tách cà phê và ngồi xuống.
“Đừng có trông giống như cậu không còn được yêu chuộng nữa thế,” Toby nói.
“Cô ấy sẽ qua thôi,” Ring đáp. “Đến sáng cô ấy sẽ nhìn ra ánh sáng và-”
“Và sao?” Toby hỏi.
Ring không nói một lời mà chỉ nhìn vào tách cà phê của anh.
“Nó chẳng thành vấn đề chút nào cả,” Toby nói. “Phụ nữ một hào được cả tá. Họ luôn luẩn quẩn. Luôn ở dưới chân. Tại sao, ta cá rằng trong vòng một tuần cậu có thể tự kiếm cho mình người phụ nữ khác. Con gái Đại tá Harrison rất thích cậu đấy. Ta cá cô ta sẽ sung sướng được trở lại Warbrooke với cậu. Cô ta sẽ thích cậu mua cho cô ta kim cương và váy lụa. Thực tế, thi thoảng ta nghĩ một trong những thứ cô ta thích nhất về cậu là Hãng tàu Warbrooke. Thực tế, đôi khi ta nghĩ rằng đó là thứ hầu hết phụ nữ thích về cậu đấy cậu bé. Nó sẽ làm ta phiền muộn đôi chút nếu ta có đang tính chuyện hôn nhân. Cậu biết đấy, nếu ta giàu có như cậu những người nhà Montgomery yêu-truyền-thống và một người phụ nữ muốn cưới ta vì ta quá giàu. Dẫu cho, có vẻ như nó không làm phiền cậu thì phải. Thực tế, với cậu, nếu một người phụ nữ không muốn tiền bạc của cậu, cậu sẽ cố đưa nó cho cô ta bằng mọi cách. Điều đó tốt, để cậu biết nơi cậu đứng với cô ta.”
Ring quẳng tách cà phê lên đất và đứng dậy. “Toby, ông nói nhiều quá đấy và ông chẳng hiểu gì cả.” Anh bước đi khỏi đống lửa trại.
“Đúng đó,” Toby gọi với sau anh. “Ta không thông minh được bằng cậu.” Ông nhìn trở lại ngọn lửa và khịt mũi. “Có những cục đá còn thông minh hơn thằng nhóc ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.