Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 15
Maddie đẩy Edith ra và đóng yên cho con ngựa của chính cô. Khi con vật trương bụng nó lên, Maddie đấm vào bao tử nó và kéo đai ngựa chặt lại. Trời còn lạnh trong ánh sáng buổi sớm ban mai, nhưng cô không cảm thấy lạnh. Cô đã không ngủ chút nào suốt đêm, mà nằm thức và nhìn lên nóc lều và lắng nghe Laurel ngủ và âm thanh buổi đêm.
Ring đã không đến với cô và cô không trông đợi anh đến. Suốt đêm cô đã tự nguyền rủa bản thân mình, tự hỏi tại sao cô lại từng nghĩ rằng cô có thể có một cuộc đời như của những người khác cơ chứ.
Cô nghiêng đầu tựa vào con ngựa trong một chốc và nghĩ về mẹ cô. Ba cô đã nhận được mọi tiếng tăm từ những chuyến du hành và nhật ký của ông, nhưng những thứ đó trong gia đình biết ông nợ mẹ cô nhiều đến chừng nào. Nếu nó không phải là do sự bình tĩnh tuyệt đối của Amy Littleton, Jefferson Worth đã chết vô danh vô tánh, chỉ như hàng trăm những người đàn ông miền núi trước ông vậy.
Maddie có một nhu cầu to lớn được gặp mẹ cô, nói chuyện với bà ấy, hỏi bà ấy lời khuyên, chỉ để được ôm trong vòng tay mạnh mẽ của bà. Cô nhắm mắt và nhớ lại những điều mẹ cô đã bảo với cô trong buổi tối cô lần đầu tiên hát cho ba cô, buổi tối mà mẹ cô đã nói rằng ba cô phải đi đến miền đông và kiếm giáo viên cho Maddie.
Sau đấy Amy Worth đã đưa con gái bà lên giường. “Chuyện gì sẽ xảy ra với con vậy?” Maddie đã thủ thỉ với mẹ cô.
Amy hít sâu một hơi. “Vì một lý do nào đó Chúa đã ban phước cho con-hay nguyền rủa con, tùy thuộc vào cách con nhìn nhận nó-với một tài năng thiên bẩm. Người đã tách riêng con ra với những người khác. Và từ bây giờ trở đi không có gì trong đời con sẽ giống như trước nữa. Mẹ biết con vẫn còn nhỏ, nhưng ngay bây giờ con phải quyết định là con muốn trân trọng món quà này hay là che giấu nó đi.”
“Ồ, trân trọng nó,” Maddie nói một cách dễ dàng.
Amy không đáp trả lại nụ cười. Thay vào đó, bà nắm lấy vai con gái và kéo cô lên để họ mặt đối mặt “Nghe mẹ này, Maddie, và nghe cho kỹ. Nếu con quyết định trân trọng món quà này, con sẽ không bao giờ, không bao giờ có một cuộc đời giống những người khác. Sẽ có những danh vọng tuyệt vời, những cũng sẽ có nỗi khổ sở mà những người khác không bao giờ biết đến. Con phải nhận tất cả nó, con hiểu mẹ chứ?”
Maddie không biết là mẹ cô đang nói cái gì nữa. Với cô, hát chỉ đơn giản là niềm vui thích và không còn gì khác. Nó là sự chiều chuộng và quan tâm của người lớn. Nó là những cái ôm, những nụ hôn và những lời ca tụng.
Mẹ cô đang dò xét gương mặt con gái bà. “Mẹ sẽ cho phép ba con kiếm một giáo viên thích hợp cho con chỉ nếu như con muốn nó.”
“Con muốn. Con thích hát.”
Amy lắc nhẹ con gái bà. “Không, không phải thích nó. Con cần phải yêu nó. Maddie, một tài năng như của con là một thứ hoặc-tất-cả-hoặc-không-có-gì, và con cần phải muốn hát hơn bất kể mọi thử khác trên đời này.”
Maddie hiểu được một chút lúc đó. Hát hò vốn dĩ đã là mọi thứ với cô. Nó thay thế cho công việc ở trường và những trò chơi, quần áo đẹp và những người bạn chơi cùng, và mọi thứ khác được mọi người coi là tốt đẹp trong cuộc sống. Cô thà hát hơn là làm bất cứ diều gì khác. “Con muốn hát,” cô khẽ nói.
Amy đã nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cô con gái nhỏ của bà, và bà thở ra, rồi ôm chầm lấy cô. “Cầu Chúa bảo vệ con,” bà thì thầm.
Bây giờ Maddie rốt cuộc đã biết điều mẹ cô ám chỉ. Cho đến giờ cô đã không tìm thấy một mối xung đột nào giữa điều cô muốn và điều cô có. À, có những lần cô mệt mỏi và cô muốn ở một mình vậy mà có một nhóm người cứ la hét đòi cô hát. Thỉnh thoảng cô thèm khát sự cô độc ở những ngọn núi của ba cô, và có đôi khi cô phát bệnh với việc được muốn, không phải bởi bản thân cô mà là bởi thứ cô có thể trao cho họ, nhưng tất cả điều đó chỉ là một mối phiền toái so với những chuyện khác. Và cô luôn biết rằng nếu cô muốn thậm tệ rời bỏ Paris hay Venice hay bất cứ đâu, cô có thể. Nhưng giờ cô hình như không còn lựa chọn nào khác nữa trong đời.
“Maddie.”
Cô ngẩng đầu lên nhưng không quay sang nhìn Ring.
“Làm ơn đừng bỏ đi như thế này,” anh nói. “Ta hãy ở đây hết ngày hôm nay và nói chuyện đi.”
Cô quay sang nhìn anh. “Anh sẽ đi cùng em khi em hát chứ?”
“Anh phải điều hành việc kinh doanh của gia đình. Anh đã ở cách xa đủ lâu rồi, và ngay khi chuyến du ngoạn của anh trong quân đội kết thúc, anh phải trở về.”
“Rồi chúng ta có thể kết hôn và ra ở riêng. Em sẽ làm hết sức mình để đến Mỹ gặp anh ít nhất một lần mỗi năm.”
Biểu cảm của anh đã trả lời cô.
Cô nhìn trở lại con ngựa của mình. “Tại sao anh làm điều này với em?” cô nhẹ nhàng hỏi. “Tại sao anh lại khiến em yêu anh cơ chứ?”
Anh vươn tay với tới cô, nhưng cô dịch ra. “Maddie, những điều này cứ xảy ra. Anh không bao giờ có ý-”
Cô quay sang nhìn anh. “Phải, anh đã. Anh muốn em và anh làm mọi thứ trong quyền hạn của anh để có được em. Anh giống như ai đó nhìn thấy thứ gì đó đáng yêu qua cửa sổ căn tiệm và anh tích lũy tiền cho nó, lên kế hoạch làm sao để mua nó được.”
“Thật ngớ ngẩn. Anh đổ vì em, anh yêu em. Nó xảy ra mỗi ngày. Nếu em chỉ-”
“Khi nào anh đổ em? Nói em nghe chính xác thời điểm nào.”
Anh không biết cô đang nói về chuyện gì với câu chuyện mua bán, nhưng anh không thể không mỉm cười khi anh nhớ lại khoảnh khắc anh nhận ra rằng anh yêu cô. “Đó là sau khi những người thợ mỏ bắt cóc em, vào cái ngày đó anh đang mang em trở lại nơi họ đem em đi. Chúng ta đang nói chuyện và mọi thứ thật dễ dàng giữa chúng ta. Anh nghĩ em quá khác biệt so với những người phụ nữ khác, và rồi em nhìn lên anh và anh biết rằng anh đã yêu em.”
Cô nhìn lại con ngựa. “Đó là khoảng thời gian trước rồi. Sau đó anh đã làm gì nào?”
“Maddie, những câu hỏi này thật nực cười. Chúng ta yêu nhau, Chúng ta có thể vượt qua được nó.”
“Chúng ta có thể vượt qua được nó bằng cách em hát trong nhà hát anh xây cho em?”
“Anh không thể thấy được chuyện đó tệ đến vậy. Chúng ta sẽ biến Warbrooke thành một thiên đường cho những người yêu chuộng opera. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới sẽ tới đây để nghe em hát. Anh sẽ xây một khách sạn chỉ để cung cấp cho họ, và dĩ nhiên, chúng ta có thể chở họ trên những chiếc tàu hãng Warbrooke.”
“Mua cho em. Mua cho em. Đó là tất cả việc anh có thể nghĩ tới. Nếu anh làm theo cách anh, em sẽ chết mà không bao giờ đạt được bất kỳ thứ gì bằng chính sức em. Trên bia mộ của em sẽ không đề rằng em là một ca sĩ vĩ đại, mà rằng chồng em đã mua mọi thứ cho em.”
“Maddie, em đang không nói lý lẽ.”
Cô quay sang anh, lệ ngập tràn mắt. “Lý lẽ? Anh không biết lý lẽ là gì đâu. Tất cả những gì anh biết là cái mà anh muốn mà thôi. Anh quá được chiều chuộng trong đời anh đến nỗi anh luôn có bất cứ thứ gì anh muốn. Nếu anh muốn điều hành công việc kinh doanh của gia đình khi anh chỉ là một đứa trẻ, thì anh được phép làm vậy. Nếu anh muốn gia nhập quân đội, thì anh cũng được cho phép làm thế. Và bây giờ anh quyết định rằng anh muốn một con chim biết hát nho nhỏ làm vợ, vậy nên anh trông đợi sẽ được phép làm thế luôn.”
“Maddie, em đang trở nên quá khích. Và em không biết mình đang nói cái gì đâu. Anh đã luôn phải làm việc cho những gì anh có.”
“Giống như anh làm việc để lấy được em đó hả?” m giọng cô tăng lên trong giận dữ. “Anh lên kế hoạch của anh tấn công em giống như anh trù bị chiến dịch cho một trận đánh. Anh quyết định rằng anh muốn em, anh tìm ra cách lấy được em, và sau đó anh đưa kế hoạch của mình vào trong hành động.”
“Em làm anh nghe như thể là kẻ máu lạnh vậy. Anh công nhận rằng anh đã làm một chút công việc trù tính, nhưng anh không thể thấy là nó quá sai trái như thế được. Anh yêu em và anh muốn em.”
“Anh có không? Anh có tìm hiểu em từ… từ Edith không? Hay nó chỉ vừa vặn với kế hoạch của đời anh khi cưới một ngôi sao nhạc opera? Chẳng phải nó sẽ trông hay ho với cái tên Montgomery lẫy lừng kết hợp với LaReina cao quý đó sao?”
“Giờ em đang đi quá xa rồi đấy,” anh nhẹ nhàng nói.
“Ồ, em không được dẫm lên ngón chân cái của cái tên Montgomery tráng lệ, phải thế không? Ôi, Chúa ơi, Ring, tại sao anh làm vậy? Tại sao anh phải làm việc khó nhọc đến vậy để khiến em đem lòng yêu anh cơ chứ?”
“Bởi vì anh yêu em và anh muốn em cũng yêu em đáp lại.”
“Em!” Cô hầu như hét vào anh. “Em ư? Anh không biết chút gì về em cả. Em đã nói anh từ rất lâu về trước rằng trừ khi anh biết về việc ca hát của anh bằng không anh không biết gì về em cả. Có vẻ như anh nghĩ rằng biết loại món ăn em thích hay màu sắc ưa thích của em là biết em. Những thứ đó không có ăn nhằm gì với em hết.”
Cô có thể thấy qua gương mặt anh rằng anh không hiểu được một lời cô đang nói. Cơn tức giận rời bỏ cô, và cô quay trở lại với con ngựa của mình. “Em ước chi anh đã không thực hiện nó. Nếu anh muốn một cô vợ nội trợ, ai đó mặc những chiếc váy xinh xắn anh mua cho cô ấy, ai đó ở nhà đợi anh khi anh trở về, thì anh nên tìm cô ấy và cưới cô ấy. Anh nên chọn yêu một người phụ nữ giống như anh muốn ở một người vợ và để em yên.” Cô tựa đầu lên con ngựa và chiến đấu với nước mắt.
“Tại sao anh không thể thỏa mãn rằng chỉ cần đưa em lên giường là đủ? Cái đó dường như là điều hầu hết đàn ông muốn ở một người phụ nữ, nhưng không phải anh. Anh thậm chí còn không làm tình với em cho đến khi em yêu anh nữa. Và bây giờ anh khiến em phải chọn lựa giữa anh và âm nhạc của em.”
“Anh không bảo em từ bỏ âm nhạc của mình.”
Cô bắt đầu siết chặt những chiếc đai da vốn đã căng cứng sẵn. “Không, anh chỉ đang bảo em hát cho anh trong khi em ở trong một cái lồng.” Cô quay sang anh. “Chết tiệt anh! Quỷ tha ma bắt anh đi, Christopher Hring Montgomery! Thậm chí anh có biết về em đủ để nhận ra rằng em không phải là một người phụ nữ nhẹ dạ và rằng khi em yêu thì em sẽ yêu mãi mãi không? Em đã từng trông thấy rất nhiều ca sĩ, những ca sĩ có giọng hát vĩ đại, những người đã từ bỏ nghiệp ca hát chỉ sau một vài năm đơn giản bởi họ đánh mất tình yêu ca hát. Nhưng em, một khi em yêu ai đó hay thứ gì đó, em yêu mãi mãi. Em không thay đổi cảm xúc vì người ta hay con vật nào hay vì những gì em làm.”
Anh đặt bàn tay anh lên cánh tay cô. “Anh không biết tại sao em nghĩ rằng anh yêu ai đó mà anh không biết, nhưng em chính là người anh yêu. Anh đã thấy từ rất lâu rằng em yêu bằng cả trái tim mình. Khi anh phát hiện ra em ở đây hát cho những người đàn ông không biết trân trọng giọng hát của em này, và tất cả bởi vì em muốn cứu đứa em gái mà em đã không gặp hàng năm trời, anh chắc chắn anh đã yêu em. Maddie, em vẫn chưa thấy chúng ta giống nhau nhiều thế nào ư? Anh không bao giờ có thể yêu ai đó không có sự mãnh liệt mà anh có được. Nếu anh buộc phải cưới, một trong những phụ nữ nhỏ nhắn kia, những người bằng lòng với việc sống cuộc sống của chồng cô ấy, anh sẽ làm cô ấy kinh sợ.” Bàn tay anh siết lại trên cánh tay cô. “Em không thể rời bỏ anh. Sau khi anh giải quyết xong với Yovington anh phải trở lại pháo đài. Đợi anh ở đó. Chúng ta sẽ tìm ra được cách thôi. Có lẽ chúng ta có thể đi Paris hoặc London mỗi mùa hè và em có thể hát ở đó.”
“Làm sao chúng ta có thể tìm ra được cách? Anh không biết ý nghĩa của việc thỏa hiệp. Em là thứ duy nhất phải thỏa hiệp. Chỉ em. Không bao giờ là anh. Anh căn bản không thỏa hiệp. Nếu anh quyết định chúng ta phải trải qua ba ngày bị trói vào nhau, thì nó là quyết định của anh và chỉ một mình anh. Anh thậm chí không bao giờ thèm hỏi ý kiến của em cả. Nếu anh quyết định anh phải đi tìm em gái em, anh đi, không bao giờ nói với em một lời, chỉ lẻn đi mất và để lại em một mảnh giấy ký với tên viết tắt của anh. Bây giờ anh đang nói với em rằng em phải kết hôn với anh và làm bất cứ thứ gì anh muốn trong suốt phần đời còn lại của em.”
Cô nhìn trừng trừng vào anh, rồi lắc đầu. “Anh thực sự không hiểu, phải không?” Cô hít nước mắt trở lại và ngẩng cằm lên. “Để em giải thích nó cho anh rõ hết mức em có thể. Anh không phải người duy nhất trong thế giới này phải làm điều anh ta cần phải. Giống như anh cảm thấy rằng anh phải đi theo sau bọn bắt cóc chỉ mình anh thôi và ý kiến của tất cả những người khác vứt đi hết. Em cần phải hát. Em cần phải hát cho những người khác, không phải những người được trả tiền bởi anh, mà những người chọn nghe em hát. Em sẽ không sống cuộc đời của anh, em phải sống cuộc đời của chính mình.” Cô giật mạnh ra khỏi tay anh.
“Ý em là em sẽ bước đi khỏi anh, đúng không? Phải chăng em sẽ từ bỏ những gì chúng ta có thậm chí không cố gắng những khắc phục vấn đề của chúng ta?”
Cô nhảy vọt lên yên ngựa và nhìn xuống anh. “Anh là một người dường như không có khả năng thấy bất cứ thứ gì trừ quan điểm của chính anh.” Cô cài dây cương lên ngựa. “Em hi vọng những nguyên tắc cao cả của anh sẽ giữ ấm được anh vào buổi tối.” Cô bắt đầu di chuyển khỏi anh, rồi ngừng lại. “Chết tiệt em đi! Em mong anh sẽ khổ sở trong suốt phần đời còn lại của anh. Em hi vọng rằng mỗi lần anh đọc được em đang hát đâu đó trên thế giới, nó sẽ khiến anh khóc.” Tại đó cô thúc ngựa tiến về phía trước.