Đóa Hoa Sơn Dã

Chương 13


Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 13

Vào buổi sáng họ bắt đầu xuống núi, ăn sáng bằng một con thỏ khác, và Maddie cười trêu Ring khi than phiền về việc có thêm thỏ.
“Đây là người đàn ông thà ăn lương khô hơn là rau củ và thịt tươi của tôi đấy ư?” cô châm chọc. “Ba em có thể sống bằng thỏ mà không cần gì khác và em nghi ngờ chuyện ông ấy sẽ than phiền.”
“Ba em,” anh nói dưới hơi thở. “Cái ông già đó hả?”
“Già? Sao anh có thể nói vậy hả? Tại sao, anh…” cô bắt đầu rượt anh, và anh chạy phía trước cô, ở rất gần với cô nhưng cách xa hết cỡ sợi dây xích có thể cho phép, và khi cô gần bị trượt chân, anh ở đó để giữ cô khỏi té.
Maddie không nghĩ rằng cô đã từng có một ngày thảnh thơi như thế trong đời. Từ cái ngày này cô sẽ không cho phép bất kỳ vấn đề nào che phủ tâm trí cô nữa.
Họ cười và trêu chọc lẫn nhau suốt cả ngày xuống núi. Maddie nhanh chóng nhận ra rằng cô có sức mạnh lên anh cũng nhiều như anh có với cô vậy. Khi cô bắt đầu té và anh tới gần để bắt lấy cô, cô chạm vào anh ở hầu hết những nơi không bình thường, đôi lúc bên trong đùi anh, đôi lúc ngực cô va trúng người anh.
Anh cười lớn và tóm lấy cô bằng hai cánh tay anh và xoay tít cô một vòng rồi họ cùng nhau lăn xuống núi, cơ thể to lớn của anh bảo vệ cơ thể cô khỏi những cái gai và đá nhọn.
“Chàng đại úy cao ngạo của em,” cô nói, cười rạng rỡ với anh, lăn với anh.
Maddie đã nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng bởi Ring đang hôn cổ cô, cho nên cô không chú tâm quá nhiều nó.
“Suỵt,” anh nói, ngẩng đầu lên nghe ngóng.
“Gì thế?”
“Ngựa của anh.”
“Mmmm,” Maddie nói không chút hứng thú. “Anh biết đấy, ở đây nó còn hơn cả riêng tư nữa.” Mất một lát cô mới lấy lại tri giác của mình, và rồi cô đẩy mình ra nhìn anh. “Ý anh là sao, ngựa của anh ư?”
Anh luồn tay vào bên trong áo cánh của cô. “Buttercup.”
Mất thêm một lúc lâu hơn để cô tỉnh táo lại. Giữa tay và miệng anh, cô không thể suy nghĩ được rõ ràng cho lắm. “Ring, nghe em này. Nếu đó là ngựa của anh, vậy có nghĩa là tên cướp đó đang ở gần chúng ta. Anh có chắc anh có thể nhận ra tiếng con ngựa của mình không đấy?”
“Nhận âm hoàn hảo, nhớ không,” anh nói, và đặt môi anh lên cổ cô lần nữa.
Cô phải đẩy anh ra ba lần thì mới xê dịch được anh, và sau đó cô phải dùng tới đầu gối để làm anh chú ý. “Ring, nghe em đây này. Chúng ta cần phải làm gì đó.”
“Anh đang lên kế hoạch làm gì đó. Anh sẽ đi giành lại con ngựa của mình. Anh có một điểm cần phải san bằng với cái tên đã cướp chúng ta đó.”
Mắt Maddie mở lớn. “Ý em là ta nên rời khỏi đây ngay. Con ngựa không quan trọng. Ta hãy xuống núi đi. Em sẽ mua cho anh một con ngựa khác, hay là-anh giàu có mà, anh có thể tự mua lấy ngựa cho anh.”
Anh có vẻ như đang ngẫm nghĩ về thứ gì đó rất nghiêm túc. “Không, đây là việc gì đó anh cần phải làm.”
“Ring, gượm đã. Em biết rằng anh rất trọng danh dự, nhưng đây không phải thời điểm để nghĩ tới thanh danh. Anh không có vũ khí và chúng ta bị còng vào nhau. Anh không thể hạ gục một người đàn ông được trang bị vũ khí một mình. Hãy trở xuống núi, rồi anh có thể gọi thêm Frank và Sam giúp đỡ.”
“Anh không tin cả hai người đó. Không, anh cho rằng bây giờ chính là lúc. Anh nghĩ hắn có lẽ đang đợi anh, đó là tại sao hắn ở đây.”
Ring đứng dậy, và khi anh làm thế, anh kéo theo cả Maddie lên với anh.
Cô đặt tay mình lên ngực anh. “Đừng làm vậy, Ring,” cô nói. “Làm ơn đừng làm vậy. Em sẽ không để anh làm chuyện này.” Cô ngồi xuống trên một thân cây đổ và khoanh tay lại trước ngực.
Anh nhìn xuống cô như thể anh đang thấy thích thú với cô.
“Anh đừng có mà dám nhìn em nhứ thế,” cô nguýt anh. “Em không phải là một đứa con gái ngớ ngẩn, và em rất không bằng lòng với những lời bóng gió của anh ám chỉ em là…”
“Anh không hề nói lấy một từ.” Miệng anh co giật với vẻ thích thú.
Không có gì trên đời làm điên tiết hơn là một người đàn ông đang cười điệu. Cô từ chối nói thêm một lời nào nữa với anh mà thay vào đó nhìn trừng trừng thẳng lên trên đầu vào một cây dương.
“Sẽ không cho anh đi đâu hết, phải vậy không?”
Cô vẫn không nói với anh, mà nhìn vào cái cây đó.
Với một tiếng cười khúc khích mà chỉ có một người đàn ông đang cười một người phụ nữ có thể tạo nên được, anh cúi người xuống và nhấc cô lên, cánh tay anh vòng quanh eo cô, mông cô hướng thẳng về phía trước anh. “Thật là một tư thế thú vị làm sao. Chúng ta có thể đi cùng với nhau theo sau người đàn ông đó.”
Cô đấm vào phía sau chân anh với bàn tay tự do. “Anh không thể đi sau hắn ta được. Anh không thể liều cả tính mạng của mình vì một con ngựa như thế.”
Tại đó anh xoay người cô lại và đặt cô đứng trước anh. “Em lo lắng cho anh đấy à?”

Cô chiếu vào anh một ánh nhìn căm phẫn. “Em không biết tại sao mình lại cần phải thế. Em đoán nó chỉ là em lo cho làn da của chính bản thân mình. Nếu chúng ta bị tấn công và anh đi ra chỗ có… có những làn đạn bay, em có lẽ sẽ bị thương mất.”
Anh mỉm cười với cô và vuốt tóc cô ra khỏi mắt. “Anh mừng là em cũng đã lo chỉ cho mình em.”
“Làm ơn đừng mạo hiểm chính mình-hay em.”
Anh vẫn tiếp tục cười. “Vậy anh đoán mình tốt hơn không mạo hiểm em. Thế giới sẽ mất đi rất nhiều nếu nó để mất em và cái giọng ca Trời-cho kia của em.”
Cô thở phào, mừng rằng anh có thể hiểu được lý lẽ và sẽ không thử làm anh hùng và đi theo sau người đàn ông. Cô vẫn đang mỉm cười với anh khi anh thò tay vào trong túi và rút ra một chiếc chìa khóa. Cô mỉm cười khi anh nhấc bàn tay phải bị còng của cô lên và hôn vào lòng bàn tay. Thậm chí cô vẫn cười khi anh đút chìa khóa vào trong lỗ khóa.
“Cảm ơn anh,” cô nói một cách ngọt ngào sau khi anh thả cô ra. Không cần phải đợi tới khi anh sử dụng chiếc chìa khóa trên cái còng ở cổ tay của chính anh thì cô mới nhận biết được chuyện gì đang diễn ra. Cô xoa bóp cái cổ tay đau nhức, mắt cô mở to, giọng cô hạ thấp. “Anh có một chiếc chìa khóa suốt bên mình.”
“Dĩ nhiên. Bây giờ, cưng à, anh muốn em ở lại đây và đợi anh. Anh sẽ đi lấy Buttercup và trở lại với em. Cố giữ yên lặng nhé.”
“Anh có chìa khóa.”
“Đương nhiên. Em nghe anh rồi chứ, phải không? Anh nghĩ người bạn da đỏ đó của bọn em sẽ trông chừng cho em, nhưng anh không thể chắc chắn, vì vậy anh muốn em ở yên đấy.”
“Anh có chìa khóa.”
Ring nhìn cô và anh thấy một người phụ nữ đang ở trên bờ vực trở nên rất, rất giận dữ. “Em không nghĩ anh để gã đó lấy đi chiếc chìa khóa duy nhất đó chứ, phải không? Em có nhận ra điều gì có thể xảy ra nếu có bất cứ rắc rối thực sự nào và cả hai chúng ta bị trói vào nhau như một cặp đôi xúc xích không? Hẳn nhiên là em đã nghĩ đến điều đó rồi, đúng không nào?”
“Anh có chìa khóa mọi lúc. Anh gạt em.”
“Em, cô nàng kiều diễm của anh, là vua và nữ hoàng của toàn bộ dân lường gạt. Thôi nào, em yêu, em không có một chút khả năng hài hước nào ư!”
Cô đang lắp bắp như có vài trăm từ ngữ đang đùn đẩy chen lấn nhau xổ ra.
Anh hôn cô. “Dù anh có muốn ở lại đây và thảo luận với em nhiều đến đâu, thì anh còn vài công việc cần phải tham dự. Anh sẽ trở lại với em sớm nhất có thể.”
Maddie không có đủ thời gian để hồi phục lại bản thân trước khi anh trượt qua những cái cây và biến mất. Cô ngồi xuống trên một khúc cây đổ và úp mặt vào hai tay. Cô nghĩ về chuyện hiếm hoi sự riêng tư của ba ngày này, cái cách họ đã phải bước cùng nhau, ngủ cùng nhau, cái cách họ không thể cách xa nhau hơn một mét.
Không biết lúc nào cơn giận dữ của cô biến mất và bắt đầu thay thế bởi tiếng cười. Anh hẳn là đã đáp trả lại cô toàn bộ những lần cô chơi xỏ anh.
Cô đang ngồi trên mặt đất, tay cô gập lại trên gối và đăm chiêu về những gì anh đã làm, thì cô nhớ ra anh đang đi đâu. Anh đủ vừa vặn ngu ngốc để tới chỗ tên cướp và hoạnh họe hắn trả lại con ngựa cho anh-và tên cướp sẽ trả lại Ring một viên đạn găm ngay tim.
Maddie có thể tự thực hiện vài bước di chuyển trong lặng lẽ khi cần thiết, và bây giờ cô bắt đầu chuyển động qua đám cây bụi và bụi cây thấp với tất cả bằng tiếng động của một con rắn. Khi cô tới được gần lều trại của tên cướp đủ để nghe thấy những giọng núi, cô dừng lại. Ring hình như là có đôi tai thính lạ thường, và cô không muốn anh nghe thấy cô.
Nhưng anh hẳn đã nghe thấy cô rồi, vì những giọng nói đã ngưng ngay khi cô có thể trông thấy những người đàn ông-và những giọng nói thì được thay thế bởi âm thanh da thịt chạm nhau. Trước khi cô kịp suy nghĩ mình đang làm gì, cô đã bắt đầu tiến về phía hai người đàn ông. Có lẽ cô có thể giành lấy khẩu súng của tên cướp và-
Cô không thể nghĩ thêm gì nữa vì Nghe Tốt đã gửi một mũi tên bay tới cản đường cô. Cô đặt tay lên mũi tên và miệng cô hằn lên thành một đường dữ tợn. Ông ấy không chịu đến với cô khi cô gọi ông, nhưng cứ ở lại loanh quanh và do thám cô lúc cô cùng với người đàn ông cô yêu.
“Xuất hiện đi,” cô rít lên với ông, nhưng chỉ có tiếng gió trên những tán cây đáp lời. Cô cảm thấy thôi thúc thách thức ông và đi đến chỗ Ring bất chấp điều Nghe Tốt muốn cô làm, nhưng cô không phải con ngốc. Thậm chí cho cô có không thích những phương pháp của ông, cô biết rằng lời khuyên của Nghe Tốt là chí lí.
Vì vậy Maddie ngồi xuống và chờ, chờ trong dường như là vĩnh hằng. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu và ngày bắt đầu chuyển sang trưa trong khi cô chờ Ring trở lại. Mỗi thớ thịt trên người cô căng lên giống như cô đang trông đợi nghe tiếng súng nổ ra bất cứ giây phút nào.
Khi một cành con kêu rắc đằng sau cô, cô quay lại và nhìn thấy Ring đang di chuyển xuyên qua những tán cây. Cô chạy tới anh, kéo tay anh vòng lấy vai mình. “Anh bị thương có nặng lắm không?”
Anh trĩu nặng người trên cô. “Anh bảo em ở tránh xa ra mà.”
“Em nghĩ có lẽ em có thể giúp được anh.”
“Và anh kêu em anh không muốn bất kỳ giúp đỡ nào cả. Anh kêu em-Em đang làm gì đó?”
Cô đang bắt đầu trượt tay cô trên người anh, để kiểm tra anh có vết thương nào không. “Em muốn biết anh có bị thương hay không.”
Anh mỉm cười nhìn xuống cô trong khi cô quỳ và lướt tay lên bắp chân và đùi anh, rồi lên tới hông anh, và quanh những chiếc xương sườn. “Maddie, ta hãy ở lại đây tối nay.”
“Không.” Cô lướt tay cô lên vai anh rồi xuôi xuống hai cánh tay. “Anh không có vẻ bị chảy máu ở đâu cả. Thực tế, anh thậm chí còn không có những vết thâm tím trên mặt, vậy mà em đã nghe hai người bọn anh đánh nhau. Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì nhiều nhặn. Anh khiến cho hắn lắng nghe lý lẽ, vậy thôi.”
“Bất ngờ nhảy xổ lên hắn, phải không?”

“Đại loại thế. Bây giờ, về việc ở lại đây tối nay…”
“Không, nó quá nguy hiểm. Em không tin tưởng tên cướp đó. Hãy trở xuống khu cắm trại. Em phải hát tối mai và sau đó phải gặp gã đàn ông đổi thư.”
“Về chuyện đó-”
Cô bịt tay lên miệng anh và không để cho anh lên tiếng. “Chúng ta sẽ nói chuyện về nó vào ngày mai. Phải con ngựa đó của anh đang tạo nên tất cả mớ tiếng ồn đó không? Anh nghĩ nó ăn trúng cái gì thế?”
“Có lẽ gai xương rồng. Yêu món đó. Anh phải rút những cái gai ra khỏi mũi nó.”
“Y chang chủ của nó.”
Anh cười với cô, nắm lấy tay cô, và dắt cô tới con ngựa và rồi cưỡi lên ngồi sau cô. Suốt phần còn lại của chuyến đi xuống núi, anh vuốt ve những phần khác nhau trên cơ thể Maddie và nói cô biết anh đang trong chờ một chút ít riêng tư tối nay biết bao. Anh gợi ý về những thứ anh sẽ làm với cô.
“Trong quân ngũ, với việc khan hiếm, ta sẽ nói, những cô gái thích hợp, anh đã có đôi lần dùng tới trí tưởng tượng của mình. Anh có vài thứ muốn thử.”
“Ồ?” Maddie hỏi, và giọng cô vỡ ra. Cô làm thông lại cổ họng. “Những thứ kiểu như?”
Anh đặt môi anh lên tai cô và bắt đầu thì thầm với cô những thứ khiến cô mềm rủ đi tới mức, khi họ tới được trại, cô không thể đứng lên được. Ring đã giúp cô.
Toby chạy tới chỗ họ. “Hai cô cậu đã ở đâu thế?” Ông đang cố làm nghe ra vẻ cộc cằn, và sự lo lắng đã khiến gương mặt từng trải của ông trông già đi hơn ít nhất hai chục năm.
Ring đang vòng một cánh tay quanh Maddie, và anh đặt cánh tay còn lại quanh Toby. “Hầu hết là nói chuyện.”
Toby kêu lên một tiếng cằn nhằn. “Với cậu điều đó có lẽ thật. Bây giờ, nếu ta mà được một mình với quý cô bé nhỏ này…”
Maddie không nghe thêm bất kỳ sự giễu cợt của họ nào nữa. Cô nhẹ nhàng chuồn khỏi Ring rồi tới chỗ Edith và yêu cầu chuẩn bị nước nóng và bồn tắm cho cô. Edith phàn nàn về việc đã trễ giờ rồi, nói rằng trời đã hầu như tối hẳn và tới lúc lên giường.
“Vấn đề chính là ở chỗ đó,” Maddie nói để cho Edith cuối cùng có thể hiểu ra.
Edith đi ra ngoài lầm bầm về nó hẳn phải là Ngày Tận Thế nếu Lệnh Bà của cô sẽ qua đêm với một người đàn ông, nhưng cô vẫn bắt nước lên đun. Maddie tắm trong một hàng rào những bức màn bao quanh, và khi rốt cuộc cô đã sạch sẽ, cô trở lại lều.
Bên trong nó tối thui, và cô phải thắp lên một ngọn đèn lồng để có thể nhìn. Ring đã nằm ườn ra trên chiếc giường nhỏ của cô. Bờ vai anh rộng hơn nó, và người anh dài hơn chiếc giường, vậy nên chân anh nằm lơ lửng. Anh đã bắt đầu cởi nút chiếc áo sơ mi rách rưới, bụi bẩn, nhưng anh chưa kịp làm xong thì đã ngủ thiếp đi, vậy nên bàn tay anh vẫn đang ở trên cái nút thứ ba. Nó hầu như đã gần bốn ngày từ khi anh cạo râu, vậy nên gương mặt anh có một lớp ria mép đen mọc dày đặc trên nó.
Cô đi tới anh và hôn lên bở môi đang say ngủ. Anh thoáng mỉm cười, nhưng không tỉnh giấc. “Ring,” cô thì thầm, nhưng anh không làm gì nhiều nhặn như là nhúc nhích.
Quá nhiều cho trí tưởng tượng của anh ta, cô nghĩ. Nó không giống như thể là thứ gì đó giữ anh tỉnh táo được vào ban đêm. Cô buông một cái thở dài và nhìn vào những cái mền được gấp lại nằm trong góc với sự phật ý. Một lần nữa cô phải ngủ ở trên mặt nền, nhưng lần này cô không có những cánh tay mạnh mẽ của Ring ôm lấy cô. Cô chắc chắn rằng cô sẽ không thể ngủ được, nhưng cô nằm xuống tấm mền và thiếp đi ngay lập tức.
***
Khi Maddie tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, và tức thì cô biết rằng có chuyện không ổn. Đầu cô lơ mơ ngủ nhưng giác quan của cô cho biết có gì đó rất không ổn.
Khi tâm trí cô đã tỉnh táo, cô thấy mình đang ở trên giường và không phải trên nền đất. Lúc nào đó vào đêm qua Ring đã nhặt cô lên và di chuyển cô, nhưng anh không có ngủ trên nền. Căn bản anh cũng không ở trong lều.
Cô kéo một tấm mền choàng lên áo ngủ của mình và bước ra ngoài. Edith đang cúi người bên đống lửa trại, đang đun cái gì đó trong bình, và Toby thì đang ngồi trên mặt đất, uống một ca cà phê. “Anh ấy đâu?” Maddie hỏi trong một tông giọng cho họ biết cô không muốn bất kỳ lời nói dối nào.
“Cậu ta có để lại cho cô một lá thư này,” Toby nói, và rút nó ra từ một trong vô số cái túi trên chiếc áo khoác quân đội của ông.
Maddie không muốn xem thư, nhưng cô biết mình phải xem. Với đôi tay run rẩy, cô mở nó ra.
Đừng hát tối nay. Hãy đợi Anh.
CHM
Cô nhìn lên Toby. Bởi vì lá thư chỉ là một tờ giấy được gấp lại, cô không nghi ngờ gì rằng cả Toby và Edith đều đã đọc nó. “Chỉ thế thôi ư? Đó là tất cả anh ta để lại cho tôi? Tôi sẽ phải chờ anh ta trong bao lâu đây? Một ngày? Một tuần? Một năm? Liệu anh ta có bận tâm nói cho bất cứ trong mấy người là anh ta đã đi đâu không? Hay khi nào anh ta dự tính quay về?”
“Không, tiểu thư,” Toby nói, nhìn xuống đất. “Nhưng rồi, cậu bé không thường nói cho một ai bất cứ điều gì. Cậu ta giữ riêng cho mình, đúng vậy đấy.”
“Anh ta chỉ đưa ra mệnh lệnh, ý ông là thế,” Maddie nói, rồi quay lại và đi trở lại vào trong lều.

Một khi đã ở bên trong, cô ngồi xuống giường và nhiều và lá thư. CHM, cô nghĩ. Tên viết tắt của anh, như thể cô là một kẻ lạ mặt với anh, như thể cô là một người trong quân đội. Như thể-
Cô không thể kéo dài cơn giận dữ của mình được. Cô biết chính xác anh đi đâu: anh đi theo sau những gã đã bắt Laurel. Nó là điều mà cô biết sẽ xảy ra nếu cô kể cho anh tại sao cô hát ở miền Tây này. Cô đã biết từ giây phút đầu tiên cô gặp anh rằng anh là tuýt đàn ông thích vơ lấy trách nhiệm. Anh nghĩ mọi chuyện đều là công việc của anh và là thứ gì đó anh cần phải xử lý.
Cô bắt đầu thay đồ nhưng những ngón tay của cô đang run lên bần bật tới mức không thể cài lại nút, vì vậy cô gọi Edith.
“Chị sẽ làm gì?” Edith hỏi.
Maddie biết cô ấy muốn nói gì. “Chị sẽ hát, tất nhiên. Chị sẽ không cho phép Đại úy Montgomery điều khiển đời chị. Chị sẽ-” Cô ngừng lại và hít một hơi. “Chị sẽ không hát tối nay. Chị sẽ đợi anh ấy. Chị sẽ làm đúng như điều anh ấy muốn.”
“Đám thợ mỏ sẽ nổi điên lên thật đấy. Bọn họ đã đem cây đàn piano đó lên tận đây cho chị, và bọn họ đang nối đuôi nhau kéo đến từ khắp mọi nơi để nghe chị hát.”
“Hừm, chị sẽ không hát!” Maddie nửa hét lên. “Nếu anh ấy có thể mạo hiểm mạng sống của mình, chị có thể-” Cô bỏ dỡ. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu cô òa ra nước mắt ngay trước mặt Edith. “Để chị lại một mình. Nói với những người thợ mỏ rằng chị bệnh rồi.”
Edith càu nhàu không tán thành và rời khỏi lều.
Trong suốt thời gian Maddie ngồi trên giường, đầu cô nằm trong tay cô, không khóc, vì cô quá sợ đến nỗi không thể khóc được. Tại sao anh phải làm chuyện này? Chẳng lẽ nó chưa đủ tệ khi cô phải lo lắng cho Laurel ư? Tại sao anh phải tự đặt mạng sống của mình vào trong cảnh hiểm nghèo như vậy?
Khi cô nghe ai bước vào trong lều, cô nghĩ đó là Edith. Cô không nhìn lên. “Đi đi.”
Đó là Toby. “Tôi mang cho cô vài thứ để lót bụng,” ông nói lí nhí.
“Tôi không muốn ăn gì hết.”
“Tôi chắc chắn là hiểu cảm giác đó. Cậu ta khiến cả người nổi điên lên tới mức cô không muốn ăn hay làm gì cả.”
Maddie che mặt lại bằng hai tay. “Anh ấy đã đi theo sau em gái tôi. Anh ấy đi một mình chống lại không biết là bao nhiêu người nữa. Chúng sẽ giết anh ấy và em gái của tôi.”
“Có lẽ thế, có lẽ không. Cô biết đấy, nó gần như khôi hài là cô lại chuyển sang thích cậu ta nhiều như vậy. Tôi chưa bao giờ trông thấy cậu ta điên tiết đến thế khi lão đại tá bắt cậu ta hộ tống một ca sĩ opera. Cậu bé kêu sẽ dọa cô sợ và khiến cô quay lại. Cậu ta đã không dọa được gì cô, phải không?”
“Bây giờ anh ấy dọa được tôi rồi đó.”
“Phải, nhưng cô không nghĩ cậu ta sẽ đi làm hại tới cô chứ, phải không? Cô có phiền cầm hộ tách cà phê này được không? Nó đang thiêu đốt tay tôi này.”
Maddie nhận lấy cà phê và lơ đãng húp nó. “Tại sao có ai đó nên sợ anh ấy?”
“Đấm tôi đi, nhưng lão đại tá ở Pháo đài Breck ghét cậu ta.”
“Ghét Ring? Làm thế nào mà ai đó thể ghét Ring được?”
Toby nhe răng cười với cô. “Cô có phiền cầm lấy chiếc xăng-uých một phút được không? Bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi rồi. Cô thấy đấy… Có phiên nếu tôi ngồi xuống không?” Toby lấy chiếc ghế gập đơn và nghiêng người về trước. “Cô thấy đấy, Đại tá Harrison không khoái chuyện có một người hùng đủ lông đủ cánh dưới quyền lão, khiến lão cảm thấy-”
“Không thỏa đáng?”
“Đó chính là từ cậu bé sử dụng-từ đó và rất nhiều từ khác nữa. Đại tá không biết cái gì ra cái gì hết, và lão ta e sợ rằng cậu bé sẽ được thăng cấp và khá mau chóng thôi đại tá sẽ phải gọi cậu bé là ngài.”
“Nhưng không phải mất rất lâu để mở đường tiến thân qua các cấp bậc đó ư? Chắc chắn viên đại tá sẽ nghỉ hưu vào lúc mà Ring đạt được cấp bậc cao hơn.”
“Không phải con đường mà cậu bé đang đi trên nó. Cậu ta là một binh nhì chỉ vài năm về trước.”
Maddie cắn một miếng to xăng-uých thịt lợn xông khói. “Anh ấy đã có nhắc tới chuyện đó, và, ông biết đấy, vào lúc đó tôi thậm chí còn không tự hỏi làm thế nào anh ấy được cất nhắc lên thành sĩ quan.”
Toby bắt đầu đứng dậy. “Tôi cho là mình có thể kể cô nghe câu chuyện ngày nào đó, nhưng cô còn có việc phải làm. Cô biết đấy, với nỗi lo lắng và tất cả. Tôi tốt hơn nên chừa chuyện này lại cho cô.”
“Không, làm ơn ở lại. Một câu chuyện có lẽ sẽ giúp tâm trí của tôi khỏi nghĩ đến Ring… và Laurel.”
“Ừm, thôi được,” Toby nói, và ngồi xuống lại. “Đó là khoảng bốn năm trước và chúng tôi đang ở Pháo Đài Breck. Đôi khi nó có vẻ như chúng tôi luôn luôn ở nơi đó vậy. Dù sao thì, chúng tôi đang ra ngoài trong thứ mà họ gọi là một phân đội, nhưng chỉ để xem coi liệu chúng tôi có thể kiếm được chút ít củi nào không. Chúng tôi làm rất nhiều kiểu công việc trong quân đội. Nó thật sự là một cái nghề đáng chôn sống, và đó là tại sao quá nhiều người đàn ông, à… bỏ nó, nếu cô hiểu ý tôi muốn nói.”
Maddie gật đầu. Những kẻ đào ngũ.
“Vậy là, chúng tôi đang cưỡi ngựa ra ngoài cùng Đại úy Jackson. Có khoảng mười lăm người bọn tôi, một số đông đấy bởi vì người Cheyenne đã nổi điên thật sự. Có vẻ dân Cheyenne đang phát bệnh với những người khai khẩn dựng nhà trên vùng đất Cheyenne và giết chết hết tất cả thú săn. Còn những kẻ khai khẩn-Thánh thần! Nhưng tôi chưa từng gặp một lũ người nào thấp hèn hơn-bọn này có cái ý tưởng là người da đỏ tốt đẹp duy nhất là một người đã chết, vì vậy chúng đã dùng họ để làm mục tiêu tập bắn. Những người Cheyenne không tiếp nhận nó được tốt cho lắm.”
Maddie biết quá rõ về tất cả những gì dân da trắng đã làm với những người da đỏ.
“Do quân đội ở đó để bảo vệ đám khai khẩn-”
“Những người có súng.”
“Cô đúng rồi đấy. Ờ thì, dù sao chăng nữa, quân đội là kẻ thù của người Cheyenne, vậy nên có thể nói, vào cái ngày đấy bọn họ đã quyết định giết vài quân lính da trắng.”
Toby im lặng trong chốc lát. “Họ bước ra từ hư không. Tôi nghĩ bọn tôi đang hát một trong số những bài hát nói của quân đội và-”
“Những bản phóng tác.”

“Ừa, nó đó, và chúng tôi đã không nghe thấy gì cả. Bọn họ những người Cheyenne chỉ việc xông thẳng vào chúng tôi và bắt đầu bắn xả. Đại úy Jackson là người đầu tiên ngã xuống-tụi da đỏ có lẽ muốn chiếc áo khoác đẹp đẽ của anh ta.”
Maddie nghĩ có lẽ có chút sự thật trong đó.
Giọng Toby trầm xuống. “Tôi là một trong những người đầu tiên bị bắn. Nhận một viên vào vai và viên khác vào chân.”
Ông hít một hơi. “Toàn bộ những người đàn ông đó chỉ đơn giản là hoảng loạn. Quỷ quái, họ còn không phải là những binh sĩ đúng nghĩa hơn tôi nữa. Họ chỉ là những người nông dân và những kẻ chạy trốn khỏi vòng pháp luật, sao cũng được, và họ gia nhập quân đội để lấp đầy bao tử của họ. Hiếm có bất kỳ ai trong họ có thể cưỡi một con ngựa, bắn được còn ít hơn nhiều. Khi đám da đỏ bắt đầu cuộc tấn công, một nửa số họ đã bị ngã ngựa.”
“Ring tiếp nhận quyền chỉ huy,” Maddie nói.
“Cậu ta đã làm thế.” Toby cười toe toét. “Cô chưa từng thấy gì cho tới khi được cô trông thấy cậu bé ấy trong chiến trận. Tôi thề, cậu ta dường như to lớn ra hẳn. Cậu bắt đầu bắn và ra lệnh cho mọi người, còn bọn họ thì không biết phải làm gì, cho nên họ đã làm những điều cậu nói.”
“Còn ông thì sao?”
Maddie không chắc lắm, nhưng cô nghĩ mình đã thấy những giọt lệ trong đôi mắt già nua của Toby. “Cậu ta vắt tôi lên ngang vai và vác tôi đi. Tôi bảo cậu nó không có ích gì đâu, rằng tôi đã chết rồi, nhưng cậu ta không chịu nghe lời tôi. Không, cậu ta vác tôi và làm công chuyện la hét của cậu ta cùng một lúc.”
Toby phát ra một tiếng khụt khịt ầm ĩ. “Dù sao thì, cậu ta gom tất cả lính thành một vòng tròn trên mặt đất. Không có vật che chắn nào, nhưng có cái lỗ này, giống như-”
“Một khoảng đất lún?”
“Ừa, đúng là cái đó. Cậu ta bảo mọi người cúi thấp xuống và không để một ai hoang mang. Cậu ta nói rằng quân tiếp viện đang trên đường tới và rằng họ sẽ mau chóng thoát khỏi đây.”
“Quân tiếp viện có đang trên đường tới không?”
“Quỷ quái không! Ồ, xin thứ lỗi, tiểu thư. Những người lính ở pháo đài cho là chúng tôi đang ra ngoài kiếm củi, nên chẳng có ai đi tiếp viện chúng tôi làm chuyện đó cả.”
“Và ông đã biết điều này vào lúc đó?”
“Tôi biết, và cậu bé cũng biết, nhưng bọn họ những nông dân thì không. Họ muốn tin vào cậu bé, tôi đoán thế, vì vậy họ đã tin. Cậu bé sẽ không để họ bắn trừ khi họ nghĩ họ có thể giết được ai đó.”
Toby nhe răng cười. “Cô nên trông thấy cậu ta. Cậu ta điềm tĩnh đến cực độ, dạy những bài học bắn cho những đàn ông. Cô sẽ tưởng chúng ta đang là mục tiêu diễn tập thay vì đang bị tấn công bởi hai trăm người Cheyenne. Còn họ những người Cheyenne, giờ là tới lượt của họ. Tôi nghĩ bọn họ đang tận hưởng cái món thể thao này.”
“Cũng nhiều như những kẻ khai khẩn tận hưởng việc giết chóc người Cheyenne?” Maddie hỏi.
“Đúng y như thế, tôi đã hình dung. Chúng tôi ở tại đó cả ngày và suốt đêm. Chúng tôi gần cạn kiệt hết nước, và những người đàn ông bắt đầu giành giựt nhau.”
“Ring đã làm gì?”
“Giữ nó tất cả cho cậu ta và phân phát nhỏ giọt mỗi lần một ngụm. Bọn tôi không biết liệu mình sẽ chết vì khát khô hay sẽ bị người Cheyenne tóm cổ.”
“Tại sao anh ấy không cử người đi tìm trợ giúp?”
“Cậu ta sẽ phải cử ai đi đây? Tôi bị bắn quá sức thậm tệ, còn nếu cậu bé rời khỏi họ những binh lính, bọn họ sẽ trở nên điên loạn và tất cả bọn họ đều quá sợ hãi và quá đần độn để biết làm thế nào qua mặt đám da đỏ. Không còn gì chúng tôi có thể làm trừ việc chờ đợi và nguyện cầu.”
“Vậy làm thế nào mấy ông thoát được?”
Toby cười phá lên. “Nếu có một thứ cô có thể trông mong ở quân đội, đó là sự hỗn loạn. Quay trở lại Pháo đài Breck, SQCH, đó là cách nói quân đội chỉ những sĩ quan chỉ huy, là một lão già suốt ngày say xỉn và những người lính phát ngán với lão ta-họ luôn thế khoảng mỗi sáu tuần-rồi họ quyết định đào ngũ, đó là, sau khi họ đã lấy đi hai thùng uýt-ky của lão.”
Toby nhắm mắt lại hồi tưởng. “Chúng tôi ở đây, nằm trong cái lỗ này, chết dần chết mòn vì khát, chiến đấu cho mạng sống của chúng tôi, và trong lúc đó tiến đến cả một mớ lính say khướt đào ngũ khỏi quân đội. Tôi không nghĩ những người da đỏ biết rõ được chuyện gì đang diễn ra, vì vậy bọn họ ngừng bắn vào chúng tôi khoảng mười giây và cậu bé đã thực hiện nước đi của mình.”
“Ring đã làm gì?”
“Tôi giống kiểu như đang trong cơn mê man lúc đó, vậy nên tôi không thực sự biết chắc, nhưng cậu bé đã đưa những người đàn ông trong cái hố lên và chạy rồi họ nhảy lên những con ngựa với mấy gã say và mỗi người bắt đầu hò hét và đá chúng những con ngựa tội nghiệp và chuồn gấp khỏi cái nơi quái quỷ đó.”
“Còn ông?”
Toby quay mặt đi trong chốc lát. “Cậu ta đã vác tôi suốt đoạn đường. Tôi bảo cậu ta đừng, nhưng cậu ta là một tên cứng đầu thế đấy.”
“Đó là anh ấy. Sẽ không chịu lắng nghe lý lẽ.”
“Phải, cậu ta không.”
“Vậy, tất cả các ông đều an toàn trở về pháo đài.”
“Có một vài người đã không qua được, nhưng không nhiều.” Toby cười khúc khích. “Cậu bé nói với phía quân đội rằng cái đám đào ngũ đã lo lắng khi chúng tôi không trở lại từ chuyến đốn củi và rằng bọn chúng đã ra ngoài tìm kiếm chúng tôi. Lão SQCH đã quá xỉn để chú ý rằng chúng ta đã không trở lại vậy nên lão ta sẽ không thể gọi cậu bé là một tên nói dối. Lão SQCH cũng đủ tinh ranh để nhận thấy những mối lợi trong cả sự việc này. Lão ta đề bạt cậu bé làm sĩ quan-mặc cho cậu ta nói không muốn làm-và ban tặng cho cậu một tấm huy chương và lão cũng có những mẩu giấy cho toàn bộ số lính còn lại.”
“Những lời giới thiệu?”
“Đúng, nó đó. Chúng tôi tất cả đều nhận một mẩu giấy bảo chúng tôi là những người hùng nhỏ bé thay vì chỉ là một đám lính đốn củi say mèm.”
Maddie cười với ông. Cả câu chuyện nghe giống như là Ring mà cô đã từng được biết.
Toby đứng dậy. “Tôi cho là giờ tôi tốt hơn để cô được yên, tiểu thư,” ông nói trong khi bước đến lối ra vào căn lều, và Maddie gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.