Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 12
Maddie chưa bao giờ rối trí đến như vậy. Cô đã luôn biết mình muốn làm gì với cuộc đời của mình và cô đã trù tính nó sao cho phù hợp, nhưng bây giờ, với người đàn ông này, cô không bao giờ biết trước được chuyện gì sẽ diễn ra. Cô không chỉ là không biết chuyện gì sẽ diễn ra, mà cô còn không thể giải thích được chuyện gì đang diễn ra nữa.
Cô cứ tiếp tục hỏi Đại úy Montgomery có chuyện gì thế, nhưng anh chỉ cười với cô. Một phút trước anh có vẻ ham muốn cô, rồi phút tiếp theo anh dường như không biết rằng cô đang sống-hoặc rằng cô đang sống sờ sờ và là nữ.
Anh giúp cô cởi những chiếc nút trên bộ váy đi ngựa của cô (thậm chí dẫu cho chúng xếp dọc xuống phía trước) và anh giúp cô cởi dây buộc áo nịt ngực, cái mà họ sử dụng để làm một chiếc bẫy bắt thỏ. Anh cười cô khi rốt cuộc cô không thể chịu đựng nó thêm được nữa và phải ra đằng sau một bụi cây để trút bầu tâm sự. Sau lần đó, bất cứ lúc nào cô phải đi, cô đều bắt anh hát thậm chí dẫu cho giọng hát của anh có làm cô chói tai.
Cô dường như không tài nào phác họa ra được con người anh. Một phút trước cô nghĩ mình đã dán mác cho anh như một kẻ vênh váo biết-tuốt-mọi-thứ người không đáng để lãng phí thời giờ của cô, rồi phút sau anh lại đang kể cô nghe về em gái Ardis của anh. Phút trước anh dường như lạnh lùng vô tâm và phút tiếp theo anh dường như tràn đầy những cảm xúc dồn nén. Một giây trước anh dường như khát khao cô và rồi giây tiếp anh đã ngoảnh mặt đi.
Một ngày hay ho làm sao, Maddie nghĩ khi mặt trời bắt đầu mọc. Họ dùng những chiếc lưỡi câu cá cô có bên trong váy cô để bắt vài con cá hồi núi to tướng, họ nằm sát cạnh nhau trong suốt hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi một con gà tây họ nghe thấy lại gần, rồi Ring kéo chiếc bẫy làm từ những sợi dây buộc áo nịt ngực của Maddie và bắt được con gà mập mạp. Maddie nhổ lông nó và anh phá ra cười vì anh không tin cô biết cách. Vào lúc xế trưa Ring bám theo một đàn ong đến tổ của chúng và Maddie đã xin anh đừng có thử động vào đám ong, nhưng không gì có thể làm anh ngưng lại. Anh thắp một ngọn đuốc từ khúc cây tuyết tùng khô và dùng khói để tung hỏa mù bọn ong, nhưng ngay khi bàn tay của anh ở trong tổ, bọn nó phát giác ra được và dí theo anh.
Anh trèo xuống từ cái cây và bắt đầu đánh bài chuồn, kéo theo Maddie sau anh, và khi cô không thể đuổi theo đủ nhanh, anh kéo cô vào dưới cánh tay anh và tiếp tục chạy tới dòng suối.
Họ tránh được đám ong, nhưng lại bị ướt mèm bởi làn nước giá lạnh. Khi Maddie bắt đầu trách móc anh, anh cười toe và giơ lên một nắm tay tảng ong. Thật không may, đó lại là một nhúm tảng ong phủ đầy những con ong giận dữ.
Trong những giây phút họ vật nhau với đàn ong, Maddie cố gắng giữ thăng bằng trong khi cô nhảy múa tại đầu sợi xích gắn cô với Ring. Nhưng, bất kể cho đàn ong tấn công họ dữ dội đến đâu, Ring vẫn giữ chặt lấy tảng ong đó.
Bây giờ họ ngồi cùng nhau cạnh ngọn lửa to mà Ring đã nhóm lên, lôi thôi lếch thếch trong bộ đồ ướt nhem của họ. Không còn gì khác để mặc, không còn gì để che lên người nếu họ cần phải cởi đồ ra. Và không có nước nóng để làm ấm bên trong họ.
“Tôi xin lỗi đã lôi cô vào trong chuyện này,” Ring nói. “Nếu tôi cảnh giác hơn vào tối qua, tên đó sẽ không có cơ hội để-”
“Không sao cả. Ngay cả-” Cô định nói rằng ngay cả ba cô cũng bị phục kích một vài lần, nhưng cô tự kiềm mình lại. “Nó không quá là tệ. Tôi đã có một quãng thời gian vui vẻ hôm nay. Nó khiến tâm trí tôi xao lãng khỏi những vấn đề của mình.”
“Laurel,” anh nói nhỏ nhẹ.
Maddie hít một hơi buốt lạnh. Cô sẽ không hỏi anh biết nhiều tới đâu, tại vì rõ ràng anh biết nhiều hơn là anh nên biết. “Tôi mệt và tôi lạnh. Tôi nghĩ mình nên đi ngủ.” Cô bắt đầu đứng dậy nhưng rồi sợi xích kêu lục cục. Cô suýt nữa đã quên mất tiêu nó.
Anh đứng lên với cô. “Cô đã an toàn trong lều của cô bây giờ dưới nửa tá cái mền nếu không phải tại tôi.” Anh nhìn xuống cô. “Cô có muốn trở về lúc trời sáng không? Chúng ta có thể ở đó bằng giờ này ngày mai và ta có thể tháo những chiếc còng này ra.”
“Tôi… tôi không biết,” cô nói, và cô thực sự không biết mình muốn làm gì. Anh là người đàn ông khó hiểu nhất. “Tại sao anh không thể cứ ở yên là người đàn ông mà tôi đã gặp buổi ban đầu đó? Tôi thực tình rất ghét gã đó. Cái cách anh đặt chân lên ghế! Và cái con ngựa đó của anh thì đang cố gặm cỗ xe của tôi! Ôi, chết tiệt anh, tại sao anh phải thay đổi?”
Anh mỉm cười với cô. “Tôi không thay đổi. Cô nghĩ cô biết rõ tôi và cô đã không, tất cả chỉ vậy thôi.”
Cô dịch ra xa anh hết mức cô có thể. “Tôi không thể hình dung ra được anh là ai. Anh là người đàn ông Toby miêu tả hay anh là gã đàn ông kinh khủng tôi gặp lúc đầu?”
“Một chút cả hai, tôi đoán thế, và có lẽ thêm một vài thứ bên cạnh đó.” Giọng anh trầm xuống. “Có vấn đề gì với việc tôi là loại đàn ông thế nào chứ? Trong một vài ngày tới cô sẽ trở về phía đông và cô có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.”
Cô nhìn đi khỏi anh. “Phải, đúng thế.” Cô mường tượng ra cảnh tới chỗ John và kể với ông sự thật tại sao cô phải đi đến miền Tây và hát hò, hi vọng John sẽ tha thứ cho cô và trở lại làm ông bầu cho cô. Cô ngoái lại sau lưng nhìn lên anh và nghĩ về ngọc trai trong những tô súp, váy lụa tân thời, và không biết sao nó dường như không giống với một cuộc sống trọn vẹn đầy đủ cho lắm.
Bất thình lình, những lời của Bà Branchini vang vọng trong đầu cô: “Con có thể có âm nhạc của con hoặc con có thể có một người đàn ông. Cái này hay cái kia, không được cả hai.” Cho tới tận giờ nó thật dễ chọn làm sao.
Cô rùng mình trước những hạt mưa rơi đầu tiên và khoanh tay ôm lấy ngực, kéo theo cánh tay của Ring với tay cô.
“Lại đây,” anh nói, và cuốn lấy cô trong vòng tay của anh và bế cô đến gờ đá treo nhô ra. Cô ngồi xuống một bên trong khi anh dùng que đánh lửa và đá lửa để nhóm lửa trên đám cỏ khô mà trước đó anh đã đem vô gờ đá, và trong vài phút anh đã có một ngọn lửa nhen nhóm. Cô ngồi và ngắm nhìn anh khi anh mồi lửa bằng củi khô và chẳng mấy chốc nó đã bùng lên thành ngọn lửa.
Cuối cùng anh ngồi xuống lại, sau đó mở rộng vòng tay của anh cho cô. Mình không nên, cô nghĩ, mình thật sự không nên, nhưng cô vẫn đi tới anh đúng y vậy và anh ôm chặt lấy cô. “Chúng ta có vừa vặn với nhau thật,” cô lầm bầm.
“Ngay bây giờ cô đang nghĩ gì trong đầu thế?” anh hỏi, cọ xát cằm anh trên đỉnh đầu của cô.
“Anh,” cô nói một cách thành thật.
“Tôi rất mừng. Tôi mừng rằng ít nhất cô cũng đã trông thấy tôi.”
“Thật nực cười. Tôi luôn thấy anh mà. Từ ngay khoảnh khắc đầu tiên tôi đã trông thấy-”
“Không, cô đã không. Cô đã cười nhạo cái mà tôi thể hiện ở khoảnh khắc đầu tiên đó, và cô vẫn chưa thấy đổi ý nghĩ của mình. Cô nghĩ tôi là, ta hãy xem tôi đoán đúng không nhé, một tên cao ngạo, hống hách biết-tuốt-mọi-thứ.”
“Anh đúng là vậy, anh biết đấy.”
“Không hơn nhiều lắm so với cô.”
“Ha!”
Ở mặt xa của gờ đá mưa rơi xuống từng hạt nặng nề, lạnh lẽo, nhưng bên trong có một ngọn lửa và quần áo cô bắt đầu khô lại, và thậm chí những phần ẩm ướt tiếp giáp người anh cũng đang bắt đầu có cảm giác ấm hơn rất nhiều.
“Thật là lùng khi nghĩ tôi chỉ mới biết anh trong một quãng thời gian ngắn,” cô nói. “Thỉnh thoảng tôi nghĩ mình đã quen biết anh cả đời rồi. Tôi nhớ lần đầu tiên hát ở La Scala. Đối với tôi hình như anh đã ở đó, nói với tôi rằng tôi sẽ làm tốt, và sau đó anh hôn lên trán tôi trước khi tôi bước ra sân khấu.”
Cô rúc vào sát anh. “Anh nghĩ tại sao tôi lại có cảm giác này? Không ai khác từng khiến tôi cảm thấy theo cách này cả. Kể cả cho tôi đã trải qua một quãng thời gian dài với John, tôi luôn luôn nhớ một cách rõ ràng có một thời tôi đã không hề biết đến ông ấy.”
“Cô thật tình không biết chúng ta giống nhau nhiều đến thế nào ư?”
“Tôi không thể thấy ta giống nhau ở chỗ nào cả. Anh không thể hát được, chúng ta đã chứng minh điều đó, và có vẻ như không có nhiều thứ khác trong đời tôi lắm trừ việc ca hát.”
“Cái đó chính xác là thứ khiến chúng ta giống nhau. Cô nói rằng thời thơ ấu của tôi hẳn là trải qua ở bên ngoài cánh cửa trong ánh mặt trời, và nó đúng theo cách của nó, chứ không phải theo cái cách cô ám chỉ. Tôi đã bắt đầu làm công việc kinh doanh của gia đình khi tôi lên mười hai. Tôi phải ra những quyết định to tát vào lúc mười bốn tuổi.”
“Ồ,” cô buồn bã nói. “Bộ anh nghèo lắm hả? Anh đã phải bỏ học ở trường à?”
Anh cười. “Ngược lại thì có. Cô từng nghe tới Hãng tàu Warbrooke chưa?”
“Tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ mình có lẽ đã từng đi trên vài chiếc tàu của họ.” Cô quay sang nhìn anh. “Warbrooke? Chẳng phải đó là tên thị trấn nơi anh lớn lên ư? Anh làm việc cho họ?
“Gia đình tôi sở hữu Hãng tàu Warbrooke.”
Cô xoay lưng lại. “Ồ, vậy tôi đoán cái đó khiến anh giàu lắm.”
“Rất. Nó có tạo nên bất kỳ khác biệt nào với cô không?”
“Nó giải thích cho con ngựa của anh, bộ quân phục cắt may hoàn hảo của anh, học vấn của anh và việc có một hầu cận như Toby.”
Anh không nói cho cô biết anh thấy vui thế nào khi tài sản của anh không quan trọng với cô. Thỉnh thoảng, khi dính líu tới phụ nữ, việc có tiền bạc là một trở ngại. Thỉnh thoảng họ nhìn thấy tiền chứ không phải con người. “Ông ấy là hầu cận theo nghĩa nào đó.”
“Kể tôi nghe về Toby và tại sao anh nghĩ chúng ta giống nhau đi.”
Ring hít sâu một hơi trước khi anh lên tiếng. “Cô và tôi đều đơn độc. Tôi đã cảm giác được nó vài ngày sau khi chúng ta gặp nhau, nhưng sau khi cô kể tôi nghe về thời thơ ấu của cô, tôi biết cô cũng chính xác đơn độc như tôi đã từng.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ ở một mình cả. Tôi luôn được bao quanh bởi người nhà tôi, và sau đó tôi có John và hàng trăm cuộc gặp gỡ xã hội. Tôi có quá ư là ít ỏi thời gian một mình.”
“Không, đó không phải ý tôi. Có lẽ đơn độc không phải là từ đúng. Khác biệt. Cô và tôi đã luôn khác biệt.”
“Tôi khác biệt thật, nhưng tôi không thể thấy rằng anh cũng thế.”
“Ba tôi là một người đàn ông tốt, một người rất tốt. Ông có một trái tim vàng. Ông sẽ cởi áo ra tặng cho bất kỳ người nào cần tới nó. Ông sẽ từ bỏ cuộc sống của chính ông trước khi ông nhìn thấy một trong những đứa trẻ của mình bị hại. Nhưng-”
“Nhưng sao?”
“Thành thật mà nói, ông không có đầu óc kinh doanh. Ông không thể ngồi đủ lâu để làm công việc giấy tờ cần thiết để điều hành một công ty tầm cỡ như Hãng tàu Warbrooke, và một ngày nắng đẹp với ông là một dịp tốt để đi câu cá hoặc dã ngoại cùng mẹ tôi.”
“Cái đó nghe không tệ lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng ước mình có nhiều thời gian dành để vui chơi hơn.”
“Cô không thể dành ra cả đời cô để vui chơi trong khi có một công ty như của chúng tôi để quản lý. Có hàng ngàn người làm công phụ thuộc vào chúng tôi. Tiền chúng tôi trả họ là dùng để nuôi gia đình của họ.”
“Và ba anh đã quên khuấy điều đó?”
“Tôi đoán thế. Quên khuấy hoặc chưa bao giờ nhận ra.”
“Vậy đó là tại sao anh nhúng tay vào hãng từ khi còn là một đứa trẻ?”
“Đúng, tôi không biết làm thế nào nó xảy ra. Tôi tò mò, và ba tôi khen ngợi tôi bất cứ khi nào tôi làm gì đó giúp ông. Mọi thứ dường như dần dần tiến triển vậy đó.”
Anh mỉm cười. “Và sau đó, cũng giống như món quà ban cho cô trong chuyện ca hát, có vẻ như tôi cũng có một món quà trong việc điều hành buôn bán. Chẳng thành vấn đề để tôi giữ mọi thứ cần thiết ở trong đầu. Ba tôi nói tôi giống như ông nội, rằng tôi đúng thật là một Montgomery chân chính.”
“Vậy nên anh đã từ bỏ tuổi thơ của mình để làm công việc của một người đàn ông.”
“Liệu cô có cảm thấy cô đang từ bỏ gì đó khi cô ở trong nhà tập hát và phần còn lại của thế giới ở bên ngoài ánh nắng mặt trời không?”
“Không, tôi cảm thấy may mắn và buồn thay cho họ rằng Chúa đã không trao họ tài năng thiên phú mà Người đã ban tặng cho tôi.”
“Tôi cũng cảm thấy như thế. Mẹ tôi thuê một gia sư cho tôi và vào buổi tối tôi đọc sách cùng ông ấy và-”
“Học ngoại ngữ.”
“Phải, tôi dã học một vài ngoại ngữ. Tôi nghĩ lúc đó tôi đã cho là tôi sẽ dùng đến khi đến thăm tất cả những nơi kỳ thú mà tôi được nghe những người thủy thủ trên tàu của chúng tôi kể về.”
“Mẹ anh thuê anh một gia sư và ba anh thuê Toby cũng là như một kiểu gia sự khác, phải không?”
“Chính xác.”
Cô trầm tư trong chốc lát. “Nhưng Toby không chăm sóc gì cho anh cả, phải không? Anh chăm sóc cho ông ấy.”
“Đại loại thế.”
Anh có vẻ không muốn nói thêm về Toby. “Cái gì đã khiến anh từ bỏ tất cả mọi thứ và đi nhập ngũ?” cô hỏi.
“Hai thứ: vài chuyện tôi nghe lỏm được và một người phụ nữ.”
Cô không nói gì trong một lúc vì cô không chắc là mình có muốn nghe câu chuyện này hay không. “Kể tôi đi,” rốt cuộc cô khẽ nói.
“Một ngày nọ, khi đó tôi mười bảy và đang ra khơi trên một trong những chiếc tàu của chúng tôi. Tôi đang kiểm duyệt hàng hóa và nói chuyện với những người đàn ông về chuyến đi thì tôi nghe lỏm được một trong những sĩ quan nói với viên thuyền trưởng. Viên sĩ quan muốn biết làm thế nào tôi có thể đảm đương một công việc đầy trọng trách như thế. Ông ta nói rằng tôi chỉ là một đứa nhóc, tôi có thể biết gì chứ. Viên thuyền trường đã khiến tôi rất vui vì ông ấy bảo thậm chí dẫu cho tôi vẫn là một cậu nhóc, tôi biết rất rất nhiều về biển cả. ‘Ngài chưa từng nghe những điều họ nói về những đứa trẻ nhà Montgomery à?’ Viên thuyền trưởng nói. ‘Chúng không được sinh ra. Khi cha của chúng muốn một đứa khác, ông ấy tới một cái cầu tàu gần nhất, quăng lưới xuống, kéo nó lên, và lấy ra tên nhóc khác. Thật đáng kinh ngạc là những đứa trẻ đó có thể đi được. Kinh ngạc rằng chúng không có vây cá thay cho những đôi chân.”
“Cái đó hình như không phải là điều tệ hại gì để nói. Theo cách nào đó thì nó là một lời khen.”
“Đúng vậy, nhưng khi tôi nghe cả hai bọn họ cười khúc khích, tôi hình dung ra viễn cảnh của đời mình. Tôi biết rằng tôi có thể điều hành Hãng tàu Warbrooke mãi mãi và rằng khi tôi hai mươi hai hoặc hai mươi ba tuổi tôi sẽ cưới một cô gái địa phương-nếu tôi có thể khiến ra ai đó không có sẵn họ hàng với tôi-và sau đó có vài đứa trẻ của riêng mình.”
“Lấy chúng từ biển hả?”
“Bất cứ nơi nào trẻ con có thể có. Tôi có thể thấy bản thân tôi lúc năm mươi, đã dạy dỗ xong những đứa con của tôi và bây giờ tới lượt dạy những đứa cháu để điều hành Hãng tàu Warbrooke. Tôi có thể thấy tôi lúc tám mươi, vẫn lên kế hoạch làm thế nào để tôi có thể rời khỏi Warbrooke.”
“Tôi hiểu. Và phụ nữ thì có gì liên quan tới việc khiến anh nhập ngũ?”
Khoảng thời gian tôi nghe được những người đàn ông nói về tôi, một người bạn của mẹ tôi đã tới thăm. Người phụ nữ ấy tầm ba mươi ba lăm tuổi. Tôi đoán, vào thời trai trẻ mười bảy tôi đã nghĩ cô ấy già. Cô ấy trải qua một tháng ở với chúng tôi, và những ngày đầu tiên trong chuyến thăm của cô ấy tôi không nghĩ mình đã từng nhìn cô ấy lấy một lần.”
“Với những bài học vào ban đêm và công việc suốt ban ngày, tôi không nghĩ anh có thời gian để ngắm nhìn các cô gái. Tôi đã nói với anh là tôi cũng phải học vào buổi tối chưa?”
“Ai đó dạy cô đã bỏ quên môn số học của cô,” anh nói.
“Ba tôi cũng là thầy tôi đó.”
“Cái đó giải thích mọi chuyện.”
“Ngưng phàn nàn về ba tôi và kể tôi nghe về quý cô của anh đi.”
Anh mỉm cười. “Cô ấy từng là một quý cô. Dù sao đi nữa, vài ngày sau khi cô ấy tới, những đứa em trai của tôi bắt đầu ngã bệnh vì thủy đậu.”
“Còn những em gái của anh thì sao?”
“Carrie vẫn chưa ra đời và Ardis tới ở nhà Davy. Mẹ tôi cũng muốn tôi rời khỏi căn nhà, vì vậy tôi cũng không thể làm khác, và bà ấy bảo với bạn mình rằng cô ấy tốt hơn nên trở về nhà luôn. Nhưng có lý do gì đó khiến cô ấy không thể trở về, tôi không nhớ là cái gì, nhà cô ấy đang tu sửa, hay gì đó. Dù sao thì, cô ấy hỏi ba tôi rằng cô ấy có thể thấy cách thức hoạt động của Hãng tàu Warbrooke được không.”
“Và ba anh chuyển cô ấy sang cho anh.”
“Phải, ông ấy đã làm thế. Tôi thực sự tức giận về chuyện đó. Tôi e là mình đã hét vào ba tôi rằng tôi có việc phải làm, công việc nặng nhọc ấy, và rằng tôi không có thời gian để làm bảo mẫu cho một lão bà nào đó. Và, bên cạnh đó, cô ta là một người phụ nữ, cô ta có thể hiểu cái gì về kinh doanh chứ?”
Ring nhắm mắt lại trong một lát. “Cô ấy nghe tôi nói và cô bước vào trong phòng làm việc của ba tôi, bảo với tôi rằng cô ấy có thể bám theo tôi bất cứ nơi nào tôi đến, và cô ấy thách thức tôi thử tìm ra một khía cạnh của việc kinh doanh mà cô ấy, với đầu óc phụ nữ đơn thuần, không thể hiểu được.”
“Và phải vậy không? Cô ấy có bám được theo anh và hiểu anh không?”
“Ồ, có chứ. Cô ấy đã làm được bất kể sự thật là tôi đã cho cô ấy một quãng thời gian khó khăn. Khi cô mới mười bảy và điều hành một công việc kinh doanh to lớn như của bọn tôi, nó khiến cho người ta-”
“Phù phiếm? Nghĩ mình là trung tâm? Tự phụ?”
“Đại loại thế. Mất nguyên cả tuần trước khi tôi từ bỏ và ngưng bắt cô ấy cọ rửa những chuồng ngựa của Aegean.”
“Hả?”
“Ba cô cũng quên cả những truyền thuyết Hy Lạp cổ, phải không? Tôi rốt cuộc ngừng khiến cô ấy chứng tỏ bản thân cho tôi, và chúng tôi dần dần trở thành bạn. Tôi đã không hề biết có những phụ nữ như cô ấy tồn tại. Trong mớ học thức am hiểu rộng của mình tôi đã nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều như mẹ tôi. Mẹ tôi chỉ quan tâm tới gia đình của bà và không gì khác nữa.”
“Nhưng còn người phụ nữ này? Bạn anh ấy?”
“Ba cô ấy đã chết khi cô mới hai mươi hai. Trở ngược lại lúc đó, cô ấy nói, cô ấy chưa từng có một suy nghĩ nào khác trừ mốt váy đầm mới nhất và món quà mới nhất mà người theo đuổi nồng nhiệt nhất của cô tặng cho cô. Khi ba cô chết cô phát hiện ra ông ấy đã để lại cho cô ấy một cửa hàng váy đầm dành cho quý bà không hoạt động tốt cho lắm và đang mắc rất nhiều nợ.”
“Cô ấy đã làm gì?”
“Cô ấy nói cô ấy có ba lựa chọn. Một là nghèo khổ, hai là cưới một người đàn ông và để anh ta lo lắng cho cô và quản lý những gì còn sót lại từ công việc kinh doanh của ba cô. Nhưng cô nói rằng không ai trong số những người đàn ông cô có lẽ muốn kết hôn có thể điều hành một công việc kinh doanh và cô không thể chịu nổi ý nghĩ phải sống với bất kỳ thương nhân nào.”
“Và lựa chọn thứ ba?”
“Tự mình điều hành công việc. Cô ấy nói cô ấy phát hiện ra mình khá giỏi trong việc mua sắm váy áo, và tất cả những gì cô ấy phải làm là mua thêm vài cái và bán chúng.”
“Và cô ấy chỉ làm đúng như thế thôi á?”
“Chính xác. Cô ấy nói nó lúc đầu có khó khăn nhưng cô ấy đã xoay xở được, và vào lúc tôi gặp cô ấy thì cô ấy đã sở hữu sáu cửa hàng và đang hoạt động rất trơn tru.”
Vậy làm sao cô ấy lại ảnh hưởng tới việc anh gia nhập quân đội?”
“Tôi đem lòng yêu cô ấy. Không phải tình yêu thật sự. Giờ tôi biết điều đó. Nhưng tôi thấy cô ấy thật đáng thu hút. Tôi chưa bao giờ nhận ra trước đó rằng tôi không có bất kỳ ai để tâm sự cả. Ba tôi chán chuyện mua bán và ông rất vui lòng bỏ lại mọi thứ lên vai tôi. Mẹ tôi không hứng thú, và em trai tôi Jamie, người trẻ hơn tôi hai tuổi, thì luôn ra khơi. Những thằng em khác của tôi thì quá nhỏ để hiểu.”
“Và Ardis thì với Davy.”
“Ừ, vậy nên người bạn của mẹ tôi là người đầu tiên tôi phải chia sẻ những gì tôi làm được. Và cô ấy tò mò vô độ. Cô ấy muốn biết mọi thứ có thể, muốn tôi chỉ cô mọi thứ.”
“Và anh có không? Anh có chỉ cho cô mọi thứ không?” Maddie thì thào.
“Có,” anh nói sau một khoảng lặng. “Vào cái ngày trước khi cô ấy đi, chúng tôi chèo thuyền ra một trong những hòn đảo. Chúng tôi vẫn chưa đi xa thì một cơn gió mạnh bất thình lình thổi tới và chúng tôi bị mắc kẹt giữa nó. Trong một lúc tôi đã sợ rằng chúng tôi sẽ không thể vượt qua được.”
“Nhưng với ai đó sinh ra từ biển cả, nó không thể quá vất vả cho lắm.”
“Tôi đoán không. Chúng tôi tới được hòn đảo và ướt mèm. Có một chiếc lều cũ tại đó từng cư ngụ một ẩn sĩ già, nhưng ông ấy đã chết vài năm trước vì thế nó trống không.” Anh ngừng lại. “Chúng tôi qua đêm tại đó.”
“Và anh đã làm tình với cô ấy?”
Trong một lúc anh không trả lời. “Phải. Thực ra, cô ấy làm tình với tôi. Vào lúc mười bảy, và với một cuộc sống giống như tôi, tôi không có nhiều thứ để làm lắm với con gái, và không có gì để làm với đàn bà.”
“Thậm chí với sự giúp đỡ của Toby?”
“Đặc biệt với sự giúp đỡ của Toby.”
“Vậy, anh đã qua đêm với cô ấy. Chuyện gì xảy ra sau đó?”
“Vào buổi sáng chúng tôi chèo thuyền trở lại đất liền và trên suốt đường về tôi lên kế hoạch cho cuộc sống hôn nhân cùng nhau của chúng tôi.”
“Hôn nhân? Nhưng cô ấy quá già so với anh.”
“Tôi không quan tâm. Tôi đã hình dung ra một cuộc sống với hai chúng tôi, cả hai cùng điều hành Hãng tàu Warbrooke và nói chuyện và… dành thời gian cho nhau.”
“Nhưng anh đã không cưới cô ấy.”
“Ừ. Khi chúng tôi trở về nhà, tôi ngủ thiếp đi và khi tỉnh lại tối hôm đó, cô ấy đã đi mất. Tôi không thể nói với cô tôi đã cảm thấy bị phản bội đến chừng nào. Cô ấy rời bỏ tôi không một lời nhắn, không gì hết. Tôi tiếp nhận nó tất cả khá là cay nghiệt. Tôi hờn dỗi, buồn rầu và cáu kỉnh với tất cả mọi người.
“Mẹ tôi là người đã nghi ngờ có chuyện gì đó không ổn với tôi. Tôi vỡ òa ra và kể cho bà ấy tất cả vết thương lòng của mình và rằng tôi ghét người phụ nữ đó biết bao vì đã bỏ tôi mà đi. Mẹ tôi nói rằng bạn của bà đã cho tôi một món quà tặng và tôi cần phải tiếp nhận nó đúng như thế. Tôi mất hết một lúc, nhưng tôi cũng bắt đầu nhận ra bà ấy đã đúng. Thời gian của tôi với người bạn của mẹ tôi là một thứ gì đó kỳ diệu, và tôi nên nghĩ theo cách đó.”
“Anh có từng gặp lại cô ấy lần nào nữa không?”
“Một lần, nhiều năm sau đó, ở New York.”
“Rồi anh có làm tình với cô ấy nữa không?”
“Thực ra, tôi trải qua ba ngày xem xét những sổ sách của cô ấy trông khi cô ấy đi ra ngoài với một người đàn ông tuổi gấp đôi tôi. Không gì có thể giết chết sự lãng mạn thành công hoàn toàn bằng ba mươi lăm cuốn sổ cái bụi bặm đầy ắp những con tính cộng sai be bét.”
Maddie cười tươi chuyện đó. “Vậy anh không còn yêu cô ấy nữa chứ?”
“Không nhiều lắm.”
“Nhưng anh vẫn chưa kể tôi làm thế nào cô ấy khiến anh phải gia nhập quân đội.”
“Sau khi cô ấy rời Warbrooke tôi nghe những người đàn ông nói chuyện về việc làm thế nào ba tôi đánh bắt được những đứa nhóc Montgomery từ biển. Tôi cá là mẹ tôi ước gì đó là sự thật. Bà ấy đã có một quãng thời gian vất vả khi mang thai đứa con cuối cùng. Dù sao đi nữa, khi tôi trông thấy cuộc đời của tôi tất thảy đã nằm sẵn chờ mình, tôi nhận ra là tôi không muốn cuộc đời đó. Tôi không muốn tám mươi tuổi và vẫn dự tính làm thế nào tôi sẽ thoát khỏi những trách nhiệm với công việc kinh doanh. Tôi có thể leo lên bất kỳ chiếc tàu nào của chúng tôi và đi vòng quanh thế giới, nhưng tôi quyết định tôi nhìn muốn thấy sa mạc, và tôi cũng phát bệnh vì trách nhiệm. Tôi muốn là một trong thủy thủ đoàn, chứ không phải một trong những ông chủ. Tôi muốn biết cảm giác nó như thế nào, rằng nếu mọi thứ sai trái, nó sẽ không phải lỗi do tôi. Vì thế tôi đã nhập ngũ như một binh nhì và xin tham gia vào chiến dịch miền tây.”
“Và họ đã gửi anh đến nơi anh muốn đến ư?”
“Nó cũng không quá khó khăn. Tất cả việc tôi phải làm là chứng tỏ rằng tôi có thể cưỡi một con ngựa.”
“Và nghĩ xem: Toby nói rằng ông ấy được thuê bởi ba anh bởi vì anh không thích với phụ nữ.”
“Toby không biết tất cả những thứ cần phải biết về tôi. Ông ấy cứ phàn nàn rằng tôi không có hứng thú với đám đàn bà sẵn có cho những quân nhân. Các pháo đài bị vây hãm bởi những nơi gọi là ‘trại lợn thiến.’ Chúng được gọi tên cho những người đàn bà sống trong đó và những người sống trong đó cũng sạch sẽ như cái tên của chúng bao hàm vậy. Mọi nơi trong quân đội những người đàn ông đang chết dần chết mòn vì giang mai. Những người phụ nữ da trắng duy nhất khác mà một người lính có thể nhìn thấy là những người đến từ miền Đông, và họ hoặc là vợ hoặc là con gái của sĩ quan. Cô cứ việc gặp rắc rối với một trong số họ và toàn bộ các kiểu loại khủng khiếp sẽ xảy ra lên đầu cô.”
“Nhưng Toby nói anh không thích thú gì những người phụ nữ ông ấy đã giới thiệu với anh.”
“Người phụ nữ đầu tiên ông ấy ‘giới thiệu’ cho tôi ở tại một thị trấn nhỏ bên ngoài Warbrooke tên là Bathless McDonald.”
“Bathless (không tắm)? Thật là một cái tên lạ. Nó nghe như thể cô ấy chưa bao giờ…”
“Cô ta chưa từng. Cô ta khoe khoang khoác lác rằng chưa từng tắm bao giờ trong đời. Cô ta khá là xinh xắn, nhưng khi cô ta bắt đầu dính những phần cơ thể cô ta lên miệng tôi, tôi… à, ừm, dù sao thì, tôi thấy kinh nghiệm này còn ít hơn cả miễn cưỡng thích thú nữa. Tôi cố gắng giải thích cho cả ba tôi và Toby, nhưng cả hai bọn họ đều nghĩ tôi đã quá khó tính.”
“Anh có vậy không? Ý tôi là, khó tính ấy?”
“Rất. Tôi chỉ muốn thứ tốt nhất. Thứ tốt nhất nhất.” Anh siết chặt vòng tay quanh cô và vùi mặt anh vào cổ cô.
“Cô sẵn sàng để đi ngủ chưa?” một lúc sau anh hỏi.
Cô không gật đầu hay đưa cho anh một dấu hiệu nào chỉ ra cô muốn đi ngủ, nhưng cơ thể cô mềm nhũn đi khi anh hạ thấp cô xuống nền đất rắn, lạnh và bao bọc cô một cách thoải mái ấm cúng trong vòng tay của anh. Maddie còn lâu mới thấy buồn ngủ. Cô đang suy ngẫm về khoảng thời gian cô quen biết anh. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng nó dường như là cả một đời người.
Cô xoay người một chút trong tay anh để cô có thể nhìn anh, nhìn vào cách ánh sáng ngọn lửa nhảy múa trên xương gò má của anh. Cô nghĩ anh đã ngủ, vì vậy cô đưa bàn tay còn tự do lên chạm vào bờ môi dưới của anh. Anh không mở mắt ra.
“Tôi đang bắt đầu yêu anh đấy, anh biết điều đó, phải không?” cô thì thầm.
“Phải.”
“Anh đang bắt đầu choáng lấy tâm trí tôi nhiều như là âm nhạc của tôi vậy.”
Anh không nói một lời, nhưng cô nghĩ anh đã mỉm cười nhẹ. “Không có nhiều đàn ông yêu kẻ đối đầu của họ cho lắm.”
Cô muốn hỏi anh có cảm giác gì về cô, nhưng cô e sợ câu trả lời. Làm sao cô có thể yêu ai đó, đặc biệt là ai đó như anh? Anh là một người đàn ông cần sự tự do, một người đàn ông không có mối liên hệ nào tới thế giới âm nhạc.
“Khi nào anh tính ra quân?”
“Năm tới.”
“Và anh sẽ làm gì?”
“Trở về nhà ở Warbrooke. Ba tôi cần tôi.”
Cô thở dài. Và em thì sẽ đi Paris hay Vienna hay Florence, bất cứ đâu người ta muốn nghe em hát. “Ngủ ngon, đại úy của tôi,” cô nói, và nhắm mắt lại.
Ring mở mắt ra và ngắm nhìn cô một lúc lâu trước khi thiếp ngủ. Nó dường như là điều tự nhiên nhất trên đời khi ôm lấy cô. Anh đã muốn thế từ hồi lần đầu tiên gặp mặt. Làm tình với cô có thể đợi tới khi cô chắc chắn về anh, chắc chắn về anh như anh đối với cô vậy.
***
Vào cuối ngày thứ hai nó có vẻ hầu như là điều tự nhiên với Maddie rằng cô nên được trói với người đàn ông này. Họ học cách di chuyển cùng nhau, cách để cho người kia sự riêng tư khi cần thiết, cách nói chuyện và cách để lặng im.
Những câu chuyện của Ring về gia đình anh đã khơi dậy tính tò mò của Maddie, và cô bắt đầu hỏi anh tất cả về bản thân anh, về Warbrooke và những cư dân ở đó. Anh kể những mẩu chuyện quái đản về mấy anh chị em họ nhà Taggert của anh, những người mà, cùng với nhà Montgomery, hình như đã gầy dựng nên hầu hết thị trấn.
Anh kể cô nghĩ những câu chuyện về biển cả, về tổ tiên của anh đã lưu truyền lại tới đời anh thành như những câu chuyện thần tiên vậy. Anh chỉ cô cách để thắt nút với những sợi dây buộc áo nịt ngực của cô, và khi tay cô rối tinh cả lên, anh cười lớn chế giễu cô và chỉ cô lần nữa.
Maddie tiếp tục nghĩ về những điều anh nói về cuộc đời cô đã cô độc thế nào, và bây giờ cô có thể thấy rằng nó quả thật đúng như vậy. Khi còn là một đứa trẻ cô chưa bao giờ có thời gian cho một người bạn; chị cô đã quá bận bịu với việc vẽ vời và cô với gia đình cô thì ở biệt lập với các nhà khác. Có những thằng con trai của Nghe Tốt, nhưng chúng chỉ đến ở vào mùa hè và sau đó tới chỗ người của riêng chúng vào mùa đó. Ba cô và những người bạn của đã trải qua vô số thời gian với cô-tất cả điều đó Maddie có thể dư thừa, nhưng nó không giống như việc có một người bạn ở đồng trang lứa.
Họ đang nằm trên bãi cỏ ẩm ướt, êm ái sát bìa suối, những cánh tay bị còng của họ vươn thẳng ra. “Tôi chưa bao giờ có một người bạn khi còn là một đứa nhỏ,” cô nói.
“Tôi cũng không. Chỉ mấy thằng em trai.”
Cô cười to, nhưng anh xoay gương mặt nghiêm trang về phía cô. “Nhưng cô vẫn sẽ không kể cho tôi nghe về bản thân mình, phải không? Ngay cả về người cha này của cô, người mà cứ như là một mẫu mực đạo đức phải vậy không?”
Cô muốn, rất muốn, nhưng cô sợ rằng nếu cô kể với anh một điều, cô sẽ không thể ngừng lại, và việc kế tiếp cô biết, cô sẽ đang kể cho anh tất cả về Laurel, và không thể đoán ra được anh sẽ làm gì sau đó. Liệu anh có quá bảo vệ cô đến nỗi anh sẽ cấm cô hát không? Cấm cô tiếp tục chuyến lưu diễn của mình? Bảo với cô rằng anh sẽ lo hết mọi thứ từ giờ, kể cả đứa em gái bé bỏng của cô, người có thể bị giết trong cuộc ẩu đả?
Khi cô không nói gì, anh quay mặt đi khỏi cô, quai hàm anh tạo thành một đường cứng rắn. “Tôi xin lỗi,” cô khẽ nói. “Tôi sẽ kể cho anh nếu tôi có thể.”
“Nếu cô có thể tin tưởng tôi, ý cô là thế,” anh nói.
“Anh sẽ tin tưởng tôi nếu cuộc sống của ai đó anh yêu dấu phụ thuộc vào sự tin tưởng đó chứ?”
Anh quay sang nhìn cô. “Phải,” anh nói đơn giản.
Cô nhìn khỏi anh, biết rằng anh đang nói lên sự thật. Cô cảm giác được anh sẽ kể cho cô bất cứ thứ gì cô muốn biết về anh và gia đình anh. “Nhưng rồi, anh đủ to lớn và đủ khỏe mạnh để ngăn tôi khỏi làm bất cứ điều gì anh không muốn tôi làm, phải vậy không?”
“Tôi đủ thông minh để nghĩ rằng người phụ nữ tôi yêu có đủ trực giác để làm những việc đúng đắn,” anh gắt gỏng.
Maddie không có thì giời để tiếp nhận những gì anh nói trước khi anh lăn mình trên chân anh và kéo cô dậy.
“Dậy thôi,” anh nói đầy tức giận. “Chúng ta cần đi nhặt củi.”
“Anh có… có ý gì khi nói ‘người phụ nữ tôi yêu’?”
“Cô nghe tôi rồi đấy,” anh gầm gừ, nhặt lên vài cành cây ẩm ướt và đẩy nó vào trong tay cô.
“Tôi không nghĩ mình đã. Có lẽ anh nên lặp lại nó. Thực tế, tôi muốn lặp lại một đống thứ, như tất cả chuyện về trinh nữ và bàn chân trái của tôi.” Cô đang cười với anh, và bên trong cô cảm thấy rạng rỡ và vui sướng.
“Cô không thể nghe được khi cô muốn thế và phải cô nhớ hết mọi thứ ba cô đã từng nói với cô. Tôi hi vọng tôi sẽ được gặp người đàn ông này một ngày nào đó. Tôi sẽ nhìn xuống ông ấy và nói, ‘Ông Worth, tôi-’ Anh bỏ ngang và nhìn Maddie, mắt anh mở to.
“Worth?” Mắt Ring mở to hơn nữa, khúc gỗ lơ lửng giữa không trung.
“Họ của tôi?”
Khi anh lên tiếng, có sự kinh ngạc pha trong giọng anh. “Cô nói rằng mẹ cô nói, ‘Jeffrey, em muốn anh đi tới miền đông và tìm một giáo viên.”
“Đúng. Vậy thì sao?” Cô đang ra vẻ ngây ngô, nhưng cô biết anh đã đi tới đâu và cảm giác thật là tuyệt khi sắp được biện minh cho ba mình.
Anh nhìn cô trong nỗi kinh sợ và có sự tôn kính trong giọng của anh. “Ba cô không thể nào là Jefferson Worth chứ, phải không? Jefferson Worth ấy? Cái người đã viết nên những chuyến du hành đó ư?”
Cô mỉm cười với anh hết sức ngọt ngào. “Phải, chính ông ấy.”
Ring chỉ có thể nhìn cô chết trân. Jefferson Worth là một ngọn lửa huyền thoại, một cái tên như George Washington và Daniel Boone. Du hành chỉ với vài người đàn ông khác, ông đã thám hiểm hầu hết toàn nước Mỹ trước khi cả khi nó là nước Mỹ. Ông ấy giữ lại những cuộc hành trình, vẽ nên những tấm bản đồ. Những sự quan sát của ông là tất cả những điều được biết về vài bộ lạc da đỏ đã bị thói tham lam và bệnh tật của người da trắng phá hủy. Ông ấy viết về động vật và thói quen của chúng, phác họa hình dáng những loài thực vật mới lạ mà ông nhìn thấy trong chuyến hành trình của ông, viết về những tạo hình núi đá và những dòng suối phun nước nóng.
“Tôi đã đọc những quyển nhật ký hành trình của ông khi còn là một đứa trẻ và mấy đứa em bé nhỏ của tôi vẫn muốn làm Jefferson Worth. Ông ấy vẫn còn sống chứ? Giờ chắc hẳn ông ấy phải là một ông già rồi.”
“Không quá già và còn sống rất tốt. Những cuốn hành trình của ông được xuất bản vào lúc ông mới ba mươi tuổi, cái năm mà sau khi tôi được sinh ra. Mẹ tôi là một trong những người chứng kiến chúng được xuất bản. Nếu mọi thứ do ba tôi quyết định, ông ấy sẽ quẳng hết chúng vào một cái hộp đâu đó và vứt chúng lại đấy.”
“Tưởng tưởng điều đó xem. Jefferson Worth.”
Cô không thể kháng cự mong muốn xỏ xiên lại tất cả những điều anh đã nói về ba cô. “Vai rộng. Vác những cây đàn piano loanh quanh trên lưng.”
“Tôi tưởng tượng được ông ấy có thể làm vậy lắm.” Cặp mắt anh hiện lên một ánh nhìn xa xăm trong chúng. “Cô từng một lần hỏi từ đâu tôi học được cách lẩn lút lặng lẽ như vậy. Đó là từ những quyển du hành của Jefferson Worth. Những đứa em trai của tôi và tôi thường đóng giả làm ông ấy và người của ông. Tôi luôn làm Jeff, em trai tôi Jamie là Thomas Armour, và-”
“Thomas sẽ thích chuyện đó.”
Ring lắc lắc cái đầu. “Tôi không thể tin được rằng những người đàn ông này vẫn đang còn sống và rằng tôi đang ở đây với con gái của Jefferson Worth. Tên của cậu bé da đỏ là gì nhỉ? Tên gì đó kỳ cục lắm. Chúng tôi thường đánh nhau giành đóng vai cậu ta.”
“Nghe Tốt.”
“Phải rồi. Cậu ta đặt tên mình như thế sau khi ba cô đem cậu ta tới miền dông và làm phẫu thuật cho đôi tai của cậu ta.”
Maddie mỉm cười. Câu chuyện quá đỗi quen thuộc với cô như thê cô đã từng ở đó với họ vậy. “Chú ấy bị điếc và ba tôi mang chú tới miền đông. Sau cuộc phẫu thuật chú ấy đã nói bằng cách ra dấu rằng bây giờ chú ấy sẽ được gọi là Nghe Tốt. Cho đến tận lúc đó người ta vẫn gọi chú ấy là Không Nghe.”
Ring đang cười, nhớ lại. “Và có một người phụ nữ, phải không? Ba cô đem theo người phụ nữ đầu tiên vào trong hạt. Bà ấy vẽ những bức chân dung của dân da đỏ.”
Phải.
“Ba tôi mua một trong những bức tranh màu nước của bà. Đó là bức một bộ lạc chưa từng được nhắc tới, nhưng ông ấy cùng người của mình đã trải qua mùa đông với họ.”
“Có lẽ là người Mandan. Bệnh đậu mùa gần như xóa sổ họ hai năm sau khi bà ấy vẽ họ.”
Anh ngừng lại, suy tư. “Một trong những người em họ Targgert của tôi luôn đóng vai người phụ nữ, nhưng có cái gì đó chúng tôi thường làm với nó và thường khiến nó nổi điên lên. Gì thế nhỉ? Nó là cái gì đó từ những quyển hành trình.”
“Tôi sẽ hình dung ra một trong số bọn anh đóng vai Nghe Tốt và ăn trộm từ cô ấy.”
“Đúng thế. Sao tôi lại có thể quên được nhỉ? Nghe Tốt, do tại cậu ta bị điếc, cho nên cậu ta chưa bao giờ có thể ăn trộm được vì cậu ta không thể có đủ yên lặng. Nhưng khi cậu ta có thể nghe được cậu ta đã thực hành kỹ năng trộm cắp của mình trên người nữ họa sĩ. Nếu tôi nhớ chính xác, bà ấy đã giận dữ khủng khiếp.”
“Nhưng bà đã trả đũa lại chú ấy, nhớ không?”
“Không. Tôi không nghĩ bà ấy đã làm thế.”
“Một đêm nọ sau một ngày du hành cực nhọc khi mà Nghe Tốt đã ngủ rất sâu-chú ấy chỉ mới khoảng mười hai tuổi, anh biết đấy-bà ấy rình mò chú ấy và trộm sạch mọi thứ chú ấy có, kể cả chiếc khố. Khi tỉnh dậy sáng hôm sau chú ấy nằm chết cứng trần như nhộng và mọi thứ đã đi mất.”
Ring mỉm cười. “Đúng vậy. Tôi cá em họ tôi sẽ rất thích đóng thử màn đó, nhưng nó chưa bao giờ thực hiện. Nhưng mấy anh em tôi cứ toàn lén lút loanh quanh và trộm qua trộm lại lẫn nhau những thứ chúng tôi có thể. Chẳng phải rốt cuộc rồi cũng có chuyện gì đó đã xảy ra khiến người phụ nữ tha thứ cho Nghe Tốt đấy ư?”
“Ừ. Ba tôi và… người phụ nữ và Nghe Tốt bị xé lẻ với những người khác, và có một đám phản loạn người Apache lên từ miền nam đến qua đêm với họ. Ba tôi đã không tin tưởng bọn chúng, và đó quả là một đêm đáng sợ. Ba người họ cưỡi ngựa chạy đi vào tờ mờ sáng hôm sau và những gã Apache rượt theo họ và bắn vào họ.”
Gương mặt Ring sáng lên khi anh nhớ lại. “Nhưng Nghe Tốt…”
Maddie mỉm cười lại với anh. “Nghe Tốt đã thực tập ngón nghề chôm chĩa của chú ấy suốt cả đêm và đã thó hết toàn bộ khuôn đạn của bọn chúng. Chúng có thuốc súng và chì nhưng không cách nào nhồi đạn được. Ba người họ có thể thoát đi khỏi là nhờ Nghe Tốt đã trở nên thành một tên trộm siêu đẳng đến thế.”
Ring cười lớn. “Tôi đoán qua năm tháng những cuốn hành trình đó đã trở thành giống như một thứ huyền thoại đối với tôi vậy. Thật khó để tin rằng những chuyện đó thực sự đã xảy ra. Tất cả họ giờ đang ở đâu thế? Tất cả những người đàn ông đã du hành cùng ba cô ấy?”
“Thực ra, ba tôi là một trong những người đàn ông đi cùng với Thomas. Thomas là người dẫn đầu, già dặn và từng trải hơn ba tôi. Nhưng tất cả họ giờ đều đang sống cùng với ba tôi, và tôi đã lớn lên bên cạnh bọn họ.”
“Tên của bọn họ là gì nhỉ? Linquist người Thụy Điển, cái anh chàng mang giày đi tuyết vào mùa đông và-”
“Trượt tuyết. Linq ván trượt.”
“Sao cũng được. Và còn ông già?”
“Bailey.”
“Ông ấy không thể vẫn còn sống được. Giờ ông ấy hẳn phải trăm tuổi rồi.”
“Có lẽ. Ông ấy trông đủ già để làm ông nội của Toby, nhưng rồi, ông ấy luôn thế. Ba tôi nói ông sẽ không ngạc nhiên nếu có phát hiện ra rằng Bailey chỉ mới khoảng đôi mươi, nhưng Bailey nói ông ấy đã ở tại dãy Rocky này quá lâu tới nỗi những quả núi này chỉ mới là đồi hồi ông ấy mới tới.”
“Và Nghe Tốt? Giờ anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nghe Tốt thì khoảng bốn mươi. Nhưng, tôi không cho là chú ấy biết đích xác, hay quan tâm tới.”
“Anh ta có sống với nhà cô luôn không?”
“Có đôi khi. Chú ấy là một người da đỏ ngang tàng.” Với cái nhìn khó hiểu của Ring, cô giải thích. “Chú ấy là cái mà người da trắng thỉnh thoảng gọi là một gã da đỏ hoang dã. Chú ấy không thích hùa theo những người da trắng.”
Ring gật đầu. Việc cậu bé này người đã từng là một vị anh hùng thời thơ ấu của anh nên được gọi là một “người da đỏ hoang dã” hợp với hình ảnh của anh về con người anh hi vọng cậu bé sẽ trở thành. “Chú ấy thuộc bộ lạc nào thế?”
“Crow.”
Ring mất hết vài giây để phản ứng lại. “Crow?”
“Có gì không ổn ư?”
“Không, chỉ là vài mảnh ghép của một câu đố đã rơi vào đúng vi trí, vậy thôi.” Anh nhìn quanh vào rừng cây và biết không mảy may nghi ngờ rằng người Crow đã giúp anh tìm kiếm Maddie chính là Nghe Tốt. “Chú ấy đang đi theo chúng ta, cô biết điều đó chứ?”
“Ừ,” cô nhẹ nhàng nói. “Tôi biết.”
“Việc này giải thích vô khối thứ, như là tại sao cô biết quá nhiều về dân da đỏ đến vậy và tại sao cô không sợ họ.”
“Tôi sợ khi tôi cần phải thế. Tôi chỉ không giữ lấy cái niềm tin rằng một người đàn ông da đỏ bị dục vọng che mờ mắt bất cứ khi nào anh ta nhìn thấy một người phụ nữ da trắng.”
“Và làm thế nào cô dẫn tới kết luận đó?”
“Từ Nghe Tốt. Anh thấy đấy, không có một con người nào trên quả đất trông đẹp đẽ hơn một chiến binh Crow đương lúc tràn đầy nhiệt huyết nhất. Cao, khỏe, đẹp trai, mái tóc đen dày, màu da-”
“Tôi thấy được bức tranh rồi.” Nó chính xác bức tranh anh đã tưởng tượng về người đàn ông này khi anh đang vật lộn với mấy thằng em để xem ai sẽ được làm người chiến binh Crow, nhưng anh không thích nghe Maddie miêu tả ông ấy. “Nghe Tốt làm gì thế?”
“Ba tôi và những người khác cảm thấy tiếc cho Nghe Tốt vì, trong con mắt của người da trắng, không có sinh vật nào xấu xí hơn vợ một người Crow. Họ ghét nhìn thấy một người đàn ông cường tráng, đẹp đẽ như Nghe Tốt với những người phụ nữ Crow, vì vậy, ba tôi nghĩ ông ấy nên làm chuyện tốt cho Nghe Tốt và mang chú ấy tới St. Louis.”
Cô ngừng lại. “Ba tôi có một người em trai điều hành một trạm buôn bán ở St. Louis. Thông qua chú ấy mà ba mẹ tôi gặp được nhau, nhưng, dù sao đi nữa, Papa và Nghe Tốt đã tới St. Louis. Nghe Tốt rất bị ấn tượng với những kỳ quan của thành phố, nhưng, trong chừng mực ba tôi có thể nói, Nghe Tốt chưa từng một lần nhìn vào những người phụ nữ da trắng trong tất thảy những bộ phục trang xinh đẹp của họ. Dẫu cho những người phụ nữ có nhìn chú ấy. Tất nhiên một người phụ nữ không thể cưỡng lại việc ngắm nhìn một chiến binh Crow khi anh ta tràn đầy khí chất vương giả như vậy, và Nghe Tốt là một trong những mẫu tốt nhất-”
“Tôi hiểu.”
Cô mỉm cười với anh. “Sau khi họ rời St. Louis, ba tôi đã hỏi Nghe Tốt nghĩ gì về những người phụ nữ, và chú ấy nói họ là một đám có vẻ ngoài buồn chán. Chú ấy nghĩ vòng eo nhỏ tí của bọn họ thật kinh khủng, nói họ trông giống những con kiến, không phải đàn bà, và rằng một người đàn bà với một vòng eo nhỏ như thế sẽ không thể làm việc hay mang thai được. Chú ấy còn nghĩ làn da trắng của họ và những gương mặt chảnh chọe của họ thật xấu xí.”
Cô phá ra cười. “Nghe Tốt còn kể với Papa điều chú ấy nghĩ về cái cách đàn ông da trắng đối xử với đàn bà da trắng, chuyện mang họ đi tới những vùng đồng bằng với không có những thành viên khác trong gia đình bên cạnh bầu bạn với họ. Chú ấy nghĩ đàn ông đối xử với những người đàn bà của họ như những đứa trẻ, mặc cho họ những bộ áo quần với dây buộc chặt và bắt họ làm việc quá nhọc nhằn và-”
“Tôi từng trông thấy cách những người da đỏ bắt những người đàn bà của họ làm việc. Họ bị sử dụng như trâu bò vậy.”
“Đó là bởi vì họ chấp nhận rằng những người đàn ông da đỏ là vô giá trị.”
“Giải thích cái đó tôi nghe.”
“Người đàn ông phải giữ đôi tay tự do để chiến đấu, và chết nếu cần thiết trong khi bảo vệ người có giá trị thật sự, người phụ nữ. Người phụ nữ gánh vác mọi thứ nhưng cô ta cũng sở hữu mọi thứ. Tin tôi đi, không ai làm việc cực khổ bằng người da trắng đâu. Những người da đỏ nghĩ chúng ta là bọn ngốc.”
“Thỉnh thoảng tôi đồng ý với họ. Vậy, Nghe Tốt của cô trở lại với người dân và người đàn bà của chú ấy? Tôi thấy được chú ấy không cho rằng những người đàn bà của chú ấy là xấu xí.”
Cô cười. “Ba tôi đã kêu bạn ông miêu tả một người đàn bà xinh đẹp đích thật, và chú ấy đã miêu tả. Người đó phải lùn và mập mạp, béo tròn, có một khuôn mặt to, bẹt với một cái mũi cũng to, bẹt, và người đó phải có một bộ ngực dài, chảy xệ chạm tới tận eo.”
Ring mất một khoảng lâu để nhìn Maddie hết lên rồi xuống, mắt anh nán lại trên khuôn ngực cô, thậm chí không có áo nịt ngực vẫn đầy đặn và đứng thẳng. “Tôi không thể nói rằng tôi đồng ý với chú ấy về điểm đó.”
Maddie ngoảnh đi, mặt ửng đỏ nhưng vui sướng.
Khi mà họ bắt đầu đi ngược lại phía gờ đá, anh nói, “Chuyện gì xảy ra với người phụ nữ? Cái cô họa sĩ ấy?”
“Ba tôi đã cưới bà ấy.”
Họ quay lại nhìn nhau và cười. Dường thật tự nhiên khi cuộc đời của họ gắn chặt vào nhau như vậy, đến mức khi còn là một đứa trẻ Ring đã đóng vai làm ba cô và rằng những người bạn của ba cô từng là người hùng của anh.
Trong suốt phần còn lại của buổi trưa họ ngồi bên đống lửa và chuyện trò-hay thật ra, Ring nêu những câu hỏi và Maddie trả lời chúng. Cảm giác nó thật quá, quá tuyệt khi không phải giả vờ là một nữ công tước. Những năm về trước John Fairlie, là một kẻ trưởng giả học làm sang chính hiệu Anh quốc như ông ấy, đã từng nói rằng không một ai tại châu Âu sẽ muốn nghe một nữ ca sĩ opera là con gái của một người đàn ông lột da thú vật để kiếm sống, vì thế ông ấy đã nảy ra ý tưởng cô nên làm một vị nữ công tước từ đất nước bé hạt tiêu vùng Lanconia. Nó có vẻ chấp nhận được vào lúc dó, lúc mà khi cô đang đầy ắp hoài bão và muốn hơn hết thảy mọi thứ trên đời là hát cho người khác. Không phải chờ tới nhiều năm sau cô mới cảm thấy hối hận về quyết định của mình, bởi nó có vẻ như rằng cô đang chối bỏ ba cô cùng những người bạn của ông ấy.
Khoảng năm năm trước ba mẹ cô, cùng với Thomas, Bailey và Linq, đã tới thăm cô ở Paris, và cô đã rất ngại vì đã không dùng cái tên ba cô đã đặt cho cô. Nó như thể cô thấy xấu hổ vì nó. Ba cô đã cười cô và nói một cái tên chỉ là một từ ngữ mà thôi, rằng cô là con gái ông ấy bất kể cô có tự gọi mình là gì đi nữa.
Cô kể cho Ring về chuyến thăm tới Paris đó, chuyện Thomas và Linq cũng như ba cô đã không thể ngồi yên được và muốn trở về nhà. “Nhưng ba tôi đúng thật nhìn rất đẹp trai trong những bộ trang phục buổi tối.” Bailey, tuy vậy, đã yêu thích Paris, và hai lần ba cô và Thomas đã phải bảo lãnh cho ông ấy ra khỏi tù, nơi ông bị nhốt vào bởi cái thói dê cụ. Ba cô từ chối kể cô chính xác những gì Bailey đã làm.
Trời lại bắt đầu mưa, và không khí trở nên lạnh lẽo, vì vậy họ rúc vào nhau cạnh đống lửa và ăn gà tây cùng thịt thỏ (thứ mà họ đang ngán muốn phát bệnh lên) và Maddie nói càng lúc càng nhiều về ba mẹ cô, kể cho Ring nghe về những bức tranh của mẹ mình đang được tôn lên vì ghi lại những dấu ấn về một thời sẽ không bao giờ có lại lần nữa.
Đó là vào buổi tối khi khí trời đã trở nên quá lạnh giá tới mức để giữ ấm họ phải nằm cùng nhau, quấn lấy nhau trong vòng tay mỗi người, và cô bắt đầu trở nên hoang mang. Chưa bao giờ trước đây cô nhận thức sâu sắc như vậy về sự thật rằng cô đã không phù hợp với hoàn cảnh đến thế. Cô thuộc về thế giới lụa là gấm vóc của opera, nhưng cô cũng luôn thuộc về thế giới hoang dã của Jefferson Worth. Và người đàn ông này sẽ hợp với đời cô ở nơi nào đây?
Cô úp mặt cô lên mặt anh để được hôn, nhưng anh nhấc cằm lên khỏi cô.
“Tại sao?” cô thì thầm. “Tại sao anh nói anh yêu em rồi lại quay mặt đi khỏi em? Tại sao anh nhìn em quá… quá ham muốn như vậy mà lại tránh chạm vào em hết mức anh có thể? Ý em là, thực sự chạm vào em ấy.”
“À, em yêu, bộ em không biết có bao nhiêu đang nhìn trộm chúng ta sao?”
“Nhìn trộm chúng ta?”
“Có ba người bọn họ ở ngoài đó. Họ đã ở gần với em ngay từ đầu. Họ đi theo em, chỉ là bây giờ anh nghĩ một trong số họ đang theo anh hơn là theo em. Thứ lỗi cho sự khó tính của anh, nhưng anh không tính biểu diễn trước mặt khán giả.”
“Hai người kia là ai thế?” Cô biết về Nghe Tốt, và giờ cô biết tại sao ông ấy đã không tới chỗ cô vào buổi tối cô huýt gọi ông. Ông biết Ring đang ở gần. Cô không thể không mỉm cười. Nếu Nghe Tốt đã để cô lại trong sự chăm sóc của Ring, nó có nghĩa rằng người chiến binh da đỏ đã chấp thuận anh. Đó là thực tình là lời ngợi khen đáng giá.
“Một người là cái tên đã lấy đi con ngựa của anh.”
“Ý anh là tay bài bạc?”
“Tay bài bạc?” Anh đẩy cô ra một chút để nhìn cô.
“Đó là cái mà anh ta trông giống: một tay bài bạc tàu thủy ma mãnh. Anh ta nên mặc một cái áo vét thêu kim tuyến vàng và đội một chiếc mũ vành. Em tự hỏi liệu anh ta có thể hát được không.”
“Nó không thể,” Ring nói nhanh.
“Mmmm, để xem đã. Vậy người còn lại theo chúng ta là ai?”
“Một trong những gã đàn ông em gặp mặt,” anh nói, và có sự chế giễu trong giọng anh. Anh cầm bàn tay đang đeo chiếc nhẫn của Laurel lên. “Gã đàn ông đã đưa em chiếc nhẫn.”
Cô giật mạnh tay cô ra khỏi anh và giấu chúng vào giữa họ. “Đó là tại sao anh không chạm vào em ư?” cô khẽ nói.
“Bên cạnh cái sự thật rằng anh đã hứa, ý em là thế?”
Cô phá ra cười. “Lời hứa nào đó. Anh nói rằng cơ thể chúng ta vừa vặn nhau một cách hoàn hảo và rằng anh muốn đặt những ngón tay của em vào trong miệng anh từng ngón một và mút lấy chúng và rằng anh muốn-”
“Im nào,” anh gắt lên.
Maddie nhìn anh và thấy anh đang cực kỳ căng thẳng. “Chẳng phải có vài đề cập tới bờ vai của em và phía mặt trong khuỷu tay của em sao?”
“Maddie, ngừng nói lại ngay.” Mồ hôi đổ ra trên trán anh.
“Còn gì nữa ta?” Cô vặn vẹo trong người anh một chút, như thể cô đang kiếm một vị trí thích hợp. “Vài thứ về bàn chân của em, có phải không? Anh thích hôn bàn chân của em. Có phải đó là mấy thứ anh đã học được không? Không người đàn ông nào từng hôn bàn chân em trước đây.”
“Không người đàn ông nào từng hôn bất cứ gì của em trước đây,” anh nói trong một tông giọng cộc cằn khô khốc nghe như thể anh đang bị thương tổn vậy.
“Ha! Đó chỉ là điều anh nghĩ thôi. Em từng có những người đàn ông uống rượu sâm panh từ đôi guốc của em. Một người đàn ông từng một lần đề nghị em một chuỗi hạt hồng ngọc để lên giường với anh ta. Những người đàn ông đề nghị em mọi thứ để trở thành tình nhân của họ. Nhưng sự thật trước đây không người nào từng nói rằng anh ta muốn làm tình với bàn chân của em cả. Vai, có, nhưng bàn chân, không.”
Tại đó Ring đặt bàn tay của anh lên quai hàm cô và xoay đầu cô lại để anh có thể hôn cô. Và Maddie đánh mất bản thân trong nụ hôn đó. Cô không còn quan tâm ai đang quan sát họ, tất cả vấn đề quan trọng giờ là người đàn ông này và giây phút này đây.
“Ring,” cô rên rỉ, và cánh tay tự do của cô quấn lấy anh. “Ring của em.”
Anh là người đã dứt mình ra khỏi cô. “Chúng ta không thể, Maddie. Không, anh sẽ không. Anh sẽ không biểu diễn trước mặt khán giả. Có quá nhiều người đang nhìn lén chúng ta.”
Cô quay mặt đi và rút lưng vào phía trước anh, và giữa họ là một trạng thái căng thẳng mà Maddie biết cơ thể cô đang rúng động với nỗi ham muốn. Bàn tay của cô đang run rẩy và những hình ảnh cứ định hình trong tâm trí cô: khi cô nhổ những chiếc gai ra khỏi anh và lướt dọc tay cô trên chân anh; cái ngày anh giúp cô đẩy cỗ xe ngựa ra khỏi dòng nước và anh cởi bỏ áo sơ mi; cái đêm anh đến với cô chỉ mặc không gì khác ngoài một chiếc khố.
“Maddie…” anh nói, và có sự cảnh cáo trong giọng anh. “Nghĩ đến thứ gì khác đi.”
“Làm sao anh biết em đang nghĩ gì chứ?”
Anh giơ bàn tay mình ra trước ngọn lửa, và khi anh làm vậy cô có thể thấy nó đang run bần bật, giống y như của cô.
“Tại sao anh lại nói không với em vào cái ngày em nhỏ những chiếc gai đó khỏi người anh?”
“Bởi vì lúc đó với em anh là Đại úy Montgomery. Anh là một người đàn ông ngoại hình quyến rũ, thân thể cường tráng và chúng ta đang một mình với nhau và em là một người phụ nữ tràn đầy sức sống.”
Cô khịt mũi tại đó. “Ngay cả em gái anh cũng nói anh xấu xí.”
“Xấu xí trong nhà anh chỉ là tương đối thôi.”
Cô rên rỉ. “Miễn cho em đi. Em biết từ ngay giây phút gặp anh rằng anh phù phiếm rồi, nhưng em không tài nào biết được chiều sâu mức độ phù phiếm của anh.”
“Ai có giọng hát hay nhất thế giới vậy?”
Cô mỉm cười trong bóng tối. “Em hiểu ý anh rồi. Vậy, giờ anh nghĩ nó khác rồi hả? Giờ anh nghĩ em nhìn anh như cái gì đó khác ngoài một người đàn ông ưa nhìn ư?”
“Em nghĩ sao?”
Cô nắm tay anh trong tay cô và nhìn vào nó. Anh có những ngón tay thon, dài, và những cái móng tay đẹp đẽ. Cô nghĩ gì về anh ư? Vào thời khắc này cô không thể tưởng tượng ra được việc không có anh. Ngay từ đầu anh dường như đã biết về cô rõ hơn bất kỳ ai đã từng quen biết cô. Anh đã đúng rằng lúc đầu cô đã không chú ý nhiều lắm tới anh trừ việc anh là một anh chàng đẹp mã, nhưng bây giờ… Bây giờ cô nhớ lại những lần anh mạo hiểm tính mạng của anh để bảo vệ cô, anh đã leo lên một vách đá như thế nào để được ở cùng cô, anh đã đến vì cô như thế nào sau khi cô hát xong vở Carmen. Cô nghĩ về tất cả những vết thương trên người anh mà anh đã chịu vì cô. Cô nghĩ tới những lần cô thuốc anh và lừa gạt anh, vậy mà anh vẫn ở đây với cô, vẫn cố gắng giúp đỡ cô.
“Tướng Yovington đang giúp em,” cô nhẹ nhàng nói. “Vài người đàn ông đã bắt cóc đứa em gái bé nhỏ Laurel của em, và nếu em muốn đem nó trở lại, em cần phải hát trong sáu khu trại, và mỗi nơi em sẽ phải gặp một người đàn ông và trao đổi thư từ với hắn. Chúng hứa lần này em sẽ được gặp Laurel, nhưng bọn chúng đã gạt em.” Cô giơ tay mình lên. “Người đàn ông đưa em chiếc nhẫn em gửi tặng Laurel làm bằng chứng rằng chúng đang giữ nó. Hắn ta nói… hắn ta nói rằng chúng sẽ giết anh nếu anh không ngừng can thiệp vào chuyện này.”
Cô nuốt ngược nước mắt. “Chúng nói rằng chúng sẽ trả lại Laurel cho em tại thị trấn cuối cùng, như em sợ lắm. Em đang bắt đầu nghĩ chúng sẽ không làm thế. Em sợ chúng sẽ giết nó bởi cái chiến tranh ngu dốt mà chúng đang muốn bắt đầu.” Cô không thể dừng nước mắt lại được. “Và bây giờ em sợ chúng cũng sẽ làm hại luôn cả anh.”
Anh xoay cô về phía anh và ôm chặt lấy cô. Anh thậm chí còn đặt chân anh vòng lên cô như thể để bảo vệ cô hoàn toàn vậy. “Anh biết, em yêu. Anh biết.”
Cô khóc òa lên. “Làm sao anh có thể biết được chứ? Anh không biết những kẻ này nguy hiểm đến chừng nào đâu. Hắn nói-”
“Em không cần phải nói cho anh, anh đã nghe hết tất cả.”
“Nghe hết tất cả?” Cô sụt sịt và anh đề nghị cô một chiếc khăn tay ẩm ướt đầy bụi đất. “Anh đã nghe được gì?”
“Mọi thứ gã đàn ông đó đã nói với em. Bây giờ em an toàn rồi, vậy nên tại sao em không đi ngủ đi? Chúng ta sẽ nói về chuyện này vào buổi sáng.”
Cô đẩy ra khỏi anh. “Em muốn biết anh biết được gì. Anh đã nghe thấy gì rồi.” Có chút giận dữ trong giọng cô.
“Được rồi, anh sẽ nói cho em. Em không nghĩ rằng anh sẽ để em thuốc anh lần thứ hai đấy chứ, phải không? Em và Edith quá hiển nhiên tới mức một người đui cũng có thể thấy điều bọn em đang làm. Trong khi em đang nói chuyện quá lâu trong nhà xí, anh đã nhờ Toby tráo đổi vài ba quả sung tẩm thuốc của em thành thứ gì đó khác. Anh nghĩ ông ấy đã sử dụng phân ngựa, nhưng chí ít anh đã không bị thiếp ngủ đi lần đó. Anh cũng phát hiện ra em đủ quan tâm tới anh để giữ cho anh khỏi ăn phải một liều chết người. Em và Edith nên ngừng ngay việc táy máy với cái thứ đó cho đến khi bọn em học được cách dùng.”
“Anh dám gạt em. Anh đã giả vờ buồn ngủ. Anh đã lả đi trong cái lều đó như thể anh là một tên hề sắp ngoẻo vậy. Khi em nghĩ về việc làm thế nào… Anh khiến em tức điên lên!”
“Anh khiến em tức điên lên? Thế anh được cho là phải nên làm gì đây? Nói với em rằng anh đã không ăn những trái sung độc ư? Em đã quá háo hức để ra ngoài đó tới nỗi anh e là em sẽ bắn luôn cả anh nếu anh không để cho em đi.”
Cô bắt đầu vùng vẫy để tránh xa khỏi anh. “Vậy nên anh đã đi theo em, phải không? Anh đã biết em muốn tự mình mình đi và anh đi theo sau em thế đấy.”
Anh tặng cô một cái nhìn đầy ngạc nhiên. “Người bạn chiến binh Crow tốt bụng của em đang bám theo em và em cảm kích chú ấy, còn anh đi theo em và em nổi giận với anh. Điều đó không có nghĩa cho lắm.”
“Nghe Tốt đang bảo vệ cho em.”
“Và em cho là anh đang làm cái gì? Bộ em tưởng anh muốn lẩn lút giữa những cây xương rồng và sồi bụi và tự làm mình xây sứt à, chưa kể tới con ngựa của anh nữa? Có phải đó là điều em nghĩ anh muốn làm không?”
Cô bắt đầu dịch ra khỏi anh, nhưng sợi xích đang giữ họ lại với nhau, và vì anh không nhúc nhích, cô cũng không thể đi ra được xa cho lắm. “Em không thích bị theo dõi.”
“Anh cũng không thích có người phụ nữ anh yêu làm những chuyện cần phải theo dõi, cho nên chúng ta huề.” Anh dịu giọng xuống. “Maddie, anh chỉ đang cố bảo vệ em. Điều đó tệ đến thế sao?”
“Đúng là vậy nếu em không muốn anh bảo vệ em. Em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”
“Ha! Nếu Nghe Tốt không gửi cái mũi tên biết bay đó tới, gã kia đã-” Anh bỏ dở, nhớ lại lúc tên đàn ông đó bắt đầu chạm vào cô, rồi anh kéo cô trở lại vào lòng anh, giữ lấy nguyên chiều dài cơ thể cô áp vào người anh.
“Maddie, ta đừng đấu nhau nữa. Anh đã làm điều anh cảm thấy cần phải làm để bảo vệ em và để tìm ra có chuyện gì đang xảy ra với đời em. Anh chưa bao giờ có ý xúc phạm em trong bất cứ mặt nào.”
Maddie úp hai tay mình lên mặt và bắt đầu khóc lần nữa. Anh ôm sát lấy cô trong khi vỗ về lưng cô. “Đừng khóc nữa, cưng à, không có gì đáng phải khóc cả. Mọi cặp tình nhân đều có những chuyện gây gổ mà.”
Bởi cánh tay cô đang bị kẹt giữa họ, cô không thể đánh anh được, vì vậy cô giải quyết bằng cách đá vào cẳng chân anh.
Anh kêu lên một tiếng càu nhàu vẻ đau đớn. “Cái đó cho gì thế?”
“Em có nhiều thứ quan trọng để khóc hơn là mấy chuyện cãi vả với anh. Và bên cạnh đó, chúng ta không phải tình nhân. Chúng ta là-”
“Sao,” anh êm ái nói, “Chúng ta là cái gì?”
“Em không biết. Em không còn biết gì nữa. Sáu tháng trước em biết chính xác em là ai và em muốn cái gì cho đời mình, nhưng giờ mọi thứ dường như đã đổi khác. Có vẻ nhưng em không thể hình dung ra được gì nữa.”
“Đó là tin tốt nhất anh từng nghe được. Có lẽ tin tốt nhất anh từng nghe được trong cả đời anh.”
Có lẽ việc cô cảm thấy thế nào là tin tốt với anh, nhưng nó không với cô. Cô đặt gương mặt của cô lên chỗ hõm trên vai anh và hít vào.
“Em có phiền việc chúng ta không phải tình nhân không?” anh hỏi.
“Không, dĩ nhiên là không. Một quý cô nên đợi tới khi cô ấy kết hôn. Một quý cô-” Cô ngừng bởi vì Ring đang hôn cô, và khi anh làm vậy, anh trượt bàn tay của vào bên trong áo cánh lơi lỏng của cô và chạm vào làn da trần trên bụng cô.”
“Ring, em không nghĩ…”
“Suỵt, em yêu, yên nào.”
Cô lặng im khi bàn tay anh di chuyên lên ngực cô, úp lên nó, ôm lấy da thịt cô trong lòng bàn tay to lớn, ấm áp của anh. Ngón cái của anh chạm vào đầu núm vú của cô. Hơi thở cô ngưng tụ lại trong cuống họng. Mắt cô nhắm lại và cô ngửa đầu ra sau khi môi anh chạm vào cổ cô.
“Em không có bất kỳ ý tưởng nào về những việc anh muốn làm với em ư?” Có sự đau đớn lẫn trong giọng nói của anh. “Phải chăng em quá thơ ngây tới nỗi em không biết anh muốn em nhiều ra sao, anh muốn em lâu đến chừng nào ư?”
“Không, em…”
“Anh không nghĩ thế. Anh muốn em quá nhiều tới nỗi Toby cười nhạo anh. Anh muốn chạm vào em, vào da em, tóc em. Anh muốn cảm giác được ở bên trong cơ thể em. Anh muốn biết em, Maddie, biết em rõ ràng và hoàn toàn như bất cứ người đàn ông nào có thể biết được một người phụ nữ.”
Anh di chuyển đầu anh để có thể chạm vào tai cô bằng lưỡi. Răng anh cứa những phát nhẹ và những sợi lông trên cơ thể Maddie bắt đầu dựng đứng thẳng lên.
“Ring,” cô khẽ rên.
“Đây, cưng, anh ở đây. Anh luôn ở đây, luôn ở sát bên em, luôn luôn muốn em.”
Bây giờ anh đang hôn cổ cô, nhưng không chỉ là hôn nó, mà còn chạm vào da cô với lưỡi anh. Cô bắt đầu run rẩy, và khi cô làm thế, anh ngừng lại.
Trong một chốc cô vẫn nằm trong vòng tay của anh. Cô mặc kệ dẫu cho toàn bộ quân đội Hoa Kỳ có đang quan sát họ; cô không muốn anh dừng. Cô đặt bàn tay mình lên mặt anh và cố kéo anh xuống với cô.
“Không,” anh nói. “Anh không thể. Ý anh là, cưng ơi, anh không phải làm từ thép. Dẫu cho vài ngày gần đây những phần cơ thể anh đã rời bỏ đi như thể chúng thật sự như vậy. Anh không thể tiếp tục. Em hãy chỉ nằm yên và đi ngủ đi. Sáng mai mình sẽ xuống núi và sẽ có thời gian riêng tư.”
Maddie nằm yên trong tay anh, và sau một lát sự run rẩy của cô ngưng lại và tâm trí cô bắt đầu hoạt động lần nữa. Cô nhớ lại việc anh nói rằng anh đã muốn cô từ rất lâu. Nếu anh muốn cô nhiều như vậy, sao anh có thể dừng được? Sao anh cũng không thấy run rẩy?
Cô đưa bàn tay tự do của cô lên và chậm rãi mở nút trên cùng chiếc áo sơ mi của anh.
“Maddie, em đang làm gì vậy? Em không thể-”
Cô đặt môi cô lên vùng da nâu sẫm của ngực anh, cọ xát mặt cô vào đám lông trên ngực anh, và trong khi đang làm thế, cô gỡ tiếp chiếc nút khác.
“Maddie, làm ơn đừng. Chúng ta không thể…”
Cô di chuyển môi xuống thấp hơn. Anh ấm hơn cô và cơ thể anh rắn chắc, không một chút mỡ thừa trên nó, chỉ có làn da cứng, ấm áp bao phủ lấy cơ bắp. Bàn tay cô trượt vô bên trong áo sơ mi của anh chạm vào xương sườn anh, những ngón tay của cô vuốt ve chúng để cảm nhận lấy sức mạnh của anh. Anh không lên tiếng khi miệng cô xuống thấp hơn nữa tới bụng anh khi cô hôn và rồi cắn rất nhẹ vào da anh.
Khi cô tới được phần mép trên cái khóa dây lưng của anh cô ngừng lại, và trong một chốc cô tựa khuôn mặt cô lên chiếc bụng rắn rỏi của anh. Có mồ hồi toát ra từ cơ thể cô và hơi thở cô dường như đến từ tận cùng sâu thẳm bên trong cô. “Ring,” cô thì thầm, nhưng anh không nói gì cả.
Cô kéo mình ra khỏi anh đủ để có thể trông thấy gương mặt anh. Cô chưa bao giờ trông thấy một ánh mắt như thế trên một con người trước đây, ngoại trừ có lẽ trên vài bức tượng Phục Hưng ở Florence. Đó là một ánh mắt của đau đớn và ham muốn và quằn quại và ngất ngây. Mọi thứ hòa quyện trong một cái nhìn như thế, chỉ trong một khoảnh khắc, như cái được thấy trên gương người đàn ông điển trai này, khiến tim cô ngưng đập. Ánh mắt trên gương mặt anh tuyệt đẹp như bản giai điệu đẹp đẽ nhất từng được viết. Ánh mắt trên gương mặt anh cũng tuyệt đẹp như giọng hát Chúa đã ban tặng cho cô.
“Ring,” cô thì thầm, và di chuyển trở lại vào trong vòng tay anh.
“Anh yêu em, Maddie,” rốt cuộc anh nói. “Anh đã tìm được em. Anh bỏ nhà và gia đình anh yêu quý, cái gia đình cần anh, ra đi để tìm em. Em là một phần con người anh.”
“Vâng,” cô trả lời. “Em nghĩ có lẽ đó là em.”
Cô dịu xuống trong vòng tay anh để anh ôm lấy cô, không nói gì cả, chỉ nằm đó cùng nhau, cơ thể cô run rẩy và sống động, nhưng giờ chỉ cần được ở gần bên anh là cô đã thấy mãn nguyện rồi.