Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 11
Cô giữ mặt anh tựa lên cổ mình trong một lúc. Vậy ra, đây chính là Đại úy Montgomery hoàn hảo, điềm tĩnh. Đây chính là người đàn ông dường như biết làm mọi thứ. Đây chính là người đàn ông bảo với người ta điều cần phải làm và cách thức để thực hiện nó.
Cô vuốt tóc anh và ôm anh, và chợt cô nãy ra ý nghĩ rằng cô chưa từng gần gũi với một người đàn ông nào như với anh cả. Trong suốt ngần ấy năm cô đi khắp nơi vòng quanh thế giới với sự đỡ đần của John, cô có thể giữ cho mình có một khoảng cách với những người khác. Nó khá dễ dàng để giữ vẻ ngoài là một nữ công tước, nhưng với người đàn ông này cô không thể đeo lên bất cứ một cái vẻ ngoài nào được.
“Gì đây?” anh hỏi, đầu anh cử động và anh nắm lấy tay cô.
Đó là chiếc nhẫn của Laurel mà cô đã trượt nó vào ngón út của cô.
“Không gì cả,” cô nói, và giật tay mình lại.
“Tôi có thể kể cho cô nghe mọi thứ về bản thân tôi, nhưng cô không thể kể gì với tôi về cô hết, phải không?”
Cô muốn phản đối rằng điều anh nói là không công bằng, rằng có những nguyên do khiến cô không thể nói với anh về bản thân cô, nhưng cô không nói. Maddie nhớ lại gã đàn ông đã nói rằng những người bắt giữ Laurel nổi giận với viên sĩ quan đang bám theo cô.
Cô di chuyển ra khỏi đùi anh. “Tôi đã nói anh nghe ít nhất một ngàn lần, Đại úy, tôi không muốn lẫn không cần anh. Giờ thì, nếu anh thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ trở xuống khu cắm trại.”
Anh đứng dậy và tóm lấy cánh tay cô. “Trong trường hợp cô không chú ý, giờ đang đêm còn cô thì mệt mỏi và cần nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ qua đêm tại đây.”
Qua đêm với anh? Ngủ trong lều với anh ở gần bên là một chuyện nhưng nó là hoàn toàn khác khi ngủ ngoài trời với không có gì ngăn giữa họ trừ một chút bầu không khí miền đồi núi. “Tôi sẽ xuống núi.”
Anh bắt lấy cánh tay cô lần nữa. “Không, cô không được.”
Cô giật mạnh ra khỏi anh. “Tôi hầu như chắc chắn sẽ trở lại nơi cắm trại. Nếu anh mệt, anh có lẽ cứ ở lại đây, đó là sự lựa chọn của anh. Tôi thì không cố áp đặt ước muốn của tôi lên người khác. Giờ thì, anh vui lòng tránh khỏi đường tôi?”
Anh không chuyển động. “Cô sẽ vẫn không chịu nói tôi nghe bất cứ điều gì, phải không?” anh êm ái nói.
“Không có gì để nói cả.” Cô nhìn trừng trừng lên anh, chỉ vừa đủ nhìn thấy anh trong bóng tối.
“Khi nào cô sẽ gặp lại hắn ta?”
“Ba ngày,” cô nói trước khi suy nghĩ.
Anh có vẻ đang ngẫm nghĩ về điều gì khác. “Tôi không muốn cô trở lại trại tối nay. Có vài thứ không ổn trong cái trại đó. Vài thứ không ổn với một trong những người của cô, và tôi chưa biết đó là ai.”
“Edith,” Maddie nói nhanh. “Ý tôi là, nếu có điều gì đó không ổn, tôi không nghi ngờ gì rằng Edith chính là nguyên nhân.”
“Toby đang cố thử tìm ra những gì ông ấy có thể, nhưng trong lúc đó tôi không muốn cô ở gần nơi đó một thời gian.”
“Vậy nên, anh muốn tôi qua đêm tại đây trong rừng với anh. Một mình. Chỉ hai ta. Nói tôi nghe, Đại úy, anh cũng lên kế hoạch cho chúng ta cùng nhau chia sẻ chăn mền chứ?”
“Tại sao, Cô Worth, suy nghĩ đó chưa từng đi ngang qua tâm trí tôi. Nói tôi nghe, phải chăng cô luôn có những suy nghĩ về xác thịt như vậy, hay đó chỉ là do tôi đã kích động cô?”
“Đi chết đi,” cô nói, và bắt đầu đi xuống núi. Cô nghe tiếng Ring đi về hướng con ngựa của anh, và anh không cố cản trở cô lần nữa, vậy nên cô có thể đi được vài đoạn trước khi anh chặn cô lại. Thật khốn kiếp, nhưng anh ta có thể di chuyển trong yên lặng! Cô tự hỏi Nghe Tốt đâu rồi và liệu ông ấy có bị ấn tượng với những năng lực của chàng trai trẻ này không. Có lẽ là không, cô nghĩ. Nghe Tốt không bị ấn tượng nhiều lắm với bất cứ chuyện gì một người da trắng có thể làm.
“A, Đại úy Montgomery, thật là một sự ngạc nhiên khi gặp anh ở đây. Mặc dù tôi nên đoán ra là anh sẽ tái xuất hiện. Nó như thể là tôi không còn được cho phép có bất kỳ sự riêng tư nào nữa từ hồi anh bước vào đời tôi.”
“Tôi muốn chỉ cô xem vài thứ.” Anh nhấc cánh tay phải của cô lên và cô cảm thấy thứ gì đó nằng nặng trượt vòng quanh cổ tay mình. Một vòng đeo tay? Anh đang tặng cô một chiếc vòng đeo tay, bây giờ, ngay giữa đêm khuya khoắt ư?
Khi anh thả cánh tay cô xuống, cô nhận ra nó nặng hơn là cô ban đầu đã nghĩ-và nó kêu lách cách. “Cái quái quỷ gì-” cô lầm bầm, rồi cô biết được anh đã làm gì.
Còng tay! Anh đã còng tay cô vào anh. Cô giật mạnh cánh tay của cô và thấy có khoảng ba phần tư mét dây xích kết nối hai người bọn họ lại với nhau. “Thả tôi ra,” cô nói qua kẽ răng.
“Tôi sẽ thả vào buổi sáng, nhưng còn bây giờ tôi cần ngủ một ít, và với cái cách cô cứ lén lút loanh quanh, tôi có lẽ sẽ ngủ trong khi cô rời đi mất.”
Cô quá sức tức giận đến nỗi không thể lên tiếng.
“Thôi nào,” anh nói cứ như thể chẳng có gì sai trái cả, và khi anh di chuyển, cánh tay cô nâng lên.
Cô đứng nguyên tại chỗ.
“À, bây giờ đi nào. Cô sẽ không hờn giận đấy chứ, phải không? Có cần phải thấy rằng đây là cách duy nhất. Tôi không thể bảo vệ cô trong lúc say ngủ, và tôi không thể để cô tự mình đi xuống núi. Chắc chắn là ngay cả cô cũng có thể thấy điều đó.”
Cô nuốt ngược xuống cục nghẹn trong họng cô. “Thả tôi ra,” là toàn bộ những gì cô có thể nói.
“Ôi, địa ngục,” anh nói trong tông giọng một người dàn ông bị đẩy đến cực hạn của mình, rồi anh nhấc bổng cô lên trong vòng tay của anh và bế cô trở ngược lên núi đến chỗ con ngựa của anh đang đứng.
Cô không chống trả anh. Cô biết được từ kinh nghiệm thực tiễn rằng đánh nhau chẳng tốt lành gì cả, nhưng cô nằm đơ cứng, còn giống hơn là cả một tấm ván duỗi thẳng trên cánh tay anh.
Khi anh đã tới chỗ con ngựa, anh đặt cô xuống và bắt đầu tháo yên cho nó. Mỗi lần anh chuyển động, sợi xích kêu loẻng xoẻng và cánh tay cô giơ lên.
“Tôi phát hiện ra tình huống này không thể chịu đựng nổi,” cô nói trong một âm giọng bình tĩnh nhất cô có thể xoay ra được. “Tôi không thể chấp nhận chuyện này.”
Anh tháo cái yên và đi đến đặt nó trên một gốc cây, và khi anh bước đi, anh kéo Maddie theo với anh. “Cô sẽ quen với nó thôi.” Anh quay lại cô. “Coi nè, tôi cũng không muốn phải làm chuyện này. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và khó khăn trước khi làm nó. Nếu cô là một người phụ nữ có lý lẽ, có lẽ tôi có thể nói chuyện với cô, nhưng nói chuyện với cô cứ như nói chuyện với con ngựa của tôi ấy. Cô cười và nói dối và hát quá sức là tuyệt và, nếu tôi thả cô đi với những thứ tôi không nên cho phép thì nó cũng y chang như việc tôi để Butter bỏ đi với những thứ tôi nên dùng để kỷ luật nó vậy.”
Lý lẽ? Gã đàn ông này nói lý lẽ? Cái gã đàn ông, người mà nghĩ rằng một con ngựa hắn ta sở hữu và một người phụ nữ dứt khoát không phải hắn sở hữu là một và giống nhau, nói chuyện với cô về lý lẽ á?
“Tôi không phải ngựa của anh,” cô lặng lẽ nói. “Anh không thể trói tôi lên nhưng anh làm với ngựa của mình được.”
Anh chà một nắm cỏ lên tấm lưng mồ hôi của Buttercup. “Tin tôi đi, tôi không muốn, nhưng tôi không thấy được hướng nào khác nữa. Cô chuẩn bị ngủ vài giấc được chưa? Tôi mệt lắm rồi. Tôi không biết làm thế nào mà cô giữ được tới hàng giờ như vậy. Có lẽ là nhờ tất cả những năm tháng cô trải qua ở châu Âu. Cô muốn ngủ bên trải hay phải?”
“Tôi ngủ một mình,” cô nói châm chọc.
“Tôi sẽ làm hết sức có thể để cho phép cô làm thế. Có vài sự nới lỏng giữa chúng ta với sợi xích này.” Anh kéo cô đến chỗ con ngựa của cô và bắt đầu tháo yên cho nó.
“Tôi… tôi phải có vài sự riêng tư. Anh sẽ cần phải thả tôi ra để cho tôi một vài khoảng thời gian ở một mình.” Cô làm cho giọng cô nghe thành thật hết mức có thể.
“Và sau đó cô sẽ trở ngay lại đây và để tôi đặt còng tay vào lại?”
“Hẳn rồi.”
Ngay cả trong bóng tối cô cũng có thể thấy vầng sáng lóa lên từ hàm răng trắng của anh khi anh cười với cô. “Thỉnh thoảng tôi có lẽ giống như vừa mới sinh ra ngày hôm qua, nhưng nếu tôi không học thêm điều gì khác nữa, thì đó là cô, con chim hót bé nhỏ thân yêu của tôi, không thể tin tưởng được. Cô có thể ra phía sau những cái bụi cây đằng đó. Tôi hứa sẽ không nhìn.”
Maddie siết chặt môi lại. “Tôi đã thay đổi ý định.”
“Cứ tự nhiên, nhưng nó sẽ là một đêm dài đấy. Giờ, cô muốn cái mền nào?”
Cô vơ lấy cái mền gần nhất từ anh. Thử nghĩ coi chỉ mới hồi nãy cô còn thấy đồng cảm với anh cơ đấy. Cô bắt đầu dậm chân bước đi, nhưng cô chỉ đi được vài bước trước khi cô kéo ngược lại. Bị xích với anh còn hơn là bị xích với một cái cây nữa. Nếu anh không di chuyển, thì cô cũng nghỉ đi.
“Ô, thứ lỗi cho tôi,” cô nói, giọng cô rót ra từng giọt mỉa mai châm biếm. “Trong chốc lát tôi quên mất rằng mình hiện thời có ít tự do hơn ngay cả hồi lúc mới gặp anh. Giờ tôi không thể đi đến nơi tôi cần hoặc ngủ tại nơi tôi muốn.”
“Cô có lẽ không cần bất kỳ sự riêng tư nào, nhưng tôi thì có.”
“Tôi sẽ đợi anh cạnh con ngựa,” cô nói với hơi chút quá háo hức.
Anh cười khúc khích. “Tôi không cho là vậy. Tôi nghĩ những sự đa cảm mỏng manh của cô sẽ phải vượt qua được cú sốc thôi.”
Cô quay lưng lại với anh. Cô khoanh tay trước ngực, nhưng anh phải dùng cả hai bàn tay của mình, và khi anh làm kéo theo cả tay cô về phía trước. Cô chú ý rằng anh đã ghim tay phải của cô và tay trái của anh, để lại bàn tay nhiều kỹ năng hơn được tự do.
“Thế tốt hơn rồi,” anh nói.
“Tôi không muốn nghe về nó.”
“Bộ cô tính nổi điên với tôi cả đêm à?”
“Cả đêm? Đại úy Montgomery, cho anh biết, tôi tính sẽ nổi điên với anh trong cả phần còn lại của đời tôi luôn ấy. Chẳng lẽ anh không có bất cứ khái niệm nào của cái sự thật rằng tôi là một con người tự do và rằng tôi có quyền và ước muốn của riêng mình ư? Rằng tôi có quyền được tự do nhiều như là anh có ư?
“Cô không có quyền tự để cho mình bị giết và, trong chừng mực tôi có thể nói được, đó đúng là nơi cô đang đâm đầu vào.”
“Tôi không gặp nguy hiểm.”
“Tôi hiểu. Thế ai mới gặp nguy hiểm?”
“Anh!” Cô che vội bàn tay còn tự do của mình lên miệng.
“Cái đó thật thú vị. Rất thú vị. Vậy ra, tôi đoán tất cả mớ chuyện lén lút về cô là để bảo vệ tôi đấy. Cô quá yêu thích tôi đến nỗi cô mạo hiểm mạng sống của cô để bảo vệ cho tôi.”
“Không, tôi không nói thế. Ý tôi chỉ là…” Cô không có lời giải thích nào cho anh.
“Thôi nào, hãy đánh vài giấc. Cô đã quá mệt đến nỗi cô đang làm rối tung lên hết mấy lời nói dối của mình rồi kìa.”
Cô đứng sang một bên, cố gắng không cho phép anh giật cô đi tới mỗi lần anh di chuyển, nhưng không thành công, trong khi anh trải hai tấm mền trên mặt đất.
“Xin lỗi, nhưng đó là khoảng cách xa nhất tôi có thể phân cách chúng ra. Ta sẽ phải ngủ với những cánh tay giang rộng cũng như nó.”
“Chuyện này thật nực cười làm sao. Anh sẽ thả tôi ra nếu tôi thề sẽ không bỏ chạy chứ? Tôi sẽ ngủ rất gần với anh, gần tới nỗi anh sẽ nghe thấy được nếu tôi có làm gì đó quá nhiều như trở mình, nhưng xin hãy tháo cái này ra khỏi cổ tay tôi. Nó nặng và nó đau.”
Anh quay về phía cô, và trong một khoảnh khắc cô nghĩ rằng anh sẽ đồng ý, nhưng rồi anh thở dài. “Tôi muốn lắm, nhưng không thể. Cô muốn bên nào?”
Cô giật sợi xích, kéo theo tay anh lên, và đi tới cái mền bên trái, rồi nằm xuống, cánh tay cô giơ thẳng lên, chỉ về hướng anh.
“Tôi nghĩ…” anh bắt đầu. “Ý tôi là…”
Cô không nhìn anh mà ngó chằm chằm lên những vì sao.
Anh nằm xuống trên tấm mền cách cô một thước, và cô ngay lập tức nhận ra vấn đề. Khi anh nằm ngửa, như cô, cánh tay anh bị vắt ngang qua ngực anh, cũng như của cô, và vì những cái mền của họ quá cách xa, họ phải duỗi nó ra. Toàn bộ trong tất thảy, cái thế nằm này còn hơn là cả đau đớn nữa. Nhưng cô thề rằng cô sẽ chịu đựng bất cứ nỗi đau nào trước khi cô nói một lời nào khác với anh.
“Cô không nghĩ là ta có thể, ừm… đổi chỗ à, được không? Nếu cô sang bên này tôi sang bên kia, có lẽ nó sẽ được việc hơn.”
“Tôi thấy mình tự do thoải mái như bất cứ tù nhân nào có thể, Đại úy.”
“Tôi hiểu. Sẽ không nhúc nhích thậm chí cô có đau nhức suốt đêm, phải không?”
Cô không trả lời anh, mà ngó chằm chằm lên những vì sao, cả người cô cứng đờ với cơn phẫn nộ. Điều tiếp theo cô biết, anh ở trên người cô, toàn bộ cơ thể anh bảo phủ lấy cô. Theo bản năng cô bắt đầu đấm đá lung tung.
“Cô có thể yên trong một lát giùm cái?” anh nói đầy vẻ cáu tiết. “Tôi chỉ cố sang được bên kia của cô. Bởi vì cô từ chối nhúc nhích và bởi cô cứ liên tục phàn nàn rằng tôi thô bạo với cô, đây là cách duy nhất.”
Anh lăn khỏi cô và nằm sang phía bên kia trong một chốc. “Ô, xin lỗi,” anh nói khi anh với tay qua cô để lấy tấm mền của anh. Và khi anh làm vậy cánh tay anh tựa trên ngực cô, và trong một thoáng anh nhìn xuống cô. Maddie nén hơi thở, nghĩ rằng anh sẽ hôn cô. Nhưng anh chỉ thì thầm, “Xin lỗi lần nữa,” và di chuyển sao cho anh không chạm vào cô nữa.
Cô tự nguyền rủa bản thân trong vài thứ tiếng và bắt đầu khoanh tay quanh ngực, nhưng điều đó kéo theo cả bàn tay của Đại úy Montgomery và thế là nó đáp ngay lên bầu ngực của cô. Cô quẳng tay của anh ra khỏi người mình như thể nó là thứ gì đó xấu xa không bằng.
“Tôi ước gì cô đã làm rõ suy nghĩ của cô về việc liệu tôi là một tên cưỡng dâm hay tôi không có hứng thú với đàn bà con gái. Ngủ ngon, tiểu thư.”
Những lời nói của anh khiến Maddie mở miệng tính hỏi anh nói vậy có ý gì, nhưng cô ngậm nó lại. Cô sẽ không hỏi anh gì hết. Cô kéo cái mền siêu mỏng lên người và nhắm mắt. Cô có nghĩ là mình sẽ có thể ngủ được không? Cô lo lắng về Laurel, cô bị trói với một gã đàn ông vì cái điều ngớ ngẩn của anh ta, cô lạnh, đói, áo nịt ngực của cô đang cắt đôi cô ra, và bàng quang của cô thì đầy ứ.
Khi cô nghe thấy nhịp thở sâu say ngủ của Đại úy Montgomery, cô quay sang và nguýt vào anh. Làm sao anh ta có thể ngủ? Những điều kinh khủng nhất có thể xảy ra và đàn ông không bao giờ đánh mất sự ngon miệng của họ hoặc khả năng của họ trong việc ngủ. Đặt thức ăn trước mặt một người đàn ông và anh ta sẽ ăn nó. Đặt một người đàn ông nằm ngang và anh ta sẽ đi ngủ-hoặc anh ta sẽ bắt đầu làm việc với những cái nút trên áo váy một phụ nữ.
Cô quay qua nhìn anh, nằm dài trên lưng, đang ngủ. Xung quanh anh là một kho vũ khí đạn dược như thường lệ, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô tự hỏi liệu mình có thể có khả năng thó khẩu súng lục khỏi anh không. Có lẽ cô có thể đe dọa anh với nó, khiến anh thả cô ra. Cô lần bàn tay mình tiến lên từng bước một.
“Tại sao cô không thư giãn rồi đi ngủ và ngừng chơi trò da đỏ đi?”
Giọng của anh quá làm cô ngạc nhiên đến nổi cô nhảy dựng lên. “Tôi tưởng anh đã ngủ.”
“Rõ là vậy. Có gì không ổn à?” Anh lên tiếng lần nữa trước khi cô có thể thắp lên cơn giận của mình. “Ngoài việc không thích ở đây với tôi.”
“Tôi không thích bị còng, nó đó.”
“Được rồi, cô đã nói thế. Chỉ là hãy đi ngủ đi và trời sẽ nhanh chóng sáng thôi và tôi sẽ mở khóa cái thứ đó. Chuyện này cũng không hẳn là tiện lợi cho tôi lắm đâu. Cô có lẽ không để ý, nhưng chỉ có ba cái mền. Tôi nghĩ mình ở trên vài ba cây xương rồng.”
“Tốt. Anh xứng đáng nhận được nó. Tôi hi vọng anh sẽ không trông đợi tôi nhổ những cái gai ra.”
“Cô muốn tôi kể cho cô một câu chuyện để cô có thể ngủ không? Hay là hát cho cô một bài?”
“Bằng giọng hát của anh? Tôi thà nghe một bản đồng ca của bầy ếch còn hơn.”
“Cô có thể hát cho tôi,” anh êm ái nói. “Tôi thích thế.”
“Một bài hát đổi lấy chìa khóa,” cô nói nhanh.
Anh lặng im quá lâu đến nỗi cô quay sang nhìn anh. “Cái đó khó thật. Để cho bản thân mình được mĩ mãn, tôi có lẽ sẽ mạo hiểm cuộc sống của cô. Cô có lẽ giống như những nàng tiên cá và hát cho tôi tiến đến cái chết của tôi. Hoặc cái chết của cô nếu cô rời đi mà không có tôi. Ôi, Maddie, chuyện này thật là tiến thoái lưỡng nan.”
Một lượng lớn cơn giận dữ của cô tan chảy mất và những thớ thịt của cô bắt đầu thả lỏng ra một chút. “Anh thật sự thích nghe tôi hát ư? Anh không còn nghĩ tôi chỉ là một ‘ca sĩ lạng bạt’?”
“Tôi lo là mình sẽ xuống địa ngục vì lời nhận xét đó, thậm chí lo lắng hơn rằng tôi có lẽ xứng đáng nhận sự trừng phạt. Maddie, cô có thể đem người chết sống lại với giọng hát đó của cô.”
Cô xoay mình sang về phía anh. “Thật vậy sao? Anh không còn ghét opera nữa?”
“Ừm, có lẽ tôi có ghét.” Anh nghiêng một ít về phía cô. “Y tôi là, opera nói chung. Nhưng rồi, chính giọng hát của cô là thứ tôi đem lòng yêu. Tôi không quan tâm cô hát cái gì. Cô có thể hát bản thảo Hiệp ước vùng Lancaster tôi cũng không cần biết và tôi sẽ yêu thích được nghe nó.”
“Tôi có hát và bài thông dụng và tôi được bảo rằng tôi hát còn hơn cả tuyệt.”
“Tốt!” Anh khịt mũi chế giễu. “Cô quá tốt đến mức tôi lo rằng Chúa sẽ sớm đem cô đi khỏi mặt đất này bởi vì Người muốn cô dẫn đầu dàn đồng ca thần thánh của Người.”
“Thật ư? Ý tôi là, Đại úy, làm sao anh có thể nói vậy được? Có những ca sĩ khác ngày nay vẫn còn sống. Có Adelina Patti đang hát”-giọng cô rơi xuống quãng tám-“tuần này ở New York.”
“Tôi bảo cô rồi, phải không, rằng tôi đã từng nghe cô ta hát.”
“Tôi nhớ mang máng có gì đó tương tự đã được nhắc tới.”
“Tôi có thể nói với cô rằng âm thanh trong giọng cô ta có lẽ không bao giờ khiến xương tủy của tôi nhức nhối vì muốn cô ta cả.”
Maddie mỉm cười trong bóng tối với anh, rồi cô đánh mất nụ cười. “Muốn cô ta? Nghĩa là sao? Tức là giọng hát của tôi khiến anh… muốn tôi à?”
“Ờ thì, hẳn nhiên, cô biết là tôi thích ở cạnh cô mà. Tôi đang nuôi hi vọng sẽ hạ gục con rồng đó cho cô và cô sẽ hát chỉ cho mỗi mình tôi.”
“Ồ.”
“Cô có vẻ thất vọng thì phải. Cô nghĩ tôi còn có ý gì khác nữa ư?”
“Không… không, tất nhiên không. Không có gì khác anh có ý ám chỉ, phải không? Vậy nên tôi không thể có khả năng nghĩ ra anh đang ám chỉ thứ gì khác, phải không? Chỉ là không có thứ gì khác để nghĩ, vì thế tất nhiên tôi hiểu ý anh nói là gì.” Cô ngậm miệng lại.
“Tốt, tôi mừng là có được một lần cô hiểu tôi. Dù tôi có thích đổi chìa khóa lấy bài hát nhiều thế nào đi nữa, tôi không thể. Tất cả niềm vui trên thế giới này cũng không đáng để liều mạng sự an toàn của cô.” Anh ngáp. “Dù tôi có muốn tiếp tục nói chuyện với cô nhiều thế nào đi nữa, tôi nghĩ ta tốt hơn nên đi ngủ. Ngủ ngon, thiên thần của tôi.”
Maddie bắt đầu phản đối cách anh gọi cô như thế, nhưng cô không. Cô vẫn còn giận anh, nhưng lời lẽ của anh về việc ca hát của cô đã đi trước một quãng xa làm cô cảm thấy thư thái. Cô nhắm mặt lại và trong vài phút đã thiếp ngủ.
Ring xoay người nằm nghiêng mà không làm di chuyển sợi xích nằm trên mặt đất giữa họ và nhìn ngắm cô. Anh không thể không mỉm cười. Cô thật quá quắt. Quá quắt, phải, nhưng là người phụ nữ tuyệt diệu nhất mà anh từng chạm trán. Muốn cô ư, anh nghĩ. Không một ai trong lịch sử từng muốn một người nhiều như anh muốn cô. Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng. Cô chỉ mới bắt đầu nhìn anh như một con người. Anh, không chỉ là bất kỳ người đàn ông nào, chỉ là anh thôi. Và đó là điều anh muốn hơn bất cứ thứ gì khác trên đời, hơn cả điều anh đã từng muốn: anh muốn cô cũng muốn anh nhiều như anh muốn cô. Anh muốn cô trong mọi cách khả dĩ một người đàn ông có thể muốn một người phụ nữ-nhưng muốn cô cũng muốn anh giống y như vậy.
Anh mỉm cười với cô trong bóng tối. Anh chỉ cần phải khiến em nhận thức hơn nữa về anh, thế thôi, anh thầm nghĩ. Anh cần phải khiến em nhìn anh như một người đàn ông. Anh muốn một ít của nỗi đam mê mà em đã đưa vào trong âm nhạc của em. Anh vươn bàn tay tự do của mình qua phần không gian giữa họ và chạm vào những ngón tay của cô. Cô cuộng tròn những ngón tay lại quanh tay anh như một đứa bé. Mỉm cười, anh chìm vào giấc ngủ.
***
“Maddie,” Ring nói nhỏ, “thức dậy.”
Chậm chạp, cô tỉnh giấc và mỉm cười khi thấy anh ở quá gần cô. “Chào buổi s-“ cô nói, nhưng anh phá ngang từ ngữ của cô bằng cách đặt môi anh lên môi cô. Cô trải nghiệm một khoảnh khắc ngạc nhiên trước khi nhắm mắt lại. Rồi môi của anh bắt đầu di chuyển trên môi cô, nhưng không phải là hôn, mà là anh đang nói với cô.
“Ai đó đang tới. Làm ơn nghe theo tôi. Đừng làm bất cứ điều gì ngu ngốc. Làm theo chỉ dẫn của tôi.”
Cô gật đầu trên môi anh. Cô muốn tiếp tục hôn anh, nhưng cô có thể thấy sự chú ý của anh hiện giờ là ở những âm thanh đến từ rừng cây xung quanh họ. Trời chỉ mới sáng sớm, ánh sáng mang sắc xám và lạnh.
Mau lẹ, trong một cử động, anh kéo cô vào trong vòng tay mình và luồn cô nằm dưới anh. Cô biết rằng điều anh đang làm hầu hết là để bảo vệ, vì cùng một lúc anh kéo cô lại anh cũng rút khẩu súng lục của anh ra bên dưới cô. Anh đặt tay còn lại lên con dao của mình, nhưng cô không quan tâm. Cô trượt cánh tay tự do của cô vòng quanh cổ anh và mở miệng cô ra dưới miệng anh khi anh hôn cô lần nữa.
“Tôi không thể tập trung khi cô làm thế này được,” anh nói, và cô có thể cảm thấy trái tim anh hòa cùng nhịp với tim cô. “Tôi sẽ gắng mở khóa cho mấy thứ này. Maddie, thề rằng nếu tôi bảo cô chạy thì cô sẽ chạy.”
Cô bắt đầu nghĩ về điều anh đang nói. Cái người mà anh nghe thấy (tim cô đang đập thình thịch quá to để cô có thể nghe bất kỳ thứ gì) không thể nào là Nghe Tốt bởi vì nếu ông ấy muốn rình mò ai đó, ông ấy có thể làm thế, và sẽ không tạo ra đủ tiếng ồn để bị nghe thấy.
Trước khi Ring có thể tháo khóa còng tay, cô cảm thấy cơ thể to lớn của anh cứng ngắc một cách căng thẳng và bàn tay anh kẹp chặt khẩu súng dưới lưng cô. Anh lăn ra khỏi cô một quãng xa mà sợi xích cho phép và ngồi dậy, nhưng anh đã không đủ nhanh. Đứng đằng đó là một người đàn ông dựa vào một cái cây, cằm một khẩu súng lục ngắm lơ đãng vào đầu Ring.
“Chúng ta có gì ở đây nào?” người đàn ông hỏi. “Một cặp uyên ương, bị còng vào cùng nhau. Vấn đề gì thế, thưa ông, không thể giữ cô gái của ông vì vậy ông phải còng cô ấy vào với mình?” Anh ta ra hiệu cho Ring quẳng súng sang bên, và Ring làm theo.
Maddie nhìn vào Ring, trông thấy cái cách anh trừng mắt nhìn người đàn ông, nhưng anh không nói gì cả.
“Anh muốn gì?” Maddie hỏi. Người đàn ông không trông giống một tên cướp hay là bất kỳ loại côn đồ nào cô đã từng gặp. Anh ta trông giống như một con bạc hoặc kẻ bạc lận. Có lẽ anh ta tới hạt Jefferson để gạt lấy vàng của những người thợ mỏ.
“À, vậy ra quý cô có thể nói chuyện mà ông đây không thể.” Anh ta nhìn lại Ring. “Ông có gì để nói không, thưa ông?”
“Nhà ngươi đang làm cái gì ở đây?”
“Để xem coi tôi có thể tìm ra gì không. Ông có tiền bạc gì trên người chứ?”
Khi Ring không trả lời, Maddie thở dốc. Cô hi vọng anh sẽ không thử chơi trỏ anh hùng với người đàn ông đang chĩa một khẩu súng vào họ này. “Có, trong túi đeo yên ngựa của tôi, tôi có một bao đựng bụi vàng,” cô nói nhanh.
“Đừng đưa nó cho hắn ta,” Ring nói.
Maddie bắt đầu e sợ. Thỉnh thoảng một vụ cướp đơn thuần có thể chuyển thành giết người nếu những nạn nhân từ chối trở thành nạn nhân. “Anh có thể có mọi thứ,” cô nói. “Cứ lấy hết nó đi.”
“Giờ thì, có một quý cô biết phải trái rồi đấy.” Người đàn ông bước một bước về phía cô. “Cô có đi cùng trọn gói đó luôn không? Tôi có thể có cô luôn được không?”
Một cách bản năng, Maddie nép vào gần Ring, nhưng Ring vẫn giữ ánh mắt trên người đàn ông và không chút chú ý gì tới cô.
“Quý cô có vẻ thích ông.” Người đàn ông cười toe toét và Maddie xém nữa cười lại với anh ta. Anh ta chắc chắn là một anh chàng tuấn tú, và khi anh ta cười như thế, vài thứ xảy ra với đám tóc ở phía sau cổ của cô. Ring chú ý phản ứng của cô với người đàn ông và, qua khóe mắt của cô, anh tặng cô một cái nhìn đàn áp.
Anh ta cười thành tiếng. “Ghen ư, thưa ông? Tôi cũng sẽ thế, nếu tôi là ông. Rằng có một dáng người rất được của một quý cô. Một dáng người thật sự được ấy.” Anh ta đẩy nhẹ mũ ra sau bằng nòng súng, để lộ ra mái tóc quăn đen trước trán. “Bây giờ, tôi sẽ làm gì với cả hai người đây?”
“Chúng tôi sẽ đưa anh vàng và anh có thể đi,” Maddie đề nghị. Cô không thể nghĩ ra có chuyện gì không ổn với Ring được. Thông thường anh hay nói một đống về mọi thứ, vậy mà giờ anh chỉ đứng dó không nói gì. Liếc nhanh một cái ra sau lưng anh và cô thấy anh đang cố giải phóng chiếc còng tay. Ôi, không, cô nghĩ, anh sẽ tự thả mình ra và nhảy bổ vào người đàn ông. Cô không chắc phải làm gì, nhưng mạo hiểm mạng sống của anh vì một nhúm vàng thật không đáng.
Người đàn ông cứu cho cô khỏi phải làm bất cứ điều gì. “Ông tốt hơn đưa tôi chìa khóa,” người đàn ông nói đầy êm ái, mỉm cười với Ring. “Tôi nghĩ mình thích có một người kích cỡ như ông đây bị còng hơn là không bị còng.”
Maddie tống sạch hết hơi thở khi Ring trao cho người đàn ông chiếc chìa khóa còng tay, và khi Ring nhìn trông như thể anh đang tính nhảy vô tấn công người đang được trang bị vũ khí, Maddie lăn mình vào anh.
Người đàn ông nhảy ra khỏi hai bọn họ. “Có vẻ như quý cô nhỏ nhắn không muốn ông thử làm điều gì hài hước. Thật hợp ý tôi.” Người đàn ông vươn thẳng người dậy. Anh ta không cao bằng Ring, Maddie để ý, nhưng cũng khá cao đến mức gần bằng.
“Bây giờ, ta hãy trở lại với công việc. Tôi sẽ đi lấy mọi thứ hai người có.”
“Cái tên quỷ sứ kia,” Ring nói.
“Làm ơn đừng đánh nhau,” Maddie nói.
“Nghe chưa? Quý cô nhỏ nhắn không muốn chúng ta đánh nhau đấy. Nó ổn với tôi thôi. Tôi ghét phải quật cái mông của ông, thưa ngài.”
Maddie biết rằng cô sẽ phải làm gì đó để giữ bọn họ không đánh nhau. “Lấy hết mọi thứ đi,” cô nói. “Chúng tôi không còn thứ gì cả. Cứ lấy hết đi.”
“Kể cả cái con to đen?”
“Satan?” Maddie nói. “Dĩ nhiên. Lấy nó luôn đi, nhưng, tôi cảnh báo cho anh là nó là hiện thân của quỷ dữ đối với những người cố gắng cưỡi nó đấy. Nó không để nhiều người cưỡi nó lắm đâu.”
“Satan? Tên tốt cho một con vật ngon lành như vậy.”
Người đàn ông đi tới chỗ con ngựa, và khi anh ta xoay bên sườn lại với họ, Maddie cảm thấy những bắp cơ của Ring cuộn lại chuẩn bị nhảy vô. Cô ngả người sau lưng anh. “Xin đừng. Anh ta có súng. Anh có thể bị thương.”
“Tôi có thể hạ nó,” Ring thì thầm.
“Không với tôi bị trói vào anh. Ring, xin đừng có thử. Chúng chỉ là mớ tài sản thôi. Chúng không có nghĩa gì cả. Chúng ta sẽ đi xuống núi và mua thêm ngựa. Tôi sẽ cho anh tiền nếu anh không còn đồng nào.”
Anh quay đầu lại nhìn cô. “Cô sợ tôi sẽ bị thương? Nó sẽ khiến tôi khỏi bám lấy tóc cô được nữa đấy.”
Cô tựa đầu cô lên vai anh. “Xin đừng đóng vai anh hùng.”
Anh hôn vào trán cô. “Được rồi.”
Người đàn ông trở lại chỗ họ. “Hai người xong chuyện phiếm rồi chứ?”
“Lấy bất cứ cái gì anh muốn,” Maddie nói. “Chỉ là hãy trả lại chúng tôi chìa khóa còng tay và để chúng tôi được yên.”
Người đàn ông cười với cô, và một lần nữa cô bị quyến rũ bởi nụ cười của anh ta. Cô có thể cảm thấy Ring quay sang trừng mắt với cô, nhưng cô mặc kệ. Người đàn ông mỉm cười lần nữa và bắt đầu đặt yên lên ngựa. Cô giữ chặt lấy Ring trong khi người đàn ông lấy những món vũ khí rải rác quanh họ.
“Tôi cũng sẽ lấy những cái mền đó,” anh ta nói.
Lần nữa Maddie phải bám lấy Ring khi anh bắt đầu đứng lên sau lưng người đàn ông. Cô trao những cái mền cho anh ta.
Cô không nói gì khi người đàn ông cưỡi lên con ngựa của Ring. “Chìa khóa,” cô nói.
Anh ta lần vào trong túi, rút ra chiếc chìa khóa, và nhìn xuống nó trong chốc lát. “Tôi chắc chắn muốn biết tại sao hai người bị còng vào với nhau. Hình như một trong hai không muốn người kia bỏ đi mất.” Anh ta chiếu vào Ring với một ánh nhìn xấc xược. “Tôi chắc chắn không phải trói những người phụ nữ của tôi lại với tôi.” Anh ta nhìn chiếc chìa khóa, rồi cười nhăn nhở và đặt nó trở lại vào túi. “Nghĩ tôi có lẽ sẽ để hai người ở với nhau.”
Với câu đó anh ta phi ngựa đi, dắt theo con ngựa của Maddie theo sau.
Người đàn ông vẫn chưa ra tầm nhìn trước khi Ring đứng được trên chân anh và bắt đầu chạy xuống đồi sau hắn ta.
Maddie, tất nhiên, bị buộc với Ring, và cô cũng đi sau anh.
“Anh dừng lại cái coi!” cô nói khi nhảy qua một gốc cây. “Anh ta đã đi rồi và anh không thể bắt kịp đâu, không bằng cách đi bộ và không với tôi bị còng vào anh. Tôi ước gì anh ta trả lại chiếc chìa khóa.”
Anh quay sang cô. “Hình như cô muốn đi với nó thì phải. Có lẽ cô muốn mở khóa những thứ này để cô có thể đi với nó.”
“Tôi cái gì? Tôi mà muốn đi với anh ta á? Anh có bị mất trí chưa đó?”
“Tôi đã thấy cái cách cô cười với nó.”
Cô trừng mắt nhìn anh. “Tôi không thể tin được chuyện này! Tôi có lẽ chỉ vừa mới cứu cái mạng của anh bằng cách giữ cho anh khỏi nhảy xổ vào một người đàn ông đang chỉ súng vào anh, vậy mà giờ anh đứng đó nổi cơn ghen tuông cơ đấy.”
“Ghen? Tôi chỉ là đang phát biểu những gì tôi đã trông thấy mà thôi. Cô gần như là tự quăng bản thân vào nó. Thật là kinh ngạc rằng cô đã không hỏi nó mang cô đi cùng luôn với những con ngựa.”
Maddie bắt đầu hét trả lại anh, nhưng rồi cô thả lỏng và mỉm cười. Sự ghen tức của anh còn hơn là thú vị nữa. “Anh ta là tên cướp khôi ngô nhất mà tôi từng thấy. Tôi không tưởng tượng được là anh ta phải dụng tới một khẩu súng với những người phụ nữ mà anh ta cướp. Tất cả việc anh ta cần phải làm là cười với họ và tôi cá họ sẽ cho anh ta bất cứ thứ gì anh ta muốn.”
Ring đứng dó và nhìn trừng trừng vào cô trong một lúc, rồi cô trông thấy anh dịu lại. Anh mỉm cười với cô, và Maddie nghĩ rằng tên cướp không phải là người duy nhất có thể khiến phụ nữ làm bất cứ chuyện gì anh ta muốn. “Dù sao thì, chúng ta ở đây, chỉ hai chúng ta, bị trói với nhau, không ngựa, không mền, tóm lại không gì hết, nhưng có cả ba ngày trước khi cô cần phải ở đâu đó khác. Tại sao chúng ta không ở lại đây và có một kỳ nghỉ nho nhỏ nhỉ?”
Maddie đang đứng cách xa anh hết mức mà sợi xích cho phép. “Ở lại đây? Chúng ta không thể ở lại đây.”
“Tại sao không? Cô cần một lúc nghỉ ngơi, và cô nói rằng ba ngày nữa cô mới phải lại gặp ai đó, vì vậy tôi đoán ba ngày nữa cô mới phải hát tiếp, vậy nên tại sao không ở lại đây? Cô không thấy phát bệnh với cái trại đó và với việc sống trong lều ư?”
“Thực ra thì tôi có, nhưng tôi không thể ở đây cùng anh.”
“Sao không?”
Cô nhắm mắt lại trong chốc lát. Làm sao anh ta có thể ngu dốt như vậy chứ? “Bởi vì, Đại úy, anh là đàn ông và tôi là phụ nữ. Và trên hết cả là tôi và anh đang bị trói vào nhau. Cái đó giải đáp được thắc mắc của anh chưa?”
Anh đứng đó, nhìn cô giây lát, như thể anh đang cố gắng hiểu ý cô nói. Cuối cùng anh nói, “Ồ, tôi thấy rồi. Cô ngại rằng tôi sẽ… Cô biết đấy. Tôi đoán là mình lại được xếp vào nhánh cuồng dâm lần nữa rồi. Sẽ ra sao nếu tôi hứa rằng tôi sẽ không thực hiện bất cứ sự lạm dụng không đứng đắn nào với cô? Sẽ thế nào nếu tôi thề không động vào cô? Vậy có được không?”
Maddie nhìn anh. Ba ngày một mình trong rừng với một người đàn ông, một người đàn ông như Đại úy Montgomery. Cô không nên làm thế. Tuyệt đối không. Tất nhiên cô không nên. Cô nên đi xuống núi, tới chỗ Sam để chặt cái còng ra, rồi tận hưởng những ngày yên bình trong lều của cô, một mình. Đọc sách. Lo lắng về Laurel. Một mình.
“Anh cần phải thề trong danh dự,” cô nghe bản thân mình nói. “Ý tôi là, Đại úy, tôi không muốn sẽ phải vật lộn với anh trong từng phút một đâu.” Thậm chí cái suy nghĩ vật lộn với anh làm hai cánh tay cô nổi da gà. Sẽ ra sao nếu cô thua?
Anh nhìn cô một cách vô cùng trang trọng. “Tôi thề rằng tôi sẽ không chạm vào cô. Tôi sẽ thề trên nấm mồ của mẹ tôi, nhưng bà ấy vẫn còn sống rất lâu, vậy nên tôi cho là cô sẽ chỉ cần phải tin lời tôi thôi. Tôi thề sẽ không chạm vào cô bất kể chuyện gì đi nữa.”
“Bất kể chuyện gì đi nữa?”
Anh bước gần lại cô, và khi anh nói, giọng anh trầm đi hẳn. “Tôi sẽ không chạm vào cô bất kể tôi có muốn bao nhiêu đi nữa. Bất kể cho tóc cô thơm đến bao nhiêu khi nó được ánh mặt trời sưởi ấm. Bất kể rằng tôi sẽ cho đi cả mười năm của đời mình chỉ để ôm ấp cơ thể trần trụi của cô với của tôi. Bất kể ký ức về chuyến cưỡi ngựa của cô ngồi ngay phía trước tôi, đùi cô tựa vào bắp đùi của tôi, có ám ảnh tôi nhiều đến thế nào đi nữa. Bất kể rằng những buổi đêm miền sơn dã lạnh lẽo và, bởi vì chúng ta bị còng vào nhau, chúng ta sẽ phải ngủ với nhau, cuộn vào lẫn nhau, cơ thể chúng ta vừa vặn với nhau một cách hoàn hảo. Bất kể chuyện gì đi nữa, tôi sẽ không chạm vào cô.”
Maddie nhắm mắt lại. Giọng anh thật nhẹ tới nỗi ngay cả khi anh quá gần cô, cô có thể cảm thấy hơi thở anh trên gương mặt mình, cô chỉ vừa đủ nghe thấy anh. Anh đặt tay mình lên cạnh khuôn mặt cô, những ngón tay của anh vùi trong tóc cô, ngón tay cái của anh tựa lên khóe môi cô.
“Tôi thề rằng tôi sẽ không hôn vào cổ cô hoặc mắt cô hoặc đường gân nho nhỏ trên thái dương của cô. Tôi cũng sẽ không hôn vào bờ vai tròn trịa trắng ngần của cô, hoặc vòng eo của cô, hoặc cặp đùi, hoặc phần hõm vào lòng bàn chân trái của cô. Tôi sẽ không nhấm nháp làn da mềm mại nơi cánh tay của cô gập lại, hay đặt những ngón tay của cô từng ngón một vào trong miệng tôi và mút lấy chúng. Cô có đói không?”
Maddie đang ngẩn ngơ trong tư thế đứng, hai đầu gối yếu ớt, toàn thân chuyển sang mềm nhũn. “Hả?” cô xoay xở để khẽ thốt lên. Cô mở miệng ra một cách chậm chạp. Cô có thể nhìn thấy toàn bộ phần môi dưới của anh và cô bỗng có một thứ gần như là niềm khao khát được lướt đầu ngón tay lên hàng ria mép của anh và cảm nhận đường cong phần môi trên. Áo sơ mi của anh mở toang ra được nửa đường dưới bở ngực của anh, và cô muốn cắn vào làn da được đám lông che phủ mà cô trông thấy.
“Tôi hỏi là cô có đói không. Cô ổn chứ? Trông cô hơn tái đấy.”
Maddie há miệng rộng ra một chút và nhìn chằm chằm vào anh. Có phải anh đã nói tất cả những điều cô vừa nghe được? “Anh nói cái gì với tôi hả?”
Anh đặt tay anh dưới nách cô và xốc cô đứng thẳng dậy. “Sau rốt có lẽ ta nên xuống núi thật, dù rằng tôi nghĩ cô cần nghỉ ngơi. Vài ngày gần đây bắt đầu đổ lên người cô rồi đấy.”
Maddie lắc lắc cái đầu như thể để làm thông nó vậy. “Tôi yêu cầu anh lặp lại những lời anh nói về… về việc không chạm vào tôi.”
“Tôi đã thề rằng sẽ không chạm vào cô dưới bất kỳ tình huống nào. Không phải đó là điều cô lo lắng sao? Cô có nói rằng cô ngại tôi sẽ làm gì đó với cô, liên quan tới chuyện tôi là nam và cô là nữ. Tôi chỉ là đang cố gắng cam đoan với cô thôi.” Anh nhìn lên trời. “Cô biết đấy, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp chút mưa. Nếu ta ở lại đây thật, tốt hơn là ta nên tìm chỗ trú và vài mẩu củi khô.”
Maddie đang tự hỏi liệu cô có thể nổi điên lên một chút được không. Cô có tưởng tượng ra được điều anh nói không? Anh bắt đầu bước đi và, bị xích với anh, cô không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo cả. “Anh nói cái gì về chuyện ngủ cùng nhau thế?”
“Tôi nói trời lạnh tại mấy ngọn núi này và, để giữ ấm, chúng ta cần phải ngủ cùng nhau. Nhìn kia kìa, nó là một rìa đá nhô ra. Mình có thể hạ trại đằng đó được đấy. Tôi nghĩ ở đó có đủ chỗ cho chúng ta và một ngọn lửa. Giờ thì, làm thế nào ta nhóm lửa đây? Cô không có diêm đấy chứ, phải không?”
“Không có,” cô nói lí nhí, nhìn vào lưng anh khi cô bước theo sau, rồi, đột ngột, cô ngưng lại. “Dừng ngay đó! Tôi yêu cầu anh lặp lại những gì anh nói với tôi, cái phần về tóc của tôi và… bàn chân của tôi.”
Anh chậm rãi từ tốn quay lại và mỉm cười đầy vẻ cha chú. “Cô có hai bàn chân, một bên trái và một bên phải, và cô có một mái tóc còn hơn cả tuyệt. Gì nữa không?”
Maddie bắt đầu nói thêm, nhưng cô kiềm mình lại. Hai người có thể chơi trò này. Cô không thể tưởng tượng ra nổi việc bảo anh rằng cô muốn thấy phần môi trên của anh cong như thế nào. Cô bước qua anh, cố gắng hết sức để ra vẻ kiêu ngạo. “Tôi không cần đến ba cái que diêm mới nhóm lửa được. Ba tôi-” Cô ngừng lại khi anh không chịu di chuyển, trạng thái bất động của anh giật ngược cô trở lại.
“Ba cô,” anh nói dưới hơi thở.
Cô mỉm cười ngọt ngào. “Phải đấy, ba tôi. Ba tôi đã dạy tôi vài mánh khóe để sinh tồn.”
“Như là việc nhóm lửa mà không cần diêm? Chà xát hai cái que lại với nhau hả? Cô có bất kỳ ý tưởng nào về chuyện làm như thế sẽ lâu đến chừng nào và khó khăn đến đâu không?”
“Tôi biết chính xác nó mất bao lâu, và nếu anh thực hiện nó thường xuyên như tôi, anh sẽ thấy nó cũng không đến nổi khó cho lắm. Tôi có lẽ không đem theo diêm quẹt bên mình, chúng sẽ bị ướt, nhưng tôi luôn đem một cái que đánh lửa và đá lửa cùng với tôi. Ba tôi nói một người đàn ông-hay phụ nữ đi nữa-có thể sinh tồn nếu anh ta có đồ nghề tạo lửa, một cái bẫy, vài cái lưỡi câu, và một con dao.”
“Và tôi đoán cô có tất cả những món đó bên mình.”
“Tất nhiên,” cô nói đầy tự mãn. “Bộ anh không có đem theo chúng cùng với anh bất cứ khi nào anh rời khỏi trại à? Một người không bao giờ biết khi nào họ sẽ phải bị phân cách với con ngựa của mình. Đừng nói với tôi, Đại úy Montgomery, rằng anh đã để tất cả mọi thứ trên ngựa của anh.” Cô không chắc, vì anh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, nhưng cô nghĩ mặt anh có hơi chút ửng lên trong sự ngượng ngùng. Giờ thì tới lượt ai cảm thấy bất tiện đây?
Ba cô đã dạy cô cái gì nên mang theo và mang theo nó bằng cách nào. Trong suốt chuyến hành trình dài trên chiếc xe ngựa chở khách lúc lắc sau khi cô rời miền Đông, cô đã bỏ công mất một vài tiếng để khâu vài cái túi mặt trong của bộ váy cưỡi ngựa lùng nhùng của cô. Những cái túi nhỏ hết mức mà cô có thể làm được và ở lưng chừng phía dưới chiếc váy, vì vậy chúng sẽ không lộ ra ở gần eo.
Giờ, nhìn phía sau Ring, cô biết rằng cô sẽ phải lật váy lên để chạm tới cái túi, và bất thình lình cô nhớ lại chuyện trong phòng ngủ của một nữ ca sĩ giọng nữ cao người Pháp. Maddie không thể nói nhở nổi tên người phụ nữ, chỉ nhớ rằng nốt Sol của cô ta thật khủng khiếp, nhưng ngày hôm đó Maddie đã nhìn thấy chiếc quần chẽn của cô ca sĩ-nếu ai đó có thể gọi cô ta như thế–che phủ lên một cái ghế. Nó được làm từ loại vải gai mịn Thụy Sĩ hảo hạng mềm mại thanh nhã. Chất liệu vải tốt đến mức hầu như là trong suốt, một lớp mờ nhạt xinh xắn màu hồng, màu sự e thẹn của một cô gái. Maddie đã cười vào nó và bảo với cô ca sĩ rằng nó thật sự vô giá trị, rằng nó không mặc vào được đâu. Người ca sĩ nhìn Maddie qua gương và nói, “Nó đi lại cũng khá dễ dàng.” Vào lúc đó, Maddie đã không rõ ý người phụ nữ là gì.
Bây giờ, biết được rằng cô đang mặc chiếc quần chẽn làm từ loại vải bông sợi dài, tiện dụng nhưng nặng nề, cô ước gì mình được mặc đồ lót vải gai mịn hồng Thụy Sĩ. Ring nói rằng anh sẽ cho đi mười năm đời anh để ôm ấp cơ thể trần trụi của cô với anh. Cô cũng sẽ đi mười năm của đời cô-không phải những năm tháng đi hát, dĩ nhiên, mà là những năm sau đó-để cho phép anh ôm lấy cô.
Cô lật váy lên và rút que đánh lửa bằng thép cùng hòn đá lửa ra khỏi chiếc túi ẩn bên mặt dưới chiếc váy, nhưng anh không nhìn cô.
Sau đó, với Ring bị dính cùng cô, cô nhặt nhạnh những mẫu vỏ cây khô của cây tuyết tùng và một chút sợi cotton từ cây dương mọc gần bờ sông. Ba cô đã chỉ cô cách cầm que đánh lửa trong một tay và đánh nó vào viên đá lửa, và cô đã từng thực hiện nó rất nhiều lần, nhưng giờ, trong khi Ring ở quá gần với cô, quan sát cô, cô hình như không thể tập trung được.
“Đây này, nhẹ nhàng thôi,” anh nói, rồi cầm lấy que đánh lửa và viên đá từ tay cô. “Cô không thổi phù vào nó nhưng một trận giông tố ở biển, cô hôn nó. Như thế này.”
Họ ở quá sát với nhau tới nhau đầu họ gần như chạm vào nhau và anh nhìn lên cô với cặp môi mím lại, như thể anh đang tính hôn cô. Đầy êm ái, với hơi thở ngọt ngào, anh thổi vào môi cô.
“Một nụ hôn dịu dàng,” anh nói, nhìn xuống mớ bùi nhùi. “Như là cô đang hôn một trinh nữ vậy.” Anh nhìn cô, và sức nóng trong mắt anh khiến cổ họng cô thiêu đốt. “Hoặc một nụ hôn cho một cô gái rất gần với một trinh nữ.”
“Làm thế nào?” cô nói, và đầy kinh sợ khi nghe giọng cô rít lên.
Anh nhìn xuống đám bùi nhùi và gỗ vụn. “Một người đàn ông, ít nhất là một người đàn ông biết suy nghĩ logic, đó là, không thể mong chờ một trinh nữ giống với những người đàn bà khác. Anh ta không thể chỉ một ngày đem cô ấy đi theo và mong đợi cô ấy muốn anh đáp lại. Không, anh ta trước tiên phải làm cô ấy nhận thức được có cái gì để muốn.”
“Ồ?” Maddie nói. Giọng cô giờ không rít lên nhưng nó cao hơn so với cần thiết. “Vậy có cái gì để muốn?”
“Tình yêu. Ham muốn. Sự đụng chạm. Cảm giác. Thỉnh thoảng những trinh nữ gặp khó khăn để… thức tỉnh, vậy nên cũng khó nói. Những người phụ nữ từng có một thời gian dài là gái trinh thỉnh thoảng chôn vùi xúc cảm của họ, hoặc quên mất chúng và thay thế chúng bằng những thứ khác, và sau đó người ta cần phải làm những thứ đặc biệt với những người phụ nữ đó.
“Đặc biệt?” Một giọt mồ hôi nhỏ tí chảy dọc xuống phía sau cổ Maddie.
“Họ cần phải được làm cho nhận biết rằng có thứ gì đó trong… ta sẽ gọi nó là đời, dành cho họ. Họ phải học để nhìn vào đàn ông-hoặc tôi đoán ta có thể bàn luận về những đồng nam cũng tương tự vậy, phải không?”
“Hẳn rồi. Tất nhiên. Một người phụ nên thấy gì ở một người đàn ông?” “Anh ta khiến cô ấy cảm thấy như thế nào khi hôn cô ấy, chạm vào cô ấy, ôm lấy cô ấy.” Giọng anh trầm xuống và cô phải nghiêng người về phía trước để nghe được anh. “Cô ấy cảm thấy như thế nào khi anh ta làm tình với cô ấy và âu yếm cô ấy. Anh ta trước hết phải khiến cô ấy muốn những thứ đó để cô ấy cũng sẽ trở nên thích thú với chúng. Đôi khi những trinh nữ thậm chí còn không biết rằng tình yêu ấy, cái thứ tình yêu ấy giữ hai người lớn trưởng thành, khỏe mạnh, có tồn tại. Cô biết đó, thứ tình yêu thấm đẫm mồ hôi, mãnh liệt, thô cứng, nhọc nhằn đó, loại tình yêu mà, vào cuối cùng, cô nghĩ mình sẽ chết trong sự giải thoát, một sự giải thoát bỏ lại cô yếu ớt và được lấp đầy như là không một thứ gì khác trên đời có thể.
Bờ môi trên của Maddie bắt đầu ứa mồ hôi. “Hẳn thế rồi,” cô nói, giọng cô rạn nứt một chút. “Thứ tình yêu đó.”
“Với trinh nữ cô cần hướng dẫn họ tới điều đó.”
“L-Làm sao?”
“Nói chuyện với cô ấy, vì một điều. Trinh nữ yêu những lời lẽ. Nói với cô ấy rằng cô thích hôn vào tai và tóc cô ấy. Chạm vào ngực cô ấy. Không quá mạnh, nhớ đấy, cái đó để sau, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng lúc đầu. Hôn vào mi mắt cô ấy. Trinh nữ yêu chuyện đó. Làm tình với bàn tay của cô ấy.” Anh nâng bàn tay của Maddie lên và đan những ngón tay của cô vào với anh, ngón cái của anh vuốt ve phần trung tâm lòng bàn tay cô. “Vài người không nhận ra rằng những bàn tay có thể nhạy cảm tới mức nào, những ngón tay có thể cảm giác nhiều đến chừng nào, hoặc tất cả những phần cơ thể mà những ngón tay có thể chạm vào, vuốt ve và âu yếm. Nhưng cô thì biết, phải vậy không?”
Cô thậm chí không thử lên tiếng mà chỉ nhìn vào bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình và gật đầu.
“Ừ, trinh nữ cần được ve vãn và tán tỉnh. Họ cần sự quan tâm tới họ. Một trinh nữ cần quan tâm tới một người đàn ông trước khi cô ta có thể thả mình và yêu anh ta đáp lại.”
Đột ngột, anh thả tay cô ra và kéo người ra khỏi cô. “Nhìn kìa. Tôi đã quá mải mê tán chuyện triết học đến nỗi quên bén mất về ngọn lửa.”
Maddie nhìn anh qua ánh lửa lập lòe. Cô họng cô khô khốc và cơ thể cô ngứa ran từ những ngón chân tới tận chân tóc. Cô không dám thử đứng dậy bởi vì cô không nghĩ chân của cô sẽ trụ nổi.
Anh ngồi xuống và cười nhăn nhở với cô. “Thật là một chủ đề lạ lùng cho cuộc đối thoại.”
“Ừ,” cô xoay xở dể nói ra được.
“Dù sao thì, tôi biết gì về phụ nữ kia chứ? Cô đã được nghe chuyện tại sao ba tôi lại thuê Toby và cô cũng nghe Toby nói tôi không hứng thú với phụ nữ, vậy làm sao tôi có thể biết mọi thứ về trinh nữ, hay bất kỳ loại phụ nữ nào khác đi chăng nữa chứ? Bất cứ thứ gì khiến chúng ta nói chuyện về điều này vậy ta? À, phải, tôi nhớ ra rồi, ngọn lửa. Cô biết dấy, chúng ta thực sự nên dùng cái bẫy cô nói mình có đó trước khi chúng ta nhóm lửa.” Anh cười toe toét với cô. “Nhưng rồi, có lẽ lửa cũng giống như những trinh nữ và chúng có thể nhen nhóm trở lại nếu cô biết hôn đúng.”
Anh đứng lên, và khi anh làm thế, anh kéo theo cả Maddie lên với mình. Chân cô chùng xuống và anh đỡ cô lại dưới những cánh tay. “Cô không sao đó chứ? Nhìn cô không ổn lắm. Cô nhợt nhạt như ma và cô ra đầy mồ hôi. Cô không bịnh đấy chứ, phải không?”
“Giữ tay anh ra khỏi người tôi,” cô thì thầm. Trước khi tôi tự biến mình thành một con ngốc và quẳng mình vào anh, cô nghĩ.
“Ồ, xin lỗi nhé,” anh nói, thả cô ra đột ngột tới nỗi cô xém nữa té. Cô chộp vào dây nịt của anh khi cô bắt đầu rơi. Anh, thản nhiên như không, chỉ đứng đó và nhìn cô, bàn tay anh giang ra hai bên để chỉ rõ rằng anh không có động vào cô.
Cô vừa kịp hồi phục lại bản thân trước khi cô chạm phải mặt đất. Cô đứng lên trước anh, cách xa anh hết mức sợi xích cho phép. “Ta đi nào-” Giọng cô, bộ máy hoàn hảo thường lệ của cô, lại phản bội cô lần nữa.
“Cô lẽ ta không cần phải đi bất cứ đâu,” anh nói với sự quan tâm “Tôi không chắc là cô khỏe.”
“Thỏ,” rốt cuộc cô cũng xoay xở thốt lên. “Đi bắt thỏ.” Maddie bắt đầu rảo bước, kéo theo Ring đăng sau cô, vì vậy cô đã không nhìn thấy anh rút chiếc khăn tay của anh ra lau mặt rồi chùi vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, rồi lau mặt thêm lần nữa, rồi lần vào bên trong quần điều chỉnh lại bản thân, sau đó lại lau mặt thêm lần nữa, rồi, sau khi ngắm nhìn cô bước đi, nhắm mắt lại thật chặt đến nỗi anh ứa ra vài giọt nước mắt. Khi cô quay lại nhìn anh, anh đang mỉm cười với cô như thể anh không có lấy một mối bận tâm nào trên đời vậy.