Đóa Hoa Sơn Dã

Chương 10


Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 10

Maddie đi dọc theo khu định cư còn hơn cả dễ dàng. Sau buổi trình diễn của cô, cô cảm thấy chắc chắn rằng bất kể người đàn ông nào cô gặp đều sẽ biết cô là ai và sẽ có một quan điểm không đúng về cô. Không biết Bà Branchini sẽ nghĩ sao về diễn xuất của cô trong vở Carmen nữa?
Trong khi Maddie đang đi lên núi, những nỗi lo sợ của cô cho Laurel ngày một tăng lên. Chuyện gì nếu như gã đàn ông đáng kinh tởm này, người hình như có vẻ là người đưa tin của bọn bắt cóc, tấn công cô lần nữa? Cô đã làm theo những gì hắn ta yêu cầu lần cuối cùng và lần này mang cho hắn “thứ gì đó thật lấp lánh vào,” nhưng sẽ ra sao nếu nó không đủ? Cô không thể ngon lành mà bảo hắn ta rằng đợi một phút trong khi cô quay trở xuống núi và vơ véc món trang sức cuối cùng mà cô mang theo người. Cô không nghĩ Đại úy Montgomery sẽ cho phép cô đi một mình lần thứ ba đâu.
Maddie cố gắng nghĩ tới đủ thứ chuyện trên đời trừ Ring. Thậm chí dẫu cho cô đã không muốn anh hộ tống cô trong cuộc hành trình này, anh đã tự tỏ ra là mình hữu ích. Tướng Yovington đã thuê ba người được cho là phải bảo vệ cô, nhưng họ chưa bao giờ có mặt tại đó khi cô cần đến họ. Nhưng Ring thì luôn ở tại đó. Anh đã hỏi cô về việc ông bầu của cô đã ở đâu khi những sinh viên người Nga bắt cóc cô, và cô đã phải trả lời với anh rằng John đã bỏ mặc cho cô tự xử lý. Nhưng Maddie biết rằng Ring sẽ không bao giờ rời cô một mình. Anh sẽ bảo vệ cô bằng cả mạng sống của anh, đúng y như Toby đã nói.
Cô cưỡi ngựa đi lên và đi lên hàng giờ đồng hồ, hình như không bao giờ có thể chạm tới đỉnh núi. Cô ăn thịt bò kẹp trong bánh mì cũ trong khi cưỡi. Cô uống nước từ hộp bi đông của cô mà không xuống ngựa. Con ngựa thở phỉ phò và Maddie chậm lại, nhưng cô không chịu cho con vật đáng thương được phép nghỉ ngơi. Hắn đã nói với cô rằng Laurel sẽ ở đấy nếu cô tới chỗ hắn trước khi mặt trời lặn.
Đó là lúc chiều muộn khi cô bắt đầu nhìn lên bầu trời với sự nơm nớp lo âu. Mặt trời dường như đang rơi với một tốc độ chóng mặt.
“Tao ước chi có ba tao ở đây,” cô nói thành tiếng với con ngựa. “Tao ước chi có Nghe Tốt ở đây. Và Bailey và Linq và Thomas.” Cô thở dài. “Tao ước chi Ring ở cùng với tao.”
Cô vỗ vỗ lên đầu con ngựa ở giữa hai cái tai. “Có lẽ anh ấy có thể đi cùng với tao. Có lẽ tao có thể chỉ anh ấy con đường trước mặt và anh ấy có thể tìm ra một cách nào đó khác để tới chỗ Laurel. Có lẽ chúng tao có thể dựng nên một kế hoạch để giải thoát Laurel và cả cái cơn ác mộng khủng khiếp này sẽ kết thúc. Sau đó tao có thể đưa Laurel về nhà, trở lại miền đông và hát cho những người biết trân trọng tao. Trân trọng tao thậm chí khi mọi nút áo của tao đều được gài kỹ.”
Ngay cả trong khi cô đang nói những lời đó, cô biết rằng chúng mới sai trái làm sao. Chuyện gì xảy ra nếu trong cuộc ẩu đả không nghi ngờ gì là sẽ có những phát súng và chẳng may Laurel trúng đạn? Cô mường tượng Laurel. Cô đã không gặp em gái của mình hàng năm trời nhưng, cùng với vài tấm chân dung, mẹ cô còn gửi những bản phác họa, tranh màu nước, bản vẽ bằng bút bi và mực in của Laurel, vì vậy Maddie biết rằng cô có thể nhận ra em gái của cô ở bất kỳ nơi đâu.
Không, cô không thể đánh liều được. Cô thúc ngựa tiến lên. Tốt hơn là, hãy đi một mình và đưa cho gã đàn ông-hoặc những gã đàn ông-thứ mà chúng muốn. Cô có thể trao đổi thư với hắn và cho hắn tất cả trang sức cô có và bất kể thứ gì khác mà hắn muốn. Và nếu hắn ta có ý định hôn cô lần nữa, cô sẽ mỉm cười với hắn. Không biết tại sao, đó là phần cô thấy khó lòng dự phần vào nhất. Cô thà từ biệt hết tất cả đồ trang sức của cô còn hơn là hôn một gã đàn ông mà cô khinh miệt.
Cô đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ đến nỗi cô đã không chuẩn bị gì khi hắn nhảy ra từ đám cây tới chỗ cô. Cô cố làm dịu xuống con ngựa đang hoảng sợ của mình, rồi nghĩ rằng ba cô sẽ rất ư là thất vọng với cô nếu ông thấy cô quá dễ dàng bị bất ngờ ở trong rừng.
“Cô đã tới trễ,” hắn ta nói, túm lấy dây cương. Hắn nhe răng cười nhăn nhở với cô, rồi vuốt tay hắn lên chân cô.
Một cách lén lút, cô dúi gót chân mình vào phần hông phía xa của ngựa và làm cho nó nhảy ra xa khỏi hắn ta. “Nó đâu rồi?”
“Ai?”
Maddie cố gắng không trừng mắt nhìn hắn. “Ông nói rằng sau buổi biểu diễn thứ ba của mình tôi sẽ được thấy em gái tôi. Tôi đã hát lần thứ ba vào tối qua, vậy giờ nó đang ở đâu rồi?”
“Quanh quanh. Cô có đem cho tôi gì không?”
Đạn chì. Thuốc độc. Roi da. Một đội súng ống. “Tôi đã đem theo một chuỗi hạt ngọc trai. Nó khá là giá trị. Được tặng cho tôi bởi đức vua Thụy Điển.” Cô lôi cái vòng đeo cổ ra khỏi túi yên ngựa và nhìn nó một lần trước khi trao nó cho hắn ta. Cô bảo Ring rằng tiền bạc chẳng có nghĩa lý gì với cô cả và, sự thật, nó không hề. Không phải bản thân tiền, nhưng cô lại yêu thích những món đồ đẹp đẽ, và cái chuỗi ngọc trai, tất cả những viên ngọc trai khớp nhau một cách hoàn hảo về kích thước lẫn màu sắc, là một món đồ xinh đẹp phi thường. Hắn ta giật lấy nó trong đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn.
“Không tệ. Còn thứ gì khác nữa không?”
“Cái chuỗi hạt đáng giá cả một gia tài đấy, không phải chỉ vì giá trị kim ngân mà còn vì ý nghĩa lịch sử của nó nữa.”
Hắn tặng cô một cái nhìn trống rỗng.
“Điều quan trọng là nó đã từng thuộc về một vì vua và nó được tặng cho tôi, LaReina. Ông có thể khoe nó cho cháu nội của ông xem.”
Hắn tả xả ra một âm thanh có ý cười cợt. “Ừa, phải. Cháu nội của tôi cơ đấy. Cô có lá thư chứ?”
“Tôi muốn gặp em tôi.”
“Cô sẽ thấy nó khi nào tôi sẵn sàng, còn bây giờ, Cô nàng Sử học, hãy xuống ngựa và lại đây với tôi.”
Tim Maddie nhảy lên tận cổ và bắt đầu đập. Bất kể hắn ta có làm chuyện với cô, cô cũng phải ráng chịu đựng. Cô không thể mạo hiểm để Laurel bị tổn hại.
Cô nhận ra từ cái cách hắn nhìn cô rằng hắn biết điều cô đang suy nghĩ. Và Maddie có thể nói là sự e dè của cô chẳng làm hắn ta phật ý. “Tới đây và hôn anh một cái nào.”

Nó có lẽ là đoạn đi bộ dài nhất trong đời cô khi cô đi tới chỗ hắn và cố gắng chuẩn bị tinh thần của mình để chạm vào hắn ta.
Vào đúng ngay khoảnh khắc ấy một mũi tên bay thẳng về phía gã đàn ông. Nó trượt qua đầu hắn chỉ vỏn vẹn một phân và cắm phật vào trong cái cây cách hắn chưa đầy nửa mét.
Phản ứng của gã đàn ông thật chậm chạp, Maddie hớn hở nhìn lên. Cô đã tự quăng bản thân mình xuống đất trong khi hắn ta vẫn còn đứng trời trồng và thộn mặt ngó chằm chằm vào mũi tên. Maddie ngó mũi tên và thấy rằng nó là của dân Crow, và cô cảm thấy vài giọt lệ vui sướng đang dâng lên trong mắt.
“Nằm xuống,” cô nói với gã. “Bọn da đỏ.”
Cô trông vào nỗi khiếp sợ trần trụi trên gương mặt gã và nhận ra rằng hắn ta, như hầu hết những người đàn ông hiện đang ở miền Tây, là từ miền Đông tới. Hiểu biết của hắn về dân da đỏ là ba chuyện hắn nghe được quanh những đống lửa trại trong mấy mẩu truyện-kể-đêm-khuya từa tựa với truyện ma và độ chân thật của chúng cũng ngang như những câu truyện ma đó vậy.
“Nó là cái gì thế?” hắn ta thì thầm, sợ hãi nhuốm trong giọng.
“Tôi hi vọng chúng ta không bị tấn công. Làm cách nào ông sống sót qua được tra tấn?”
Hắn quay sang nhìn cô, mắt mở to. “Tra tấn ư?”
“Tôi từng nghe được rằng những người da đỏ quanh đây đã thề giết hết tất cả đàn ông da trắng họ bắt được đang ở một mình. Mối căm hận đàng ông da trắng của họ đã tăng lên từ khi người da trắng đang lấy đi những hòn đá vàng thần thánh khỏi vùng đất của họ.” Cô hi vọng rằng Nghe Tốt đủ gần để nghe thấy, bởi vì nếu như vậy sẽ có một trận cười vỡ bụng về chuyện này. Bất kể người da đỏ nào có một gam đầu óc đều biết rằng một con ngựa tốt và một khẩu súng trường xịn đáng giá toàn bộ bụi vàng trên thế giới này.
“Tôi sẽ thoát ra khỏi đây,” gã nói, và bắt đầu bật dậy.
Cô nắm lấy ống quần của hắn. “Gượm đã! Tôi muốn gặp em tôi.”
“Cô ngu ngốc hơn là tôi tưởng nếu cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ mang một đứa trẻ như nó ra ngoài đây.”
Maddie cảm thấy nỗi hoảng loạn đang dâng lên trong cô. Chẳng còn ăn nhằm gì việc bạn của ba cô, Nghe Tốt, đang ở gần cô, không nếu như gã đàn ông không có Laurel. Cô túm lấy ngực áo của gã. “Em tôi đâu?”
“Làm thế quái nào tôi biết được chứ? Tôi chỉ là người đưa tin thôi.” Hắn giật mạnh ra khỏi cô, nhưng cô bắt hắn lần nữa.
“Nó đâu? Ai mới biết về nó? Ai đang có nó?”
“Tôi không biết và tôi không quan tâm.” Hắn huých cô một phát đẩy cô té ngửa ra, rồi bắt đầu chạy lên trên đồi.
Maddie ngay sau lưng hắn. “Ông đã nói rằng ông có em gái tôi ở đây.”
Khi hắn ta đã leo lên ngựa, hắn nhìn xuống cô. “Cô phải mừng vì tôi đã không mang theo nó, với việc hết thảy lũ da đỏ luẩn quẩn quanh đây.”
Cô chộp lấy dây cương của hắn. “Ông không có nó, phải không? Tất cả chuyện này là một sự lố bịch. Laurel đã an toàn ở đâu đó và tôi đã không được báo cho biết.”
Gã đàn ông đút tay vào trong chiếc quần vải bạt của hắn ta. “Đây,” hắn nói, và thảy thứ gì đó xuống đất, rồi giựt phắt dây cương ra khỏi tay cô. “Tôi sẽ gặp cô ở nơi kế tiếp. Hãy đem món gì khác. Hãy đem theo vàng.” Hắn bắt đầu thúc ngựa rời đi, nhưng rồi, với một cái lướt nhìn xung quanh đầy lo ngại, hắn trừng mắt với cô. “Không có gì trong này là việc của tôi, và tôi không quan tâm chút gì tới cô hết, nhưng, tiểu thư, tôi sẽ tặng cô một vài lời khuyên: bọn chúng không thích cái gã sĩ quan cứ chõ mõ vào chỗ này chỗ nọ của cô đó đâu. Chúng không thích chuyện đó một chút nào cả, và nếu gã cứ dính mũi của mình ở nơi nó không thuộc về, thì cô bé nhỏ nhắn sẽ bị giết. Bọn chúng là một lũ ti tiện.”
Maddie chộp dây cương lần nữa. “Chúng đã làm hại nó chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng rồi thì, cô đang vâng lời của chúng nhiều quá nhỉ, phải không?” Với câu đó, hắn thúc ngựa phóng đi và bắt đầu lao về phía tây nhanh hết mức địa hình cho phép hắn ta di chuyển.
Maddie đứng đó, choáng váng trong chốc lát, và sau đó cô bắt đầu điên cuồng tìm kiếm mặt đất bất kể thứ gì gã đàn ông đó đã thảy xuống. Nó không khó khăn để tìm ra. Đó là một chiếc khăn tay vải lanh được thắt lại thành một cái nút. Cô ngồi xuống và, với đôi bàn tay run rẩy, cẩn thận tháo nút buộc ra.
Khi cô đã mở được nó ra, cô hút sạch hơi thở. Ở đó, nằm trên mảnh vải lanh, là chiếc nhẫn nạm vàng và ngọc bích mà Maddie đã gởi cho Laurel từ Ý vừa mới năm ngoái. Mẹ của họ đã viết rằng Laurel đã quá tự hào về chiếc nhẫn tới nỗi cô bé không bao giờ tháo nó ra cả.
Một cách cẩn thận, Maddie cuộn mảnh vải lanh quanh chiếc nhẫn và nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Cô sẽ không khóc; cô thậm chí sẽ không cho phép bản thân mình xúc cảm. Bọn chúng quả thật đã bắt được Laurel.

Cô nhìn những tán cây xung quanh mình trong ánh sáng mờ nhạt. “Nghe Tốt?” cô khẽ gọi, nhưng không ai trả lời. Ngay bay giờ thứ cô muốn nhất là nhìn thấy và nói chuyện với ai đó thân thuộc. “Nghe Tốt,” cô gọi to hơn, nhưng vẫn không có hồi đáp.
Cô chụm môi lại và huýt lên một tiếng bắt chước theo tiếng gọi của chim chiền chiện miền núi, nhưng không có tiếng gọi đáp lại cô.
Khi cô cố đứng dậy, cô phát hiện thấy đôi chân cô đang run rẩy. Lảo đảo, cô tìm đường đến cái cây nơi có cắm mũi tên. Cô rút nó ra và nhìn vào. Nó có hai vết đánh dấu nhỏ xíu trên đó, dấu hiệu của Nghe Tốt.
“Chú đang ở đâu?” cô gào lên, nhưng khu rừng vẫn tĩnh lặng. Tại sao chú ấy không lộ diện ra trước mặt mình, cô nghĩ, và cố giữ tâm trí vào câu hỏi. Bất cứ thứ gì giữ tâm trí cô khỏi Laurel.
Cô chạy về hướng mũi tên từ đó bay đến, nhưng ông ấy không muốn bị nhìn thấy. Khi cô đã cạn hơi, cô dừng chạy. Nếu Nghe Tốt không muốn bị nhìn thấy, không ai trên đời này, thậm chí cả ba cô, có thể tìm ra ông ấy.
Nhưng tại sao, cô tự hỏi. Tại sao ông ấy cứ đi theo cô mà lại không cho cô gặp mặt?
Câu trả lời đến với cô ngay tắp lự. Bởi lẽ có ai đó khác đang ở gần, ai đó Nghe Tốt muốn tránh.
Với suy nghĩ đó cô bắt đầu chạy xuống đồi, trì hoãn chỉ đủ lâu đủ tóm lấy dây cương của con ngựa cô. Nếu Nghe Tốt đang ở gần, vậy thì có lẽ ba cô cũng thế. Cô vấp phải những vết lún với lại cây sồi bụi và chà xát đôi bàn tay lên những tảng đá trong khi cô lao nhanh xuống núi.
Cô thấm mệt và màn đêm buông xuống hoàn toàn khi cô tới được một dòng suối và cho phép ngựa cô uống nước trong khi cô làm đầy lại bi đông của cô. Cô nhìn tất cả xung quanh mình nhưng không thấy ai cả. Bây giờ đã quá tối để có thể nhìn thấy được gì nhiều, và mặt trăng thì chỉ có một phần tư. Ba cô đã dạy cô cách đi lại trong đêm, và cô đã từng nghe những câu chuyện về những người đã du hành trong nhiều ngày, chỉ di chuyển vào ban đêm.
“Đi nào, cậu bé,” cô nói với con ngựa thiến, và cầm dây cương lên. Có vẻ như là lần thứ một ngàn, cô huýt sáo tiếng gọi của chiền chiện núi nhưng không một tiếng hồi âm.
Bởi vì bóng tối, cô phải di chuyển chậm hơn nhiều so với lúc cô lên núi, và với mỗi bước đi được cô cảm thấy tâm tính của mình ngày càng tệ hơn. Cô căng lên và giận dữ về việc Laurel bị bắt đi cũng như tức giận chuyện bạn của cô, Nghe Tốt, một người đàn ông cô quen biết cả đời mình, đang ở quá gần mà lại không chịu đến với cô. Ông ấy đã theo cô bao lâu rồi? Cô nhớ lại Đại úy Montgomery nói rằng rất nhiều người đang bám theo cô. Anh hẳn đã thấy vài dấu hiệu của Nghe Tốt lúc bấy giờ.
Cô vấp phải một hòn đá và ngã úp mặt xuống bụi gai. Khi cô đứng lên lại, cô đang nguyền rủa. Ngay lúc đó cô ghét mọi đàn ông trên trái đất này. Cô ghét những người đàn ông và cuộc luận bàn ngu ngốc của họ về chiến tranh, những người này đã bắt một đứa trẻ để sử dụng trong cuộc chiến mà bọn họ đang cố khơi lên. Cô ghét những người thợ mỏ thích nhìn xuống áo váy của cô nhiều như bọn họ thích nghe cô hát. Và hơn hết cô ghét Ring Montgomery bởi vì…
Cô không chắc tại sao cô ghét anh, nhưng cô có. Một phần trong cô cũng ghét cả ba cô nữa vì cô quá gần gũi với ông và ông đã không đến giúp đỡ cô. Tại sao Nghe Tốt không đi và đem theo ông ấy cùng những người khác? Tại sao-
Cô đang mải đi, quá đắm chìm trong suy nghĩ tới nỗi hoàn toàn bất ngờ khi một cánh tay khỏe mạnh xuất hiện từ bóng tối, ôm vòng lấy eo cô, và một bàn tay bịt miệng cô lại. Hành động đó gây ra một phản ứng tức thì bên trong cô. Nó cứ như thể cô là một thùng chứa thuốc súng và ai đó đã châm ngòi nổ. Đột ngột, cô trở thành một quả bóng năng lượng và cô bắt đầu đá chân, cào cấu và đánh đấm, và cô xoay xở để cắn ngập răng vào lòng bàn tay đang che lấy miệng cô.
“Là tôi đây,” cô nghe Đại úy Montgomery nói. “Chỉ là tôi thôi.”
Nếu đó là để cô bình tĩnh lại, thì nó đã có tác dụng ngược. Khi cô cắn anh và anh buông miệng cô ra, cô bắt đầu hò hét vào anh. “Tôi không muốn anh. Tôi ghét anh. Tránh xa tôi ra.” Cô tiếp tục chiến đấu với anh, đá ra sau với gót chân, đập đập đầu cô vào ngực anh.
Anh quấn tay anh quanh cô, khoanh hai cánh tay của cô vào ngực. Cái này có tác dụng giữ cô khỏi cắn và cào anh, nhưng gót chân cô vẫn tự do để đá, vậy nên anh hạ cô xuống đất và quăng một chân đè lên cả hai chân cô.
“Yên nào,” anh nói xoa dịu khi anh chạm vào khuôn mặt ướt át mồ hôi. “Ổn cả rồi. Bây giờ cô đã an toàn.”
“An toàn?” Cô hét vô lỗ tai anh. “Tôi sẽ an toàn hơn với bọn sư tử núi làm bạn đồng hành trước khi anh tới. Tại sao anh không ngủ đi? Tôi đã sợ mình cho anh đủ liều thuốc phiện để giết chết anh.”
“Nó không đủ. Ở đây rồi, dừng nó lại đi,” anh nói khi cô tính thử cắn anh lần nữa. Anh áp chiếc má ria mép lởm chởm của mình vào bờ má láng mượt của cô. “Giờ tôi đã ở đây với cô và cô an toàn.”
Maddie ngừng chống trả anh vì cô buộc phải thế, vì anh đã vặn chặt cô lại đến nỗi cô không thể nhúc nhích, nhưng cơn thịnh nộ của cô vẫn trào lên bên trong. “Ra khỏi người tôi ngay! Cút đi và để tôi yên. Tôi không cần anh.”
Anh không dịch chuyển ra thậm chí lấy một phân, mà vẫn ôm lấy cô một cách an toàn. “Phải, cô có cần tôi. Hãy nói tôi biết chuyện gì xảy ra. Kể tôi nghe cô đã làm gì, cô đã ở đâu.”
Cô biết mình không thể kể cho anh nghe. Cô không thể kể cho bất cứ ai cả. Ngay cả nếu Nghe Tốt có xuất hiện, cô cũng không thể kể cho ông ấy. “Tôi không thể nói cho anh được,” cô nổi điên lên với anh, nhưng trước sự kinh sợ của cô có một nỗi tắc nghẹn trong giọng nói: “Tôi không thể kể thậm chí với ba tôi.”
Anh xoay đầu lại để nhìn cô. “Cô có thể kể với tôi,” anh thì thầm.

Chính những lời lẽ đó đã khiến những giọt nước mắt bắt đầu. Cô đã cố để nuốt ngược chúng trở lại, nhưng không thể. Cô cố gắng tìm kiếm cơn thịnh nộ của mình một lần nữa, nhưng cô không thể phục hồi lại nó. Thành thật mà nói, cô vui mừng vì được nhìn thấy một con người khác. Cô đã mệt mỏi phải cô độc rồi. “Tôi không thể kể với bất kỳ ai. Không một ai.” Những giọt nước mắt đã chiến thắng, và một dòng chảy như thác lũ đều đặn tuôn ra.
Ring rời khỏi cô và kéo cô vào trong vòng tay của mình. Trong khi giữ lấy cô, anh ngồi dựa lưng vào một cái cây và giữ cô tựa vào anh, vỗ về cô như thể cô là một đứa trẻ. “Cứ tiếp tục khóc đi, cưng. Em xứng đáng được khóc.”
Từ hồi Laurel bị bắt đi, Maddie đã không cho phép mình được khóc nhiều. Cô đã rất dũng cảm và mạnh mẽ như cô tự nhủ với chính mình rằng cô đang thực hiện những việc cần phải được hoàn thành. Nhưng rồi, có lẽ lý do cô có thể can đảm là vì cô đã từng hi vọng, hi vọng rằng Laurel sẽ quay về với cô và rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp cả. Nhưng sau đêm nay hi vọng của cô hầu như đã tan biến.
Ring vuốt tóc cô và ôm lấy cô chặt khít và an toàn trong khi cô khóc. Anh nói rằng giờ cô đã an toàn, và cô thực tình cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Và khi đầu óc cô đã tỉnh táo hơn ở một mức nào đó, cô biết ơn rằng anh đã không phát khùng với cô vì cái tội quay lại dùng thuốc phiện lên anh một lần nữa. Cô cố đẩy anh ra, nếu không vì lý do nào khác hơn là cô cảm thấy rất ngượng ngùng. Cô ngồi lên đùi anh. “Tôi thật xin lỗi, Đại úy. Tôi không thường làm như thế này.”
Anh vén một lọn tóc sau tai cô và trao cô một chiếc khăn tay sạch sẽ. Maddie mừng là bóng tối đã ẩn đi khuôn mặt đỏ ửng của cô. Nguyên cả phần phía trước áo sơ mi và phần lớn áo vét tông của anh đã ướt mèm.
Cô sịt mũi và âm thanh không giống quý cô đó còn làm cô thấy ngượng hơn nữa. “Thông thường tôi tự kiềm chế mình tốt hơn thế này. Tôi…” Cô bỏ dở, không biết nên nói gì. Cô bắt đầu đứng lên khỏi đùi anh, nhưng anh kéo cô trở lại vào trong vòng tay của anh và ôm đầu cô dựa vào ngực mình.
Cô có thử rời đi khỏi anh, nhưng nó không phải là một ý định nghiêm túc để cử động và anh không cần phải ráng quá nhiều sức để giữ được cô với anh. Tim anh áp vào má cô cảm giác thật tuyệt, và trong khi cô nằm lên anh, cô cầu nguyện rằng anh sẽ không một lần nữa bắt đầu yêu cầu cô kể cho anh nơi cô đã đến.
“Tôi không đoán anh có nhiều phụ nữ khóc trên người anh trước đây, phải vậy không, Đại úy? Tôi có thể tưởng tượng hầu hết phụ nữ làm hết sức mình để trình diễn ra mặt bộ mặt tốt nhất của họ với anh. Không được để Đại úy Montgomery đẹp trai nhìn thấy một quý cô theo bất kỳ cách nào khác trừ cách tốt nhất của cô ấy.”
Cô đã cố tình làm cho lời bình luận của mình có hơi chút ác ý-bất cứ thứ gì để cứu cho sự ngượng ngùng của cô đi xa hơn, nhưng anh đã im lặng trong quá lâu đến nỗi cô cảm thấy tội lỗi về sự xấu xa của mình. Cô vẫn nằm lên người anh, lắng nghe nhịp đập tim anh và cố nghĩ về bất kỳ thứ gì ngoại trừ Laurel.
“Thật ra,” anh chậm rãi nói. “Tôi đã từng ôm em gái tôi, Ardis, sau khi Davy chết. Nó đã khóc lúc đó.”
Maddie giữ im lặng, cho phép anh có thời gian để kể cho cô nghe câu chuyện nếu anh muốn. Cô không muốn rời khỏi vòng tay của anh, không muốn dịch ra khỏi anh, và nghĩ về ai đó khác sẽ khiến cho tâm trí cô thoát khỏi Laurel. “Davy là ai?”
“Davy là con trai của một người phụ nữ làm việc cho chúng tôi. Chồng bà ấy đã bị giết trước khi Davy được sinh ra vì vậy chúng tôi trở thành gia đình của cô, và với việc có rất nhiều trẻ con trong nhà chúng tôi, luôn luôn có rất nhiều việc để làm. Em tôi Ardis được sinh ra hai ngày trước Davy, và nó có vẻ như là tự nhiên khi đặt cả hai bọn chúng lại với nhau. Chúng chơi cùng nhau, ngủ cùng nhau, đi những bước đầu tiên bằng cách bám chặt vào nhau.”
Anh nhìn ra vào trong màn đêm và mỉm cười. “Tôi đoán nó có chút kỳ lạ rằng không hiểu làm thế nào chúng được bỏ mặc tự do phát triển, nhưng mẹ tôi mỗi năm là cho ra đời một đứa nhóc, và tôi đoán mọi người đã thấy biết ơn rằng ít nhất hai đứa nhỏ không cần sự chú ý liền tù tì của họ. Là anh hai, với cả một đám em trai loắt choắt bám theo, tôi rất mừng khi có bớt đi một người quấy rầy mình.”
Anh hít một hơi và đặt tay anh lên tóc Maddie và bắt đầu vuốt ve nó. “Ba năm trước, khi Ardis được mười bảy, tôi nhận được một lá thư từ nó hỏi rằng liệu tôi có thể trở về nhà dự đám cưới của nó với Davy hay không. Với hai đứa chúng nó, một đám cưới dường như quá hạ thấp đến cực điểm. Tôi không chắc là mình thậm chí từng thấy một đứa mà không có đứa kia.” Anh mỉm cười lần nữa. “Cô nên gặp chúng kìa! Chúng cứ như một thế giới đối với chính chúng vậy. Chúng nói chuyện với nhau không ngớt, nhưng khi ai đó khác thử nói chuyện với chúng, chúng không nói lấy một lời. Tôi rất mừng khi Ardis bảo tôi đến dự đám cưới của nó bởi lẽ, nói thật với cô, tôi không chắc nó biết bất kỳ ai trừ Davy đang sống.”
“Anh trở lại?”
“Phải, tất nhiên. Tôi trở lại Warbrooke ba ngày trước lễ cưới. Mẹ tôi ở trong tình trạng rối loạn vì Ardis là đứa con đầu tiên của mẹ làm kết hôn. Ardis là người bĩnh tình nhất trong cả đám. Thời gian duy nhất nó thể hiển bất kỳ sự xúc động nào là khi mẹ tôi bảo với nó không thể gặp Davy trong vòng hai mươi bốn giờ trước lễ cưới. Tôi không nghĩ Ardis đã từng đi nhiều hơn một tiếng đồng hồ trong đời nó mà không có Davy ở bên cạnh, và nó rất không lấy làm thích cái ý tưởng phải thiếu vắng Davy. Tôi nghĩ rằng nếu nó được quyết định mọi thứ, nó sẽ thà hoãn lễ cưới lại còn hơn là thiếu vắng Davy trong suốt nguyên một ngày.”
Anh tạm ngưng chốc lát. “Cả Davy cũng không thích ý tưởng chia cách. Cậu ấy không nói nhiều-cậu ấy chưa bao giờ nói-nhưng chúng tôi nghĩ rằng đó là tại sao cậu ấy lại một mình bơi thuyền ra Đảo Ma.”
“Đảo Ma?”
“Warbrooke là mũi của một bán đảo và có những hòn đảo cách đấy không xa. Người ta đồn Đảo Ma bị ám bởi hai người đàn ông, một trong số họ đeo một cái mặc nạ đen. Những cậu bé hay mang những cô bé tới đó để hù cho chúng sợ.”
“Anh có không?”
“Không.”
Anh lại im lặng, không nói gì, chỉ ôm lấy cô và vuốt tóc cô.
“Chuyện gì đã xảy ra với Davy?”
“Chúng tôi không biết. Cậu ấy không bao giờ trở về nữa. Khi cậu ấy không xuất hiện cho lễ cưới chúng tôi biết rằng đã có điều gì đó sai trái. Davy sẽ không bỏ rơi Ardis. Mọi người bắt đầu tìm kiếm. Em trai tôi Jamie tìm thấy chiếc thuyền nhỏ có gắn mái chèo của Davy. Nó đã bị mắc trên một cọc đá ở vùng phía bên kia của Đảo Ma. Nhưng không có dấu hiệu gì của Davy cả.”
“Ardis đã tiếp nhận tin tức này như thế nào?”
“Nó đã rất, rất bình tĩnh. Mọi người xung quanh khác đều khóc lóc, không ngủ, chỉ ăn đủ để giữ chúng tôi còn sống khi chúng tôi tìm kiếm cậu ấy, nhưng Ardis vẫn bất động và lặng lẽ, không nói bất cứ gì. Vào ngày thứ ba sau cái hôm mà lễ cưới đã định là phải diễn ra, xác của Davy trôi dạt vào bở.”
“Chuyện gì đã xảy ra cho cậu ta vậy?”
“Chúng tôi không bao giờ biết được. Sau ba ngày trong nước, thân xác đã bị biến dạng và những con cá…”
“Tôi hiểu. Còn về Ardis? Cô ấy có khóc lúc đấy không?”

“Không, lúc đó nó không hề khóc. Mẹ tôi đi báo tin cho nó và Ardis tiếp nhận nó rất tốt. Mọi người đều nhẹ nhõm-đó là, cho đến ngày tiếp theo vào bữa ăn sáng, khi Ardis cứ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Ai đó hỏi nó đang chờ cái gì và nó nói nó không thể tưởng tượng điều gì đã giữ chân Davy.”
“Thật khủng khiếp.”
“Phải, chính thế. Không ai biết phải làm gì cả. Trong hai ngày tất cả chúng tôi thập thò quanh nhà, sợ hãi rằng Ardis đã bị mất trí. Tôi biết tất cả mọi người đều có ý tốt khi họ quá bảo bọc chăm chút cho nó, nhưng tôi đã trải qua một ít thời gian trong quân đội và tôi đã nhìn thấy vài thứ.”
“Như là?”
“Những thứ tôi không muốn nhớ, càng không muốn nhắc lại. Nhưng tôi đã thấy những người phụ nữ, cũng như đàn ông, những người đã phải chứng kiến những điều kinh khủng xảy đến với người họ yêu quý. Họ cũng đã cố gắng hết sức có thể để ngăn ngừa bất cứ thứ gì xảy ra.”
“Anh đã làm gì?” cô hỏi, cảm thấy rằng anh là những đã giúp Ardis.
“Tôi đem nó đi gặp xác Davy.”
Cô chuyển mình để nhìn vào anh. “Cái xác của cậu ta mà cá đã…”
“Ừm. Tôi nghĩ nó sẽ bị sốc để đối mặt được với thực tại.”
“Có không?”
“Không. Nó nhìn vào cái xác nhưng nó không thấy gì cả. Nó nói rằng nó phải trở về nhà ở đó khi Davy quay lại từ Đảo Ma.”
Anh hít một hơi. “Gia đình tôi đã khá giận dữ với tôi khi tôi trở về nhà. Họ nghĩ Ardis nên ở trên giường. Chỉ là một cảnh tượng đáng sợ và tất cả mọi người đều về phe của nó và chống lại tôi. Cô có lẽ sẽ cho tôi là một tên quái vật và muốn làm tổn thương em gái chính mình.”
Cô có thể nghe thấy nỗi đau đớn vẫn chất chứa trong giọng của anh.
“Cuối cùng mẹ tôi là người đã hỏi tôi muốn làm gì với Ardis, và tôi nói rằng tôi muốn đẫn nó đi cùng tôi tới Đảo Ma, chỉ hai chúng tôi. Mẹ tôi đóng góp thức ăn và chăn mềm cho bọn tôi và, trong khi mọi người khác phản đối, tôi chèo thuyền đưa Ardis ra ngoài đảo.”
“Anh đã nói gì với cô ấy?”
“Tôi ban đầu không biết phải nói gì, những mỗi lần nó nhắc tới Davy tôi bảo nó cậu ấy đã chết. Nó mặc kệ tôi. Nó hành động như nó vẫn luôn làm, nhưng có một sự hoang dại chắc chắn trong mắt nó mà tôi chưa từng thấy trước đây. Vào ngày thứ ba tôi không thể chịu đựng nó thêm nữa. Nó nhắc đến Davy và tôi túm lấy nó, xóc nó và hét vào nó rằng Davy đã chết và rằng cậu ấy sẽ không bao giờ trở lại lần nữa.”
Anh giữ chặt Maddie vào sát anh hơn. “Ardis bắt đầu chống trả lại tôi, chiến đấu với tôi dữ dội như bất kỳ ai đã từng chiến đấu trước đây. Nó muốn bỏ chạy khỏi tôi. Tôi không biết nó muốn làm cái gì nếu nó thoát đi được, nhưng tôi sẽ không thả ra nó để biết được. Tôi gắng giữ lấy những móng tay của nó khỏi mặt tôi, và khi nó cứ đá tôi, tôi ngồi lên chân nó và tháo giày của nó ra.”
Maddie nhìn lên anh, nhưng anh đẩy đầy cô trở xuống lại.
“Tôi không biết nó đã chiến đấu trong bao lâu, nhưng nó mất hết một lúc. Một giờ hoặc có lẽ hơn. Tôi nghĩ nó đã thấm mệt, vì vậy tôi thả lỏng sự kiềm giữ của mình lên nó và nó trượt đi khỏi tôi mau lẹ như một con lươn vậy. Tôi đoán những giác quan của tôi đã bị cùn hoặc gì đó, vì nó đã lẻn được ra sau lưng tôi và đập tôi bằng cái gì đó. Nó làm mê mụ tôi, đánh ngất tôi đi trong khoảng vài phút.
“Cô ấy đã làm gì?” Maddie cảm thấy trái tim cô đập thình thịch trong mối thương cảm dành cho cô gái.
“Tôi nghĩ nó tính tự nhấn chìm bản thân, vì nó đang bởi vì hướng đất liền. Mất một chốc để tôi tìm ra nó, và khi đó nó đã quá xa đến nỗi tôi không chắc liệu đó có phải là đầu của nó mà tôi thấy hay là một cái bẫy tôm hùm. Tôi đi theo sau nó. Nó là một tay bơi nhanh nhẹn, dai sức và tôi nghĩ tôi sẽ không thể bắt kịp nó.”
“Nhưng anh đã.”
“Tôi đã. Và khi nó bắt đầu đánh nhau với tôi trong nước, tôi kéo mạnh nó lên và tống vào hàm nó một cú, làm nó bất tỉnh, rồi bơi ngược về đảo với nó. Cả hai đứa tôi đều đang chết cóng, và tôi biết không có thời gian để nhóm lửa, vậy nên tôi cởi bỏ áo quần của nó và của tôi, đến tận da, kéo nó lên trên đùi tôi, quấn lấy bốn cái mền xung quanh chúng tôi và cố gắng để cơ thể ấm lên.”
“Và đó là khi cô ấy khóc,” Maddie nhẹ nhàng nói.
Anh không nói lời nào trong một lát. “Khi nó tỉnh dậy nó nói nhỏ nhẹ tới nỗi tôi khó mà nghe được nó. Nó bảo rằng nó và Davy đã quyết định đợi đến khi chúng kết hôn trước khi làm tình với nhau. Chúng quyết định rằng chúng đã biết lẫn nhau quá nhiều đến nỗi chúng sẽ giữ lại một điều cho sau này. Nó nói rằng nó đã luôn luôn biết khi nó ngồi đó, khỏa thân, trong vòng tay của một người đàn ông trần trụi, đó sẽ là trong vòng tay của Davy, chứ không phải trong tay của anh trai nó và chắc chắn không phải trong tay của người anh trai xấu xí nhất của nó.”
Maddie không nhìn anh, bởi cô biết có những giọt nước mắt trong mắt anh cũng như trong giọng nói của anh vậy.
“Sau đó Ardis đã khóc. Nó khóc cả ngày còn lại và phần lớn buổi tối. Tôi nhóm lửa và hong khô quần áo của chúng tôi, mặc đồ vào và nó vẫn khóc. Tôi cho nó ăn một ít tôm hùm nhưng không gì khác nữa. Nó-”
Anh bỏ ngang, và Maddie biết anh không thể nói về nó thêm được nữa. Cô nhấc cánh tay mình lên vòng quanh cổ anh và kéo mặt anh xuống để nó vùi vào trong cổ cô. “Tôi thật sự lấy làm tiếc, thật sự rất tiếc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.