Đọc truyện Đóa Hoa Sơn Dã – Chương 9
Trong khi Maddie đang được khiên trên vai của những người đàn ông, cô ráng nín thở vì cuộc sống tươi đẹp. Cô có thể ngửi thấy mùi hôi thối của rượu uýt-ky trộn lẫn với mùi cơ thể không được tắm rửa bốc lên từ bọn họ. Chuyện này không phải giống như việc bị những sinh viên Nga kéo xe ngựa của cô, bởi những người này đang quá say xỉn đến nỗi chỉ cần một rủi ro là họ có thể đánh rớt và dẫm đạp lên cô. Họ đang quá đắm chìm trong rượu đến nỗi nếu họ có làm rớt cô, chắc hẳn sẽ mất một tiếng đồng hồ trước khi họ nhận ra nó. Tương tự, cô cũng lo lắng vài người trong bọn họ sẽ nghĩ là cô có ý định giống như trong buổi trình diễn của cô và sẽ tin rằng cô chính là Carmen.
Thật là nhẹ nhõm khôn xiết khi cô trông thấy Đại úy Montgomery đang dọn đường xuyên qua đám đông tới chỗ cô. Anh cao hơn ít nhất một cái đầu so với những người đàn ông khác, và anh là một người đang thực thi nhiệm vụ, vì vậy anh có lẽ sử dụng nhiều sức lực hơn cần thiết. Trong khi cô chôn chặt những ngón tay vào mái tóc của một trong những người đàn ông khiên cô và cố hết sức để giữ yên chỗ, cô nhận ra mình sẽ không phiền gì nếu Đại úy Montgomery có mở đường tiến đến cô bằng cách dụng một khẩu đại bác.
Khi anh tới gần cô, cô có thể thấy rằng anh đang rất giận dữ, nhưng khi anh đặt tay mình lên cô, cô không hề do dự. Cô thả mái tóc của người đàn ông khiên cô ra và rơi thẳng vào trong vòng tay của Đại úy Montgomery. Cô úp mặt mình vào phần vải len cừu của chiếc áo vét-tông của anh và rúc sát vô người anh chặt hết mức có thể. Cô có thể nghe nhịp tim anh đập dưới những tiếng la hét điên cuồng của những người thợ mỏ, nhưng cô cũng nghe ra được vài tiếng la khác và không cần phải nhìn cũng biết rằng Toby, Sam và Frank đã có mặt ở đấy.
Đại úy Montgomery bế cô trở lại căn lều mà Sam đã dời nó khuất bên trong những rặng cây trong suốt buổi trình diễn của cô, tránh xa khỏi những khu trại của đám thợ mỏ.
Anh thả rơi cô lên chiếc giường với không nhiều sự dịu dàng cho lắm, rồi xoay lưng lại với cô và rót một ít uýt-ky. “Đây,” anh nói, đưa chiếc ly ra cho cô.
Anh không thể quá cáu giận nếu anh còn có thể cho mình thức uống, cô nghĩ. Cô hớp một ngụm, sau đó anh giật ly rượu ra khỏi tay cô và tự mình uống lấy chỗ uýt-ky.
“Cô không xứng đáng nhận chút nào cả và tôi không tin tưởng bất kỳ loại uýt-ky nào mà cô giữ ở bên mình,” anh nói, quắc mắt nhìn xuống cô. “Cô đã dựng ra ngoài đó một cuộc triển lãm ra trò đấy. Cái Bà Branchini đó của cô đã dạy cô như thế ư?”
“Nó được hoàn thành hoàn toàn là nhờ vào những bản năng của chính tôi.” Cô cười với anh. “Anh có thích nó không?”
“Tôi mừng là những gã đó không thể hiểu được ca từ của những bài hát. Tình yêu Gypsy, thế đấy.” Anh quay đi để rót đầy lại chiếc ly.
Cô tựa lưng trên giường, chống mình lên khuỷu tay. Áo cánh của cô vẫn đang mở, chiếc nịt ngực của Edith đang phô ra, và cô chỉ vừa mới nhận ra rằng với những cánh tay của cô dựa ra đằng sau như chúng hiện giờ, bộ ngực của cô căng phồng lên còn hơn là cả thú vị nữa. “Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế trước đây. Tôi nghĩ mình đã làm còn hơn cả tốt nữa, anh thấy có phải không?”
Anh quay lại và một chút uýt-ky bị sánh ra khỏi chiếc ly khi anh nhìn vào cô.
Cô mỉm cười đầy vẻ ngây thơ vô tội theo cái cách mà cô đã được biết.
“Nếu cô cứ tiếp tục đùa với lửa, có ngày cô sẽ bị phỏng đấy.”
“Ồ? Và ai sẽ đổ thêm dầu vào lửa của tôi đây?”
“Không phải tôi, nếu đó là điều cô đang ám chỉ.”
Câu nói đó dội một gáo nước lạnh vào người cô. Cô ngồi dậy. “Tôi nên biết là mình sẽ không nhận được một lời khen nào phát ra từ anh.”
“Phải đó là điều cô muốn không? Cô hát hay tuyệt trần. Tôi chưa bao giờ nghe được thứ gì như thế trong cuộc đời của tôi. Mỗi một nốt giống như một viên ngọc báu được ban tặng cho trái đất vậy.”
Cô chớp mắt vài lần, nghe thấy sự chân thành trong âm giọng của anh. “Nhưng còn về diễn xuất của tôi thì sao?”
“Diễn xuất?” Anh khịt mũi. “Cô đã không diễn xuất. Mà cô là Carmen.” Anh đưa cho cô một cái nhìn hết lên rồi xuống. “Nhưng giờ cô có thể ngưng lại rồi đấy.”
Cô kéo mạnh chiếc áo cánh của cô lại với nhau và rời khỏi giường. “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giải cứu tôi khỏi những người thợ mỏ, Đại úy, nhưng giờ tôi muốn chuẩn bị đi ngủ, vì thế có lẽ anh nên rời đi.”
“Tôi sẽ không đi bất cứ đâu tối hôm nay. Tôi sẽ không để cho cô thoát khỏi tầm mắt của mình.”
“Anh không thể qua cả đêm với tôi.”
“Không, không phải là qua cả đêm với cô, ít nhất là không phải như cái cách nó được nói ra. Tôi sẽ cố gắng giữ những đàn ông đó, những người mà cô làm hết sức mình để cám dỗ khỏi tiến vào đây và mang cô đi. Sam, Frank và Toby sẽ ngủ ngay ở bên ngoài.”
Chuyện này khiến Maddie cảm thấy mình còn hơn cả một người đàn bà đáng khao khát phi thường nữa.
“Cô có thể ngừng trông quá tự mãn như thế được rồi đấy. Tôi hi vọng là không ai sẽ bị thương.”
“Tôi cũng thế, và tôi chắc chắn họ sẽ không cùng với anh ra canh chừng cho tôi.” Cô mỉm cười với anh. “Bọn họ thích tôi, phải không?” Cô bắt đầu ngâm nga vở “Habanera” và, với váy của mình được vén lên, cô xoay vòng quanh trong lều như thể là cô đang nhảy múa.
Anh ngắm nhìn cô, cau mày. “Cô muốn những người đàn ông như bọn họ thích cô ư?”
“Anh không hiểu đâu.”
“Giải thích nó cho tôi.”
Cô cầm lấy chiếc ly rỗng từ tay của anh, rót đầy nó, và rồi uống cạn. “Người ta cứ có những ý tưởng kỳ quặc như vậy về những ca sĩ opera. Họ cứ nghĩ chúng tôi không hoàn toàn là con người, như thể chúng tôi là những sinh vật gần gũi với thánh thần hơn là máu và xác thịt. Họ cứ nghĩ giống y chang anh vậy đó, rằng chúng tôi được sinh ra là để ca hát và như thế mọi thứ đều dễ dàng đối với chúng tôi. Họ không thấy rằng chúng tôi cũng là con người và rằng chúng ta cũng muốn những thứ giống như tất cả mọi phụ nữ đều muốn.”
Anh bắt lấy eo của cô, kéo cô lại gần anh. “Còn cô thì muốn gì, hả Maddie? Trở thành một ca sĩ phòng trà người trương ra phần bên trên của một chiếc áo nịt ngực siêu nhỏ?”
“Không, tôi muốn thứ tôi có, nhưng tối nay nó thật… tôi không biết nữa, nó thật là hay khi được mến mộ bởi những nét nữ tính của mình chứ không phải chỉ bởi do giọng hát.”
“Nhưng giọng hát của cô-”
Cô đẩy mình ra khỏi anh. “Tôi biết giọng ca của tôi tuyệt diệu. Tôi muốn biết là những người đàn ông thích… tôi muốn biết họ có thích tôi cũng như là một người phụ nữ hay không. Và họ có thích.”
“Làm sao mà cô có thể nghi ngờ chuyện đó chứ?” anh hỏi một cách êm ái.
Cô quay sang nhìn anh, và bỗng chốc cô lại là Carmen, cô gái xì gà đầy ham muốn người biết rằng cô ấy có quyền lực lên đàn ông. Cô muốn anh nắm lấy cô trong vòng tay, hôn cô, có thể là sẽ làm tình với cô luôn cũng được.
“Để dành những sự quyến rũ cho đám gã thợ mỏ của cô ấy,” anh nói, và xoay mặt đi.
Maddie cảm thấy như thể cô bị đạp trong bao tử, và phải mất một lát sau mới hồi phục lại hơi thở của mình được. Cô bước tới chiếc giường. “Tôi không muốn anh tại đây tối nay, Đại úy. Nếu anh cảm thấy tôi không an toàn, vậy gửi Toby hay Frank hay Sam ở lại với tôi.”
“Sau màn trình diễn của cô làm tối nay, tôi sẽ không tin tưởng cả cha của chính tôi ở đây một mình với cô. Luôn cả ông nội của chính tôi.”
“Nhưng tôi thì lại an toàn tuyệt đối với anh, phải vậy không, Đại úy?” Trước sự kinh hoảng của mình, cô có thể cảm thấy những giọt nước đang bắt đầu hình thành nên trong khóe mắt.
Tối nay, trong khi cô đang hát về người sĩ quan quân đội mà Carmen phải lòng, cô biết rằng cô đang hát cho người sĩ quan quân đội này, người mà đang dần dần lắp đầy tâm trí của cô.
“Tôi sẽ bảo vệ cô bằng cả mạng sống của mình, nhưng cô phải tin tôi.”
“Tôi tin anh bằng cả mạng sống của mình, nhưng-” Cô bỏ dỡ, cảm xúc tối nay đã quá nhiều đối với cô. “Hãy để tôi yên một lúc đi, làm ơn.”
Anh bước ra sau cô, rồi xoay cô lại và kéo cô vào trong vòng tay của mình. Cô vùng vẫy lại anh. Anh sẽ không chạm vào cô khi cô muốn anh làm vậy, nhưng giây phút mà cô không thể chịu đựng ánh mắt của anh được nữa, anh ôm chặt lấy cô. “Tôi ghét anh.”
“Không, cô không.” Anh vuốt tóc cô. “Cô không biết mình cảm thấy như thế nào về tôi đâu.”
“Nhưng tôi đoán là anh biết chắc?” cô tức giận hỏi.
“Tôi cho là mình biết rõ hơn cô đấy.”
Cô đẩy anh ra. “Anh nói tôi phù phiếm, nhưng chính sự phù phiếm của anh mới không có giới hạn ấy. Tôi hình dung là anh nghĩ tôi chú ý tới anh. Chà, tôi không. Tôi không chú ý gì tới anh hết á.”
“Cô chắc chắn trông như là cô không thèm chú ý gì tới tôi khi tôi mở đường xuyên quá những gã đó để đến chỗ cô tối nay. Tôi chưa từng thấy sự vui sướng như vậy trên gương mặt của một người khi tôi giở tay mình ra cho cô và cô rơi thẳng vào nó với sự tin tưởng hoàn toàn và tuyệt đối.”
“Tôi sẽ đến với bất kỳ ai mà tôi biết. Những người đàn ông vác tôi không giữ cho tôi được thăng bằng cho lắm.”
“Ồ? Từ cái khoảnh khắc những gã đó nâng cô lên, Sam ở cách cô chưa đầy nửa mét, và bởi ông ta hơi cao hơn tôi một chút, vậy tại sao cô lại không thấy và đến với ông ta?”
“Tôi có thấy ông ấy,” cô nói dối. “Tôi chỉ không chọn đến chỗ ông, tất cả chỉ có thế thôi.”
Cái cách anh cười toe toét khiến cô quay mặt đi.
“Tôi tự hỏi liệu ta có thể ngừng tranh cãi vừa đủ lâu để cô có thể băng bó cho tôi được không? Tôi đang bị chảy máu.”
“Cô xoay vòng anh lại, ngay lập tức đặt tay lên thắt lưng anh và quay anh tới lui. “Ở đâu thế?” Có một miếng băng ở sau lưng anh và phần trên của chiếc áo sơ mi anh mặc đã bị cắt.
“Ôi, Ring, anh cái đồ ngốc nghếch. Nó trông nghiêm trọng đấy. Sao anh không nói gì hết vậy? Có ai đó đã chém dao lên người anh à?” Cô liếc lên nhìn anh và thấy cái cách anh mỉm cười. “Không phải thế nghĩa là tôi có bận tâm chút nào đâu nhé. Tôi không hề. Tôi sẽ giúp bất kỳ ai trong số những người của tôi, kể cả những người mà tôi không thích. Ôi, dừng ngay cái việc cười ngạo và cởi áo ra nào. Tôi có những miếng băng ở trong rương.”
“Cô sẽ làm bất cứ chuyện gì để khiến tôi cởi đồ, phải không?”
“Thật lòng mà nói, tôi thích vẻ ngoài của anh hơn là những thứ thoát ra từ miệng anh đó.”
Cô nhìn thấy anh rụt người khi anh rút những cánh tay của mình ra khỏi chiếc áo. “Ngồi đi,” cô ra lệnh, và anh làm theo.
Cô đã từng băng bó cho đàn ông trước đây và biết một ít về những vết sẹo. Vết cắt không sâu, và cô không cần phải khâu nó, nhưng nó bám đầy bụi bẩn. “Anh đã làm gì, lăn trong một chuồng heo sau khi bị chém hả?”
“Đại loại thế. Ai đó đánh vào gối của tôi và tôi khuỵu xuống, sau đó khoảng ba hay bốn chục kẻ khác bước qua người tôi.”
“Tôi thấy anh ngã, những không thể làm gì được.”
“Và tôi nghe cô hét gọi tên tôi. Tôi xin lỗi không thể đến với cô ngay,” anh nhẹ nhàng nói.
Cô nhìn lại anh, nhưng những con mắt của anh đang ở trên phần khuôn người của cô, chỗ mà phồng lên phía trên của chiếc áo nịt ngực. Giờ thì anh ta đang nhìn mình cơ đấy, cô nghĩ thầm một cách giận dữ, và rưới rượu uýt-ky lên vết cắt.
Anh đứng thẳng dậy, rút lại hơi thở. “Nhẹ tay một chút, nếu cô không phiền.”
“Tôi đang rất dịu dàng đúng mức anh xứng đáng nhận được đây.”
“Vậy thì tôi xứng đáng mức tốt nhất. Nếu không phải nhờ tôi, cô hẳn đang phải ở trong lều của một tên thợ mỏ nào đó ngay lúc này, dưới sự nhân từ của nửa tá gã đàn ông.”
Cô bước lùi khỏi anh. “Tối thiểu bọn họ cũng còn biết tôi là một phụ nữ. Chí ít họ sẽ không nhìn tôi với vẻ châm biếm.”
Anh đặt tay mình lên cạnh khuôn mặt của cô, vùi nó dưới mái tóc cô, ngón tay cái của anh đặt trên khóe miệng cô. “Bộ cô không hiểu gì hết sao? Không chút nào ư? Cô là người phụ nữ đáng khao khát nhất tôi đã từng gặp trong đời mình đấy. Giữa cơ thể của cô và giọng hát đó của cô, tôi-đừng bao giờ bận tâm tôi cảm thấy gì, nhưng tôi không muốn cô nếu cô chỉ muốn bất kỳ người đàn ông nào. Tôi muốn cô chỉ khi cô cũng muốn tôi. Tôi, Ring, không phải Đại úy Montgomery, không phải một người đàn ông cô không tin tưởng, không phải người đàn ông mà cô xem như là kẻ thù. Cô quá sức quan trọng cho bất cứ thứ gì ít hơn điều đó.”
Có quá nhiều phần cơ thể anh đang để trần, quá nhiều phần cơ thể cô đang phơi bày ra, và họ đang quá gần sát với nhau. Cô lùi xa khỏi anh. “Anh muốn tin tức từ tôi.”
“Tôi muốn hàng đống thứ hơn thế từ cô.”
“Hát cho anh nghe?” cô thì thầm.
Anh thở dài và xoay mặt đi. “Cô có nghĩ vết cắt này cần phải khâu lại không?”
“Không.” Cô đang bấm loạn bởi những từ ngữ của anh, không hiểu hoàn toàn những điều anh đang nói. Thực tế, cô càng ở quanh anh nhiều, cô càng hiểu ít hơn về anh. Cô không muốn bàn thêm về bất kể thứ gì mà họ đang nói chuyện nãy giờ nữa.
“Ai là người đàn ông đã hát với tôi thế?” cô nói khi cô bắt đầu băng bó vết cắt trên lưng anh, quấn những mảnh vải lanh vòng quanh vai, dưới cánh tay và chéo qua lưng anh. Cô cố gắng lờ đi cái cách bầu ngực gần như trần trụi của cô cọ xát lên tấm lưng và khuôn ngực trần của anh khi cô cúi quanh người anh.
“Tôi không có nhiều thời gian, và, nếu cần phải nói sự thật, tôi khó có thể nhấc đôi mắt của mình ra khỏi quanh cảnh mà cô đã tạo ra cho chính cô, nhưng, từ những gì mà tôi thu thập được, ông ta là một gã say rượu trong một cái thị trấn say xỉn. Đến từ một nơi gọi là Desperate.”
“Giọng ca không tệ lắm. Tôi không thể hình dung được từ đâu ông ấy có thể biết được nhạc của vở Carmen. Tôi chưa bao giờ nghĩ là nó đã từng tới miền tây này. Rồi đó, cái này có thể cầm máu được cho anh.”
Anh nắm lấy bàn tay của cô. “Cảm ơn cô.” Anh nhìn vào nó, rồi lật ngửa nó lên và hôn vào lòng bản tay, giữ nó trong chốc lát dưới làn môi của mình. Cô đặt tay cô lên mái tóc đen, dày của anh. Khi anh nhìn lên cô, cô cảm thấy đầu gối mềm nhũn đi một chút. “Tối nay cô thật là tuyệt. Tôi nghĩ rằng cô đã thay đổi một vài cảm nhận về opera rồi đấy.”
Bây giờ cô đã cách đủ xa khỏi cuộc biểu diễn của mình để nhớ lại nó với nỗi ngại ngùng-bao gồm cả màn trình diễn của mình ở trong lều với anh. “Tôi sợ là tôi đã đi lố đà một chút theo hướng khác. Tôi e họ sẽ có một quan điểm mới về opera cũng tệ hại như cái quan điểm cũ của họ.”
“Họ chắc chắn sẽ nghĩ về những ca sĩ opera theo cách mới.” Anh nhìn chòng chọc vào bộ ngực của cô chỉ cách gương mặt anh khoảng năm xăngtimet.
Maddie gần như nhảy dựng lên khỏi anh và kéo áo của cô lại. “Tôi không biết cái gì đã nhập vào mình nữa.”
“Carmen,” anh nói, rồi vươn vai, những bàn tay của anh chạm vào vạt lều. “Nhưng tôi mừng là cô đã trở lại. Carmen không phải là kiểu phụ nữ mà tôi sẽ chọn. Nói tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong vở opera?”
“Don José giết chết cô ấy.”
“Tôi cũng đoán chừng thế. Cô sẵn sàng lên giường rồi chứ? Cô có lẽ sẽ muốn thức cả đêm, nhưng tôi thì cần giấc ngủ của tôi.”
Cô đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh ta có ý gì khi nói, “kiểu phụ nữ mà tôi sẽ chọn” vậy nhỉ?
“Bộ cô tính mặc thứ đó lên giường hả?”
Câu nói khiến cô bừng tỉnh. “Anh mong tôi sẽ cởi đồ trước mặt anh đấy à?”
“Từ những thứ cô đang mặc tối nay, tôi mong cô sẽ mặt thêm đồ để đi ngủ. Có muốn tôi giúp cô với những nút buộc không?”
“Anh đặt một tay lên người tôi hoặc trang phục lót của tôi và tôi sẽ cho anh một vết sẹo khiến cho cái ở trên lưng anh sẽ chẳng ăn nhằm gì nữa hết.”
“Có lẽ chuyện này xứng đáng đấy. Tôi sẽ xem xét lại nó.”
“Ra khỏi đây ngay và gọi cho hầu gái của tôi.”
“Tôi rất giỏi với những nút buộc trên áo ngực.
Được rồi, nhưng khi nào cô chuẩn bị đi ngủ, tôi sẽ trở lại đây. Hiểu rồi chứ?” Anh không cho cô thời gian để đáp lời trước khi anh bước ra khỏi lều.
Maddie ngồi xuống chiếc giường. Cô không hiểu chút gì về anh ta hết. Một phút trước cô gần như quăng cả bản thân mình vào anh và anh phớt lờ cô đi, rồi phút sau anh lại đề nghị cởi quần áo giúp cho cô.
Mất vài khoảnh khắc trước khi cô nhận ra Edith đang đứng trước mặt cô thầm thì.
“Em lấy được nó rồi.”
“Lấy được cái gì?” Maddie hỏi.
“Món trái cây chị yêu cầu đó. Dù vậy em đã phải trả rất nhiều ấy.”
Maddie vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì và chỉ nhìn Edith.
“Anh ta lại khiến chị quên mất cô en gái bé bỏng nữa rồi hả? Nếu một người đàn ông có thể làm một người phụ nữ lãng trí, anh ta cũng có thể, nhưng em không thể nói là anh ta có hứng thú với phụ nữ.”
“Bởi vì anh ta không có hứng thú với em?”
“Đang ghen đấy à? Em chưa bao giờ thấy chị tỉnh dậy đầy hạnh phúc sau một đêm với anh ta. Hay tối nay là đêm đầu tiên chăng? Lần này chị chắc chắn là diễn cho anh ta.”
“Giúp chị cởi đồ nào, và chị không diễn cho anh ta. Chị chỉ đơn giản hát và đóng một vai mà nó cần phải đóng như thế. Nó chỉ là về-”
“Chị không cần phải giải thích bất cứ điều gì về nó với em hay ai khác đâu. Một người mù cũng có thể thấy được là chị đang hát về cái gì. Cái cách chị chà xát người trên cây cột đó và nhìn Đại úy Montgomery. Mmmm-hmmm! Lúc nào đó em sẽ thử làm thế xem sao.”
Maddie có thể cảm thấy mặt cô đang chín rực lên và mừng là chiếc áo ngủ đang choàng qua đầu cô.
“Chị có muốn món trái cây này hay không đây?”
Maddie phải mất giây lát mới nhớ ra là Edith đang nói về chuyện gì. Sáng sớm ngày mai cô sẽ phải rời khu trại, một mình, và làm một cuộc hành trình dài leo lên ngọn núi để gặp gã đàn ông và truân chuyển thư. Và nếu cô làm theo mọi thứ hắn ta căn dặn và làm tốt, cô sẽ gặp được Laurel.
“Chị vẫn muốn nó, hay chị sẽ chỉ yêu cầu anh ta để chị đi?”
Hôm qua Maddie đã quyết định con đường duy nhất để đi xa khỏi Đại úy Montgomery là phải làm gì đó sẽ ép anh để cô một mình đi gặp gã đàn ông đang giữ Laurel. Cô biết không có ích gì khi cứ cố nói chuyện với anh. Anh sẽ tự biến bản thân thành người trôm nom của cô, và anh sẽ không từ bỏ công việc đó.
Ngồi trong xe ngựa hàng giờ hôm qua, nghĩ mãi cô vẫn không ra được gì sáng lán hơn là một lần nữa sử dụng thuốc phiện. Nó sẽ đẩy anh khỏi ngán đường trong một khoảng thời gian dài tốt đẹp, cho Maddie đủ thì giờ mà cô cần để vượt trước anh, và Edith hình như có một nguồn cung cấp vô tận của cái món đó. Maddie đã hình thành nên một kế hoạch khả dĩ đủ để lừa anh xơi thuốc phiện trong một món trái cây khô nào đó.
“Có,” cô nói một cách êm ái. “Chị vẫn cần đến món trái cây.” Khi nói ra điều đó, cô cảm thấy thật sự tồi tệ. Nó đã chẳng làm cô bận tâm trước đây khi cô nhìn anh uống chai uýt-ky pha lẫn thuốc phiện đó và hiện tại, nếu có chút nào, thì anh là một mối phiền toái và chướng ngại còn lớn hơn cả lúc trước nữa. Nhưng kể từ đó anh đã từng giải cứu cho cô khỏi những người thợ mỏ đã bắt cô và muốn nghe cô hát. Anh đã phục trang cho bản thân như thể một kho vũ khí đạn dược tối nay, sẵn sàng sử dụng những nấm đấm hoặc súng đạn hoặc bất cứ thứ gì cần thiết để đảm bảo an toàn cho cô. Và anh đã đến đón lấy cô khi những người đàn ông đó khiên cô lên trên vai của họ. Và nếu cô thành thật với bản thân mình, cô biết sự thật rằng cô có thể trình diễn được vở Carmen chỉ bởi cô biết anh đang ở đó và quan sát cô. Giả sử như cô ở một mình, chỉ với Sam và Frank chăm sóc cho cô, cô sẽ không bao giờ dám diễn theo một kiểu táo gan như vậy. Tất nhiên, trong khi cô đang tự thành thật với bản thân mình, có phải thừa nhận rằng cô có lẽ sẽ không muốn là Carmen và vuốt mình ngược một cái cột nếu Đại úy Montgomery không có ở dó và ngắm nhìn cô.
“Đem trái cây tới vào buổi sáng. Vào khoảng năm giờ. Cái đó để cho anh ta ngủ hết trọn ngày. Em đã sắm một con ngựa chưa?”
“Theo đúng như chị nói. Nó sẽ đợi chị.” Edith nhìn Maddie một lúc. “Chị thực sự sẽ đi ra ngoài kia vô những khu rừng đấy tất cả một mình ư?”
“Những rừng cây còn an toàn hơn một thi trấn như thế này. Khu rừng không dọa chị sợ được chút nào đâu, nhưng khi Đại úy Montgomery tỉnh dậy, anh ta sẽ ở trong một tâm trạng kinh khủng đấy.”
“Anh ta cứ việc! Em nghĩ mình có lẽ sẽ tìm vài thứ gì đó để làm ở phía bên kia thị trấn nguyên suốt ngày mai. Em không muốn anh ta phát hiện ra em có dính líu chút gì đến chuyện này đâu nhé.”
“Quyết định khôn ngoan đó.”
***
Khi Ring trở lại, Maddie đã ẩn mình bên dưới những tấm trải của chiếc giường nhỏ cứng của cô, nhưng cô vẫn nghe thấy anh khi anh cởi quần áo và trải những tấm mền của anh trên nền phủ bạt lều. Cô tự hỏi anh đang mặc gì, hoặc, chính xác hơn, là anh đang không mặc gì. Anh tắt ngọn đèn dầu đi và rúc vào giữa đống mền vải len cừu quân đội thô nhám của anh. “Ngủ ngon,” anh khẽ nói.
Maddie không trả lời, mà chờ đợi, tự hỏi liệu có xảy ra thêm gì nữa không. Cô nhớ lại việc Toby đã nói rằng Đại úy Montgomery không có sở thích với phụ nữ như thế nào. Tất cả phụ nữ, hay chỉ mình cô?
“Tôi có thực tuyệt vời tối nay hay là anh chỉ tỏ ra tử tế mà thôi?”
“Cô còn hơn cả tuyệt vời.”
Cô ngừng trong chốc lát. “Tôi chưa từng làm chuyện gì như thế trước kia. Ý tôi là, tôi chưa bao giờ diễn như thế lúc trước. Cuộc sống của tôi còn hơn là cả thoải mái khi nó có dính dáng tới đàn ông. Tôi chưa từng thực sự…” Cô không thể kết thúc câu nói.
“Tôi biết.”
Sự quả quyết ngọt xớt của anh rằng anh đã biết mọi thứ cần phải biết về cô khiến cô tức giận. “Tại sao anh ra vẻ ta đây biết rất nhiều về tôi trong khi tôi chỉ biết chút ít về anh như vậy?”
“Chúng ta biết được sở thích của chúng ta nằm ở đâu.”
“Điều đó nghĩa là sao?”
Anh không nói một lời, và cô biết anh sẽ không trả lời cô. Cô nhớ lại cái cách anh đến với cô tối nay, và cô nghĩ về việc cô sẽ phải làm với anh ngày mai. “Ring,” cô gọi khẽ.
Anh không lên tiếng, nhưng cô biết anh đang lắng nghe. “Thỉnh thoảng một người phải làm những chuyện không đúng, hoặc chúng dường như có lẽ không đúng vào lúc đó, nhưng nếu xét trên cả một chẳng đường dài chúng phải được thực hiện cho dù người đó có muốn làm chúng hay không. Anh hiểu chứ?”
“Không lấy một từ.”
Cô thở dài ngao ngán. Có lẽ anh không hiểu được sẽ tốt hơn. “Ngủ ngon,” cô nói, xoay người nằm nghiêng lại và cố gắng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vào lúc năm giờ, một Edith vẻ mặt ngái ngủ bước vào trong lều, đem theo một cái hộp gỗ. “Chào buổi sáng, Đại úy,” cô nói.
Maddie lăn lại và nhìn thấy Đại úy Montgomery, đã ăn mặc chỉnh tề trong bộ áo sơ mi đượm máu, dơ bẩn và quần dài quân đội, đang ngồi trên ghế thưởng thức một tách cà phê. “Anh thức dậy được bao lâu rồi?” Maddie hỏi.
“Một lúc. Cô có gì ở đó thể, cô Mật ngọt?”
“Quả ép khô. Một trong những người đàn ông gửi nó cho chị ấy,” Edith nói, chỉ vào Maddie, “vì buổi trình diễn tối qua. Em nghĩ họ gọi nó là quả sung. Bản thân em chưa bao giờ thử lần nào, và nó trông không có vẻ tốt cho em lắm, những một trong mấy cô gái bảo nó tốn khối tiền đấy.”
Ring lấy cái hộp từ cô ta và nhìn vào bên trong. “Chúng đích thị là những quả sung.” Anh đưa cái hộp cho Maddie. “Ăn một quả không?”
Cô ngồi dậy trên giường và làm một màn giả vờ dụi mắt vĩ đại. “Không, cảm ơn anh, nhưng anh cứ dùng một chút đi.”
Cô cố gắng không nhìn trong khi anh đặt tay lên cái hộp, rồi ngập ngừng. “Không, tôi nghĩ là mình sẽ đợi.”
“Anh đứng lên khỏi cái ghế đẩu. “Tôi sẽ đợi bên ngoài trong khi cô thay quần áo và sau đó tôi sẽ hộ tống cô giải quyết nhu cầu. Hôm nay cô sẽ thoát không ra khỏi tầm mắt của tôi.”
“Giờ thì chị sẽ tính sao đây?” Edith hỏi ngay khi anh rời căn lều.
“Chị không biết nữa, hãy giúp chị thay đồ đã và sau đó chị sẽ nảy ra cái gì đó.”
Giữ đúng lời của mình, Đại úy Montgomery đợi cô ở bên ngoài khi cô thay xong quần áo. Anh đưa tay ra mời cô, nhưng cô chối từ cầm lấy nó. “Tôi có thể tự mình đi bộ.”
“Sao cũng được.”
Cô không muốn trò chuyện với anh, bởi vì cô phải suy nghĩ. Nếu anh không chịu ăn những quả sung đó, vậy sao cô có thể thoát khỏi anh được đây?
Cô cam đoan với anh rằng cô có thể tự bản thân mình đi tới nơi cần thiết và vì vậy cô bước lên trước anh. Nhưng cô chỉ vừa vào trong đó khi cô nghe một tiếng huýt gió từ bên ngoài.
“Tiểu thư, là bọn tôi. Nhớ không?”
Nhanh chóng, Maddie nhìn quanh qua những hốc mắt gỗ trong căn nhà xí và nhìn thấy khoảng năm mươi người bọn họ. Cô thở dài cam chịu. “Các anh muốn gì?” Họ là bốn người đàn ông đã bắt cóc cô và bắt cô hát cho họ. Điều họ đã làm là sai, tất nhiên, nhưng cô không thể ghét bất cứ ai muốn nghe cô hát nhiều như những người đàn ông này. Họ đã bắt cóc cô để cho bạn của họ cũng có thể được nghe cô hát.
Cô lắng nghe trong khi những người đàn ông nhờ cô cấp vốn hoạt động cho họ. Trả lại, bọn họ sẽ chia cô một nửa lợi nhuận từ ba khu mỏ. Tại sao không chứ, cô nghĩ, và cùng một lúc cô biết rằng Đại úy Montgomery sẽ ghét ý tưởng đó. Nhưng rồi, sự thật thì cô thậm chí còn xem một kế hoạch dự kiến như vậy là lỗi của anh. Tất cả những mớ bàn luận của anh về tuổi già và việc cô sẽ làm gì khi cô không còn có thể hát được nữa đã khiến cô nghĩ đến việc cần tiền như thế nào. John đã làm gì với tất cả tiền bạc cô kiếm được trong suốt những năm qua? Ông ấy luôn luôn trả tất cả hóa đơn mà tiêu xài, và cô không bao giờ nghĩ đến việc hỏi ông chuyện gì đã xảy ra với phần tiền còn lại.
“Được rồi,” cô nói. “Hãy đi nói với Frank là tôi đồng ý cho các anh mỗi người một trăm đô-la.”
“Cảm ơn cô, tiểu thư,” họ đồng thanh. “Bọn tôi sẽ làm cô trở thành một người phụ nữ giàu có.”
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi họ rời đi và rốt cuộc cũng có được chút riêng tư của mình. Đại úy Montgomery đang chờ cô bên ngoài căn nhà lán nhỏ. Mình còn thua kém hơn cả một tên tù nữa, cô nghĩ. Vì nguyên do nào đó, toàn bộ tự do của mình đã bị lấy đi mất.
Trong lều, Đại úy Montgomery cầm cái hộp sung lên. “Muốn một chút không?”
“Không, cảm ơn anh. Tôi thực sự không thích chúng. Nhưng anh có thể dùng bao nhiêu anh muốn cũng được.”
“Đùng bận tâm nếu tôi có làm vậy.” Cô quan sát trong khi anh nhặt hai quả lên và nhanh chóng ăn chúng. “Chúng thực tình rất ngon đấy. Cô nên thử một ít.”
“Không, tôi thà không ăn còn hơn.” Cô mỉm cười khi anh ăn một quả sung khác, nhưng rồi cau mày khi anh ăn đến quả thứ tư. Cô không có chút ý tưởng gì về việc bao nhiêu thuốc phiện Edith đã nhét vào trong mỗi quả, và cô không biết một người có thể dùng bao nhiêu mà không phải thiếp đi mãi mãi.
Khi anh đặt quả sung thứ năm lên môi, cô nhảy xổ vào anh. “Không!” Cô đánh văng cái hộp xuống sàn và chộp lấy quả sung khỏi tay anh.
Anh nhìn cô trong sự ngạc nhiên, và rồi hiểu ra. “Cô đã làm gì, Maddie?”
“Không có gì tôi không bị buộc phải làm. Làm ơn cố hiểu cho tôi,”
“Hiểu rằng cô không tin tưởng tôi? Rằng cô nghĩ tôi quá ăn hại đến nỗi tôi không thể giúp cô trong bất kể chuyện gì cô cần phải thực hiện ư?”
“Phải. Tôi sẽ hỏi xin sự giúp đỡ của anh nếu tôi có thể, nhưng tôi lại không thể làm thế. Anh phải hiểu.”
“Tôi không hiểu chút gì cả.” Anh đặt tay lên trán và nghiêng ngả trên chân mình.
Maddie đi tới bên cạnh anh, đặt tay anh vòng qua vai cô, và dìu anh tới chiếc giường, nơi anh ngã một nửa lên trên nó, kéo Maddie xuống nửa đường với anh. Cô đẩy anh ra, cố gắng thoát đi, nhưng anh nắm chặt cô lại. Cô thả lỏng bản thân sau một chốc, biết rằng nhanh thôi anh sẽ không có đủ sức mạnh để giữ cô được nữa.
“Cô tính đi đâu? Cô đang chuẩn bị gặp ai? Chuyện gì quan trọng tới mức cô phải mạo hiểm mạng sống của mình cho nó như vậy?” Anh với tay giữ lấy cổ cô, không cho phép dịch chuyển ra vị trí nửa ngoài nửa trên cơ thể anh của cô.
“Tôi không thể nói với anh được. Xin hãy tin tôi, tôi sẽ nói nếu tôi có thể. Tôi rất muốn có sự giúp của ai đó.”
Anh nhắm mắt lại trong một thoáng, rồi ép chúng mở ra lại. “Có phải cùng một gã trước đây không?”
“Sao? À,” cô nói, nhớ lại bữa đầu tiên anh đi theo cô. “Tôi không thể nói. Tôi phải đi đây. Tôi có một quãng đường dài phải đi trước khi trời tối.”
Cô cố gắng di chuyển khỏi anh, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để giữ chặt cứng trên vai cô. “Ở đâu?”
“Tôi sẽ không nói anh biết bởi ngay khi có thể anh sẽ lần theo tôi. Quỷ tha ma bắt anh đi!” cô nói. “Tại sao anh phải bước vào trong đời tôi và làm rối tung tôi lên như vậy? Tôi luôn tốt trước khi gặp anh. Tôi tự do. Tôi không có ai nghĩ rằng anh ta là người trôm nom của tôi cả, và giờ…”
Cô làm một cú giật dữ dội và kéo mình ra khỏi anh. Anh cố gắng bám theo cô nhưng cơn buồn ngủ đã đè quá nặng lên anh và anh rớt bịch lại xuống giường. Cô tới chiếc rương và lấy tấm bản đồ ra, rồi nhét nó xuống trước áo cánh của mình.
Cô quay lại với anh, cúi xuống qua người anh, chạm vào mái tóc của anh. Với sự nỗ lực anh mở mắt ra.
“Tôi sợ cô sẽ bị thương,” anh thì thào. “Cô sẽ bị lạc.”
“Không, tôi sẽ không, và tôi sẽ ở vùng ngoại ô của thị trấn. Tôi sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy tôi. Tôi sẽ trở về trước tối mai. Hãy đợi tôi. Và…” Cô cười với anh. “Đừng quá tức giận với tôi.”
“Tôi sẽ đến sau cô.”
Giờ đây cô chỉ còn có thể vừa đủ nghe anh nói khi cơn buồn ngủ đang chiếm lấy anh. Cô nghiêng gần về phía đôi môi anh. “Hãy đợi tôi,” cô lặp lại. “Tôi sẽ tự lo liệu.”
Anh không đáp lại cô trong khi anh nằm đó, và cô nghĩ anh có khả năng đã hoàn toàn thiếp đi rồi. Khi cô nhìn vào anh cô cảm thấy hối hận kinh khủng. Cô khiếp sợ những gã đàn ông đang nắm giữ Laurel này và cô khiếp sợ những gã đàn ông sống trên miền sơn dã đó, đám thợ mỏ cách xa nhà và luật lệ của nền văn minh. Cô vuốt nhẹ mái tóc đen, dày ra sau khỏi trán anh. Cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều với anh ở bên cạnh. Và nếu anh lại bắt đầu với tất cả mớ chuyện trò và quấy rầy của anh, có lẽ cô sẽ có thể quên đi những nỗi hãi sợ về Laurel trong chốc lát.
“Em xin lỗi, Ring,” cô thì thầm với người đàn ông đang ngủ. “Em sẽ không làm thế này nếu em không buộc phải.”
Cô bắt đầu dứt ra khỏi anh, nhưng rồi, trong một sự thôi thúc, cô chạm môi cô vào môi anh. Cô những tưởng anh đang trong một giấc ngủ sâu, nhưng ngay tức thì sức mạnh của anh quay trở lại. Cánh tay phải của anh đưa lên vòng ra sau lưng cô, chôn vùi nó vào tóc cô, và cánh tay trái của anh siết chặt eo lấy cô. Anh nghiêng đầu cô lại để cho miệng cô nằm vững trên môi anh và rồi anh hôn cô.
Maddie đã từng hôn vài người đàn ông trước kia, nhưng những nụ hôn chưa bao giờ gây cho cô nhiều hứng thú. Cái này thì có. Cô cảm thấy như thể mình đang chìm, như thể môi anh sát vào môi cô đang lấy đi cả linh hồn cô khỏi cơ thể của mình vậy. Cô đặt tay mình vòng sau cổ anh và kéo anh lại gần cô, cứ như là nó còn có thể gần hơn được nữa, và sau đó, trong sự phối hợp ăn ý của họ, chân cô nhấc lên khỏi sàn và cô trườn mình ra trên chiếc giường bên cạnh anh. Nhưng không có đủ khoảng trống cho cả hai bọn họ, vì vậy cô di chuyển duỗi thẳng cơ thể cô nằm toàn bộ trên người anh.
Đột ngột, không báo trước, những cánh tay của anh thả cô ra, và rớt lại xuống hai bên sườn anh. Maddie suýt rơi xuống sàn. Cô phải bám vào vai anh đã giữ mình khỏi ngã. Cô nâng đầu lên để nhìn anh và thấy rằng cuối cùng anh cũng đã ngủ.
Chậm rãi, cô rời khỏi anh, nhưng khi cô cố gắng đứng lên, đầu gối cô bỗng yếu đi hẳn và cô ngồi xuống mặt nền. Tim cô đang đập thình thịch bên trong tai, toàn thân cô cảm thấy rụng rời và run rẩy.
Cô ngồi đó một lúc, thở dồn dập, mắt cô mở to trong khi cô nhìn dáng vẻ say ngủ của Đại úy Montgomery. Cô quệt lưng bàn tay của cô lên trán và cảm thấy sự mồ hôi đã túa ra ở đây.
“Mon Dieu” cô lầm bầm, và mất thêm vài chốc nữa trước khi cô có thể nhớ lại cô là ai hoặc cô đang ở đâu. Sau đó, sử dụng cả hai bàn tay, cô đẩy mình lên tư thế đứng. “Em sẽ trở lại,” cô nói với thân hình đang ngủ của anh trong khi cô nhìn anh từ đầu này tới đầu kia. “Anh có thể chắc chắn về điều đó. Em sẽ trở lại.”
Cô đi tới vạt lều, nhìn anh lần cuối qua vai cô, rồi bước ra ngoài tới nơi một con ngựa đã thắng sẵn yên đang chờ cô.