Đọc truyện Đồ Đằng – Chương 58: Quý ngài
Ngay khi quyết đấu ở núi Longinus, 300 Tử Linh trọng phạm ấy đã được áp giải đến thành Thái Dương.
Có điều giống như quái vật mắt treo kia, có ít nhất hơn chục Tử Linh Đồ Đằng muốn cứu những đồng loại đáng thương này, vì bảo đảm an toàn, phu nhân Susan bèn nghĩ ra một biện pháp không tính là thông minh nhưng rất có hiệu quả.
Năm chia 300 trọng phảm thành 30 tiểu đội, mỗi đội mười người, phân biệt giao cho 30 thuộc hạ cai quản. Đồng thời buông lời, chỉ cần có một tiểu đội được cứu, vậy thì phạm nhân hai mươi chín đội khác sẽ bị xử quyết ngay tại chỗ!
Mười phạm nhân Giang Nam nhìn thấy chính là mười Tử Linh trọng phạm vừa mới chuyển giao cho Welen cai quản. Nhưng Welen không có tâm tình giúp phu nhân Susan cai quản phạm nhân, nàng chửi quan quân phụ trách chuyển giao chửi đến mất mặt, ssau đó vung tay:
– Cút, tống đám Tử Linh ti tiện này đến mục trường Lens!
Cứ thế, Welen áp giải mười phạm nhân lên đường.
Mà Giang Nam cũng tiện đường trở lại mục trường, còn về Judi…
Welen cũng nhốt vị đầu bếp xui xẻo này lên xe tù, diễu hành thị chúng suốt dọc đường, mất hết mặt mũi của hắn.
– Welen, con mụ ngươi quá ác độc, chết tiệt, ta chính là một đầu bếp đó!
Trên đường trở lại mục trường, Judi gào thét xé gan xé phổi ở trên xe tù, so sánh với mười đồng bọn trên xe tù, hắn đáng thương hệt như một con chuột nhắt trong nồi, bị vặt sạch lông.
Rất nhanh, Judi liền phát hiện, mình cho dù hét ầm lên Welen cũng sẽ không để ý tới mình, vì thế ánh mắt y đành rời đến Giang Nam vẻ mặt nhàn nhã bên cạnh Welen, y chửi như tát nước vào mặt:
– Roddy, ngươi chỉ cái đường gì cho lão tử thế!? Lão tử chui vào rừng rậm, dọc đường còn bị lính đuổi… Chết tiệt, lão tử chưa từng bạc đãi ngươi, thế mà ngươi… ngươi… ngươi hại ta!!!
– Bình tĩnh, tiên sinh Judi.
Giang Nam tót lên xe tù, ngồi bên người Judi, vẻ mặt vô tội nói:
– Tôi không đã nói qua rồi sao? Con đường ấy rất khó đi, rất dễ lạc! Ngài, ngài… Ôi, ngài sao có thể oán ta chứ!
Judi nổi giận phừng phừng nói không ra lời.
Lúc này, Giang Nam nhớ tới yêu cầu của mắt treo: tìm một trọng phạm có tài lãnh đạo, phối hợp với y cứu 300 Tử Linh.
Do đó hắn lặng lẽ chỉ vào phạm nhân trong xe:
– Tiên sinh Judi, ngài luôn nhốt chung cùng họ?
– Hừ, không sai, lão tử luôn nhốt chung với đám Tử Linh ti tiện ấy, ngươi muốn nói cái gì?
– Vậy… ngài đã rất quen với chúng? Có thể giới thiệu qua cho tôi không? –Giang Nam dùng ánh mắt ‘ngài không phải người tốt’ nhìn chằm chằm Judi rồi cười nói:
– Được rồi, tôi vẫn chưa từng gặp Tử Linh Đồ Đằng, muốn biết phương thức sinh hoạt của chúng có khác biệt gì với nhân loại chúng ta.
Judi trừng mắt:
– Lão tử dựa vào cái gì nói cho ngươi biết? Đồ xấu xa vong ân phụ nghĩa!
– Judi tiên sinh, ngài đường đường là một trong số tứ đại đao công nổi tiếng đế quốc, tự mình tìm không đúng đường, còn so đo với một tên nô lệ như tôi… Được rồi, được rồi, ngài không sợ mất mặt thì cứ tiếp tục giận dỗi tên nô lệ như tôi đi!
– Ngươi… Nói thì nói! Lão tử sợ ngươi sao?
Judi chỉ vào một tù phạm mười lăm mười sáu tuổi bên người:
– Thằng oắt này tên Mage, là một đệ tử của Tử Linh Đồ Đằng sư, nó theo sư phụ nó trộm mộ đào thi thể, bị Tadrik bắt được…
Judi giới thiệu từng kẻ một, nhưng Giang Nam càng nghe càng thất vọng. Hắn muốn tìm chính là một phạm nhân có tài lãnh đạo. Nhưng đám người này hoặc là trẻ người non dạ, hoặc là mặt đầy tử khí, đã hoàn toàn tuyệt vọng, căn bản không thể phối hợp với quái vật mắt treo kia.
– Kẻ này tên ‘Guilestone’, từng được mệnh danh một trong Ngũ hổ vệ tướng đế quốc, quân đoàn trưởng cảnh vệ đế đô, chủ soái Kinh Cức Điện, cũng là quân y tốt nhất đế quốc!
Bác sĩ!?
Giang Nam nghe thấy trong xe tù không ngờ còn có một người cùng ngành, kinh ngạc ngước đầu lên, chỉ thấy Judi đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn ‘ông cụ non’ nọ, cũng chính là Guilestone.
Guilestone nghe Judi nhắc tới mình, không chút nhúc nhích, vẫn gánh gông sắt ba trăm cân đứng ở trong xe tù như cũ, so sánh với tù phạm bị gông cùm đè khác, hắn có vẻ hết sức đặc biệt.
– Tướng quân… Ngài nói tên này tướng quân từng lãnh đao thiên quân vạn mã? –Giang Nam mắt sáng ngời:
– Nếu đã là tướng quân, sao hắn lại suy đồi đến… Được rồi, đến mức ngay cả nhân loại cũng không bằng?
Ánh mắt Judi càng thêm phức tạp, một nửa là căm ghét, một nửa là tôn kính. Bỗng nhiên, y thở dài:
– Chết tiệt, ngươi bảo ta nói thế nào đây? Roddy, ngươi từng nghe qua lai lịch biệt hiệu ‘Nhân Đồ’ của Tadrik rồi chứ?
– Ừm, năm năm trước đế đô bạo loạn, Tadrik các hạ trong một đêm xử tử tám ngàn tù binh! –Trong đó có cả cha mẹ Tố Tố.
– Cuộc bạo loạn đó, Tadrik chỉ phụ trách ‘chùi đít’ thôi. Chân chính dẫn binh dẹp bạo loạn, tiêu diệt 32 vị đại tướng quân phản loạn, bảo vệ đế đô…
Y chỉ vào Guilestone:
– Là hắn!!!!!!
– Sau đó thì sao?
Giang Nam càng lúc càng tràn đầy hứng thú, tên này trong một đêm dẹp sạch bạo loạn đế quốc, năng lực lãnh đạo chắc chắn là không cần phải hoài nghi!
– Guilestone dẹp bạo loạn, nhưng huynh đệ thủ hạ của hắn cũng thương vong nặng nề, có hơn chục người tàn phế. Kết quả, cái tên Guilestone hồ đồ đui mù này, chẳng ngờ lại không tham gia yến hội khen thưởng của bệ hạ, ngược lại trốn trong hầm trị thương cho binh sĩ! –Judi thở dài:
– Trị thương thì cứ trị thương, nhưng tên hồ đồ này không ngờ còn… Ôi, lúc ấy có một binh sĩ bị cung tiễn bắn vào xương đùi không nhổ ra được, Guilestone bèn giấu người ngoài, mổ đùi binh sĩ này ra…
Đôi mắt Giang Nam càng lúc càng sáng, Guilestone mổ đùi cứu người… Được rồi, ông cụ non này, không ngờ còn có thể tiến hành phẫu thuật ngoại khoa!
Song, điều này khẳng định đã vi phạm vào Tử Linh đồ sát lệnh trên đại lục!
– Mổ đùi, điều này đã vi phạm Tử Linh đồ sát lệnh! –Judi cũng đang nói tới đây:
– Binh sĩ ấy sau khi được cứu quả thật không bán đứng Guilestone, nhưng quan phụ tá của Guilestone đã thấy quá trình hắn cứu người, tên quan phụ tá ấy vẫn luôn mong leo lên vị trí của Guilestone, kết quả là…
– Kết quả hắn đã bán đứng Guilestone?
– Ừm, tên quan phụ tá ấy mật báo chuyện Guilestone mổ đùi binh sĩ cho Tòa án tối cao đế quốc… Ban đầu, Tòa án tối cao đế quốc không muốn bởi chuyện này mà làm khó anh hùng đế quốc, bèn phái mấy người điều tra qua lo, nhưng ai ngờ… Chết tiệt, cuộc điều tra không quan trọng này chẳng ngờ lại tra ra, Guilestone thế nhưng là một Tử Linh Đồ Đằng sư, mấy năm qua, hắn vẫn luôn dùng một loại bí pháp hiếm lạ cổ quái che giấu thân phận, còn leo lên vị trí thượng tướng đế quốc!
Ngừng lại một lúc, Judi bĩu môi:
– Vì một binh sĩ bại lộ bí mật mình che giấu nhiều năm, Roddy ngươi nói xem, thằng cha này ngốc hay không?
Giang Nam còn chưa nói, Guilestone khép hờ hai mắt, lạnh lùng nói:
– Mười năm trước, ta hôn mê trên chiến trường, thân binh ấy đã cõng ta về, không cứu hắn, uổng công làm người!
Thanh âm Guilestone khàn cực độ, hệt như một miếng bọt biển chà lên giấy ráp.
Judi quắc mắt Guilestone, tiếp tục nói:
– Chuyện sau đó ngươi cũng có thể đoán ra: Tadrik phụ trách thẩm vấn Guilestone, hắn bắt cả nhà Guilestone, ép Guilestone nói ra bí pháp có thể che giấu thuộc tính Tử Linh, là ai truyền cho hắn, còn cả sư phụ hắn là ai… Ài, Guilestone một mực không cung khai, Tadrik xuống tay cũng khá độc ác, một ngày một ngày, giết 39 ngày, giết sạch sẽ trơn tru cả nhà Guilestone…
Guilestone mặt lạnh tanh.
– Đến ngày 40, Guilestone vẫn không cung khai, Tadrik bèn phế lực lượng của hắn, nhốt hắn vào trong Huyết Lao, còn hạ lệnh rất tàn nhẫn, Guilestone một ngày không khai, thì y không cho Guilestone một ngày thoải mái! Cuộc hành xác này tròn năm năm… – Judi bỗng cười lên:
– Nói ra cũng thật con mẹ nó thú vị, hai năm trước Tadrik đã quên mất tên Guilestone này. Không lâu trước, ta tìm hắn đòi Tử Linh trọng phạm, Tadrik mới nhớ tới, bèn tiện tay tống Guilestone cho ta trả một cái ân huệ…
Judi nói đến nước miếng tung tóe, thoạt nhìn, nếu ngày nào đó y thất nghiệp thì có thể đi làm một tên thi nhân lãng du kiếm miếng cơm manh áo.
Tuy nhiên, Giang Nam đã không còn hứng thú nghe tiếp nữa, hắn lượn qua Guilestone hai vòng, bỗng vỗ vai Guilestone:
– Thà cả nhà bị giết, mình bị hành hạ năm năm cũng không bán đứng sư phụ mình… Huynh đệ, ngươi thực là con mẹ nó ra dáng đàn ông!