Đồ Đằng

Chương 57: Ý nghĩ dơ bẩn (2)


Đọc truyện Đồ Đằng – Chương 57: Ý nghĩ dơ bẩn (2)

Tròng mắt treo của bóng đen bỗng nảy lên:
– Roddy, lời thề của Julian tuy chưa chắc giữ lời, nhưng ả si mê đao công trù nghệ lại là chuyện hoàn toàn chính xác, ngươi chỉ cần lợi dụng tốt đao công của mình thì tuyệt đối có thể níu Julian mười phút!
– Tiên sinh, tôi có thể từ chối không?
– Đương nhiên, ngươi có thể từ chối, nếu ngươi bằng lòng tiếp túc làm một tên nô lệ heo chó cũng không bằng!
Giang Nam trầm mặc.
Lâu sau, hắn rất không có phong phạm giáo sư nhổ một bãi nước bọt, hung hăng nói:
– Thằng tổ nó, nói chắc một câu, lão tử giúp ngươi xử lý Julian!
Bóng đen đần ra, trong quan niệm của y thì Giang Nam từ trước tới giờ đều mang vẻ mồm đầy tấm gương sáng, bây giờ cho dù phải liều chết đối phó Julian, tâm tình kích động, hắn cũng không đến nỗi phải phun ra câu thô tục này chứ?
Sau đó y quái dị gật đầu nói:
– Tốt lắm, ta khen ngợi quyết định của ngươi! Roddy, còn về thế nào ngăn cản Julian… Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Julian sẽ vào thành tầm 10 giờ sáng, hơn nữa ả nhất định sẽ ghé qua chợ nguyên liệu ở thành Thái Dương, những chuyện khác ngươi tự mình nghĩ cách đi. –Y ngừng lại một lúc:
– Ngoài ra, vào mấy ngày này, 300 Tử Linh đồng loại sẽ bị áp giải đến mọi nơi trong thành Thái Dương, ngươi bược phải tìm được một người trong đó, tốt nhất là một người có tài lãnh đạo, sau đó nói cho hắn biết kế hoạch của ta, bảo hắn lãnh đạo 300 người kia phối hợp với hành động của ta!
– Được rồi, như ngài mong muốn! –Trong nháy mắt sau khi thất thố, Giang Nam lại khôi phục dáng vẻ tấm gương sáng, hắn cười:
– Tôi sẽ hoàn thành những điều kiện này. Tiên sinh, còn có gì chỉ giáo nữa không?
– Không còn, vẽ bảo đồ núi Longinus cho ta đi!
Trong màn sương mù đen bắn ra một tấm giấy dầu trống trơn, một cây bút lông, bay bổng rơi xuống trước mặt Giang Nam.
Giang Nam vẽ lên tờ giấy dầu, ngay khi sắp vẽ xong, hắn đầu cũng chả thèm ngẩng lên, bỗng hỏi:

– Ngài cần bản đồ núi Longinus làm gì thế? Ngài sẽ không nói, tôi không có tư cách để biết chuyện này chứ?
– Không, ngươi đã có tư cách để biết rồi… – Tròng mắt treo của bóng đen đong đưa, cười nói:
– Cái cảnh núi Longinus nuốt Phong Vân lúc vừa rồi, ngươi nhìn rõ chứ?
Giang Nam chấm đầu bút, gật đầu:
– Có liên quan với luồng ánh sắng nhợt nhạt nọ?
– Không sai, núi Longinus vẫn luôn có một truyền thuyết ăn thịt người: Hàng năm vào lễ Phi Tuyết, khi khí trời lạnh nhất, nếu có người sử dụng lực lượng Đồ Đằng ở núi Longinus thì ngọn núi lửa chết này sẽ nuốt sống kẻ ấy! –Trong tròng mắt treo đầy vẻ tham lam:
– Trăm ngàn năm qua, núi Longinus ít nhất đã nuốt sống hơn hai vị cường giả, mấy trăm con dị thú cường đại, ta cần bản đồ núi Longinus chính vì muốn tìm hài cốt của đám người và thú ấy!
– Hài cốt?? –Giang Nam nghi hoặc ngước đầu, đồng thời cũng giao bản vẽ cho bóng đen:
– Tìm hài cốt làm gì?
Bóng đen lướt mắt qua tấm bản đồ, thu vào trong sương mù, sau đó y đưa cho Giang Nam một quyển sách da dê màu tím nhạt:
– Nguyên nhân ở ngay trong này, ngươi tự mình xem đi!
Nói xong, màn sương đen phun ra nuốt vào, biến mất trước mắt Giang Nam.
Giang Nam mở cuốn da dê, chỉ liếc một cái hắn đã hài lòng cười:
– Ta hiểu rồi, chẳng trách ngài hy vọng tìm được hài cốt của cường giả…Cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết bí mật này, tiên sinh mắt treo!
oOo

Trên quyển trục chỉ có ba đoạn thoại.
Đoạn thứ nhất:
– Roddy, ngươi sắp đạt tới Hạ phẩm Đồ Đằng sĩ đỉnh, trước khi thăng cấp Trung phẩm, ngươi buộc phải nhớ kỹ: Hạ phẩm chỉ là một cánh cửa, thăng cấp Trung phẩm, có được ‘Đồ Đằng thủ hộ’ mới chứng tỏ ngươi đã thực sự mở ra con đường Đồ Đằng!
Đoạn thoại thứ hai:
– Cái gọi là Đồ Đằng thủ hộ, chính là triệu hoán một loại hiện tượng tự nhiên, lúc nào cũng theo bên người ngươi, giúp ngươi tác chiến! Mà ngươi thân là một Tử Linh Đồ Đằng, nên chủng loại thủ hộ có thể triệu hoán bao gồm thi thể, bạch cốt, quỷ hồn, cương thi… vv… tất cả các hiện tượng tự nhiên có liên quan với tử vong!
Những lời này chính là nguyên nhân bóng đen muốn tìm hài cốt cường giả!
Tử Linh Đồ Đằng có thể triệu hoán thi thể làm Đồ Đằng thủ hộ của mình. Hơn nữa, triệu hoán một con heo chết và triệu hoán hài cốt một vị cường giả, hiệu quả khẳng định là hoàn toàn khác nhau.
Bóng đen chính là muốn biến hài cốt cường giả trong núi Longinus thành Đồ Đằng thủ hộ của mình!
Hơn nữa y rất hào phóng, y nói bí mật này cho Giang Nam biết, rõ ràng là gợi ý cho Giang Nam:
– Thằng nhóc, khi thăng cấp Trung phẩm, ngươi cũng có thể tới núi Longinus triệu hoán hài cốt một vị tuyệt đại cường giả làm Đồ Đằng thủ hộ của ngươi!
Xem đến đây, Giang Nam cười mãn nguyện.
Sau đó hắn tiếp tục xem đoạn thứ ba: đoạn này chính là khẩu quyết triệu hoán Đồ Đằng thủ hộ. Song, y vẫn đặc biệt cảnh cáo:
– Roddy, trước khi thực lực ngươi vượt qua ta, ngươi chỉ có thể triệu hoán ‘một loại’ Đồ Đằng thủ hộ, hơn nữa một khi triệu hoán thì không thể vứt bỏ hoặc đổi! Cho nên khi triệu hoán, ngươi ắt phải cực kỳ thận trọng, ngàn vạn lần chớ chọn sai… Nói đơn giản, ngươi hoặc là không triệu hoán, mà một khi đã triệu hoán, vì tiền đồ của ngươi, ngươi buộc phải chọn lựa tốt nhất!
Nếu triệu hoán thì triệu hoán thứ tốt nhất!

Giang Nam lặng lẽ ghi tạc những lời này vào trong lòng. Sau đó, hắn nhớ lại bản đồ núi Longinus.
Nếu như có thể, hắn bây giờ muốn đi tìm hài cốt một vị cường giả!
Song, đáng tiếc chính là: Welen chẳng hề biết truyền thuyết núi Longinus, cho nên trên bản đồ của nàng không hề đánh dấu manh mối hài cốt.
Vả lại ngay vào lúc Giang Nam đang muốn nghiên cứu tỉ mỉ thì bên ngoài bỗng truyền tới tiếng la hét liên tiếp:
– Roddy, tiểu thư Welen bảo ngươi lập tức xuất hiện, trong vòng mười phút mà ngươi không ra, tiểu thư sẽ đập gãy chân chó của ngươi!
Ôi, được rồi, chuyện tìm hài cốt cường giả, chỉ có thể sau này hãy nói.
Giang Nam chán nản vỗ trán, đi tới con trấn nhỏ dưới chân núi.
Welen đang dẫn người tìm Giang Nam, vừa thấy Giang Nam tới, nàng liền chửi lấy chửi để:
– Roddy, ngươi nói muốn báo tin cho lão nương, kết quả thì sao? Ngươi chết ở đâu rồi!
– Bình tĩnh, tiểu thư Welen! –Giang Nam phe phẩy ngón tay cười:
– Ngài biết đấy, thực ra tôi là một kẻ rất nhát gan…
– Lão nương biết lá gan của ngươi nhỏ, nhưng lão nương đang hỏi ngươi…
– Nếu đã biết lá gan của tôi bé, vậy thưa tiểu thư Welen, ở nơi đông người thế này, không cần hỏi thêm nữa chứ? –Giang Nam bối rối nhún vai, sáp lại gần bên tai Welen thì thầm:
– Ngài chẳng nhẽ muốn tôi ăn ngay nói thật, nói lúc động đất vừa rồi tôi bị dọa vãi đái ra quần, nấp trong sơn động sao? Welen, tôi là nô lệ, nhưng tôi cũng là một nam nhân, chừa cho tôi chút thể diện được không?
Welen ngớ ra, bỗng cười khì một tiếng.
Giang Nam cũng cười:
– Tiểu thư Welen, kết quả cuộc chiến tôi đã nghe thấy rồi, bây giờ… tôi có thể về mục trường Lens chứ?
– Vội cái gì? Chẳng nhẽ ngươi cứ như vậy không muốn gặp lão nương sao? –Welen trợn mắt, có điều rất nhanh lại cười:

– Trưa hẵng đi, lão nương đang muốn áp giải mấy phạm nhân tới mục trường Lens, ngươi đi cùng ta!
Phạm nhân!?
Giang Nam ngẩn tò te, hắn còn tưởng là Judi bị Welen bắt được, trở thành phạm nhân của nông trường.
Quay đầu nhìn, quả nhiên vị đầu bếp xui xẻo Judi kia bị người ta nhốt trong xe tù, đang khóc thiên gọi địa áp giải tới.
Nhưng đằng sau Judi, trong mười chiếc xe tù khác, hai mươi đôi mắt ngập ngụa quỷ khí lấp lóe không ngừng, mười phạm nhân dung mạo quỷ dị khác đang âm u lãnh lẽo nhìn chằm chặp mình!
Trong đó phạm nhân ở chiếc xe tù thứ ba khiến Giang Nam run rẩy nhất!
Thân hình tên này chẳng tính là cao lớn lắm, thậm chí có thể nói là gầy yếu. Nhưng y đội gông sắt ba trăm cân cỡ lớn đứng trong xe tù, thân hình không cúi không gập, hai hàng lông mày hiên ngang bất khuất, ở giữa con ngươi đảo động. Vừa nhìn thì đúng là một nhân vật thiết huyết quanh năm nắm giữ sống chết con người, động tí là tay giơ đao rớt.
Đây là lần đầu tiên Giang Nam và Guilestone gặp mặt.
Nếu dựa theo cách nói bắng nhắng của mấy tên thi nhân lãng du thì phải hình dung như vầy:
– Năm 2143 Ngân Hà lịch, vào ngày lễ Phi Tuyết, Thánh tôn Roddy vĩ đại vẫn còn là một tên nô lệ mồm đầy tấm gương sáng, còn có rất nhiều người ghét hắn, nhưng vào ngày này, được vinh dự là con chó trung thành số 1, đầu tiên của Thánh tôn – Guilestone các hạ, khó bề tưởng tưởng đến mức chưa từng thấy trong ghi chép, thần kỳ phát hiện ra một mặt oai phong lẫm liệt của Thánh tôn. Từ đây, bánh xe lịch sử lọc cọc chuyển động…
Đáng tiếc, sự thật và lịch sử luôn sai lệch chút đỉnh.
Tên trong lồng sắt phát giác Giang Nam đang nhìn y, đầu cũng chẳng thèm ngoái lại, cứ như thể Giang Nam chỉ là một con kiến thấp hèn ngưỡng mộ nhìn cự long!
Mà Giang Nam nhìn chằm chặp tên này cả nửa ngày, chép chép miệng, đưa ra một đánh giá đúng trọng tâm:
Đây là một quý ông rất có khí phách!
Sau đó hắn hỏi Welen:
– Tiểu thư, quý ông đây là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.