Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 26: Đều Là Người Si Tình
Hội nghị còn đang tiếp tục, ánh trăng lúc này lặng lẽ treo ở ngọn cây, lén lút nhìn phòng khách cực kỳ căng thẳng, nhất là người đàn ông tuấn tú kia.
Hạ Nhược Hi lúc này còn chưa có nghỉ ngơi, bởi vì công việc chưa làm xong, cô cố sức giặt quần áo lao động nặng nhọc của đàn ông, lửa giận đầy mình, tuy nói những quần áo này đều có thể giặt bằng máy giặt, không cần động tay giặt, nhưng mà quần áo nhiều như vậy đều là nhiệm vụ hàng đầu khó khăn nhất. Từ khi đi tới phòng giặt quần áo, Hạ Nhược Hi mỗi ngày bị nước ngâm làm nhăn tay, đã không còn nhẵn bóng như trước kia, cô đem những điều này đổ lỗi cho Hạ Nhược Du, mỗi lần giặt một bộ quần áo, trong lòng đối với Hạ Nhược Du oán hận tăng thêm một phần.
“A —— Tức chết mình! Bổn tiểu thư(*) không muốn giặt!” Treo như thế nào cũng không xong, Hạ Nhược Hi nổi giận đùng đùng cầm quần áo trong tay hung hăng ném trên mặt đất, dùng lực đạp lên mấy cái. Đặt mông ngồi ở băng ghế, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, trong lòng không biết thế nào hiện ra một tia thương cảm.
(*)Bổn tiểu thư: Nguyên văn là lão nương.
Bởi vì quá nhỏ, đối với ba mẹ đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ tết Trung thu năm ấy, người một nhà ngồi ở vườn sau ngắm trăng, trên bàn bày đặt mấy khối bánh Trung thu mê người, còn có rất nhiều rất nhiều hoa quả, ngay cả những quả hạch đào ngày thường rất thích ăn cũng có. Mình và chị Hạ Nhược Du không có tâm trạng ngắm trăng, luôn luôn ầm ĩ ba mẹ khi nào thì mới có thể ăn bánh Trung thu.
Mệ dịu àng cười ôm Hạ Nhược Hi, nhéo mũi cô nói: “Chờ Hằng Nga mang tiểu thỏ ngọc đến thì chúng ta là có thể ăn nha!”.
Hạ Nhược Hi ngây ngốc lắc đầu, hỏi: “Hằng Nga sẽ đến sao? Có thể từ mặt trăng đi xuống sao?”.
“Hằng Nga là tiên nữ ở Nguyệt Cung, đương nhiên là sẽ đến. Mà bộ dáng còn rất xinh đẹp……” Mẹ cười tít mắt nói.
Trưởng thành mới biết được, bên trong ánh trăng cũng không có Hằng Nga xinh đẹp, cũng không có Ngọc Thố đáng yêu, nhưng mà Hạ Nhược Hi có lúc thật sự hy vọng lại có Nguyệt Cung, bởi vì có thể nhớ mẹ nhiều hơn một chút.
Ba mẹ là ở trên trời sao?
Hạ Nhược Du đêm trước đi Genji nói cho Hạ Nhược Hi, ba mẹ ngay tại bên cạnh chúng ta, cách chúng ta gần hai vì sao, bởi vì bọn họ muốn nhìn chúng ta lớn lên.
Ba mẹ, hai vì sao này thật là hai người sao? Nhưng mà ba mẹ có nhìn thấy cuộc sống bây giờ của con không?
Ánh mắt Hạ Nhược Hi từ từ ướt, cô thật sự không nghĩ muốn căm ghét chị ấy, đó là người thân duy nhất của cô, Nhưng mà, cô không quen nhìn Nam Cung Dục đối xử với cô khác biệt như vậy, cô không phục vì sao cô không có Nam Cung Dục mà cô thích.
Cô gái 15 tuổi tình cảm quá mãnh liệt, quá mù quáng, một khi trong lòng có một người, những người khác không còn quan trọng nữa.
Tối nay ánh trăng rất đẹp, không phải trăng tròn, lại trong sáng khác thường, soi tâm mỗi người chút thương cảm, có chút hơi lạnh, Trịnh Thư dương đứng ở phía trước cửa sổ cũng như vậy.
Anh muốn tìm tình cảm chân thành mấy năm trước của người kia, lại không thể nào ra tay, tìm kiếm vài năm vẫn không có tung tích.
Thì ra, dưới ánh trăng mỗi người đều có câu chuyện của mình, cho dù la nỗi khổ biệt ly hay cảm cảm xúc chia tay, dù còn sống hay chết, rất khó giải thích trên thế giới này.
Đi qua một giấc mộng thật dài, Hạ Nhược Du chợp mắt là lúc nghe được bước chân Nam Cung Dục, lúc này, cơn sốt cô đã hạ, không nghĩ muốn đối mặt Nam Cung Dục, cơ thể suy yếu, sợ chính mình không có năng lượng chống lại anh ta.
Nhưng mà, cái bụng cũng không không chịu thua kém kêu lên.
“Thức dậy vẫn còn không nghĩ muốn mở mắt sao? Chẳng lẽ một nô lệ không biết làm việc?” Nam Cung Dục nghe thấy bụng Hạ Nhược Du kêu lên, trong lòng một trận hưng phấn. Vừa thấy bộ dáng Hạ Nhược Du cô đang giả bộ ngủ, muốn đánh thức cô, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, lại thành châm chọc.
Hạ Nhược Du rốt cuộc chịu không nổi nữa, mở mắt ra.
Ba ngày ròng rã không có thấy ánh sáng, đột nhiên ánh sáng đâm vào mắt cô có chút đau, trong giấc mộng, khuôn mặt tuấn tú tuyệt tình của Nam Cung Dục rất giống mặt Quân vương kia, Hạ Nhược Du trong lúc giật mình không biết là mộng hay thực tại, chỉ là ngơ ngác nhìn Nam Cung Dục.
Cô ấy vì cái gì dùng loại này ánh mắt nhìn anh? Chưa bao giờ thấy ánh mắt đó, nghi ngờ, buồn bã, khó có thể tin.
Đây là làm sao vậy? Anh có cái gì không ổn sao?
Nam Cung Dục đè vui sướng trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Thức dậy thì đứng lên, ngủ lâu như vậy cô có biết làm lỡ nhiều việc hay không?”.
Hạ Nhược Du rốt cuộc từ trong mộng tỉnh lại, người trước mắt này không phải là Quân chủ dịu dàng, mà là Nam Cung Dục tàn nhẫn, người mà cô oán hận.
Nghĩ đứng dậy, toàn thân một chút sức lực cũng không có, mới vừa dậy lại ngã ở trên giường, mặt trắng bệch lại càng thêm tái.
Nam Cung Dục nghĩ muốn vươn tay ra đỡ cô, nhưng lại liều mạng nhịn xuống, nhịn không được cười nhạo nói: “Cô ở Genji huấn luyện như vậy sao? Một vết đao nhỏ thì bệnh thành như vậy, thật sự là vô dụng!” Nói vừa xong bước đi ra phòng.
Hạ Nhược Du nằm ở trên giường, chút hơi sức đều không có, ánh mắt trống rỗng.
Quả nhiên là Nam Cung Dục đáng ghét kia, mới vừa tỉnh lại thì không buông tha ình.
Hai phút sau, cửa phòng lại mở, Hạ Nhược Du tưởng Nam Cung Dục quay lại, vì thế thân không hề động.
“Người đẹp cuối cùng thức dậy!” Âm thanh dễ nghe Trịnh Thư Dương truyền đến.
Hạ Nhược Du kinh ngạc một phen, không phải Nam Cung Dục?
Quay đầu lại, sắc bén nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt. Anh ta khoảng 30 tuổi, hoặc là càng nhỏ, trên người mặc hưu trang thoải mái, một đôi mắt lóe sáng giấu ở phía sau mắt kính, không có cơ thể khỏe mạnh như Nam Cung Dục, không có ánh mặt trời như Diệp Thần Hi, cả người cực kỳ nhã nhặn, giống một khối ngọc, làm cho người ta thả lỏng, cảm giác thoải mái, lúc này Trịnh Thư Dương mỉm cười nhìn Hạ Nhược Du.
Hạ Nhược Du lạnh lùng nhìn anh ta, bất kỳ người nào xuất hiện ở Nam Cung đều có quan hệ với Nam Cung Dục, cho nên như có như không, Trịnh Thư Dương đã bị Hạ Nhược Du vạch đến hàng ngũ kẻ địch.
Quả nhiên là người phụ nữ khác biệt, ánh mắt lạnh lùng cùng Nam Cung Dục giống hệt, hai người này có bóng giống nhau, nhưng……
Nam Cung Dục bước ra phòng Hạ Nhược Du, đi thẳng tới phòng ở của Trịnh Thư Dương, anh nhanh chóng nói choTrịnh Thư Dương biết Hạ Nhược du thức dậy, để cậu ta lập tức đi kiểm tra một phen, Trịnh thư Dương mới qua, nếu là không đến, Nam Cung Dục dự tính tự mình đi qua. Nhưng mà đi tới cửa, Nam Cung Dục không có đi vào……
Trịnh Thư Dương mỉm cười đi qua bắt mạch Hạ Nhược Du, làn da lạnh ngắt Hạ Nhược Du hồi phục quả nhiên không tệ, duy nhất thiếu năng lượng bổ sung.
Thì ra, người đàn ông này là bác sĩ, Hạ Nhược Du từ từ buông lỏng xuống.
“Cô trước kia bị thương quá nhiều, về sau điều dưỡng cho tốt, chú ý không cần quá mệt mỏi!” Trịnh Thư Dương coi như không Hạ Nhược Du đang lạnh lùng, vẫn như cũ nhàn nhạt cười.
Trên người đàn ông này có mùi hương xà bông dễ chịu tinh khiết và thơm, Hạ Nhược Du nhìn người đàn ông này im lặng không nói.
Không mệt mỏi? Cô có thể tự mình định đoạt sao?
********************************