Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 25: Mớm Thuốc Nóng Bỏng


Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 25: Mớm Thuốc Nóng Bỏng


Lúc đến thời gian uống thuốc, Quản gia A Thúc noi theo ngày hôm qua, đem thuốc bưng vào phòng Hạ Nhược Du, lại ngoài ý muốn phát hiện, Nam Cung Dục đã đứng ở bên cửa sổ xem cảnh vật.
“Thiếu gia, cô Hạ tới giờ uống thuốc rồi” Quản gia cung kính nói.
Nam Cung Dục xoay người lại, nhìn thoáng qua Hạ Nhược Du còn đang ngủ say, một đêm truyền dịch, sắc mặt cô ấy xem ra tốt hơn nhiều, Nam Cung Dục nhàn nhạt gật đầu, nói: “Đặt ở bên cạnh đi”.
Quản gia cẩn thận hạ chén thuốc, khom người đi ra ngoài.
Nam Cung Dục nhìn Hạ Nhược Du trên giường, bất đắc dĩ thở dài, thuốc này, phải cho cô ấy uống như thế nào?
Một tay bưng chén thuốc, một tay miễn cưỡng nghĩ muốn đút thuốc cho cô, nhưng mà Hạ Nhược Du vẫn ngậm miệng như cũ, thuốc chảy xuống, Nam Cung Dục tiện tay vội vàng cầm khăn tay thay cô lau khô.
Cố gắng rất nhiều lần, nhưng không hề hiệu quả, Nam Cung Dục sắp phát điên lên rồi.
“Ha ha ha ——” Trịnh Thư Dương đứng ở cửa thật lâu nhìn bộ dạng Nam Cung Dục chân tay vụng về, rốt cuộc không nín được cười ra tiếng.

Nam Cung Dục quay người lại, nhìn Trịnh Thư Dương cười rất vui vẻ, hổn hển nói: “Tiểu tử thối, cậu cười cái gì? Còn không mau mau qua đây giúp mình!”.
Trịnh Thư Dương một bên trêu đùa, một bên xấu xa nói: “Cậu đút thuốc như vậy, đến trời tối cô ấy cũng không uống đâu nha”.
“Này…… Vậy cho cô ấy uống như thế nào? Phụ nữ đáng chết này còn không há miệng ra” Nam Cung Dục tức giận nói.
“Không mở miệng? Vậy thì đem miệng cô ấy cạy a!” Ý cười Trịnh Thư Dương càng lúc càng sâu.
Chỉ số IQ Nam Cung Dục là siêu cao, nhưng về tình yêu cơ hồ là con số không, bởi vì không biết yêu một người. Vì thế anh có chút ngây dại nhìn Trịnh Thư Dương, anh không biết cạy mở miệng Hạ Nhược Du như thế nào, không thể thật sự lấy công cụ cạy đi.
“Cậu bây giờ giả ngốc cái gì? Mình cũng không tin cậu có thể mở miệng cô ấy. Haizz…… Nhìn bộ dạng cô ấy rất xinh đẹp” Trịnh Thư Dương một bên không thèm để ý nói, một bên làm bộ đối với Hạ Nhược Du rất có hứng thú.
Nam Cung Dục nghiêng người, chặn ánh mắt Trịnh Thư Dương, Hạ Nhược Du là người của anh.
“Cậu….. Cậu là nói……” Vẻ mặt Nam Cung Dục sửng sốt, anh chưa từng gặp ai mớm thuốc cả. Được rồi, phim truyền hình thì có, nhưng mà Nam Cung Dục ngoài trừ xem tin thời sự, những tiết mục khác chỉ xem qua loa.
“Thế nào? Cậu không muốn, vậy được rồi, mình tới!” Trịnh Thư Dương nóng lòng muốn thử, đến đoạt chén thuốc trong tay Nam Cung Dục.
“Cậu dám!” Nam Cung Dục phẫn nộ nói, dám ngấp nghé phụ nữ của anh.
Này này, cũng chưa có hôn cô ấy nha.
Uống một ngụm thuốc, cực kỳ đắng, rất khó chịu, Nam Cung Dục hạ xuống môi Hạ Nhược Du, môi cô cực kỳ lạnh, có mùi thơm dịu nhàn nhạt.
Dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, đem thuốc rót vào, cũng không nghĩ mình có bao nhiêu nhớ nhung môi cô, thuốc đi vào vậy mà vẫn còn không nghĩ muốn rời khỏi, từ từ ở trên môi triền miên, đã quên bên người còn có Trịnh Thư Dương.
Trịnh Thư Dương nhìn Nam Cung Dục đang vùi sâu vào, có dũng khí muốn chụp bức hình kích thích này, có thể lấy làm như chứng cứ, để ngừa cậu ta luôn luôn sai bảo mình. Nhưng suy nghĩ một chút, như vậy thật sự là quá nguy hiểm rồi.
“Này, Dục đại thiếu, cậu đây là mớm thuốc, hay là trộm hương!” Trịnh Thư Dương vỗ vỗ vai Nam Cung Dục, một bộ xem kịch vui.

Nam Cung Dục cực kỳ khó chịu dời môi Hạ Nhược Du, trên mặt đỏ hồng lờ mờ, không vui nhìn Trịnh Thư Dương, lại uống một thuốc cúi người trút vào miệng Hạ Nhược Du.
Cứ như vậy, ba ngày, mỗi lần Hạ Nhược Du uống thuốc Nam Cung Dục đều miệng đối miệng như vậy, tuy thuốc cực kỳ đắng, tuy chính mình cực kỳ đòi hỏi uống thuốc, nhưng mà Nam Cung Dục đối với công việc này lại làm không biết mệt, đến thời gian uống thuốc thì xuất hiện đúng giờ ở phòng Hạ Nhược Du.
Trịnh Thư Dương trong lòng xúc động, thì ra Nam Cung Dục cũng bắt đầu có quan tâm đến người.
Buổi tối ngày thứ ba, ở Nam Cung xuất hiện mấy người cao tuổi, tất cả bọn họ có ánh mắt thông minh lanh lợi, đi đường bình tĩnh. Một đám người đông nghịt ngồi ở phòng khách Nam Cung, vẻ mặt nghiêm túc.
“Dục thiếu, nghe nói cậu đem phòng làm việc di chuyển đến nhà mình?” Một người trung niên lớn tuổi không có ý tốt nói.
Nam Cung Dục nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Tôi làm việc chỗ nào, có quan hệ với ông sao?”.
Người trung niên bị nghẹn một phen, oán hận nhìn Nam Cung Dục không nói lời nào.
“Nói đi, các người hôm nay chạy tới là chuyện gì?” Nam Cung Dục không chút khách khí nói, mấy người này đều là dưới quyền làm việc của ba, cũng coi như là nhân vật có địa vị ở công ty, nhưng mà bọn họ không đại diện thao túng cuộc sống của anh.
“Cậu……” Trong đó một người thở hổn hển chỉ vào Nam Cung Dục, “Cậu” cả buổi cũng chưa nói ra.
Bên cạnh là một người xem ra có vẻ nhã nhặn nói: “Tổng giám đốc, mấy ngày nay cậu không có ở công ty, mọi người có chút nhớ, nghĩ tới đến thăm cậu một phen”.
Lão xảo quyệt, là qua đây kiểm tra công việc đi, ba còn sống căn dặn anh nghe ý kiến mấy người này, nói cách khác, Nam Cung Dục là rất khó cho vài người mặt mũi, ngồi ở chỗ này nghe bọn họ nói chuyện.

“Chú Hoa, chú không cần nói chuyện vòng vo, các người không phải là đến xem tôi còn còn sống không, xem có phải hay không cần phải tuyển chọn ông chủ kế tiếp đi!” Nam Cung Dục chán ghét vài người cậy mình nhiều tuổi, cố ý trêu chọc mấy người này.
Mấy người khác nổi cơn tam bành, chỉ có chú Hoa “Ha ha ha” cười, thản nhiên nói: “Tổng giám đốc nói đùa, tổng giám đốc cậu phong nhã hào hoa chúng tôi làm sao có thể có ý nghĩ như vậy, thì là có, chỉ sợ mấy lão già chúng tôi đã đi trước rồi!”.
Nam Cung Dục cười lạnh một tiếng không nói chuyện, chú Hoa nhìn thoáng qua mọi người, dùng ánh mắt an ủi cảm xúc mọi người, nói tiếp: “Tổng giám đốc, cậu cũng biết gần đây công ty xảy ra tai biến?”.
Mọi người nghe đề tài này, tất cả đều căng thẳng, bao gồm Nam Cung Dục cũng không có tâm tình nói đùa. Tuy nói mấy lão này đối với Nam Cung Dục luôn luôn có đòi hỏi như vậy, nhưng mà đối với công ty lại trung thành, hoặc là nói, mấy người này cùng ba Nam Cung Dục gầy dựng giang sơn, bọn họ làm sao có thể nhìn giang sơn mình cực nhọc ra sức làm sao xảy ra biến cố?
Lúc này Quản gia sớm thức thời để cho tất cả người làm lui ra ngoài, chính mình cũng theo ra cửa phòng khách.
Nam Cung Dục nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi biết rõ, gần đây hàng của chúng ta luôn luôn bị hải quan giữ lại, tôi nghĩ có người tiết lộ bên cảnh sát”.
Tất cả mọi người lặng im suy nghĩ, người đàn ông ban đầu nói chuyện mở miệng lần nữa: “Chúng ta phải điều tra triệt để không?”.
Nam Cung Dục tựa vào ghế, nghĩ nghĩ, nói: “Trước không cần phải gây tiếng động, từng người chúng ta cẩn thận xem viên chức thường xuyên qua lại nghiệp vụ này, tạm thời không cần điều tra, miễn ọi người nghi ngờ lẫn nhau”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.