Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 27: Chiến Tranh Phụ Nữ
Trịnh Thư Dương không thấy cô nói chuyện, ho khan hai tiếng, nói “Nghỉ ngơi cho tốt” xong đi ra. Nam Cung Dục đứng ở cửa nghe thấy Hạ Nhược Du thoát khỏi nguy hiểm rồi đi, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều, lúc này nên xử ly công việc thôi.
Phân phó Quản gia làm chút cháo dễ tiêu hóa, đưa lên cho Hạ Nhược Du, Nam Cung Dục lái xe vội vã chạy về công ty.
Thời tiết hôm nay rất tốt, Hạ Nhược Du thu dọn phòng Nam Cung Dục xong, chuẩn bị đi trên đường mua chút mình đồ dùng hàng ngày của mình. Tuy nhiên Hạ Nhược Du hai ngày không có thấy Nam Cung Dục ở trên bàn cơm, mỗi ngày một lần đi dọn dẹp vệ sinh phòng, phát hiện anh ta ban đêm mới trở về.
Chẳng lẽ gần đây công ty có chuyện gì hay sao? Ngay cả cơm không có ăn?
Nghĩ đến, Hạ Nhược Du mới phát hiện tại sao mình lại để ý anh ta, anh ta không có ở mới là tốt!
Hạ Nhược Du vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, lại đụng phải Hạ Nhược Hi chạy về phía cô, đúng vậy, như thế nào đã quên em gái, Hạ Nhược Du có chút ray rứt.
Hạ Nhược Hi vừa chạy đến trước mặt Hạ Nhược Du, như thể yêu thương nói: “Chị, chị ở trước mặt ông chủ thay em cầu xin đi, em thật sự không nghĩ muốn ở phòng giặt quần áo, chị xem tay của em đều đã thành cái dạng gì rồi” Nói xong, đem đôi tay bị ngâm nước tạo thành nhiều nếp nhăn đưa trước mắt Hạ Nhược Du.
Hạ Nhược Du thấy em gái chịu khổ như vậy, trong lòng rất khó chịu, cô giống như trước đây đem Hạ Nhược Hi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hi, chị sẽ giúp em, em là em gái chị, chị nhất định không để em khổ cực”.
Thiếu nữ trốn ở trong lòng Hạ Nhược Du nghe được lời này, tà ác cười, cái gì nước mắt, cái gì thương cảm đều là giả vờ, bởi vì cô biết, chỉ có Hạ Nhược Du thay cô ra mặt, cô mới thể thay đổi tình hình này.
Hạ Nhược Du đã quên địa chỉ công ty Nam Cung Dục, cô chỉ ghé qua một lần, vốn định buổi tối chờ anh ta trở về giải thích chuyện của Hạ Nhược Hi, nhưng mà trong lòng thật sự không bỏ xuống được, em gái ở lại nhiều hơn một phút, cô rất áy náy.
Cho nên, bảy năm trước vì em gái, cô có thể quỳ xuống chịu nhục, bảy năm sau, cô cũng có thể vì em gái hạ tôn nghiêm đi cầu xin anh ta.
Gọi xe taxi, nói tên công ty Nam Cung Dục, không tới nửa giờ, Hạ Nhược Du đến bị khí thế cao ốc dũng mãnh này dọa sợ.
Thật sự rất cao, Hạ Nhược Du ngẩng đầu lên, cao ốc trong ánh nắng mặt trời tỏa ra hơi thở kiêu ngạo.
Nhưng mà, Hạ Nhược Du mới vừa vào cửa đã bị lễ tân ngăn lại. Bởi vì hôm nay cô mặc cực kỳ bình thường, toàn thân hưu trang màu sáng, thật sự không giống như là người công ty. Mà lúc trước Hạ Nhược Du đến, tất cả mọi người đều cúi đầu, nào có thấy rõ cô lớn lên trông thế nào.
“Tiểu thư, cô tìm ai?” Lễ tân mắt sắc bén ngăn Hạ Nhược Du đang xông vào.
“Tôi tìm Nam Cung Dục!” Hạ Nhược Du lạnh lùng nói.
Lễ tân ngây ra một lúc, dám gọi thẳng tên Tổng giám đốc! Mà người phụ nữ này còn có hơi thở lạnh lùng như vậy, nhưng mà không nhìn rõ là lai lịch ra sao!
“Xin lỗi, cô có hẹn trước không?” Lễ tân nho nhã lễ phép, một bộ dáng giải quyết được việc này. Đầu năm nay không thể nhìn quần áo biết người, vẫn là khiên nhường thì tốt hơn.
Hạ Nhược Du trợn tròn mắt, như thế nào? Gặp anh ta còn hẹn trước sao? Dù gì là Tổng giám đốc một trong Tam đại hắc bang thế giới, trong thực tế cũng chỉ nghe nói mà thôi.
“Xin lỗi, không có hẹn trước” Hạ Nhược Du có chút lo lắng.
Lễ tân vẫn như cũ cực kỳ khách sáo, đây là nghề nghiệp dày công tu dưỡng của cô, một nghề ở công công ty lớn: “Vậy thật xin lỗi, cô không thể vào”.
Hạ Nhược Du có chút nóng nảy, hầm hầm nói: “Tôi tìm anh ta có việc gấp!”.
Lễ tân chỉ nơi nghỉ ngơi bên phải ở phòng khách, lễ phép nói: “Thực xin lỗi, Tổng giám đốc đang có việc gấp, cô không ngại có thể qua bên kia ngồi chờ”.
Hạ Nhược Du nhìn theo ngón tay chỉ qua của lễ tân, trời ạ, bên kia ít nhất có sáu phụ nữ, tất cả đều trang điểm đậm, đẹp khác thường.
Những phụ nữ này, đều là của anh ta……
Hạ Nhược Du nhìn ánh mắt cố chấp của lễ tân, dĩ nhiên muốn đi vào, đoán chừng phải đạp cửa, nhưng mà, làm như vậy có phải hay không gây sự chú ý của mọi người.
Không có biện pháp, Hạ Nhược Du đi qua khu nghỉ ngơi, tìm một cái góc hẻo lánh lẳng lặng ngồi xuống.
Mấy người phụ nữ này vẫn đang nói chuyện, giống như phát hiện một đại lục mới, há hốc miệng ngơ ngác nhìn Hạ Nhược Du. Người phụ nữ này xem ra cũng không đến 20 tuổi, làn da trắng, trên mặt không có nếp nhăn năm tháng nào, mà còn không trang điểm, tựa như một sinh viên thanh thuần.
Cô ta, chẳng lẽ cũng là đồ ăn của Nam Cung Dục?
Cuối cùng, những người phụ nữ này nhịn không được, châm chọc nói: “Đầu năm nay thật là người nào đều có, gà rừng cũng muốn bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng!”.
Hạ Nhược Du vẫn là khuôn mặt tuyệt mỹ không có biểu tình gì, đương nhiên, cô càng thêm không nhàm chán đến mức nhìn những người phụ nữ này lớn lên trong thế nào. Căn bản không cần.
Những người phụ nữ này thấy Hạ Nhược Du không có phản ứng, cho rằng cô sợ sệt không dám nói lời nào, càng thêm càn rỡ: “Thời buổi giờ, làm cái gì cũng không được, vậy mà học người khác làm tình nhân, quả thật không biết bản thân mình là loại hàng gì sao!” Cô thật sự cực kỳ ghen tỵ khuôn mặt của Hạ Nhược Du, nếu như mình có tuổi trẻ như thế, dựa vào thủ đoạn của mình, Nam Cung Dục sẽ không thoát khỏi túi của mình.
Mấy người phụ nữ khác cười duyên qua đây, giống như bọn họ coi phụ nữ của Nam Cung Dục mà vinh hạnh.
“Đúng vậy, cô xem cô gái này thật trẻ con, căn bản là không thỏa mãn dũng mãnh của Dục thiếu, haizz…… Cũng chỉ có tôi mới có thể để cho anh ấy vừa lòng đẹp ý” Đây là một phụ nữ kiều mỵ lại thích khoe khoang.
Lại không nghĩ rằng, lời này của cô ta lại thành mục tiêu công kích của mọi người, toàn bộ phụ nữ đều nhắm vào cô ta.
“Sao? Dục thiếu luôn luôn ngủ ở chỗ tôi” Trong lòng Hạ Nhược Du muốn cười, mấy ngày nay Nam Cung Dục không phải vẫn về nhà sao? Làm sao có thể hàng đêm ngủ lại?
“Cô nói bậy, anh ấy làm sao có thể nhìn tới cô, cô vừa già lại vừa xấu!” Một phụ nữ cực kỳ có khí thế phản bác nói.
………
Trong lòng Hạ Nhược Du thay những người phụ nữ này mà bi ai, tại sao những năm tháng tốt nhất, lại muốn vây quanh một người đàn ông? Là thích Nam Cung Dục, hay là tiền của Nam Cung Dục?
Không cần biết mấy người này thích cái gì, cùng mình có quan hệ gì, Hạ Nhược Du phát hiện, chính mình thời gian gần đây nhớ tới Nam Cung Dục còn nhiều hơn Diệp Thần Hi, bản thân làm sao vậy?
Đúng, anh ta là người mình muốn giết, mình tự nhiên muốn hơn hiểu biết về anh ta. Hạ Nhược Du tự an ủi bản thân.
Thời gian không ngừng qua đi, Hạ Nhược Du cảm thấy giống như ốc sên đang bò, bên tai là tiếng ồn ào đám người phụ nữ kia, mặt trời chiếu vào trên người Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du thoải mái đến mức có dũng khí muốn đi ngủ.
Đột nhiên, cửa thang máy xuất hiện một trận xôn xao, tất cả phụ nữ còn đang tại tranh cãi ầm ĩ, giống như ông mật nhìn thấy đóa hoa, nhanh chóng đứng dậy chạy về phương hướng kia.