Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 49:
Chương 49: Phản đối
“Mẹ… ối?”
Điện thoại vừa được kết nối Tô Lan đã hoàn toàn doạ tỉnh Lục Thời Dập.
Trước nay Tô Lan luôn là một người lạc quan rộng rãi, cho dù trời sập xuống bà cũng có thể cười nhìn đời. Trong trí nhớ của Lục Thời Dập, anh chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình tức giận, càng đừng nói đến cái hình thái cực đoan này.
Anh gọi lại thì phát hiện bà đã tắt điện thoại, gọi máy bàn trong nhà mười mấy cuộc nhưng không có ai tiếp, anh lại gọi cho bố mình. Tuy rằng Lục Kỷ Hiền mỗi ngày đều vùi mình vào công việc nghiên cứu khoa học đều hiếm khi gọi được cho ông, nhưng hôm nay vào cái thời điểm mấu chốt này đến cả điện thoại của bố cũng không ai tiếp, Lục Thời Dập thật sự rất luống cuống.
Mẹ đột nhiên gọi điện thoại tới nói nếu không quay về bà sẽ chết. Trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Chẳng lẽ bố mẹ cãi nhau muốn ly hôn?
Hay là… mẹ bệnh nặng rồi?
Lục Thời Dập càng nghĩ càng hoảng, vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất quay về nước, sau khi đặt xong thì vội vã rời giường về phòng mình thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lập tức chạy đến sân bay.
Chiếc vé mà Lục Thời Dập đặt gần như là chiếc vé cuối cùng của chuyến bay này. Sau khi lên máy bay, tiếp viên đã nhắc nhở hành khách tắt điện thoại hoặc chuyển sang chế độ máy bay. Trước khi tắt máy Lục Thời Dập chuẩn bị gọi để báo cho Vu Vãn chuyện mình phải về nước, kết quả vì cả đêm không sạc nên điện thoại hết pin, sập nguồn rồi…
11 tiếng sau…
Máy bay vừa đáp xuống thủ đô, Lục Thời Dập sợ Vu Vãn không liên lạc được với mình sẽ lo lắng nên thử mở điện thoại lên.
Vừa mở lên thì hàng loạt thông báo về cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Điện thoại chỉ còn 1% pin, gọi điện thoại chỉ sợ còn chưa kết nối được đã tự động tắt máy. Lục Thời Dập muốn nhắn tin cho Vu Vãn thì tin nhắn của quý bà Tô Lan đã nhảy tới trước [Trong vòng một tiếng mà con còn chưa về nhà nhà thì đừng mong gặp mẹ nữa!!!]
Tin nhắn đòi mạng này khiến trái tim Lục Thời Dập lại lần nữa nhảy lên.
Mà lúc này Vu Vãn cũng vừa khéo gọi điện tới.
Lục Thời Dập nhìn lượng pin còn lại, quyết đoán không tiếp, tiếp tục nhắn tin cho cô. Dường như vừa cúp thì giây tiếp theo Vu Vãn đã tiếp tục gọi đến.
Lục Thời Dập không dám cúp nữa, rất nhanh đã kết nối được: “Vãn Vãn, điện thoại của anh…”
“Lục Thời Dập, vừa ngủ với em xong anh lại chơi trò biến mất, anh được lắm đấy!” Giọng nói Vu Vãn mang theo lửa giận, nháy mắt chặn đứt giọng anh ta: “Nếu anh đi rồi thì sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa!”
Sau khi hai người yêu nhau, đây là lần đầu tiên Vu Vãn giận Lục Thời Dập như vậy.
Buổi sáng khi rời đi Vu Vãn còn lo lắng anh một mình ở trong khách sạn sẽ nhàm chán, cố ý kết thúc sớm công việc ở TOMITO, vội vàng trở lại cùng ăn cơm chiều với anh.
Kết quả, trong khách sạn căn bản không nhìn thấy bóng dáng thằng nhãi kia, gọi điện thoại anh còn tắt máy.
Vu Vãn tìm không thấy người, lo lắng anh xảy ra chuyện nên đã đến sảnh khách sạn để hỏi thăm, biết được giữa trưa anh ta đã gọi xe tới sân bay. Tra mộ hồi lại phát hiện anh ta đặt vé máy bay về nước…
Tình yêu luôn là thứ khiến người ta lo được lo mất, đặc biệt là người luôn yếu đuối và mẫn cảm với tình yêu như Vu Vãn.
Lục Thời Dập phải về nước chẳng lẽ không thể nói trước với cô một tiếng được hay sao?
Nói đi là đi, hơn phân nửa là không đặt cô trong lòng.
Mười mấy tiếng không liên lạc được với Lục Thời Dập, Vu Vãn không ngừng tự nhủ bản thân bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nhưng ý nghĩ bất an trong lòng cô càng lúc càng lớn, chẳng lẽ Lục Thời Dập cũng giống như người bố xấu xa của cô, là loại người không nhất quán với tình cảm?
Ngủ với cô xong rồi, cảm thấy không còn mới mẻ nên vỗ mông chạy lấy người?
Lúc này vất vả lắm mới kết nối điện thoại được với Lục Thời Dập, Vu Vãn đang trong lúc nổi nóng, không nhịn được muốn chửi anh ta một trận, kết quả còn chưa mắng xong điện thoại đã mất kết nối, đợi cô gọi lại thì đối phương đã tắt máy…
Quả nhiên!
Quả nhiên!
Mới nói anh hai câu mà thằng nhãi chết tiệt kia đến giải thích cũng lười giải thích, không kiên nhẫn treo máy cô luôn.
Mấy lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển của đàn ông quả nhiên một câu cũng không thể tin, Vu Vãn trực tiếp phát tiết trong phòng khách sạn, hoàn toàn không có sự bình tĩnh như thường ngày.
Cuối cùng, cô không nhịn kéo số Lục Thời Dập vào sổ đen.
Bên kia, Lục Thời Dập nhìn di động mình không mở lên được nữa mà than thầm một tiếng.
Tất nhiên anh nghe ra Vu Vãn tức giận, nhưng anh vẫn chưa ý thức được mình đã bị Vu Vãn cho vào danh sách mấy tên cặn bã. Anh còn muốn chạy nhanh về nhà để sạc pin, gọi điện thoại giải thích tử tế với Vu Vãn đấy…
Lục Thời Dập không ngừng tăng tốc, rốt cuộc trong một tiếng cũng về tới nhà.
Anh ta vội vàng xuống xe, nhìn thấy dì Lâm đứng ở cửa liền hỏi: “Mẹ cháu đâu rồi? Bà hiện tại đang ở đâu? Thế nào rồi?”
“Phu nhân đang ở trong phòng khách.” Dì Lâm sắc mặt không tốt lắm, dằn dò: “Một lát nhìn thấy mẹ cháu thì nói chuyện tử tế một chút, ngàn vạn lần đừng chọc bà ấy tức giận.”
Lục Thời Dập tiến vào phòng liền thấy sắc mặt quý bà Tô Lan lạnh lùng trầm xuống, vẻ mặt uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách.
Không hề chớp mắt nhìn chằm chằm anh ta.
Mấy mẹ mình bình yên vô sự, Lục Thời Dập nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ, mẹ giục con về gấp như thế là có chuyện gì thế?”
“Con quỳ xuống cho mẹ!” Tô Lan lạnh giọng ra lệnh.
“…” Lục Thời Dập nhìn sắc mặt mẹ không giống đang nói đùa, dường như ý thức được việc mẹ lấy cái chết ra uy hiếp, thúc giục anh ta về nước có quan hệ với bản thân, anh buồn bực hỏi: “Mẹ, con chọc mẹ giận chỗ nào à?”
“Con còn dám hỏi như vậy nữa à?” Tô Lan lấy chiếc chổi lông gà ở bên cạnh, đánh thật mạnh lên bàn trà, phát ra âm thanh khiến người ta sợ hãi, vẻ mặt bà tức giận: “Quỳ xuống!”
“…” Lục Thời Dập đứng không nhúc nhích, hoàn toàn không biết mình đã phạm sai lầm gì mà chọc mẹ tức giận như vậy.
Nhớ lại đại khái những chuyện đã xảy ra, việc duy nhất có khả năng chọc và tức giận chính là việc nửa tháng trước anh đã công bố với bên ngoài chuyện mình là con trai bà…
“Mẹ, lúc ấy Vu Vãn bị scandal quấn thân, tình huống khẩn cấp, vì để tìm lại trong sạch cho cô ấy và cho cả con, con chỉ có thể ở trước mặt truyền thông tự báo gia môn…” Lục Thời Dập giải thích: “Lúc ấy không phải mẹ còn đang ở nước ngoài làm giám khảo sao, liên lạc không được nên mới không thể thương lượng với mẹ được…”
“Mẹ tức giận vì chuyện này sao?” Tô Lan tức giận chặn miệng.
“… Vậy mẹ bởi vì?”
“Có phải con với Tiểu Vãn đang ở bên nhau không?”
“Đúng thế, sao vậy ạ”?
“Hai đứa tiến triển đến bước nào rồi?”
Lục Thời Dập nghĩ đến chuyện tối qua, cố ý khoe khoang: “Vận khí khá tốt, không bao lâu nữa mẹ có thể làm bà nội rồi. A—— mẹ, sao mẹ lại đánh con?!”
Tô Lan nháy máy tức đỏ cả mắt, cầm chổi lông gà trực tiếp đánh tới, hung hăng đập Lục Thời Dập một trận. Vừa đánh vừa mắng, tức đến nỗi nói năng không còn nhanh nhẹn: “Mày mà cũng dám đi trêu chọc Tiểu Vãn à, mày quả thực khiến mẹ còn đang sống sờ sờ bị chọc tức chết!!! Hôm nay mẹ phải đánh gãy cái chân chó của mày, để mày thể bước chân ra cửa được nữa!!!”
“Mày còn dám chạy! Mau đứng lại cho mẹ!!!” Tô Lan đuổi theo khắp phòng để đánh.
Khi còn nhỏ mặc kệ Lục Thời Dập mắc sai lầm lớn đến thế nào Tô Lan cũng không nỡ đánh anh, lần này là lần đầu tiên bà phải nhẫn tâm đánh con trai của mình.
Rốt cuộc Lục Thời Dập cũng ý thức được mẹ bởi vì chuyện anh và Vu Vãn ở bên nhau nên mới tức giận, cũng biết được nguyên nhân mẹ gấp rút giục anh về nước là vì muốn ngăn cản anh ta và Vu Vãn ở bên nhau.
Anh vô cùng khó hiểu: “Mẹ, mẹ thích Vu Vãn như vậy, con có thể theo đuổi được cô ấy chẳng lẽ mẹ lại không vui sao? Sao lại còn đánh con?”
“Bởi vì mẹ thích Tiểu Vãn nên mới đánh mày đấy, mẹ thương Tiểu Vãn nên mới không chấp nhận một thằng vô lại như mày làm tổn thương đến con bé!”
“Con thật lòng với Vãn Vãn, con sẽ thương yêu cô ấy, chăm sóc tốt cho cô ấy, sao con lại tổn thương cô ấy được?” Lục Thời Dập trốn đến đằng sau ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy những dấu hỏi.
“Cái thật lòng của mày đáng giá mấy đồng hả? Từ nhỏ đến lớn này đã thay bao nhiêu đứa bạn gái rồi hả? Mày có thể thật lòng với Tiểu Vãn được bao nhiêu?” Thái độ Tô Lan vô cùng kiên quyết: “Mày thích ai thì thích, muốn ở bên cạnh ai mẹ đều không quản, nhưng ngoại trừ Tiểu Vãn ra, mẹ tuyệt đối không cho phép mày lại đi trêu chọc con bé!”
Vô luận Lục Thời Dập có giải thích, bảo đảm tình cảm của mình đối với cô ấy là thật lòng ra sao thì Tô Lan vẫn không tin, thậm chí còn lấy việc đoạn tuyệt quan hệ mẹ con ra áp chế anh, không cho anh và Vu Vãn ở bên nhau.
Đây là lần đầu tiên hai mẹ con khắc khẩu như vậy, đối với vấn đề liên quan đến Vu Vãn, cả hai đều nổi nóng, không ai nhường cho ai.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Lục Thời Dập nổi cáu với mẹ mình như vậy, anh cũng kiên quyết thể hiện lập trường của mình: “Đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ! Ai cũng đừng mong ngăn cản con và Vãn Vãn ở bên nhau, kể cả mẹ!”
Tô Lan nhìn thằng con trai thở phì phì đi lên tầng, huyết áp ngày một tăng cao, cảm thấy đứng không vững.
Cũng may có dì Lâm kịp thời đỡ lấy bà.
“Phu nhân xin hãy bớt giận, đừng tức giận mà tổn hại thân thể.” Dì Lâm thở dài, vẫn không nhịn được nói đỡ cho Lục Thời Dập mấy câu: “Nói không chừng lần này Thời Dập thật lòng với Tiểu Vãn, nếu hai người bọn họ thật sự thành đôi, Tiểu Vãn trở thành con dâu của phu nhân, cũng là chuyện tốt đấy.”
Tô Lan ngồi xuống ghế sô pha, xoa xoa huyệt thái dương: “Nếu thật sự thành thì tôi nằm mơ cũng cười mà tỉnh. Nhưng thằng nhãi ranh kia từ nhỏ đến lớn tính tình thế nào chị lại không biết sao. Mấy cô bạn gái nó quen có ai qua được một tháng không?”
“Đúng là cánh cứng rồi, bây giờ còn dám chạy đi trêu chọc Tiểu Vãn, lỡ như Tiểu Vãn bị thằng nhãi ranh hoa tâm tổn thương, chị nói tôi… tôi với nói với Mẫn Tri thế nào đây…” Vẻ mặt Tô Lan đau buồn và tự trách.
Mấy ngày trước Tô Lan kết thúc công việc làm giám khảo ở nước ngoài, sau đó mới biết được chuyện Lục Thời Dập lên hot search, nhìn video trên họp báo, Tô Lan còn tưởng rằng là thằng nhãi không nên thân này tự mình trêu chọc Vu Vãn.
Kết quả, ngày hôm qua sau khi nghe ngóng mới biết được Vu Vãn và con trai của bà đã ở bên nhau rồi, hơn nữa còn là chuyện đã công khai ở Vinh Quang…
Tô Lan giật mình sợ hãi, thiếu chút nữa uống thuốc trợ tim.
Giờ phút này, bà nặng nề thở dài: “Sao Tiểu Vãn lại mờ mắt nhìn trúng con trai của mình chứ…”
–
Lục Thời Dập trở về phòng mình, sau khi sạc pin rốt cuộc đã phát hiện ra mình bị Vu Vãn chặn rồi.
Điện thoại gọi thế nào cũng không kết nối được, anh cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Dường như không cần suy nghĩ đã lập tức đặt vé bay trở lại Munchen.
Lục Thời Dập cầm cục sạc di động, chuẩn bị ra cửa thì phát hiện cửa phòng của mình không-mở-được!!!
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Nghe thấy tiếng mẹ mình và dì Lâm đang nhỏ giọng nói chuyện bên ngoài, Lục Thời Dập ra sức gõ cửa.
“Trong khoảng thời gian này con thành thật ngồi yên trong phòng tỉnh táo lại cho mẹ, khi nào thông suốt rồi thì hãy đi ra!”
Lục Thời Dập: “…”
Má!
Vì để ngăn cản anh và Vu Vãn ở bên nhau, mẹ anh lại muốn nhốt anh lại! Việc này cần thiết à?!
Sau khi Tô Lan nói xong, bà đứng bên ngoài cửa không thấy người trong phòng có phản ứng liền cảm thấy kì lạ.
Nghĩ đến chuyện gì đó, mà nhanh chóng ấn mật mã mới, vừa vào cửa đã trông thấy trong phòng quả nhiên không có bóng dáng Lục Thời Dập, mà cửa kéo ở ban công đã mở ra, gió theo ô cửa thổi tung rèm cửa.
Tô Lan và dì Lâm vội chạy tới ban công thì liền thấy Lục Thời Dập từ tầng hai nhảy xuống đã lái xe ra khỏi biệt thự…
–
Mấy ngày nay Lục Thời Dập gần như đều ngồi trên máy bay.
Chờ tới khi anh ta đến Đức thì Vu Vãn đã trả phòng khách sạn, đến TOMITO hỏi thăm thì người ở đó đã nói Vu tổng sau khi xong việc bên này đã trở về nước.
Nhưng Vu Vãn không hề về Bắc Kinh.
Dưới sự bám riết không tha của Lục Thời Dập, Dương Tụng rốt cuộc cũng chịu nhận điện thoại. Có vẻ anh đang trốn ở một góc nào đó, hạ thấp giọng nói, nếu anh còn dám đem lịch trình của Vu tổng nói cho Lục Thời Dập, Vu tổng sẽ khai trừ anh đó.
“Tiểu Lục, cậu đừng làm khó tôi nữa.”
Cuối cùng, Lục Thời Dập đành nhờ Vu Mục hỗ trợ, rốt cuộc biết được sau khi Vu Vãn rời khỏi Đức đã đến Quảng Châu công tác rồi.
–
Vu Vãn ở Quảng Châu công tác ba ngày.
Bên này có mấy khách hàng cảm thấy hứng thú với ô tô không người lái mà TOMITO đang nghiên cứu và phát triển.
Sau vài ngày đàm phán, rốt cuộc chiều nay cũng ký được hợp đồng. Buổi tối Vu Vãn cùng vài vị tổng giám đốc dùng cơm ở một nhà hàng trên một con đường náo nhiệt để mừng hợp tác. Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, sau khi kết thúc bữa tiệc, mấy người bọn họ ra ngoài đã hơn chín giờ tối.
Nhà hàng này mở ở một con phố buôn bán sầm uất, ngoài cửa sổ ngoại trừ nhìn thấy những tòa cao ốc san sát nhau còn có thể nhìn thấy cảnh đêm lộng lẫy trên dòng sông Châu Giang.
Trong đó có một vị tổng giám đốc đang đi thì bị cảnh tượng bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, dừng bước lại, cười nói: “Người trẻ tuổi bây giờ lãng mạn thật đấy.”
Mọi người đều dừng lại, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy bên toà cao ốc đối diện đang chiếu một dòng chữ [Xin lỗi, anh không nên không từ mà biệt, anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?]
Một vị khác cười haha: “Đây là sai lầm gì mà còn phải thuê biển quảng cáo công khai xin lỗi thế nào?”
“Nhận sai còn tới cảnh giới như vậy, thế giới của người trẻ tuổi mấy lão già như chúng ta nhìn không hiểu đâu.”
Vu Vãn quét mắt một cái rồi thu lại ngay, không hề có hứng thú tham dự đề tài này. Mọi người đứng lại không lâu, ngay sau đó đã đi thang máy xuống dưới rồi.
Bên ngoài quảng trường người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Đi ra khỏi cửa xoay, mấy người tài xế của các vị ở đây đã đứng bên ngoài chờ sẵn.
Vu Vãn đang chuẩn bị chào tạm biệt mấy vị tổng giám đốc thì khoé mắt dường như trông thấy thứ gì đó, bước chân chợt dừng lại.
Cô cho rằng chính mình hoa mắt, quay đầu lại liền trông thấy ở chỗ vòi phun nước trên quảng trường, Lục Thời Dập ăn mặc trang trọng, tay cầm một bó hoa hồng cực lớn đang bước về phía cô…
__________________
Tác giả có lời muốn nói nè: Đáng thương thay Tiểu Dập Dập, vì hồi nhỏ quá mức tâm cơ, che giấu quá sâu mới khiến cho Vu Vãn hiểu lầm, làm cho anh em tốt Vu Mục hiểu lầm, cuối cùng còn bị mẹ ruột hiểu lầm, há há há~