Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 48:
Chương 48: Đêm đầu tiên
“Tặng, tặng, tặng em cho anh?” Hai tròng mắt Lục Thời Dập mở to, lời nói lập tức trở nên không mấy nhanh nhẹn. Đại não tăng ca liên tục để giải thích ý nghĩa của những lời này.
Còn chưa kịp hỏi có phải cái ý anh ta đang nghĩ hay không, lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười mê hoặc của một người phụ nữ gần ngay gang tấc: “Không phải nói không có cảm giác với phụ nữ sao? Chẳng lẽ không anh không muốn thử cùng em một chút? Biết đâu cũng không có cảm giác thì sao.”
Hầu kết Lục Thời Dập điên cuồng lên xuống.
Giờ phút này điểm duy nhất anh chú ý hoàn toàn không phải ở chỗ tại sao Vu Vãn lại biết anh đối với những phụ nữ khác không có hứng thú. Như sợ cô hiểu lầm chuyện gì đó, anh ta vội vàng nói: “Anh cực kì có cảm giác với em! Anh…”
Cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Lục Thời Dập, không đợi anh nói hết Vu Vãn đã nhón mũi chân, để đôi môi ấm áp hôn lên.
Người đàn ông cao lớn bị túm vào trong phòng, cửa cũng bị đóng sầm lại.
Ánh đèn huỳnh quang màu vàng chiếu vào hai thân thể đang chồng lên nhau.
Một bên Vu Vãn chủ động hôn anh, một bên kéo cà vạt anh xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh cởi từng cái từng cái cúc áo trước người anh.
Trong lúc cô chủ động hôn, thấy Lục Thời Dập còn không có phản ứng, Vu Vãn buồn bực cắn anh một cái.
Trên môi truyền đến sự đau đớn khiến Lục Thời Dập hồi thần, cặp mắt đào hoa câu người mừng như điên, cả người kích động như muốn nổ tung.
Cánh tay dài ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vu Vãn, hoá bị động thành chủ động, xoay người đè Vu Vãn trên ván cửa, hôn nồng say như mưa rào rơi xuống.
Nhiệt độ xung quanh lập tức nóng lên không ngừng.
Khi cởi sợi dây áo tắm của Vu Vãn ra, bàn tay chợt bị chặn lại, không cách nào tiếp tục.
Hơi thở nặng nề của Lục Thời Dập cũng ánh mắt nhiễm màu dục vọng hoang mang nhìn về phía Vu Vãn.
Cô… không muốn sao?
Vu Vãn bị anh nhìn đến mực mặt ửng đỏ, cô cắn môi, hơi thẹn thùng nói: “Anh đi tắm trước đi.”
…
Phòng tắm truyền đến từng tiếng nước chảy.
Vu Vãn đứng bên cạnh cửa số sát sàn, ngoài cửa là cảnh đêm phồn hoa của thành phố Munchen, ánh đèn neon lập loè trang hoàng cho cảnh đêm càng thêm rực rỡ mê người. Sau khi uống một cốc nước lạnh, khô nóng trên mặt mới từ từ rút đi, khi lý trí quay trở về Vu Vãn có chút ảo não vì sự xúc động vừa rồi của mình.
Ngày 12 tháng 4 là sinh nhật của Lục Thời Dập, quà sinh nhật vốn dĩ Vu Vãn đã chuẩn bị xong từ lâu, vốn dĩ ngày mai sẽ đưa cho anh.
Mà tối nay khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn kia bỗng nhiên lại bị anh mê hoặc mà nói ra câu muốn tặng bản thân cho anh làm quà…
Thật là… quá không rụt rè rồi.
Dưới vòi hoa sen, da thịt người đàn ông trắng nõn gợi cảm, từng đường gân trên cơ thể như có sức sống, nhiệt độ của nước như khiến làn da của anh có một tầng bọt nóng.
Lục Thời Dập tắm rất nhanh, hai ba lần đã tắm sạch sẽ từ trên xuống dưới.
Đưa tay lau đi bọt nước còn vương trên mặt, vẫn chưa tỉnh lại từ trong niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống kia, Vu Vãn chủ động nói muốn tặng cô cho anh ta, Lục Thời Dập cảm giác không chân thật giống như đang mơ vậy.
“Vãn Vãn, em vào đây một chút!”
Vu Vãn đang ngẩn người bên cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại. Thấy cửa phòng tắm hơi mở hé ra, nhiệt nóng theo khe hở từ từ phả ra ngoài, Lục Thời Dập lộ ra nửa cái đầu còn đang ướt nước gọi cô.
“Chuyện gì thế?”
“Anh tắm xong rồi, em lấy giúp anh cái áo tắm với.”
Vu Vãn lấy trong tủ khách sạn ra một chiếc áo tắm cho nam, đi đến cửa phòng tắm, cô cố ý tránh không nhìn vào quang cảnh bên trong khe cửa kia. Cô nghiêng người duỗi cánh tay đang cầm áo tắm vào trong.
Lục Thời Dập nhìn cánh tay đang thò vào trong, khoé môi thực hiện được ý đồ cong lên.
Cánh tay anh ta nâng lên nhưng không cầm lấy áo tắm mà nắm lấy cổ tay Vu Vãn rồi kéo cô vào trong. Vu Vãn sợ hãi kêu lên, sau một hồi trời đất quay cuồng đã bị Lục Thời Dập đặt trên bàn tráng men trong phòng tắm.
Không biết do nhiệt độ trong này quá cao hay bởi vì cơ thể hai người quá gần gũi, người đàn ông nửa thân trên trần trụi, nửa thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước chảy trên phần ngực nóng bỏng tạo thành hiệu ứng nóng bỏng đánh thẳng vào thị giác. Nhiệt độ vất vả lắm mới tản đi của Vu Vãn nháy mặt lại như bị đốt thêm lửa.
Cô nóng đến mức não có chút thiếu oxy, hô hấp đều không thông thuận: “Kéo em vào trong này làm gì?”
Hai tay Lục Thời Dập chống trên mép bàn cẩm thạch bên người cô, người hơi cúi xuống, áp sát vào cô, giọng nói hàm chưa ba phần ý cười, không biết xấu hổ nói: “Anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi, muốn em tới kiểm tra một chút.”
“…” Vu Vãn nhìn người đàn ông gần trong gang tấc mà âm thầm nuốt nước bọt.
Dáng người tên nhãi này tập thật tốt, cả người đều lộ ra hóc môn giống đực, lý trí mã mới tìm về được lại có xu hướng bỏ nhà tha hương.
Vu Vãn tỏ vẻ trấn định: “Còn không mặc áo vào đi?”
“Không mặc.” Lục Thời Dập lắc đầu, kề sát vào bên tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được, ám muội nói: “Dù sao lát nữa cũng phải cởi.”
“… Vậy anh còn bắt em lấy.” Vu Vãn bị anh trêu đến mặt đỏ bừng bừng.
Khoé miệng Lục Thời Dập nhịn cười: “Anh không nhịn được muốn nhìn “món quà” sinh nhật của mình.”
“Vậy… “món quà” này anh có vừa lòng không?” Vừa hỏi xong Vu Vãn liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô đúng là… điên rồi, còn học theo anh nói ra mấy lời thô tục không biết xấu hổ này.
Dù sao từ trước tới này da mặt Lục Thời Dập đều rất dày , anh kích động “áu” một tiếng: “Cực kì vừa lòng, anh không chờ nổi muốn mở “món quà” này rồi!”
Vu Vãn muốn đổi ý cũng đã không còn kịp, con chó săn nhỏ nhiệt tình như lửa trước mặt đã kéo dây áo cô xuống, chặn môi cô luôn rồi…
Tấm kính lớn phủ lên một tầng hơi nước mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân thể còn trẻ đang dần chìm đắm trong sự kì diệu của buổi đêm.
Kỹ thuật hôn của Lục Thời Dập càng lúc càng cao siêu, Vu Vãn bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, đợi đến khi quần áo trên người cả hai bị cởi sạch sẽ thì đã lăn từ phòng tắm lên tới trên giường. Lục Thời Dập chống thân mình, dùng một tia lý trí cuối cùng khàn giọng hỏi: “Vãn Vãn, em thực sự nguyện ý cho anh ư?”
Gương mặt Vu Vãn phiếm hồng, không trực tiếp trả lời: “Lần này anh ra nước ngoài không phải muốn cùng em làm chuyện này à?”
“Anh… anh nào có?” Lục Thời Dập nói không mấy tự tin.
Vu Vãn vươn cánh tay trắng nõn kéo ngăn kéo trên chiếc tủ đầu giường ra, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp nhỏ với màu sắc rực rỡ, quơ quơ trước mặt anh ta: “Cái này rơi ra từ trong túi của anh lúc lái xe đưa em đi ăn cơm hôm đầu tiên anh tới đó. Chẳng lẽ anh định nói anh chuẩn bị cho người phụ nữ khác?”
“…” Thứ Vu Vãn lấy ra chính cái hộp mà lúc trước Vu Mục nhét vào túi quần anh. Lục Thời Dập còn buồn bực vì rõ ràng đã đút trong túi quần tại sao lại tìm không thấy, hoá ra là bị rơi trong xe, còn bị Vu Vãn cầm luôn…
“Cái này là Vu Mục đưa cho anh…”
“…” Vẻ mặt Vu Vãn cứng đờ. Cô vẫn luôn cho rằng anh muốn cô nên đêm nay mới có thể nóng đầu nói ra mấy lời như tặng chính mình cho anh ta. Gương mặt càng lúc càng đỏ, biểu tình cô cực kì mất tự nhiên: “Nếu anh đã nói vậy thì… vậy đừng làm nữa.”
Vu Vãn xấu hổ buồn bực đẩy anh ra, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo.
“Không được, giờ em đổi ý cũng muộn rồi!” Lục Thời Dập nhanh chóng mở hộp, lấy ra một cái, dùng miệng xé ra rồi mang lên cho mình.
Năm phút sau ———
Lục Thời Dập “huhu” một tiếng, lồng ngực phập phồng, khuôn mặt đen thui nhụt chí chôn sâu trong cổ Vu Vãn không dám ra gặp người, lẩm bẩm: “Lần vừa rồi không tính…”
Bên tai truyền đến tiếng cười đè nén của Vu Vãn.
Lục Thời Dập càng buồn bực hơn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng cọ cọ trên cổ cô: “Không cho cười!”
“Em không cười.” Vu Vãn bị anh ta cọ đến ngứa ngáy, nhịn không được lại cười vài tiếng.
Lục Thời Dập tiếp tục “huhu”: “Em cười nhạo anh…”
“Không có à.”
“Em không hài lòng với biểu hiện hồi nãy của anh.”
“Không có đâu, không có đâu.” Vu Vãn sợ xúc phạm tới sự tự tôn kiêu ngạo đàn ông của anh, vỗ vỗ vào lưng anh ta, giọng điệu cực kì dịu dàng trấn an: “Nghe nói lần đầu tiên của đàn ông rất nhanh, điều này rất bình thường. Hơn nữa vừa rồi anh đã chứng minh rồi, anh không hề lãnh cảm với em.”
“…” Giờ phút này, cái câu “biết đâu cậu không được, thừa lúc tình cảm hai người còn chưa sâu, chị đổi thử hàng xong còn có thể trả lại được” của Vu Mục tựa như ma chú chạy vòng vòng quanh đầu Lục Thời Dập.
Anh còn lâu mới bị Vu Vãn trả hàng!
Người kiêu ngạo như Lục Thời Dập sao có thể cho phép bản thân lưu lại trước mặt Vu Vãn ấn tượng “bình thường” như vậy.
“Quên lần vừa nãy đi, chúng ta tiếp tục!”
“Anh không cần tự miễn cưỡng bản…” Vu Vãn còn chưa nói xong môi đã bị Lục Thời Dập hung hăng lấp kín.
Đêm nay, Vu Vãn hối hận xanh ruột, đúng là không nên lấy bản thân làm quà tặng người đàn ông nào đó.
Sau khi trải qua lần đầu tiên muốn chôn sâu đó, người đàn ông giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không thầy cũng tự mày làm nên. Dùng chính hành động mạnh mẽ của mình để không ngừng thay đổi suy nghĩ của Vu Vãn về đêm đầu tiên. Lục Thời Dập không chỉ chứng minh cho Vu Vãn một lần anh có thể cho cô vô số năm phút, còn dựa vào sức chiến đấu cho cô n lần. Mỗi một lần đều làm đến khi Vu Vãn chịu không nổi xin tha Lục Thời Dập mới bằng lòng buông tha cho cô.
Vào một giờ nào đó trong đêm, Vu Vãn lại bị anh ta giày vò khiến thân thể mềm như một vũng nước, đôi mắt đẹp phủ lên một tầng hơi nước, buồn bực cắn vào cổ anh ta.
Lục Thời Dập ôm cô, an ủi hôn lên đôi môi hồng nhuận, khoé miệng nín cười, còn không biết xấu hổ hỏi cô vừa rồi có thoải mái hay không?
Vu Vãn xấu hổ đỏ cả mặt, tức giận đánh vào lưng anh mấy cái.
Đây là một đêm dài vừa đau khổ lại điên cuồng.
Một đêm này, trong phòng ngủ yên lặng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nam nữ thở dốc. Sau lần thân mật này, vô luận là thân thể hay là trái tim, hai người đều như tiến càng sâu vào linh hồn của đối phương, càng lúc càng sâu.
Không biết có phải đều là lần đầu tiên hay không, cả hai người đều kích động không ngủ được. Nửa đêm mở một chai rượu vang đỏ, rất hứng thú ngồi trên thảm ngoài phòng khách, đốt chút tinh dầu, ngồi phẩm rượu.
Lục Thời Dập thân mật ôm lấy Vu Vãn từ phía sau, ở bên tai cô nói mấy lời ngọt ngào âu yếm. Lưng Vu Vãn thoải mái dựa vào lồng ngực của anh khoé môi nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng.
Trước khi Lục Thời Dập về nước, cô chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ đi đến một bước như ngày hôm nay.
Mặc kệ tương lai thế nào, giờ phút này Vu Vãn thừa nhận cô thực sự hưởng thụ. Hưởng thụ tình yêu này, cũng hưởng thụ khoảng thời gian kỳ diệu của đêm nay.
“Vãn Vãn, công việc của em quá vất vả, để anh về Vinh Quang giúp em được không?” Khi hai người còn đang tình nồng ý mật, mỗi Lục Thời Dập dán vào vành tai cô, nhắc lại đề tài này.
“Không được.”
“Em không yêu anh.” Lục Thời Dập cắn vành tai của cô một cái.
Vu Vãn bị anh cắn vừa rát, vừa tê lại vừa ngứa, nghiêng đầu vừa cười vừa trốn: “Anh tới giúp em thì anh định mặc kệ công ty đầu tư bên Mỹ của mình à?”
“…” Vẻ mặt Lục Thời Dập cứng đờ: “Sao em lại biết?”
Chuyện anh ở nước ngoài có công ty riêng anh ta luôn cho rằng mình giấu rất tốt.
Việc này nói đến thì cũng khéo.
Hai ngày trước Vu Vãn đã gặp một khách hàng nữ ở Đức, hai người trò chuyện hợp ý nên đã nói nhiều thêm vài câu. Vị khách hàng nữ kia trong lúc vô tình đã nhắc tới một người đàn ông người Trung Quốc mà cô ấy biết. Cô ấy nói ở Mỹ anh ta tự mình sáng lập một công ty đầu tư, tuổi còn trẻ nhưng ánh mắt rất tốt, những hạng mục đầu tư không có cái nào không mang lại lợi nhuận. Còn nói anh ta và Vu tổng còn cùng tốt nghiệp từ một trường đại học, hơn nữa đều đến từ Bắc Kinh. Lúc trước khi vị kia nói muốn đầu tư một hạng mục của công ty cô ấy, cô ấy đối với hạng mục này không ôm quá nhiều tin tưởng nên đã từ chối, sau đó anh ta lại đầu tư những hạng mục tương tự ở công ty khác, hạng mục đó không chỉ cứu vớt được công ty đang trên đà phá sản kia, mà hiện tại người ta còn chuẩn bị lên sàn luôn rồi…
Khách hàng nữ kia còn nói ngẫm lại vì mình không nhận đầu tư của người đàn ông kia mà giờ hối tiếc không thôi.
Nói chuyện một lát, Vu Vãn phát hiện người đàn ông rất giỏi đầu tư trong miệng cô ấy không ngờ lại là Lục Thời Dập…
“Nếu hôm nay em không nhắc tới việc này, có phải anh định gạt em luôn phải không?” Vu Vãn nghiêng đầu, liếc nhìn anh.
Lục Thời Dập hơi chột dạ, cười gượng: “Không phải định gạt luôn, muốn chờ thời cơ chín muồi sẽ nói cho em…”
Vu Vãn không so đo với anh ta, nói: “Em điều tra rồi, triển vọng phát triển của công ty của các anh hiện tại vô cùng tốt, mấy hạng mục đầu tư đều rất thành công, lợi nhuận cũng khả quan, anh có thể phát triển công ty đến quy mô như bây giờ hiển nhiên tốn không ít sức lực. Gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, sao anh có thể nói ném là ném chứ? Đúng là không biết nặng nhẹ.”
Hơn nữa, thằng nhãi này bỏ mặc công ty về nước ngẩn người hơn bốn tháng rồi……
Lục Thời Dập ôm cô thật chặt, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào mặt Vu Vãn: “Đối với anh mà nói, không gì quan trọng bằng việc theo đuổi em. Hơn nữa, anh cũng không hoàn toàn mặc kệ công ty mà.”
Công ty ở Mỹ tuy rằng cùng mấy bạn học cùng nhau sáng lập, nhưng Lục Thời Dập vẫn là cổ đông lớn nhất, hơn bốn tháng này mặc dù anh không ở Mỹ nhưng vẫn luôn họp qua video để chủ trì công tác.
Vu Vãn thở dài, lời Lục Thời Dập nói khiến cô không biết có nên vui hay không. Cùng anh nghiêm túc bàn luận chuyện tương lai của hai người một chút. Cô cảm thấy hình thức tốt nhất của tình yêu không phải trói buộc lẫn nhau mà hẳn là vừa không muốn xa rời đối phương, lại vừa độc lập.
Cô không hy vọng Lục Thời Dập bởi vì tình yêu mà không màng đến sự nghiệp của chính mình. Hiện tại sự nghiệp của anh đang bước những bước đầu tiên, nền móng còn chưa vững, nếu muốn phát triển công ty lớn hơn thì còn cần đầu tư rất nhiều sức lực. Tuy rằng công ty của anh ở Mỹ, cơ hội để hai người gặp mặt sẽ giảm bớt nhưng hiện tại thông tin liên lạc và giao thông phát triển như vậy, nếu nhớ đối phương thì chỉ cần gọi một video hoặc đáp một chuyến máy bay là có thể gặp nhau rồi.
Sau khi nghe xong, Lục Thời Dập nói thầm: “Anh không muốn rời khỏi em.”
“Ngoan, nghe lời.”
Lục Thời Dập không nói chuyện nữa, mà lần nữa tìm đến môi cô, hôn rồi lại hôn, sau đó hai người lại lăn lộn trong phòng khách một lần.
Vu Vãn sau khi ngủ một giấc dậy đã mười giờ sáng hôm sau.
Cô ngủ trong lồng ngực Lục Thời Dập, cánh tay anh ôm lấy eo cô, đôi chân dài đè nặng trên chân cô, Vu Vãn thử cử động nhưng toàn thân lại không thể nhúc nhích. Sau khi thưởng thức một hồi nhan sắc của người đàn ông khi đang ngủ, cô thỏa mãn cong cong khoé môi, gọi người dậy.
“Em phải rời giường rồi.”
“Còn sớm mà, nằm thêm một lúc đi.” Lục Thời Dập hơi hé mắt, nửa tỉnh nửa mê, ôm càng chặt hơn.
“Đừng nháo, mười hai rưỡi em còn có bữa tiện với tổng giám đốc Yoman đó.”
“… Cho nên buổi trưa em không đi ăn cùng anh à?”
“Ừ. Anh ngoan ngoãn ăn cơm một mình nhé, buổi chiều em còn đến TOMITO một chuyến, đêm nay về tương đối trễ đó.”
Lục Thời Dập bất mãn nhăn mày, duỗi tay sờ lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, lại lần nữa đè trên người Vu Vãn. Một giờ sau mới thoả mãn thả người đi.
Sau khi Vu Vãn rời đi, Lục Thời Dập lại tiếp tục ngủ. Mãi cho đến khi quý bà Tô Lan gọi điện thoại, tiếng chuông đòi mạng vang lên anh ta mới bị đánh thức từ trong mộng đẹp.
“Con đang ở đâu? Mau cút về nhà cho mẹ!!!” Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy giọng nói đinh tai nhức óc của quý bà Tô Lan từ trong loa truyền đến.
Lục Thời Dập đưa điện thoại ra xa, chậm chạm bò từ trên giường dậy, gãi gãi bộ tóc rối bù: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Con còn không quay về thì mẹ con sẽ chết đấy, đời này con đừng hòng nhìn thấy mẹ nữa!” Nói xong Tô Lan lập tức cúp điện thoại.
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Vu Mục đã chuyển mình từ cây gậy chọc cớt thành nhân tố thúc đẩy mối quan hệ giữa người anh em tốt và chị gái của mình, hô hô hô~
Pass chương 50: hontrienmien