Độ ấm trên môi em

Chương 51


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 51:

Chương 51: Xảy ra chuyện
 
Thời gian trôi qua thật nhanh.
 
Mới đó mà đã tới trung tuần tháng năm, những bông hoa đuôi sóc bay đầy trời rốt cuộc cũng có dấu hiệu biến mất.

 
Sau khi hoá giải được hiểu nhầm, hiểu được tâm ý của đối phương, cảm tình giữa Vu Vãn và Lục Thời Dập cũng theo thời tiết không ngừng nóng lên, càng thêm ân ái.
 
Tuy rằng đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, hai người mỗi ngày đều hận không thể dính ở bên nhau nhưng Vu Vãn vẫn mang theo một phần lý trí, sau vài lần cô thúc giục, rốt cuộc sau khi Lục Thời Dập nghỉ lễ 1/5 xong đã bay sang Mỹ tiếp tục quản lý sự nghiệp của mình. Nhưng mà tách ra chưa đến một tuần Lục Thời Dập lại trở về nước.
 
Chẳng qua lần này anh không trở về một mình, mà mang theo nhóm của mình gióng trống khua chiêng, lập một chi nhánh của công ty gần Tập đoàn Vinh Quang
 
Sau khi Vu Vãn biết đã hỏi anh ta sao lại thế này?
 
Việc này trước đây Lục Thời Dập chưa từng lộ ra nửa chữ với Vu Vãn, sợ cô sẽ tức giận, trước khi nhận tội, thân hình cao lớn nóng hầm hập từ phía sau ôm lấy eo cô, cằm đặt trên vai cô, lúc này mới nói bản thân coi trọng mấy hạng mục trong nước, tính toán đầu tư vào đây, cho nên mang theo những người này đến để khảo sát thị trường.
 
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Tiện thể cũng để chúng ta yêu đương thuận tiện hơn.”
 
Nói thì hay lắm, là vì công việc cơ đấy.
 

Vu Vãn cười hừ một tiếng, không nói gì nữa.
 
Cô biết rõ, Lục Thời Dập cố ý phát triển sự nghiệp trong nước chủ yếu là để hai người không tiếp tục yêu xa nữa, chỉ sợ công việc mới là tiện thể mà thôi. Anh ở Mỹ nhiều năm như vậy, các mối quan hệ cơ bản đều ở bên đó, công ty đầu tư bên Mỹ mặc dù phát triển khá tốt nhưng vẫn còn đang ở những bước đầu tiên, vào thời điểm này về nước phát triển kỳ thực không phải thời cơ tốt nhất.
 
Nhưng cô cũng hiểu Lục Thời Dập rất có chủ kiến, nếu cô khuyên chưa chắc anh đã nghe, đương nhiên cô vẫn tin tưởng vào ánh mắt đầu tư của anh, cho dù mục đích chủ yếu khi về nước là để yêu đương thì cũng sẽ không đem sự nghiệp của mình ra làm trò đùa, cho nên cũng không quản anh nữa.
 
Sau khi Lục Thời Dập dời trọng tâm về trong nước, nơi làm việc lại gần Vinh Quang, anh rất có sự tự giác của bạn trai bắt đầu phụ trách việc đưa Vu Vãn đi làm, rồi đưa cô về khi tan ca mỗi ngày. Ngày nào hai người cũng ra vào Vinh Quang có đôi có cặp, làm không ít người ghen tị.
 
Những hôm Vu Vãn làm việc muộn sẽ về ở trong chung cư, mỗi lần Lục Thời Dập đưa cô lên nhà đều ăn vạ không đi. Tự nhiên như vậy, hai người bắt đầu qua những ngày tháng “sống thử một nửa”, số lần ở chung cư cũng dần dần tăng lên.
 
Sau này số lần Vu Vãn về Vu gia càng ngày càng ít, đối với chuyện này Vu Mục vô cùng bất mãn. Mỗi lần nhìn thấy Vu Vãn đều sẽ oán giận cô trọng sắc khinh em, có bạn trai rồi thì đến nhà cũng k thèm về, đến cả người em này cũng mặc kệ, quả thực không có thiên lý.
 
Lúc này, Vu Vãn cong môi hỏi lại: “Không phải em thích không ai quản à, bây giờ chị mặc kệ em ngược lại em còn khó chịu?”

 
“…” Vu Mục phát hiện mình bị quản đã quen, bỗng nhiên không ai quan tâm trong lòng vậy mà lại cảm thấy vắng vẻ, cả người không thấy dễ chịu.
 
Đương nhiên, đối với Lục Thời Dập đã bắt cóc chị mình này, ý kiến của Vu Mục còn lớn hơn nữa. Nhìn thấy anh không trợn mắt không thèm nói chuyện, thì chính là giơ tay đấm anh mấy cái để cân bằng một chút tâm tình vừa mâu thuẫn vừa khó chịu kia.
 
Mà mấy lần Lục Thời Dập còn cố ý kích thích anh ta: “Động tay động chân với anh rể, không lễ phép như thế cẩn thận tôi mách chị cậu đấy,”
 
“Anh rể con khỉ, đồ không biết xấu hổ! Đời này ông còn lâu mới gọi cậu là anh rể!”
 
“Cậu vừa gọi hai lần đấy.”
 
“… Cút cút cút!!!” Vu Mục hối hận xanh ruột, anh ta không nên giúp tê gia súc này theo đuổi chị mình. Hiện tại chưa nói đến việc tên gia súc này chiếm chị làm của riêng, còn dám chiếm tiện nghi của anh ta trên vấn đề bối phận, quá đáng lắm luôn á!
 

 
Vào một tuần nào đó nửa cuối tháng năm, hiếm khi Vu Vãn được nhàn hạ. Lục Thời Dập cự tuyệt yêu cầu đưa Vu Vãn về nhà ăn cơm của quý bà Tô Lan. Khó có dịp anh ta với Vu Vãn có thể dính nhau cả ngày, còn lâu mới chia sẻ bạn gái của mình với người khác.
 
Chiều nay, Lục Thời Dập bỗng nhiên nói muốn đi mua đồ ăn để tự mình xuống bếp làm cho cô một bàn đồ ăn đầy món Tây nên đã kéo Vu Vãn đến siêu thị.
 
Chưa thấy anh vào bếp lần nào nên Vu Vãn rất nghi ngờ về khả năng nấu nướng của anh, trước khi ra cửa còn xác nhận lại một lần: “Anh xác định anh nấu được chứ? Mà không phải nấu một đống đồ đen thui? Em nói trước nhé, em kén chọn lắm đấy, nếu đồ anh làm không ăn được, em cũng không cho anh mặt mũi đâu.”
 
“Em yên tâm đi, anh không chỉ có thể khiến em gào khóc trên giường, món Tây anh làm cũng ngon đến mức khiến em gào khóc.” Lục Thời Dập cúi người, dán bên tai cô, hơi thở vừa nóng bỏng vừa trêu ngươi nói ra mấy lời cợt nhả không đứng đắn.
 
“… Không đứng đắn.” Gương mặt Vu Vãn nóng lên, đấm vào ngực anh.
 
Lục Thời Dập thuận tay bắt lấy, mười ngón tay dính chặt lấy nhau, kéo cô đến hôn một cái, giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ, ánh mắt phong lưu hư hỏng liếc nhìn cô: “Không phải em thích anh không đứng đắn à.”
 
Mặt Vu Vãn bị anh nói càng lúc càng nóng, cô giục anh mau đi mua đồ ăn thì đề này mới kết thúc.
 
Lục Thời Dập nói không sai, Vu Vãn quả thực thích anh không đứng đắn, đặc biệt là vào ban đêm, thời điểm chỉ có hai người bọn họ. Mỗi lần triền miên Lục Thời Dập đều có thể cùng biến đổi các cách thức đa dạng để lấy lòng cô.
 
Anh giống như anh túc, có sức hấp dẫn trí mạng làm Vu Vãn không chỉ cực kì yêu thân thể trẻ trung, sức lực dư thừa của anh mà cô cũng càng lún càng sâu, càng yêu con người này.
 
Vu Vãn phát hiện, sau khi ở bên Lục Thời Dập, bản thân ngày một trở nên nữ tính hơn, cũng có sức sống hơn.
 

Trong khoảng thời gian này, Lục Thời Dập khiến cô cảm nhận được thứ gọi là hạnh phúc chân chính.
 
Phòng bếp của chung cư là kiểu mở.
 
Lục Thời Dập đem những nguyên liệu đã mua về đặt trên bàn, sau đó không nghỉ ngơi mà lập tức bắt tay vào làm việc.
 
Vu Vãn dựa vào cạnh quầy bar, nhìn người đàn ông cổ đeo tạp dề, vẻ mặt chăm chú, mặc dù chưa biết tài nghệ nấu nướng của anh ra sao, ít nhất rửa ra cũng ra hình ra dáng.
 
Khoé môi Vu Vãn không kìm được giơ lên: “Cần em hỗ trợ không?”
 
“Không cần, em đi nghỉ ngơi rồi chờ ăn là được.” Đầu Lục Thời Dập cũng không nâng lên, chăm chú như được làm một chuyện thần thánh mà vĩ đại.
 
Vu Vãn vẫn không đi, cô lẳng lặng đứng một bên thưởng thức cảnh tượng bạn trai nhỏ vì mình mà rửa tay nấu canh.
 
Trước khi Lục Thời Dập và Vu Vãn ở bên nhau, anh chưa từng xuống bếp, nhưng gần đây anh cố ý bớt chút thời gian đi học cùng với đầu bếp Michelin vài món Tây, trước đó còn làm mấy lần rồi cho mấy người anh em thử độc.
 
Mấy người Vu Vãn và Lâm Châu Dương ăn xong thì vô cùng khách quan mà khen ngợi, còn “khen” anh ta rất có tiềm năng làm một người đàn ông nội trợ, cùng mạnh mẽ đề nghị sau này để Vu Vãn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn anh phụ trách ở nhà nấu cơm trông con.
 
Lục Thời Dập trợn trắng mắt, chỉ trả lời bọn họ một chữ “cút”. Bên trong xương cốt anh vẫn theo chủ nghĩa đàn ông, anh có thể nấu cơm trông con, nhưng loại chuyện kiếm tiền nuôi gia đình này vẫn nên để đàn ông làm.
 
Vốn Vu Vãn chẳng ôm mấy hy vọng với khả năng nấu nướng của Lục Thời Dập, về sau càng nhìn ánh mắt lại càng sáng lên, bạn trai nhỏ của cô thật đúng là một kho báu.
 
Lục Thời Dập làm rất nhiều món, bít tết thăn bò, phi lê cá, mỳ Ý sốt lòng đỏ trứng, gan ngỗng anh đào, còn có súp kem nấm. Một bàn đồ ăn tinh xảo, màu sắc mê người, nếu ko phải Vu Vãn tận mắt trông thấy cô nhất định sẽ nghi ngờ Lục Thời Dập đặt đầu bếp làm xong rồi mang tới đây.
 
Vì thế, Vu Vãn còn cố ý sắp xếp bàn một phen, trải một chiếc khăn trải bài phẳng phiu, cắm một ít hoa tươi, thắp vài ngọn nến, mở một chai vang đỏ quý hiếm, Vu Vãn bưng từng món đặt lên bàn, kéo rèm để che đi ánh đèn rất sáng trong phòng bếp.
 
Ánh nến màu vàng thắp sáng bàn ăn, không khí nháy mắt trở nên ấm áp và lãng mạn.
 
Vu Vãn giúp Lục Thời Dập cởi tạp dề, sau đó nhịn không được ôm lấy eo anh ta từ phía sau.
 
Lục Thời Dập nghiêng đầu, khoé môi mang theo ý cười, giọng nói cưng chiều: “Sao thế?”
 

Mặt Vu Vãn cọ cọ trên tấm lưng thẳng tắp của Lục Thời Dập, xung quanh toàn là mùi hương nam tính như phơi qua ánh mặt trời của anh, cô không muốn tách rời mà ôm chặt anh hơn nữa: “Cố ý học à?”
 
Từ nhỏ Lục Thời Dập đã là bảo bối của Lục gia, áo có người mặc cơm có người đút chính là cuộc sống của một đại thiếu gia. Vu Vãn biết, tuy rằng Tô Lan rất thích nấu ăn, nhưng chưa từng để con trai phải xuống bếp.
 
Lục Thời Dập ôm người phụ nữ phía sau kéo vào trong ngực, không giấu giếm: “Ừ, học với đầu bếp Michelin hơn hai tuần, mau nếm xem hương vị thế nào.”
 
Quả nhiên…
 
Vu Vãn chưa bao giờ là một người thích rơi nước mắt, nhưng lần này hốc mắt cô lại nóng lên, hơi ươn ướt, trái tim cũng ấm áp theo.
 
“Thời Dập, cảm ơn anh đã vì em làm những chuyện này.”
 
“Chỉ vậy mà đã cảm động rồi?”
 
“Ừ, rất hạnh phúc.” Vu Vãn cũng không giấu cảm xúc lúc này của mình. Cô biết trong khoảng thời gian này, Lục Thời Dập vì chuyện chi nhánh của công ty đã rất bận rộn. Cô hỏi: “Sao lại đột nhiên đi học cái này thế?”
 
Lục Thời Dập ôm lấy eo cô, trán chạm vào trán, vẻ mặt nghiêm túc lại cảm thấy lo lắng nói: “Hiện tại sự nghiệp của anh vừa mới bắt đầu, mà em là bà chủ của công ty đã niêm yết, lại còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chỗ nào cũng ưu tú hơn anh, chênh lệch giữa chúng ta lớn như vậy, nếu anh không có một hai chỗ đặc biệt thì em sẽ bị con chó khác gặm đi rồi. Đều nói muốn bắt lấy trái tim một người thì phải bắt được dạ dày trước. Hiện tại anh chỉ biết làm món Tây, một thời gian nữa anh sẽ học làm món Trung với mẹ. Anh muốn bắt cả dạ dày, cả trái tim và cả người của em đều buộc chặt trên người anh, để mấy con chó khác không có cơ hội nào cả.”
 
Lời này như rót mật vào tai Vu Vãn, cô cười nhẹ: “Anh không cần làm những thứ này đã buộc được em rồi.”
 
Cô nghĩ, đời này chỉ sợ không còn người đàn ông yêu cô, hiểu cô, bao dung cô, nguyện ý vì cô thay đổi bản thân như Lục Thời Dập. Mà đời chỉ sợ cô cũng không bao giờ tìm được một người đàn ông thứ hai có thể khiến cô tin tưởng vào tình yêu, yêu đến không cố kỵ.
 
Vu Vãn ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, động tình hôn lên môi anh ta.
 
Hai người đứng bên bàn ăn hôn đến ý loạn tình mê, nếu không phải mùi hương của mỹ vị trên bàn nhắc nhở Vu Vãn rằng mấy món này do bạn trai nhỏ cố ý làm, không ăn sẽ nguội thì khả năng cao hai người đã hôn rồi lăn lên giường luôn rồi.
 
Vu Vãn ngăn cản bàn tay Lục Thời Dập càng lúc càng làm loạn bên trong quần áo cô, thở hổn hển: “Đừng làm loạn, ăn cơm trước đi.”
 
“Ăn em trước.”
 
“… Ăn cơm trước.”
 
“Không muốn.” Đàn ông dục vọng lên đến não biết cản làm sao, anh ta bế ngang Vu Vãn lên đi vào phòng ngủ.
 
“Anh còn muốn bắt được dạ dày của em không?”
 
Bước chân Lục Thời Dập dừng lại, áu một tiếng, rối rắm một lát rồi không tình nguyện xoay người lại, bế người đi đến phòng bếp, sau khi đặt người xuống ghế anh gấp gáp nói: “Ăn mau đi, đêm nay chúng ta ngủ sớm một chút.”
 
Vu Vãn bưng ly rượu vang đỏ lên, chưa uống được nửa ngụm, gương mặt trắng nõn đã đỏ ửng: “Anh nên kiềm chế một chút.”
 

Gần đây hai người thực sự là… hơi thường xuyên.
 
Lục Thời Dập ý vị sâu xa cười: “Anh đã kiềm chế lắm rồi, nếu không phải sợ em không chịu nổi, anh hận không thể từ sáng đến tối, từ tối đến sáng.”
 
“Anh… đồ không đứng đắn, không cho nói nữa, ăn cơm đi.”
 
Hai người bưng ly chân dài lên chạm vào nhau, Vu Vãn nhập một ngụm rượu vang đỏ, khi cô cầm lấy dao dĩa chuẩn bị nhấm nháp tay nghề của Lục Thời Dập thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự ấm áp của giây phút này.
 
Vu Vãn nghiêng đầu nhìn, là Dương Tụng gọi tới. Dương Tụng tìm cô hầu hết đều vì chuyện công việc, trước đây nhất định Vu Vãn sẽ bắt máy, nhưng mà hiện tại cô lại trực tiếp cúp máy. Công việc vĩnh viễn không thể nào xử lý hết, hôm nay Vu Vãn không muốn vì chuyện công việc mà phá hư bữa tối dưới ánh nến của hai người.
 
Chẳng qua, vừa mới cúp máy thì Dương Tụng lại gọi tới.
 
Dương Tụng không phải người không biết chừng mực, hiển nhiên là gặp được chuyện khó giải quyết nên mới muốn báo cáo với cô.
 
Vu Vãn nhìn người đối diện một cái.
 
“Không sao đâu, em cứ nghe đi, nói không chừng là có việc gấp đấy.”
 
Vừa kết nối được, Vu Vãn đã nghe thấy giọng Dương Tụng truyền đến: “Vu tổng, công ty bên Đức đã xảy ra chuyện, con chip trước đây chúng ta đưa sang bị trộm rồi…”
 
“…” Đầu ngón tay Vu Vãn nắm chặt điện thoại đến trắng bệch, môi mỏng mím chặt, sau vài giây tiêu hoá, giọng nói lạnh lùng chỉ vờ bình tĩnh: “Lập tức đặt vé máy bay sang Đức cho tôi.”
 
Sau khi ngắt điện thoại, Vu Vãn đặt dao nĩa trên tay xuống, đứng dậy, bước nhanh vào phòng ngủ thay quần áo.
 
Lục Thời Dập cũng đứng dậy cùng cô, anh vừa nghe được mấy từ mấu chốt, chíp bị trộm, anh biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào, nghiêm trọng ra sao.
 
Mấy năm gần đây, tuy rằng trong và ngoài nước có không ít doanh nghiệp nghiên cứu công nghệ không người lái, nhưng kỹ thuật của ai càng tiên tiến thì lại càng chiếm được tiên cơ. Phòng thí nghiệm lượng tử và trí tuệ nhân tạo của Vinh Quang trong khoản nghiên cứu chip điều khiển không người có sự sáng tạo, sự độc đáo, sự tiên tiến, trước mắt là bên xuất sắc nhất trong ngành.
 
Nếu có thể kịp thời tìm được còn tốt, nếu con chip bị truyền ra ngoài, phần ưu thế này đã không còn, đơn đặt hàng gần đây của Vinh Quang trị giá hơn chục tỷ, nếu phải bồi thường giá trị hợp đồng thì sẽ tạo thành đả kích trí mạng cho Vinh Quang.
 
Vẻ mặt Lục Thời Dập trầm xuống đi vào phòng thay đồ, thay ra bộ quần áo mặc ở nhà, giúp cô thu dọn hành lý: “Để anh đi cùng em.”
 
Sắc mặt Vu Vãn cũng trầm xuống, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, gật đầu. Ánh mắt bất an mang theo tia tự trách, cô hé môi: “Xin lỗi, chỉ sợ lần này không có cơ hội thưởng thức tay nghề của anh.”
 
“Không sao, lần sau anh lại làm cho em.” Lục Thời Dập đau lòng ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô, an ủi: “Vãn Vãn, đừng lo lắng, không sao đâu.”
 
Thu dọn hành lý xong, cơm trên bàn cũng không kịp dọn, hai người đã đi thẳng đến sân bay.
 
Bỏ lỡ bữa tối dưới ánh nến này, giờ phút này bọn họ còn chưa biết, cơ hội để Vu Vãn có thể thưởng thức tay nghề của Lục Thời Dập là chuyện của hai năm sau…
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.