Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 122: Đánh lên Bái Nguyệt Sơn
Phi Long Tại Thiên
Phương Thế Nghĩa nói:
– Đấy, thật ra mục đích của chúng ta là vậy. Vốn dĩ chúng ta đã chuẩn bị sẵn lối thoát cho ngươi và Trương Cuồng rồi. Chỉ cần giết được Bạch Tuấn, sau đó xử lý luôn ba tên hộ vệ là xong chuyện. Sau đó chúng ta sẽ dẫn ngươi và Trương Cuồng xuống lối thoát, trốn ra khỏi Bạch gia.
Bạch Chính Tâm cười:
– Kế hoạch vốn rất hoàn hảo, dàn dựng bấy nhiêu cũng chỉ để Bạch Tuấn không nghi ngờ ta. Nhưng ai ngờ Đoàn huynh thật quá dũng mãnh thiện chiến, làm ta không kịp ứng phó cũng không kịp giải thích, may là không Đoàn huynh gặp phải nguy hiểm gì.
Đoàn Ngọc hừ lạnh:
– Nếu không phải đại ca xuất hiện kịp lúc thì Đoàn Ngọc đã phải xuống hoàng tuyền đoàn tụ với tổ tiên từ lâu rồi.
Bạch Thế Kính lắc đầu:
– Không, nếu như Trương Cuồng thật sự không xuất hiện, thì ta cũng sẽ cứu Đoàn huynh. Ta tin mình có khả năng này, chẳng qua sẽ bị bại lộ thân phận mà thôi.
Nghe vậy, Trương Cuồng và Đoàn Ngọc đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Trương Cuồng hỏi:
– Vậy rốt cuộc ngươi là ai? Ta có một vài bí mật đặc biệt, cộng thêm được lão già kia vỗ béo suốt mấy tháng trời mới trở nên mạnh thế này, thật không nghĩ tới thực lực của ngươi cũng chẳng hề thua kém ta.
Phương Thế Nghĩa cười nói:
– Chuyện này có gì lạ. Hiện tại, thiên tài của Việt quốc chỉ có vài người có thể so sánh với ngươi… Vô Thập Tam, Minh Quá Long, Bạch Đằng Phi, Hoàng Cô, Bạch Vô Thiên…
Nghe vậy, Bạch Chính Tâm cười nhạt:
– Bạch Vô Thiên tu tạp linh lực, không xứng bước vào danh sách này.
– Không. Hắn xứng đáng.
Phương Thế Nghĩa nói tiếp:
– Tuy Bạch Vô Thiên không mạnh, nhưng tâm cơ của người này cực kỳ khó lường. Các ngươi nên nhớ, sức mạnh không phải là thứ quyết định thành công. Thành công là nhờ trí tuệ!
Ông ta vừa dứt lời, Bạch Chính Tâm cười nhạt, Đoàn Ngọc cũng tỏ vẻ không đồng tình:
– Ta cũng đồng ý là Bạch Vô Thiên không xứng. Trong danh sách này Vô Thập Tam là đáng gờm nhất. Tuổi y còn quá trẻ, thiên tư lại quá xuất chúng.
Thật ra câu này cũng có phần khiên cưỡng. Nói chung Đoàn Ngọc cực kỳ ghét Bạch Vô Thiên, hắn cũng chẳng biết lý do vì sao nữa. Mỗi lần thấy ánh mắt thằng khốn này nhìn Tống Thanh Loan thì hắn lại giống như phát điên, chỉ muốn lao đến ăn tươi nuốt sống y. Lần trước nếu Khương Thái không xuất hiện kịp thời thì hắn đã làm thịt Bạch Vô Thiên từ lâu rồi. Riêng Trương Cuồng lại ngơ ngác:
– Sao các người lại có vẻ hiểu biết về những người này vậy. Còn đệ nữa Đoàn Ngọc, vốn chưa có cơ hội nên ta chưa hỏi đệ vì sao chỉ trong mấy tháng mà tu vi đệ lại tăng khủng khiếp như vậy? Mà trông bộ dáng hình như còn quen biết mấy vị thiên tài kia nữa thế?
– Chuyện nói ra rất dài, chờ chúng ta thoát ra được rồi đệ sẽ kể cho đại ca nghe.
Chờ Đoàn Ngọc trả lời xong, Phương Thế Nghĩa cười bảo:
– Được, bây giờ ta sẽ dẫn hai huynh đệ các ngươi đi tới lối thoát, có điều phải chịu ít nhiều hung hiểm đấy.
Đoàn Ngọc xua tay:
– Khoan, ông vẫn chưa nói cho ta biết thật ra gã Bạch Chính Tâm này là ai? Nếu không nói, đừng hòng bọn ta đi.
Bạch Chính Tâm cười ha hả:
– Ta là…
…………………………
Minh Quá Long chém xuống một đao quỷ khốc thần sầu, rạch đôi màn lửa màu xám của Bạch Thế Kính. Nhưng dù sao Bạch Thế Kính vẫn là tu sĩ Quy Nguyên cảnh nên không hề vì điều này mà rối loạn. Lão đột nhiên khép ngón trỏ và ngón cái hai tay lại tạo thành song chỉ, sau đó đưa lên hai bên thái dương, dùng linh lực truyền vào đầu mình. Lập tức giữa trán lão xuất hiện một khe nứt, một con mắt xám xịt mọc ra từ cái khe này, đồng thời bắn một cột lửa thật dài về phía thanh đại đao của Minh Quá Long, buộc gã phải lộn ngược người lại để né tránh.
– Hỏa Thần Quyết, Hỏa Nhãn Thiên Yêu!
Bạch Thế Kính được thế ép tới, dùng con mắt thứ ba của mình quét theo những bước di chuyển của Minh Quả Long. Ngọn lửa này có sức mạnh hủy diệt còn lớn hơn cả chiêu Địa Hỏa Phần Thiên ban nãy.
Thấy cảnh tượng này, những tu sĩ Quy Nguyên của Bạch gia đều cười thầm, nghĩ trong lòng rằng phen này Minh Quá Long chết chắc. Nhưng điều làm họ không ngờ tới là Minh Quá Long lại rút ra một lá phù màu đỏ chót như chu sa, tiện tay ném về phía cột lửa. Cột lửa đốt lá phù chạy rụi thành tro bụi, sau đó tiếp tục quét tới Minh Quá Long, nhưng nào ngờ tro bụi của lá phù kia vừa chạm tới mắt đất thì đã hóa thành một con rồng đỏ dài cả trăm trượng, vẻ ngoài hung dữ, thân hình choáng ngợp cả Hỏa Thần Điện.
Tất cả mọi người đều kinh hãi kêu lên:
– Thượng phẩm cao cấp phù lục?
Loại phù lục này chỉ có tu sĩ Quy Nguyên hậu kỳ, đồng thời phải là Phù sư cao cấp mới có thể chế tạo ra. Và đương nhiên Minh gia là nơi khởi nguồn phù lục của Việt quốc, nên việc tộc nhân có vài tấm phù lục cao cấp để phòng thân cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, con rồng đỏ lao ra từ lá phù lục này lạ có chút đặc biệt. Nó há cái mồm đầy máu của mình hứng trọn cột lửa của Bạch Thế Kính, hút lấy hết toàn bộ âm hỏa của lão ta. Sau đó còn điên cuồng xông tới định nuốt chửng lão.
Bạch Thế Kính hoảng sợ kêu lên:
– Huyết Hỏa Long, yêu thú cấp ba, đặc điểm có thể cắn nuốt mọi loại lửa dưới Thiên Hỏa?
Huyết Hỏa Long là một yêu thú rất đáng sợ. Loài yêu thú này chính là khắc tinh của lửa, cũng là thiên địch với Hỏa Thần Quyết của Bạch gia. Khi thấy linh hỏa từ trong lá phù lục này bay ra, Bạch Trường Vân đại khái cũng đoán được việc Minh gia quấy phá mình đã được họ chuẩn bị chu toàn từ trước. Nhưng cũng may là số lượng Huyết Hỏa Long trong tu đạo giới cực kỳ ít ỏi, mà yêu thú cấp ba lại càng ít tới mức đáng thương. Hy sinh một lá phù để đánh trọng thương một tu sĩ Quy Nguyên kỳ, cái giá này cũng thật sự quá lớn. Bạch Trường Vân siết chặt hai nắm đấm, mặt mày sụ xuống, thầm nghĩ Minh gia có bao nhiêu Huyết Hỏa Long thì cứ đem ra hết đi, về sau, một khi giữa hai gia tộc xảy ra đại chiến thì chúng ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lễ độ.
Con Huyết Hỏa Long này cắn xé thân thể Bạch Thế Kính, gần như hút cạn kiệt hỏa linh lực của lão. Lão la lên một tiếng to, cuối cùng buộc phải dùng một kiện pháp bảo thủy thuộc tính là một chiếc hồ lô màu xanh biếc dốc ngược xuống, từ trong miệng hồ lô tuôn ra một dòng lũ cuốn bay con Huyết Hỏa Long đi thật xa. Nhưng con Huyết Hỏa Long rất dữ tợn, nó không ngừng vùng vẫy trong dòng nước lũ, còn quất đuôi đánh Bạch Thế Kính văng ra sau, hồ lô trên tay cũng bị rạn nứt. Tuy vậy, sau một hồi giằng co rốt cuộc con Hỏa Long cũng bị dòng nước lũ nhấn chìm, từng dòng máu đỏ tươi thấm đẫm cả mặt nước.
Bạch Thế Kính run rẩy đứng lên, nhưng đúng lúc này lão lại nhìn thấy bảy con rồng vang óng ánh phi lên từ phía bên kia dòng nước lũ. Chúng lao thẳng lên trời, kêu lên những tiếng long ngâm như tiếng chuông reo. Khi bảy con rồng vàng này đã đứng yên tại giữa bầu trời thì Minh Quá Long cũng vọt lên, tay cầm đại đao đâm về phía lão. Bảy con rồng vàng chỉ đợi giờ phút này, cũng nhanh chóng lao xuống hợp lực đâm thẳng về phía Bạch Thế Kính, vẽ nên một bức họa đẹp tuyệt mỹ, giống hệt cảnh tượng cá chép vượt vũ môn hóa thành rồng trong truyền thuyết.
– Nhân Long Thất Thức, Phi Long Tại Thiên!
Minh Quá Long nhẹ nhàng thốt.
Một chiêu này có uy lực quá mức kinh khủng, đã hoàn toàn vượt khỏi phạm trù sức mạnh của cảnh giới Tiên Thiên!
Nhưng cũng không dễ gì mà hạ gục được Bạch Thế Kính. Lão ta nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức bình sinh đưa tay cách không ngăn cản mũi đao của Minh Quá Long.
…………………………..
Đám tu sĩ của Bạch gia đang dáo dác tìm kiếm, không biết hai tên Đoàn Ngọc và Trương Cuồng thật sự ở đâu, sợ rằng bọn họ đã lén trốn đi nơi khác phá hoại nên đã tản ra khắp nơi. Đoàn Ngọc, Bạch Chính Tâm, Trương Cuồng và Phương Thế Nghĩa chỉ chờ có thể. Cả bọn nhân lúc hông ai để ý nhanh chóng di chuyển tới Bái Nguyệt Sơn, hòng tìm đến mật đạo mà Phương Thế Nghĩa đã nói.
Mật đạo này nằm ở phía đông, dưới chân ngọn Bái Nguyệt Sơn!
Bái Nguyệt Sơn là một ngọn núi khá cao và đồ sộ, chỉ có điều khung cảnh ở nơi đây không đẹp lắm, bầu trời trên Bái Nguyệt Sơn bị một đám mây mù âm u bao phủ, như che hết toàn bộ ánh sáng của mặt trời, không cho bất kỳ tia nắng nào chạm tới, đúng là hoàn toàn trái ngược với ba ngọn núi còn lại.
Theo lời Bạch Chính Tâm nói thì ở sâu dưới lòng đất có một mật đạo nhỏ, có điều mật đạo này đang được vài thiên tài của Bạch gia trấn thủ suốt ba tháng qua, không biết vì mục đích gì. Bạch Chính Tâm cũng phải trà trộn vào Bạch gia rất lâu, dựa vào thân phận em trai gia chủ Bạch Trường Vân mới nghe được phong phanh về chuyện này.
Hiện tại tu sĩ Quy Nguyên của Bạch gia không xuất hiện, đây chính là thời khắc tốt nhất để thoát ra khỏi Bạch gia, nếu còn chần chờ thì chỉ e rằng để lỡ thời cơ, một khi những tu sĩ Quy Nguyên kia xuất hiện thì chẳng còn kỳ tích nào có thể xảy ra nữa rồi.
– Hừ, thiên tài của Bạch gia có mạnh đi chăng nữa thì cũng chỉ là Tiên Thiên, một mình đại ca ta đủ xử rồi.
Đoàn Ngọc nghênh ngang nói. Từ lúc Trương Cuồng trở lại, còn phô bày ra sức mạnh không gì cản nổi thì hắn rất cao hứng. Thầm nghĩ chỉ cần phen này thoát khỏi được Bạch gia, thì mình cũng không cần cố kỵ bọn tu sĩ Tiên Thiên nữa, sẽ lập tức quay trở về Hắc Thủ, cùng với Trương Cuồng lập nên đại sự nghiệp!!
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Bạch Chính Tâm cười nói:
– Ha ha, ngươi có vẻ tự tin quá nhỉ. Còn về thân phận của ta tạm thời giữ bí mật nhé. Chắc ngươi cũng hài lòng với câu trả lời của ta rồi chứ gì.
Đoàn Ngọc gật đầu:
– Tạm thời ta tin tưởng ngươi.
Bỗng nhiên hai người nghe Trương Cuồng nói:
– Ta thấy cứ xông thẳng vào mật đạo không ổn lắm. Thế này đi, đã quậy thì phải quậy cho tới cùng. Chúng ta hãy lên đỉnh Bái Nguyệt Sơn đánh giết một phen, gây náo loạn trên đó, những thiên tài của Bạch gia sẽ ắt phải bỏ mật đạo đến tiếp cứu. Việc này sẽ làm lớp phòng ngự ở dưới mỏng đi, chúng ta cũng dễ hành động hơn.
Hai mắt Phương Thế Nghĩa xuất hiện những tia sáng kỳ lạ, ông nói:
– Được, vậy thì hành động thôi.
Dứt lời, cả bốn người hùng hổ lao lên Bái Nguyệt Sơn, chuẩn bị viết tiếp một truyền thuyết không tưởng trong tu chân giới.