Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 121: Trận chiến giữa Minh Quá Long và Bạch Thế Kính
Hắn chẳng phải thần tiên!
Chỉ mới cách đây vài phút thôi Bạch Chính Tâm còn là một tu sĩ khá yếu ớt, ngay cả Đoàn Ngọc cũng đánh không lại. Vậy mà bây giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, y nhẹ nhàng bắt được một quyền của Trương Cuồng, thậm chí sau khi bị Trương Cuồng đánh văng vào vách tường mà hơi thở vẫn đều đều, sắc mặt hồng hào, dường như không hề bị thương. Một kẻ có tu vi cao như thế mà nãy giờ lại ẩn dấu thực lực qua mắt người khác. Vậy mục của y là gì? Tại sao ngay từ đầu không ra tay giết Đoàn Ngọc?
Đoàn Ngọc và Trương Cuồng đứng nhìn chằm chằm Bạch Chính Tâm, trong lòng tập trung cảnh giác, chân khí trong cơ thể vừa âm thầm vận lên mức cao nhất, chuẩn bị cho một cuộc giao tranh ác liệt có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Nhưng Bạch Chính Tâm vẫn chỉ cười cười nhìn Đoàn Ngọc, sau đó lại thoáng liếc nhìn Trương Cuồng. Nụ cười của y đầu bí ẩn và quyết rũ, như chứa một ma lực lạ lùng có thể hớp hồn người khác. Thật khó mà tin tưởng một người đàn ông có vẻ ngoài không mấy đặc biệt như y mà khi cười lên lại động lòng người đến vậy. Chỉ có điều, tạo hóa đã gắn nụ cười này sai vị trí. Nếu nụ cười này được gắn trên mặt một vị cô nương thì ắt hẳn câu thành ngữ “nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc” sẽ trở thành sự thật. (cười một lần làm nghiêng thành, cười thêm lần nữa làm cả đất nước sụp đổ)
Bạch Chính Tâm ung dung cười nói:
– Hai vị công tử làm gì mà sát khí đằng đằng quá vậy? Chính Tâm không có ác ý, chẳng qua chỉ muốn thương lượng một chút mà thôi, mong hai vị đừng hiểu lầm.
Trương Cuồng vẫn không ngừng đề phòng, hất cằm hỏi:
– Thương lượng việc gì?
Bạch Chính Tâm chép miệng nói:
– Đương nhiên là thương lượng về lối thoát của Bạch gia. Chẳng phải đó là nơi hai vị công tử muốn đến nhất bây giờ hay sao? Chỉ cần chúng ta hợp tác thì mọi chuyện đều sẽ trở nên rất dễ dàng, thậm chí, ta còn có thể chỉ đường tới một số kho tàng của Bạch gia, sau đó ba người chúng ta liên thủ cướp đoạt những kho tàng này…
Đoàn Ngọc hừ lạnh:
– Muốn dụ chúng ta vào bẫy của ngươi sao? Ban nãy cũng dùng chiêu này để lừa ta, bây giờ dùng lại bộ không thấy có chút thô thiển quá à?
Bạch Chính Tâm cười cười:
– Đoàn công tử để ý chuyện khi nãy làm gì. Công tử cứ yên tâm, tất cả những người biết mặt tên công tử đều đã nằm hết ở đây rồi.
Nói xong, y cho tay vào trong ngực lấy ra một túi trữ vật ném xuống đất, vung tay đánh nát nó ra thành trăm mảnh. Tức thì trong túi trữ vật hiện ra ba cái đầu người. Tất cả đều là những gã hộ vệ đã tham gia tấn công Đoàn Ngọc lúc còn ở trong căn phòng luyện đơn, và bọn họ cũng chính là những tu sĩ đã tiến ra chào hỏi Bạch Chính Tâm khi y đưa Đoàn Ngọc và Phương Thế Nghĩa đến Bạch gia. Nhưng bây giờ tất cả đã bị Bạch Chính Tâm giết rồi cắt đầu. Hành động của Bạch Chính Tâm càng lúc càng khó hiểu, làm cho đầu óc Đoàn Ngọc quay cuồng, thật sự không đoán ra con người này muốn gì.
Nhưng Đoàn Ngọc càng choáng váng hơn nữa khi thấy Phương Thế Nghĩa nhẹ nhàng bước vào từ bên ngoài.
Ông ho khụ khụ, hai má đỏ ửng như một thiếu nữ tuổi đôi mươi, ngay cả việc ngước mặt lên nhìn Đoàn Ngọc cũng không dám. Giờ Đoàn Ngọc mới vỡ lẽ ra là Phương Thế Nghĩa đã có sắp đặt từ trước.
Thấy Đoàn Ngọc nhìn mình với ánh mắt đằng đằng sát khí, Phương Thế Nghĩa vội xua tay giải thích:
– Đừng nóng, đừng nóng. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Bạch Chính Tâm gật đầu:
– Đúng vậy, vốn dĩ kế hoạch là cứu Trương huynh, lợi dụng thời cơ giết Bạch Tuấn gây ra náo động trong Bạch gia. Chẳng qua do Đoàn huynh quá dũng mãnh, không ngờ lại chủ động tấn công bọn ta, sau đó còn đánh sập căn nhà gây ra sự chú ý cho các tu sĩ khác của Bạch gia, nên hiện giờ mọi việc mới thành ra thế này đây.
Đương nhiên Đoàn Ngọc không tin những gì họ nói, hắn hừ nhẹ:
– Có điên mới đi tin các ngươi thêm lần nữa. Ta cho các ngươi mười giây để giải thích, nếu không thì cho dù có chết, hai huynh đệ ta cũng phải kéo hai tên các ngươi chết chung!
– Được được được… Chuyện là thế này!
Phương Thế Nghĩa vội vàng giải thích. Dưới từng câu biện hộ của ông, vẻ mặt Đoàn Ngọc và Trương Cuồng lúc xanh lúc đỏ, lúc nhíu mày lúc bặm môi, khi lại trợn trừng hai mắt nhìn Bạch Chính Tâm như ngạc nhiên lắm. Còn Bạch Chính Tâm thì vẫn cứ cười cười như cũ, im lặng chẳng nói câu nào.
…………………….
Minh Quá Long tay cầm đại đao, áo bào nâu lất phất, khí thế hiên ngang đứng đối mặt với các tu sĩ Quy Nguyên của Bạch gia. Ánh mắt gã trong suốt hệt như một mặt nước hồ thu, bình tĩnh mà trầm lặng, giống như mọi vật trên đời này đều không thể làm gã phải vướng bận. Có điều, mọi người đều biết rằng đây chỉ là vẻ nội liễm của một cao thủ đích thực, tâm cảnh đã đạt đến đỉnh cao, không còn bị những cảm xúc phàm tục chi phối. Chỉ bằng một điểm này thôi đã đủ để Minh Quá Long được tôn xưng là đệ nhất thiếu niên của Việt quốc rồi.
Bạch Trường Vân là người đầu tiên lên tiếng:
– Trước đây, ta cứ tưởng rằng Vô Thập Tam là người xuất sắc nhất hiện tại. Nhưng bây giờ khi gặp được Quá Long công tử thì mới biết khi xưa mình đã nhầm rồi. Bằng vào thần thái này, khí thế này của công tử. Ta xin cam đoạn trong Việt quốc cả ngàn năm trở lại đây chưa từng có ai xuất sắc giống như công tử.
Minh Quá Long đáp:
– Ông nhầm rồi. Vô Thập Tam trẻ hơn ta đến mười tuổi nhưng tu vi đã sắp đạt tới lần áp súc thứ mười ba, nếu sinh hai người sinh cùng năm thì ta chắc chắn không thể nào sánh bằng hắn.
Im lặng hồi lâu, Minh Quá Long nói tiếp:
– Huống hồ, một trong hai kẻ đang quấy phá Bạch gia của các ông cũng chẳng thua kém gì ta. Gã chắc cũng mới hai bảy hai tám, nhưng đã vô địch trong Tiên Thiên, đây mới chính là ngươi mạnh nhất của giới trẻ Việt quốc thời điểm hiện tại.
Thấy Minh Quá Long được khen mà không kiêu, lại rất biết phán định tình hình, thậm chí tường tận về những đối thủ của mình, những tu sĩ Quy Nguyên cảnh ở đây không khỏi cảm thấy kinh hãi. Một gã thanh niên chín chắn, biết người biết ta như vậy thì mai sau thành quả sẽ cao đến đâu, nhất là khi đằng sau có Minh gia thần bí hỗ trợ cho y. Càng lúc, họ càng thấy không nên đắc tội với gã thanh niên này, hoặc nếu đã lỡ đắc tội, thì buộc phải trảm thảo trừ căn, tuyệt đối không thể lưu người này lại!
Minh Quá Long nhàn nhạt nói:
– Các vị không nên dây dưa nữa, hãy nhanh chóng cử người ra tỷ thí đi thôi.
Bạch Trường Vân gật đầu, liếc nhìn về phía một tu sĩ Quy Nguyên ngồi ở hàng ghế bên phải, nói:
– Bạch Thế Kính, ngươi lên trao đổi đạo thuật với Minh công tử đi. Nhớ thủ hạ lưu tình, không được làm Minh công tử bị thương, nên giữ vững tình bằng hữu giữa Bạch gia và Minh gia trong suốt mấy ngàn năm qua.
– Thế Kính tuân lệnh!
Khi nghe thấy câu này, Minh Dịch chỉ cười tủm tỉm. Còn lão già tên Bạch Thế Kính thì run rẩy đứng lên. Minh Quá Long không phải ai xa lạ, lão đã từng gặp gã vào ba ngày trước khi còn ở phường thị của Bạch gia. Khi đó lão ấn tượng sâu sắc vì sự ngông cuồng bá đạo của Minh Quá Long, thậm chí từ thẳm sâu trong lòng còn có đôi chút cảm thấy sợ sệt gã, chẳng ngờ mới đó mà đã gặp lại.
Minh Quá Long mỉm cười, ôm đại đao lên cao ngang ngực:
– Không ngờ lại là ông, chúng ta thật có duyên.
Bạch Thế Kính gật đầu đáp:
– Xem ra số phận đã định sẵn chúng ta phải quyết chiến một hồi. Tuy ngươi tuổi trẻ tài cao, nhưng ta khuyên ngươi đừng nên kiêu ngạo. Giữa tu sĩ Tiên Thiên và Quy Nguyên vẫn còn một khoảng cách rất lớn, huống hồ ngươi chỉ mới đạt đến Tiên Thiên trung kỳ….
– Cảm ơn ông có lòng tốt nhắc nhở. Nhưng ta vẫn lặp lại lời cũ: “… Cẩn thận có ngày toàn tộc diệt vong!”
Lời Minh Quá Long vừa thốt ra mơ mơ hồ hồ, không đầu không đuôi, chẳng ai hiểu gì. Nhưng câu nói này lại làm mặt mũi Bạch Thế Kính tối xầm lại. Nó làm lão nhớ lại khung cảnh mấy hôm trước. Bạch Thế Kính quát:
– Được, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời!
Thấy Bạch Thế Kính nổi nóng, Bạch Trường Vân bất giác thở dài, thầm than tại sao thân là tu sĩ Quy Nguyên mà lại dễ bị một tiểu bối làm kích động đến vậy. Có điều, Bạch Trường Vân cũng rất tò mò muốn biết câu nói của Minh Quá Long mang ý nghĩa gì.
Bạch Thế Kính đưa tay lên, trong lòng bàn tay lão xuất hiện một ngọn lửa âm u màu xám nhạt, đây chính là Âm hỏa mà lão tu luyện được ở Bái Nguyệt sơn, tượng trưng cho sự âm hàn buốt giá.
Minh Quá Long tiếp tục nội liễm, thanh đại đao chậm rãi đưa ra sau lưng, lúc này khí tức Tiên Thiên của gã đã hoàn toàn biến mất, làm cho gã có vẻ bị lép vế trước uy áp hùng hồn của Bạch Thế Kính.
– Tiểu bối, hãy đỡ lấy đòn này!
Bạch Thế Kính vung tay, lập tức ngọn lửa màu xám nhạt cũng bắn về phía Minh Quá Long, chớp mắt đã hóa thành một cái đầu sói lớn há mồm ra định nuốt gã vào trong.
Minh Quá Long vẫn tỏ ra trầm lặng, hai mắt nhằm nghiền lại. Đến khi đầu sói kia đã ập sát đến trước mặt gã mới bắt đầu cử động.
Nhưng một khi Minh Quá Long đã hành động thì đều khiến người khác phải chấn kinh.
Minh Quá Long mở mắt ra gầm lên một tiếng thật lớn. Tiếng gầm này như giống như tiếng của một con giao long đang phẫn nộ, điên cuồng vùng vẫy trên chín tầng mây. Tiếng gầm này làm cho con Âm Lang đang lao đến hoảng sợ, cuối cùng bị chấn tan ra thành khói bụi.
Bạch Thế Kính có hơi bất ngờ, nhưng dù sao đây cũng là một chiêu thăm dò mà thôi. Lão đưa hai tay lên trước ngực sau đó phất mạnh ra sau, miệng quá:
– Hỏa Thần Quyết, Địa Hỏa Phần Thiên!
Lập tức cả Hỏa Thần Điện chìm trong biển lửa màu xám, vì đây là địa bàn của Bạch gia, xung qua là bốn ngọn núi chứa đầy hỏa linh lực nên sức mạnh đòn này của lão gần như tăng thêm gấp đôi. Màn lửa phủ kín cả thân thể Minh Quá Long, cảnh tượng này làm cho những tu sĩ Quy Nguyên khác không khỏi ồ lên một tiếng. Dưới hỏa linh lực của tu sĩ Quy Nguyên, trừ phi là thần tiên tái thế, nếu không sẽ chẳng có tu sĩ nào sống sót nổi dưới màn lửa ngập trời này.
Nhưng mọi người đã nhầm.
Hắn không phải thần tiên, cũng chẳng phải là tu sĩ Quy Nguyên. Nhưng hắn vẫn có thể rạch đôi màn lửa này.
Minh Quá Long quát lớn một tiếng, âm thanh như sấm sét rền vang, thanh đại đao dùng thế Thái Sơn Áp Đỉnh bổ thẳng xuống đầu Bạch Thế Kính trong ánh mắt sửng sờ của lão.