Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 123: Bạch Đằng Phi


Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 123: Bạch Đằng Phi

Lớp thanh niên gần nhất của Bạch gia không có người tài. Những kẻ như Bạch Hữu Tài, Bạch Phong… đều chỉ là những kẻ vô dụng. Riêng chỉ có Bạch Đằng Phi trước đó một thế hệ mới xứng đáng là bậc kiêu hùng mà thôi!

Cách bố phòng của Bái Nguyệt Sơn khác xa với Phong Yêu Sơn.

Ở đây những gian nhà được thay thế bằng các động phủ, mà động phủ nào cũng không có cửa, chỉ cần nhìn vào thì liền có thể thấy rõ khung cảnh bên trong. Sở dĩ Bái Nguyệt Sơn có cách xây dựng như vậy là vì tộc nhân núi này thường chỉ tu luyện vào ban đêm, hấp thụ tinh khí từ ánh trăng để luyện thành âm hỏa, đến giờ tu luyện thì bọn họ chỉ cần bước ra trước cửa động, nhẹ nhàng ngồi xuống, rồi tùy ý để cho ánh trăng chiếu lên người rồi sử dụng Hỏa Thần Quyết, như vậy sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, trước động phủ của họ cũng có bố trí rất nhiều trận pháp lợi hại, trừ phi là chủ của động phủ, nếu không khi có kẻ lạ mặt tiến vào thì động phủ sẽ hú lên từng tiếng inh ỏi báo động cho đội phòng vệ biết, đồng thời bắn ra những đạo công kích dữ dội để tiêu diệt đối phương.

Hiện đang là lúc về chiều, tính từ thời điểm Đoàn Ngọc và Trương Cuồng náo loạn Bạch gia thì đã trải qua hơn một canh giờ. Đám người Bạch gia đã thông tri nhau khắp nơi, hô hoán đuổi bắt hai tên cuồng đồ to gan, tuy nhiên, dường như tin tức vẫn chưa đến được Bái Nguyệt Sơn. Tu sĩ ở trên núi vẫn đang chìm vào khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến đêm khuya sẽ thức dậy tu luyện âm hỏa.

Nhưng đúng lúc này, xung quanh các động phủ ở tầng dưới của Bái Nguyệt Sơn bỗng vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, làm các tu sĩ giật mình tỉnh giấc. Và tiếp theo là một cảnh tưởng mà họ không thể nào quên được.

Có bốn kẻ lạ mặt ập vào từ bên ngoài, tẻ ra từng động phủ, mỗi người chỉ dùng một quyền là có thể phá vỡ trận pháp ngoài động phủ. Chúng thần sắc dữ tợn xông vào trắng trợn lột sạch quần áo, pháp bảo và túi trữ vật của họ, không những thế còn vô cớ đánh trọng thương người. Sự việc bất ngờ này làm ai nấy ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy vậy vẫn nhanh chóng đứng dậy, tiến hành phản kháng.

– Ngươi là ai?

Thấy Trương Cuồng xông vào, một gã tu sĩ quát hỏi. Tức thì y cảm thấy có một luồng gió phả tới trước mặt, thân hình mình trở nên nhẹ bẫng, bị nâng lên cao như một cái cục bông gòn không trọng lượng. Tên bặm trợn kia trừng mắt, giọng ồm ồm nói:

– Ta là Trương Cuồng!


Trương Cuồng!

Tên tu sĩ kia chỉ kịp ghi nhớ cái tên này vào đầu, sau đó liền bị đá một cước văng thẳng ra bên ngoài động phủ. Trương Cuồng hừ lạnh, quay người bắt đầu vơ vét tất cả những thứ có trọng động phủ này.

Bên một động phủ khác, Đoàn Ngọc cũng vung Lưu Tinh Kiếm, dùng một đạo Hoành Thiên Kiếm Quyết phá tan màn bảo hộ nơi đây. Nếu tính trong cả ba người thì trạng thái của hắn là sung mãn nhất vì có thiên địa linh khí không ngừng truyền vào thân thể. Tuy rằng lớp áo giáp do Hắc Phong tạo ra đã không còn, từ nãy đến giờ cũng không thấy lão lên tiếng. Nhưng Đoàn Ngọc cảm giác rằng trong người mình đang có biến đổi gì đó, hình như là ở thời khắc sinh tử ban nãy, thân thể mình đã tự phá vỡ cực hạn, giờ chỉ cần thêm một nguồn linh lực thật lớn nữa là có thể thành công tiến hành đợt áp súc lần thứ mười một! Nhưng Đoàn Ngọc cũng không vội. Tuy hắn có Sinh Mệnh Nguyên Tuyền, chỉ cần lấy ra ngồi xuống tu luyện thì tu vi sẽ nhanh chóng tăng lên, có điều hiện tại đang nước sôi lửa bỏng, chẳng ai biết được quá trình tiến giai sẽ diễn ra trong bao lâu, mình không thể vì sự ích kỷ bản thân mà làm liên lụy đến bọn Trương Cuồng được.

Y hệt như phía Trương Cuồng, gã tu sĩ trong động phủ này cũng giật mình đứng lên hỏi Đoàn Ngọc:

– Ngươi là ai?

– Là ông nội ngươi!

Bốp! Đoàn Ngọc ra tay nặng hơn Trương Cuồng nhiều, thẳng tay đấm vỡ mũi tên tu sĩ Thai Tức này rồi ném gã ra bên ngoài. Đối với hạng bán nước cầu vinh như Bạch gia, hắn chả ngại nặng tay. Nhưng cũng chính vì biết không phải tộc nhân nào của Bạch gia cũng xấu nên hắn mới không giết người bừa bãi, chỉ trừ trường hợp ngàn cân treo sợi tóc giống như ban nãy mới hạ độc thủ mà thôi.

Bên hai động phủ khác, Bạch Chính Tâm thần bí và Phương Thế Nghĩa cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cả bốn bước ra phía trước hội họp. Lúc này cả Phương Thế Nghĩa và Bạch Chính Tâm đều đã đeo mặt nạ vào, loại mặt nạ này hình như cũng có tác dụng ngăn cản thần thức giống như chiếc mặt nạ bạc của Đoàn Ngọc. Phương Thế Nghĩa cười nói:

– Từ ngày dẫn dắt Bạch Đạo đến nay ta chưa từng đánh thêm trận nào thống khoái cỡ này. Cảm giác nhiệt huyết máu lửa thật còn dễ nghiện hơn rượu. Có điều đây chỉ là mấy tên nhãi nhép, chờ lát nữa có thêm Bạch Đằng Phi – thiên tài số một của Bạch gia ra tay, chúng ta sẽ còn được đánh thống khoái hơn nữa.

Trương Cuồng nồng nhiệt hỏi:


– Y là ai? Tu vi ra sao?

Bạch Chính Tâm đáp thay Phương Thế Nghĩa:

– Lớp thanh niên gần nhất của Bạch gia không có người tài. Những kẻ như Bạch Hữu Tài, Bạch Phong… đều chỉ là những kẻ vô dụng. Riêng chỉ có Bạch Đằng Phi trước đó một thế hệ mới xứng đáng là bậc kiêu hùng mà thôi!

Nghe Bạch Chính Tâm nhắc tới Bạch Phong, Đoàn Ngọc vẫn còn nhớ rõ ràng rằng mình đang giam giữ tên này trong Hắc Thủ, chưa biết xử lý như thế nào.

Bạch Chính Tâm nói tiếp:

– Bạch Đằng Phi có khả năng tu luyện được hai loại lửa cùng một lúc là dương hỏa và âm hỏa, hội tụ cả âm dương, tu vi siêu việt Tiên Thiên, đã tiến lên Tiên Thiên hậu kỳ đại viên mãn! E rằng ta và ngươi hợp sức cũng khó lòng thắng được y. Nếu tình thế nguy cấp thì chỉ có thể bất chấp tất cả hợp lực vây công y thôi.

Bạch Chính Tâm nghiêm túc nói với Trương Cuồng. Trương Cuồng thì trầm ngâm, dù sao phong thái của gã xưa nay vẫn là quang minh chính đại, đi đánh hội đồng như vậy có chút không hay lắm. Đoàn Ngọc xen vào:

– Đại ca, tình thế nguy cấp, nếu như bị Bạch Đằng Phi ngăn cản quá lâu, đợi đến khi đám tu sĩ Quy Nguyên của Bạch gia xuất hiện thì chúng ta cũng chẳng còn thể diện để mà giữ nữa đâu.

Phương Thế Nghĩa gật đầu:


– Tu vi Trương Cuồng chắc cũng tầm Tiên Thiên hậu kỳ, Bạch Chính Tâm Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, còn ta cũng giống Bạch Chính Tâm, đánh thắng Bạch Đằng Phi chắc không vấn đề.

Cuối cùng thì Trương Cuồng cũng đồng ý. Cả bốn tiếp tục tiến lên tấn công đỉnh Bái Nguyệt Sơn, gây ra một cơn náo loạn cho tu sĩ nơi đây.

……………………

Ở một nơi tối tăm mù mịt, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ phía dưới Bái Nguyệt Sơn.

Lúc này có một hàng ngang gồm hơn ba mươi tu sĩ đang ngồi tại nơi đây. Tất cả đều là tu sĩ Tiên Thiên, cũng là những thiên tài của Bạch gia. Bọn họ đang ngồi quây lại thành một vòng tròn, hai tay kết ấn, không ngừng vận lên Hỏa Thần Quyết hấp thu một thứ gì đó ở trung tâm.

Đến khi từ phía trên đỉnh núi truyền tới những tiếng chém giết đánh nhau loạn xạ cả lên, ba mươi tu sĩ này mới ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn lên trên đầu, giống như muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

– Grào!

Ngay khoảnh khắc bọn họ vừa mất tập trung thì ở khoảng đen chính giữa nơi bọn họ ngồi bỗng phát ra một tiếng gầm lớn. Tiếng gầm này tựa hồ trộn lẫn âm thanh của nhiều loại súc sinh với nhau, rồng có, hổ có, mèo có, chó có, ngựa có, dê có… thậm chí đôi lúc còn lẫn những tiếng thét của phụ nữ, của trẻ em khóc, của người già đang hấp hối, vô cùng dễ sợ… Cùng lúc, trong bóng tối mơ hồ hiện ra sáu cặp mắt khác nhau, một cặp màu vàng, một cặp màu xám, cặp còn lại thì màu xanh dương, trông rất quái dị.

Ánh sáng từ những cặp mắt này tỏa ra chiếu sáng khuôn mặt của những tu sĩ nơi đây, trong đó nổi bật nhất là khuôn mặt của một tu sĩ áo tím. Người này tướng mạo tuy tầm thường nhưng ánh mắt lại sáng quắc, nhìn vào có một phong thái khiến người khác không dám xem thường. Y chính là Bạch Đằng Phi trứ danh trong tu chân giới Việt quốc. Bạch Đằng Phi năm nay bảy mươi tuổi, là thiên tài trước cách bọn Trương Cuồng và Vô Thập Tam một lớp, tuy vậy, vì ở tu chân giới bảy mươi tuổi cũng không phải là già nên Bạch Đằng Phi vẫn được xem như một thanh niên. Tuy y không thể tiến lên cảnh giới Quy Nguyên sớm như Lục Hàm Hư của Thiên Kiếm Tông, nhưng chỉ dùng bảy mươi tuổi mà đã có thể tiến lên cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đại viên mãn cũng là một thành quả rất đáng để tự hào rồi. Chỉ cần không có gì bất ngờ, Bạch Đằng Phi tin rằng trong khoảng ba mươi năm nữa mình sẽ trở thành tu sĩ Quy Nguyên cảnh, đặt chân vào giới cao tầng của Việt quốc.

Thấy các tộc đệ của mình mất đi tập trung thì Bạch Đằng Phi nghiêm giọng nói:

– Các ngươi làm gì vậy? Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa đã sắp tiến giai lên thành Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa rồi. Không được phân tâm.

Nhưng đúng lúc này, từ phía trên mật đạo vang lên từng tiếng bước chân lộp cộp. Có hơn năm tu sĩ Bạch gia bước xuống, áo quần tả tơi, mặt mũi bầm tím kêu lên mấy tiếng thảm thiết:


– Đằng Phi đại ca, có mấy tên cuồng đồ to gan dám tấn công lên đỉnh Bái Nguyệt Sơn.

– Vậy tại sao không đi mời các vị trưởng lão đến giải quyết?

Bạch Đằng Phi nhíu mày hỏi lại. Mấy gã kia trả lời:

– Đã thông báo, nhưng đều bị chặn ở cửa. Dường như mấy vị trưởng lão và gia chủ đang đón tiếp khách quý nào đó.

Nghe vậy, Bạch Đằng Phi hỏi tiếp:

– Kẻ địch gồm có bao nhiêu người mà có thể đánh lên cả Bái Nguyệt Sơn vậy?

– Chúng có bốn người, tuy ít nhưng thực lực rất mạnh! Ngay cả tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ cũng không chịu nổi một chiêu của chúng. Đằng Phi đại ca, nếu như ngươi không ra tay thì e rằng lần này Bạch gia chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng đó.

Bạch Đằng Phi trầm ngâm một lúc, khẽ liếc mắt về Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa, sau đó quay sang nói với ba mươi tu sĩ đang ngồi xếp bằng cạnh y:

– Các ngươi cử mười lăm người mạnh nhất lên thu thập bốn tên kia đi. Ta sẽ cố gắng chống đỡ Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa trong nửa canh giờ. Nhớ, đánh nhanh thắng nhanh, chớ rườm rà!

– Vâng thưa đại ca!

Ngay lập tức có mười lăm tu sĩ đứng dậy, quay lưng bước đi lên phía trên cùng với năm gã đang toàn thân bầm dập kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.