Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 120: Cướp bóc và tỷ thí
– Cởi đồ ra, nếu không… chết!
Trương Cuồng và Đoàn Ngọc mở một con đương máu chạy về phía Phong Yêu sơn, ở phía sau vẫn là vô số tu sĩ đang reo hò đuổi theo.
Trên đường đi Trương Cuồng và Đoàn Ngọc không ngừng làm kinh động những tu sĩ Bạch gia ở xung quanh, khiến những tu sĩ đó cũng tham gia vào đợt truy sát có một không hai này. Chỉ trong phút chốc mà số tu sĩ Bạch gia đã tăng vọt lên tám trăm người, đông như kiến cỏ, mà trong đó còn có mấy thiên tài rất ư khó đối phó của Bạch gia. Nếu không phải bị tộc nhân của mình gián tiếp cản đường thì những thiên tài này đã có thể ngăn chặn thành công Trương Cuồng và Đoàn Ngọc rồi.
Mặt khác, khi nhìn sang Trương Cuồng đang chạy bên cạnh, Đoàn Ngọc cảm giác rằng gã đã bắt đầu kiệt sức, khuôn mặt hơi trắng xanh, bước chân cũng trở nên nặng nề hơn. Đây cũng là điều tất yếu phải xảy ra mà thôi, tuy Trương Cuồng rất mạnh nhưng chân khí trong cơ thể gã cũng có hạn, không có khả năng biến thái câu thông với thiên địa như hắn. Nghĩ vậy, hắn vội nói:
– Đại ca, chúng ta hãy mau tìm đường thoát thân đi, cứ đánh giết mãi thế này không được đâu!
Nghe Đoàn Ngọc nói, Trương Cuồng vừa chạy vừa đáp:
– Ta hiểu, nhưng hiện giờ e rằng lối ra của Bạch gia đã bị vô số cao thủ phong tỏa, trừ phi muốn chết, nếu không đừng nên tự đưa đầu vào lưới. Vả lại, dù có thoát ra được thì với tình trạng bị cả ngàn người rượt đuổi thế này thì chúng ta không thể chạy nổi…
Dứt lời, Trương Cuồng vung tay tát bay một gã Tiên Thiên hậu kỳ, khiến y văng về sau mấy trăm thước, nằm một đống chẳng biết đã chết hay chưa.
– Cho nên, biện pháp tốt nhất bây giờ là gây rối loạn Bạch gia một phen. Trước tiên tìm chỗ nào dễ ẩn nấp, nhiều ngóc ngách thì chui vào, triển khai kế sách hư hư thực thực, quấy phá vài chỗ làm bọn họ không biết chúng ta thực sự đang ở đâu, đành phải tản mỏng lực lượng ra. Cuối cùng chúng ta tìm cơ hội trốn ra ngoài.
Vừa nói xong câu này, Trương Cuồng lại ủi văng thêm bốn tu sĩ Tiên Thiên nữa. Đoàn Ngọc chạy theo sau mà trợn ngược hai mắt, con ngươi suýt nữa rớt ra bên ngoài. Đánh đấm kiểu này thì có khác gì đập muỗi chứ? Hắn không rõ rốt cuộc tu vi của Trương Cuồng cao bao nhiêu, mà khi ra chiêu cả tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ cũng chịu không nổi dù chỉ một đòn. Quy Nguyên chăng? Không, nửa năm, Quy Nguyên cảnh? Việc này quá điên rồ rồi. Hiện tại Đoàn Ngọc cũng biết không nên nhiều lời nên cứ im lặng theo đuôi Trương Cuồng, không vì sự tò mò của bản thân mà quấy nhiễu gã. Đợi sau khi thoát ra được thì hỏi cũng chưa muộn.
Y theo kế hoạch đã định, hai người chạy đến dưới chân núi Phong Yêu sơn, len lỏi vào những gian phòng tu luyện ở đây.
Trương Cuồng hùng hổ đạp tan cánh cửa gỗ xông vào một căn phòng, tên tu sĩ đang ngồi đả tọa trong này còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã bị đá một cước văng ra ngoài, máu me đầy mồm. Đoàn Ngọc cũng nhân tiện cướp đi túi trữ vật của y. Nếu không phải có quá đông người đuổi theo sau lưng, hoàn toàn không để cho hắn có nhiều thời gian cướp bóc thì chắc giờ này hắn cũng đã giàu sụ rồi.
– Con bà nó, đại ca, đốt trụi mấy gian nhà ở đây luôn đi. Hôm nay đã chơi thì phải chơi cho tới bến!
Dứt lời, Đoàn Ngọc búng tay dùng Hỏa Thuật thiêu rụi luôn căn nhà này, sau đó sóng vai Trương Cuồng chạy sang một căn phòng khác. Trương Cuồng nói:
– Chúng ta gây náo loạn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy tu sĩ Quy Nguyên nào của Bạch gia xuất hiện. Tuy không biết vì lý do gì, nhưng bọn họ đã thả cửa thì chúng ta cứ mặc sức tung hoành! Tiến lên Phong Yêu sơn vơ vét hết tất cả những gì có thể rồi chuồn thôi.
Đoàn Ngọc cười ha hả, sau khi đánh bay vài tên Thai Tức cũng cúi xuống trắng trợn lột đi túi trữ vật của bọn họ.
– Muỗi cũng là thịt, xem ra muốn giàu thì phải tích góp dần dần. Đại ca cứ cướp túi trữ vật của tu sĩ Tiên Thiên, còn đệ thì cướp của tu sĩ Thai Tức, một khi thoát được thì cả hai chúng ta đều trở thành đại phú ông! Mà đã cướp thì phải cướp hết, ngay cả quần áo cũng không được bỏ sót. Đệ nghe nói đạo y của người tu chân cũng bán được khối tiền đấy.
Ai ngờ khi nghe câu này, Trương Cuồng thường ngày vốn nghiêm túc này cũng phá lên cười mấy tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ bất thiện nhìn về mấy tu sĩ đang sợ hãi nép mình một góc trong căn phòng, lạnh lùng nói:
– Cởi đồ ra, nếu không… chết!
……………………….
Trong Hỏa Thần Điện, có tới chín tu sĩ đang đứng thẳng dậy sẵn sàng chờ hiệu lệnh của Bạch Trường Vân để xông lên. Dù sao, một khi gia chủ chưa có lời thì bọn họ cũng không thể manh động được.
Nhưng Bạch Trường Vân không đáp mà chỉ lặng lẽ nhìn Minh Dịch, chẳng rõ đang nghĩ gì trong đầu.
Minh Dịch cười nói:
– Tiểu tử, nếu chưa quên bài học một trăm năm trước thì cứ tiếp tục lặp lại quá khứ đi.
Lão già đang đứng bên trái quát lớn:
– Gia chủ, chẳng lẽ uy danh cả ngàn năm nay cua Bạch gia lại bị một tên cuồng đồ của Minh gia phá hủy? Cùng lắm Bạch gia chúng ta…
Nói đến đây lão già ngập ngừng, như sức nhớ là không nên nói ra điều gì đó. Lão cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Trường Vân quét tới như muốn đe dọa. Nào ngờ Minh Dịch cười nhạt, như muốn mượn gió góp thêm chút lửa:
– Cùng lắm thế nào? Chẳng lẽ Bạch gia định làm phản Việt quốc à? Nhìn bộ dạng của các ngươi ta nghi lắm đấy!
– Ngươi…
Lão già chỉ thẳng mặt Minh Dịch, giận đến mức nói không nên lời. Các trưởng lão khác của Bạch gia và Bạch Trường Vân cũng bị câu châm biếm này của Minh Dịch làm chấn động, ánh mắt hiện lên vẻ âm trầm. Minh Dịch nhàn nhạt nói:
– Thế nào? Các ngươi còn chưa động thủ sao? Hay là muốn ta phải động thủ trước?
Ở câu cuối đột nhiên Minh Dịch gằn giọng, khuôn mặt biến đổi thành nghiêm túc, giọng nói như sấm rền vang vọng khắp Hỏa Thần điện, khiến cả ngôi điện này như muốn run lên. Thấy một màn này các tu sĩ của Bạch gia càng thêm ngưng trọng. Hỏa Thần điện là do toàn bộ các tu sĩ Quy Nguyên trong gia tộc xây nên, họ dùng linh lực và thần thức cường đại của mình gia chú, vẽ trận pháp lên nó; nếu như Minh Dịch có thể tác động đến Hỏa Thần điện một cách dễ dàng như vậy, thì cũng chứng tỏ tu vi của y có thể vượt quá Quy Nguyên đỉnh phong, có thể là Quy Nguyên đại viên mãn, hoặc cũng có thể là Hóa Thần!
Nhưng Hóa Thần thì sao? Đây là đất của Bạch gia, là nhà của Bạch gia! Ở đây có tồn tại những trận pháp cổ xưa từ thời Bạch gia gây dựng sự nghiệp. Nếu tất cả khởi động cùng lúc thì ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng phải chết!
Chợt mọi người nghe thấy tiếng thở dài của Bạch Trường Vân, y nói:
– Minh Dịch tiền bối, người đức cao vọng trọng, không nên bắt nạt bọn tiểu bối như ta chứ? Người cũng không nên đưa ra yêu cầu quá đáng bắt bọn ta chôn chân ở chỗ này. Hiện tại có hai tên nhóc ngang nhiên quấy phá trong lãnh địa Bạch gia, mấy hậu bối phía dưới đã bất tài không làm gì được, bọn ta đành phải ra tay thôi, nếu không e rằng hôm nay Bạch gia sẽ tổn thất nặng nề.
– Ta ép các ngươi ở lại đây cũng vì điều này. Bộ bắt nạt được kẻ có tu vi thấp hơn mình các ngươi cảm thấy sung sướng lắm à?
Minh Dịch nói câu này một cách rất tự nhiên, giống như không hề biết y vừa mới tự dẫm lên chân của mình.
Lão già kia được cơ hội bĩu môi chế giễu:
– Tưởng gì! Chẳng phải bây giờ ngươi cũng đang cậy già bắt nạt người nhỏ hơn sao? Nếu tu vi ngươi ngang bằng với chúng ta thì ắt hôm nay sẽ không dám mạnh mồm như vậy.
– Ồ. Vậy được, thế thì ta sẽ cùng các ngươi cá cược một trận công bằng để các ngươi khỏi nói ta cậy già bắt nạt nhỏ. Nếu các ngươi thắng thì tùy ý các ngươi định đoạt Minh Dịch này, cho dù có bắt ta tự sát ta cũng cam lòng, không chút oán thán… Việc này ta có thề trước thiên đạo chứng giám. Còn lỡ như các ngươi thua…. Ha ha, thì vậy cứ ngoan ngoãn ở lại đại điện này ba canh giờ đi.
Lão già nhíu mày nói:
– Cá cược như thế nào?
Minh Dịch nhìn sang gã đại hán tóc xoăn, nhẹ nhàng mỉm cười:
– Các ngươi cử ra một gã Quy Nguyên sơ kỳ tỷ thí với Quá Long. Chỉ cần không bị nó giết thì xem như thắng! Yên tâm đi, Quá Long cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong mà thôi, chắc cũng không quá khó với các ngươi chứ?
Lời này vừa thốt ra đã làm toàn trường chấn động! Không khí cũng trở nên lặng như tờ!
Minh Quá Long không nói gì mà chỉ bước lên, trong tay bỗng xuất hiện một thanh đại đao sáng loáng, trên cán đao có khắc hình một con rồng vàng chạy dọc xuống tới tận cán đao. Minh Quá Long lạnh lùng quét mắt về từng vị trưởng lão của Bạch gia, thần thái đầy vẻ khiêu khích.
………………….
Trong lúc Minh Dịch và Minh Quá Long đang giao ước về chuyện tỷ thí với Bạch Trường Vân, thì hai tiểu tử Trương Cuồng và Đoàn Ngọc đang không ngừng tiến hành cướp bóc trên diện rộng. Bởi vì cứ gặp là đánh, là cướp, là phóng hỏa đốt nhà nên gây ra không ít phiền toái cho lực lượng đang đuổi theo. Đường cái đi lên Phong Yêu Sơn thì vô cùng nhỏ hẹp, lại có trận pháp nghiêm cấm phi hành do tu sĩ Quy Nguyên bày bố nên bọn họ chỉ có thể chia người lên vây bắt Đoàn Ngọc và Trương Cuồng.
Nhưng lúc này hai gã cũng không ham đánh đấm nữa mà chỉ chơi trò bỉ ổi đâm sau đánh lén mà thôi. Hai người một mạch quét ngang qua Phong Yêu Sơn, dùng câu châm ngôn đã đi sâu vào lòng mọi tu sĩ Bạch gia:”Cởi đồ, nếu không… chết!” cướp không biết bao nhiêu tài sản, đồng thời đốt cháy không biết bao nhiêu gian phòng, đánh trọng thương không biết bao nhiêu người… Ngày hôm nay, một kỷ lục mới sẽ được hai người tái lập tại tu chân giới. Tuy chưa hào hùng bằng Hộ quốc đại tướng quân Kiêu Lịch năm đó, những cũng đã rất vang dội rồi.
Trương Cuồng và Đoàn Ngọc nấp sau một bức tường, nín thở, ẩn dấu hết khí tức chờ đám người Bạch gia đi qua. Đến khi người cuối cùng trong đoàn bắt cướp khuất bóng thì Đoàn Ngọc mới thở phào ra một hơi.
Nhưng đúng lúc này gã lại chợt há hốc mồm vì bỗng có một thân ảnh từ ngoài cửa vô thanh vô tức lướt tới!
Bóng người này lướt đến bên cạnh hắn và Trương Cuồng với một tốc độ nhanh tới không tưởng. Trương Cuồng hừ lạnh một tiếng, tung ra một quyền về phía bóng người này.
Nhưng nào ngờ người kia chỉ cần giơ tay ra là đã bắt gọn đầu quyền của Trương Cuồng, giống như đối với y việc này không khó khăn gì lắm. Thấy vậy Trương Cuồng trừng mắt, hơi thu hông, tản chân khí ra khắp cơ thể, trở về trạng thái “khinh”; sau đó lắc bả vai về trước, tụ tập chân khí chuyển thành “trọng”, trừng mắt quát lớn một tiếng! Toàn bộ chân khí tích tụ lại đến cực điểm rồi bùng phát ra đầu quyền, khiến người kia không thể giữ lấy tay Trương Cuồng được nữa.
Một tiếng đổ nát vang lên. Người kia bị Trương Cuồng đẩy lui về sau mấy bước, chạm phải bức tường làm nó lõm vào một lỗ thật sâu.
Dưới ánh sáng mơ hồ từ bên ngoài truyền vào, Đoàn Ngọc phát hiện y là một người khá thân quen, ban nãy cũng đã từng gặp qua, hơn nữa còn có một số ấn tượng vô cùng khó phai, nhất là nụ cười đầy vẻ thần bí của y.
Đệ đệ của Bạch Tuấn – Bạch Chính Tâm!