Bạn đang đọc Định Mệnh Không Thể Đổi: Chương 2: Cơn Ác Mộng – Hắn Là Ai???
Ở vườn hoa
Vườn hoa ở đây đẹp thật, tuy không bằng vườn hoa nhà nó nhưng ở đây có hoa là nó thích rồi.Không khí lại trở về yên bình như cũ. Như nhớ ra điều gì đó, nó vội vã nhìn vào đồng hồ, chắc cũng tới giờ phải vào lớp rồi. Nghĩ vậy nó vội vã chạy vào lớp, nhưng thật sự nó chẳng muốn tí nào că, do không để ý nên nó vấp vào cái gì ấy rồi ngã lăn ra đấy đập đầu vào thành giếng, máu trên đầu nó bắt đầu chảy ra, nó quay lại xem thứ gì đã làm nó ngã, thì ra là khúc gỗ nhưng lúc nãy khi vào nó có thấy đâu.
– Đau quá!!!- Máu trên đầu nó chảy ra nhiều hơn rồi ngất đi.
– Thế mà đã ngất rồi à, đúng là tệ thật!!! -Hắn nói với giọng mỉa mai. Thì ra người làm nó ngã không phải là khúc gỗ mà là hắn. Hắn đã đi theo nó đến đây nhưng nó không thấy thôi. Hắn định dậy định bước đi nhưng có thứ gì đó như ngăn hắn lại. Hắn quay lại nhìn nó, máu trên đầu nó chảy ngày càng nhiều làm hắn không thể nào bỏ đi được, dù thế nào thì cũng do hắn nó mới bị như vậy. Thế là hắn bước đến ôm nó vào phòng y tế
Ở phòng học lớp 10A1
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với vẻ mặt rạng rỡ vô cùng, rồi nói :
– Chào các em, từ hôm nay các em đã là học sinh của lớp 10A1 này, còn những gì cần biết thì lúc nãy thầy hiệu trưởng đã phổ biến rồi, bây giờ cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho các em
Nam – Quân
Hà – Trân
…………………
Ngọc – Mi
Mi cười vui vẻ nhưng lại lo lắng, lúc nãy rõ ràng đã nói rồi cơ mà sao lại giờ này mà chưa đến luôn vậy, có khi nào không tìm được lớp không hay là bị lạc, có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không??? Cuối cùng Mi quyết định sẽ đi tìm nó, nhân lúc cô đang “giảng kinh” thì Mi lẳng lặng chạy ra ngoài rồi bắt đầu hành trình đi tìm con nhỏ bạn.
Quay lại phòng y tế
Hắn đang đứng ở ngoài cửa phòng y tế để đợi bác sĩ băng bó vết thương cho nó. 5p…..10p……20p trôi qua mà vẫn chưa thấy bác sĩ ra, hắn lo lắng không biết nó có sao không, hắn không đợi được nên đã đạp tung phòng y tế bước vào cũng là lúc bác sĩ đang kiểm tra cho nó.
Bác sĩ nhìn hắn rồi lại nhìn qua phía nó, ông đã làm ở đây bao nhiêu năm chưa từng thấy hắn lo lắng cho ai ngoài người con gái đó( đó là ai thì từ từ sẽ bật mí sau nhé). Nhìn mặt ông, hắn hiểu được ông đang nghĩ gì.
– Rốt cuộc cô ta thế nào rồi hả??? – Hắn lạnh lùng hỏi
Lấy lại được tinh thần, ông hỏi:
– Cậu là gì của cô ấy????
– Vào vẫn đề chính.
– Thôi được, lần va chạm đầu này không phải là hoàn toàn có hại- Nghỉ một chút ông nói tiếp – Một phần kí ước trước kia của cô bé đã được phục hồi nhưng ảnh hưởng đến thần kinh cô ấy, có thể có những triệu chứng như đau đầu , hoa mắt,…..Cứ để cô ấy nghỉ ngơi 1 thời gian nữa sẽ tỉnh thôi.
Nói rồi bác sĩ bỏ đi để hắn ở lại một mình ngơ ngác với một đống câu hỏi trong đầu: Cô ta bị trí ư??? Tại sao mình lại quan tâm đến cô ta như vậy chứ???………………???Đang miên man với dòng suy nghĩ,chợt hắn nghe thấy tiếng của nó như đang cầu xin và tuyệt vọng:
– Cứu… cứu tôi với… buông tha cho tôi……đi mà………..anh ơi…. aanh ở đâu rồi….đến cứu em đi anh…………thả thả tôi ra……..tôi không muốn……tránh xa tôi ra…..- Một con người lạnh lùng mạnh mẽ mà hắn đã gặp bây giờ chỉ là một con người yếu đuối tuyệt.
Hắn chạy đến bên nó, một tay nắm chặt lấy tay nó, một tay lên lau nước cho nó. Dường như cảm nhận được đôi tay ấm áp của hắn, nó từ từ mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm, nổi sợ hãi đang bao trùm lấy nó và nó thấy hắn đang cầm lấy tay nó và lau nước mắt cho nó, tim nó quặng đau lại, đẩy hắn ra rồi chạy ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng y tế thì nó gặp Mi. Hắn cũng bước ra khỏi phòng, nó thấy hắn nên vội vã kéo Mi ra chỗ khác làm con nhỏ ngơ ngác chưa kịp hỏi gì cả. Còn hắn thì đứng đó nghĩ về nó, thật ra người trong giấc mơ của nó là ai chứ, nó đã xảy ra chuyện gì????Hắn vội vã đi lên phòng hiệu trưởng.
– Đưa tôi danh dách lớp 10a1. – Giọng hắn lạnh lùng và kiên quyết.
– Nhưng mà để làm gì???- Thầy hiệu trưởng có vẻ lo sợ mà cũng phải thôi, nhà hắn rất có thế lực trong xã hội và cũng là nhà tài trợ chính cho trường.
Ông vội đưa danh sách cho hắn, hắn nhìn thấy hình nó và bên cạnh có ghi tên Kim Hoàng Kiều Ngọc và điều ngạc nhiên hơn nữa đó là nó chính là con nuôi của bà Tuyền- bạn thân của mẹ hắn. Hắn vội bước ra khỏi phòng hiệu trưởng nhấc điện thoại lên gọi ai đó.
– Điều tra cho tôi người tên Kim Hoàng Kiều Ngọc , 16t. Sáng mai đem đến trường cho tôi.