Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm

Chương 30 phần 2


Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 30 phần 2

Tử Lô dửng dưng nói với Tô Tâm, “Sao vẫn không đuổi theo?”. Tô Tâm không hề nhìn ra phía cửa, mà ôm lấy Tử Lô nghiến răng nói, “Em đã nói rồi, em chỉ yêu mình anh thôi!”. Tử Lô không gỡ cô ấy ra, mà đứng dậy nhìn thẳng vào mặt cô ấy, nhởn nhơ nói, “Thật không?”. Tô Tâm kiên trì gật đầu. Tử Lô bỗng cười lớn rồi nói, “Vậy uống cùng anh ly rượu trước, sau đó chúng ta cùng về nhà …”. Thấy Tử Lô và Tô Tâm cùng uống rượu tại quầy bar, tôi không thể hiểu, rút cuộc là chuyện gì đây?
Quay đầu lại nhìn Lý Nhược và Hinh Văn, tôi mới nhận ra rằng trận đấu một mất một còn trong trò chơi này của tôi bây giờ mới bắt đầu. Trong đầu tôi hiện ra vô số những đoạn trong phim. Nghĩ cách nào để tìm ra câu hỏi, phá vỡ đi sự im lặng của ba người. Nhưng do sự ra đi lặng lẽ của tên béo nên thấy có chút không nỡ, vì tôi rất sợ thấy một trong hai người phụ nữ cũng lặng lẽ rời đi như vậy. Đang mãi suy nghĩ thì tôi thấy Lý Nhược đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Hinh Văn, cũng đứng nhìn ra khung cảnh đẹp mê hồn ngoài cửa sổ. Lý Nhược giống như một đóa hoa lan, Hinh Văn lại như một đóa tuyết lan, tôi mà có được bất kỳ một trong hai đóa hoa đó đều là niềm hạnh phúc lớn nhất của cả đời tôi. Không biết Lý nhược nói câu gì mà bỗng thấy Hinh Văn như thoát ra khỏi sự lạnh giá, và cả hai cùng cười rất vui vẻ. Tôi thấy tò mò, cũng thấy chẳng hiểu gì hết, rất muốn tiến gần đến để nghe xem thế nào, nhưng tôi cũng biết mình không tiện để qua đó. Lúc này đây, tuy hai người họ đang cười rất vui vẻ, nhưng thật ra là hai cây cung với hai cái dây đang rất căng, đã hơi chạm vào nhau, nhất định sẽ quay hướng mũi tên về phía tôi, nên tôi cũng phải biểu lộ thái độ. Nếu tôi công nhiên nói thẳng ra mình thích Lý Nhược thì đòn giáng ấy đối với Hinh Văn không biết sẽ thế nào. Có lẽ cô ấy sẽ cười nhẹ nhàng và rời đi, có lẽ … nghĩ tới đây, tôi bỗng thấy sợ. Sự biểu lộ tình cảm mềm yếu của Hinh Văn trước kia đến hôm nay vẫn sống trong ký ức tôi như vừa mới xảy ra, giống như khung cảnh trên bãi biển, giống như tình cảnh ở nghĩa trang
Họ lại tiếp tục nói nhỏ với nhau điều gì đó và gương mặt của cả hai người đều trở nên lãnh đạm. Tôi nghĩ không thể do dự hơn được nữa, tuy họ không thể đánh nhau, nhưng chắc chắn nếu cứ nói đi nói lại, sẽ nói tới tôi, và như vậy là xảy ra tai vạ.
Bỗng Tử Lô cất giọng lên từ quầy bar, “Vô Y, rút cuộc là cậu thích ai?”. Nụ cười trên mặt tôi tắt hẳn, câu nói trong men say của Tử Lô cũng gián tiếp nói ra vấn đề của Lý Nhược và Hinh Văn.
Tôi có nên nói ra không? Nếu không nói, Lý Nhược sẽ cho rằng tôi không yêu cô ấy; nếu nói thì hành động của Hinh Văn khó mà dự liệu được. Trong sự do dự mâu thuẫn, tôi bỗng nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ phòng ngủ chủa Chu Hoàn, cả năm người trong phòng khách đều ngạc nhiên quay vào nhìn, thấy Chu Hoàn lao ra rất nhanh với vẻ mặt thất thần, “Đại Dũng xảy ra chuyện rồi!”.
Tôi giật mình, truy vấn, “Xảy ra chuyện gì?”. Chu Hoàn không quay đầu lại, đi qua mọi người và nói, “Tai nạn xe!”. Tôi quay sang nhìn Lý Nhược và Hinh Văn rồi nói, “Hai người ở đây chờ nhé, anh và Chu Hoàn đi xem thế nào?”.
Tô Tâm làm rơi chai rượu đang cầm trên tay xuống sàn nhà “choang”, nụ cười ngọt ngào cũng biến mất, cô ấy định nói điều gì đó, nhưng cả tôi và Chu Hoàn còn tâm trạng đâu mà nghe cô ấy nói. Hai chúng tôi không đi bằng thang máy, mà chạy thang bộ ra khỏi tòa nhà. Trong bóng đêm, dáng vẻ đau khổ khi từ biệt của tên béo lại hiện lên trong đầu tôi.
Trên đường quốc lộ, cách chúng tôi khoảng năm mươi mét có một xe chở hàng, đèn xe phía sau nhấp nháy một cách khác lạ như muốn nói với chúng tôi rằng tên béo đang ở đó. Tôi không nhìn cũng biết, lúc này Chu Hoàn cũng giống tôi, đều vô cùng lo lắng.
Hai chúng tôi chạy bạt mạng đến nơi, cảnh tượng trước mắt làm chúng tôi không cầm được nước mắt. Đại Dũng nằm nghiêng mặt dưới đất, toàn thân đều là máu, trên đôi tay run rẩy còn cầm chiếc điện thoại, xem ra anh ta vừa gọi điện cho Chu Hoàn.
Tôi và Chu Hoàn lao lên phía trước, thấy đôi mắt của Đại Dũng mở to, máu trong miệng liên tục tuôn ra, anh ta vẫn đang thở. Tôi vội vàng quỳ một gối xuống, nắm lấy tay anh ta, “Cố gắng lên, Đại Dũng, chúng tôi sẽ lập tức gọi xe cấp cứu, cố gắng lên nhé!”.
Chu Hoàn cuống quýt gọi xe cấp cứu. Sau khi tắt máy, quay lại thì không thấy xe chở hàng đâu nữa, Chu Hoàn không còn giữ được vẻ lịch sự và điềm đạm thường ngày, đã chửi bậy vài tiếng. Miệng Đại Dũng đã phun ra ngụm máu to, bắn lên cả người tôi, thấy có vẻ nguy kịch, tôi quay đầu lại gọi to, “Chu Hoàn, Đại Dũng có thể không chịu được lâu đâu, mau gọi taxi đi!”.
Chu Hoàn lúc này mới như sực tỉnh lại, “Ngu quá, tôi có xe, chờ tôi lái xe qua, bảo Đại Dũng cố một chút”. Nói xong Chu Hoàn vội chạy về phía nhà anh ta.

Lúc đó, trên đường quốc lộ không còn bất cứ chiếc xe nào, cũng không còn một bóng người, chỉ còn dãy Ngân hà sáng rực trên không trung, ngọn đèn đường lẻ loi chiếu vào Đại Dũng và tôi. Đôi mắt Đại dũng chuyển dần lên khuôn mặt tôi, anh ta cười thảm thương nói, “Là cậu à, Vô Y … Tô Tâm đến chưa?”.
Tôi mím chặt môi, cố gắng không để mình lộ ra vẻ đau thương, quay lại nhìn trên đường, Tô Tâm đã không đến cùng chúng tôi, tôi không nỡ làm Đại Dũng sốc, “Anh rời khỏi nhà Chu Hoàn thì cô ấy cũng về luôn”. Đại Dũng gật đầu thở gấp nói, “Như vậy cũng tốt, Tô Tâm đã lựa chọn người mà cô ấy yêu, ít nhất cô ấy cũng được vui vẻ, không giống như ở bên tôi, tôi chỉ đem lại cho cô ấy sự tủi thân …”.
Tôi đau xót nói, “Anh đừng nói nữa có được không! Chờ Chu Hoàn tới, chúng ta sẽ cùng tới bệnh viện”. Đại Dũng nuốt một ngụm máu xuống, lắc đầu nói, “Vô Y, hãy để tôi nói hết được không?”. Đã rất đau lại mất nhiều máu nên sắc mặt anh ta càng nhợt nhạt.
Đại Dũng nói tiếp, “Hôm nay tôi đưa Lý Nhược đến, cậu thấy tôi rất bỉ ổi phải không?”. Tôi cười gượng lắc đầu, nghĩ thầm, Đại Dũng cũng chỉ là muốn tôi lựa chọn Lý Nhược, để Tử Lô và Hinh Văn bên nhau, nhưng đáng tiếc là anh ấy không dự liệu được Tô Tâm lại có thể nói ra những lời tuyệt tình đến như vậy, cũng không ngờ Tử Lô lại bỗng nhiên rút lui.
Tôi an ủi anh ta, “Anh là một người không màng đến bản thân để giành lấy tình yêu, điều này chỉ làm tôi cảm thấy kính phục”. Miệng Đại Dũng lại phun ra một dòng máu, trên sắc mặt có vẻ như rất hài lòng, sau đó anh ấy cố gắng ngồi dậy, nhưng đã không còn một chút sức lực nào. Tôi vội vàng đỡ lấy đầu anh ta, vuốt nhẹ lên ngực.
Hai chúng tôi cứ nói vậy trong khoảng vài phút, tôi lo lắng không biết tại sao Chu Hoàn vẫn chưa đến, cứ thế này Đại Dũng sẽ nguy mất.
Đại Dũng gối đầu lên tay tôi, khuôn mặt bỗng nhiên đờ đẫn, anh ta đưa đôi mắt nhìn vào không gian, lẩm bẩm nói, “Tô Tâm từng nói, muốn hai người ngồi trên xe đu, dưới muôn vàn những ánh sao trên bầu trời …Cô ấy nói, chỉ có lúc đó mới cảm nhận được sự quý báu của duyên phận, cũng giống như hai ngôi sao băng gặp nhau trong hư không, sinh ra một chuyện tình thần thoại vĩnh hằng và bất diệt … Đến tận hôm nay, tôi mới hiểu người đó không phải là tôi, tôi chỉ là bụi bặm bay lại khi sao băng bay qua mà thôi …”.
Không biết từ lúc nào, đôi mắt của tôi đã rưng rưng nước, cùng với những lời trăng trối, sắc mặt của Đại Dũng càng lúc càng tái nhợt đi, đôi mắt bắt đầu vô hồn. Đại Dũng thều thào, “Vô Y … hãy thay tôi chuyển lời đến Tô Tâm, tôi chúc cô ấy hạnh phúc, và nói Tử Lô hãy chăm sóc cô ấy … Tô Tâm là một cô gái tốt, tuy có lúc tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô ấy vẫn rất ấm áp … ít nhất là trong mắt của tôi, cô ấy là tốt nhất …”.
Nước mắt tôi rơi xuống khuôn mặt đầy máu của Đại Dũng, tôi không biết nên lắc hay gật đầu, trong lòng thấy rất đau, rất buồn. Giọng Đại Dũng yếu dần, “Đừng, người yêu của tôi, anh em của tôi …”. Nói xong, đầu của anh ta nghẹo sang một bên, hơi thở tắt hẳn, nằm gọn trong lòng tôi cùng với nụ cười méo mó. Tôi ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt nhìn lên không trung, một ngôi sao băng buồn rầu từ trên trời rơi xuống, mang theo cả linh hồn của Đại Dũng và tình yêu vô hạn mà anh ta dành cho người mình yêu.
Tôi gào to trong tiếng khóc, “Đại Dũng, anh có nhìn thấy không? Anh không phải là bụi bặm, anh là một ngôi sao băng …”. Tôi ôm chặt lấy cơ thể lạnh dần của Đại Dũng và khuôn mặt đầy nước mắt đã được gió làm khô của anh ấy. Lúc này mới nghe thấy tiếng còi xe khẩn cấp từ phía sau. Vài giây sau, chiếc xe phanh két lại bên cạnh tôi, Chu Hoàn từ trong xe lao ra gào lên, “Nhanh lên, khiêng cậu ta vào, bệnh viện cách đây rất gần …”. Chưa nói xong thì nhìn thấy gương mặt đã ra đi thanh thản của Đại Dũng, cả cơ thể của Chu Hoàn đờ đẫn quỵ xuống đất, hình như anh ấy không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Tôi quay đầu lại nhìn Chu Hoàn, nấc nghẹn nói, “Anh ấy đi rồi …”. Chu Hoàn không nói gì, đôi vai không ngừng rung lên, đồng thời ngẩng đầu lên trời, gầm một tiếng như con dã thú rồi vô hồn ngồi xuống cạnh tôi.

Một cơn gió thổi đến lùa qua quần áo của ba chúng tôi tạo ra những tiếng rít, nhưng một trong ba người lại mãi mãi rời xa trần thế này.
Một lúc sau xe cấp cứu mới tới, vài người bác sĩ kéo tôi và Chu Hoàn ra một bên, sau một hồi cấp cứu và kiểm tra, các bác sĩ lắc đầu rồi chuyển Đại Dũng lên xe. Chiếc xe mờ dần trong bóng đêm, để lại tôi và Chu Hoàn lặng lẽ trên đường quốc lộ chờ cảnh sát tới.
Nhìn vết máu trên đường, tôi thấy như hư hư thực thực. Mới vài tiếng trước, Đại Dũng vẫn còn sống và đùa với tôi, bây giờ thì mãi mãi không bao giờ còn thấy được nụ cười đáng yêu của anh ấy nữa, cả tôi và Chu Hoàn đều không dám nhìn nhau, chúng tôi đều hy vọng sự việc xảy ra ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ, ngày mai Đại Dũng vẫn còn sống khỏe mạnh và xuất hiện trước mặt chúng tôi. Đột nhiên phía sau chúng tôi vang lên giọng rất buồn của một người phụ nữ, “Đại Dũng đâu?”. Tôi quay đầu lại, thấy Tô Tâm và Tử Lô đứng cách đó không xa. Dưới ánh đèn đường, hai người giống như đôi bạn tình trong tranh. Có lẽ Đại Dũng nói đúng. Sự lùi bước của anh ta chính là tác thành cho họ, những lời trăn trối trước khi anh ấy chết, lại văng vẳng bên tai tôi, “Hãy thay tôi chuyển lời đến Tô Tâm, chúc cô ấy hạnh phúc …”. Tôi lại cảm thấy chua xót, “Anh ấy nói chúc cô hạnh phúc …”. Tô Tâm bước lên, nhìn thấy vết máu trên đường, liền thất thần nghiêm giọng hỏi tôi, “Anh ấy ở đâu?”.
Tôi không hề để ý đến câu hỏi của cô ấy, mà nhìn thẳng vào phía trước nói, “Cô biết không? Thực ra anh ấy rất muốn ngồi xe đu cùng cô, sau đó cùng ngắm những ngôi sao trên bầu trời, anh ấy tin rằng tình cảm của cô và anh ấy giống như hai ngôi sao băng gặp nhau… Nhưng anh ấy vẫn coi trọng cô và Tử Lô, anh ấy đã ra đi rất nhẹ nhàng …”. Chưa nói hết câu, tôi đã nấc nghẹn, sắc mặt Tô Tâm trắng bệch, cô ấy cứ thế lắc đầu. Đôi mắt Tử Lô lộ vẻ đau khổ, sau đó đưa tay ra ôm Tô Tâm vào lòng nói, “Đừng nghĩ nghiều quá …”.
Tô Tâm hét lên một tiếng, đẩy mạnh Tử Lô ra, rồi chạy như điên đến cuối đường. Tử Lô cũng chạy theo, vừa chạy vừa gọi tên cô ấy.
Tôi nhìn theo bóng dáng của Tử Lô nói, “Tử Lô, tâm nguyện cuối cùng của Đại Dũng là bảo anh hãy chăm sóc cho cô ấy”. Tôi cũng không biết anh ấy có nghe thấy không.
Sau khi cảnh sát tới và ghi chép xong mọi việc do tôi và Chu Hoàn cung cấp thì đã ba giờ sáng.
Chu Hoàn tiện tay ném chìa khóa nhà của anh ấy cho tôi, ý nói tôi hãy về nhà anh ấy nghỉ ngơi, trong khi một mình anh ấy lái xe mất hút trong bóng tối. Đến lúc này, tôi cũng chẳng muốn hỏi gì nữa, chỉ muốn uống một trận thật say hoặc ngủ một giấc thật dài.
Mở cửa nhà Chu Hoàn ra, tôi mới nhớ khi ra khỏi nhà đã dặn Lý nhược và Hinh Văn đợi tôi, không biết họ đã đi chưa. Đèn trong phòng khách vẫn sáng nhưng không thấy ai ở đó. Tôi thở dài, cởi chiếc áo khoác dính đầy máu ra, sau đó rửa mặt định bước vào phòng ngủ, nhưng vừa mở cửa ra, nhờ ánh đèn trong phòng khách, tôi nhìn thấy trên giường có một cô gái đang nằm. Tôi xoa xoa mũi, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng đó không phải là Lý Nhược thì là Hinh Văn. Tôi lại đẩy cửa một phòng khác, thấy trên giường cũng là một cô gái, tôi nghĩ thầm, vậy là chắc chắn phải ngủ trên giường của Chu Hoàn rồi. Đúng lúc đó cô gái nằm trên giường cất tiếng, “Vô Y à?”.
Tôi ngẩn người, cô gái trước mặt là Hinh Văn, tôi nhẹ nhàng hỏi, “Ừ, em vẫn chưa ngủ à?”. Hinh Văn ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rồi hỏi, “Đại Dũng không sao chứ anh?”. Tôi dựa người vào thành cửa, cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng, ngay bây giờ tôi không muốn nói bất cứ điều gì. Trong căn phòng mờ mờ ánh sáng, đôi mắt của Hinh văn sáng lạ thường. Thấy tôi không nói gì, cô ấy lại hỏi tiếp, “Sao anh không nói gì?”. Tôi cúi đầu thở dài, rồi mệt mỏi bước lên phía trước, ngồi xuống cạnh giường của cô ấy, xoa xoa mặt rồi nói, “Anh có thể hút thuốc được không?”. Hinh Văn gật đầu, tôi hít một hơi dài, không ngở hút mạnh quá nên bị ho. Bỗng nhiên bàn tay của cô ấy nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.

Lòng tôi hơi run, động tác này của Hinh Văn làm tôi nhớ đến hôm đi xem phim cùng cô ấy, cô ấy cũng quan tâm đến tôi như thế này. Tôi ngẩng lên nhìn vào ánh mắt quan tâm của Hinh Văn, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh cơ thể đầy máu của Đại Dũng, bỗng nhiên nước mắt cứ thế cứ trào ra, tôi vùi đầu mình vào giữa hai đầu gối, không muốn để Hinh Văn thấy nỗi buồn và sự mềm yếu của mình.
Hinh Văn quan tâm hỏi, “Vô Y, anh không sao chứ?”. Tôi ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, vừa nhìn thấy, khuôn mặt Hinh Văn cũng biến sắc.
Tôi nhẹ nhàng nói, “Em biết không? Đại Dũng đã nằm trong ngực anh mà ra đi, trong khi anh chỉ biết trợn mắt lên mà nhìn anh ấy, không có cách nào có thể thay đổi được. Anh ấy đi rất thanh thản, nhưng anh biết, cho đến khi chết rồi anh ấy vẫn yêu Tô Tâm, tại sao người yêu thật lòng lại chỉ có thể rơi xuống kết cục đau buồn? Tại sao …”.
Hinh Văn không nói gì, tôi quay đầu lại, đã thấy hai má cô ấy tràn đầy nước mắt. Tôi thở dài nói tiếp, “Cuối cùng anh đã hiểu tại sao em lại lựa chọn sống trong ký ức. Tuy anh và Đại Dũng không quá thân thiết nhau, nhưng vẫn là bạn bè. Trong sự sinh ly tử biệt, cảm giác giống như con dao khoét sâu vào lòng. Hinh Văn, anh xin lỗi, anh đã coi nhẹ tình cảm của em và Thanh Đài”.
Hinh Văn lắc đầu, rất sau cô ấy mới nói, “Ngược lại hoàn toàn với những gì anh nói, em không còn muốn quay lại hồi ức nữa”.
Tôi nhíu mày hỏi, “Nghĩa là thế nào?”. Hinh Văn không trả lời, tiện tay lấy khăn giấy trên đầu giường lau nước mắt cho tôi khiến chiếc chăn từ trên ngực cô ấy tuột xuống, để lộ ra những đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể, đặc biệt là trong bóng tối, cảnh tượng mờ mờ ảo ảo đó càng cuốn hút lạ thường.
Tôi vẫn để cô ấy giúp mình lau nước mắt, tôi cảm nhận được sự dịu dàng tinh tế trong động tác của cô ấy, lòng tôi trào lên một cảm giác tội lỗi. Hinh văn rút tay lại, nhẹ nhàng quỷ sau lưng tôi rồi vòng tay ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng gối đầu lên lưng tôi, dịu dàng nói, “Nếu như một ngày nào đó, em cũng ra đi như Đại Dũng, Vô Y có rơi nước mắt vì em không?”.
Tôi ngẩn người, không biết trả lời Hinh Văn thế nào?
Thấy tôi không nói gì, Hinh Văn lại nói tiếp, “Được rồi, em không ép anh nữa, người trong trái tim anh cuối cùng cũng không phải là em …”. Tôi nghe mà thấy tan nát, đưa tay nắm tay cô ấy, nói một cách bình tĩnh, “Anh luôn luôn quan tâm đến em …”.
Hinh Văn truy vấn, “Vậy còn Lý Nhược?”. Tôi bỗng im bặt. Hinh Văn đột nhiên tiến đến đến gần tai tôi, thì thầm, “Anh vẫn yêu em chứ?”. Trong lòng tôi run rẩy, Hinh Văn không chở cho tôi phản ứng lại, bàn tay ôm eo tôi lúc trước không biết tự lúc nào đã xoay đầu tôi lại, đôi môi mềm mại, ngọt ngào của cô ấy dán vào môi môi tôi. Trong mơ màng, tôi nghe thấy giọng nói vang lên trong lòng tôi, “Bên cạnh còn có Lý Nhược, tại sao cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy?”
Đang định đẩy Hinh Văn ra thì bỗng thấy đèn trong phòng bật sáng đồng thời giọng của Lý Nhược vang lên, “Vô Y, hai người …”.
Tôi vội đẩy mạnh Hinh Văn ngã ra giữa đống chăn gối rồi quay ra nhìn Lý Nhược với vẻ run sợ. Lý Nhược quay lưng lại với ánh điện trong phòng ngủ, cho nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy, nhưng tôi biết, đã rất khó giải thích. Tôi và Hinh Văn chẳng khác gì hai tên trộm bị cảnh sát bắt được. Lý Nhược lắc nhẹ đầu, loạng choạng rời khỏi phòng ngủ.
Tôi bật đứng dậy, hét lên, “Lý Nhược, nghe anh giải thích!” và lao ra khỏi phòng trong khi Hinh Văn không nói gì mà cuộn tròn người trong chăn, ngón tay run rẩy nắm chặt vào chăn. Lý Nhược quay đầu lại, khóe mắt đã trào ra vài giọt nước mắt, hòa cùng nụ cười trên khóe miệng tạo ra một vẻ biểu cảm khó có gì thay đổi được. Cô ấy nói từng câu, từng chữ chắc nịch, “Hãy đối xử với chị ấy thật tốt, thật không dễ dàng gì để chị ấy trở lại như trước, đừng phụ lại sự chúc phúc của em và Thanh Đài”.

Tôi hơi lo lắng, nắm chặt bàn tay lại, Lý Nhược tiến lại gần, tôi vội vàng thả lỏng bàn tay của mình ra. Lý Nhược đưa bàn tay nhỏ của mình lên vuốt má tôi rồi nói, “Vô Y mà em biết là một người lương thiện chính trực, là người bằng lòng giúp đỡ bất kỳ người nào có nhu cầu, tuy em biết trong tình yêu không thể có lòng thương hại, nhưng em thực sự không ngờ rằng một Vô Y hoàn mỹ trong lòng em lại vì chiều ý em mà khác trước, huống hồ anh còn rất thích Hinh Văn nữa”.
Tim tôi như bị đóng băng, đờ đẫn nói, “Nghe anh giải thích được không?”
Những giọt nước mắt vẫn không ngửng rơi ra trên khuôn mặt, nhưng tôi lại vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh, và không biết nên nói gì bây giờ.
Lý Nhược nói, “Nếu giải thích có tác dụng thì sẽ không sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy, và trên thế giới cũng sẽ không có nhiều câu chuyện tình buồn đến thế”. Rồi cô ấy lại dịu dàng nói tiếp, “Đại Dũng là một người tốt, sao lại ra đi như vậy chứ?”. Nói xong cô buông tay đang đặt trên mặt tôi xuống đẩy cửa bước ra.
Tôi lại đưa tay kéo Lý Nhược lại, cầu xin, “Đừng rời xa anh, được không?”. Ánh mắt Lý Nhược thoáng hiện lên một chút thương hại, “Vô Y, hãy buông tay ra giống như một người đàn ông được không? Thật ra em không hề hận anh, cũng không hận chị ấy, chỉ là tự cảm thấy mình phải rời đi. Em tác thành cho anh và chị ấy, cũng là tác thành cho chính mình. Qua lần này, em đã hiểu thế nào gọi là buông tay, vì em yêu anh, nên thấy được hạnh phúc của anh, em mới cảm nhận được tình yêu của mình. Có lẽ đó là nguyên tắc tình yêu của em”.
Tôi buông tay cô ấy ra, Lý Nhược lau nước mắt, sau đó kiên quyết bước ra khỏi cửa. Khi cánh cửa đóng lại, tôi giống như cục thịt biết đi vô cảm quay người lại, thì thấy khuôn mặt tươi cười mãn nguyện của Hinh Văn đang đứng trước cửa phòng ngủ. Cô ấy đang cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ, nụ cười vừa giống như kẻ chiến thắng nhìn sự ra đi của kẻ thất bại, vừa giống như sự thỏa mãn của kẻ vừa săn được con mồi.
Sự tức giận trong lòng tôi bùng cháy, nếu không phải vì nụ hôn nồng cháy chủ động của cô ấy thì Lý Nhược đã không rời bỏ tôi, tôi lao đến trước mặt của cô ấy, lạnh lùng hỏi, “Cô cười cái gì?”. Hinh Văn vẫn cười, nụ cười ngọt người và thân hình mỹ miều của cô ấy trong mắt tôi bây giờ giống như một u hồn gian ác.
Tôi đưa hai tay bóp chặt lấy cái cổ thiên nga của cô ấy, nhìn vào đôi mắt của cô ấy với ánh mắt lạnh giá, “Là cô cố ý? Hãy nói cho tôi biết, là cô cố ý phải không?”. Hinh Văn không có một chút phản ứng, còn dịu dàng nói, “Anh đã không yêu em, tại sao lại còn giúp em? Tại sao lại thương hại em? Tại sao mọi người lại coi em như một kẻ yếu đuối? Tại sao lại để sau khi em biết mình yêu anh thì anh lại rời xa em? Anh lúc nào cũng nói em đã thay đổi, em coi anh là cái bóng, nhưng hành vi bây giờ của anh có khác gì với em trước kia? Vô Y, em đã từng mất đi Thanh Đài, em không muốn lại mất đi anh nữa …”.
Nghe xong những lời nói của Hinh Văn, hai cánh tay tôi buông thõng xuống, hai chúng tôi cùng ngồi bệt xuống đất. Do sự tiếp xúc của cơ thể tôi vào công tắc đèn nên đèn điện trong phòng bị tắt, cả gian phòng chìm trong bóng tối. Ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần chiếu khắp gian phòng khách, Hinh Văn bắt đầu khóc, tôi nói, “Hinh Văn, em yêu anh thật lòng chứ? Hay chỉ coi anh là cái bóng của Thanh Đài?”.
Hinh Văn không trả lời mà vẫn khóc. Tôi thở dài nói, “Chúng ta đã vì tình yêu mà làm mất đi nhiều thứ, làm tổn thương rất nhiều người. Nếu như em thật sự yêu anh, vậy hãy cứ để chúng ta tiếp tục. Anh cũng sẽ hết mình chăm sóc em, được không?”.
Việc đã đến nước này, tôi cũng chẳng muốn thay đổi điều gì nữa, chỉ đành trân trọng người ngay trước mặt mình, để không phụ lại kỳ vọng của Lý Nhược với tôi, cũng là để không phụ lại sự quan tâm của Chu Hoàn.
Nghe vậy, Hinh Văn nhẹ nhàng dựa thân hình mỹ miều của mình vào tôi, giống như một con mèo dịu dàng, cuối cùng cũng tìm thấy cái ổ nhỏ cho riêng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.