Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 31
Chương 18
Tang lễ
Ba ngày sau khi Đại Dũng xảy ra chuyện, tôi nhận được điện thoại của Chu Hoàn, bảo tôi đến nghĩa trang dự tang lễ của Đại Dũng. Ba ngày nay tôi cũng không hề đi làm, chỉ ở nhà một mình. Trong khi Hinh Văn cũng ngoan ngoãn trở về bên người nhà cô ấy. Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, tôi nghĩ mọi người cần có thời gian để suy nghĩ, để sám hối.
Tôi và Hinh Văn cùng đi xe của cô ấy đến nghĩa trang. Tôi vẫn còn nhớ chuyện đã cùng tranh luận với cô ấy trước bia mộ Thanh Đài hôm đó. Bây giờ chắc Thanh Đài vẫn còn sống, nhưng không biết anh ấy sống có tốt không? Giữa nghĩa trang là một đám người, trong đó có vài người mà tôi quen, đó là Cố Đại Nhân, Lý Từ Lô, Tô Tẩm, Đàm Kỳ Vĩ, Tiểu Du, riêng chỉ có Chu Hoàn là không thấy. Còn Lý Nhược, cô ấy lại là nỗi đau khổ âm thầm trong lòng tôi, có lẽ cố ấy sẽ không xuất hiện nữa.
Mọi người lặng lẽ đặt lên nấm mộ của Đại Dũng những đóa hoa tươi. Tô Tấm đã khóc không thành tiếng, Từ Lô đang nhẹ nhàng đỡ cô ấy, có lẽ cả hai người họ sẽ day dứt cả đời vì Đại Dũng, nhưng ở họ lúc này không phải là thể hiện của trách nhiệm, mà là minh chứng của tình yêu. Có được tình yêu bằng cái chết của một người, đó là tình yêu nặng nề và cũng thật đáng trân trọng.
Cố Đại Nhân bước đứng cạnh tôi, giọng thành khẩn nói, “Vô Y, xin lỗi!”. Tôi biết chắc chắn anh ấy rất áy náy với những việc trước kia anh ấy làm, nhưng tất cả bây giờ không còn quan trọng nữa. Thấy tôi không nói gì, Cố Đại Nhân lại cho rằng tôi đang tức giận, anh ấy ngượng ngùng đứng đó, không biết nên làm gì.
Lúc đó Đàm Kỳ Vĩ và Tiểu Du đi đến, phụ họa vào, “Vô Y, Cố Đại Nhân đã chuẩn bị từ chức rồi”. Tôi ngạc nhiên hỏi, “Tại sao vậy?”
Tiểu Du vười, “Vẫn là vì anh đấy!”. Tôi quay người lại nhìn Cố Đại Nhân, dửng dưng nói, “Đại Nhân, đừng như vậy, có thể trước kia tôi đã từng trách anh, nhưng bây giờ tôi thực sự không trách anh nữa”. Cố Đại Nhân lắc đầu, “Cứ cho là cậu nói vậy thì trong lòng tôi vẫn thấy rất áy náy, tôi chỉ muốn rời khỏi công ty, vì tội đã phản bội lại người anh em”. Tôi mỉm cười, “Được rồi, tất cả đã qua, tôi đã không để ý đến chuyện đó nữa, mọi người chẳng phải vẫn là anh em sao?”.
Cố Đại Nhân thở dài nhẹ nhõm, tinh thần thấy phấn chấn lên rất nhiều, quay sang khẽ ôm tôi, tôi nhẹ giọng nói, “Đừng như vậy, mọi người đang nhìn kìa!”. Cố Đại Nhân thì thầm vào tai tôi, “Thằng quỷ, có phải cậu đã lựa chọn Hình Văn không?”.
Tôi đẩy Cố Đại Nhân ra, cười với anh ấy. Bỗng nhiên Hinh Văn đứng cạnh nắm lấy tay tôi, hai chúng tôi đi đến trước bia mộ của Thanh Đài. Hinh Văn quay người lại nhìn mọi người, ánh mắt đầy sự cương quyết và khẳng định, “Thanh Đài, cuối cùng thì em đã tìm được người mà em yêu, đó là Vô Y. Anh ấy cũng dịu dàng và biết quan tâm như anh, bên anh ấy, em cảm thấy vui vẻ, rất vui vẻ, anh sẽ mừng cho em chứ? Hôm nay em nói với anh là vì em đã quyết định sẽ tiếp tục với Vô Y, Vô Y, anh đồng ý mãi mãi bên em chứ?”.
Hinh Văn nhìn tôi một cách ngọt ngào, ngòai cô ấy ra, Lý Từ Lô cũng chăm chăm nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ kỳ vọng, chờ đợi tôi đồng ý. Tôi nghĩ, những người bạn bên cạnh đều đang hy vọng tôi đồng ý, bao gồm cả cha mẹ Hinh Văn.
“Tôi đồng ý, tôi sẽ làm cho Hinh Văn hạnh phúc, làm cho cô ấy vui vẻ, không để cô ấy phải buồn…”. Tôi chân thành nói ra những lời nói trong lòng mình với tấm bia mộ của Thanh Đài.
Tôi và Hinh Văn nắm chặt tay nhau, chúng tôi cùng chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa nhau.
“Hinh Văn, xem ai đến này!” Giọng của Chu Hoàn vọng lên từ đằng xa, tất cả mọi người đều quay lại nhìn, thấy Chu Hoàn đang bước lên bậc thang cùng một người, nhưng lại chưa nhìn rõ đó là ai. Lúc này Từ Lô mới nói nhỏ, “Không được rồi!”. Rồi vội vàng chạy đến chặn Chu Hoàn lại, đồng thời nói gì đó vào tai Chu Hoàn.
Trong đầu tôi chợt hiện lên một điều gì đó, thầm thở dài. Người này đến sẽ nảy sinh chuyện gì đây? Sắc mặt của Chu Hoàn trắng bệch nhìn sang tôi, trên khuôn mặt lộ rõ ý xin lỗi, tôi gượng cười lắc đầu. Hinh Văn mím chặt môi, mở to mắt để nhìn rõ người phía sau Chu Hoàn.
Cuối cùng thì Hinh Văn cũng hất tay tôi ra, thẫn thờ nhìn về phía đó. Tôi cứ đứng yên lặng như một hòn đá. Người đó là Thanh Đài, cuối cùng thì anh ấy cũng xuất hiện, và để Hinh Văn nhìn thấy. Thanh Đài đi qua Chu Hoàn, quay sang cười chào mọi người với nụ cười đắng chát, anh ta vẫn tiều tụy và gầy đi rất nhiều. Không hề để ý đến Hinh Văn, anh ta đi thẳng tới mộ Đại Dũng và đặt bó hoa xuống, hai mắt nhắm lại và đôi vai cứ thế rung lên, giọng Thanh Đài buồn buồn, “Đại Dũng, Thanh Đài đã đến muộn!”.
Hinh Văn bước những bước nặng nề đến bên Thanh Đài, đưa tay nắm lấy cổ áo anh ta, gương mặt đỏ dừ, hơi thở gấp gáp, cô ấy hỏi: “Có thật là anh không? Thanh Đài?”. Thanh Đài vừa rơi nước mắt, vừa nắm lấy tay Hinh Văn, gật đầu, “ Hinh Văn, anh xin lỗi!”.
“Bốp”, Hinh Văn tát một cái vào má Thanh Đài gào lên, “Tại sao anh còn xuất hiện? Tại sao anh không chết đi? Tại sao? Rút cuộc là tại sao?”.
Thanh Đài nắm chặt lấy vai Hinh Văn, đau khổ nói, “Anh thực sự không có tư cách xuất hiện, anh càng không muốn em nhìn thấy anh thế này, anh đã coi mình chết từ lâu rồi. Nhưng Đại Dũng là người anh em tốt của anh, anh phải xuất hiện…”. Hinh Văn run rẩy nói, “Tại sao anh lại rời xa em? Anh có biết em đã đau khổ thế nào không? Anh…anh có biết?”.
Trong lời nói, nước mắt Hinh Văn không ngừng rơi xuống tay Thanh Đài, một cơn gió lạnh trong lòng tôi bắt đầu nổi lên.
Thanh Đài từ từ quỳ xuống, ngẩng mặt lên nhìn Hinh Văn, cứ để mặc cho nước mắt cô ấy rơi xuống mặt mình, không ai phân biệt được đó là nước mắt của anh ấy hay là nước mắt của Hinh Văn. Thanh Đài nghẹn ngào nói, “Anh không còn sống được bao lâu nữa, anh càng không còn mặt mũi nào để ở bên em. Trước khi xa em, anh đã nghiện ma túy, anh đã không thể cai được. Anh hận bản thân mình, anh không đáng để em yêu, cho nên anh mới rời xa em!”.
Hinh Văn cũng quỳ xuống, hai bàn tay run rẩy sờ lên gương mặt xanh xám của Thanh Đài, nghẹn ngào nói, “Vậy rút cuộc anh có từng yêu em không?”. Thanh Đài quay đầu lại nhìn tôi, rồi trào nước mắt gật đầu với Hinh Văn, lúc đó trái tim tôi như vỡ vụn, Hinh Văn nói, “ Anh thật ngốc! Anh thực sự rất ngốc!”. Hai người họ ôm nhau và cứ thế khóc. Chu Hoàn và Cố Đại Nhân đứng hai bên tôi, như sợ tôi sẽ làm gì đó ngốc nghếch. Nhưng tôi biết, họ sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Trong khi tôi chỉ là một người khách qua đường, chỉ là một người khách đứng dưới bờ tường thành nhìn ánh mây tím và mặt trời chiều ôm nhau.
Tôi bỗng thấy mắt mình ươn ướt, vậy là tôi đã khóc. Cố Đại Nhân ôm chặt lấy tôi, đó là điều duy nhất anh ấy có thể làm lúc này. Tôi cúi đầu, không muốn người khác biết mình đang khóc. Hinh Văn và Thanh Đài đã khóc đến nỗi không thành tiếng nữa, cả hai cứ run rẩy ôm lấy nhau.
Gió thổi đến làm khô nước mắt của tôi, nhưng lại không thể thổi hết được những muộn phiền trong lòng tôi. Tôi bống gạt tay Cố Đại Nhân ra rồi bước nhanh ra phía cổng của nghĩa trang. Cố Đại Nhân và Chu Hoàn không hề ngăn tôi lại, bởi họ hiểu, tất cả đều là duyên phận, đều là số phận, không ai có thể thay đổi được. Tôi bước xuống bậc thềm được vài bước thì nghe thấy giọng Thanh Đài đằng sau, “Tống Vô Y!”.
Tôi không để ý, vẫn tiếp tục bước xuống bậc thềm, Hinh Văn cũng gào lên, “Vô Y, hãy nghe em nói!”. Tôi dừng bước ngẩng mặt lên cảm nhận sự dễ chịu từ làn gió trong dãy núi thổi tới, trên bầu trời cao có con quạ đang bay, dường như nó đang cười vào sự đáng thương của tôi, “Em định nói gì?”. Tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc bật ra từ trong cổ họng. Giọng Hinh Văn run rẩy, “Em xin lỗi, Vô Y, hãy cho em thời gian, cho em một chút thời gian thôi!”
Tôi lắc đầu, vì tôi đã biết được đáp án của Hinh Văn. Trước kia cô ấy yêu tôi nhiều đến vậy là vì cô ấy muốn xây dựng hình bóng của Thanh Đài, bây giờ Thanh Đài đã thực sự xuất hiện, nên cái bóng là tôi đã mất hết giá trị, đồng thời tôi cũng chúc phúc cho sự gặp lại của họ. Anh có thấy không? Đại Dũng, tôi cũng có thể giống như anh, lựa chọn sự ra đi, lựa chọn sự chúc phúc!”.
Tất cả mọi người đều không ai nói gì để chờ câu trả lời của tôi. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi đến, làm những bó hoa tươi xếp thành đống trước mộ Đại Dũng đều bị gió cuốn vào không trung, những cánh hoa giống như mưa phủ đầy bầu trời rồi rơi xuống với đầy màu sắc, tạo ra rất nhiều bức tranh. Bức tranh bắt đầu từ buổi tối trên tàu điện ngầm, bức tranh trong đêm mưa bế Hinh Văn vào bệnh viện, rồi bức tranh hôm ở bãi biển, đến nụ hôn say đắm của cô ấy trên xe, cuối cùng là bức tranh về cái đêm rời xa Lý Nhược.. Tôi không thể phân biệt rõ ràng được đâu là quá khứ, đâu là hiện tại và đâu là tương lại, chỉ biết rằng, giây phút này trái tim tôi đang tan vỡ.
Tôi quay lại nhìn Hinh Văn rồi cười với cô ấy. Trong cơn mưa hoa, cô ấy giống như một con thiên nga cao quý, bây giờ thì đôi cánh của cô ấy cuối cùng đã sải ra, tôi cũng đã có thể yên tâm rời xa cô ấy. Cơn mưa hoa kia cũng cuốn đi kẻ chúc phúc và giọt nước mắt cuối cùng của tôi. Cố Đại Nhân và Tiểu Du bước đến bên tôi, vỗ vào cai tôi tỏ ý an ủi. Trong mắt họ tôi tuy thất bại trong tình yêu, nhưng tình bạn mãi còn tồn tại.
Tôi cảm nhận được sự động viên an ủi, nên cũng đưa tay quàng lên vai họ, rồi bước ra phía cổng nghĩa trang. Cố Đại Nhân khẽ nói, “Vô Y, làm việc cùng tôi nhé!”. Tôi và Đàm Kỳ Vĩ chuẩn bị ra ngòai tự làm, vài ngày nữa công ty sẽ được thành lập. Hôm nay chúng ta đi uống, cậu không cần nghĩ nhiều nữa.”
Tiểu Du bên cạnh gật đầu phụ họa theo, tôi bước nhanh qua mọi người, rồi quay đầu lại nhìn họ lắc đầu cười, Đàm Kỳ Vĩ vội vàng nói, “ Cậu không sao chứ? Vô Y, đâu chỉ có duy nhất tình yêu? Cuộc đời cậu còn có tình thân và tính bạn, cậu vẫn còn chúng tôi mà!”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói, “Vâng, tôi biết, hôm nay tôi không đi uống rượu cùng mọi người được vì có một người đang chờ tôi”. Cố Đại Nhân ngay lập tức hiểu ra, “Vô Y, hãy đối xử tốt với Lý Nhược, bây giờ chắc chắn cô ấy đang rất buồn. Trải qua nhiều phiền phức đến vậy, hai người nên học cách biết trân trọng! Nhưng cậu đi tìm Lý Nhược thì cũng có thể đến cùng uống vài cốc nhé!”.
Tại bàn rượu, Cố Đại Nhân và Đàm Kỳ Vĩ đã say đến nỗi gục xuống bàn, hai người cùng vỗ vai tôi vừa khóc vừa cười. Tiểu Du ngồi cạnh không biết là nên giúp ai tỉnh rượu. Trong khi Lý Nhược đang ngồi cạnh tôi với khuôn mặt mộc mạc, không trang điểm. Mấy ngày không gặp, cô ấy đã gầy đi rất nhiều, trên gương mặt trang nhã, không còn nhận ra bây giờ cô ấy đang nghĩ gì nữa, xem ra tôi càng ngày càng xa cô ấy rồi. Nghĩ lại buổi tối hôm cô ấy đi ra khỏi nhà Chu Hoàn, nỗi day dứt trong lòng tôi lại trào lên.
Trước khi bắt đầu tiệc rượu này, tôi đã không thể tìm được lý do nào để hẹn Lý Nhược đến gặp tôi, cho nên vẫn là Tiểu Du và Đàm Kỳ Vĩ ra mặt lừa cô ấy đến đây. Nếu cô ấy biết tôi đang ở đây thì chắc chắn sẽ không đến. Lý Nhược nhíu mày hỏi, “ Tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại lừa em đến đây? Em đã buông tay để tác thành cho anh và chị ấy rồi, Vô Y, lẽ nào anh thấy làm tổn thương em như thế vẫn chưa đủ sao?”.
Tôi lắng nghe câu nói đầu tiên mà Lý Nhược nói với tôi từ lúc tiệc rượu bắt đầu, lòng thấy rối ren. Tôi nên quỳ xuống để cầu xin cô ấy tha thứ cho sự đa tình và nhu nhược của mình? Hay là nói vì Thanh Đài xuất hiện nên anh và Hinh văn không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa?
“Nghe anh giải thích được không? Hãy cho anh mấy phút thôi, nghe xong em có thể lựa chọn ra đi hoặc ở lại, anh chỉ xin em nghe anh nói hết những lời trong lòng anh.”
Lý Nhược do dự vài giây trước khi tay tôi chạm vào tay cô ấy, nhưng cô ấy vẫn rút tay lại, dường như không muốn tôi chạm vào cô ấy nữa. Tôi ngại ngùng cầm chặt cốc rượu, uống một hơi hết sạch, rồi nhẹ giọng nói: “Anh muốn đưa em đến một nơi, em có thể đi cùng anh không?”. Lý Nhược nhìn thẳng vào mắt tôi, mơ màng nói, “Không phải anh có gì muốn nói với em sao? Bây giờ anh nói đi, nói xong thì anh có thể đi, em cũng có thể về nhà rồi.”
Tôi lắc đầu, trầm giọng nói, “Nhất định em phải đi, chỉ ở nơi đó anh mới có thể nói được”. Lý Nhược thở dài, đứng dậy xách túi rồi cúi xuống nhìn tôi, giọng kiên định, “Vô Y, cứ cho là em kiên cường, em cũng là con người, em không thể đối diện với anh, cũng không thể kiềm chế được nỗi đau khổ trong lòng mình. Hôm nay đã gặp nhau rồi, em sẽ cố gắng xóa hết những ý nghĩ về anh, em và anh sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa”.
Tôi ngẩn người, vậy là tôi đã hoàn toàn thất bại, thế giới tình cảm từ nay chỉ còn lại một mình tôi bước, sẽ không còn ai có thể cùng nắm tay tôi bước đi. Cố Đại Nhân ngồi đối diện ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, nói với giọng tình cảm, “Vô Y, xem ra cuộc đời cậu chắc chắn sẽ cô đơn rồi, mất đi Hinh Văn, cũng mất luôn Lý Nhược, tôi nên an ủi cậu hay là mắng cậu đây?”
Lý Nhược nhìn tôi với vẻ mặt mơ màng, rồi quay sang nhìn Cố Đại Nhân, dường như không tin đó là thật. Cô ấy đã tác thành cho tôi và Hinh Văn bằng cái buông tay của mình, nhưng kết quả là vẫn đổ vỡ. Tôi không còn tâm tư đâu để giải thích, cứ thể bước ra khỏi cửa với nỗi lòng như đống tro tàn. Rút cuộc là tôi làm sao thế này? Tôi đã coi Lý Nhược là gì đây? Khi buồn mới nhớ đến cô ấy, khi cô đơn mới tìm cô ấy, tôi thật ích kỷ! Bây giờ tôi mới phát hiện ra tính cách này của mình, chuyện mình yêu ai mà cũng không hiểu rõ đựoc, tôi là người thất bại!
Tôi hòa vào dòng người đông đúc trên đường, cách chỗ này không xa chính là nơi tôi và Lý Nhược lần đầu tiên ôm nhau. Khi đó, cũng vào thời điểm này, cô ấy đã khóc và lao vào ngực tôi để kháng nghị lại sự tuyệt tình và cố chấp của tôi, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn thấy xúc động trào dâng.
“Tống Vô Y, anh đứng lại chờ em!”
Giọng Lý Nhược vang lên phía sau, tôi thẫn thờ quay người lại, nhìn thấy cô ấy đang hổn hển đuổi theo. Thời gian dường như quay lại buổi tối hôm đó, trùng lặp là bài hát quen thuộc đó cũng vang lên. Với vẻ mặt khó hiểu, Lý Nhược hỏi, “Những gì Cố Đại Nhân nói có thật không?”
Tôi gật đầu và không nói gì thêm, Lý Nhược lại hỏi, “Tại sao như vậy? Chị ấy không yêu anh, hay anh từ bỏ chị ấy?”
Tôi mỉm cười, “Em còn nhớ nơi này không? Lúc đó em đã truy vấn anh tại sao không tiếp nhận em, chất vấn anh liệu có phù hợp với cô ấy, lúc đó anh đã thật ngốc nghếch, bên cạnh rõ ràng có một người con gái rất yêu mình, vậy mà tại sao anh lại cố tình coi như không hay biết gì…”
Tôi tiếp tục đi về phía trước, Lý Nhược cứ lặng lẽ đi phía sau tôi. Đi tới trạm điện thoại trước cửa nhà hàng, tôi dừng lại quay người nhìn Lý Nhược, rồi nhẹ nhàng nói, “Em còn nhớ chỗ này không? Chúng ta đã trú mưa ở đây, em đã ôm chặt lấy anh và cùng chạy vào nhà hàng. Anh còn nhớ anh đã nói với em, những thứ của em không hề mất đi mà sẽ luôn luôn ở cạnh em. Nhưng lúc đó, anh lại bỏ em mà đi…”.
Đôi mắt Lý Nhược đỏ lên, tôi ngẩng mặt lên trời cười lớn nói, “Tại sao sau khi mất đi rồi người ta mới biết trân trọng nó? Anh cứ hướng về phía tình yêu lãng mạn, lao đầu vào những phiền phức vô hạn, để rồi cuối cùng mới nhận ra tất cả đều là giấc mơ. Khi tỉnh lại, người anh yêu, người anh muốn lại chẳng có ai bên cạnh. Anh đã từng có nhiều cơ hội lựa chọn được ở bên em suốt đời, nhưng anh lại phạm sai lầm, từ bỏ điều đó, em nói đi, có phải anh là kẻ chẳng ra gì không?”
Lý Nhược không thể kiên nhẫn thêm, vòng tay ôm chặt lấy tôi, hơi ấm của hai cơ thể bỗng chốc hòa vào nhau, trong khi nước mắt của tôi cứ tuôn ra, “Lý Nhược, anh xin lỗi, anh đã phụ em nhiều quá, anh không xứng đáng với tình yêu của em, sự ngu xuẩn của anh rút cuộc cũng chịu sự trừng phạt của ông trời!”.
Lý Nhược khóc nói, “Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa có được không?”. Tôi nhẹ nhàng gỡ cô ấy ra, “Thanh Đài đã quay về bên Hinh Văn, cuối cùng thì họ cũng bên nhau. Vậy là anh cũng đã hoàn thành lời hứa trước kia với mọi người, để Hinh Văn không còn mơ hồ, để Hinh Văn rút cuộc cũng chờ đợi được người mà cô ấy yêu nhất, còn anh, lại không còn tìm được đường quay về nữa, không còn tìm lại được…”
Lý Nhược bật khóc, hai tay cứ thế đấm vào ngực tôi. Tôi giữ tay cô ấy lại, “Sau này khi không có anh bên cạnh, em không được ốm, không được làm thêm quá muộn, không được khóc khi không có ai tặng hoa trong ngày lễ tình nhân, không được chạy khi nhìn thấy chó, không được quên chìa khóa, không được một mình về nhà quá muộn, không được buồn khi điện thoại bị phai màu, không được ép mình giảm cân, không được vì quá sợ hãi mà không tắt đèn, không được đi qua những con đường chúng ta từng dắt tay nhau đi, không được nhìn những bờ biển chúng ta từng ngắm, không được ngân nga những bài hát anh đã từng hát, không được nhớ những bài thơ anh từng viết cho em, không được nhớ người đàn ông như anh đã từng xuất hiện trong cuộc đời em. Nhưng nhất định em phải nhớ là hãy hạnh phúc, đồng ý với anh được không?”
Lý Nhược giơ tay lên, căm hận tát cho tôi một cái, “Anh là một người chẳng ra gì, là một kẻ ngốc nghếch, anh biết là em yêu anh, anh cảm thấy em sẽ quên anh được sao? Tại sao ngay khi bắt đầu em đã chịu đựng sự lạnh nhát, không quan tâm gì của anh? Em muốn tác thành cho anh và Hinh Văn là vì em yêu anh! Em chỉ muốn anh sống vui vẻ, chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ lùi bước, em sẽ buông tay, tất cả em đều có thể chịu được, cứ cho là em sẽ đi dạo một mình, ăn cơm một mình, xem phim một mình, làm thêm một mình, em đều cảm thấy em có thể làm được. Tại sao việc đã diễn ra đến ngày hôm nay mà anh vẫn không thể đối diện mà chăm sóc em? Em chỉ muốn biết, rút cuộc là anh có yêu em không?”.
Tôi nghĩ lại Hinh Văn cũng đã hỏi Thanh Đài như vậy, trong khi Thanh Đài cần một năm, thậm chí phải trả giá bằng cả tính mạng mình mới hiểu được chân lý của tình yêu, và cuối cùng anh ấy cũng đã cương quyết nói ra, vậy tại sao tôi lại không dám nói? Thấy tôi không phản ứng gì, Lý nhược lắc mạnh người tôi. “Anh nói đi, anh nói đi. Anh thực sự muốn rời xa xem sao?”.
Tôi vòng tay, dùng hết sức để ôm cô ấy, “Anh yêu em, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Anh sẽ mãi ở bên em trong suốt cuộc đời này!”. Lúc đó, trời bỗng đổ mưa, mọi người trên đường đều vội vã chạy đi trú, chỉ còn lại tôi và Lý Nhước cứ đứng ôm chặt lấy nhau, cơ thể hai chúng tôi bị nước mưa làm cho giá lạnh, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp.
“Đây không phải là Vô Y và Lý Nhược sao? Tại sao ôm nhau như vậy?” Giọng của Cố Đại Nhân vang lên phía sau chúng tôi, sau đó lại thấy tiếng cười của Tiểu Du, “Họ thật là lãng mạn, ôm nhau dưới mưa”. Đàm Kỳ Vĩ cười nói, “ Có phải cũng muốn anh ôm em như vậy không? Nhưng tiếc là anh không thể đứng giữa đường để làm như thế được…”.
Tôi và Lý Nhược vẫn không rời nhau, quay lại nhìn ba người đang che ô đằng sau. Tôi ngại ngùng nói, “Không phải mọi người say cả rồi sao? Sao bỗng nhiên lại chạy hết ra đây?”
Cố Đại Nhân và Đàm Kỳ Vĩ nhìn nhau cười và cùng nói, “ là chúng tôi giả vờ say!”. Tôi cầm cái ô Tiểu Du đưa, ôm Lý Nhược vào lòng, rồi lắc đầu bật cười, “Đại Nhân, các anh thật tâm lý, tôi rất cảm ơn mọi người!”.
Lý Nhược đưa tay véo tôi một cái, khuôn mặt đỏ ửng lên nũng nịu, “Mọi người đều là những người lừa bịp!”.
Cố Đại Nhân cười nói, “Lý Nhược, đến lúc này cô hãy nói thật đi, rút cuộc là cô cảm ơn tôi hay trách tôi là một tên lừa đảo đây?”. Lý Nhược nghiêng đầu nghĩ vài giây rồi cười nói, “Em không trách anh, cũng không cám ơn anh!”, Cố Đại Nhân hậm hừ, quay sang nói với tôi, “Vô Y, sau này cậu định thế nào?”
Tôi say đắm nhìn Lý Nhược đang e ấp trong ngực mình, trong khi Lý Nhược đang giúp tôi lau những giọt nước mưa trên cổ và trả lời, “Ngày mai tôi sẽ từ chức và cùng làm với mọi người!”.
Cố Đại Nhân vui vẻ gật đầu, Đàm Kỳ Vĩ chế giễu nói, “Vậy khi nào cậu và Lý Nhược kết hôn đây?”. Tôi xoa nhẹ vào lưng Lý Nhược, “ Tôi muốn đưa Lý Nhược đi gặp bố mẹ tôi, nếu có thể, năm nay tôi và cô ấy sẽ kết hôn, Lý Nhược, em đồng ý chứ?”.
Lý Nhược ngại ngùng vùi đầu vào ngực tôi. Cố Đại Nhân chắc chắn sẽ cười trong lòng đây. Tôi nói, “Tiểu Du, thế hai người định bao giờ cưới? Nói thật, tôi thực sự không ngờ Đàm Kỳ Vĩ lại thích cô”. Đàm Kỳ Vĩ dửng dưng nói, “ Vô Y, cậu nên hỏi cô ấy sao lại thích tôi!”. Cố Đại Nhân cười, “Cậu Kỳ, cậu còn vờ vịt làm gì, lúc trước là ai đã chạy đến chỗ tôi nói rằng Tiểu Du là người thông minh, là cô gái hiền từ thế nào, xin tôi hãy tạo cơ hội cho cậu, sao hôm nay cậu quên hết cả vậy?”.
Đàm Kỳ Vĩ đỏ mặt, hậm hừ nói, “Anh Cố này, nể mặt tôi một chút đi, đừng có lôi hết sạch gốc gác nội tình ra như vậy chứ!”. Tất cả mọi người cùng cười, cơn mưa cũng bắt đầu tạnh, vầng trăng non sang trọng dần dần lộ ra từ trong đám mây.
Ngày hôm sau, tôi đứng dưới tầng trệt của công ty, trong lòng cảm thấy thỏai mái nhẹ nhàng. Hôm nay tôi đến là để nói lời tạm biệt với chủ tịch Vương, cũng là để trả lời việc tôi đã từng đồng ý với ông ấy trước kia. Sau khi vào công ty, đi đến cửa văn phòng chủ tịch Vương thì tôi thấy Chu Hoàn đang đứng trước chủ tịch Vương và nói điều gì đó. Tôi gõ cửa, hai người cùng quay ra nhìn, Chu Hoàn lộ vẻ khó xử và áy náy, còn chủ tịch Vương lại tỏ ra rất bình thường.
Tôi bước đến trước mặt chủ tịch Vương nói, “Chủ tịch Vương, hôm nay cháu đến đây xin được nghỉ việc. Cháu tin bác đã biết chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Hai việc cháu hứa với bác giờ đã xong rồi”.
Chu Hoàn nói, “Vô Y, xin lỗi, thực sự xin lỗi”.
Tôi lắc đầu cười, “Anh đừng nói vậy, không có gì phải xin lỗi đâu, tất cả chúng ta đều là vì Hinh Văn, bây giờ cô ấy đã khỏe rồi, chúng ta phải vui cho cô ấy mới phải”.
Chủ tịch Vương nói, “Vô Y, đến hôm nay tôi mới biết cậu thực lòng với Hinh Văn, tôi không thể can thiệp vào sự lựa chọn của nó, chỉ có thể nói lời xin lỗi với cậu. Ở đây có tờ chi phiếu một triệu, là sự cảm ơn của tôi và mẹ Hinh Văn với cậu”. Tờ ngân phiếu đang năm trên bàn, giá trị của nó là tình cảm của tôi và Hinh Văn trong mấy tháng qua, cũng bằng cả một căn nhà cao cấp, đối với một nhân viên quèn như tôi, điều này thực sự là một giấc mơ. Có nó, tôi và Lý Nhược sẽ có một cuộc sống đầy đủ hơn.
Ánh mắt Chu Hoàn lộ vẻ âm u, anh ấy dường như hoàn toàn không tán đồng với hành động này của chủ tịch Vương, vì anh ấy hiểu tính cách của tôi. Tôi bật cười, “ Chu Hoàn, anh thấy tôi có nên nhận không?”.
Chu Hoàn thở dài, “Vô Y, cậu cứ nhận đi, đây là tấm lòng của cả nhà chủ tịch Vương”. Tôi nhún vai cười nói, “Chu Hoàn, anh hiểu cách nghĩ của tôi, mong anh có thể trả lời giúp tôi”.
Quả nhiên Chu Hoàn quay lại phía chủ tịch Vương, lắc đầu gượng cười nói, “Chủ tịch, cháu đã từng nói Vô Y sẽ không cần đâu”. Chủ tịch Vương gật đầu không nói gì, tôi cười nói, “Cho đến bây giờ, cháu không hề óan trách ai, cũng không hận ai. Nhưng hôm nay nếu cháu nhận tờ ngân phiếu này, sẽ chỉ thêm vào ký ức và tình cảm giữa cháu và Hinh Văn những vết nhơ, cháu nghĩ bác cũng hiểu, từ khi bắt đầu quen biết Hinh Văn, cháu đã không hề nghĩ sẽ giành được điều gì, chỉ muốn cô ấy được vui vẻ thôi. Lòng tốt của bác cháu xin ghi nhận, nhưng mong bác đừng coi thường cháu, cháu vẫn có thể giúp khi Hinh Văn cần, nhưng xin đừng đối xử với cháu như vậy khi không cần đến cháu”.
Sắc mặt chủ tịch Vương bỗng trắng bệch, rất lâu sau mới ngại ngần nói, “Chu Hoàn đã nói với tôi rồi, Thanh Đài không còn sống được bao lâu nữa, tôi rất lo lắng Hinh Văn lại mất kiểm sóat..”. Tôi nghe xong bật cười, “Cho nên bác đưa trước cho cháu một triệu đồng. Nếu Hinh Văn lại xảy ra chuyện thì người thay thế là cháu có thể nhảy ra an ủi cô ấy bất cứ lúc nào?Chủ tịch Vương, bác đã quá coi nhẹ tình cảm của Hinh Văn với Thanh Đài rồi, cháu tin rằng cô ấy biết phải trân trọng những ngày bên Thanh Đài thế nào, Thanh Đài cũng sẽ làm cho cô ấy hiểu được đạo lý của sinh ly từ biệt. Ngòai ra, cháu cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng có người cháu yêu, bây giờ cháu đã tìm thấy cô ấy, hơn nữa chúng cháu cũng sắp kết hôn rồi, cháu không thể giúp bác được nữa, thật xin lỗi. Thôi, cháu phải đi đây”.
Tôi quay người bước ra phía cửa, Chu Hoàn cũng đi cùng tôi, hai chúng tôi cùng bước tới thang máy, vẻ mặt của Chu Hoàn bây giờ rất khó coi, đúng là anh ấy đang rất khỏ xử, một bên là bạn, một bên là sếp của mình.
Tôi vỗ vào vai Chu Hoàn an ủi, “Anh không cần nói gì nữa đâu, thực sự không cần nói gì nữa”.
Chu Hoàn đẩy cặp kính lên nhìn vào cửa thang máy, cửa được mở ra cũng giống như anh ấy vừa trút bỏ được một gánh nặng. Vừa bước vào thang máy, Chu Hoàn vừa gật đầu nói, “Tôi nghĩ thông rồi, vừa nãy tôi thật ngu ngốc, nếu tôi cứ thuyết phục cậu nhận tờ ngân phiếu, vậy thì không còn là Vô Y nữa, tôi cũng không xứng đáng là anh em tốt của cậu”.
Tôi cười hài lòng, Chu Hoàn tỏ ra nhẹ nhõm, vươn vai nói, “Cậu vừa nói là sẽ kết hôn? Có thật không? Với Lý Nhược à?”. Tôi nắm vai anh ấy nói, “Đúng vậy, người anh em, qua việc xảy ra ngày hôm qua, tôi cũng đã nghĩ thông rồi, tôi không muốn tiếp tục rắc rối thêm nữa nên đã đưa ra quyết định. Còn về việc kết hôn, tôi nghĩ tôi còn phải cố gắng nhiều, vì không biết cha mẹ cô ấy có đồng ý không. Khi nào kết hôn, anh nhớ phải đến chúc mừng cho chúng tôi đấy nhé”.
Chu Hoàn cười lớn gật đầu rồi nhìn tôi bước ra khỏi công ty, nhưng trong đôi mắt vẫn ẩn chứa những nỗi buồn. Tôi nghĩ có lẽ là những lo lắng đối với Hinh Văn và Thanh Đài, nhưng tôi đã không còn sức lực và đầu óc đâu mà vướng vào những chuyện đó nữa. Những ngày tiếp theo, tôi chỉ muốn cùng Lý Nhược đối diện với cuộc sống của chúng tôi mà thôi.