Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 29 phần 1
Chương 17:
Khi người yêu tôi bỏ đi.
Khi xe vào thành phố thì những người lên xe cũng nhiều hơn. Thật trùng hợp khi xe dừng lại ngay trạm gần nhà tôi, tôi hít một hơi dài, đang định bước xuống xe để về nhà, thì bỗng thấy chuông điện thoại đổ chuông, vừa cho lên tai thì đã nghe thấy giọng lo lắng của chủ tịch Vương, “Vô Y à? Nghe Chu Hoàn nói chiều nay cậu ra nghĩa trang tìm Hinh Văn, bây giờ nó có đang ở chỗ cậu không? Tại sao điện thoại không gọi được?”. Trong điện thoại, tôi phảng phất nghe thấy tiếng than thở của mẹ Hinh Văn, đầu tôi trống rỗng, thẫn thờ với chiếc điện thoại trong tay mà không nói được câu nào.
Chủ tịch Vương lớn giọng nói, “Cậu đang nghe đó chứ? Hinh văn có ở chỗ cậu không?”
Tôi như tỉnh lại nói, “Chiều nay cháu và cô ấy có gặp nhau ở nghĩa trang, mọi người nói chuyện một lúc, sau đó cô ấy về rồi.”
Chủ tịch Vương lo lắng, “Nhưng mà nó không về nhà, bình thường nó về rất sớm, tôi cứ nghĩ hai đứa đang ở bên nhau, đang định gọi điện thoại cho nó để xem có phải đã tốt hơn không, nhưng điện thoại của nó không gọi được….” Nói đến câu cuối, giọng bình tĩnh sáng suốt thường ngày của chủ tịch Vương lạc hẳn đi. Tôi an ủi, “Bác đừng lo, cháu cũng vừa từ nghĩa trang quay về, bây giờ cháu đi tìm cô ấy, có tin gì cháu sẽ gọi điện cho bác.”
Chủ tịch Vương dặn dò tôi vài câu rồi tắt máy. Đứng ngay đầu đường, tôi dường như đang nhìn thấy mái tóc dài tung bay của Hinh Văn, cô ấy đang buồn bã giữa những ngôi mộ. Chẳng lẽ những lời nói như đinh đóng cột chiều nay của mình lại không đúng lúc?
Nghĩ đến việc không biết Hinh Văn có làm chuyện ngốc nghếch gì không, lòng tôi bỗng thấy đau khổ. Tôi hối hận vì đã vui sướng tràn trề khi nói ra những lời nói chiều nay, nhưng lại không nghĩ nó gây ra hậu quả nghiêm trọng đến như vậy. Ít nhất thì khi Hinh Văn sống trong ký ức, cũng là một khát vọng với cuộc sống, trong khi tôi lại tự tay đập vỡ đi ký ức của cô ấy, để đổi lại sự bạc tình khi rời khỏi cô ấy mà đi.
Nhưng tất cả những điều này là do lỗi của ai? Là Hinh Văn? Là tôi? Hay là Lý Nhược? Tôi vội vàng lên taxi, đi đến phòng của tên béo trong hộp đêm, nhưng khung cảnh trước mặt tôi làm tôi thực sự kinh ngạc. Tên béo đang ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào bàn trà với vẻ rất suy sụp, trên tay cầm một chai whisky, dưới đất còn la liệt rất nhiều vỏ chai rượu không với các chủng loại khác nhau, nhìn dáng vẻ thì anh ta đã uống nhiều rồi.
Thấy có người vào, tên béo cầm chai rượu lên, đưa về phía tôi, gằn giọng, “Nào, nâng cốc!”.
Nói xong lại đưa chai rượu lên miện uống mấy hơi liền, những giọt rượu trào ra ngoài chảy xuống cổ, nhưng anh ta không hề để ý đến điều đó, mà híp mắt lại rồi lớn giọng, “Vô Y, sao cậu lại đến đây? Có phải đến để chế nhạo Đại Dũng tôi không? Không thấy Tô Tâm nữa rồi, cô ấy đã bỏ tôi mà đi ….” Tôi bước lên phía trước, ngồi xổm xuống, rồi túm lấy cổ áo anh ta nói, “Không thấy người ta đâu thì đi tìm về!”
Câu này có lẽ là vừa nói với anh ta lại vừa nói với chính tôi. Tên béo gỡ tay tôi ra, miệng phả đầy mùi rượu, rồi gượng cười nói, “Cậu có thể nói cho tôi biết là cô ấy đang ở đâu không?”
Tôi lại túm lấy cổ áo anh ta nói, “Anh đã làm mất cô ấy, tại sao lại hỏi tôi?”. Lần này tên béo không gỡ tay tôi ra, mà đưa chai rượu lên uống một hơi hết sạch, rồi bỗng nhiên mở to mắt, quay sang chăm chú nhìn tôi, chậm rãi nói “Cậu đến chỗ tôi có việc gì vậy?”
Tôi cầm chai rượu trên bàn, uống một hơi to rồi nói, “Vì Hinh Văn cũng đi đâu rồi không biết.”
Nghe xong, tên béo cười lớn, anh ta cười cho cảnh ngộ giống nhau của chúng tôi, cũng có thể là cười cho vận mệnh đau khổ của đàn ông chúng tôi.
Tôi mặc kệ anh ta, rồi ngồi trên sofa gọi điện cho Chu Hoàn, giọng điệu nho nhã của Chu Hoàn vang lên, “Tình hình chiều nay thế nào rồi? Có mở được trái tim lạnh giá của Hinh Văn không?”
Tôi nhíu mày, “Chiều nay có gặp Hinh Văn, nhưng chủ tịch Vương vừa gọi điện cho tôi nói Hinh Văn mất tích rồi.” Chu Hoàn không tỏ ra ngạc nhiên, còn dửng dưng hỏi, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”. Tôi nhìn tên béo đang ôm chai rượu lăn lộn trên tấm thảm trải trên nền, thở dài nói, “Tôi đang ở chỗ anh béo, Tô Tâm của anh ta cũng không thấy đâu nữa rồi…’
Thấy tôi nhắc đến Tô Tâm, tên béo càng ôm chặt lấy chai rượi hơn, cười và nói trong cơn say, “Tô Tâm, Tô Tâm…”
Chu Hoàn thở dài, giọng bỗng trở nên giận dữ, “Tôi không biết hai cái đầu lợn của các cậu làm sao nữa, đặc biệt là cậu đấy, Vô Y, cậu đã để cho sự tình thành ra thế này…”
Thấy tên béo lăn lộn đến chân mình, tôi bực dọc dùng chân đá cái thân hình đầy thịt của anh ta sang một bên, “Tôi cũng không biết tại sao lại ra cơ sự này, anh có thể đến đây một lát được không? Hãy đến giúp chúng tôi.”
Chu Hoàn hậm hừ, “Tôi đến giúp các cậu? Bây giờ tôi đi đâu được? Các cô gái của hai cậu đang ở chỗ tôi đây này. Hai tên ngốc nghếch! Nhà tôi sắp bị các cô ấy đảo lộn lên hết rồi! Tôi mới chính là người mong hai cậu đến giúp đỡ đây.”
Tôi không dám tin vào những gì anh ta vừa nói, “Anh đang nói gì? Hai cô ấy đang ở nhà anh à?” Tên béo trợn tròn mắt lên khi nghe thấy thế, đôi mắt đang mơ màng của anh ta trong nháy mắt bỗng sáng lại bình thường. Nhưng có lẽ do uống nhiều quá, cho nên chỉ có thể cố gắng khó khăn bò đến chân tôi, ôm lấy hai chân rồi ngẩng lên nhìn với vẻ đầy hy vọng.
Chu Hoàn bật cười, “Đúng vậy, các cậu đến đây nhanh đi. Đúng rồi, cậu béo biết nhà tôi ở đâu đấy, cậu và cậu ta đến đi”.
Tôi đứng dậy, “Được, được, tôi đến ngay bây giờ, nhưng anh béo này hình như uống say lắm rồi, anh cứ nói địa chỉ để cho tôi…”.
Chưa dứt lời đã nghe thấy giọng lo lắng của tên béo ngoài cửa, “Đi nhanh lên!”. Quay lại nhìn tôi đã thấy tên béo hoàn toàn tỉnh rượu, tinh thần có vẻ rất phấn khởi. Bước lên xe của anh ta, tôi lo lắng hỏi, “Anh có sao không? Lái xe vẫn tốt chứ?”.
Tên béo do dự nói, “Vậy cậu lái giúp tôi đi”. Tôi xua tay, “Tôi không biết lái, hay là gọi taxi vậy”.
Tên béo hừm một tiếng rồi bước ra khỏi xe, lụng bụng trong miệng, “Không biết lái xe, thế mà cũng học tán gái”. Tôi cười phản bác lại, “Anh có biết dùng Bluetooth không?”.
Xe chạy thẳng khoảng mười mấy phút thì tới một khu chung cư lớn, nơi Chu Hoàn ở. Hai chúng tôi bước đến bậc thềm của một khu nhà. Chúng tôi vừa hút thuốc, vừa suy nghĩ xem phải đối diện với hai cô ấy thế nào. Tôi gọi điện cho chủ tịch Vương thông báo là đã tìm thấy Hinh Văn để ông yên tâm, tôi nói sẽ đưa Hinh Văn an toàn quay về nhà, chủ tịch Vương cảm động, nói lời cảm ơn tôi rồi tắt máy.
Tên béo nghiêng mặt nhìn tôi, “Xem ra cậu đã thành con rể quý của nhà họ rồi nhỉ?”. Tôi thở dài, không muốn giải thích với anh ta. Tên béo thấy tôi không để ý đến lời nói của anh ta, nên đành nói một mình, “Hôm nay Tô Tâm vốn đang rất vui vẻ, tại sao bỗng dưng lại bỏ đi mà chẳng để ý gì đến tôi cả”.
Tôi nghĩ thầm, thực ra cô ấy chẳng có gì là vui hết, anh ta mà biết được đó là vì cú điện thoại của tôi thì anh ta không đánh chết tôi mới là lạ!
Dưới ánh đèn, bóng của hai chúng tôi nghiêng nghiêng, dài dài, một bóng thì béo tròn, một bóng thì dài dài. Nhưng tâm tư nặng trĩu trong lòng lại giống nhau. Vài phút sau, tôi và tên béo ném đầu thuốc xuống đất, đang định bước lên nhà thì bỗng nghe thấy giọng một người đàn ông ủ rũ cất lên từ phía sau, “Sao các cậu cũng có ở đây?”. Hai chúng tôi quay đầu lại thì thấy Tử Lô với bộ quần áo xộc xệch, mặt mũi tiều tụy.
Tôi và tên béo quay sang nhìn nhau, thấy trong mắt nhau sự khó xử. Vốn là tôi và Hinh Văn sẽ là một đôi, tên béo và Tô Tâm là một đôi, giờ bỗng nhiên Tử Lô lại xuất hiện, giống như các đường thẳng đang song song, bỗng nhiên có đường cắt ngang chạy qua. Cục diện này làm tất cả đều khó xử, kết quả của nó như thế nào thì chỉ khi ba chúng tôi lên nhà mới có thể biết được.
Tôi ra hiệu cho tên béo bước lên trước, sau đó quay lại cười nói với Tử Lô, để lộ hai hàm răng trắng bóng, anh ta giơ bàn tay từ phía sau lên trước mặt tôi với một túi bia. Trong khi tên béo nhíu mày nói, “Bỗng nhiên tôi thấy không được thoải mái, hai người lên đi”.
Khi Tử Lô nghe những lời nói này của tên béo, có lẽ anh ta không thể biết được ẩn ý trong đó, nhưng tôi lại hiểu rất rõ rằng tên béo đang lùi bước. Anh ta biết rằng nếu cùng Tử Lô đi lên thì nhất định anh ta sẽ nhận được sự tuyệt tình của Tô Tâm, sợ nhìn thấy sự quan tâm yêu thương của cô ấy với Tử Lô. Đúng là một người đàn ông đáng thương.
Tử Lô bước lên bậc thang, dửng dưng nói, “Vô Y, hai chúng ta lên, không say không về!”.
Nói xong anh ta đi qua người tôi và đi về phía cầu thang máy. Tôi chằm chằm nhìn vào tên béo rồi nói, “Nếu trên chiến trường tình yêu anh không dám đối mặt với kẻ thù thì anh không xứng đáng với tình yêu đó”.
Tên béo cười nhẹ rồi bước xuống bậc thềm. Lúc đó Tử Lô đã bước vào trong cửa, tôi cũng bước theo. Trong đầu tôi nghĩ tới nụ cười khó hiểu vừa xong của tên béo. Tôi và Tử Lô im lặng bước vào thang máy, tôi liếc mắt nhìn vết bẩn còn dính đằng sau quần anh ta, nghĩ thầm: Đâu rồi phong thái của chủ tịch Lý, bây giờ dáng vẻ giống như một công tử gặp nạn.
Ra khỏi thang máy, Tử Lô dẫn tôi đến mật căn phòng phía trước. Thông qua vài milimet khe cửa, có thể nhận thấy một phong cách rất cổ xưa bên trong, khác hoàn toàn với những hình tưỡng về con người Chu Hoàn. Tử Lô đang định đẩy cửa vào thì tôi hỏi, “Anh có biết Hinh Văn và Tô Tâm ở đâu không?”. Tử Lô quay người lại nhanh như một tia chớp, đôi mắt lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói, “Hôm nay đến đây để uống rượu, cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa”.
Tôi chỉ vào trong cửa nói, “Họ đều ở trong đó đấy!”. Tử Lô nghẹn ngào nói, “Cái gì! Sao cậu không nói sớm?”. Tôi gượng cười, “Nói sớm thì anh và tên béo đều bỏ đi à? Thế thì ai sẽ đưa tôi đến đây?”. Tử Lô ngẩn người rồi hít một hơi dài, sau đó lấy lại tinh thần và bước vào trong, tôi thầm khen ngợi trong lòng: Đúng là phong cách của sếp, khả năng tiếp nhận và điều chỉnh tâm lý rất tốt, không hèn kém như tên béo kia.
Hai chúng tôi bước vào trong thì thấy Hinh Văn đang lặng lẽ đứng dựa vào cửa sổ nhìn ra khung cảnh đêm. Trong khi Chu Hoàn hai tay đang ôm đầu, một dáng vẻ không hề đẹp đẽ tí nào. Tôi cười thầm, đoán chắc Chu Hoàn không thể ngờ hôm nay mọi người lại đến nhà anh ta nhiều đến vậy, hơn nữa trong đó còn có các vai diễn tình yêu nữa chứ!
Trong phòng chỉ thiếu Tô Tâm. Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Hoàn bỗng như cởi bỏ được hòn đá to đang đè nặng, quay người lại nhìn chúng tôi, nhìn thấy Tử Lô, Chu Hoàn hỏi, “Đại Dũng đâu?”.
Tử Lô không nhìn vào Chu Hoàn và cả Hinh Văn, đi thẳng đến sofa rồi ngồi xuống, lấy một chai bia và uống một mình. Tôi nói, “Anh ấy có chút việc nên không đến nữa, Tô Tâm đâu?”. Chu Hoàn chỉ vào gian phòng bên trong, ý nói Tô Tâm đang ở trong đó, sau đó anh ta ngồi xuống rồi nói, “Hôm nay mọi người đều đến nhà tôi, ngoài Vô Y là đến do có sự cho phép của tôi ra thì tất cả đều không mời mà đến, coi chỗ tôi là gì đây? Quán bar à? Hay là nhà nghỉ?”.
Tôi lặng lẽ cười, Hinh Văn, Tử Lô, Tô Tâm bên trong cùng ậm ừ đáp lại sự trêu trọc của Chu Hoàn.
Chu Hoàn nói tiếp, “Tô Tâm đã uống mất chai rượu quý mà tôi cất giữ bao năm qua, trong khi Hinh Văn thì chiếm dụng mất cái máy tính của tôi. Những cái này, tôi không tính toán với hai cô, tôi sẽ tìm người có trách nhiệm với hai cô để đòi bồi thường”.
Ở phía trong, Tô Tâm cười nói, “Chai rượu đó hình như là của Đại Dũng cho anh thì phải”. Hinh Văn vẫn quay ra nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, không hề có ý định quay lại nhìn chúng tôi, “Máy tính của anh đang bị nhiễm virus nặng lắm, tôi đang giúp anh đấy!”.
Chu Hoàn quay lại nhìn tôi với khuôn mặt vô cùng bất hạnh. Trong khoảnh khắc đó, cả không gian bỗng trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của mọi người. Không ai nói gì, hoặc có thể là chẳng ai muốn nói gì. Tử Lô ngồi uống rượu, Hinh Văn ngắm cảnh, Tô Tâm không nói gì, Chu Hoàn đờ đẫn, còn tôi thì dựa vào tường. Cứ từng giây, từng giây trôi đi, dường như tất cả đều đang chờ đợi một người nào đó đến phá vỡ cục diện bế tắc này, nhưng một người nào đó lại không phải là năm người đang có mặt trong phòng.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Lúc này còn ai đến nữa đây? Tôi nghĩ thầm, không phải tên béo lại quay lại đấy chứ? Chu Hoàn uể oải đứng dậy ra mở cửa, giọng anh ta lầm bầm, “Hoặc là không đến, hoặc là đến hết, vậy thì đến đi cho đủ!”. Nói xong lại quay vào ngồi trên sofa, nhìn sang Tử Lô đang ngủ vì đã uống nhiều quá.
Năm chúng tôi im lặng đứng chờ người sắp vào, rút cuộc là ai đây? Trong suy đoán của tôi, phần nhiều là tên béo đáng ghét kia. Tôi đoán chắc là anh ta đã học được lòng dũng cảm rồi đây. Tôi cảm thấy có một chút niềm vui, một chút cảm động.
Tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, tai tôi giật giật, nghe ra dường như không phải chỉ có một người, lẽ nào đó lại là bạn của Chu Hoàn? Sau khi cửa được mở ra, trước mặt chúng tôi là nét mặt tươi cười của tên béo, đôi mắt híp lại lộ vẻ đắc ý. Anh ta vừa đi vừa gào lên, “Tô Tâm, em ở đâu? Tại sao lại bỏ anh mà đi …”.
Nghe giọng của tên béo, năm người trong phòng có năm phản ứng khác nhau. Hinh Văn vẫn không quay đầu lại; Tử Lô sau khi uống hết số bia của mình mang đến thì đứng dậy, lườm tên béo rồi ngồi xuống trước quấy rượu quý của Chu Hoàn; Tô Tâm càng im lặng hơn, cũng không biết là cô ấy sợ gặp tên béo hay sợ gặp Tử Lô, chỉ có tôi và Chu Hoàn là tò mò nhìn tên béo và người sẽ xuất hiện đằng sau anh ta.
Không thấy Tô Tâm trong phòng khách, tên béo bỗng dừng lại. Vì dáng vẻ béo phị của anh ta, nên chúng tôi đều không nhìn thấy người ở đằng sau anh ta. Tên béo ngạc nhiên hỏi, “Vô Y, Tô Tâm đâu?”. Tôi và Chu Hoàn cùng chỉ vào phòng trong, tên béo nói với giọng thành khẩn, “Vô Y, xin lỗi …”.
Tôi trợn tròn mắt lên ngạc nhiên với hàm ý trong câu nói của anh ta. Hình như Chu Hoàn ngửi thấy mùi nguy hiểm, vẻ mặt bất hạnh bỗng chốc biến thành run sợ, anh ta quay người lại nói, “Tôi mặc kệ đấy Vô Y, cậu tự cứu mình đi! Mọi người cũng thế!”. Nói xong, bước nhanh như tên bắn vào phòng. Tôi thầm cảm nhận được người phía sau tên béo là ai. Ánh mắt tôi trở nên tức giận, “Đã gặp không biết bao nhiêu kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vừa bỉ ổi vô liêm sỉ vừa thấp hèn như anh!”.
Tên béo cười, tiếp tục bước vào trong, làm tôi nhìn rõ người đằng sau anh ta. Điều này đủ để chứng minh tại sao lúc nãy Chu Hoàn lại không muốn liên quan đến vậy, cũng chứng minh những suy đoán trong lòng tôi là đúng. Tôi thở dài, “Lý Nhược, sao em lại đến đây?”. Hinh Văn cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt lộ vẻ hoang mang luống cuống, giống như trẻ con đang lo sợ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích của mình.
Tử Lô uống một hơi hết chai rượu, nghiêng đầu nhìn tên béo rồi cười nhạt nói, “Đại Dũng, quả nhiên là cậu rất chăm chỉ!”. Lúc này, dáng vẻ dịu dàng của Lý Nhược mới lộ ra từ phía sau tên béo, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh gian phòng, sau đó nhẹ nhàng đứng cạnh tôi nói, “Vô Y …”.
Đối với tôi, tình hình trong phòng lúc này bắt đầu ly kỳ và buồn cười.
Ly kỳ là tất cả những người trước mặt giống như đang chơi một trận đấu một mất một còn trong một trò chơi của Nga, không ai biết viên đạn sẽ bắn vào tim ai, cũng không ai biết ai sẽ thất bại rời khỏi chiến trường. Buồn cười là, tôi, Lý Nhược, Hinh Văn, Tử Lô, Tô Tâm, tên béo, mối quan hệ sáu người chúng tôi giống như dây chuyền thức ăn vậy. Điều nảy cũng chứng minh rằng tình yêu trong cuộc sống của con người đúng là đầy kịch tính và thần bí.
Tôi vừa thầm nghĩ không biết nói gì để trấn an sự thấp thỏm, bất an của Lý Nhược, thì nghe thấy phòng trong có tiếng mở cửa, Tô Tâm bước ra, nét mặt xinh tươi, dễ thương hằng ngày bây giờ đổi thành vẻ mặt lạnh tanh như tuyết.
Thấy người đẹp xuất hiện, vẻ mặt tên béo lập tức ảm đạm lo lắng, anh ta định bước đến để lấy lòng, không ngờ Tô Tâm lại hỏi, “Anh đến đây làm gì?”.
Tên béo giống như chuột gặp phải mèo, dừng lại, gãi đầu rồi nhẹ giọng nói, “Không thấy em nên anh đi tìm”. Tô Tâm hừ một tiếng, “Vậy tại sao anh còn đưa Lý Nhược đến đây?”. Câu nói này của cô ấy cũng là vấn đề trong lòng của mấy người bên cạnh. Tên béo quay lại ngồi lên sofa, lớn giọng nói, “Có người đã nói với anh rằng, trên chiến trường tình yêu, người không dám đối mặt với kẻ địch là người không xứng đáng để có được tình yêu, cho nên hôm nay anh sẽ quyết tâm đến cùng, để tất cả chúng ta đều được đầu xuôi đuôi lọt!”.
Tôi thầm chửi tên béo vì sự lấy ân báo oán của anh ta, ông trời cũng thật công bằng, buổi chiều tôi hại Tô Tâm rời xa anh ta, thì buổi tối tôi gặp ngay báo ứng. Tôi mỉm cười với Lý Nhược, ý nói cô ấy đừng sợ. Ánh đèn trong phòng phản vào gương mặt từng người, càng làm cho vẻ mặt mỗi người kỳ lạ hơn, càng kỳ quái hơn là, trong phòng của Chu Hoàn phát ra tiếng nhạc bi thương ai oán, dường như làm nhạc đệm cho những việc sắp xảy ra …
Tôi quay đầu nhìn Hinh Văn, cô ấy đang dửng dưng nhìn tôi và Lý Nhược, nhưng tôi lại nhìn thấy trong đôi mắt của cô ấy sự suy sụp, đau khổ. Tôi nói nhẹ nhàng với Lý Nhược, “Em đừng lo lắng, ngồi lên ghế đi”.
Lý Nhược không nói gì, ngồi đối diện với tên béo, kẹp giữa Hinh Văn và Tô Tâm. Vị trí ngồi của Tử Lô đối diện vồi Tô Tâm, tôi đứng bên tay trái Tử Lô và bên cạnh là tên béo đáng chết. Vị trí của sáu người trong phòng lúc này cực kỳ kỳ diệu, giống như hình lục giác vậy.
Mắt tên béo bỗng sáng lên, anh ta hạ giọng nói với tôi, “Có biết tại sao tôi lại đưa Lý Nhược đến đây không?”. Tôi cười nhạt, “Chẳng qua là anh muốn sự việc càng rắc rối hơn”. Tô Tâm chen vào, “Đại Dũng, cuối cùng thì anh muốn thế nào?”.
Tên béo đột nhiên đứng dậy, gân xanh trên trán nổi lên, anh ta gào to, “Anh muốn gì à? Em không nói câu nào mà cứ thế bỏ đi, lại còn hỏi anh thế nào! Anh cũng là con người, cũng có tình yêu, tuy anh biết trong lòng em chỉ có Tử Lô, nhưng anh không để ý điều đó, anh chỉ hy vọng một ngày em có thể cảm động mà quay về bên anh… Đáng tiếc em lại không thế. Hôm nay anh đưa Lý Nhược đến đây để xem Vô Y sẽ lựa chọn ai, anh muốn tác thành Vô Y với Lý Nhược, càng muốn tác thành Tử Lô với Hinh Văn. Như vậy em mới quay về bên anh, về bên anh…”.
Có lẽ tường ngày tên béo hay cười nói trước mặt Tô Tâm, nên những lời nói vừa rồi của anh ta đã khiến Tô Tâm bất ngờ. Không chỉ có cô ấy, mà gương mặt của những người được nhắc đến đều tái nhợt đi.
Lúc này Lý Nhược mới hiểu được ý đồ mà tên béo đưa cô ấy đến đây, cô ấy thẫn thờ nhìn tôi, dường như muốn tôi biểu lộ thái độ. Ánh đèn ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt bình lặng, làn gió đêm lùa vào mái tóc đen của Lý Nhược. Còn Hinh Văn thì quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, nhưng tôi lại thấy đôi môi của cô ấy hơi giật lên.
Tử Lô dựa lưng vào quầy bar, từ bóng sau lưng bình lặng của anh ta, có thể thấy anh ta không hề vì lời nói của Đại Dũng mà có phản ứng gì, vẫn dửng dưng uống rượu. Căn phòng bỗng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng nhạc u uất vang lên từ căn phòng của Chu Hoàn. Không khí ngột ngạt đến khó thở.
Tôi nhẹ thở dài, dựa người vào tường, định mở miệng phá vỡ bầu không khí này. Bỗng nhiên Tử Lô đập mạnh hai tay xuống quầy rượu, tạo ra một âm thanh rất mạnh, làm tất cả các cốc trên bàn đều bắn lên, sau đó anh ta ngồi lên ghế xoay, rồi từ từ quay người lại, đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn qua tất cả mọi người, sau đó dừng lại chỗ Hinh Văn và biến thành cái nhìn đầy dịu dàng tình cảm. Anh ta mím chặt môi lại rồi dần dần giãn ra, nó trở thành một nụ cười gượng nói, “Tại sao từ lúc nào chúng ta lại trở thành thế này? Đại Dũng, cám ơn sự tác thành của cậu! Đáng tiếc là tôi đã mệt mỏi quá rồi, tình yêu đối với tôi đau khổ giống như mò trăng đáy biển”. Dừng một lát anh ta nói tiếp, “Bắt đầu từ bây giờ, mối quan hệ giữa mọi người và tôi chỉ là bạn bè, không có vướng mắc tình cảm nào hết!”. Nói xong, anh ta quay người lại và tiếp tục uống rượu.
Đôi mắt nhỏ tí của tên béo nhấp nháy một niềm vui, Tô Tâm nghiêng thân hình mềm mại của mình lại nói, “Tử Lô, anh …”. Tử Lô nói, “Tô Tâm, em là người hiểu rõ nhất, tử trước tới giờ anh chưa từng thích em, em hiểu không?”. Tô Tâm đau buồn nói, “Bắt đầu từ ngày học đại học em đã yêu anh, và cứ như thế cho đến tận bây giờ, vậy mà đổi lại em chỉ có được câu nói này của anh, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của em chưa? Tuy Đại Dũng đối với em rất tốt, nhưng em cũng chưa từng đáp lại anh ấy. Hôm nay Vô Y gọi điện thoại cho em, em đã nghe thấy giọng cười chua xót đến tan nát ruột gan của anh, hãy để em ở bên anh được không? Trong lòng em chỉ có mình anh, em chưa từng yêu một ai khác”.
Vừa nghe câu nói này, tôi đã thầm nghĩ thật buồn, đến tôi cũng nghe ra sự tuyệt tình trong đó, nói gì đến sự cảm nhận của tên béo.
Quả nhiên tên béo như bị sét đánh, một chút vui vẻ vốn có bỗng nhiên biến mất và lại trở nên tuyệt vọng, sau đó anh ta nhẹ nhàng đứng dậy và đi ra phía cửa. Khi đi ngang qua người tôi, anh ta quay đầu lại nói với vẻ thành khẩn, “Vô Y, tôi vẫn thua, tôi đã đem phiền phức đến cho cậu, mong cậu tha thứ”. Rồi cứ vậy bước ra khỏi cửa.