Diễm Cốt

Chương 3: Ngàn lượng đổi được mỹ lang quân


Đọc truyện Diễm Cốt – Chương 3: Ngàn lượng đổi được mỹ lang quân

Type: Kayumin

Triệu Như Thì quỳ xuống trước mặt Hoa Diễm Cốt, bám lấy ống tay áo nàng như kẻ chết đuối bám được khúc gỗ nổi không chịu buông ra: “Xin cô nương hãy giúp ta!”

Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười, lần lượt mở hai hộp gỗ đàn hương còn lại.

Tấm mỹ nhân bì thứ nhất là một thiếu nữ yêu kiều, tuy không tuyệt sắc, nhưng thanh khiết như nhụy sen.

Tấm mỹ nhân bì thứ hai là một giai nhân tuyệt sắc, vô cùng mỹ lê, tựa như mẫu đơn Lạc Dương.

Còn khi chiếc hộp thứ ba mở ra, thì rõ ràng khiến hai tấm mỹ nhân bì kia mờ nhạt đi hẳn.

“Đẹp quá…” Triệu Như Thì kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp thứ ba, nhìn đăm đăm thẫn thờ không dời mắt, y như nữ tử đánh mắt trông thấy chiếc trâm phượng ưng ý trong cửa tiệm ngọc châu.

Hoa Diễm Cốt nhìn nàng ta, đóng hai chiếc hộp trước đó lại, đảy chiếc hộp thứ ba đến trước gối Triệu Như Thì. Hoa đào ngoài cửa sổ đong đưa, hình bóng đan xen vào nhau, nghiêng bóng trước cửa sổ, bóng cây loang lổ in xuống nền đất.

Trong bóng hình ấy, một tấm mỹ nhân bì diễm lệ như hoa đào nằm yên trong hộp gỗ đàn hương, bên cạnh trải đầy những hương liệu đặc chế để giữ cho ngàn năm không bị hỏng, bên khóe môi của người đẹp có một nốt ruồi mỹ nhân, nụ cười yêu mị, tựa như loài yêu mỹ miêu ẩn mình trong tranh.

“Ta muốn cái này.” Triệu Như Thì nhìn chằm chằm vào nó, như thể đã bị mê hoặc, thầm thì nói.

“Được.” Hoa Diễm Cốt liếc nhìn tấm mỹ nhân bì mê mị lòng người kia, buông tiếng nói: “Thị thiếp của danh tướng tiền triều Khống Nguyên, không rõ danh tính, thường được gọi là Hồng Tiêu. Hạnh phúc không được vẹn toàn, vẻ ngoài tuy đẹp đẽ, nhưng cuộc sống lại không được như ý…”

“Không sao.” Triệu Như Thì ngắt lời, nàng ta cầm lấy chiếc hộp gỗ đàn hương, mắt rực lên như lửa, rồi nở nụ cười ma mị: “Nàng ta là nàng ta, còn ta là ta… Chỉ cần đổi được tấm da của nàng ta, thì vận mệnh của ta chắc chắn sẽ tốt hơn nàng ta, thậm chí còn vượt mặt cả Liên Liên, rồi ta sẽ có được hạnh phúc, ta chắc chắn sẽ có được Cố lang…”

“Mong là như vậy.” Hoa Diễm Cốt bưng ấm trà sứ hồng mai ở bên cạnh lên, nhìn chằm chằm vào Triệu Như Thì, nói: “Một ngàn lượng. Khi nào gom đủ thì khi đó lại đến.”

Nói đoạn, bưng trà, tiễn khách.

Trong nửa tháng sau đó, Hoa Diễm Cốt lại sống những ngày nhàn rỗi, vẻ mặt ngái ngủ, cả ngày nếu không ở trong viện ngủ trưa thì lại đi kiếm các loại điểm tâm để ăn. Người ngoài nhìn vào, chỉ biết lắc đầu mà thở dài, bảo nàng không chịu làm ăn.


Bọn họ nào biết, nàng chỉ là kén chọn khách mà thôi.

Họa bì sư nào mà chẳng thế, ăn ngon, mặc đẹp, lại còn kén chọn khách nữa chứ.

Mãi đến khi nửa tháng đã trôi qua, Triệu Như Thì lại lần nữa xuất hiện ở Hồng Dược đường, thì khi ấy đôi mắt uể oải, lườ biếng của Hoa Diễm Cốt mới mở ra như thể từ trong cơn mơ tỉnh lại. “Chỗ này là năm trăm lượng.”

Triệu Như Thì bỏ chiếc nói trên đầu xuống, khuôn mặt sau tấm sa trắng nay đã tiều tụy thêm, gò má ửng đỏ như mang bệnh, vừa nói vừa thành khẩn dâng một sấp ngân phiếu đến trước mặt Hoa Diễm Cốt: “Đây là số ngân lượng ta phải bán của hồi môn và trang sức mới có được.”

“Năm trăm lượng?” Hoa Diễm Cốt không chìa tay ra nhận, chỉ cười mà như không nhìn nàng ta. “Phu nhân, đay không phải là nơi làm từ thiện. Diễm Cốt đồng ý nhận lời vụ làm ăn này với phu nhân, là bởi thương cho số phận của phu nhân. Song nói cho cùng thì Diễm Cốt cũng chỉ là một nghệ nhân, đã là nghệ nhân, thì cũng phải ăn cơm, mua y phục, thuê nhà… cho nên vẫn xin phu nhân trả hết năm trăm lượng còn lại.”

Triệu Như Thì ngập ngừng nhìn nàng, lúng túng nói: “Có thể cho khất được không…”

Hoa Diễm Cốt nhắm mắt thưởng trà: “Một ngàn lượng, khi nào gom đủ, thì khi đó lại đến… ta sẽ không nói những lời này lần thứ ba.”

Gò má Triệu Như Thì ửng đỏ, nàng ta ôm chặt lấy thân mình, móng tay cơ hồ như muốn cào cấu vào da thịt.

Thấy nàng ta ở im một chỗ không chịu đi, Hoa Diễm Cốt từ từ mở mắt, đẩy ấm trà trong tay về phía nàng ta, xem như tiễn khách.

“Khoan đã.” Một bàn tay khẽ ấn lên tay Hoa Diễm Cốt.

Hoa Diễm Cốt nhíu mày nhìn Triệu Như Thì.

“Sắp xảy ra chuyện lớn, cô nương nghe xong rồi đuổi người cũng chưa muộn.” Lồng ngực Triệu Như Thì khẽ phập phồng, dường như đánh cược hết trong ván này.

Hoa Diễm Cốt giơ phiến quạt về phía nàng ta, ra chiều bảo nói tiếp.

“Triều đình mới sửa đổi lễ pháp.” Triệu Như Thì nói tiếp: “Mam mười sáu, nữ mười ba là đã có thể hứa hôn. Ngoài ra, nam hai mươi, nữ mười sáu mà chưa thành hôn, thì quan phủ sẽ đứng ra cưỡng chế hứa hôn. Cô nương, ta không có ý thăm dò cô nương, chỉ là… nghe người ta truyền tai nhau, cô nương năm nay đã…”


“Thật không may, mồng bảy tháng Bảy âm lịch năm nay là tròn mười sáu.” Hoa Diễm Cốt một tay chống cằm liếc nhìn nàng ta: “Đa tạ phu nhân đã nhắc nhở, song tin này e là không đáng giá năm trăm lượng…”

“Đương nhiên rồi.” Triệu Như Thì mỉm cười, rồi đột nhiên gọi: “Kinh Ảnh!”

“Có.” Một giọng nói trong trẻo cất lên.

Hoa Diễm Cốt ngước đầu nhìn về hướng vọng ra tiếng nói, ánh mắt thoáng vẻ không hài lòng.

Dù sao đây cũng là nơi ở của nàng, tuy Triệu Như Thì thân phận tôn quý thật, nhưng cũng không thể cho phép nàng ta tùy tiện như vậy được. Hoa Diễm Cốt nàng tuy tuổi có hơi lớn, song rốt cuộc cũng là phận nữ nhi chưa thành hôn, chốn này lại là tư viện của nàng, sao có thể tùy tiện gọi nam nô vào như vậy được.

Hoa Diễm Cốt cười lạnh, đang muốn giễu nàng ta là khách lớn ức hiếp chủ nhà thì bỗng nhiên sững sờ.

Mười dặm hoa đào diễm sắc, một thiếu niên áo đen bước đến, gió xuân thổi tới làm hoa rơi đầy người.

“Thiếu niên này có đáng giá năm trăm lượng không?” Triệu Như Thì ở bên cạnh nói: “Kinh Ảnh là người tốt nhất trong số những gia tướng bồi giá* của ta, tướng mạo khôi ngô, võ nghệ xuất chúng…” (*Bồi giá: theo tiểu thư về nhà chồng.)

Người này quả là tướng mạo khôi ngô, bóng cây đổ nghiêng trên khuôn mặt lạnh nhạt của cậu ta. Lông này như kiếm, cặp mắt tựa sao, tư thế sừng sững giống như là một thanh cổ kiếm cắm trên đỉnh núi, hấp thụ tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt, hội tụ phong hoa, khiến người khác không thể rời mắt.

Chỉ có điều, Hoa Diễm Cốt vốn là một họa bì sư, đời này gặp nhiều nhất chính là mỹ nhân của các triều đại, nam nhân có anh tuấn hơn thế nữa thì trong mắt nàng, chẳng qua cũng chỉ là một tấm da mà thôi.

Nàng ngây ngẩn nhìn chàng ta bởi vì một nguyên nhân.

Vị thiếu niên này có tướng mạo giống y hệt sư phụ của nàng, cùng lắm chỉ khác biệt ở mấy nếp nhăn.

“… Buổi sớm xem như gia nô mà sai bảo, ban đêm xem như hộ viện mà sai khiến, đợi đến khi lễ pháp mới được ban bố, người của quan phủ tới, thì lại có thể coi như phu quân ở rể.” Triệu Như Thì lúc này đã hóa thân thành bà môi, thong thả nói với Hoa Diễm Cốt: “Nam nhân tốt như vậy đi đâu mà tìm được, nếu không phải cậu ta xuất thân thấp hèn, cứ cho là được gả cho cậu ta thì cũng…”


Hai chữ “thấp hèn” khiến Hoa Diễm Cốt phải nhíu mày.

“Đủ rồi.” Hoa Diễm Cốt vung tay ngắt lời. Nếu để Triệu Như Thì nói tiếp, nàng sẽ cảm thấy thân mang trọng tội khi sư diệt tổ: “Vụ làm ăn này ta nhận, Triệu phu nhân, mời ngày mai lại đến.”

“Vậy còn năm trăm lượng…” Triệu Như Thì ngẩn người, rất không yên tâm hỏi lại một câu.

Hoa Diễm Cốt mất kiên nhẫn phủi phủi tay: “Ngược lại ta sẽ bù cho phu nhân một ngàn lượng.”

Sau khi Triệu Như Thì đi khỏi, Hoa Diễm Cốt cho bày một bàn tiệc rượu.

Sườn nướng, vây cá, chim chiên, gà xào trân châu,… bốn mươi chín đĩa thức ăn được bày biện, món nào cũng đều công phu, cầu kỳ, hội tụ được cả sắc, vị, hương, có thể nhìn ra đều được chế biến từ tay đầu bếp giỏi.

Kinh Ảnh lẳng lặng ngồi trước bàn nhưng không động đũa.

Hoa Diễm Cốt nhìn cậu ta, vừa bối rối lại vừa ngượng ngùng.

Một đại khuê nữ chưa thành hôn như nàng, vậy mà đã mua về một nam nhân…

Nếu bị đồng môn biết được, chắc chắn họ sẽ cười nhạo nàng là kẻ dục vọng chưa được thỏa mãn, thèm khát nam nhân.

Một đệ tử mẫu mực tôn sư trọng đạo như nàng, cư nhiên lại mua về một nam nhân có tướng mạo y hệt sư phụ mình…

Nếu bị đồng môn biết được, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng nàng dòm ngó thân thể sư phụ đã nhiều năm.

Song phiền muộn vẫn là phiền muộn, Hoa Diễm Cốt không hối hận khi làm vậy. Chưa cần nhắc tới lòng tự tôn của nàng không cho phép ân sư của mình bị kẻ khác coi là kẻ dưới sai bảo, cho dù chỉ là tướng mạo giống nhau đi nữa thì cũng không được phép, quan trọng hơn là chàng ta có khuôn mặt như thế này, nếu rơi vào tay họa bì sư có tâm địa hiểm độc thì…

Nghĩ tới đây, Hoa Diễm Cốt cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Ăn cơm đi.” Nàng cầm đũa lên, nhìn về phía nam tử đang ngồi yên lặng: “Chờ ngươi ăn xong, ta sẽ thu xếp cho ngươi một căn phòng.”

Kinh Ảnh chậm rãi ngẩng đầu lên: “Bắt đầu từ món nào?”

Kinh Ảnh lập tức đưa tay phải vỗ lên mặt bàn, đôi đũa bằng gỗ đỏ lập tức bay lên, nhanh như chớp, đôi đũa đã nằm gọn trong tay cậu ta, sau đó mỗi món cậu ta đều gắp một ít…


Hoa Diễm Cốt vẫn giữ nguyên động tác cầm đũa, há miệng trố mắt nhìn cậu ta.

“Không có độc.” Kinh Ảnh nhai xong món cuối cùng, hờ hững đưa ra lời đánh giá, sau đó rời khỏi bàn, cung kính đứng một bên.

Hoa Diễm Cốt tuy sớm đã nghe nói một số thế gia quyền quý trước khi dùng bữa sẽ cho gia nô thử độc, song nghe nói cũng chỉ là nghe nói, còn tận mắt trông thấy thì đây là lần đầu tiên: “… Ngồi xuống cùng ăn chứ.”

Hoa Diễm Cốt đặt đũa xuống. Năm đó nàng và sư huynh ở cạnh sư phụ đã được tiếp nhận sự huấn luyện khắt khe, nếu sư phụ chưa động đũa, thì những người khác tuyệt đối không dám động đũa, chứ đừng nói gì tới chuyện để sư phụ đứng nhìn nàng ăn… Nói thật, vừa rồi khi Kinh Ảnh đứng dậy, nàng suýt chút nữa đã nhảy dựng lên mà hô to: “Cung tiễn sư phụ! Sư phụ tiên phúc hưởng, thọ cùng trời đất” gì đó rồi…

“Ta… có thể ăn cơm sao?” Kinh Ảnh kinh ngạc nhìn nàng, cứ như nàng vừa nói những lời gì đó kinh thiên động địa lắm.

“Rốt cuộc trước kia ngươi đã sống ra sao vậy…” Khóe miệng Hoa Diễm Cốt khẽ giật, nàng dùng đũa chỉ vào bàn: “Ngồi xuống ăn đi.”

Kinh Ảnh lập tức ngồi xuống, ôm lấy bát cơm ăn ngấu nghiến.

“Ta bảo ăn cơm, ngươi cũng không cần chỉ ăn cơm như vậy…”, Tay cầm đũa của Hoa Diễm Cốt hơi run run, cuối cùng không kìm nổi nữa bèn gắp một miếng thịt kho vào trong bát cậu ta. “Ăn thức ăn đi.”

Kinh Ảnh lập tức ngước mắt lên nhìn nàng, đôi mắt rưng rưng như sắp rơi nước mắt: “Đây là… thịt sao?”

“Ừ, ừ, ăn thịt, ăn thịt đi!”

Hoa Diễm Cốt bị cậu ta nhìn đến nỗi suýt chút nữa mồ hôi chảy như mưa. Nàng run rẩy cầm đũa bới cơm, ăn từng miếng như vắt kiệt sức mình, ăn được hai miếng lại ma xui quỷ khiến gắp món ăn cho Kinh Ảnh.

Đương nhiên nàng chỉ gắp những món mà sư phụ thích.

Kinh Ảnh ăn cả thảy ba bát cơm, quét sạch nửa bàn thức ăn, bấy giờ mới thở dài mãn nguyện bỏ đũa xuống.

Vẻ xa cách trên khuôn mặt sớm đã nhạt dần, cậu ta dùng ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa thân thiết nhìn Hoa Diễm Cốt. Sau đó, đột nhiên ôn nhu mỉm cười: “Tạ ơn Diễm Cốt chủ nhân ban cơm.”

Chủ nhân?

“Phụt…” Ngụm trà trong miệng Hoa Diễm Cốt bị phun ra hết cả


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.