Đọc truyện Diễm Cốt – Chương 4: Hương này tên là Triệu Như Thì
Type: Phương Phương
Hoa Diễm Cốt vốn định để Kinh Ảnh ở tạm trong nhà nàng một thời gian, chờ khi nào nàng rảnh rang thì sẽ đưa cậu ta đến chỗ sư phụ. Nhưng sau khi nghe cách xưng hô của cậu ta, Hoa Diễm Cốt cảm thấy mình có thể thôi cái ý định ấy đi.
Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ đó.
***
Vài nhành mai ngoài cửa sổ ngả bóng đan xen vào nhau, hương đưa thoang thoảng, trăng đêm như hoàng hôn.
Ân sư nhàn tản nghiêng người ngồi trên sạp mỹ nhân, ba ngàn sợi tóc trắng tựa như tuyết đầu đông, mắt mày thanh nhã như nét mực họa non nước, đôi mắt phượng chứa chan thâm ý lướt nhìn Kinh Ảnh, rồi nở nụ cười lười nhác hỏi: “Ngươi gọi Hoa Diễm Cốt là gì?”.
Kinh Ảnh không chút đắn đo mà trả lời: “Diễm Cốt chủ nhân”.
“Hả?” Giọng nói của ân sư kéo ra thật dài, cười mà như không, nhìn nàng mà nói: “Hay cho một nghịch đồ che giấu họa tâm, thì ra ngươi muốn vi sư gọi ngươi là… chủ nhân?”.
Và rồi, nàng đừng hòng thoát khỏi cái tội danh khi sư diệt tổ.
Sau đó, đại sư huynh sẽ cầm trên tay hình cụ mà đuổi theo nàng tới chân trời góc bể…
“Đổi cách xưng hô khác.” Hoa Diễm Cốt đặt ấm trà xuống, dụi mắt, mong sao những hình ảnh đáng sợ đó biến mất khỏi đầu.
Kinh Ảnh chăm chú suy tư một hồi, sau đó lên tiếng: “Diễm Cốt tiểu mỹ nhân?”.
“Hỗn xược!” Hoa Diễm Cốt đập tay xuống bàn, làm nước sốt trong đĩa thức ăn bị bắn ra ngoài. “Những lời khinh bạc này là ai dạy ngươi!”.
Kinh Ảnh bình thản nói: “Đối với nữ nhân, cô gia đều gọi như vậy”.
Cô gia? Hoa Diễm Cốt ngẫm nghĩ, bấy giờ mới chợt nhớ tới Cố Triều Huy. Trong hậu viện của gã có tới ba ngàn giai nhân, hằng ngày đi tới đâu cũng đều kết giao thêm mười bảy mười tám hồng nhan tri kỷ. Lâu ngày, chắc là ngay đến tên của từng người cũng không nhớ nổi, chi bằng tất thảy đều gọi là mỹ nhân cho rồi.
“Gọi là tiểu mỹ nhân không ổn, đổi cách gọi khác đi.”
Kinh Ảnh nhìn chằm chằm Hoa Diễm Cốt, thấy sắc mặt nàng khá hơn một chút, lập tức đổi cách xưng hô khác: “Tiểu bảo bối thì thế nào?”.
Khóe môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là cách xưng hô mà Cố Triều Huy thường dùng. “Đổi cách gọi khác…”
“Ái phi?”
“Lại đổi tiếp.”
“Mộng cô?”
“…Đổi tiếp.”
“Tiểu yêu tinh?”
“Có chết cũng không được…”
Sau hơn chục cách xưng hô được xướng lên, Hoa Diễm Cốt đã mệt mỏi rã rời, nàng đưa tay áo lên che mặt, thở dài một tiếng, thảm bại nói: “Gọi ta là Diễm Cốt”.
Một con bướm đỏ bay nhầm vào rèm cửa, dập dờn đập đôi cánh mỏng đầy họa tiết mỹ lệ quanh ngọn nến đỏ. Đèn và bóng giao thoa, trên khuôn mặt Kinh Ảnh như thể gợn lên một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
“Ừ!” Cậu ta khẽ gọi một tiếng: “Diễm Cốt”.
Một đêm yên bình, miễn cưỡng thì cũng có thể xem như khách chủ cùng vui.
Ngày hôm sau, Triệu Như Thì từ sáng sớm đã tới ghé thăm Hồng Dược đường.
Hôm nay, Hoa Diễm Cốt mặc một bộ y phục màu xanh lá liễu, tay áo rộng, gấu áo thêu lá trúc xanh, dáng vẻ thướt tha như liễu rủ trước gió. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn bằng sợi dây trắng tinh, dù cho cách ăn mặc có thanh nhã, đơn giản như vậy, thì Hoa Diễm Cốt vẫn toát lên được vẻ diễm sắc của mình.
“Phu nhân đến rồi đấy à”. Hoa Diễm Cốt đương chợp mắt trong đình nhỏ, ngước mắt lên nhìn Triệu Như Thì.
Sắc mặt Triệu Như Thì chợt ửng đỏ, xem chừng như kích động khôn tả.
“Phu nhân không hối hận chứ?” Ánh mắt Hoa Diễm Cốt hững hờ.
“Không, ta tuyệt đối không hối hận!” Triệu Như Thì lập tức đáp lời.
“Vậy thì được.” Hoa Diễm Cốt quan sát nàng ta hồi lâu, khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: “Đi theo ta”.
Triệu Như Thì theo sau Hoa Diễm Cốt, hai người một trước một sau đi vào trong Hồng Dược đường.
Vén rèm thủy tinh, bước xuống bậc thềm lưu ly, càng đi vào bên trong thì Triệu Như Thì càng kinh ngạc. Vốn cứ tưởng Cố gia đã là chốn phú quý bất tận rồi, vậy mà không ngờ nơi ở của vị nữ tử trước mặt đây lại có thể sánh ngang với long cung. Bảy mươi hai hạt đông châu thiên nhiên đồ cống phẩm đã được Hoa Diễm Cốt làm thành tấm rèm. Bậc thềm dưới chân tuy không bắt mắt, nhưng hoàn toàn chẳng nhiễm bụi trần, âm thầm tỏa ra ánh quang, thanh tịnh mỹ lệ. Chỉ nhìn vào hai thứ tưởng chừng như tầm thường mà đã hiếm có vô cùng này, vậy thì những thứ được đặt trên giá gỗ đàn hương kia càng không rõ lai lịch thế nào. Trước kia trong lòng Triệu Như Thì còn ôm mối nghi hoặc, sợ là mình đã liều lĩnh để rồi gặp phải kẻ xấu, rơi vào tay con buôn. Nhưng nay trông thấy cảnh này, nàng ta yên tâm hẳn, sợ rằng có bán cả thân mình đi cũng không mua nổi một viên gạch ở nơi này…
“Dừng lại.” Hoa Diễm Cốt cắt ngang mạch suy nghĩ của Thiệu Như Thì.
Triệu Như Thì ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đã đi tới trước một cánh cửa.
“Két” một tiếng, cánh cửa màu đỏ sậm được đẩy ra, hiện ra trước mắt Triệu Như Thì là một bài vị.
Trước bài vị bày một giàn giấy tế, hai bên là cây đèn trường minh ngàn năm không tắt, ánh lửa lập lòe chiếu rọi đôi vế đối.
Triệu Như Thì ngước đầu lên thì nhìn thấy trên giấy đỏ có viết dòng chữ bằng phấn vàng: “Họa long họa hổ nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”.
Vế ngang viết: “Nghịch thiên cải mệnh”.
Hoa Diễm Cốt rút một cây nhang ở bên cạnh, đốt lên bằng ngọn lửa của cây đèn trường minh, hai tay chắp trước ngực, cung kính bái một lạy.
Lư hương bằng đồng lưu truyền từ ngàn năm có khắc hình đầu thú, trong lư bốc lên làn khói mông lung mịt mùng làm lu mờ đi khuôn mặt diễm sắc vô song của Hoa Diễm Cốt. Trong giờ khắc này, tất thảy những gì thuộc về phàm trần trên khuôn mặt nàng đều tiêu tan, chỉ còn lại vẻ thành khẩn và tôn kính thuần túy.
“Ta, Hoa Diễm Cốt.” Nàng từ từ mở mắt, giọng nói như tiếng suối: “Muốn dùng bàn tay này để trao cuộc đời mới”.
Hai ngọn lửa trường minh dưới câu đối không gió mà tự động “phừng” một tiếng, cháy lên ánh lửa sáng rực, tựa như hai con mắt đột nhiên hé mở.
“Hương này, là Triệu Như Thì.” Hai tay cầm nhang đưa lên quá trán, Hoa Diễm Cốt nói: “Muốn bỏ thân này đổi dung mạo đẹp”.
Triệu Như Thì chỉ biết sững người.
Hoa Diễm Cốt khẽ quay đầu lại, hỏi nàng ta lại một lần nữa: “Phu nhân không hối hận chứ?”.
Bị cặp mắt thanh lạnh của Hoa Diễm Cốt lướt nhìn, mọi phiền muộn, hưng phấn, bất an trong lòng Triệu Như Thì đều tiêu tan như mây khói, giờ chỉ còn lại sự thanh tịnh.
Nàng ta từ từ quay đầu nhìn về phía tấm bài vị, bên trên là chữ viết từ thời thượng cổ, tuy đọc không hiểu, song cũng không hề làm giảm đi cảm giác kính sợ trong lòng nàng ta.
Triệu Như Thì từ từ quỳ xuống, chắp tay trước bài vị, nhắm mắt thành khẩn cầu khấn: “Thiếp là Triệu Như Thì. Muốn bỏ thân này để đổi lấy dung mạo đẹp. từ giờ không phải tào khang1, nhưng muốn làm mỹ thiếp, chỉ cầu được Cố lang yêu thương…cả đời không hối hận!”.
Ngọn lửa của cây đèn trường minh quỷ dị kia nghe được những lời này thì dần yên tĩnh trở lại, cứ như lão pháp sư đang nhắm nghiền hai mắt, thầm chấp nhận lời thỉnh cầu của nàng.
Hoa Diễm Cốt mỉm cười, chậm rãi cắm cây nhanh mang tên Triệu Như Thì vào trong lư hương.