Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.4 – Chương 21: An Nguyệt Hiên
– Đại ca, nơi này thật là náo nhiệt.
Tóc vuốt keo, mắt đeo kính râm, người khoác bộ đồ da phong cách, Lập lúc này chẳng khác nào một dân chơi thứ thiệt. Hoàng bên cạnh cũng y chang. Song cả hai đều vẫn chưa bằng Ninh Sạn Yêu Nhiên, cô nàng Mar ngực lép ăn mặc kín đến nỗi trông chẳng khác ninja thời hiện đại.
– Anh Hoàng, em ra ngoài một lát nhé.
– Đi đâu thì đi, đừng có gây chuyện.
“Và bây giờ là bản tin thời tiết..”
Tiếng tivi kêu rè rè.
Vất chìa khóa phòng lên bàn, Hoàng ngả lưng nằm dài ra giường. Ninh Sạn Yêu Nhiên hiển nhiên ở riêng một phòng, còn cả Chúc Tam Mê nữa. Con bé này vẫn bám theo bọn hắn từ lúc còn ở thị trấn đến giờ.
Thật sự thì cho con bé này lên đảo cũng không sao. Chí ít thì hắn cũng còn cái để làm tin với Chúc Tôn Địch, đề phòng đối phương trở mặt. Tất nhiên, đây chỉ là đề phòng mà thôi, dù gì chuyến này đối với hai anh em nhà họ Chúc đều trăm lợi không có cái hại nào.
Thế nhưng ở địa ngục tầng mười chín, không gì có thể nói trước được.
Hoàng đứng dậy, kéo tấm màn cửa sổ, tựa người vào khung cửa. “Soạt”, nắng sớm tức thì tràn đầy căn phòng.
Là loại nắng trong mà không gắt, như làn gió mơn man trên cơ thể. Nó làm hắn nhớ đến hồi còn sống ở Vũng Tàu, cũng cái nắng như thế….
Hoàng hít một hơi dài.
Đảo Fork..
Thư Lệ, Linh Chi, cùng bao bạn bè của hắn ở thị trấn Một Sừng…họ giờ đang ở đâu trên hòn đảo này?
Oha…xa lâu như vậy rồi, vẫn sống tốt chứ? Có chuối mà ăn không?
Có ai trả lời tôi không?
Hoàng đốt điếu thuốc, phả ra một hơi.
“…Bản tin tối: ngày mai, “đấu trường chết chóc” sẽ chính thức khai mạc. Ngày hội lịch sử của thành Barbaria năm nay được tổ chức tại đảo Fork, đây là một niềm vinh dự lớn lao của hòn đảo với chỉ vỏn vẹn hơn hai triệu dân chúng ta.”
“…Năm nay tổng số lượng võ sĩ góp mặt là một trăm mười ba, trong đó có những cái tên nổi bật như: Liêu Lập, “Thiên Diện” Akfa Kniter, Aba Saddam, “Sát Phá Lang” Hoành Tú Toàn..hứa hẹn sẽ đem đến vô vàn kịch tính. “Hộp Đêm” năm nay sẽ được đài F0M2 truyền hình trực tiếp…”
– Có cả “Sát Phá Lang” sao?
Hoàng gãi đầu. Cái tên này…hắn thật sự không lạ gì. Mặc dù không có cơ hội giao thủ trong Đại hội Danh Ác, thế nhưng những gì chứng kiến trong trận đấu giữa gã ta với bồ nhí của Park Jong Seok cũng để lại ấn tượng không nhỏ trong đầu hắn. Không ngờ tên này cũng chạy sô ra phết, cứ chỗ nào xôm tụ là y như rằng có mặt.
Hoàng tặc lưỡi, dù sao cũng không quan trọng. Không giống như ở đại hội Danh Ác, hắn lần này đến đây không phải để thi đấu.
Mà là để cướp người.
Nghĩ đến đây, Hoàng lại đút tay vào mò mò trong túi quần, hắn lôi ra một mảnh giấy nhớ được gấp cẩn thận, mở ra xem.
Bên trong có ghi:
“An Nguyệt Hiên, 22 giờ.”
—————————————
22h.
Hoàng trong bộ áo măng tô màu đen, đeo kính râm, ngước mắt nhìn quanh quất xung quanh.
Không nhầm đấy chứ?
An Nguyệt Hiên?
Cái tên mà mới chỉ nghe qua, người ta đã liên tưởng đến quán trà, coffee hay một thứ gì đó đại loại thế. Hoàng cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng trước mắt hắn bây giờ lại là một cái đầm cỏ mọc um tùm, xa xa không thấy bóng người!
Hoàng nghi hoặc nhìn lại chỉ dẫn đường trong tờ giấy. Hắn không nhầm, cũng không thể nhầm. Chỉ là, chỗ này làm gì có cái gọi là “An nguyệt Hiên”?
– Ở đây.
Hoàng đang định quay người đi thì bỗng giật mình quay lại. Đó là một giọng nói như xa như gần.
Hắn cố gắng xác định nơi phát ra âm thanh nọ. Lúc này mới phát hiện ra, cách đó hơn hai chục mét có một căn nhà bằng gỗ. Nơi này nằm ở góc đầm, lại bị cây cối che lấp nên khó mà thấy rõ trong đêm tối.
Hoàng bước nhanh về phía căn nhà. Nơi này có người, ít ra hắn cũng có thể hỏi đường.
Đó là một ngôi nhà gác mái xập xệ làm bằng gỗ, nhìn niên kỷ thì không biết đã bao năm không tu sửa qua. Hoàng khi đặt chân lên còn sợ, tấm ván bên dưới có thể vỡ nát lúc nào không hay. Thế nhưng vẫn may, không có chuyện gì xảy ra.
Song điều khiến hắn kinh ngạc còn ở phía sau.
– Cậu đến muộn.
—————
Phía trên gác mái quả nhiên có người. Không những thế, người này Hoàng cũng chẳng xa lạ gì.
Thế nhưng điều đó không làm hắn hết ngạc nhiên!
– Cậu đến muộn.
Ngồi trên gác mái là một ông lão tầm năm, sáu mươi tuổi, người mặc một bộ áo dài màu cổ chướng, râu tóc đủ cả. Điều mà Hoàng không ngờ đến là..ông lão này hắn biết.
Đó là “vị khách không mời mà đến” ở đại hội Danh ác, kẻ được vạn người tung hô, vạn người kính ngưỡng. Người mà Hoàng trước chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa…nay lại đang đứng trước mặt hắn!
“Đả Nhân Vương”!
– Ở đây chỉ có trà thôi, uống tạm nhé.
Ông lão rót một chén trà cho hắn. Hoàng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Rất giản dị, không hoa mỹ màu mè. Nhìn ông lão vô hại trước mắt, Hoàng thật sự hoài nghi mình nhận lầm.
Đây chính là “Đả Nhân Vương” sao?
– Mặc dù tại tỉnh Cooc chúng ta đã từng gặp qua nhau, song chưa có dịp trò chuyện cùng. Cậu cứ gọi ta một tiếng ông là được, không thì cũng chẳng sao. Dù gì thì ta cũng hơn tuổi mà. Không thiệt thòi cho cậu chứ, chàng trai?
Lúc này thì Hoàng không nghi ngờ gì nữa. Giọng nói, âm điệu ấy…chính là lão chứ không sai!
Chỉ là người ở đây, vậy chẳng lẽ…
Lão chính là “người đó”?
– Còn nghi ngờ sao?
“Đả Nhân Vương” mỉm cười:
– Trăng thanh, gió mát. Đây là một nơi ngắm trăng rất tuyệt vời. Chỗ này không giống “An Nguyệt Hiên” trong tưởng tượng của cậu sao?
– Ông..thật sự là ông?
Đến lúc này, mọi nghi ngờ trong lòng Hoàng đã hoàn toàn trừ bỏ.
– Ha ha, truyền nhân của Quỷ Vương, không ngờ lần đầu tiên tôi ngồi với cậu lại là ở nơi này. Cậu phải biết, chỗ này chính là nơi ông lão này thích nhất tại hòn đảo này đấy. Con nhãi đó cũng thật là khép sắp xếp…ha ha ha ha!!!
“Đả Nhân Vương” không trả lời, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói một câu khiến người ta kinh hồn táng đảm.
– Cái gì mà truyền nhân? Hoàng tức thì sầm mặt: – …Ông nói linh tinh gì vậy?
– Ta có thể lừa mình, lừa người, lừa cả cậu. Nhưng không thể lừa trời.
“Đả Nhân Vương” lắc đầu, nhếch mép.
– Con người, vĩnh viễn không thể thắng nổi “trời”.
Hoàng cười gằn:
– Ông muốn chống đối với “trời”?
– Đó là mơ ước cả đời của ta…tiếc rằng, vô ích, vô ích.
“Đả Nhân Vương” ngửa mặt nhìn trăng sáng, thở dài não nề. Đoạn lão cúi xuống nhìn Hoàng, như con báo nhìn cừu non vậy, sâu trong đáy mắt là hơi thở cuồng nhiệt.
– Nhưng cậu thì khác.
– Khác ở chỗ nào?
Hoàng chột dạ. Hắn thấy lão già này càng nói càng nhảm. Hoàng thậm chí hoài nghi, đối phương có phải tuổi cao nên đầu óc có vấn đề? Nãy giờ toàn nói những điều không liên quan. Phải biết, mục đích tối nay Hoàng đến đây là để…
– Bởi vì, cậu không phải là người.
“Đả Nhân Vương” hưng phấn nói.