Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.4 – Chương 22: An Nguyệt Hiên (2)
– Ông…
Hoàng giống như người bị chạm phải nọc rắn, sắc mặt tức thì lạnh như băng.
– Nếu đã không có ý hợp tác, vậy thì thôi đi.
Đoạn quay người định đi. Song mới bước được chưa đầy hai bước, hắn đã phải quay đầu lại.
Một cú chặt cổ nhanh như cắt!
Giơ tay phải lên, Hoàng đỡ được đòn đánh lén bất ngờ của đối phương trong gang tấc! Song lực đánh của Đả Nhân Vương vẫn khiến hắn lui liền mấy mét. Cổ tay run run giống như giật điện, Hoàng còn đang bất ngờ thì trước mặt nhất thời mát lạnh.
Hắn phòng thủ!
Hai cái bóng một già một trẻ chạm nhau trong nháy mắt! Kế đó, mặt đầm bỗng nổ uỳnh một tiếng.
“Đả Nhân Vương” đặt chân xuống mạn gác, dáng nhẹ như chim én. Thế nhưng còn chưa nóng chỗ, mặt nước ngay dưới chân ông ta đã hình thành một cái xoáy nhỏ.
“Ùm!!!”
Bên dưới, tất nhiên không chỉ có mỗi nước!
Giống như có người nấp dưới hồ dùng súng thần công bắn lên vậy, Đả Nhân Vương nhanh nhẹn né tránh, thế nhưng cũng chỉ được chiêu đầu. Chỉ thấy một bóng đen cũng vun vút lao theo, tốc độ còn nhanh gấp mấy lần!
Một vật đen ngòm tách cái bóng lao đến vun vút! giống như viên đạn vụt qua “Đả Nhân Vương”. “Cục” một tiếng khô khốc, “nó” cắm chặt vào gốc cây cổ thụ đằng sau cách đó hơn ba chục mét. Nếu nhìn gần người ta sẽ nhận ra, đó là một thanh gỗ mục.
Phần mũi của nó, còn ghim một vạt áo màu cổ chướng rướm máu!
Hoàng vừa mới đặt chân xuống đất, còn đang nóng máu định tiếp tục thì đối phương bất chợt giơ tay ra hiệu.
– Ha ha, thử thế đủ rồi. Quả không hổ danh đương kim vô địch Đại hội Danh Ác, lão già này phục rồi.
“Đả Nhân Vương” lắc đầu cười, vỗ vỗ một bên vai áo rách toạc đến vai.
– Xem ra, cái danh truyền nhân của Quỷ vương đã tìm được người kế thừa hoàn hảo rồi.
– Đùa vậy không vui đâu.
Hoàng cởi áo ngoài ướt sũng, để lộ thân hình rắn chắc, sắc mặt lạnh tanh.
– Bớt nói nhăng cuội đi.
– Vũ đài thần điểu, nửa năm trước. Cậu có dám thề, mình hoàn toàn vô can trong cái chết của hơn ba trăm thiên sứ ?
“Đả Nhân Vương” hỏi.
– …Đó là chưa kể những quỷ sai vô tội khác thiệt mạng ngày hôm ấy.
– Ông…
– Cứ cho là cậu không tin ta, vậy chẳng lẽ cậu cũng không tin lời của người đã cho cậu thứ sức mạnh này, hả “Lê Minh Hoàng” ?
Hoàng cả người căng cứng, trán hắn giật giật, để lộ một con mắt trắng toát ở giữa! Đó là con mắt thứ ba xuất hiện sau trận chung kết Đại hội Danh Ác với Park Jong Seok.
Đa phần con mắt này được Hoàng tận lực che giấu, chỉ mỗi khi hắn xúc động mạnh mới lộ rõ. Quy tắc này Hoàng đã tìm ra trong một lúc tình cờ. Cho đến bây giờ, ngay cả Lập và Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng chưa hề hay biết.
– Vì sao ?
Hoàng nhìn chằm chằm “Đả Nhân Vương”:
– Tại sao ông biết? Con quái vật đó…chính là tôi? Thật sự chính là tôi?
Hoàng tóm lấy bả vai lão, gào lên:
– Trả lời đi!
– Con chim sắp chết, tiếng kêu bi thương, con người sắp chết luôn nói lời thật.
Đả Nhân Vương lắc đầu, thở dài.
– Lão già này số mạng đã tận, chết cũng chẳng có gì nuối tiếc. Có điều…Một năm nữa….
– Một năm cái gì?
– Một năm an bình cuối cùng. “Đả Nhân Vương” chầm chậm nói: – …Từ giờ cho đến lúc đó, an toàn của cậu đối với chúng ta chính là việc quan trọng nhất, cho đến khi…
– Nghĩa là sao?
Hoàng càng ngày càng thấy lão già này nói năng hồ đồ khó hiểu.
– Được rồi, vào chủ đề chính đi. Hôm nay tôi đến đây là để thông báo với cậu, thông tin mà cậu cần đang được người của tôi thu thập. Nếu không có gì thay đổi, sẽ có kết quả trong hai, ba ngày nữa. Cho đến bây giờ, nghi phạm lớn nhất vẫn đang được chúng tôi theo dõi kỹ.
– Là ai?
Đả Nhân Vương ghé sát tai hắn nói nhỏ.
– Không thể nào.
Hoàng giật mình quắc mắt.
– Trước mắt đó mới chỉ là nghi vấn. Bật mí một chút, người đó hiện giờ cũng đã đặt chân lên đảo rồi. Đối phương rất có hứng thú với cậu. Uhm, có gì ta sẽ trực tiếp cho người liên lạc với cậu. Giờ thì..tạm biệt.
– Chờ đã.
“Đả Nhân Vương” vốn đã định rời đi, thấy vậy liền quay đầu lại, nheo mắt:
– Chàng trai, còn việc gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh một trận?
Đoạn cười khà khà.
– Nếu vậy thì cho lão xin đi, bộ xương này chịu không nổi rồi.
Hoàng đi bộ đến trước mặt lão ta. Trong đêm tối, gương mặt vốn dĩ đã nhát ma của hắn lại càng thêm mấy phần đáng sợ.
“Đả Nhân Vương” nét mặt thoáng đờ ra, chân lùi hai bước. Hình như có điều gì đó thất thần, lão khẽ thở dài.
– Quả là giống quá, giống quá. Như hai giọt nước vậy…
– Giống cái gì?
Hoàng nhíu mày, song cũng không truy đến cùng:
– Ông quên sao? Chúng ta vẫn còn chưa “trao đổi”.
– “Trao đổi”?
– Như những gì đã giao ước, tôi không muốn nợ “người đó”. Nếu như không có, vậy thì chúng ta tốt nhất nên dừng hợp tác tại đây.
“Đả Nhân Vương” nghe vậy thì trợn mắt nhìn Hoàng lom lom, giống như đang đánh giá từng cọng lông trên người hắn vậy. Nhìn lâu đến nỗi Hoàng cũng phải rùng mình.
– Ha ha, người đó nói đúng không sai. Chàng trai, cậu quả thật rất thú vị.
Đoạn dứt lời thì liền thò tay vào túi áo, lấy ra một tờ giấy nhớ màu vàng nhỏ đưa cho Hoàng.
Rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước.
– Đây là….?
Hoàng nhìn chằm chằm dòng chữ ngắn ngủn viết trên đó, gương mặt lộ vẻ khó hiểu.
– …Chỉ đơn giản như vậy?
– Đơn giản?
“Đả Nhân Vương” khuôn mặt lộ vẻ hài hước.
– Ở hòn đảo này, người làm được điều viết trên giấy đó, chỉ có một mình cậu.
– Thật sao?
Hoàng rõ ràng là vẫn còn bán tín bán nghi, lật đi lật lại tờ giấy trong tay. Nhưng lúc này, hắn có một cảm giác mãnh liệt rằng, đối phương không hề nói dối.
– Đừng nghĩ mọi chuyện đều đơn giản thế. Có thể đối thủ của cậu sẽ là cả một đạo quân đấy.
– Như vậy..
Hoàng nhíu mày. Nếu như lời lão già này nói là thật, vậy thì..đã vượt quá sức hắn rồi.
– Yên tâm đi, “người đó” đều đã có sắp xếp…Cậu chỉ cần làm theo là được. Chúc hợp tác thành công.
Hoàng thẫn thờ , đến lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng dáng lão già kia đã dần khuất xa, chỉ còn lại một cái bóng mờ nhỏ tí.
– Chờ đã!
Cái bóng vẫn chưa dừng lại.
– Chờ đã! Làm sao..làm sao để tôi có thể tin các người?
Hoàng gầm lên.
– Tại sao, không phải ai khác, mà nhất thiết phải là tôi? tại sao?
– Nếu cho tôi một cơ hội để làm lại…..
Hoàng nghiến răng.
– Trên thế gian này có rất nhiều Time Master, nhưng có thể quay ngược thời gian phi cấp độ và trực tiếp can dự vào vòng lặp thì chỉ có một. Chàng trai, nhưng thuyết phục được người đó không phải chuyện dễ đâu. Ta chỉ có thể nói một câu: chúc cậu may mắn.
– Ai? Đó là ai?
– …Không phải chính cậu đang đi tìm câu trả lời đó sao?
– Tôi?
Hoàng ngớ người.
– Rồi cậu sẽ hiểu, có những thứ là không thể thay đổi được.
“Time Master, time master…”
Hoàng lẩm bẩm.
Hắn đứng mãi tại đấy hồi lâu, môi thì thào bốn chữ.
” Đông Phương Ngân Nguyệt”!