Địa Ngục Thời Gian

Chương Q.4 - Chương 20: Một lời hứa


Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.4 – Chương 20: Một lời hứa

Chiều tàn.
Mạt Đảo.
– Tại sao biết tôi ở đây?
Giọng nói lạnh lùng muôn thuở của Ninh Sạn Yêu Nhiên.
– Cô nói xem? Ai đã ngồi đây hơn ba tiếng đồng hồ rồi?
Hoàng đốt một điếu thuốc, chậm rãi hỏi ngược lại.
Phải, hắn vẫn chưa rời Mạt Đảo.
Lúc này, Hoàng đang đứng tại một con dốc thoai thoải, hai bên là rừng rậm. Phía trước hắn, một cô gái đang ngồi xếp bằng tròn trước một nấm mộ lớn. Gọi là nấm mộ cho oai, song thực ra chỉ cao hơn đụn cát một tí, sở dĩ phân biệt được với các đụn cát khác là nhờ một hàng gạch nhỏ xây thành hình chữ nhật, bên trên có ghi tên ” Liệt Thời Vũ”.
Nấm mộ này rõ ràng là đã từ lâu không có ai sờ tới, đừng nói đến hương khói mà riêng cỏ dại cũng đã đua nhau mọc thành chùm.
Hoàng và Lập sau khi quay trở về tàu thì không thấy Ninh Sạn Yêu Nhiên đâu. Tìm một vòng không ra, cả hai quay trở lại Mạt Đảo. Hắn đã phải nhờ sự trợ giúp của dân đảo mới có thể tìm được đến đây.
Thật không ngờ, lúc trước còn nằng nặc không bao giờ đặt chân lên đảo, vậy mà giờ đã bắt cả tàu chờ hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
– Muốn cười thì cười đi. Không cần phải làm ra vẻ. Ninh Sạn Yêu Nhiên cười nhạt: – Chính ta cũng chẳng hiểu nổi chính mình đây.
– Sao phải cười chứ?
– Ý gì ?
Hoàng rít một hơi thuốc:
– Vì oán hận bao giờ cũng dễ quên hơn là ái tình.
Ninh sạn yêu Nhiên cơ thể hơi run, nhè nhẹ. Song cô vẫn không quay đầu lại, mà vẫn tiếp tục lau phần mộ đã sạch đến bóng loáng.
– Có thể chia sẻ không?
Hoàng lại gần ngồi cạnh cô. Hắn nhìn tấm bia, gật gật đầu:
– Khiến Ninh Sạn Yêu Nhiên lạnh lùng như con thạch sùng của chúng ta để tâm đến vậy, hẳn là một soái ca.
– Đẹp trai hơn ngươi là cái chắc.
Hoàng gãi gãi đầu, mặc dù đó là lẽ dĩ nhiên, song cũng không cần đả kích người ta trực diện như vậy nha.
– Nói đi mà. Cam đoan không nói với bất kỳ ai. Lê Minh Hoàng này xin thề, xin hứa, xin đảm bảo.
Hoàng dõng dạc thề.
– Hứa à? Ninh Sạn Yêu Nhiên nhếch môi: – Vô dụng nhất trên đời, chính là lời hứa của đàn ông.
– Vậy cô cần gì, nói đi? Miễn là tôi có thể làm được. Tôi hứa đấy.
Hoàng vò đầu bứt tai. Tại sao con gái cứ thích chơi khó đàn ông thế nhỉ? Arteta, Thư Lệ cũng không ngoại lệ, giờ lại đến….
– Hứa à?

Ninh sạn yêu Nhiên lạnh nhạt cười.
——————————
Chuyện xảy ra cũng đã khá lâu rồi….
Hồi đó, Ninh Sạn Yêu Nhiên vẫn còn ngủ yên trong chiếc nhẫn màu đen vô tri vô giác, chờ người đến thức tỉnh. Đó là lần chuyển sinh thứ bao nhiêu, cô không nhớ và cũng không thể nhớ, bởi ký ức của “kiếp trước” sẽ bị xóa sau mỗi lần chuyển sinh(*).
Và cuộc đời của chiếc nhẫn màu đen đó có lẽ sẽ chẳng thể rẽ sang một hướng khác, nếu ngày hôm ấy, cô không gặp người đó.
– Ồ, vậy thì anh ta chắc chắn là một Time Master?
Không có câu trả lời.
– Vậy..chuyện gì đã xảy ra sau đó?
Hoàng hỏi tiếp. Ninh Sạn Yêu Nhiên thừ người. Phải mất một lúc lâu, khi hắn đã hút đến điếu thứ ba, cuộc nói chuyện mới được tiếp tục:
– ..Đi rồi, tất cả đều đi cả rồi.
Ninh sạn Yêu Nhiên cười khan, tay phải miết lên mặt bia:
– Thậm chí…tới giờ vẫn chưa tìm thấy xác.
Sau đó, mặc cho Hoàng có hỏi thêm mấy câu, song đổi lại chỉ là sự im lặng.
– Có những người trên đời này thủy chung chỉ có thể giữ trong tim mà thôi, chẳng bước chung đường được. Hoàng vất điếu thuốc thứ mười mấy xuống đất, hắn cũng nhớ không nổi nữa, chậm rãi nói: – Ký ức đẹp cũng như hoàng hôn vậy. Ngắn mà rực rỡ.
– Cô có quyền lựa chọn. Ở lại đây hoặc tiếp tục đồng hành với chúng tôi.
Hoàng quay lưng, nhìn ra mặt biển, lúc này đã tối đen như mực.
– Chín giờ ba mươi tối, tàu sẽ khởi hành.
Vẫn không có tiếng trả lời. Nếu không phải thấy bàn tay kia vẫn còn đang chăm chú lau chùi mộ bia, Hoàng thậm chí hoài nghi đối phương đã ngủ gật rồi.
“Đùng – Đoàng”
Một tia sét xé rạch trời đêm. Hoàng cũng vô tình bị tiếng sét này làm cho giật mình.
“Hức”
Ninh Sạn Yêu Nhiên bỗng dưng gục người xuống ôm lấy phần mộ lạnh ngắt. Thế rồi bắt đầu khóc.
Khóc như chưa từng được khóc.
– Tại sao, Thời Vũ ?
– Yêu Nhiên…
Hoàng lo lắng nhìn cô.
– Đã hứa sẽ không bao giờ rời xa em, tại sao lại nuốt lời?
Ninh Sạn Yêu Nhiên ngẩng mặt nhìn trời đêm cao thẳm, gào trong tiếng nấc.

Không có tiếng trả lời.
– Vì bọn người đó? Lũ người vô tình vô cảm đó, liệu có đáng để cho anh liều cả mạng sống?
Ninh Sạn Yêu Nhiên quỳ hai chân xuống mặt cát, hai tay ôm lấy tấm bài vị trước mắt, nước mắt lưng tròng.
– …..Sao anh không trả lời em.
“Đùng – Đoàng”
Bầu trời bao la, bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng vang thật lớn.
Tựa hồ, ngay cả ông trời cũng thấu hiểu lòng người!
Hoàng thở dài. Chuyện này vốn không phải hắn có thể giải quyết.
– Sống, là để làm điều mình thích.
Đó là câu nói cuối cùng của Hoàng, trước khi rời đi.
Trao trả quyền quyết định chính cuộc đời mình lại cho cô, thật sự ngoài cách ấy ra, Hoàng bây giờ không nghĩ ra phương án nào khác.
Đã không giúp được gì, vậy thì chí ít đừng có làm phiền người ta.
Hắn biết, cái mà Yêu Nhiên bây giờ cần, cũng như biết bao cô gái bình thường khác, đó là sự yên tĩnh.
………
Hoàng không biết, cũng chẳng thể biết.
Bản thân hắn vừa mới rời đi không lâu, sự yên tĩnh đã bị phá vỡ. Ninh Sạn yêu Nhiên cuối cùng cũng không giữ im lặng tiếp được nữa. Không biết có phải cô đã chịu đựng đủ, hay đã tới giới hạn rồi.
Chẳng phải đã hứa sẽ ở bên nhau suốt đời đó sao?
Bỏ đi…
….Đúng, hết thảy rồi cũng sẽ bỏ đi hết thảy mà thôi.
Vô dụng nhất trên đời này là gì? Chính là lời hứa của đàn ông.
Để lại trên đời này, chỉ còn mình ta cô đơn lạnh lẽo.
Quay trở lại.
Ông trời, hãy cho anh ấy quay trở lại đi……………
“Đùng – Đoàng”
Trả lời Yêu Nhiên, chỉ có tiếng sấm.
Không biết qua bao lâu, qua bao lâu……

Trên cơ thể lạnh như băng của Yêu Nhiên, một hơi ấm bất chợt bao trùm. Cảm giác ấy rất chân thật, nó lan tỏa khắp cơ thể cô, thấm tới tận từng tế bào.
Cảm giác này, chẳng lẽ…
Ninh sạn yêu Nhiên thậm chí còn không có dũng khí quay đầu lại. Cô sợ, một khi quay đầu, tất cả mọi thứ sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng…
Thế nhưng cuối cùng, yêu Nhiên vẫn lựa chọn đối đầu với thực tại.
– Đi nửa đường mới nhớ ra, mỗi tội để quên áo mưa trên xe.
Hoàng ngồi xổm trên mặt đất, khoác tấm áo mưa lên người Ninh Sạn Yêu Nhiên, lúc này vẫn đang co rúm người ngồi trước bia mộ lạnh ngắt.
Trên gương mặt hắn, những giọt mồ hôi còn chưa kịp bốc hơi.
Bốn mắt chạm nhau.
Không phải….
– Được rồi. Hẹn gặp lại.
Hoàng nhìn Yêu Nhiên, khẽ lắc đầu. Bộ dáng thất thần thảm hại hiện giờ của cô thật sự khiến hắn có phần ái ngại thay.
– Nếu không thể quên người ta, vậy thì đừng quên là được. Tin tôi đi, lãng quên thật sự không cần cố gắng.
Hoàng thở hắt ra một hơi, ánh mắt đượm vẻ trầm buồn. Biểu hiện của Ninh Sạn yêu Nhiên ngày hôm nay, khiến hắn không hẹn mà nhớ lại chuyện của chính mình.
Arteta…..
– Kiên cường mà sống. Tôi…sẽ rất nhớ cô đấy.
Hoàng phủi phủi hai bên đầu gối dính đầy cát, sau đó đứng dậy.
Đến lúc phải trở về rồi.
Còn rất nhiều người đang chờ hắn trở về: Arteta, Thư Lệ, Oha…còn cả chính bản thân hắn nữa.
Hắn không thể ở đây mãi.
” Tạm biệt, Yêu Nhiên. “
—————
“Hắt xì”
Hoàng hắt xì liền hai cái. Đến lúc hắn trở về tàu thì đã là chín giờ tối. Vừa bắt gặp hắn lên trên boong, Lập đã chạy lại sốt sắng hỏi:
– Thế nào rồi, anh Hoàng?
– Thế nào là thế nào? Chú hỏi thế bố anh cũng không hiểu.
– Còn chuyện gì vào đây nữa. Lập đã có phần bực tức: – ..Tất nhiên là chuyện của Yêu Nhiên rồi.
– Chuyện của cô ta sao lại hỏi anh? Anh có dan díu gì với bồ của chú đâu.
– Anh tưởng em thích lắm à? Nếu hỏi được thì em đã hỏi rồi. Còn phải ở đây chờ anh về nữa à? Em là bị cô ấy đuổi về đó. Tâm trạng cô ấy có vẻ không tốt lắm.
– Được rồi, cố chờ nửa tiếng nữa đi, cô ấy đang trên đường về rồi.
Hoàng thở dài, nói vài câu an ủi dỗ dành cho qua chuyện, sau đó đi gặp Chúc Tôn Địch. Hoàng vẫn chưa muốn nói sự thật với Lập, bởi vì hắn vẫn còn nuôi hy vọng trong lòng.
Đến lúc quay lại thì thấy Lập vẫn không ngừng đi đi lại lại trên boong. Nhìn bộ dáng sốt ruột của gã si tình này, Hoàng đã mấy lần định nói nhưng kềm lại được.
Thời gian cứ thế trôi đi.

Hoàng nhìn đồng hồ. Chín giờ mười lăm phút.
Vẫn còn mười lăm phút nữa.
Thời gian lúc này, trôi đặc biệt nhanh.
Năm phút.
..Một phút.
Trời bắt đầu đổ mưa.
– Anh Hoàng, sao cô ấy vẫn chưa về?
Lập giơ đồng hồ đeo tay lên hỏi:
– …Đã chín giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Hoàng trừng mắt nhìn cầu thang đen kịt, như muốn xuyên thấu nó. Ngẩng đầu nhìn trời đêm, rồi lại nhìn đồng hồ, hắn khẽ hít một hơi. Có những chuyện chẳng thể quay đầu lại….
Đúng lúc đó, khi Hoàng tính nói tất cả cho Lập, để cho hắn quyết định coi đi hay ở thì bỗng dưng..
Cầu thang, bỗng truyền tới tiếng bước chân!
– Yêu Nhiên!
Giọng nói tràn đầy hoan hỉ của Lập.
Trong bóng đêm mịt mờ, một thân ảnh gầy gò dần dần hiện rõ.
Là Ninh Sạn Yêu Nhiên!
– Em không sao chứ? làm gì mà cả người ướt sũng vậy?
– Đừng có động đến ta, chết tiệt.
Ninh Sạn Yêu Nhiên lạnh lùng lấy tay đẩy Lập đang dang tay chạy tới chỗ mình ra, từ đầu đến cuối vẫn không buồn nhìn mặt cả hai người đến một cái.
Hoàng ngẩn người, tay cầm bật lửa đứng im như tượng. Không phải hắn đã mang áo mưa đến cho cô ta sao, còn tự tay khoác lên người nữa, tại sao lại vẫn trông cứ như vừa mới từ bể bơi bước ra thế này?
Thế nhưng không chờ hắn mở miệng hỏi, Ninh Sạn Yêu Nhiên đã cướp lời.
– Ngươi, Judas.
– Hả?
Hoàng giật mình, suýt nữa thì rơi cả điếu thuốc chưa châm đang ngậm trong miệng xuống.
– Có chuyện gì à?
– …Đừng quên, ngươi vẫn còn nợ ta một lời hứa đấy.
– Hả?
Hoàng hả tập hai. Thế nhưng không có ai trả lời hắn.
Một đêm dài, cuối cùng cũng kết thúc.
Tàu chính thức nhổ neo.
Đảo Fork, thẳng tiến!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.