Địa Cầu Online

Chương 7: Đường Mạch Cứu Tôi!


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 7: Đường Mạch Cứu Tôi!


Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
……………………………..!
Mục đích của Mosaic hình như chỉ để khinh bỉ Đường Mạch, nói xong câu đó, gương mặt của nó khôi phục bình thường.

Mosaic đưa que diêm lớn cho Đường Mạch, song xoay người chạy về chỗ sâu nhất trong giá sách.

Hai bím tóc theo động tác của nó mà đung đưa qua lại, thân ảnh nho nhỏ dần dần biến mất.

[Ding Doong! Trò chơi đối kháng Rốt cuộc là ai trộm sách của ta kết thúc.]
[Người chơi Đường Mạch hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng Que diêm lớn và sự khinh bỉ đến từ Mosaic.]
[Người chơi Trần Phương Tri thất bại.]
Giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên trong thư viện trống rỗng, tiến vào tai Đường Mạch và Thần Côn.

Trò chơi bình thường đều có thưởng, cho dù là trò chơi bài trên mạng cũng có, Đường Mạch đã sớm đoán được cái que diêm lớn này là phần thưởng của mình.

Nhưng còn cái Sự khinh bỉ đến từ Mosaic này là sao?!
Đây không phải manh mối nhiệm vụ sao? Cái này cũng được xem là phần thưởng?
Sắc mặt Đường Mạch hết xanh lại trắng, trong lòng phức tạp.

Trái ngược với cậu, tinh thần Thần Côn đặc biệt khủng hoảng.

Trong trò chơi này Thần Côn là người thua, nếu có phần thưởng, thì cũng sẽ có trừng phạt.

Trò chơi bình thường người thua sẽ mất tiền, nhưng thua trò chơi của Tháp Đen, không ai biết sẽ mất cái gì.

Tháp Đen không nói rõ, chỉ thông báo người thua trận, Thần Côn mông lung thật lâu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đường Mạch: “….Tôi sẽ chết sao?”
Vấn đề này Đường Mạch cũng không thể giải đáp.

Cậu an ủi: “Chắc sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Thần Côn lập tức tin tưởng: “Tôi tin cậu.

Cậu thông minh như vậy, trong lời nói ắt có đạo lý, Tháp Đen sẽ không tàn nhẫn như vậy, nó là Thần, nó muốn cho tôi hy vọng được hồi sinh, nó là thần của tôi…”
Đường Mạch cầm que diêm lớn, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thần Côn đang điên cuồng.

Không cho biết trước hình phạt, điều này làm cho hắn cực kì bất an.

Hành vi của Tháp Đen không giống với hành động của các game bình thường, không thể đoán trước được kết quả.

Đường Mạch cũng tự an ủi chính mình: nếu thật bại sẽ phải chết, vậy chẳng lẽ thế giới chết gần một nửa rồi sao?
Chết vài tỷ người, điều này sao có thể?
Chắc là không có chuyện gì đâu…!
Không thể nào có chuyện như thế được…!
Trò chơi đối kháng đã chấm dứt, thư viện lại chưa khôi phục như bình thường.

Đường Mạch và Thần Côn thử một chút, vẫn như trước không thể xuống lầu.

Cửa sổ bên ngoài lầu ba vẫn là không gian trắng xóa.

Bọn họ vẫn chưa trở lại Tô Châu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Mạch và Thần Côn vẫn bị nhốt ở lầu ba thư viện như trước.

Đồng hồ trên tường điểm đúng sáu giờ, thân thể Đường Mạch đột nhiên căng cứng, một loại tinh thần khủng hoảng thổi quét lý trí của cậu.

Tim của cậu đập cực kì nhanh.

Tim đập bịch bịch như muốn lao ra ngoài vào giây kế tiếp, Đường Mạch phải vịn giá sách, nhưng thân thể căn bản không ổn định được, cậu tê liệt từ giá sách trượt xuống dưới đất.

Thần Côn từ đằng xa chạy tới: “Cậu làm sao vậy?”
Tốc độ lưu thông máu quá nhanh làm cho khuôn mặt Đường Mạch trong vòng một phút trở nên bỏ bừng, mỗi một tấc da trên người cậu đều đỏ đến dọa người, nhìn cứ như con cua bị luộc chín.


Thần Côn hoảng sợ lui về sau một chút, rất nhanh hắn cố lấy lại dũng khí đi đến bên người Đường Mạch: “Cậu không sao chứ? Sao người lại đỏ như vậy, cả mặt cũng đỏ…!Cậu đây là đang phát sốt hả?”
Đường Mạch chỉ có tim đập quá nhanh, chứ tinh thần vẫn tỉnh táo như trước.

Cậu cố gắng nói: “Tim….”
Thần Côn lập tức hiểu ý, đặt tay lên ngực Đường Mạch: “Sao tim của cậu lại đập nhanh như vậy? Một phút cũng phải 200…Không, 300 nhịp!”
Đường Mạch đã không thể tiếp tục nói, ở trong đầu tự sửa: là 394 nhịp.

Thư viện không ra được, bên trong chỉ có Đường Mạch và Thần Côn.

Đường Mạch bỗng nhiên bị như thế, Thần Côn cũng không biết làm sao, chỉ có thể dìu cậu đến bàn lễ tân, đẩy mọi thứ linh tinh ra, cho Đường Mạch nằm xuống.

Sau đó, Thần Côn chạy vào phòng vệ sinh, dùng giấy thấm chút nước rồi đắp lên trán Đường Mạch, hy vọng có tác dụng.

Hiện tại tim của Đường Mạch một phút đập 532 nhịp, cậu không biết tim con người đập nhanh nhất là bao nhiêu, nhưng cậu cảm thấy cứ một giây trôi qua, tim cậu có khả năng sẽ nổ mạnh.

Cũng không biết vì cái gì, trái tim hoàn toàn không phù hợp với y học bình thường tới bây giờ vẫn kiên cường dẻo dai đập nhanh như vậy.

Thần Côn điên cuồng chạy tới phòng vệ sinh, thấm chút nước, lại đắp lên mỗi tấc da trên người Đường Mạch.

Đường Mạch có thể cảm nhận được, việc làm này là vô ích, nhưng Thần Côn có thể giúp đỡ cậu, cậu thật sự cảm kích.

Cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn Thần Côn, nhìn đến mức Thần Côn đầu chảy đầy mồ hôi.

Một giờ sau, Đường Mạch đếm nhịp tim, lại phát hiện nhịp tim cư nhiên giảm xuống.

Thần Côn tưởng chườm lạnh có hiệu quả, vội vàng chạy thêm mấy vòng, đến cả mí mắt của Đường Mạch cũng chườm nốt.

Không biết qua bao lâu, Đường Mạch cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng.

Cậu thu hồi giấy trên người mình, hai tay run rẩy chống tay ngồi dậy.

Thần Côn vừa lúc từ nhà vệ sinh đi ra, thấy như vậy lập tức chạy tới: “Cậu khỏe rồi hả?”
Đường Mạch định mở miệng, phát hiện cổ hộng khô rát dọa người.

Cậu nuốt nước bọt một cái, cười gật đầu: Ừ, đỡ một chút.”
“Vậy là tốt rồi, khi nãy làm tôi sợ muốn chết.” Thần Côn nhẹ nhàng thở ra.

Đường Mạch nhìn Thần Côn chằm chằm thật lòng nói: “Cảm ơn.”
Thần Côn lắc đầu: “Không có gì, cũng không thể nhìn cậu ngã ở đó mà mặc kệ được.”
Quan hệ hiện tại của bọn họ có chút lúng túng.

Trước đó, Thần Côn kéo Đường Mạch vào trò chơi, mang đến cho cậu nguy hiểm không rõ, từ đó khiến hai người bọn họ xuất hiện khoảng cách, thậm chí phải đề phòng đối phương.

Nhưng khi trò chơi kết thúc, thân thể Đường Mạch đột nhiên gặp chuyện, Thần Côn cũng không bỏ mặc cậu, cho dù sự trợ giúp của Thần Côn không giúp ích được gì, nhưng Đường Mạch cũng thật sự cảm kích.

Trải qua chuyện này, quan hệ hai người kéo gần lại không ít.

Thần Côn: ” Cậu vừa rồi sao vậy, sao đột nhiên tim lại đập nhanh như vậy.

Ba tôi là bác sĩ, ông ấy nói tim người bình thường chỉ đập tối đa tới 250, trái tim không thể cung cấp máu, vài nội tạng sẽ chết.”
Đường Mạch nghĩ nghĩ, quyết định đem sự tình báo cho Thần Côn: “Mấy hôm nay anh có gặp tình trạng tim đập nhanh không?”
Thần Côn lắc đầu: “Không có.”
Đường Mạch nhíu mày, kiên nhẫn giải thích: “Bắt đầu từ ba ngày trước tim tôi đập nhanh hơn.

Mấy ngày trước tim không đập nhanh như hôm nay, nhưng một phút cũng đã hơn 300 nhịp.

Đồng thời, tôi trở nên nóng nảy.

Tâm tình nóng nảy có thể là bởi vì liên quan tới sự kiện Tháp Đen, tôi không thuộc nhóm cảm thấy “Tháp Đen nguy hiểm”, nhưng tôi cũng không thuộc nhóm người “Yêu thích Tháp Đen”, sự kiện lớn như vậy, tôi sinh ra bực dọc cũng có thể lý giải.


Nhưng còn tim đập nhanh thì tôi không thể hiểu được.”
“Có phải là cậu bị bệnh rồi không?”
“Mấy ngày nay xảy ra sự kiện Tháp Đen, tôi vẫn chưa đến bệnh viện xem thử.”
Thần Côn nghĩ nghĩ: “Cậu vẫn nên đi bác sĩ sớm chút.

Loại bệnh này tôi chưa từng nghe qua, tim đập hơn 300 nhịp mà còn chưa chết, trên thế giới này chỉ sợ có mình cậu.” Thần Côn nói đùa: “Có thể cậu sẽ được quốc gia chiêu mộ, làm một con chuột bạch bị thí nghiệm.

Hey, tôi nghĩ cậu tốt nhất là đừng đi bệnh viện.”
Đường Mạch nở nụ cười.

“Lạch cạch….”
Trong thư viện yên tĩnh đột nhiên truyền tới âm thanh mở cửa.

Đường Mạch và Thần Côn nhìn nhau: đây là tiếng mở cửa thư viện ở lầu một!
Hai người nhanh chóng chạy xuống lầu, bức tường ngăn cản bọn họ ở lầu ba không biết biến mất từ lúc nào, bọn học dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra tới giờ chạy tới cây đào hoa tâm (1) đặt gần cửa thư viện.

Chìa khóa chuyển động, cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe cửa, chiếu rọi lên mặt Đường Mạch và Thần Côn.

Cảm giác ấm áp này không giống với ban ngày trong trò chơi của Tháp Đen, đây là mặt trời chân chính.

Đường Mạch nhắm mắt, hưởng thụ ánh mặt trời, cảm giác ấm ấp dễ chịu này làm lỗ chân lông toàn thân cậu đều nở ra.

“A, Đường Mạch, sao anh lại ở đây?” Giọng nữ trong trẻo vang lên: “Anh tới lấy đồ sớm như vậy hả?”
Đường Mạch mở mắt ra: “Tiểu Triệu?”
Lúc này Đường Mạch mới nhớ, chiều ngày hôm qua ông chủ Vương nói thư viện bị đem đi trưng dụng nên cậu tranh thủ tới thư viện để lấy đồ.

Cậu dừng vài giây rồi mới nói: “Em cũng tới lấy đồ?”
Tiểu Triệu nở nụ cười: “Đúng vậy.

Ba mẹ em cảm thấy Tháp Đen rất kỳ lạ, tính về quê với ông bà lánh một thời gian.

Giờ em chuẩn bị đi, cho nên tới lấy đồ.

A, em đang hỏi anh mà, sao anh đến sớm thế? Trong tay anh là cái gì vậy? Diêm hả? A, Thần Côn….Khụ khụ, sao anh ta cũng ở đây?”
Tiểu Triệu nhìn Thần Côn, Thần Côn khẩn trương nuốt nước bọt một cái.

Đường Mạch bình tĩnh giải thích: “Lúc tới lấy đồ thì gặp anh ta, nên nói chuyện mấy câu.”
“Anh và Thần Côn còn có chuyện để nói sao….” Tiểu Triệu nói thầm hai câu.

Sau đó cô ngẩng đầu nói: “Em vào lấy đồ đây, không cùng hai người nói chuyện được.” Nói xong, cô nâng bước chân chuẩn bị vào.

Thời điểm chân cô sắp bước vào trong cánh cửa, Đường Mạch mở to hai mắt, con ngươi run rẩy.

“Triệu Yến!”
Triệu Yến là tên đầy đủ của tiểu Triệu, cô làm việc ở thư viện nửa năm, rất ít được nghe xưng hô này.

Đường Mạch đột nhiên gọi lớn tiếng như vậy, tiểu Triệu kỳ quái nhìn cậu: “Sao vậy?”
Đường Mạch hé môi, một chữ cũng không nói được, chỉ dùng ánh mắt mắt kì lạ nhìn nửa người dưới của cô.

Tiểu Triệu theo ánh mắt Đường Mạch cúi đầu nhìn xuống, khi thấy rõ chuyện gì, cô bỗng nhiên ngã nhào trên mặt đất, dùng hai tay lếch từng bước.

“Xảy ra chuyện gì, chuyện gì đây….Chân của tôi đâu! Chân của tôi đâu!!!”
Trong chốc lát nước mắt từ hốc mắt tràn ra.


Tiểu Triệu là cô gái chỉ mới tốt nghiệp đại học, cô gào khóc, liên tục sờ dùng hai tay sờ chân mình, nơi đó một mảng trống rỗng, không thấy chân đâu.

Đường Mạch nhìn thấy có một sợi dây vô hình đang từ đùi tiểu Triệu hướng lên toàn thân trên của cô.

Sợi dây đi đến đâu, sẽ khiến nơi đó biến mất hoàn toàn, giống như muốn xóa tung tích của tiểu Triệu trên thế giới này vậy.

Cậu không biết sợi dây đó xuất hiện từ khi nào, khi cậu phát hiện sợi dây, chân của tiểu Triệu đã muốn biết mất.

Nhưng chính cô lại không biết, còn đứng nói chuyện với Đường Mạch.

Nước mặt nước mũi giàn giụa trên mặt, phần eo của tiểu Triệu đã biến mất, cô đi tới cạnh chân Đường Mạch, dùng hai tay nắm ống quần cậu, khóc rống nói: “Cứu em, Đường Mạch, cứu cứu em! Em làm sao vậy, em rốt cuộc bị làm sao vậy! Đường Mạch, anh cứu em với!”
Đường Mạch vươn tay định đỡ tiểu Triệu, nhưng cậu vừa chạm vào hai giây, sợi dây đi tới hai tay cô, hai tay tiểu Triệu cũng biến mất.

Sợi dây trong suốt di chuyển lên cổ tiểu Triệu.

Cô chỉ còn mỗi cái đầu nằm trên mặt đất, hai mắt rưng rưng, nhìn Đường Mạch, hình ảnh cực kì khủng bố.

“Em chưa muốn chết…!Em không muốn chết.

Em còn chưa được yêu đương, em còn chưa từng có người thích.

Em đang định trở về xem phim hoạt hình, tiểu thuyết ngày hôm qua vẫn chưa đọc xong được khúc kết…!Ba…!Mẹ…..Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.

Đường Mạch, Đường…”
Miệng cũng đã biến mất.

Cặp mắt ướt nhẹp vẫn còn nhìn Đường Mạch, thẳng đến khi cô hoàn toàn biến mất.

Trong một phút đồng hồ, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất.

Đại não Đường Mạch trống rỗng, nhưng mà giờ phút này thứ làm cậu sợ hãi chính là cái khác, cậu thế mà vô cùng bình tĩnh.

Cậu nhìn chằm chằm chỗ tiểu Triệu biến mất, nhìn khoảng nửa phút đồng hồ, bỗng nghĩ tới điều gì, nhanh chóng quay đầu chạy lại phía Thần Côn.

Trong thư viện tối đen, đùi dưới của Thần Côn đã biến mất.

Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn Đường Mạch, bộ mặt sợ hãi lại cố nặn ra một nụ cười: “Đường…Đường Mạch, đây là trừng phạt của trò chơi….”
“Thần Côn!”
Ầm!
Thần Côn ngã trên mặt đất.

Đường Mạch lập tức xông tới, nhanh chóng đỡ lấy Thần Côn.

Thần Côn khóc, nước mắt rơi đầy mặt, nước mũi chảy dính vào môi trên.

Hắn nắm chặt tay Đường Mạch, cũng giống như tiểu Triệu, lần nữa nói: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…Đường Mạch, cậu cứu tôi, tôi không muốn chết…”
Đường Mạch bất lực, tay cậu nắm lấy chỗ còn lại trên người Thần Côn, nhưng khi sợi dây đi qua vẫn biến mất như cũ, chỗ cậu nắm chỉ còn lại không khí.

Thần Côn chỉ còn lại nửa người trên.

Đường Mạch: “Đừng sợ, nhất định sẽ có cách.”
Một nam nhân to lớn như Thần Côn gào khóc nói: “Có cách nào không, tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết…!Đường Mạch, cậu cứu tôi! Chính cậu loại bỏ tôi, cậu cứu tôi a! Cậu cứu tôi với!”
Đường Mạch một chữ cũng không nói nên lời.

Thần Côn cũng không nói nữa, hắn khóc liên tục không ngừng.

Thời gian trôi qua cực chậm, khi ngực hắn sắp biến mất, hắn bỗng nhiên gắt gao nắm chặt Đường Mạch, dùng cặp mắt đầy tơ máu nhìn Đường Mạch, gần như gào thét: “Tôi có một đứa con gái.

Nó sống ở Thượng Hải, tôi và vợ đã li hôn.

Cậu giúp tôi tìm nó, xem nó còn sống hay không.Nó tên San San, Trần San San.

Nó chắc chắn còn sống, con bé nhất định sẽ sống! Cậu giúp tôi đi tìm nó, nhìn nó một cái giúp tôi!
Hai tay Thần Côn biến mất.

“Cậu giúp giúp tôi, Đường Mạch, tôi cầu xin cậu, giúp tôi.

Con bé chắc chắn còn sống, nhất định!”
Đường Mạch: “Con bé sống ở đâu?”

“Nó ở khu Tĩnh An, quận Thị Bắc, đang đi học.

Nó…”
Miệng Thần Côn biến mất.

Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch.

Sợi dây vô hình đi tới hai bên tai, Thần Côn không chớp mắt nhìn Đường Mạch, đôi mắt đỏ rực rất dọa người, giống như dùng hết sức lực toàn thân chỉ để nhìn.

“Tôi sẽ tìm nó, nó nhất định còn sống.”
Sợi dây vô hình vừa lúc hủy diệt tai Thần Côn, nhưng ánh mắt hắn lại lập tức thả lỏng.

Hắn vẫn đang khóc, hắn không thể nói tiếp, chỉ có thể nhìn Đường Mạch, ở một khắc trước khi đôi mắt biến mất, hắn trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt hạ xuống, rớt xuống mặt đất.

Đường Mạch một mình ngồi chồm hổm trước cửa thư viện, không có tiểu Triệu, bên trong Thần Côn cũng đã biến mất.

Tám giờ, đồng hồ quả lắc trong thư viện vang lên, quả lắc kêu lên tám tiếng, Đường Mạch vẫn ngồi chồm hổm trên mặt mất lạnh như băng.

[Ngủ đi, ngủ đi bảo bối thân ái của ta.

Ma ma hai tay nhẹ nhàng ru ngươi…]
Một giống nói ôn hòa hiền lành vang lên toàn bộ Tô Châu.

Đường Mạch cứng ngắc quay đầu, nhìn Tháp Đen cách thư viện hơn 200 mét.

Ánh sáng đủ màu sắc lóe ra trên thân tháp.

Một ngày trước, chỗ phụ cận Tháp Đen còn ngàn người quay quanh, một ngày sau, chỉ còn bảy tám người ngồi dưới đất giống Đường Mạch, mờ mịt ngẩng đầu, nhìn tòa Tháp Đen phát [ Khúc hát ru ].

Giọng nữ hát xong câu mở đầu, một đám trẻ con cùng giọng nữ lại tiếp tục hát.

“Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân ái của ta.

Ma ma hai tay nhẹ nhàng ru ngươi.

Nôi lay động, ngươi mau mau ngủ yên.

Đêm đã im lặng, trong chăn thật ấm áp…”
Âm thanh phát ra một lần.

Gió trên mặt đất như muốn đem tiếng ca mang đi xa hơn.

Bài hát kết thúc, giọng nói lanh lảnh quen thuộc của trẻ con vang lên.

[Ding Doong! Bốn triệu chín ngàn tám trăm mười sáu vạn (2) người chơi thành công tiến vào trò chơi.]
[Đang lưu trữ trò chơi…!
Thêm số liệu trò chơi…!
Xác nhập thông tin người chơi…]
[Lưu trữ thành công…!
Thêm số liệu thành công…!
Xác nhập thành công…]
[Ding Doong! Ngày 18 tháng 11 năm 2017, chào mừng người chơi tiến vào trò chơi.]
[Tháp Đen công bố ba điều luật thép:
Thứ nhất, tất cả quy tắc đều thuộc về Tháp Đen.

Thứ hai, từ 6 giờ đến 18 giờ là thời gian trò chơi.

Thứ ba, mời tất cả người chơi cố gắng công tháp.]
[Ding Doong! Chúc mọi người chơi vui vẻ!]
………………………………………………!
Chú thích:
1.

Cây đào hoa tâm: tên tiếng anh là mahogany, bạn nào tò mò lên gg seach hình ảnh nha, cây khá đẹp.

2.

Bốn triệu chín ngàn tám trăm mười sáu vạn: đại khái khoảng 4,9 tỉ người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.