Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 8: Ăn Sạch Không Trả Tiền!
Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
……………………….!
Đường Mạch trầm mặc một lúc, gạt bỏ phiền muộn và sợ hãi sang một bên.
Thần Côn và tiểu Triệu thật sự biến mất hoàn toàn, không lưu lại bất cứ thứ gì, cậu không cần phải giúp họ thu thập lại đồ đạc.
Đường Mạch đóng cửa, rời khỏi thư viện.
Trung tâm thành phố phía dưới tòa Tháp Đen vẫn còn lác đác bảy tám người.
Bọn họ hoang mang, lo sợ ngồi dưới đất, không rõ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì bạn bè mình trong thời gian ngắn ngủi lại biến mất toàn bộ như vậy, còn có hai người đàn ông trung niên khuôn mặt sáng sủa đi tới phá hủy bức tường.
Ba ngày trước cảnh sát dựng bức tường plastic trắng lên, đem Tháp Đen vây quanh lại, ngăn chặn mọi người tiếp cận.
Hiện tại cảnh sát biến mất, nhân viên nghiên cứu bên trong bức tường trắng cũng không còn.
Hai nam nhân này mở một cái lỗ lớn trên bức tường trắng, đến gần Tháp Đen.
Đường Mạch không đi tới đó xem, cậu xa xa nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Các nhà khoa học nghiên cứu suốt nửa năm, cũng chưa cho ra được kết quả gì.
Cậu cũng không nghĩ mình có thể làm rõ được chân tướng của Tháp Đen.
Đường Mạch phải đối mặt với vấn đề đầu tiên là không có xe.
Bây giờ là 8 giờ 15 phút, thời điểm lúc 8 giờ đúng Thần Côn và tiểu Triệu biến mất.
Giống với hai người bọn họ, đại đa số mọi người ở thành phố này đều biến mất vào lúc 8 giờ.
Không có tài xế, xe buýt và tàu điện ngầm đều không thể hoạt động.
Ngoài ra còn rất nhiều người biến mất tại thời điểm đang lái xe, làm tay lái bị lệch, bảy tám xe đâm sầm vào nhau, khiến nửa con đường chật kín.
Đường Mạch đi được nửa cây số thì thấy chiếc xe đạp nhỏ màu vàng ngã trên mặt đất.
Cậu lấy điện thoại ra thử quét mã QR một chút.
“Qủa nhiên không được, không có cách dùng nào khác sao….”
Đường Mạch nhíu mày, ngồi xổm xuống quan sát kết cấu của ổ khóa.
Nhìn hai phút, cậu cầm cục đá, đập bịch bịch phá khóa.
Lực phản chấn lớn làm cổ tay Đường Mạch có chút đau, nhưng sức lực của cậu dường như mạnh hơn khi trước rất nhiều, cậu đập hai cái liền, cái khóa đã bị chặt đứt.
Đường Mạch như có điều suy nghĩ nhìn nhìn ổ khóa sắt bị mình đập nát, đạp xe về nhà.
Bốn mươi phút sau, cậu vào tiểu khu, để xe dưới lầu.
Trong tiểu khu yên tĩnh, xung quanh không một bóng người, chỉ có gió thổi làm lá cây rung động tạo nên tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Đường Mạch về nhà đơn giản thu dọn một chút quần áo.
Cha mẹ Đường Mạch đều là con một, khi cậu còn nhỏ ông nội đã qua đời, lên đại học thì cha mẹ bị tai nạn xe cộ, họ hàng từ đó cũng ít liên lạc.
Đường Mạch có hai người bạn tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì không ở lại Tô Châu nữa, một người đến Bắc Kinh, còn một người đến Thượng Hải.
Con gái của Thần Côn ở Thượng Hải, cậu vừa vặn có thể đi gặp bạn tốt của mình.
Chiều hôm qua Đường Mạch bị nhốt ở thư viện, về đến nhà việc trước tiên cậu làm là lấp đầy bụng, tiếp theo bỏ vài bộ quần áo vào ba lô.
Thu dọn xong hết thảy, lại xuất hiện vấn đề nghiêm trọng…!
Cậu không có xe.
Từ Tô Châu đến Thượng Hải, ngồi tàu cao tốc chỉ mất nửa tiếng, còn lái xe thì khoảng một tiếng.
Hiện tại tàu cao tốc khẳng định không thể đưa vào hoạt động, Đường Mạch không dám tưởng tượng, nếu tàu đang chạy trên đường ray gặp ngã tư, tài xế đột nhiên biến mất sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Trên đường sắt, không có người khống chế chỉ sợ xe lửa cũng bị đâm nát không còn hình dạng.
Cậu cần một chiếc xe.
Đường Mạch đi lên lầu, dừng lại trước một căn nhà, bắt đầu gõ cửa.
Sau ba phút, cánh cửa không có phản ứng gì, cậu cầm tấm sắt lấy từ trong nhà dùng sức đập cửa.
Vừa vào đã nghe thấy mùi ga rất nồng.
Đường Mạch rùng mình, chạy nhanh tới phòng bếp khóa ga, mở cửa sổ cho thông gió.
Đường Mạch nhìn xung quanh phòng bếp, trên bàn còn đặt rau dưa đang được xắt nhỏ.
Rõ ràng trước khi biến mất, chủ nhân ngôi nhà này đang chuẩn bị nấu đồ ăn sáng.
Một năm trước sau khi rời trường Đường Mạch có thuê căn nhà để ở.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng già rất tốt bụng sống ở tầng trên.
Đôi vợ chồng già đã nghỉ hưu không có việc gì làm, đôi khi sẽ mời Đường Mạch lên lầu ăn cơm.
Đường Mạch không có xe, trước kia cũng hay mượn xe chủ nhà để đi.
Cậu ngựa quen đường cũ từ trong ngăn kéo dưới TV lấy chìa khóa, kiểm tra xung quanh một chút, xác định trong nhà không có người, mới mở cửa rời đi.
Thượng Hải cách Tô Châu rất gần, lái xe cũng không tốn nhiều xăng lắm, nhưng Đường Mạch lên xe mới phát hiện, xe của chủ nhà chỉ còn một ít xăng, kim đồng hồ chỉ gần vạch đỏ.
Cậu tính tính, lượng xăng này nhiều nhất chỉ chạy được nửa đường.
Chỉ có thể chạy trước rồi tính.
Đường Mạch lấy chìa khóa cắm vào ổ, dự định quẹo phải.
Lúc cậu vừa khởi động xe, một cỗ đau đớn bén nhọn đột nhiên xông thẳng lên đầu.
Trái tim giống như bị bàn tay to lớn nào đó bóp chặt, sắc mặt Đường Mạch trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tim đập bùm bụp liên hoàn, tốc độ tuần hoàn máu của toàn thân nhanh cực kì.
Nhiệt độ thân thể Đường Mạch lấy tốc độ không thể tưởng tượng được mà tăng vọt.
Trong vòng một phút đã tăng tới 40 độ!
Nhưng cho dù có sốt tới 40 độ cũng không đem đầu óc của Đường Mạch cháy hỏng, ý thức của cậu cực kỳ thanh tỉnh, cậu có thể cảm nhận rõ có một cây đao bén nhọn đang ở trên ngực cậu cắt từng miếng thịt.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, trái tim đau nhức cũng theo nó mà tăng lên từng chút.
Đường Mạch nện một quyền vào ghế phó lái, nhưng đau đớn vẫn không giảm bớt.
Đau đớn kịch liệt làm ý thức cậu dần dần mơ hồ.
Lúc Đường Mạch tỉnh lại đã là chuyện của mười tiếng sau, sắc trời đã ngã tối, bên ngoài là một mảnh tối đen.
Trong lúc cậu hôn mê, bộ đồ của cậu bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sau đó được gió hong khô, lại tiếp tục bị mồ hôi làm ướt.
Cứ lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần, tim của cậu mới khôi phục bình thường, cảm giác đau đớn cũng biến mất không còn chút nào.
Sắc mặt Đường Mạch có chút khó coi, nhưng hai mắt lại cực kì linh hoạt, ánh mắt sáng ngời.
Cậu sờ sờ ngực, trái tim đã khôi phục lại như bình thường.
Kiểm tra những chỗ khác cũng không thấy cái gì bất thường.
Sau đó cậu vươn tay, từ trong không khí lấy ra một quyển sách.
Không sai, cậu từ trong không khí lấy ra một quyển sách, nhưng trên mặt Đường Mạch không có vẻ kinh ngạc nào cả.
Đây là quyển notebook, có bìa màu vàng đồng, mở quyển sổ ra xem, bên trong trống rỗng.
Đường Mạch nhìn trang giấy trắng tinh, nhìn chằm chằm hồi lâu, một hàng chữ đột nhiên xuất hiện trên mặt giấy.
[ – Dị năng: Ăn sạch không trả tiền.
– Người sở hữu: Đường Mạch
– Loại hình: đặc thù
– Chức năng: thu thập dị năng
– Ghi chú: trong lòng mỗi người đều có một ước mơ, đó là ăn sạch sẽ mà không cần trả tiền! Đừng nhìn bên ngoài Đường Mạch là một người gương mẫu, tri nhân tri diện bất tri tâm (1), hắn đến già cũng muốn làm chuyện này.
Đường Mạch bảy tuổi ăn vụng chocolate của trẻ con nhà hàng xóm, không đưa tiền, mười tuổi chép bài tập của bạn cùng bàn, cũng không đưa tiền, mười lăm tuổi lần đầu tiên lén xem phim người lớn, vẫn không đưa tiền!
Người xem, hắn chỉ muốn ăn sạch mà không phải trả tiền! ]
Đường Mạch: “………”
Cái quyển sổ thần kinh này!!!
Đường Mạch xém chút nữa đã đem cuốn sách này ném lên tường.
Nhưng cậu nhịn xuống.
Đây là dị năng của cậu.
Đường Mạch nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu chỉ biết mình có dị năng.
Nhưng dị năng của cậu lại không phải Phong Hỏa Lôi Điện, cũng không có sức mạnh ghê gớm gì, dị năng của cậu là một quyển sổ, chính là quyển sổ khiến cậu chỉ muốn tát nó một cái.
Đường Mạch lật tiếp những trang sau, đáng tiếc trừ trang đầu tiên, quyển sách không còn xuất hiện chữ nào khác.
Cậu nhìn nửa giờ cũng không thấy cái gì, xem lâu như vậy, trên giấy lại xuất hiện dòng chữ khác.
[ Ghi chú: Ngươi còn nghĩ Đường Mạch sẽ trả tiền? Bằng hữu, hắn còn đang nghĩ xem đi đổ xăng có nên trả tiền hay không kìa!]
Đường Mạch: “……..”
“Bịch”
Quyển sổ bị ném ra ngoài xe.
Qua một phút, một thanh niên sở hữu khuôn mặt thanh tú, dáng người thon thả từ trên xe đi xuống, mặt không cảm xúc nhặt quyển sổ trở về.
Đường Mạch ném quyển sổ ra ghế phó lái, không tiếp tục xem nó nữa.
Cậu lái xe đến trạm xăng gần nhất.
Xung quanh trạm xăng là một mảnh yên ắng, không bóng người.
Vài ống bơm xăng rơi trên mặt đất, khả năng nhân viên công tác đang bơm xăng đột nhiên biến mất.
Đường Mạch trước tiên tạm dừng một chút rồi xuống xe, cầm ví tiền ở hàng ghế sau đi ra ngoài.
Trạm xăng rõ ràng không có ai, nhưng cậu vẫn kêu một tiếng: “Có ai không?”
Không ai đáp lại, Đường Mạch trực tiếp đi đến trước máy.
Trên đó có gắn sẵn thẻ, thẻ này thường được nhân viên sử dụng.
Mỗi nhân viên của trạm xăng đều có thẻ giá trị cao và họ sẽ trực tiếp khấu trừ phí nhiên liệu từ thẻ này để tiếp xăng cho tài xế.
Đường Mạch nhìn nhìn, cậu có xe, cũng có thẻ, hiện tại cậu sử dụng thẻ của nhân viên tự đổ xăng cho chính mình.
Trong trạm xăng yên lặng, trống trải, một thanh niên trẻ tuổi tóc đen, cao gầy, khuôn mặt thanh tú đem xăng nhanh chóng đổ vào.
Trong màn đêm tối đen càng làm cho người ta cảm thấy cậu ta đang khẩn trương, đoạn đường này vốn dĩ là khu vực sầm uất của công viên Tô Châu, nhưng bây giờ lại không một bóng người, chỉ có Đường Mạch đứng dưới ánh đèn sáng ngời, đổ xăng cho xe mình.
Trong bóng đêm, dường như có cái gì đang ẩn nấp xung quanh, trong tiếng gió xuất hiện từng đợt âm thanh bén nhọn.
Đường Mạch cất ông bơm về chỗ cũ, lúc rời đi sắc mặt cậu đổi đổi, tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại từ trong ví tiền lấy ra hai trăm đồng (2), dùng tảng đá đè xuống đặt dưới trạm xăng.
Đang lúc cậu chuẩn bị trở về xe, bỗng nhiên, một vật lạnh như băng áp sau lưng cậu, Đường Mạch duy trì tư thế, không cử động nữa, xoay người lại.
“Đừng nhúc nhích! Đưa ví của mày ra đây, nhanh lên!”
…………………………………………!
Chú thích:
1.
tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người, biết mặt, không biết lòng; đừng suy đoán người khác bằng vẻ bề ngoài
(edit: hay cho một cái sổ tay, bị Mạch Mạch quăng cũng vừa =)))))
2.
200 đồng = 712 000 tiền việt
(edit: Lúc đầu nghĩ sao đổ xăng mà bỏ tiền lớn vậy, nhưng sau mới nhớ ra Mạch Mạch đổ xăng cho xe hơi, bình thường xe hơi đổ đầy bình cũng hơn 500k).