Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 6: Cô Bé Bán Diêm
Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
……………………………….!
“A, sách của ta!”
Mosaic lấy tốc độ không thể tưởng tượng được chạy tới trước mặt Đường Mạch, một tay cầm quyển sách [Bí mật về sự biến mất nền văn minh Maya] rồi ôm vào lòng ngực.
Nó tay trái cầm diêm, tay phải cầm sách, xác định đây chính là quyển sách bị mất của mình, chạy đến bên cạnh giá sách, dựa vào bắt đầu đọc sách.
“Ngày mai mụ mụ sẽ kiểm tra ta, ta phải nhanh chóng đọc sách.”
Trong thư viện rộng lớn, tiếng lật sách của Mosaic trở nên rõ ràng.
Sắc mặt Thần Côn giờ khắc này trở nên trắng bệch, môi hắn tím ngắt như người sắp chết, gắt gao nhìn chằm chằm Mosaic và quyển sách trên tay nó.
Mồ hôi chảy xuống như thác nước, một phút sau, tóc hắn đã ướt sũng.
Thần Côn nhìn về phía Đường Mạch, cười khổ nói: “Thì ra là quyển này.
Cậu biết từ khi nào?”
Đường Mạch cuối đầu nhìn tay phải của Thần Côn, trên mu bàn tay, cánh chim Thiên Sứ màu trắng dần dần biến thành màu đen, là cánh chim của Ác Ma.
Giọng nói Đường Mạch bình tĩnh: “Từ lúc nhìn thấy anh.”
Thần Côn không thể tin trợn to mắt: “Làm sao có thể!”
Mosaic còn ngồi dưới đất đọc sách, tựa hồ không nghe bọn họ nói chuyện.
Trò chơi tới bây giờ coi như kết thúc, Đường Mạch cùng Thần Côn đến khu đọc sách của thư viện, lấy ghế dựa ngồi xuống.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Mosaic ở đằng kia, hiện tại ở thư viện chỉ có mình nó là còn tâm trạng đọc sách.
Thần Côn sợ sệt ngồi trước mặt Đường Mạch, bắt đầu nói sự thật: “Là tôi kéo cậu vào trò chơi này.”
Cái này ngoài dự đoán của Đường Mạch.
Thần Côn tiếp tục nói: “Chuyện lẻn vào thư viện là ngoài ý muốn.
Trước kia tôi hay trốn ở thư viện.
Cậu cũng biết, những người không có việc làm thường đến thư viện để giết thời gian, đến tối thư viện đóng cửa lại bị đuổi ra ngoài.
Nhưng thư viện các cậu cách Tháp Đen quá gần, cho nên khi nó phát ra âm thanh “Địa cầu online”, tôi tới nơi này quan sát nó.
Tiếp đó vào ngày thứ ba, lúc tôi đang đọc sách, nghe được nó nói với tôi.”
Thần Côn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, cuồng nhiệt nhìn Đường Mạch, như ánh mắt đang nhìn một vị thần vĩ đại nào đó.
“Tháp Đen nói với tôi, trò chơi sắp bắt đầu.” Thần Côn si mê nhìn không khí, nói: “Tôi được nó lựa chọn.”
Đường Mạch không trả lời hắn.
Thần Côn chính là một phần tử tôn giáo đặc trưng, không phải bệnh thần kinh, điểm ấy người trong thư viện đều biết.
Chưa tới một lúc, Thần Côn liền tỉnh táo lại, trên gương mặt mệt mỏi còn xuất hiện chút ửng hồng.
Hắn nói: “Nó cho tôi lựa chọn một người để chơi đối kháng, đây là trò chơi 1v1, một mình tôi căn bản không thể hoàn thành.
Tôi đang định rời thư viện tìm một người để bắt đầu trờ chơi, đúng lúc đó thì cậu đi vào.
Tôi và cậu cũng coi như quen biết, tôi nghĩ một chút, cố ý tạo tiếng động dẫn dắt cậu vào đây.
Bây giờ xem ra, đó là quyết định sai lầm nhất.”
Đường Mạch hỏi hắn: “Trò chơi thất bại thì bị gì? Loại bỏ là cái gì?”
Thần Côn lắc đầu: “Tôi cũng không biết, Tháp Đen không nói.
Tôi thấy âm thanh nó nói với cậu và tôi đều giống nhau, Tháp Đen chưa bao giờ nói lời dư thừa, Tháp Đen chỉ nói với tôi, tôi có quyền chọn đối thủ, nhưng nội dung lại do đối thủ quyết định.
Đây là công bằng.
Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, tôi cũng không biết nhiệm vụ là phải đi tìm sách.
Có thể do cậu là quản lý của thư viện, để phù hợp thân phận của cậu, cho nên mới xuất hiện trò chơi này.” Nói đến đây, Thần Côn dừng một chút, nhìn nhìn Đường Mạch: “Rốt cuộc từ khi nào thì cậu phát hiện ra tôi?”
Kỳ thật rất đơn giản, Đường Mạch nói: “Anh không phải kẻ điên, cũng không phải đồ ngốc.
Lý do anh lẻn vào đây không được rõ ràng, mà sau khi chúng ta gặp mặt anh lại biểu hiện ra vô cùng sợ hãi.
Thần…!Trần tiên sinh, tôi cũng biết một chút về phần tử tôn giáo cuồng nhiệt, nếu ba ngày trước anh nói với tôi “Tháp Đen là thần”, tôi tin chắc ba ngày sau, khi Tháp Đen lựa chọn anh mở trò chơi, anh không thể biểu hiện kinh hoảng sợ hãi, mà phải là vui vẻ chịu đựng.”
Thần Côn nặng nề ngã ra sau dựa vào ghế: “Thì ra là vậy…”
Đường Mạch: “Nhưng đây chỉ là điểm hoài nghi mà thôi, tôi cũng không biết chắc được anh có thật sự yêu thích Thần hay không, nếu không thì kinh sợ như vậy cũng đúng.”
“Vậy sau cậu biết được?”
“Bởi vì tính công bằng của trò chơi.”
Thần Côn khó hiểu nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch sờ sờ hoa văn Thiên Sư trên mu bàn tay: “Tôi cũng thích chơi game.
Cũng thường xuyên chơi, trong thế giới trò chơi, bài là một trong những trò chơi công bằng nhất.
Một số trò, kỹ thuật sẽ thắng vận may, ví dụ bài brit tôi hay chơi, cũng có trò chơi vận may thắng kỹ thuật, ví dụ như bài poker.
Đối với một trò chơi có tính công bằng, thì cả hai đều tuyệt tốt không được thiên vị.
Sau khi trò chơi bắt đầu, vận may cũng là một loại thực lực, cho dù ai may mắn hay xui xẻo cũng được tính là chênh lệch về thực lực.
Bản thân trò chơi là sự công bằng.”
Thần Côn hiểu lời cậu nói: “Cái đó và trò chơi của chúng ta có quan hệ gì sao?”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh không thấy trò chơi này rất không công bằng sao?”
“Cái gì?”
“Trò chơi chỉ có ba quy tắc.
Thứ nhất cấm bạo lực.
Quy tắc này cũng có thâm ý, tạm thời không nhắc tới.
Thứ hai, Thiên Sứ ban ngày có được một gợi ý.
Thứ ba, Ác Ma buổi tối có thể đốt một cái giá sách.
Nhìn qua thì thấy Thiên Sứ muốn tìm được một quyển từ hơn trăm ngàn quyển sách rất khó khăn; trong khi ác ma lại được tỷ lệ 3/23 để thắng trò chơi.
Thần Côn đột nhiên hiểu: “Ý cậu là trò chơi này không công bằng với Thiên Sứ?”
“Không phải.” Đường Mạch cười lắc đầu “Là không công bằng với Ác Ma.”
Thần Côn choáng váng.
“Đối với Thiên Sứ mà nói, đây là trò chơi giải đố.
Thiên Sứ chỉ cần dựa vào manh mối là có thể tìm được sách.
Nhưng đối với Ác Ma mà nói, anh chỉ làm được một việc đó là đốt sách.
Không ai cho anh gợi ý, cũng không ai nói cho anh biết quyển sách kia ở đâu.
Trò chơi liền biến thành như vầy: Thiên Sứ đang tìm lời giải của trò chơi, còn Ác Ma chỉ thuần túy là đánh bạc.
Thiên Sứ có thể dựa vào kỹ thuật và may mắn để hoàn thành trò chơi, còn Ác Ma chỉ có thể dựa vào may mắn.”
Thần Côn nói: “Nhưng sác xuất Thiên Sứ tìm được sách ít hơn Ác Ma.”
“Tôi nói rồi, khi trò chơi bắt đầu, may mắn cũng là một loại thực lực.
Ác Ma hai lần đốt không trúng sách, vận khí của anh coi như bằng không, so với Thiên Sứ cũng không khác mấy.
Còn có quy tắc cấm bạo lực, nó hoàn toàn bóp chết những Ác Ma mạnh mẽ có thể lấy manh mối từ những người khác, như vậy Ác Ma chỉ có thể dùng cách khác để có manh mối trò chơi.”
Thần Côn không nói gì, sắc mặt từ xanh chuyển thành đen, qua thật lâu hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bất đắt dĩ cười nói: “Là tôi ít chơi game.
Đường Mạch, cậu thường xuyên chơi bài brit thật tốt, có lẽ về sau tôi cũng nên chơi thử.”
Đường Mạch nói: “Nếu có cơ hội, tôi mang anh chơi cùng.”
Thần Côn cười gật đầu.
Hai mắt Đường Mạch hơi nheo nheo lại: “Nếu lần này chơi cùng anh ta, có lẽ kết cục không phải thế này.”
“Ai vậy?”
Đường Mạch nở nụ cười: “Là người bạn hay chơi bài brit cùng tôi.
Anh ta rất lợi hại, nếu như đối thủ là anh ta, khẳng định cũng có thể suy nghĩ đến chuyện này, sau đó dùng lý do hoàn hảo để lừa tôi.
Ít nhất anh ấy sẽ không mắc những sai lầm giống anh.”
Thần Côn cũng không cảm thấy mất mặt, khiêm tốn xin chỉ bảo: “Tôi còn có sai lầm gì sao? Tôi thấy mình diễn rất khá.
Thời điểm nhìn thấy cậu, vì sợ cậu phát hiện lỗ hỏng, nên cố ý làm ra vẻ sợ sệt.
Sau đó tận lực ít nói nhất, ít hành động, toàn bộ nghe cậu phân phó.”
“Anh vẫn có sai sót.
Ví dụ như khi tôi nói trong thư viện trừ chúng ta ra thì không còn người nào khác, không biết Ác Ma ở nơi nào, anh lại nói hắn ẩn nấp rồi.
Nếu như người bình thường, phe Thiên Sứ có hai người, theo bản năng sẽ cho rằng Ác Ma cũng có hai người, anh sẽ nói bọn họ chứ không phải hắn.”
Khóe miệng Thần Côn co rút: “Tôi đột nhiên rất hứng thú với bài brit.”
“Lúc đó tôi định buổi chiều đầu tiên sẽ vạch trần anh, nhưng không nghĩ tới giá sách tự nhiên bị cháy.
Tôi nghĩ anh còn có đồng bọn.
Bất quá cũng không đúng.
Ác Ma có hai người, Thiên Sứ chỉ có một người, đối với Thiên Sứ mà nói là không công bằng.” Trừ khi Tháp Đen cảm thấy hai người một phe mới đủ trình độ để chơi với tôi.
Đường Mạch ho khan hai tiếng, không nói câu đó ra, tiếp tục nói: “Sáng ngày thứ hai, tôi luôn suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã giúp anh phóng hỏa.
Sau đó cho ra hai đáp án, thứ nhất anh chỉ cần nghĩ nghĩ trong đầu, sẽ cháy, căn bản không cần người khác giúp đỡ.
Thứ hai, có người giúp anh phóng hỏa.
Mà trong thư viện này chỉ có anh, tôi và Mosaic.
Có thể giúp anh trừ Tháp Đen ra, chỉ có nó.”
Thần Côn nói: “Ngay cả tôi còn không biết nó giúp tôi đốt sách.”
“Điều này có thể giải thích được.
Anh quên rồi sao, Mosaic ghét nhất là đọc sách.
Anh muốn đi đốt giá sách, nó đương nhiên cao hứng giúp anh.
Khi nãy lúc nó tới, tôi thuật tiện quan sát một chút, thấy tóc của nó rất không tốt, có chỗ còn bị đốt trụi.
Có lẽ thời điểm phóng hỏa không cẩn thận bị lửa xén.”
Thần Côn ngồi phịch trên ghế: “Tôi thua khâm phục khẩu phục.”
Đường Mạch còn đang định nói tiếp, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cậu bất đắc dĩ nở nụ cười, không nói thêm nữa.
Còn có rất nhiều thứ Thần Côn không chú ý tới, ví dụ như cậu thử Thần Côn như thế nào, lừa Thần Côn đốt giá sách ở khu H ra sao.
Hay ví như ba cái gợi ý mà Mosaic đưa, đã sớm đem thân phận Thần Côn phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Ba cái gợi ý kia thoạt nhìn thì rất vô nghĩa, nhưng tổng kết lại thì có ba ý.
Thứ nhất, Ác Ma sẽ gạt người.
Đây là ám chỉ cho Thiên Sứ: Ác Ma đang ẩn giấu thân phận, ẩn nấp bên cạnh ngươi.
Thứ hai, Thiên Sứ biết quyển sách này.
Gợi ý này nhìn như không dùng được, bởi vì Đường Mạch biết rất nhiều sách, những quyển cậu có ấn tượng nhất cũng tới mấy trăm quyển.
Thứ ba, Ác Ma cũng biết quyển sách này.
Đây là quyển sách mà Đường Mạch và Thần Côn đều biết.
Phạm vi vẫn rất rộng.
Thần Côn ở thư viện đọc sách một năm, hắn và Đường Mạch biết ít nhất mấy ngàn quyển sách.
Trò chơi không có khả năng khó như vậy.
Nếu đây là trò chơi bắt giam thông thường, thì không cần phải bắt đầu trò chơi, trực tiếp loại bỏ hai người là được.
Cho nên đây là đáp án mà Đường Mạch và Thần Côn có thể nghĩ đến.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là quyển [bí mật về sự biến mất của nền văn minh Maya].
Đây là quyển sách trước khi sự kiện Tháp Đen diễn ra cậu và Thần Côn có trao đổi qua.
Nếu muốn hỏi quyển sách hai người đều biết, ấn tượng nhất chính là quyển này.
Thần Côn tuyệt đối không ngốc, lúc trò chơi bắt đầu hắn đã lập tức nghĩ đến diễn trò, diễn như thật, cũng xem như rất tốt.
Trong đầu Đường Mạch suy nghĩ nếu như là Victor, lúc hai người tiến vào trò chơi, anh ta chắc chắn sẽ cướp quyền chủ động cho mình.
Victor tuyệt đối sẽ không giống Thần Côn, làm cho mình bị vây vào thế yếu.
Thần Côn diễn trò như vậy là để Đường Mạch lơ là hắn, ít làm ít sai, những cũng bị Đường Mạch xoay vòng vòng, nói dối cũng là sở trường của cậu.
Nếu như là Victor, hắn sẽ làm thế nào đây….!
……………………………!
Cùng lúc đó, ở thủ đô xa xôi, một nam nhân cao lớn anh tuấn mặc quân phục, bước vào phòng họp.
Hắn kéo ghế dựa ra ngồi một góc trên bàn hội nghị, hai mắt như chim ưng, nhìn các nhà khoa học đang diễn thuyết và màn hình lớn đầy chữ.
“Ba ngày trước, Tháp Đen ở trạng thái hình ảnh, chúng ta gọi là ảo ảnh A.
Sau nửa năm, chúng ta đã làm các loại thí nghiệm, kết qua kiểm tra số liệu đo lường của Tháp Đen….”
Trong phòng hội nghị, các nhà khoa học đang kịch liệt thảo luận, cuối cùng thủ trưởng lên tiếng, lớn tiếng nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba.
Kết luận của các anh là gì?”
Các nhà khoa học toàn bộ ngậm miệng không nói.
Phó Văn Đọat là người có quân hàm thấp nhất, yên lặng dời tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ.
Trong bầu trời đêm đen tối, có một tòa tháp lớn màu đen, bén nhọn như đao, treo trên đỉnh đầu của hơn 21 triệu người ở Bắc Kinh.
Hiện tại là rạng sáng 3 giờ 42 phút ngày 18 tháng 11 năm 2017, kì hạn loại bỏ trong ba ngày sắp chấm dứt, chỉ còn 4 giờ 18 phút.
……………………..!
Thư viện.
Thần Côn đầu đầy mồ hôi ngồi trên ghế, nói là không khẩn trương, nhưng môi run lại bại lộ nội tâm bất an của hắn.
Hiện tại ai cũng không biết loại bỏ rốt cuộc có ý gì, có chỉ là thua một trò chơi, thất bại càng nhiều hay gì thôi.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đát đát từ chỗ sâu nhất trong giá sách vang lên.
Mosaic cầm quyển sách kia, nhảy chân sáo đến bên người Đường Mạch.
Hai bím tóc vẫy trên không trung tạo thành một hình cung xinh đẹp, nó ưỡn ngực, giọng nói khó nén cao hứng, bỗng nhiên vươn tay, đem que diêm lớn đưa tới trước mặt Đường Mạch.
“Ngươi đã giúp ta tìm sách, ta tặng nó cho ngươi.”
Đường Mạch dở khóc dở cười nhận lấy que diêm lớn, theo bản năng hỏi một câu: “Cô bé bán diêm?”
Trong phút chốc, dưới lớp gạch thật dày của Mosaic đột nhiên xuất hiện chỗ hổng.
Đường Mạch trợn to hai mắt, nhìn hai mắt của nó, lớp gạch biến mất, lộ ra đôi mắt to lại vô thần như mắt cá chết.
Chỗ khác đều là gạch như cũ, chỉ có lộ ra đôi mắt!
Đường Mạch ngừng hô hấp, cảnh giác nhìn chỗ biến hóa.
Chỉ thấy thấy cặp mắt cá chết liếc cậu một cái, sự khinh bỉ nồng đậm như hóa thành thực thể.
“Đại thúc, ngươi còn chưa lớn sao, ngươi đã gặp qua cô bé bán diêm nào đáng yêu như ta chưa?”
Đường Mạch từ ca ca biến thành đại thúc (1): “……..”
Một chút cảm tình Đường Mạch dành cho Mosaic biến mất chỉ vì một ánh mắt khinh bỉ!
…………………………………………………………………………….!
Lời của tác giả:
Mosaic: “Ngươi mới là cô bé bán diêm, cả nhà ngươi đều là cô bé bán diêm”
Lời của Edit: Công đâu? Công đâu rồi!!! Lên sàn hốt Mạch Mạch về lẹ, Mạch Mạch ghê gớm quá, diệt Thần Côn cái một =))))
…………………………………!
Chú thích:
1.
Đại thúc: chú.