Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 5: Đường Mạch Đây Là Tìm Được Rồi
Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
…………………………………
Mosaic sôi nổi rời đi, để lại một cái gợi ý kỳ quái.
Đường Mạch hít sâu một hơi, nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh chết Mosaic.
Bây giờ là ban ngày, Ác Ma biến mất, Thiên Sứ có thể tự do đi lại.
Đã ở cái chỗ quỷ quái này vài giờ, Đường Mạch và Thần Côn cũng không còn khẩn trương nữa.
Hai người cầm côn đi đến giá sách bị hủy, Đường Mạch ngồi xổm xuống nhìn kỹ cái giá sách bị đốt thành tro bụi.
Thư viện lầu ba có tổng cộng hai mươi ba cái giá sách, giá sách bị đốt đếm từ quầy lễ tân đếm lên là cái thứ chín.
Gía sách này chủ yếu để sách du lịch, sách địa lý, còn có một ít sách tôn giáo, hiện tại chúng nó đều bị đốt thành tro tàn.
Một mảnh gỗ của giá sách bị đốt thành than củi đen kịt, nằm trên mặt đất, bụi sách chất thành núi nhỏ màu đen.
Đường Mạch vươn tay sờ sờ đám bụi.
“Không nóng.”
Thần Côn nhìn về phía cậu: “Không nóng?”
Đường Mạch gật đầu: “Ừm, tuy rằng theo cách nói của Tháp Đen, thời điểm giá sách này bị thiêu hủy là lúc nửa đêm, tro tàn không còn nóng nữa là đúng.
Nhưng đối với chúng ta mà nói thì chỉ mới nửa tiếng trôi qua.
Không nói đến trong vòng nửa tiếng đã đem cái giá sách có ngàn quyển sách cháy sạch sẽ, đã thế tro tàn cũng không nóng…!Chuyện này con người không thể giải thích.”
Thần Côn thì nghĩ ngược lại: “Đây là do Ác Ma đốt, đương nhiên không thể dùng cách khoa học để giải thích.”
Chuyện đang phát sinh trên ở đây cũng đã vượt qua phạm vi khoa học có thể giải thích, thêm vài chuyện nữa cũng không tính là gì.
Thần Côn quan tâm đến vấn đề tìm sách hơn, hắn sợ hãi nuốt nước bọt một cái nói: “Vừa rồi nhóc kia nói, cuốn sách nó vứt đi là sách Thiên Sứ biết, Đường Mạch cậu có biết cuốn sách nào không?” Dừng một chút Thần Côn lại bổ sung: “Tôi biết nhiều sách lắm, tôi ở thư viện đọc sách gần một năm, hầu như quyển sách nào cũng nhìn sơ qua.”
Đường Mạch ngược lại không sốt ruột như Thần Côn:” Sách ở lầu ba đều do tôi phụ trách, tôi chắc chắn biết còn nhiều hơn anh.”
Thần Côn nhìn cậu, trên trán rớt xuống một giọt mồ hôi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm nay đã là ngày thứ hai.”
Đường Mạch không trả lời, cậu đi xung quanh đống bụi một vòng.
Thần Côn vẫn đang nhắc nhở, hắn đem lời của Mosaic nhớ sơ sơ mà nói lại lần nữa, nhưng không tìm được điểm mấu chốt của gợi ý, hắn vội la lên: “Đường Mạch, phải làm sao bây giờ!”
“Đừng nóng vội.” Đường Mạch ngồi xổm xuống trước đống tro tàn của sách, ngẩng đầu nhìn Thần Côn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi lên mặt cậu, cậu mỉm cười, nói: “Hiện tại chuyện quan trọng là…..!Ác Ma tại sao lại đốt giá sách này?”
Thần Côn lập tức sửng sốt.
Hai mươi ba cái giá sách, theo lẽ thường mà nói, sác xuất đối với việc Ác Ma đốt được sách mà nói là 3/23.
Điều kiện tiên quyết là Ác ma trước đó chưa đi tìm sách.
Thần Côn nghĩ nghĩ, giải thích: “Tháp Đen có nói Ác Ma không nhớ mình để sách ở đâu nên đốt đại đi.”
Đường Mạch tùy ý nói: “Chắc vậy.”
Hai tay Thần Côn vò tóc: “Chúng ta vẫn nên nhanh đi tìm sách thì hơn, gần đây tôi hay xem giá sách này và….” Thần Côn dừng một chút, sắc mặt có phần khó coi: “Và giá sách bị đốt.
Đường Mạch, cậu hay xem ở đâu?”
Đường Mạch đứng lên: “Tôi xem nhiều sách lắm, mỗi ngày đều phải sắp xếp lại sách mà các anh để loạn.”
Sắc mặt Thần Côn ngưng trọng.
Hắn chốc lát lại nhìn giá sách bên cạnh, chốc lại nhìn tro tàn trên mặt đất.
Hắn giống như bị thần kinh thật, không ngừng nhắc lại lời nói của Mosaic.
Kỳ thật nếu như người khác gặp phải chuyện này, chứng kiến nhiều thứ kì lạ như vậy, cũng có thể trở thành người bệnh thần kinh.
Đường Mạch đưa tay luồn vào đống tro, phủi bụi ra.
Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Thần Côn một cái, một lúc sau, chợt nhớ ra: “Gần đây tôi có sửa sang lại vài giá sách.
Khoảng ba ngày trước, quản lý kêu tôi sắp xếp lại sách ở khu H.
Thần Côn lập tức dừng bước, hắn nhìn về phía Đường Mạch: “Ba ngày trước? Thời gian gần như vậy, nói không chừng chính là khu đó.”
Hai người đi đến khu H, nhất thời choáng váng.
“Sách ở khu H có khoảng hơn mười nghìn cuốn.” Đường Mạch nói con số đại khái.
Thần Côn bình tĩnh hỏi: “Kiểu này khi nào mới tìm được sách? Nếu chúng ta đem toàn bộ sách ở khu H lấy ra, chỉ cần trong đó có quyển sách cần tìm, có được tính là tìm được sách rồi không?”
Trong quy tắc trò chơi cũng không nói tới vấn đề này.
Trò chơi chỉ nói Thiên Sứ ban ngày nhận được một gợi ý, Ác Ma buổi tối có thể đốt giá sách.
Nếu tìm được chính xác quyển sách kia đưa cho Mosaic thì trò chơi chắc chắn thành công, nhưng nếu chỉ cần lấy quyển sách kia ra khỏi giá sách thôi, có được tính là thành công không?
Đường Mạch cũng không nghĩ tới vấn đề này, cậu nói: “Hơn mười ngàn quyển sách, nếu chúng ta nắm chặt thời gian, nội trong vòng hai giờ có thể lấy hết sách trên kệ xuống.”
Nói là làm.
Thần Côn kích động nhanh chóng lấy sách, Đường Mạch cũng thành thật lấy sách xuống.
Bọn họ chia làm hai đường, tự hoàn thành nhiệm vụ.
Từng giây từng phút trôi qua, thời điểm màn đêm buông xuống, Đường Mạch vừa mới lấy ra một quyển lịch sử Nhà Thanh, cậu còn muốn tiếp tục lấy quyển sách tiếp theo, lại phát hiện có lấy như thế nào cũng không được.
Trước mắt là một mảng đen tối, Thần Côn hoảng sợ nói: “Tôi không thể lấy sách.”
Đường Mạch im lặng một chút, lát sau nhấp môi nói: “Tôi cũng vậy.”
Hai người lần theo giá sách, một đường trở về quầy lễ tân, mở cái đèn duy nhất có thể hoạt động lên.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Đường Mạch và Thần Côn dựa bàn ngồi xuống đất, tầm mắt dừng ở khu H.
Bọn họ căn bản không thấy cái gì trong bóng tối, nhưng bọn họ biết, trong vòng hai tiếng, sẽ có một giá sách bị đốt.
Khi có ánh lửa, bọn họ có thể thấy toàn bộ thư viện.
Lúc đang khẩn trương, thời gian trôi qua cực kỳ chậm, một giây cứ như một năm.
Trong mắt Thần Côn đầy tơ máu, giống như thật sự đã ba ngày chưa ngủ, môi khô nứt, trên tóc toàn hoa tuyết.
Duy nhất chỉ có bàn tay là sạch sẽ, móng tay cũng được cắt rất gọn gàng, coi như giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng cho hắn.
Tối ngày thứ hai, đồng hồ của thư viện lạch cạch một tiếng, đi tới 12 giờ đêm.
“Chúng ta coi như biết nhau cũng một năm rồi.”
Thần Côn quay phắt đầu, giống như con vật nhỏ bị hoảng sợ, chỉ cần có một cơn gió thổi hay ngọn cỏ lay liền nhìn về phía có động tĩnh.
Qua thật lâu, cơ thể cứng ngắc của Thần Côn thả lỏng, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn ngọn đèn chiếu sáng trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Hơn ba mươi ngày nữa là tròn một năm.”
Đường Mạch nhìn bóng đen phía trước, hơi cong môi nói: “Thẻ mượn sách của anh kỳ hạn là một năm, đáng tiếc nhìn tình huống này, có lẽ sau này không thể dùng nó được nữa.
Nhưng lầu ba của chúng tôi đa số về sách huyền bí, sách tôn giáo, chắc anh xem hết rồi hả?”
“Còn một chút, đáng lẽ hai ngày nữa là có thể đọc xong rồi.”
“Thế thì tiếc quá.”
Hai người không nói nữa.
Một lúc sau, Thần Côn nói: “Tôi biết các cậu thường xuyên ở sau lưng tôi nói tôi bị thần kinh.
Nhưng trên thế giới này thật sự có rất nhiều việc khoa học không thể giải thích được, trước kia các cậu không tin tôi, cảm thấy tôi như vậy là bị điên.
Nhưng hôm nay chính chúng ta đụng trúng chuyện này, cậu có thể dùng khoa học để giải thích không?”
Đường Mạch trầm mặt trong chốc lát: “Không thể.”
Thần Côn nói: “Như vậy, Thần chắc chắn có thật.
Thần sẽ không vứt bỏ chúng ta.
Tháp Đen xuất hiện ở trái đất là biểu tượng chân chính của Thượng Đế.
Cậu và tôi đều được nó lựa chọn.
Thần từng là Jesus, từng là Thích Ca Mâu Ni, hiện tại thần là Tháp Đen.
Chúng ta có cơ hội trở thành mười hai đệ tử, đi theo thần, chúng ta sẽ được cứu rỗi.”
Đường Mạch cười nói: “Vậy sao anh còn sợ Tháp Đen?”
Thần Côn: “…….”
Nếu Thần Côn cho rằng Tháp Đen chính là Thượng Đế trong lòng hắn, vậy sao hắn còn sợ hãi? Hắn hẳn phải vui vẻ chịu đựng nha.
Hai người lần nữa im lặng, may mắn là đêm cũng không dài.
Đợi tới gần cuối đêm, một tiếng nổ ầm vang lên, lại một giá sách cháy trong biển lửa.
Mắt Đường Mạch co rút lại.
Thần Côn đột nhiên từ mặt đất nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: “Là khu H!”
Ngày thứ ba, Mosaic đã đổi một cái váy màu đen, từ chỗ sâu trong giá sách chạy đến, lần này nó không đeo balo, mà là cầm một cái giỏ, bên trong có đủ loại thức ăn.
Lúc đi ngang qua hai cái giá sách bị đốt, nó nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chạy một mạch tới trước mặt Đường Mạch và Thần Côn.
Mosaic tức giận hừ một tiếng: “Sách của ta đâu?”
Đường Mạch không trả lời, ngược lại hỏi nó: “Hôm nay ngươi không cần tới trường sao?”
Biểu tình của nó bị tầng gạch dày che lấp, nhưng nhìn điệu bộ cao hứng nhảy nhót đã làm bại lộ tâm tình kích động của Mosaic lúc này: “Hôm nay đã vào mùa gặt, ta thích nhất là dạo chơi trên thảo nguyên rộng lớn, có tiểu cừu, có tiểu bạch thỏ, tiểu chuột túi.
Chúng nó chỉ lớn nhiêu đây thôi, như vậy này.” Nó khoa tay múa chân hình dung, nuốt nước miếng: “Đùi tiểu cừu là ngon nhất, mắt tiểu bạch thỏ ngọt như đường, tiểu chuột túi rất khó ăn, nhưng mụ mụ thích, ta mang về một chút cho bà ta nướng ăn.”
Sắc mặt Thần Côn vốn đã trắng bệch, nghe nó nói xong sợ tới mức phát run.
Đường Mạch quay đầu nhìn hắn: “Trần tiên sinh, anh không khỏe sao?”
Thần Côn hỏi cậu: “Cậu không sợ sao? Ác Ma biết ban ngày chúng ta làm gì, hắn cố ý đốt giá sách ở khu H.
May là sách không có trên cái giá đó, không thì chúng ta đã thất bại rồi.”
Mosaic sắc mặt biến đổi: “Sách của ta đâu?”
Đường Mạch nhìn nó: “Hôm nay ngươi có nhớ được cái gì về sách không?”
Mosaic không làm động tác “Sự khinh bỉ đến từ Mosaic” nữa, nó trực tiếp nhìn chằm chằm Đường Mạch như nhìn tên ngốc.
“Vì cái gì mà Thiên Sứ cũng ngu xuẩn như Ác Ma vậy? Ta biết rồi, kỳ thật ngươi cũng muốn sách của ta đúng không? Cái tên Ác Ma chết tiệt kia, hắn đã sớm biết sách của ta có giá trị! Đây là quà sinh nhật mụ mụ mua cho ta, làm mất nó mụ mụ sẽ tức giận.
Không phải ngươi muốn giúp ta tìm sách sao?”
Mosaic đột nhiên lôi từ trong rổ ra một que diêm thật lớn.
“Ngươi căn bản không định giúp ta tìm sách!”
[ Ding Doong! Thiên Sứ nhận được gợi ý thứ ba: Bằng hữu còn chưa tìm được sách sao? Ngươi sắp chết rồi bằng hữu.
]
Mosaic hung hăng ném rổ, cầm que diêm đi về hướng Đường Mạch và Thần Côn.
Đường Mạch cuối đầu nhìn nó, chờ nó đi vào, ngữ khí kỳ lạ nói: “Cho nên ta ghét nhất là trẻ con, đặc biệt là trò đùa dai của bọn nó.”
Mosaic mạnh mẽ dừng lại, vội vội vàng vàng nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng đùa! Ta ghét nhất là bị đùa dai! Ai, ai nói ta đang đùa? Từ trước đến giờ ta chưa từng đùa dai.
Ta là một cô bé biết nghe lời!”
Đường Mạch không trả lời.
Thần Côn khẩn trương nhìn cậu: “Đường Mạch?”
Sao đột nhiên lại đi chọc nó?
Mosaic nói mười lần: “Ta chưa bao giờ đùa dai, ta là cô bé tốt.” Sau lại ngẩng mặt lên, cầm que diêm chỉ: “Ngươi căn bản không giúp ta tìm sách!”
Khi nó nói lời này, Đường Mạch chạy tới phía trước giá sách.
Cậu lấy một quyển sách ở khu G, nhìn về phía nó: “Ân, ngươi không đùa dai, ngươi chỉ phóng hỏa giết người thôi.”
Mosaic vội vàng đem que diêm giấu ở phía sau.
Đường Mạch quơ quơ quyển sách [ Bí mật về sự biết mất nền văn minh Maya]: “Không phải tìm được rồi sao?”
………………………………………………………………………………………
Lời của tác giả:
Mosaic: “Ta là cô bé biết nghe lời, tuy ta phóng hỏa giết người nhưng ta là một cô gái tốt.” =))))))).