Địa Cầu Online

Chương 4: Sự Khinh Bỉ Đến Từ Mosaic


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 4: Sự Khinh Bỉ Đến Từ Mosaic


Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
………………………………
Đường Mạch nhìn bốn phía, trong thư viện yên tĩnh không có lấy một bóng người, càng đừng nói cái gọi là Thiên sứ hay Ác ma.

“Trần tiên sinh, anh giúp tôi tắt máy tính một chút, tôi đi xem bây giờ có thể lấy sách trên kệ không.”
Thần Côn gật đầu, ấn chuột tắt máy tính.

Ánh mắt Đường Mạch đảo qua tay phải đang cầm chuột của hắn, sau đó cậu bước tới giá sách phía trước, rút ra một quyển rồi đặt lại, quay về chỗ cũ.

“Tình huống bây giờ của chúng ta là vẫn lấy được sách, như vậy trước tiên tôi muốn xác nhận một chút…!Trần tiên sinh, anh có nghe thấy giọng nói kia không?”
Thần Côn có chút hoang mang hỏi: “Ý cậu là giọng nói của con bé bắt chúng ta tìm sách đó hả?”
Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu, hai người ngồi ghế ở quầy lễ tân, cậu nói: “Trước mắt, chúng ta thuộc phe Thiên Sứ.” Nói xong Đường Mạch vươn tay phải của mình ra.

Thần Côn thấy thế, lập tức phản ứng kịp thời, cũng nhanh chóng vươn tay phải của mình ra, trên mu bàn tay cũng có một hoa văn cánh chim Thiên Sứ.

“A, tôi cũng có này.”
Từ lúc giọng trẻ con nói ra hai chữ “Thiên Sứ” Đường Mạch liền phát hiện mu bàn tay phải của mình xuất hiện hoa văn.

Rõ ràng muốn nói Đường Mạch thuộc phe Thiên Sứ.

Đa số người Trung Quốc đều thuật tay phải, khi nãy cậu kêu Thần Côn giúp tắt máy tính chính là muốn yên lặng xác nhận phe của Thần Côn.

Nhưng nếu Thần Côn là Thiên Sứ, vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.

Thần Côn hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này: “Hai chúng ta đều là Thiên Sứ, vậy ai là Ác ma?”
Nơi này và thư viện giống nhau như đúc, Đường Mạch mở ngăn kéo của mình, lấy ra viên kẹo cao su.

Cậu thong thả ăn kẹo, cũng cho Thần Côn một viên, nhíu mày, ngón tay trên bàn gõ từng nhịp.

“Trường hợp thứ nhất, Ác ma không giống chúng ta, Ác ma không phải người.

Sự việc nãy giờ chắc có liên qua tới Tháp Đen, chúng ta tạm thời xem đây là trò chơi ba ngày khi trước Tháp Đen nhắc tới.

Tháp Đen không phải vật sống, Ác ma với Tháp Đen giống nhau, đều không phải người, Tháp Đen tự tạo đối thủ cho chúng ta.”
Nghe tới đây Thần Côn có thể hiểu được: “Cho nên hiện tại trong thư viện ngoài chúng ta ra thì không thấy người khác, chỉ có hai người chúng ta, không tồn tại ác ma.”
Đường Mạch gật đầu: “Ừm, bất quá đó là tình huống tốt nhất.

Còn tình huống thứ hai, Ác ma cũng là người.”

Thần Côn khẩn trương nắm chặt côn: “Hắn ta trốn rồi?”
Đường Mạch lơ đãng nhìn Thần Côn nắm chặt cây côn, một lát sau, cậu cười nói: “Cũng có thể.”
Không biết đối thủ là ai, khả năng thất bại còn lớn hơn.
Đường Mạch với Thần Côn chia làm hai, mỗi người một hướng.

Thần Côn so với Đường Mạch thì cường tráng hơn, để hắn đi tìm tên Ác ma có thể đang trốn chỗ nào đó trong thư viện, Đường Mạch đi lầu một và lầu hai nhìn một chút.
Thần Côn vẫn còn sợ hãi, không dám hành động một mình, nhưng Đường Mạch lại nói: “Quy tắc nói cấm bạo lực.”
Nói thì nói, nhưng Thần Côn vẫn có chút luống cuống, đi tìm người mà hai chân run lẩy bẩy, ngay cả phòng ngự cũng không xong.

Chưa tới một phút Đường Mạch quay lại.

Sắc mặt cậu khó coi tới cực điểm: “Tôi không đi xuống dưới được.”
“Hả?”
“Từ lầu ba muốn xuống dưới có hai cách, thứ nhất là đi thang máy của nhân viên xuống dưới, thứ hai là đi thang bộ.

Vừa rồi tôi thử đi thang bộ, nhưng đầu cầu thang có một bức tường vô hình ngăn tôi đi xuống dưới.

Sau đó tôi lại đi thang máy, thang máy không hoạt động.”
Đầu óc Thần Côn xoay chuyển: “Tức là chúng ta chỉ có thể tự do hoạt động ở lầu ba, quyển sách cần tìm chẳng lẽ ở lâu ba?”
Đường Mạch cũng nghĩ tới điểm này, nhưng mà sách ở lầu ba…
Sắc mặt Thần Côn cũng trở nên khó coi, hắn cứng ngắc xoay đầu, âm thanh run nhè nhẹ: “Thư viện lầu ba của các cậu có tổng cộng bao nhiêu giá sách?”
“Hai mươi ba cái.”
Thần Côn trợn mắt: “Sao lại ít như vậy!”
Đường Mạch cũng không biết làm sao.

Đây đâu phải là chuyện cậu có thể quyết định.
Mấy tháng trước ông chủ Vương không biết nổi điên cái gì, nói muốn học tập kinh nghiệm của thư viện Châu Âu, sửa sang lại thư viện nhà mình, bắt đầu sửa sang từ lầu ba.

Thư viện Tô Châu đã có từ vài thập niên, khác hẳn với các thư viện nhỏ khác, là một tồn tại lâu đời.

Ông chủ Vương đem hơn một trăm giá sách thay đổi toàn bộ, mua hai mươi ba cái liên tiếp để cùng chỗ.
Rất nhiều khách tới đây đều oán giận nói giá sách này đặt không tiện đi lại.

Ông chủ Vương cũng tính sang năm đổi giá sách lần nữa, nhưng người tính không bằng trời tính, đời này sợ rằng cũng không thể đổi được giá sách khác.

Nếu sách cần tìm nằm trong phạm vi giới hạn ở lầu ba, đối với Đường Mạch và Thần Côn đều có lợi.

Đường Mạch là nhân viên ở thư viện, chủ yếu làm việc tại lầu ba, Thần Côn thích xem thể loại huyền bí, tôn giáo, các sách này đều ở tầng ba.


Hai người bọn họ đối với tầng ba của thư viện là quen thuộc nhất.

Nhưng giá sách ở tầng cũng ít nhất, ác ma muốn đốt sách cũng dễ dàng.

Xác suất đốt trúng sách tăng lên.

Lúc hai người đang rầu rĩ, cuối giá sách lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc, lúc nhìn thấy Mosaic, Đường Mạch cũng không còn sức để xem nó đến từ chỗ nào.

Nó bưng một chén cơm, trên cổ đeo một cái vòng, hồng hộc chạy tới.

“Các ngươi tìm được sách của ta chưa?”
Thần Côn chán nản lắc đầu: “Chúng ta còn chưa bắt đầu tìm.”
Mosaic tức giận nói: “Các người thế mà lại chưa tìm? Ta thật vất vả mới thừa dịp thầy giáo không chú ý, lúc ăn cơm chạy đi tìm các ngươi.

Ngày đầu tiên sẽ qua nhanh, buổi chiều học xong ta phải về nhà, nếu mụ mụ phát hiện thì xong đời.”
Đường Mạch nói: “Ngươi có manh mối gì không? Có nhớ được một chút nội dung gì của quyển sách không?”
Mosaic đung đưa hai bím tóc: “Không nhớ.”
Thần Công vội vàng nói: “Không phải ngươi cấp manh mối cho chúng ta hay sao?
Mosaic đột nhiên nói: “A, ta nhớ ra rồi, hôm nay buổi sáng trong phòng ta tìm được một cái lông chim.

Đúng, đây là lông chim của Ác ma! Ta biết mà, chắc chắn không phải ta làm mất sách, là cái tên Ác ma chết tiệt kia, hắn trộm sách của ta! Bọn Ác ma khốn nạn đó thích nhất là gạt người, ta ghét Ác ma nhất.

Tên Ác ma đáng giận này, ta nhất định phải đi bắt lấy hắn, cắt cánh của hắn, sau đó bỏ vào máy làm cốm, ta thích xem cốm nổ nhất!”
Mosaic đưa lông chim màu đen cho Đường Mạch, sôi nổi rời đi.

[Dinh Doong! Thiên Sứ nhận được gợi ý thứ nhất “Lông chim của ác ma.”]
Đường Mạch: “….”
Thần Côn: “…….”
Một lát sau, Đường Mạch: “…!Đây chính là gợi ý thứ nhất?”
Thần Côn cũng có chút mông lung.

Hắn nghĩ nghĩ: “Có khi nào lông chim này còn có tác dụng khác không?”
Đường Mạch sờ sờ lông chim, lại quăng lông chim hai cái lên không trung.

Cái này giống như lông chim bình thường, không có nửa điểm pháp lực thần kỳ nào, Đường Mạch nỗ lực xem thử nó có tác dụng thần kỳ ẩn dấu nào không, nó vẫn im lặng bảo trì nguyên dạng như đang âm thầm trào phúng trong lòng.


Ánh sáng ở phía sau đột nhiên biến mất.

Thần Côn sợ tới mức hét lên.

Toàn bộ thư viện nháy mắt chìm trong bóng tối, vừa lúc Đường Mạch đang đứng bên cạnh quầy lễ tân, cậu theo bản năng bật chiếc đèn cũ trên bàn lên.

Ánh sáng vàng mỏng manh chiếu sáng khu vực âm u ngay quầy lễ tân trong phạm vi một thước, đem Đường Mạch và Thần Côn vây quanh.

Đường Mạch không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng tối bao trùm lên giá sách.

Cậu nhịn xuống khẩn trương trong lòng, thử đi mở những bóng đèn khác.

Cậu phát hiện trừ cái đèn trên quầy lễ tân, những cái khác đều không bật được.

Hai người dựa vào quầy lễ tân, ngồi xuống đất.

Trong bóng tối vô hạn, sợ hãi càng thêm rõ ràng.

Thư viện có ba tầng, chỉ có chỗ này là có chút ánh sáng lờ mờ, đèn bàn căn bản không thể chiếu tới những chỗ khác.

Nếu như có mãnh thú nào núp trong tối, chỉ cần bọn họ đi ra ngoài vài bước sẽ bị nó ăn vào bụng.

“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?” Thần Côn sợ hãi ghé sát lại người Đường Mạch.
Nghe hắn nói như thế, da đầu Đường Mạch cũng có chút run lên, cậu cẩn thận nghe một chút: “Không, tôi không nghe thấy.”
Thần Côn nuốt nước miếng một cái: “Sao đột nhiên lại tối sầm…”
Đường Mạch nhớ tới bài đồng dao: “Ba ngày ba đêm không nói lời nào, Thiên Sứ Ác Ma đều muốn nó.

Ban ngày Thiên Sứ nhận được một gợi ý, buổi tối Ác Ma có thể đốt một giá sách…!thời gian trong trò chơi này không phải khác với chúng ta chứ?”
Thần Côn sợ hãi căn bản không thể suy nghĩ.

Đường Mạch cố gắng tỉnh táo lại: “Là hai giờ.”
“Cái gì?”
“Trò chơi bắt đầu từ lúc 17 giờ 52 phút, bây giờ là 19 giờ 58 phút, thời gian của buổi sáng là hai giờ.”
Thần Côn: “Sao cậu nhớ hay vậy?”
Thần Côn mơ hồ nhớ lại trước khi đọc khúc đồng dao, quả thật có nói thời gian.

Nhưng lúc đó hắn đang cực kỳ sợ hãi, sao lại đi chú ý thời gian, lại càng không thể nhớ kỹ.

Đường Mạch thế mà lại ghi nhớ rõ ràng.

Thật ra Đường Mạch cũng kinh ngạc, cậu cũng phát hiện ra trí nhớ hiện tại của mình cực kỳ tốt.

Ví dụ như cậu còn nhớ rõ Mosaic mang cái túi màu hồng nhạt trên đó gắn một cái nơ hình con bướm màu vàng, trên tay cầm cây kẹo que màu hồng nhạt.


Trí nhớ cậu trở nên tốt như vậy từ khi nào?
Bây giờ không có thời gian suy nghĩ vấn đề này.

Đường Mạch bình tĩnh nói: “Tạm thời xem như thời gian của buổi sáng là hai tiếng, đồng dao có nói “ba ngày ba đêm không nói lời nào”, Mosaic sau ba ngày cũng sẽ chết.

Cho nên…buổi tối cũng có thể là hai tiếng, thời điểm này Ác Ma sẽ đốt một giá sách tùy ý.”
Đường Mạch cùng Thần Côn mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai mươi ba cái giá sách trong bóng tối.

Tuy trò chơi cấm bạo lực, nhưng đối với đối thủ giấu mặt hai người không dám thả lỏng, nắm chặt cây côn.

Nhưng nửa tiếng trôi qua, bọn họ cũng không thấy người nào, giá sách cũng chưa bị đốt.

Thần Côn: “Thật sự có Ác ma sao?”
Đường Mạch mím môi, ánh mắt di chuyển nhìn qua Thần Côn: “Chắc chắn có.”
“Vậy sao hắn còn chưa đốt giá sách.”
Đường Mạch tựa lưng vào bàn, hàm xúc nói một câu: “Tôi cũng muốn biết, vì cái gì đến giờ này hắn còn chưa đốt.”
Thần Côn không hiểu lời cậu nói, Đường Mạch quay đầu, nắm chặt cây côn nhìn Thần Côn, ánh mắt sâu thẳm: “Trần tiên sinh, anh cảm thấy vì cái gì Ác ma bây giờ vẫn chưa đốt….”
“Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn đột nhiên vang lên trong thư viện.

Đường Mạch mở to mắt nhìn khu vực bị nổ, trong phút chốc, ánh lửa ngập trời, ngọn lửa cháy hừng hực đốt trụi giá sách thứ bảy.

Ngọn lửa trong thư viện rất lớn, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ thư viện.

Đường Mạch và Thần Côn nhìn chằm chằm nơi đó, thẳng đến khi ngọn lửa tắt, bọn họ đều không thấy có người xuất hiện.

Sáng ngày thứ hai, Mosaic lưng đeo balo nhỏ nhảy chân sáo đi tới.

“Các người chưa tìm thấy sách của ta à? Hôm nay mụ mụ qua nhà chú chuột chũi, ta thật vất vả mới giấu được bà ta, bà ta còn chưa biết sách bị mất đi.

Ta không thể tiếp tục gạt bà ta, bà ta sẽ phát hiện, các người sao còn chưa giúp ta tìm sách?
Sắc mặt Đường Mạch hơi tái, cậu nhu nhu huyệt thái dương: “Hôm nay ngươi có nhớ ra manh mối gì không?”
Mosaic bất mãn nói: “Ta đã nói rồi, ta không nhớ ta không nhớ ta không nhớ.”
Đường Mạch nhắc nhở: “Đây là ngày thứ hai.”
Những lời này vừa nói ra, nó không nói nữa, nhưng Đường Mạch cảm thấy dưới một tần gạch dày, Mosaic dùng ánh mắt cổ quái nhìn cậu, nói: “Người là Thiên Sứ, ngươi xem nhiều sách như vậy ngươi đương nhiên biết quyển sách kia.

Ta không phải Thiên Sứ, ta ghét đọc sách nhất, ta làm sao biết được manh mối của quyển sách, rõ ràng ngươi mới biết!”
[Ding Doong! Thiên Sứ nhận được gợi ý thứ hai “sự khinh bỉ đến từ Mosaic.”]
Đường Mạch: “…..”
…………………………………….!
Lời của tác giả:
Đường Mạch: “tôi thật sự không thể đánh chết nó sao!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.