Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 76
Khi nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đang đứng trước tấm gương lớn đặt trong phòng tắm thì theo phản xạ mình chững hẳn người lại.
Thú thật mình không giỏi đến mức có thể nhìn cái là biết luôn đâu với cả trong tích tắc thì làm sao có thể soi rõ ngọn ngành tường tận từ đầu xuống chân để mà xét đoán được.
Nói chung là khoảng khắc đó trong mình chỉ ôn tồn một nỗi sợ vất vưởng bị phát giác và tệ nhất nhất là bị hiểu lầm nên tay chân thì cứng đờ, mắt mũi thì đơ đơ như thể thân xác này muốn đổ xuống ngay lập tức vậy.
Và rồi sau vài giây yên lặng qua sự phản chiếu của chiếc gương, chị Chi và mình vô tình cùng lúc phát hiện ra nhau khi khuôn mặt của cả hai đều được soi rọi đầy đủ trên nền của thứ bàng bạc phẳng lặng kia.
Lúc ấy, mình cảm thấy chán bản thân lắm vì nếu cẩn thận hơn thì đã đâu đến nỗi đẩy cả hai vào một tình huống khó xử như hiện tại.
Nhất là khi chỉ cách đây chưa đầy một giờ đồng hồ, mình và chị khó khăn lắm mới có thể giải bày cho nhau hiểu những vướng mắc còn tồn đọng của sự lầm lỡ đã khiến cho cả hai không dám nhìn mặt nhau suốt từ tối qua.
Chưa đâu vào đâu mà giờ lại xảy ra chuyện tày trời này thì phải xác định rõ là vô phương giải quyết nếu nó diễn tiến theo chiều hướng xấu đi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc nãy mình xông thẳng vào đây khi thấy cửa mở he hé thì hoàn cảnh có lẽ đã trở nên tệ hại hơn rất nhiều bởi mình dám chắc rằng chị Chi nãy giờ ở trong này tắm rửa giặt giũ chứ chưa hề bước chân ra ngoài vì độ hé của cửa khi nãy mình bước vào y hệt như lúc mình đã nhìn thấy trước khi quyết định lên phòng lấy quần áo.
Cúi gầm mặt chẳng nhìn vì mình làm sao có thể ngước mắt nhìn lên khi hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kiếng kia đã trở nên vô cùng lấm lét, lấm lét vì sợ, vì run.
Không gian xung quanh bỗng chìm trong không khí im lặng của sự ngại ngùng đầy rẫy, hoặc ít nhất là bên trong mình đang cảm thấy như thế.
Và rồi cuối cùng như muốn xua tan tất cả, chị Chi bất giác quay lại lên tiếng.
– Ủa Duy hả em…à chị xin lỗi…bình thường ở nhà…chị sống một mình nên thoải mái…không đóng cửa…hôm qua Linh nó có dặn mà tại nãy chị cầm nhiều đồ quá nên vào tắm luôn…quên… Chị Chi vừa nói vừa cười nhẹ cố ra vẻ bình thường nhất có thể cứ như là chị ấy chỉ vừa mới kịp thấy mình thôi vậy.
Trong câu nói của chị Chị thoáng ý phải cầm quá nhiều đồ làm ình hơi nghĩ ngợi đôi chút và tự cho rằng bản thân lúc trưa đã có phần nhạy cảm quá chăng, lắm khi “hồi sáng chị Chi lấy cớ qua khách sạn để đi đâu đó thật tế có lẽ là về nhà lấy đồ cũng nên, trong bữa ăn nếu mà chỉ là Dì Linh không thôi thì chắc hẳn chị ấy đã nói ra ngay nhưng vì còn có cả một thằng đực rựa là mình nữa nên chị ngại không dám nói, chắc chỉ có thế”.
Vấn vương đôi chút khiến mình bất giác im lặng trong chốc lát nhưng rồi cái tình cảnh trớ trêu ở hiện tại lại càng lúc làm mình thêm phần ủy mị hơn.
– Dạ không…em xin lỗi…em không gõ cửa… Mình gượng gạo ngước lên nhìn chị Chi với vẻ mặt đầy trăn trối.
– Không…tại chị quên…à em tắm hả…vào đi…chị cũng vừa xong… Chi Chị lắc đầu dịu dàng một tay cố giữ chặt viền khăn bông không cho nó rơi ra, một tay cầm vội mớ đồ hiện đang được vắt hời hợt trên thành của cái bồn rửa mặt nhỏ đặt ngay dưới tấm gương kia.
– Dạ không…chị thay đồ đi…em ra ngoài đợi…không sao đâu… Mình tròn mắt vì thấy ngay sự bất tiện lớn khi chị đang cần sử dụng phòng này hơn nên mình lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không đồng ý.
– À không…chị lấy đồ rồi vào phòng Linh thay cũng được mà…em vào tắm đi… Chi Chi nói rồi với cánh tay đang cầm một mớ đồ, cứ run run đi lại phía mình.
– Dạ…em…em ra ngoài đợi… Mình hốt hoảng vì thấy chị ấy đang dần tiến lại gần hơn nên lật đật lao ra khỏi cửa và nhanh chóng đóng lại.
– Duy… Chị Chi hét vọng theo khi cửa sắp khóa lại.
Mình đứng dựa lưng vào cánh cửa đã được đóng kín hồi hộp thở dốc mặc kệ cho tiếng gọi của chị.
Đầu óc mình rối lắm, rối thật sự.
Nó cứ quay cuồng lòng vòng với những suy nghĩ không ra đâu vào đâu.
Mặc cảm có, sợ hãi có và cả đồi trụy cũng có nữa mà nhất là những hình ảnh đầy lộ liễu lúc chị Chi nằm trên tấm nệm phòng mình cứ dửng dưng hiện ra trước mắt ngày càng rõ nét hơn.
Chúng cứ như một đoạn phim chiếu chậm chợt đến chợt đi hòng dày vò thân xác mình.
Nhưng phải nói luôn là dù có thế nào đi chăng nữa thì tâm trí mình vẫn không hề bị sa ngã đâu vì ngay cả khi cánh cửa phía sau lưng chỉ được khép lại thôi chứ chưa khóa nhưng mình vẫn còn run lắm, run rẩy đến mức lúng túng và thậm chí là có phần bạc nhược hơn so với ban nãy.
Thời gian chậm chạp trôi qua, mình vẫn đứng đó, đứng trước cánh cửa phòng tắm mà chẳng biết nên làm gì mới là phải vào lúc ấy nữa.
Nếu mình cứ tiếp tục đứng chôn chân thì chỉ một lát nữa đây thôi khi chị Chi thay đồ xong sẽ đi ra ngoài này và khi ấy mình sẽ lại phải giáp mặt với chị thêm một lần nữa trong hoàn cảnh có lẽ là còn vớ vẩn hơn.
Cũng đã nghĩ nên chạy thật nhanh lên phòng mặc kệ cho chị ấy có đánh giá mình là một thằng nhút nhát đi chăng nữa nhưng rồi lại sợ, sợ rằng biết đâu chị Chi sẽ mường tượng xét đoán đến trường hợp tại sao mình lại bộp chộp, rụt rè đến vậy và rằng phải chăng là mình đã thấy được “nhiều cái” hơn chị nghĩ.
Không có cách nào là hoàn hảo cả nhưng mà loáng thoáng nhìn nhận nếu trường hợp thứ hai xảy ra thì chắc chắn một thời kì đen tối sẽ lại bao trùm lên mối quan hệ của mình và chị mất.
Thở dài một hơi đầy chán chường bởi số phận ngày càng trêu ngươi vượt ra xa khỏi tầm với, mình lửng thửng đi lại cúi người để rồi đặt mông ngồi xuống nấc thang đầu tiên nối lên thiên đường tầng 3 với vẻ mặt nhăn nhó vì biết rằng một pha đối mặt rất ngại ngùng lại sắp diễn ra.
Vài phút sau, cánh cửa phòng tắm oái ăm lại được mở ra, mở chỉ vừa đủ để từ bên trong có thể hướng mắt nhìn ra, là chị Chi.
Chị vừa hé mắt nhìn về phía ngoài thì ngay lập tức đã dừng ngay lại chỗ mình đang ngồi.
– Chị…chị xong rồi… Chị Chi nhíu mắt cười nhẹ nói với mình mà mặt thì hình như vẫn còn ưng ửng đỏ.
– Dạ… Mình gật đầu chống tay đứng lên đi lại gần phía cửa.
Thấy vậy chị Chi nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm sau đó tiến thẳng về hướng phòng Dì Linh bước vào và đóng chặt cửa lại né mọi ánh mắt láo liên của mình.
Cuối cùng thì giờ phút lúng túng của cả hai chị em cũng dần trôi qua.
Thở phào nhẹ nhõm vì mọi thứ cũng êm xuôi chứ chẳng quá tiêu cực như mình.
Đang thư giản đầu óc thì đột nhiên bụng mình đánh trống liên hồi có lẽ phần vì hồi trưa ăn chẳng nhiều lắm so với một giấc ngủ dài, phần vì ban chiều hoạt động không ngơi tay và cả những hốt hoảng mông lung từ nãy giờ làm mình nhanh đói hơn hẳn.
Chẳng buồn nghĩ ngợi, mình nhanh chóng cởi đồ rồi lao lại đứng dưới vòi sen bắt đầu xả nước, tắm táp.
Sạch sẽ xong xuôi, mình lật đật mặc quần áo sạch vào và đi ra ngoài.
Vốn định trước khi vào đây là sau khi tắm xong sẽ lên phòng hí hoáy web, báo tí nhưng vì cơn đói đã ập đến nên mình thôi ý định hẳn mà đi xuống tầng trệt kiếm gì bỏ vào miệng cái đã.
Đi hơi chậm vì cái chân trái không biết sao lại tê đúng lúc cái bụng khó chịu nữa bởi thế với mình lúc ấy mỗi bước đi là mỗi bước đau sốc hông.
Vào bếp thì mình đã thấy Dì Linh đang hồ hởi dọn thức ăn ra còn chị Chi thì mải mê xào nấu món gì đó mà không biết đến sự có mặt của mình.
– Tắm chưa… Vừa thấy bóng mình là Dì Linh mỉm chi nhìn mà cứ e thẹn mặt đỏ đỏ sao đó.
– Dạ…tắm rồi…sao vậy Dì… Mình hơi dè chừng trước thái độ kì quái của Dì vì cơ bản mọi khi có như thế đâu.
– À…có sao đâu…ai nói gì đâu cà… Dì lại mím môi mặt rạng rỡ nhìn mình chăm chăm.
– … Mình im lặng há hốc mồm tròn mắt thật sự vì bất giác thái độ của Dì làm mình liên tưởng đến một suy nghĩ hơi khấp khởi “có lẽ nào chị Chi đã kể cho Dì Linh biết chuyện vừa rồi không nhỉ”.
Ngay lúc đó mình quay sang nhìn về hướng chị Chi khi chị đang với tay lấy chén lấy dĩa để múc đồ ăn thì chộp được ngay một cái vẻ bối rối rất lộ liễu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chị Chi đã kể cho Dì Linh nghe chuyện vừa xảy ra trên phòng tắm ban nãy hoặc cũng có lẽ là Dì Linh gặn hỏi vì một lí do nào đó nên đã làm chị Chi phun ra hết.
Chắc chắn là như thế vì cái điệu vừa liếc mỉa mai khiêu khích vừa cười tự sướng man rợ như kia của Dì thì không thể lẫn vào đâu được mỗi khi bắt thóp được mình trong một chuyện gì đó.
Mình chẳng biết nên nói gì nữa vì thể nào Dì Linh cũng lấp liếm và xóa nhòa tất cả sự thật, những gì đã xảy ra dù rằng Dì không phải là người trong cuộc cũng chẳng có mặt tại hiện trường lúc đó mà lắm khi càng giải thích càng bị đay nghiến, càng đôi co lại càng mang nhục nhã vào thân.
Chỉ biết cắn răng chịu bức rức, mình từ từ đưa đôi đũa lên miệng gặm gặm giả vờ nhìn lung tung mọi hướng để né những cú run bàn bần bật đầy khoái chí, những ánh lườm sắc như lưỡi lam bay ào ạt xung quanh không gian bếp từ Dì với mục đích là tìm sự bình yên.
Đúng là ở hiền gặp lành vì chỉ sau đó chừng mươi giây thì chị Chi đã dọn món cuối ra xong xuôi đồng thời cũng là sự giải thoát khá may mắn ình.
Bữa ăn của cả ba được bắt đầu trong những tiếng nói cười của Dì Linh và chị Chi còn mình thì im lặng chỉ chăm chú ăn mỗi khi có ai trong hai người bọn họ hỏi gì thì mới trả lời thôi chứ chẳng dám đặt chủ đề hay buôn chuyện gì cả.
Chỉ cần mình lếu tếu phát là Dì Linh xỉa ngay.
Thời gian dần trôi đi khi các món ăn trên bàn cũng dần hết thì bất giác điện thoại di động của Dì Linh đang đặt trên bàn bỗng nhiên reo lên.
Dì vừa cầm điện thoại lên vừa chau mày khó chịu vì cơ bản Dì chúa ghét ai gọi vào giờ ăn nhưng chỉ một thoáng sau khi liếc mắt nhìn vào màn hình là Dì đã lập tức vẫy tay ra hiệu cho cả mình và chị Chi, là Ba.
– A lô…em nghe anh… Dì Linh cười nhe răng nhìn mình mà nói chuyện điện thoại.
– Dạ…cũng bình thường anh…anh khỏe chứ…dạ… Dì nói luôn miệng và gật đầu lia lịa.
– Dạ…tại đang ăn cơm…chắc để điện thoại trên phòng… Dì Linh vừa nói chuyện với Ba mình vừa căng mắt nhìn mình rồi chỉ tay lên trần với ngụ ý hỏi mình “để điện thoại trên phòng hay sao mà Ba gọi không bắt máy”.
– Dạ…anh nói chuyện với nó nha…dạ… Dì Linh gật đầu rồi chỉ tay về phía mình.
Nhanh chóng, Dì đưa điện thoại ình kèm theo một cái lè lưỡi trông rất đáng yêu tuy vậy mình chẳng hiểu ngụ ý của hành đồng đó là gì nữa.
Mình: Con nghe nè Ba…
Ba: Nãy gọi không được…không ai nghe máy hết…đang ăn cơm hả…
Mình: Dạ…nãy giờ ăn cơm…con không mang điện thoại xuống…
Ba: Ừ…sáng con lên trường sao rồi…học lớp cũ luôn à…
Mình: Dạ lớp cũ…cũng bình thường Ba tại mới buổi đầu nhận lớp thôi…Ba khỏe không Ba…
Ba: Ba khỏe…sắp đi học rồi…ráng giữ gìn sức khỏe…năm cuối cấp ráng học đi rồi ra đây thi…bữa sao nghe thằng Luân nói thấy băng tay là sao…
(Luân là tên của một anh làm khách sạn Ba mình bên quận 7)
Mình: À…bữa bị đứt tay…tại…à…con sơ ý…
Ba: Làm gì đứt…cẩn thận…à…gần tết Ba vào Sài Gòn…
Mình: Tháng mấy Ba…mà Ba ở bao lâu…
Ba: Chưa biết…vô thăm Bà nữa…nghe nói Bà dạo này yếu hẳn…nếu sắp xếp được thì ăn tết trong đó luôn…
Mình: Dạ…
Ba: Khi nào đi học chính thức…chuẩn bị hết đồ dùng học tập chưa…thiếu thì nhớ bảo cái Linh…
Mình: Cái Linh là…cái gì Ba…
Ba: À…bé Linh á…sống lâu ngoài này quá…quên…nói Dì mua cho…
Mình: Dạ…Ba cơm chưa…
Ba: Rồi…ăn hồi 5 giờ mấy…thôi ăn cơm đi…Ba tắt máy…
Mình: Dạ…Ba giữ gìn sức khỏe…
Ba: Ừ…
Tắt điện thoại thì nói chung mình cũng có chút gì đó phấn khởi, vui vui bởi Ba sắp vào Sài Gòn vì ngẫm lại thì cũng phải vài năm rồi mình chưa được ăn tết cùng người thân.
Nhớ lắm cái cảm giác, không khí ấp áp khi được ăn tết bên gia đình.
– Ủa…Ba Duy…vào Sài Gòn hả… Dì Linh hỏi rất nhanh khi thấy mình còn đang nghĩ ngợi.
– Dạ… Mình gật đầu cười nhẹ.
– Ba nói gì mà nhiều vậy… Dì lại tròn mắt hỏi.
– Cũng không có gì đâu…à…Ba nói là chuẩn bị đồ dùng cho kĩ…thiếu cái gì thì nói “cái Linh” mua cho… Mình trả lời Dì rồi cúi xuống ăn nhưng chỉ một thoáng sau thì liền nhớ đến chi tiết vui vui nên mình lập tức ngước đầu lên xỉa ngay.
– Ờ…”cái Linh” biết rồi…”cái Duy” nói “cái Linh” là được…an tâm… Dì cười khà khà sau đó liếc mình trông đểu không thể tả.
– Không phải Dì ơi…”cái” chỉ dùng cho con gái thôi… Mình lắc đầu xua tay ra vẻ am hiểu.
– Cũng vậy à…gái với Gay cũng có thứ à… Dì gật đầu đắc ý lắm.
– Gì…con không Gay… Mình nói giọng hơi thách thức.
– Gì…Duy gay…Duy gay…Duy gay đúng hông chị Chi… Dì Linh hét lớn kiểu vui đùa rồi bỗng hớn hở quay sang hỏi chị Chi.
– … Chị Chi lặng câm mặt ngây ngô nhìn Dì Linh.
– … Mình cũng có phần chưng hửng khi Dì lại kéo chị Chi vào chuyện này vì chị ấy là người biết rõ mình “chưa” gay hẳn đến mức như ý Dì Linh vừa nói.
– Ăn cơm đi…bỏ lại uổng…còn quá trời nè… Chị Chi không trả lời trực tiếp vào câu hỏi mà lấy đũa quơ quơ nhắc nhở chuyện ăn uống mà ánh mắt thì láo liên lắm.
Mình ngồi nhìn chị Chi hơi lung một lúc mặc cho Dì Linh thì cười ầm ầm vì chỉ nghĩ được rằng chị Chi thương mình bị Gay ẩn nên không muốn làm mình thêm phần xấu hổ nữa mà thôi.
Nghĩ mà buồn, lắm khi trong khoảng thời gian đó “mụ” Linh này luôn coi mình là thành phần quái thai cũng nên bởi hầu như vấn đề nào hiện đang bất cập của xã hội cũng đều gán ghép vào ình cả.
Đúng là đau lòng quá đi mà!
Lát ăn xong thì mình phụ Dì Linh và chị Chi dọn chén đĩa, đũa muỗng và đồ ăn thừa xuống sau đó thì mới xin phép lên phòng trước.
Mình bước lên tầng hai rửa tay chân, mặt mũi lại một lần nữa át mẻ rồi mới tiến hẳn về hướng phòng.
Nói chung về mặt bút sách, vở tập thì mình luôn chuẩn bị khá kĩ càng ngay từ trước khi bước vào năm học mới, hơn cả lời Ba căn dặn vì về chuyện học hành mình luôn coi trọng chứ chẳng ưa cái thói bê bối hay “để mai rồi tính” như một số bạn trẻ thời trước và cả hiện nay cũng thế.
Mình thì hay nghịch bậy, đôi lúc cũng vẽ linh tinh thật đấy vì chỉ cần nhìn vào cuốn vở nháp của mình thì các bạn cũng có thể thấy ngay điều ấy nhưng tuyệt nhiên phía sau tập sách của mình không bao giờ xuất hiện những đường nét quái dị rồng bay phượng múa hay những con số lạ xếp thành hàng theo kiểu nháp nhanh.
Mình coi trọng tập, sách vì chúng là đồ vật ghi lại hay mang đến ình kiến thức.
Mà nói chi cho văn hoa, là học sinh thì ai cũng hiểu chỉ cần nhìn vào tập sách sạch sẽ thì cũng có hứng học hơn đúng không.
Lại bảo không chuẩn nữa đi!
Lơ tơ mơ một lúc, mình lại ngồi đếm lại số vở bài tập, vở học xem có đủ mọi thứ như năm học trước hay chưa vì mặc dù biết mỗi năm lại có một thầy cô bộ môn khác nhau nhưng theo mình tốt nhất là cứ nên chuẩn bị đầy đủ như năm học vừa rồi cái đã, kiểu nếu thiếu thì thêm còn thừa thì tháo ra cất đi hay dùng làm tập nháp cũng được.
Cỡ gần 9 giờ hơn, khi mình đang loay hoay đếm đếm, chất chất, chồng chồng thì bất giác nghe tiếng gõ cửa và tiếng nói vọng vào từ bên ngoài.
– Duy…ngủ chưa… Tiếng Dì Linh lanh lảnh vọng vào từ bên ngoài.
– Dạ…chưa Dì… Mình trả lời, sau đó nhanh chóng tiến lại gần cửa vặn chốt mở cho “chị í” vào.
Vừa mở cửa ra là đã thấy nụ cười nham hiểm phô hết cả răng lợi xuất hiện trên môi Dì làm mình chợt lạnh xương sống, chạnh lòng chỉ muốn đóng sầm cửa lại không cho “ả” vào luôn thôi.
Cười gì mà gian dễ sợ!
– Đang bao sách hả…bao với… Dì Linh vừa bước vào là đã chú ý thấy mớ sách vở mình đang bày ra trên sàn gần tấm nệm nên cứ thế chạy ào ào phi thẳng vào mền gối quấy tứ tung được một lúc sau đó thì mới trườn dài người ra nằm úp mà bắt đầu “đụng chạm” vào tập vở của mình.
– Không…con bao xong từ bữa giờ rồi… Mình lắc đầu đóng cửa kiểu ngán ngẫm rồi đi lại ngồi gần nệm vì cơ bản đang bật điều hòa mà, không đóng cửa thì không khí lạnh nó tỏa ra ngoài hết, tốn điện chứ chẳng phải mưu toan đóng cửa làm gì đâu.
– Ủa chứ…đang mần cái chi… Dì cầm cuốn sách của mình lên nghía vào vài trang rồi chu mỏ hỏi.
– Con soạn ra đếm á mà… Mình nhìn vào chồng sách rồi trả lời Dì.
– Kĩ dữ hén… Dì bình phẩm.
– Vầng…mà Dì lên…có chuyện gì không… Mình gật đầu sau đó quay sang nhìn về phía Dì.
– Không… Dì Linh lắc đầu rất dửng dưng.
– Ủa…vậy lên đây…chi… Mình vừa nói vừa chau mài khó hiểu.
– Lên đây…”chơi”…bộ lên chơi không được hả…khó thế bợn… Dì vẫn cái điệu cũ mà bắt đầu đay nghiến rồi nhõng nhẽo các kiểu đến mức phải xin khẳng định luôn là trong cuộc đời mình, tính đến hiện giờ thì Dì Linh thuộc cấu trúc người nói chuyện nhớt nhất mình từng được gặp.
– À…dạ…”chơi”…ì “chơi”… Mình liếc Dì một cái rõ kêu sau đó cúi đầu lẩm bẩm.
Nhanh như cắt, Dì ngồi thẳng người dậy rồi quay sang nhìn trực diện vào mặt mình với ánh mắt lườm lườm đầy tinh vi kiểu “biết tỏng” khiến mình vô cùng chột dạ.
– Ờ…”chơi” ì “chơi”… Dì có lẽ đã nghe rất rõ câu nói của mình nên liền trả lời với giọng nhái theo.
Thiệt sự là bó tay!
Mình nhìn Dì lắc đầu chịu thua vì cơ bản chẳng muốn đấu với Dì làm gì cả vì hình như mình sinh ra không phải là đối thủ hay sao í.
Cả hai sau đó thì cũng nói chuyện qua loa vài câu lí nhí cho nó có không khí nhưng nói chung chỉ buâng quơ hời hợt.
Rồi mình chợt nhớ đến việc sách vở năm ngoái đã cũ để hơi bừa bộn chưa kịp xếp vào thùng nên hai Dì cháu lại lôi chúng ra lấy băng keo dán chặt trong thùng cát- tông rời đặt nơi góc phòng để nhìn cho ngay ngắn và sạch sẽ.
Xong xuôi thì Dì Linh vào nhà vệ sinh nhỏ trong phòng mình rửa tay sau đó lại lao ra chui vào chăn mà nằm hí hoáy điện thoại.
– Sáng có gặp Yến hông… Dì hỏi mình nhưng cặp mắt thì vẫn đang chăm chú vào cái điện thoại trên tay.
– Có…cả Yến cả Oanh… Mình trả lời mà cũng chẳng buồn nhìn về phía Dì.
– Ủa…sao hồi trưa tui hỏi lại nói chẳng gặp người quen gì mà… Dì khẽ quay sang phía mình.
– Tại con chẳng nhớ…mà Dì xếp nó…à xúi nó học chung lớp với con chi vậy…phiền phức… Mình lắc đầu nhăn trán trả lời Dì.
– Thì nó mới chuyển trường…cho hai đứa vào chung lớp để còn giúp đỡ nhau… Dì nhìn mình nói tỉnh bơ.
– Giúp đỡ nhau…hay à…xử nhau…Dì biết thừa là nó chẳng ưa Dì con mà… Mình trề môi than thở.
– Tại nó biết ông mò dú tui á hả…há há Dì ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào tường cười khà khà.
– Ặc…không phải…cái vụ…à…ừm…vụ đó với cái vụ xảy ra ở nhà nó bữa hổm nữa… Mình lắc đầu nhưng rồi ngẫm thấy cũng đúng nên lại thôi, cứ kệ cho Dì xỉa xói chút đỉnh chứ cứ đôi co thì chủ đề lại lệch sang mục tiêu khác thì khổ.
– Siêu nhân Gay… Dì nhìn mình dò xét.
– Chậc…cái đó đó…nó tưởng con là thằng gây lộn với người yêu nó trước… Mình tặc lưỡi rồi gật đầu lia lịa.
– Có gì đâu…bữa tui nói với mẹ nó cho nó học chung với ông…nó cũng im…đâu nói gì đâu… Dì lại tiếp lời ra vẻ bình thường lắm.
– Đó…im mới chết đó…sáng thấy nó lườm kinh lắm… Mình lắc đầu chán nản.
– Lườm sao… Dì nhíu mắt khó hiểu.
– Hả…à…lườm như vậy nè… Mình nghĩ ngợi một lúc rồi thể hiện lại cái “điệu lườm” của nhỏ Yến dành ình để Dì coi làm Dì được dịp cười nghiêng ngã.
– Kinh dậy hả…thế để mai Dì qua nói nó…để nói khỏi lườm Duy của Dì vậy nữa ha… Dì nói rồi trề môi ra bỏ điện thoại xuống định lao tới chụp hai gò má mình mà bấu véo.
– Chi…kệ đi…nói nó lại ghét…nó đi buôn dưa với mấy đứa trên lớp thì con…”tèo” luôn…sống chung với lũ còn tốt hơn… Mình xua tay vì cái ý kiến dở dở ương ương ấy của Dì.
– Vậy hả…ừa…thấy nó hiền mà ta…chắc không sao đâu… Dì ngẫm nghĩ một lúc lại nằm xuống.
– Cũng mong là vậy… Mình thở dài thườn thượt.
Dì Linh nằm nói chuyện phong long với mình thêm được lúc thì quay đầu vào bên trong sau đó thì ngủ quên tự lúc nào không hay luôn làm mình phải khó khăn lắm mới gọi dậy được.
Nhìn cái dáng đi xiêu vẹo vì buồn ngủ của Dì xuống tầng dưới mà mình không nhịn nổi cười.
Cứ nghiêng nghiêng ngã ngã vấp cái này vấp cái kia.
Sau khi Dì Linh ra khỏi phòng thì mình cũng nhanh chóng vào WC vệ sinh cá nhân rồi bắt chước Dì phi ào ào nhưng tất nhiên là cà nhắc một chân bay về hướng nệm mà trong lòng vô cùng khoan khoái.
Lát sau mình đứng dậy đi lại tắt điện cho căn phòng chìm hẳn vào một màu đen huyền bí.
Và rồi trong màn đêm u tối đến tĩnh mịch ấy bất chợt…mình ngủ lúc nào không hay.
Mình ngủ kinh lắm, ngủ quên cả ngày tháng cho đến khi mở mắt ra vì một điều gì đó bất thường thì hình như cũng tầm cỡ phải hơn 2 giờ sáng.
Chắc vì trong bữa ăn, uống nước nhiều quá hay sao đó nên bụng căng tròn buộc mình phải dậy đi tè chứ mình là mình chẳng muốn thế đâu.
Bước xuống tầng hai, ngáp ngắn ngáp dài mình đi vào phòng vệ sinh trút bầu tâm sự rồi bất giác chẳng hiểu vì sao mình lại soi gương.
Mém tí bật cười vì cái mái đầu dựng hằng ngày của mình giờ lại nằm ẹo mất sang một bên vì ngái ngủ trong đến hài.
Ra khỏi WC mình ngoáy đầu nhìn lại cánh cửa phòng Dì như một phản xạ, nó vẫn yên ắng chẳng hề động tĩnh.
Lại ngáp thêm một cái nữa, mình lững thững bước lên tầng hai nhưng trớ trêu thay khi vẫn đang nhỉnh bước tiến về tầng ba thì mình lại cảm thấy có một sự là lạ gì đó hiện đang xảy ra ngay sau lưng hướng bên dưới nên mình liền quay cả thân người lại nhìn.
Là Dì Linh của mình.
Không ngờ lại đúng lúc như thế, chắc có lẽ là thần giao cách cảm chăng.
Dì Linh đang từ trong phòng bước ra với bộ dạng ngái ngủ vô cùng đáng yêu mà lúc đó mình chẳng biết Dì lấy đâu ra cái quần ngủ dài màu xám tro với chi chít bảng chữ cái AlphaBet trông xinh và nổi bật đến lạ thường.
Mắt thì nhắm nghiền, ngực thì ưỡn hẳn lên kiểu đổ nhào để những đôi bàn chân tự động lao về phía trước, một tay thì xắn chiếc áo ba lỗ cùng màu quần lên cao còn tay kia thì cho vào bên trong bụng hay ngực gì đó gãi sột soạt lát sau thì di chuyển hẳn ra sau lưng mà cho vào phía trong quần…gãi mông.
Mình đứng trên à như tỉnh cả người, chỉ biết đứng nhìn Dì mà bịt miệng cười khe khẽ.
Thoáng nghĩ mình mà chụp được những cảnh nóng như này thì Dì Linh chắc có lẽ sẽ cắn lưỡi chết vì nhục mất.
Suy tư sau khi cánh cửa phòng vệ sinh đã đóng im ỉm một lúc, mình quyết định đi lên ngủ tiếp chứ chẳng dám đứng đây thêm nữa vì cái góc đứng này rất bất tiện chỉ cần Dì Linh nhìn lên cái là phát giác ra ngay.
Đi vào phòng và lập tức nằm lên nệm, giấc ngủ lại một lần nữa đến với mình vô cùng nhanh chóng khiến ọi sự dần trở nên nhẹ tênh và êm ái, chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.
Sáng ngày hôm sau, một sáng thứ 6 bình yên mà phải đến tầm hơn 10 giờ mấy mình mới thức dậy.
Ngáo ngơ với cặp mắt lờ đờ, mình nhìn quanh quẩn trong căn phòng thấy mọi thứ gọn gàng và sạch sẽ quá.
Tối qua cả hai Dì cháu dọn dẹp cật lực đến thế kia mà.
Nhưng nói chung mình cũng biết chắc rằng Dì Linh giấc sớm đã vào phòng mình rồi vì điều hòa đã tắt, cửa sổ cũng được mở ra đón nắng nếu không phải Dì thì là ma à.
Mình đứng thẳng dậy vươn vai xoay người để những cơ bắp căng ra đầy sảng khoái.
Mình bước tới và nhìn ra hướng cửa sổ nơi mà những ngọn gió mát mẻ đang lồng lộng thổi nhưng hầu hết không khí vẫn giữ được cái êm đềm, yên tĩnh và thơ mộng của mọi ngày khiến cho lòng mình cảm thấy lâng lâng trào dâng nhiều nhiềm hạnh phúc thật khó để diễn tả.Thật sự là lòng mình tràn đầy niềm vui chẳng biết từ đâu ra và như muốn hét lên cho tất thảy mọi người trên thế giời này đều biết đến luôn vậy.
Được một lúc thì mình vào phòng vệ sinh nhỏ trong phòng đánh răng rửa mặt rồi bước xuống tận dưới nhà luôn vì cơ bản khi đi ngang phòng Dì thì nó vẫn cứ im ỉm chẳng nghe thấy bất kì tiếng động gì cả.
Ngạc nhiên thay khi đặt chân xuống tầng trệt cũng lại chẳng thấy một ai vì ngay đến cửa chính cũng còn đang khóa.
Hơi khó hiểu vì chị Chi đi làm thì mình đã biết còn về phần Dì Linh thì tối qua mình đâu có nghe Dì ấy nói rằng sáng nay bận việc gì nhỉ.
Đi ngược lên tầng hai phòng Dì, mình tiến lại gõ cửa.
Hai tiếng “cốc cốc” ban đầu chẳng động tĩnh gì làm mình chợt lo nhưng rồi đến tiếng thứ 3 thì dần dần mình cũng cảm nhận được cái điệu vặn núm quen thuộc.
– Duy khùng…đói hả…hay sao xuống kiếm Dì dạ… Dì Linh vừa mở cửa ra là liền dựa lưng vào vách tường ngay bên cạnh và ngáp ngắn ngáp dài vẻ còn ngái ngủ kinh khủng lắm.
Mình nhận ngay ra được bộ sim y mà Dì đang mặc chính là cái áo ba lỗ và cả cái quần ngủ dài đủ chữ là chữ tối qua đây mà.
– Ủa…hơn 10 giờ rồi mà Dì còn ngủ hả…chưa Dì…chị Chi đi làm rồi hả Dì… Mình tròn mắt vì mọi khi thấy Dì dậy sớm lắm nhất là mình tưởng điều hòa phòng mình là được Dì tắt cơ mà nhỉ, hông lẽ lên tắt xong xuống ngủ tiếp hả trời.
– Ừa…thứ 6 chứ đâu phải chủ nhật đâu mà nghỉ…à chết…chưa nấu đồ ăn nữa…để Dì xuống nấu đã… Dì Linh thều thào tiếng được tiếng mất.
– Dạ thôi…con có đói đâu…Dì ngủ đi…mà sáng giờ chưa ra khỏi phòng luôn hay sao dạ… Mình lắc đầu cười nói.
– Ừa…sáng giờ chưa ra…chị Chi cũng tự đi làm luôn chứ đâu có đánh thức Dì dậy…mà hổng biết chị ấy khó cửa dưới đó chưa nữa… Dì gãi đầu nguầy nguậy.
– Khóa rồi…mà kì quá…vậy ai tắt máy lạnh phòng con…còn mở cửa sổ nữa… Mình thắc mắc.
– Tui… Dì Linh cuộn hết mớ tóc mềm phía sau lưng lại sau đó cởi cái vòng chun cột tóc nâu đen ở tay ra để quấn tất cả lên cao được lúc thì trông khá gọn gàng và xinh đẹp.
– Sao nói chưa ra khỏi phòng… Mình chau mài khó hiểu vì lời nói của Dì câu trước đá câu sau.
– Hả…à…tối qua đi đái…đái xong mới nhớ lúc lên ngồi trên đó á…thấy mấy người để điều hòa nên lếch lên tắt dùm á…thấy tui dễ thương hơm…hề hề… Dì Linh nhắm nghiền mắt nói từng câu từng chữ.
Tất cả những lời Dì thốt ra như xoáy thẳng vào tim mình.
Mình thấy thương Dì quá, lúc nào cũng lo cũng nghĩ ình hết dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Muốn lao đến ngay để ôm chầm lấy người con gái với mái tóc búi cao kia lắm nhưng lại sợ, sợ bị coi là thiếu “chất men” nên đành thôi vậy.
Nghĩ cho lung thì lắm khi cảm xúc bất chợt đến luôn khiến cho con người ta khó kiềm chế trong một khoảng thời gian nhất định và mình lúc đó cũng thế, sóng mũi cay cay thật khó hiểu.
– Con lên phòng đây…ngủ tiếp đó…Dì đừng gọi con làm gì nha… Mình quay người lại để né đi cái vẻ ngài ngại chẳng hiểu từ đâu ập tới.
– Ngủ như heo… Dì nói ngay từ phía sau lưng của mình.
– Con tuổi tuất… Mình nhắc Dì.
– Ngủ như chó…í… Dì buộc miệng nói ra một câu mà chỉ ngay sau đó là lập tức muốn rút vào.
– Ừa…chẳng sao…chó mà không có việc thì chó cũng ngủ nhiều như con vậy…con lên ngủ đây… Mình cười nói ra vẻ chẳng để ý đến câu buộc miệng vừa rồi của Dì, nói xong là mình nhích bước ngay.
– Duy…giỡn mà… Dì có lẽ là trề môi nhõng nhẽo từ phía sau lưng làm mình vô cùng lạnh gáy.
– Dạ… Mình gật đầu ra vẻ cảm thông chẳng biết là gì có cảm nhận được hay không nữa.
– Giận hả… Dì nói câu này thì mình biết là Dì chẳng cảm giác gì được rồi.
– Có đâu…Dì khùng quá…đừng gọi con nha…con dậy con tự ăn… Mình quay người lại nói cho Dì rõ, mong Dì đừng bận tâm nữa.
– Ừa…Duy khùng ngủ ngoan… Dì gật đầu lia lịa với vẻ mặt ngây thơ lắm lắm.
– Dì Linh khùng ngủ…à chơi ngoan… Mình chúc lại Dì nhưng có một sự troll nhẹ.
– “Chơi” gì mà “chơi”…người ta con gái mà “chơi” gì “chơi”… Dì nói với cái vẻ ngây ngô giả đò như chẳng hiểu gì í.
– Gớm quá… Mình nhăn mặt tỏ thái độ.
– Hì…ừa…mà ăn cái này hông… Dì Linh gật đầu cười sau đó như nhớ ra một điều gì, Dì liền quay người đi vào trong phòng rồi lấy ra một bịch xanh xanh đỏ đỏ.
Dì chìa tay về hướng mình với một cái túi ni lông đủ màu sắc đã được cắt ngang miệng mà bên trong thì chứa toàn những cái thứ mà ngay cả trong mơ mình còn chẳng dám tưởng tưởng đến ở cái tuổi này Dì vẫn khoái khẩu món ấy.
– Hả…kẹo dẻo…hông…lớn òi…ai ăn mấy cái đó nữa…nít mới ăn… Dì xua tay và lắc đầu nguầy nguậy trước cái món dai nhách và lạc miệng ấy.
– Nít gì… Dì liếc mình khi nghe bình phẩm vì cơ bản Dì rất thích ăn cái món kì dị ấy.
– Nít đít xanh… Mình nhăn trán suy nghĩ rồi chợt phán.
– Hả…lỗ đít màu xanh í hả…hay quanh đít màu xanh…đít mình màu gì ta…coi dùm cái Duy… Dì chìm vào một đống những suy nghĩ rồi chợt nhìn mình đầy trăn trối kiểu nhờ vả năn nỉ ỉ ôi.
– Dì á hả…xanh lá mạ… Mình bụm miệng cười liếc nhìn lên trần nhà chứ không nhìn Dì.
– Gì…thấy hồi nào biết cha…giấu kĩ lắm mà… Dì với vẻ mặt hăm hở vuốt mặt lia lịa.
– Hồi hè…lâu ời…thấy…màu xanh lá chuối… Mình cố tỉnh bơ nhưng mà miệng cứ như bị sặc sữa í, cười nghiêng ngã.
– Á…gì ghê vậy…hổng nhớ…nhưng tui cũng thấy đít mấy người rồi… Dì ôm mặt đầy hoảng hốt nhưng cũng kịp xỉa lại mình.
– Thấy gì chứ… Mình nhăn trán.
– Đít á…đít mấy người…màu tím than… Dì bĩu môi cúi mặt xuống ra vẻ ngại ngùng lắm nhưng thật tế có ngại quái gì đâu, nói không lưỡng lự luôn mà.
– … Mình lặng câm trố mắt khi nghe Dì nói vậy mà thoáng nghĩ hình như cả hai đã hơi lố thì phải.
– Há há…giỡn thui ông…khoái lắm…vậy hông ăn đúng hông…đỡ tốn… Dì được một phen hả hê khi thấy “cái bụng” chân thật của mình.
– Ò…con lên phòng ngủ đây… Mình giơ tay lên bái bai Dì sau đó thì quay lưng đảo bước đi thẳng.
Mình lên phòng đặt lưng nằm xuống nhưng lại không thể ngủ ngay vì cơ bản hai con mắt cứ trao tráo mãi không thôi.
Bật máy tính mình lướt web chat chit với mấy đứa bạn tí mà hầu hết thấy đứa nào học cùng lớp có mặt trong friendlist cũng online cả, chắc có lẽ vì ngày mai đi chơi xa nên tụi nó háo hức với cả có nhiều chuyện cần bàn bạc cũng nên.
Nhiều cô cậu thấy nick mình sáng là liền lao vào pm cộng rủ rê các kiểu nhưng các bạn hiểu mà, làm sao mình có thể xuôi theo khi sáng sớm ngày mai mình có một cái hẹn cực kì quan trọng mà xin đóng một cái cột tự hứa chắc chắn rằng sẽ sướng gấp nghìn lần đi chơi với lũ nó.
Nói nhiều mà chẳng xi- nhê đâm ra tụi nó cũng từ từ im hẳn, được lát thì chán nên mình chuyển qua đá FFOL2 vậy.
Thói đời full mỗi trận 18k cũng cần gần trên dưới 12 phút đồng hồ nên thời gian cứ vùn vụt trôi qua theo mỗi cú sút hay những đường chuyền QW xé tan hàng phòng ngự đối phương của mình.
Mình đá lâu lắm, đá nhiều lắm, đá đến khi mắt mờ tay mỏi thì cũng đã ngót 4 giờ rồi.
Tắt máy nhưng lại chẳng biết phải làm gì mặc dù bụng cũng có hơi đói một tẹo.
Mà mình lại bị cái tật là hễ chơi game mệt là lại đâm ra buồn ngủ nên ban đầu chỉ là tính lại nằm nệm nghịch điện thoại tí nhưng dè đâu lại lăn ra làm một giấc đến cũng phải hơn 7 giờ mới dậy do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đưa cánh tay đầy mệt mỏi vì sáng giờ chẳng có thứ gì vào bụng và phần chơi điện tử từ trưa đến chiều, mình đưa con dế yêu cô Trang ượn lên gần tai mà thều thào.
Mình: A lô…
Đầu dây bên kia: Duy…sáng mai…3 giờ cô sang đó…
Mình: À Trang…ừm…khi nào cô sang thì gọi cái là Duy xuống liền…
Cô Trang: Ừm…vậy nha…
Mình: Ok…chào Trang…
Cô Trang: Ừm…bye Duy…ngủ ngon…
Quả thật lúc đó mình muốn nói nhiều lắm nhưng mà miệng cứ khô khan vì thiếu năng lượng đâm lắp bắp không thật tròn vành rõ chữ nên đành im im gật gật thế thôi.
Bụng đói cồn cào và cứ gõ trống báo liên hồi thôi thúc mình nhanh chóng đi xuống nhà với mục đích kiếm gì bỏ bao tử vừa lòng nó trước cái đã.
Xuống tầng hai, mình vào rửa mặt qua loa rồi tiến hẳn luôn tầng trệt.
Lúc này thì đã thấy chị Chi vẫn đang còn mặc chiếc áo sơ- mi của bên khách sạn ngồi chung với Dì Linh trên ghế sô- pha hình như đang soạn đồ gì đó thì phải.
– Ngủ giờ này mới dậy luôn á hả… Dì Linh thấy mình là liền hỏi.
– Duy ngủ từ đêm qua tới giờ luôn hả Linh…chết…hại sức khỏe lắm em… Chị Chi nghe Dì Linh nói là liền tròn mắt nhìn mình.
– À không chị…sáng canh 11 giờ có dậy xuống hỏi em mấy câu mà chắc là đi tè…xong lên đánh giấc tới giờ luôn á… Dì Linh cười khì khì xua tay nói với chị Chi.
– Nhưng ngủ vậy không tốt đâu em… Chị Chi lắc đầu nói với Dì Linh vẻ lo lắng lắm.
– Hì…mà đói chưa Duy… Dì Linh cười trừ sau đó quay nhìn về hướng mình đang đứng hích mặt hỏi.
– Dạ thôi…con tự ăn được…Dì cứ ngồi đi… Mình cười với Dì sau đó chập chững vẻ mệt mỏi tiến vào bếp.
– Khùng quá…đi vô đây… Dì Linh liếc mình một cái, rồi đứng lên chống cả hai tay vào vai mình mà đẩy ì ạch vào bếp.
Sau khi vào bếp thì Dì Linh nhanh chóng dọn cơm với 4 món nói chung nhìn cũng là lạ.
Trong đó có một món mà khi mới đầu nhìn mình không thể đoán ra là cái gì nấu lên cả.
Thật sự lúc đó mình thấy nó trông vô cùng lạ mắt và thiếu hấp dẫn.
– Gì á Dì… Mình lấy đũa chỉ vào dĩa với vỏn vẹn có một nhúm cái thứ ấy.
– À…tếp mỡ đó… Dì Linh cười với mình.
– Ủa…cái này nghe nói ăn bịnh mà Dì… Mình bĩu môi lắc đầu nhìn Dì.
– Có đâu…lâu lâu ăn thử cũng ngon…nó giờ vào thực đơn nhà hàng luôn đó ông… Dì Linh cũng lắc đầu theo nhưng ý thì hoàn toàn ngược lại với mình.
– Thôi…hông ăn… Mình lè lưỡi kiểu khá là khinh bỉ mặc dù lúc đó mình chẳng nghĩ thế đâu.
– Sao hông ăn…ngày xưa nghèo khổ ai cũng ăn cái này…ngày xưa chị em Dì toàn ăn cái này… Dì cười nhẹ trông có vẻ hơi tâm trạng kiểu hồi tưởng ấy.
– Nhưng ngày xưa khác…giờ khác…nghĩ sao giờ con ăn cái này…cái này là mỡ chiên lên vón cục…ăn không tốt đâu…ung thư chết thì hối hận không kịp… Mình hơi to tiếng vì nói thật là mình không hề thích món này cộng với cái cách mà Dì nhớ nhung nghe sao mà cổ lỗ quá.
– Gì chứ…thế dọn…không ăn thì thôi…đừng có nói chuyện với tui cái kiểu ấy… Dì ban đầu ngạc nhiên như không thể tin câu nói mà tai Dì vừa được nghe là xuất phát từ miệng mình vậy.
Dì Linh đứng lên cầm dĩa tép mỡ hất thẳng vào sọt rác dưới bồn rửa chén rồi liếc mình cái sắc lẹm.
– … Mình im re chẳng nói chẳng rằng vì lúc đó cứ nghĩ rằng ý kiến của bản thân là đúng còn Dì thì chỉ được cái quá quắc thôi.
Dì có vẻ tức giận lắm, hất xong dĩa thức ăn thì đi thẳng về hướng cầu thang rồi lên phòng luôn chẳng nhìn mình và cũng chẳng nói với chị Chi một câu nào cả.
Mình nhìn theo mà lặng người, tướng đi của Dì toát lên một vẻ lạnh lùng và ứa gan ứa mật mà tính đến thời điểm ấy thì mình chưa từng được thấy.
Mình biết thế nên cứ ngồi im cắm cúi ăn ngoan như một con cún con vậy.
Được chừng một phút sau thì chị Chi với vẻ mặt tò mò bước vào hỏi nhỏ mình.
– Chuyện gì á Duy…Linh nó hầm hầm đi lên trông ghê quá em… Chị Chi tuy gắng cười nhưng vẫn không thể che giấu được một sự tò mò đang hiển hiện kia.
– Dạ…chuyện à…thức ăn á mà chị… Mình lắc đầu vẻ có lỗi.
– À…ừ…để chị lên coi nó sao nha… Chị Chi gật đầu kiểu thông cảm rồi nhìn vào mắt mình.
– Dạ…để mai em xin lỗi Dì… Mình gật đầu hiểu ý chị.
– Ừm…không sao đâu…để chị nói cho…em ăn no chưa…cần gì nữa hông…chị lấy cho… Chị Chi cười tươi sau đó nhìn vào các đĩa thức ăn trước mặt.
– Dạ thôi chị…hì…em cũng xong rồi… Mình lắc đầu nguầy nguậy không dám làm phiền chị.
– Cứ để chén đó…lát chị xuống rửa cho… Chị Chi lại dặn dò.
Chị Chi nói xong thì lật đật đi lên cầu thang vẻ khá khẩn trương.
Mình ăn xong thì dọn xuống và rửa chén bát luôn chứ chẳng phiền chị Chi nữa.
Đâu đó thì mình lại ngồi xem ti vi một lúc đến hơn 10 giờ với mục đích là đợi chị Chi xuống để hỏi thử tình hình Dì Linh sao rồi nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy chị ấy đâu cả.
Mình thấy lo và bắt đầu cảm thấy có lỗi cộng thêm mình đang muốn nhắc Dì chuyện sáng mai mình phải dậy sớm “đi tham quan với lớp” mà chiều qua ngồi ngoài sân đã có nói với Dì rồi.
Giờ ra nông nổi này thì làm sao mà nói được nữa chứ.
Thở dài, mình đứng dậy đi lại khóa cửa chính sau đó thì từ từ đi lên cầu thang với những bước chậm rãi và chẳng mấy chốc mình đã có mặt ngay trước cửa phòng Dì.
Thật sự là rất run vì chưa biết nếu gặp mặt Dì bây giờ mình có thốt lên được lời nào không nữa vì cứ nghĩ đến cú liếc và cái tướng đi bặm trợn lúc nãy là mình đủ ghê người rồi.
Đưa cánh tay rụt rè nửa muốn nửa không, mình gõ cửa phòng Dì.
Chừng 2 giây sau, cửa phòng Dì mở ra cùng với sự hồi hộp trào dâng trong mình.
– À…Duy…Linh nó ngủ rồi…có gì hả em… Là chị Chi, chị mở kèm theo một câu nói rất nhanh.
– À…dạ không…tại sáng mai em đi chơi xa cùng lớp…em có nói Dì rồi…sợ Dì không thấy em đâu lại hỏi…chị nói lại với Dì dùm em nha… Mình nhắn với chị Chi vài điều và cố rướn mắt vào nhìn xem thử Dì Linh đang ở đâu nhưng vì phòng đã tắt điện nên tối mù, chẳng thấy được gì ráo.
– À…chị biết rồi… Chị Chi vừa gật đầu vừa cười khi thấy mình cứ cố nhét đôi mắt hóm hĩnh vào trong từng ngóc ngách của căn phòng.
Một lát sau khi dò xét quanh quẩn khắp chốn vẫn không thể thấy được bóng dáng của Dì Linh nên mình đành tạm thời rút lui.
– Em đi ngủ…chị ngủ ngon… Mình nói với chị Chi vẻ rầu rĩ.
– Ừm…Duy ngủ đi lấy sức sáng đi nữa…mà mấy giờ… Chị Chi gật đầu cảm thông.
– Dạ…3 giờ… Mình đáp.
– Sớm vậy…sáng kêu chị dậy…chị mở cửa cho nha… Chị Chi nhắn nhủ.
– Dạ thôi…để em mang chìa khóa riêng…chị ngủ đi…em lên phòng đây… Mình lắc đầu sau đó quay lưng bước về hướng cầu thang.
– Ừm…Duy ngủ ngon… Chị Chi nói câu cuối trước khi khép cửa phòng lại.
Mình ngao ngán đi lên phòng với tâm trạng nặng trĩu.
Thật tế thì Dì Linh rất ít khi giận mình nhưng một khi đã giận là giận rất kinh.
Mình đánh răng rửa mặt sau đó thì hẹn đồng hồ đúng 2 giờ rưỡi sáng.
Đặt lưng nằm xuống nệm mà đầu óc mình chỉ toàn là hình ảnh của Dì Linh chứ chẳng phải là sự lo toan định đoạn kế hoạch cho ngày mai gì cả.
Sau một hồi trằn trọc thì giấc ngủ cũng từ từ đến với mình tương đối êm ả chắc nó biết rằng ngày mai chủ của nó sẽ vô cùng bận rộn đây mà.
Và rồi…2 giờ 30 phút…sáng hôm sau…