Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 75
Thật sự ngỡ ngàng khi biết cái con nhỏ thỉnh thoảng quay đầu xuống liếc đểu mình kia sẽ là bạn cùng lớp từ giờ cho đến tận cuối năm học.
Cảm nhận chủ quan lúc đó thì nhỏ Yến là thành phần không ưa mình mấy, nhất là từ sau cái vụ cãi vả giữa bác gái và thằng người yêu của nó tối hôm hai Dì cháu mình sang nhà ăn mừng tân gia mà theo như nó nghĩ thì mọi chuyện xuất phát là tại mình, bởi thằng “siêu nhân Gao” này mà ra.
Chỉ cần nghĩ tới đó thôi là nỗi sợ trong mình lại bắt đầu bùng phát hồ hởi đến mức lớn dần theo tiếng tích tắc phát ra từ một chiếc đồng hồ vô hình nào đó như thể có một quả bom nổ chậm đang điểm từng giờ từng phút và rằng đúng thời khắc cực trị đã định thì mọi thứ sẽ tan tành.
Tan tành về danh dự, nhân phẩm cũng như hình tượng long lanh đẫm lệ mà mình đã dựng xây suốt 2 năm trung học trong ngôi trường này.
Mình sợ lắm, sợ thật sự mà nhất là việc biết đâu nó sẽ nói với mấy đứa con gái chơi chung trong lớp rằng mình đã có giai đoạn từng mò vếu Dì Linh trong một đêm giông tố mưa bão sấm chớp đì đùng rồi thì cái biệt danh Dì hay gọi mình thường ngày sẽ bị đem ra bêu rếu làm trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Nghĩ mà xem!
Làm sao…làm sao có thể tiếp tục cắp sách đi học trong một ngôi trường mà tất thảy mọi người xung quanh khi thấy bóng dáng mình đều sẽ hét lớn…Duy Rờ Dú!
Ôi…đúng là nhục không thể tả…mà dù có tả lại thì cũng không sao tả hết cái nỗi nhục nhã ê chề này.
Đau thương là thế, tủi hờn là thế ấy vậy mà khi mình vẫn đang còn bù đầu với những lo toan chồng chất bởi một đống các thảm họa có thể xảy đến với “chốn bình yên” này như một siêu anh hùng vì nước quên thân thì bất chợt.
– Nữa hả mày…khốn nạn… Tiếng thằng Trường vang lên bên tai làm mình thoáng chút giật mình vì chẳng biết nó lọ mọ xuống đây tự lúc nào.
– … Mình chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn trân trân vào mặt nó với ánh mắt của một kẻ mất hồn phần vì suy nghĩ chuyện nhỏ Yến, phần vì chẳng hiểu nó vừa “thở” ra cái quái gì nữa.
– Con này…mày cũng tính…luôn hả… Thằng Trường mặt nhăn nhó nhìn mình nghiến răng trèo trẹo.
– Luôn cái con…con khỉ…mày điên hả… Mình hét to lắm làm cho cả lớp bao gồm cả nhỏ Yến đang ồn ào bỗng dưng im thin thít quay xuống nhìn cả hai đứa như hán giang đội lốt nhưng sau đó vì biết đã quá lớn tiếng nên mình nhanh chóng vặn nhỏ volum xuống mức cực tiểu mà the thé.
– Thì trước tao thích My…mày hớt tay trên…nên tao tưởng… Nó tròn mắt nhìn mình, gương mặt thoáng hiện chút gì đó tươi tỉnh hơn hẳn, đúng là thằng mám gái.
– Tưởng tưởng cái…cái con khỉ… Mình như muốn xả vào mặt nó tất cả vì cái thằng mám gái này sao mà ngu quá, nó nào có thấu được nỗi đau đang dày vò mình lúc này.
– Ủa…vụ gì đây… Nó gãi đầu đầy khó hiểu.
– Nhỏ đó…chết tao rồi…hic… Mình nhướn mắt nhìn về phía chỗ Yến đang ngồi để bắt đầu than thở.
– Có phải là…mà vụ gì…nói mẹ đi… Thằng Trường suy tư một hồi thấy tinh tướng lắm nhưng chốt hạ lại phán ra một câu nghe chói tai kinh khủng khiếp.
– Nói cái sê sê…chung quy là không đụng được… Mình thở dài lắc đầu tự nhủ với bản thân và cũng như một lời thầm thì nhắn gửi đến thằng quái vật đang đứng trước mặt.
– Sao không đụng được chứ…tao dớt luôn… Thằng quái vật Trường lại phun độc.
– Mày dớt hay hông tao éo quan tâm…nhưng đừng có nói là mày quen biết tao là được… Mình trừng mắt nhìn nó răn đe.
– Cái thằng l` này…lòi đuôi nha chó…mày thích con đó…nhỏ Yến đúng hông…nên tao cua nó mày quạu chứ gì…mẹ mày…biết lắm… Thằng Trường nắm một bên vai mình mà nhăn nhó răng lợi như muốn đánh nhau nhưng cốt là muốn mình thừa nhận cái điều không tưởng kia.
– Mày khùng hả…tao nói là…tao không muốn dính líu gì tới con đó hết…làm gì làm…nhưng hễ cua nó thì đừng có nói mày là bạn tao…nó…nó…tao không muốn có chuyện hay liên quan gì đến…con đó hết…hiểu chưa… Mình dùng cánh tay lành lặn hất tay nó ra khỏi vai rồi ngã người ra dựa lưng vào tường vuốt mặt kiểu chán nản liên tục không thôi.
– Nay mày kì quá…mày quen biết nó mà…sao không dính líu được… Thằng Trường vò đầu bức tóc như bị chí ghẻ vì mỗi câu nói của mình lại càng làm nó thêm phân vân hơn.
– Mày éo hiểu đâu…về lớp hay đi đâu đi…tao muốn yên… Mình lắc đầu thở dài vẻ nghĩ ngợi.
– Ừm…nãy nghe con mập Ngàn nói nó gần nhà mày hả… Thằng Trường gật đầu rồi lại hỏi.
– Ừ… Mình ậm ừ lạnh tanh.
– Hàng xóm thôi hay là kế luôn… Nó hỏi tiếp.
– Gần kề… Mình trả lời giọng lắng đọng từ cuốn họng.
– Vậy chiều tao qua nhà mày… Nó cười nham hiểm rồi hướng mắt nhìn lên chỗ nhỏ Yến.
– Chi… Mình quay đầu sang nhìn nó.
– Cua ẻm… Nó nói giọng nhè nhẹ nhưng dâm vãi loằn.
– Biến… Mình dựng người dậy giơ nắm đấm ra hù nó.
– Ờ…ờ…đuổi thì đi…thằng này nay điên bây… Thằng Trường hết hồn đứng dậy mặt lầm lì.
Cái thằng trời đánh thánh giật đó vẫn chưa chịu buông tha ình, nó cứ vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng nghe rõ từng câu chữ đâm ra lại bắt đầu thu hút nhiều ánh mắt tò mò từ mọi phía đổ dồn vào nó xong quay xuống nhìn mình như thể mình có liên lạc ái tình với nó vậy.
Nhỏ Yến cũng thế, cũng theo đám đông ngó xuống hướng mình ngồi mà trong đôi mắt thoáng hiện chút gì hiếu kì không ngớt.
Có lẽ Yến ẻm đang nghĩ rằng:”Cái thằng suốt ngày chỉ biết rờ dú làm niềm vui kia thì liệu sẽ có thể nói ra điều gì tốt đẹp được cơ chứ.”
Hình tượng của mình đã xấu nay lại càng xấu hơn trong mắt nhỏ mà có lẽ ngày hạ màn còn không xa.
Nghĩ thêm lại càng buồn nên mình đành nằm sập xuống bàn với đầu óc nặng trĩu suy tư chẳng dám nhìn đời và chẳng dám nhìn ai.
Đột nhiên khi mọi thứ vẫn đang yên đang lành thì bất ngờ cặp lớp trưởng lớp phó năm 11 chạy lên bụt giảng hét to kinh hồn làm mình thoáng chút giật tung cả cửa mềnh.
– Thứ 2 đi học chính thức lại rồi…chúng ta còn 3 ngày nữa…vậy ai muốn đi chơi xa không… Nhỏ lớp trưởng với đầu tóc mái ngố đập bàn hét inh ỏi.
– Đi xa xa á nha…hiện tại thì có hai địa điểm…Cần Giờ…cái này thì gần mà đi cũng nhiều rồi…tắm biển Cần Giờ phải mang gáo theo múc nước mới tắm nổi… Nhỏ lớp phó tự biên tự diễn trông đến hài.
– Không… Cả lớp hầu như đồng loạt hô thất thanh.
– Địa điểm thứ hai là…Bò Cạp Vàng…vui hơn tí… Nhỏ lớp trưởng đề xuất và nhếch miệng cười.
– Cái này có người đi có người chưa…nên bạn nào không đi thì có quyền ở nhà… Nhỏ lớp phó giả giọng rầu rĩ.
– Đi hết cả lớp luôn chứ quyền gì…bắt đi hết… Một thằng đực đang ngồi trên bàn nói chắc nịch.
– Vậy bắt cả lớp luôn nha…ai hông đi…bắn bỏ… Nhỏ lớp phó lại la ào ào.
– Ok… Cả lớp đồng thanh một lần nữa.
– Mình hông đi…đau tay…đi gãy tay nữa… Mình nghe tới đấy ngán ngẫm đứng lên lắc đầu từ phía cuối lớp.
– À…ừm…Duy thì không sao…giữ gìn không lại gãy thì cưa luôn…tội… Nhỏ lớp trưởng cười và đá lông nheo với mình sau đó lấy giấy bút ra ghi tên những đứa đi.
– Ừm… Mình gật đầu rồi ngồi xuống.
– Vậy thì thống nhất…7h sáng…tập trung trước trường nha…Nhỏ lớp phó lại nói.
– Khùng…7h thì tới nơi chơi bời gì nữa…phải 3, 4h sáng thì may ra… Một con mập khác trong lớp dè bĩu.
Nói chung là sau đó tụi nó buôn chuyện và bàn luận rôm rả lắm mà mình thì chẳng thèm chú ý tới làm gì vì có đi quái đâu.
– Mai thì hầu hết cán bộ trong lớp đi họp chi đoàn năm học mới rồi…vậy nên thứ Bảy lúc 4 giờ sáng nhé anh chị em… Nhỏ lớp trưởng nhắc lại lần cuối sau một hồi bàn bạc cùng lớp.
Mình nghe loáng thoáng là như thế.
Độ khoảng lát sau khi mọi chuyện đã được thống nhất đâu đó thì thầy chủ nhiệm vào nên ai đều về chỗ nấy với vẻ nghiêm túc hơn hẳn.
Thầy chủ nhiệm lớn giọng đọc và tuyên bố vài chục điều căn bản cần lưu ý trong năm học mới mà tất nhiên hai kì thi tốt nghiệp và đại học được ưu tiên nhắc nhở.
Mình chỉ nằm sấp chẳng nói chẳng rằng và cũng chẳng quan tâm lắm vì mình chẳng lạ gì cái trường này nữa, năm nào cũng mới nhưng khi đi học chừng tháng, hai tháng là đâu lại vào đấy ngay ấy mà.
Nhưng điều quan trọng nhất trong bài phát biểu kia vẫn khắc sâu vào đầu óc mình tới tận bây giờ.
Thầy khi ấy muốn mọi người chú tâm hơn vào lời nói quan trọng này nên cố gắng gằn giọng lên hết cỡ nhưng vấn đề là vẫn bị bắt bài.
– Năm 12 là năm mài quần cuối cùng của đời học sinh, chuyện vui… Giọng thầy nghe chắc nịch nhưng khi chưa hết câu đã có một thằng chặn họng.
– Thầy ơi…gái mặc váy mà thầy… Một giọng nam từ bàn 2 trong góc dãy bên kia nhắc khéo.
– Đúng rồi thầy…tụi con…mặc váy mà…hổng có mặc quần… Con nhỏ Nhung điệu chảy nước nhất lớp thể hiện độ nhớt của bản thân khi có cơ hội nhưng về nhan sắc thì có phần hơi hạn chế.
– Em đề cao hành động tự khai báo này của bạn Nhung…em xin khẳng định là con gái lớp ta có mặc quần…nhưng vấn đề bạn Nhung không mặc thì em không dám bình luận… Thằng Hưng ngồi bàn dưới cùng dãy bên kia mà lúc nãy mình mượn thời khóa biểu đứng dậy chỉ rõ mặt tích cực và tiêo cực ngay.
Có lẽ đa số tụi nó nghĩ đây là tiết vui vẻ đầu năm nên cứ mặc sức thể hiện độ quấy phá nhằm dằn mặt thầy chủ nhiệm mới đây mà.
Mình thì mình không lấy làm lạ vì năm nào chẳng thế, không trò này thì cũng trò khác, quen rồi.
– Thằng kia… Tiếng nhỏ Nhung thét lên chỉ về hướng thằng Hưng đang ngồi.
– Trật tự…nghe thầy nói…quan trọng lắm…trật tự… Tiếng thầy yếu ớt hò hét cả lớp khi chúng lại bắt đầu nhốn nháo.
Cũng phải tầm hơn 2 phút thì cả lớp mới lại im lặng như cũ.
Nhanh như cắt, thầy nói ngay.
“Năm 12 là năm mài quần, mài váy cuối cùng của đời học sinh, chuyện vui chơi hay bay nhảy gì đó của các em thì thầy không tiện đề cập vì thầy cũng từng trải nên thầy biết nó quý giá đến dường nào nhưng nói chung cái gì cũng cần phải có sự tiết chế.
Còn về việc học thì các em nên nhớ hai kì thi cuối cùng mới là quan trọng nhất, học lệch hay học tủ thầy cũng xin không dám khen hay chê nhưng mà lắm lúc thầy cũng thấy nó hay hay vì một học sinh giỏi kì 1, kì 2 mà lại rớt tốt nghiệp thì chẳng ai thèm nhìn hay khen ngợi gì đâu.
Người ta chỉ tuyên dương những người đậu tốt nghiệp, đậu đại học kìa.”
Thật sự đối với mình và vài đứa bạn hiểu vấn đề thì những lời nói đó của thầy vô cùng bổ ích.
Cũng chỉ có nhiêu đó là đủ sức lọt vô đầu mình và chiếm lĩnh một vị trí quan trọng chứ chẳng phải đám nội qui khắc khe và sồn sồn kia.
Nhắc tới nội qui mới nhới ông thầy giám thị bụng bia khi nãy, chẳng biết lúc Dì Linh xuống sân đi về thì ổng có mài nheo tán tỉnh gì không nữa.
Dì Linh hay quạu vặt vảnh lắm, biết đâu đã tung cước trả đũa hay đổ bể be bét gì dưới đó rồi cũng nên.
Nghĩ lại ngán.
Mình nằm yên trên bàn nhướn mắt nhìn lớp bầu tổ trưởng, tổ phó mới các kiểu vì những chức vụ khác thì năm trước toàn những bạn làm quá tốt nên năm nay ai cũng muốn các bạn ấy trúng cử lại.
Khác chăng một điều lạ là thầy đổi chỗ gần như toàn diện trong lớp xen kẽ gái trai ngồi tứ tung lên.
Lớp thì học sinh cũng chẳng phải nhiều nhặn hay thiếu chỗ gì nên cứ thế thầy chen hai trai một gái hay hai gái một trai làm cho sự đùa giỡn trêu chọc nhau khi bị dời đi tăng lên gấp bội.
Mình thì sống tốt, hiền lành nên vẫn được ngồi đúng vị trí nhưng tiếc thay cái thời oanh liệt lăn lộn ăn ngủ thoải mái trên bàn dường như đã bay xa mất khi bàn mình đột ngột tăng thêm một nữ nữa, ngồi ngay giữa mình và thằng Long đệ trong cùng.
Con bé này tên An, xinh, da dẻ trắng trẻo mà nghe đâu nó là con lai nhưng lai giữa gốc Việt với nước nào thì mình chịu vì không thể bật mí, các bạn thông cảm.
Nhìn con lai nó lạ mắt sao sao ấy, có vẻ tây tây đâm ra muốn ngắm hoài không thôi.
Tuy là học chung với nhau đã hai năm trời nhưng mình ít khi để ý con gái trong lớp lắm, biết con bé này với vài đứa nữa trong lớp xinh nhưng chịu, không có gan lân la hỏi han vì sợ cùng lớp thì hay bị chọc lắm.
Nhỏ này tính tình và nhan sắc thì quá ok.
Duy có một điều đặc biệt tiêu cực ở chỗ là bị cái nó sức nước hoa phải nói là cực nồng nặc.
Nó vừa lếch đít vào ngồi giữa là thằng Long đã nháy mắt mình bịt mũi lại ngay.
Tóc nó cũng có mùi nước hoa, cặp cũng có, áo cũng có mà hình như đến váy cũng có luôn.
Các bạn chắc biết sự phản tác dụng của nước hoa rồi đúng không, ít ít thì còn ok chứ nhiều quá thì chịu thế éo nào nổi cả 5 tiết mỗi ngày.
Mình thì lúc đầu chưa quen nên khẳng định là chịu không nổi rồi đó nên đành nằm quay mặt sang hướng thằng Hưng nhưng mà mùi nước hoa vẫn bủa vây tứ phía đến sực nức cả mũi.
Muốn nói lắm nhưng cũng phải im thôi vì cơ thể nó, nó có quyền làm gì nó thích.
Đành ngậm đắng vậy.
Mình nằm đó ngáp ngắn ngáp dài mặc ùi hương thơm tho len lỏi vào cuốn họng vì đêm qua thức khuya quá cộng với tiếng lớp nhộn nhịp như lời mẹ ru lại còn có cả gió mát hiu hiu đâm ra ngủ lúc nào không hay.
Mình ngủ say lắm, ngủ khò khò cho đến khi bị đánh thức bởi vài nhịp vỗ vai khe khẽ của nhỏ con lai ngồi kế.
Ngước mặt lên nhìn quanh quẩn thì lúc này đã thấy cả lớp ồn ào chuẩn bị đứng lên chào thầy chủ nhiệm.
Ngay lập tức, mình quay sang nhìn nhỏ An cười nhẹ tỏ ý cám ơn và nó cũng e thẹn gật đầu trông rất con gái.
Nhìn điệu bộ của ả thì có vẻ cũng kết mô- đen mình lắm, nếu mình mà thả lưới làm quen là thể nào cũng dính trấu à xem.
Nhưng nghĩ lại thì lúc này không được, mình mà nhanh quá thì thể nào cũng phản tác dụng, nói dại nó mà tưởng mình là người dễ dãi, dại gái hay mê gái đẹp thì khốn.
Thôi thì đành làm thanh niên cứng vậy.
Mình chẳng để ý đến nó nữa, móc điện thoại ở túi quần ra nhìn đồng hồ thì ôi thôi…đã qua 8 phút.
Quái thật…ở nhà ngủ có xíu mà hơn tiếng ngay, còn trên lớp mình thiu thiu như một thế kỉ mà khi nhìn lại chỉ vài phút đồng hồ thủng thỉnh trôi qua.
Lắc đầu ngán ngẫm và cũng dần như các đồng chí khác trong lớp mình đứng lên chào thầy rồi cầm vội cây viết, cuốn vở trên bàn đi hòa theo dòng người đông đúc với những làn da trắng thấp thoáng lồ lộ sau những chiếc váy đồng phục lủng lẳng được gió thổi bay phấp phới trông cực bổ mắt.
Đi tuy không được nhanh nhưng mình vẫn cố gắng cùng lũ bạn nhanh chóng tiến ra cổng trường.
Đến khi đứng trước cổng mình mới nhớ ra là nên gọi Dì từ khi thầy thông báo cho về mới đúng.
Nhưng thôi đành vậy, mình móc điện thoại call Dì.
Mình: Con ra rồi…Dì đang ở đâu dạ…
Dì: Đang ở bên quán á…đợi Dì 7 phút nha…
Mình: 7 hả…Đúng 7 nha…
Dì: Ki bo thế…cho 10 phút đê…
Mình: Sao cũng được…
Dì: Đợi xíu…bay tới liền…Duy rờ ziu…
Mình: Dì…nữa…
Dì: Tút…tút…tút….
Vừa nghe tới cái tên quái đảng đó là mình lập tức nhớ ngay tới chuyện nhỏ Yến học chung lớp nhưng khi chưa kịp hỏi thì Dì đã tắt máy.
Thông minh quá thể.
Đợi Dì giữa trời nắng làm mình sẩm mặt chịu không nổi vì sáng giờ có ăn cái gì đâu mà cũng chẳng biết Dì có đến đúng giờ không nữa.
Tự nghĩ đứng trơ trơ chỗ này cũng không phải là cách mà nhất là có vài cặp mắt ngẩn ngơ đang nhìn vào cánh tay bó bột của mình nữa mới chán.
Nhìn quanh quẩn một lúc rồi cuối cùng thì mình cũng quyết định đi qua bên kia đường tiến thẳng vào quán bánh tráng trộn ngồi tọng luôn.
Quán này thì mình ăn từ hồi còn là học sinh cấp hai tuy là hồi đó không tiện đường như vì quán bán ngon nên cứ hục hặc chạy xe lên ăn miết, trong quán này còn có cả một chị bán nước mía và sinh tố.
Lúc mình qua nhìn thì dân tình bu cũng không đông lắm vì đây là giờ trưa nên học sinh đa phần về ăn cơm là chính chả bù cho giấc sáng và chiều tan tầm, đông nghẹt người.
– Cho con… Mình bĩu môi nhìn và bắt đầu chọn lựa khi đã tọa độ trước bàn bánh tráng.
– Ủa…thằng trắng trắng này lâu rồi mới gặp…ít thấy vậy con… Cô bán bánh tráng đang cột dây chun luôn tay cho vài đứa khác nhưng vẫn cười hỏi mình.
– Dạ…hè con không có đi sinh hoạt…bị té xe… Mình gãi đầu cười.
– Thanh niên tụi mày đi ẩu quá…từ từ thôi con…mà con ăn bánh tráng bì hay bò… Cô ấy nhìn mình lắc đầu rồi nháy mắt về phía mấy bịch đang treo lủng lẳng mà thật chất mấy bịch ấy chỉ treo lên để giới thiệu thôi chứ chả khi nào cô bán mấy bịch đó cả, toàn trộn tại chỗ thôi.
– Dạ…cho con một bịch…bò đi… Mình chỉ tay rồi đáp.
– Ừm…con ngồi ghế…đợi chút nha…xong ấy đứa nữ này đã… Cô bán bánh tráng chỉ tay lại hướng ghế có mấy nữ sinh nhìn như 10, 11 đang ngồi mà ra hiệu ình.
Mình thì chẳng để ý gì lắm đến tụi nó vì ngay ánh mắt đầu tiên lúc mới vào quán đã lia trúng một con bé đi nhận lớp, có lẽ là lớp 10 mà môi xanh mỏ đỏ choe chóe cộng với mặt mày phấn cả cụm, cầm chày phang may ra còn rớt lả chả vài cục phấn nền, nhìn diêm dúa thế éo nào ấy nên thôi, chẳng buồn bỏ thời gian soi xét mấy đứa kia làm gì ệt xác nữa.
Mình bước lại lấy ghế ra khoảng trống ngồi đợi và gọi nước ngọt của chị bán ngay kế bên luôn.
Vừa đổ nước ra li tính ngồi nhâm nhi một lúc thì nghe thấy tiếng gọi rõ to của một nhỏ đang dừng xe ngay trước chỗ mình ngồi.
– Duy…á…nay cũng lên trường hả… Nhỏ này đi chiếc Eli trắng trông khá cute, vừa nói vừa tháo dần mấy lớp khăn đang quấn như xác ướp trên mặt xuống.
– Hả…ờ…ờ…lên trường… Mình gật gù vì nó biết tên mình nhưng mình thì vẫn chưa biết đây là đứa nào cả.
Dần dà lớp khẩu rang cuối cùng cũng được tháo ra, lúc này nó mới bắt đầu nói tiếp.
– Còn đau hông…giờ này lớp tui mới ra lận á… Nó vừa nói vừa nhìn lung tung hàng quán xung quanh sau đó mới quan lại nhìn thẳng mặt mình.
Thì ra là nhỏ Yến, vậy mà mình cứ tưởng bé nào kute ngoan hiền thầm thương trộm nhớ mình đã lâu nữa chứ.
– Cũng đỡ rồi…à…ờ Yến…nãy tui thấy bà về trước tui luôn mà… Mình cười đáp hờ hững kiểu xã giao vì căn bản chưa hiểu ý nó lắm.
– Hả…Oanh nè ông… Yến vừa nói vừa nhìn mình đầy căm phẫn.
– … Mình lặng thinh nhìn thẳng vào bầu ngực người con gái đối diện kiểu soi mói lộ liễu nhất có thể để xác minh sự thật lời nó nói.
– … Nhỏ Yến- Oanh ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của mình đang rọi vào vòng một của nó.
– Oanh…đúng Oanh rồi…là Oanh… Mình vỡ lẽ vì một sự thật hiện hình không chối cãi được nữa, vãi cả ngực.
– Á…á…cái đồ quỷ sứ này…dê quá nha…mà sao giờ này còn ngồi đây… Oanh nhảy lân cấn hét inh ỏi nhưng khi thấy mấy đứa con gái trong quán đang nhìn chằm chằm thì lập tức thôi ngay và hỏi nhỏ mình vẻ ngượng nghịu.
– Đợi Dì Linh… Mình cười nhẹ.
– Để Oanh chở về cho… Oanh nháy mắt ra hiệu ình.
– Đang mua bánh tráng tí…mà Dì sắp lên rồi…ủa…học cùng trường sao chị em không đi chung xe cho đỡ tốn… Mình hỏi vì mình thật sự ngạc nhiên khi biết hai nhỏ này đi học riêng xe mặc dù chung trường chung buổi.
– Thôi…không đi chung đâu…không thích…đừng hỏi…biết vậy được rồi…mà đợi lâu chưa… Oanh lắc đầu nói rồi hỏi lại mình.
– Dì sắp lên rồi…Oanh ngồi xuống đây rồi lát về chung luôn… Mình nhìn xa xăm hai bên đường rồi kéo thêm ghế ra chìa tới cho Oanh.
– Ngại lắm… Oanh lắc đầu e thẹn.
– Có gì đâu…ghế cô chủ quán mà…cô ơi…ghế của cô đúng hông cô… Mình liếc Oanh rồi lập tức quay lại nhìn cô bán bánh tráng hỏi lớn.
– Ừa…ghế cô đó… Cô chủ đang bận bịu nhưng cũng cố vui cười trả lời mình.
– Thấy chưa…ngồi đi… Mình cười mỉa trêu chọc Oanh.
– Duy này…khùng…ừm…hì… Oanh cười tít mắt trách móc mình nhưng sau đó thì cũng rời xe đặt mông ngồi xuống.
Mình và Oanh ngồi ăn bánh tráng nói chuyện vui vẻ khoảng chừng cũng phải trên dưới 15 phút thì điện thoại mình mới lại rung lên.
Thấy số Dì nên mình nhanh chóng bắt máy ngay.
Dì: Chàng…đứng đâu…
Mình: Con ngồi đối diện trường nè…bánh tráng á…
Dì: Rồi…chàng đứng đó đi…thiếp qua…chạy long nhong…xe cộ tém chàng á…
Mình: Dạ…
Thoáng nghĩ mình có chút gì đó nhớ tới My vì trước đây thỉnh thoảng cô ấy vẫn hay trêu đùa kiểu chàng chàng thiếp thiếp như vậy.
Xong xuôi thì mình đứng lên nhìn xung quanh để kiếm Dì Linh và khi vừa thấy Dì là mình vẫy tay ra hiệu ngay.
Vài giây sau khi thấy mình thì Dì đề xe qua trước tiệm bánh tráng ngay.
Lúc này thì Oanh đã ngồi chơi không sau khi đẩy hết hai bịch bánh tráng bì còn mình thì đang dang dở bịch bò thứ ba.
Vừa thấy hai đứa thì Dì Linh trề môi nói nghe rất chua.
– Gớm…ngồi ăn vậy á…hai “anh chị” hẹn họ lén lút hả… Dì vừa nói vừa cởi khẩu trang để chỉnh sửa lại tóc và thở hơi ra bởi trời nắng quá.
– Đâu có…con ngồi đây một lúc…cái Oanh thấy nên…tạt vào á mà… Mình cầm bịch bánh tráng ăn dở xua tay lắc đầu giải thích rất khó khăn.
– Dạ… Oanh cười khì nhìn Dì Linh.
– Ủa…Oanh hả…tưởng Yến…mà ăn vậy rồi…có mua cho tui hông… Dì Linh nói mà mắt thì cứ lườm lườm mình.
– Có…Dì ăn mấy bịch… Mình lại nhớ tới vụ con Yến học chung lớp nên đâm ra hơi cáu kĩnh.
Dì lúc nãy vẫn đang loay hoay cột tóc ra vẻ bận bịu ghê lắm nên đành một tay giữ tóc, một tay giơ lên 3 ngón cười tươi nhe hết cả răng theo kiểu “tung của” ra hiệu ình.
– Cho thiếp…à…Dì ba bịch á Duy…Dì hớ miệng chút đỉnh nhưng vẫn cố gắng trả lời đầy chuẩn mực.
– Dạ…bò đó Mình gật đầu.
Mình cầm bịch bánh tráng ăn dở và cả kêu cô bán bánh tráng làm thêm ba bịch nữa rồi tính tiền luôn.
Xong xuôi mọi thứ, mình đi lại và leo lên xe ngồi sau Dì Linh khi mà cả Dì và Oanh đã chỉnh tề trên hai con xế chiến.
Thế là mình với Dì Linh và Oanh top cùng bon bon về nhà.
Trên đường đi cả ba chẳng nói chuyện là mấy vì Dì Linh bịt kín mít, Oanh bịt kín mít còn mình thì được Dì mang thêm cho cái áo khoác với khẩu rang nên thành ra cũng im hẳn.
Xe cứ đi khi những tấm màn nắng căng cứng nóng nực vẫn đang hăng say chiếu rọi khắp mọi nẻo làm bốc lên một thứ mùi dầu hắc đầy khó chịu.
Đến trước cổng nhà mình thì cả hai xe dừng lại, Oanh nói vài câu rồi chào tạm biệt và tiến thêm mấy mét về nhà của nhỏ.
Còn mình và Dì Linh thì cũng nhanh chóng mở khóa, đẩy cổng vào nhà luôn để né nắng.
Dì rồ ga đi thẳng vào bên hông còn mình thì đứng khóa cửa một lúc rồi lửng thửng đi về hướng cửa chính nơi những bậc lang cang thềm nhà đang ngày một gần hơn.
Mình cố đi chậm rãi để đợi Dì để xe ngay ngắn rồi cả hai Dì cháu cùng bước vào một lượt.
Khi chỉ còn cách độ chùng vài bước thì lúc này mình chợt nhìn thấy cửa chính đang mở he hé làm mình vô cùng ngạc nhiên.
– Ủa…Dì…nãy Dì đi không khóa cửa hả… Mình tròn mắt quay sang nhìn Dì.
– Đâu…nãy Dì đưa chìa khóa cho chị Chi về trước…chứ Dì xong việc còn đón con mà…đâu có về nhà đâu… Dì Linh lắc đầu và vẫn tiếp tục bước đi song hành cùng mình.
– À…dạ… Mình gật gù như hiểu ra vấn đề.
Cả hai Dì cháu nhanh chóng bước vào nhà và khi mình đang loay hoay cởi giày trên phòng khách thì đã thấy Dì Linh đi xuống dưới bếp mà hét inh ỏi vẻ sung sướng.
– Mùi gì thơm quá…chị Chi nấu sớm vậy…thống nhất để em về phụ chung mà… Tiếng Dì Linh oan oan từ dưới nhà bếp.
– Thôi…nắng nôi lắm…em đi về mệt rồi…chị nấu cho nhanh… Tiếng chị Chi cười xòa trả lời.
Thật sự trong mình lúc đó bắt đầu lo lắng, mình hồi hộp từ khi nghe Dì nói đã đưa chìa khóa cho chị Chi về nhà trước lận kìa.
Mình sợ phải đối mặt với chị ấy ngay lúc này, sợ phản ứng của chị ấy và sợ cả ánh mắt của chị nhìn mình sắp thay đổi như nào nữa.
Nhưng mình biết dù có trốn tránh ra sao thì cuối cùng cũng phải đối mặt với chị thôi mà huống hồ còn đang chung một nhà thế này.
Từ từ bước vào xuống nhà bếp thì ngay tức khắc mình đã thấy chị Chi đang ngồi ở bàn gọt khoai tây quay lưng về phía mình.
Mình bước lại gần với vẻ lưỡng lự.
– Em mới…đi học về… Mình nói với chị mà cố giữ giọng bằng bằng nhất có thể.
– À…Duy…nắng lắm không em…lên rửa mặt rồi xuống ăn cơm đi…sắp xong rồi… Chị Chi giật mình nói mà không nhìn trực diện vào mặt mình như kiểu cố tình né tránh vậy.
– Dạ… Mình gật đầu rồi đi lại phía tủ lạnh tính lấy nước uống, gần chỗ Dì Linh đang soi mói mấy món ăn trên bếp.
– Duy…lên rửa mặt rồi xuống ăn cơm… Dì Linh vừa thấy mình là lườm lườm rất đểu.
– Dạ… Mình chưa uống được miếng nước nào là đã bị đuổi rồi nên đành lủi thủi đi lên trông rất tội.
Mình đi thẳng lên phòng bỏ vở viết rồi thay đồ thật nhanh chứ không Dì đợi lâu lại reo inh ỏi thì khổ.
Sau đó bước xuống tầng hai, mình vào WC rửa mặt và chỉnh sửa lại nhan sắc một tí xong thì xuống nhà ăn cơm luôn cho nóng.
Ngồi vào bàn thì nói chung có tay chị Chi thì bữa cơm khác hẳn với nhiều món mới mà mình thì không giỏi về cái khoản đọc tên này lắm.
Cải luộc (nước múc riêng, cái múc riêng), thịt ba chỉ ran hay chiên gì đó, trứng cà chua và chân gà chiên vàng.
Qủa thật các món ăn chị Chi nấu có mùi vị khá khác và cũng có phần ngon hơn Dì Linh nấu một tẹo.
Bầu không khí tuy thoải mái và thoáng đãng nhưng những người trong cuộc thì không phải ai cũng cảm thấy như thế.
Mình hồi hộp lắm mà chỉ biết ngồi ăn, tập trung hết lực vào gắp, húp canh, và cơm chứ chẳng dám nhìn ai, chẳng dám nói gì nhưng mình cảm giác đôi chút thấy hình như chị Chi cũng có vẻ hơi ngại ngùng thì phải.
Bất giác khi mình vẫn đang săm soi chị Chi rất kín kẽ thì Dì Linh bỗng nhiên quay sang.
– Sáng đi học vui hông… Dì Linh vừa gắp thịt vừa nhìn mình.
– Dạ…cũng được… Mình gật đầu trả lời hơi lúng túng.
– Có ai quen không… Dì Linh lại hỏi.
– Lớp cũ mà Dì…ai chẳng quen… Mình nhìn Dì như hiểu ra ý, Dì tính hỏi chuyện Yến đây mà.
– Hông…quen biết…sâu sắc á…có hông…hông à… Dì nhìn mình mà nhe răng cười mỉa trông điêu cùng cực.
– Vầng…không… Mình thở dài gật đầu rồi cúi xuống ăn tiếp.
Thật sự bữa cơm trưa dần trở nên nặng nề hơn mình tưởng khá nhiều, thứ mình muốn chú ý lại không dám thể hiện đâm ra cứ khó chịu sao đó.
– Chiều chị có đi qua khách sạn hông… Dì Linh quay sang hỏi chị Chi.
– Có em…lát khoảng một mấy chị qua… Chị Chi chậm rãi nhìn Dì nói nho nhỏ.
– À…sáng đâu phải ca chị đâu…chị lên chi ệt dạ…của con bé nào mới vô mà… Dì nhăn trán nhìn chị Chi.
– … Vừa nghe câu nói đó của Dì là mình lập tức ngước mặt lên nhìn vào mắt chị Chi đầy kinh ngạc.
Lúc này mình như hiểu ra tất cả, sáng sớm nay chị Chi qua khách sạn là để né mình.
– Chị…à chị…chị lên hướng dẫn nó… Chị Chi trả lời khá bối rối.
– Con đó nhìn hiền mà hình như có thằng người yêu ăn chơi lắm…nghe Na nói qua đón mấy lần…xăm đầy mình luôn á… Dì Linh nhìn chị Chi bắt đầu tám chuyện.
– Ừm…có vẻ dân chơi…chị thấy rồi… Chị Chi gật đầu bậm môi hùa theo Dì.
– À…khi nào khai giảng Duy… Đang nói chuyện với chị Chi thì bất giác Dì lại quay sang mình làm chị Chi cũng vô tình nhìn theo, mình mém chút nữa thì chết ngượng.
– Mùng 5- 9 lận Dì… Mình nhanh chóng cúi gầm mặt xuống trả lời.
– Ủa quên…khi nào đi học chứ… Dì linh lắc đầu hỏi lại.
– Đầu tuần sau… Mình đáp.
– Còn 3 ngày nữa thui á…chuẩn bị đủ đồ hết đi…thiếu gì thì nói Dì nha… Dì Linh căn dặn mình bằng cái giọng lảnh lót thường thấy.
– Dạ… Mình gật đầu.
Ba người sau đó lại cắm cúi ăn nhưng vì mình là người ít nói nhất nên đâm ra xong trước tiên.
Ăn xong thì mình đứng lên và tự giác lấy chén, muỗng, đũa của mình đem lại bỏ vào bồn tiện rửa mặt luôn rồi sau đó đi lại chỗ bàn ăn nói khẽ với Dì.
– Dì…cần con phụ gì hông… Mình hỏi xã giao thôi chứ biết có bao giờ Dì Linh muốn mình làm bất cứ cái gì đâu.
– Cần… Dì chống đũa suy ngẫm rồi nói.
– Dạ… Mình ngạc nhiên chờ đợi câu trả lời từ Dì.
– Đi lên ngủ dùm tui đi…làm gì mà mắt thâm đen như đít nhái dạ…tối qua thức ăn trộm hả… Dì nói nguyên một tràn.
– Tối…à… Câu nói của Dì làm mình chột dạ tại thấy chị Chi lại bắt đầu nhìn mình chăm chú đâm ra mình hơi hốt hoảng.
– À…Linh…lát chị khóa cổng ngoài rồi có gì…à…em ngủ đi…khỏi canh cửa chi nha…chị lấy một chìa riêng luôn…em khỏi canh mở cửa cho chị làm gì hết… Chị Chi nhanh chóng ùa vào cắt ngang qua câu trả lời có vẻ ấp úng của mình.
Hú hồn thật sự vì cơ bản không phải là mình không biết nói dối mà vì mình còn mãi đang nghĩ ngợi trước thái độ của chị Chi và ánh mắt của chị khi nhìn mình sao mà ngượng ngùng quá thể.
– Dạ…chị lấy đi…nhưng lát em mở cho…em ít ngủ trưa lắm…không sao đâu chị… Dì Linh cười nhẹ trả lời chị Chi nghe có vẻ hơi gợn chút suy ngẫm.
– À…ừm… Chị Chi gật đầu lia lịa rồi quay sang nhìn mình.
Mình như hiểu ra rằng chị Chi đang cố cứu mình thoát khỏi một bàn thua trông thấy, thoát khỏi ánh mắt dò xét của Dì Linh nên khi vừa cảm giác Dì Linh lảng đi cái là mình nhanh chóng tiến liền bước lên cầu thang ngay lập tức mặc cho vài lời nhắc nhở từ phía sau của Dì.
Như bị ma đuổi, mình đi thẳng lên tầng ba phòng mình và đóng sầm cửa lại.
Thật sự lúc ấy mình lo lắng lắm.
Mình cảm giác như Dì Linh có vẻ đã thấy một cái gì đó là lạ đang bao trùm căn nhà này rồi thì phải bởi sự ngại ngùng của mình và chị Chi hình như đã biểu hiện quá lộ liễu.
Có lẽ vì bản thân mình đã làm quá sự sợ sệt đó lên cao tới gần đỉnh điểm nên đâm qua chị Chi cũng bị lây sang chút ít nhút nhát thì phải.
Thở dài ngao ngán mình đưa tay tự cốc nhẹ vào đầu, tự nhũ phải tỏ ra thật bình thường thì mọi thứ mới êm xuôi được mà nhất là trong chuyện che giấu bất kì một vấn đề nào đó bản thân liên quan.
Đảo nhanh bước chân lao đến bên chiếc nệm thân yêu, mình khẽ buông người xuống nằm chổng chơ nhìn lên trần nhà mông lung đủ thứ.
Tấm nệm siết bao kỉ niệm của mình mà nói chi đâu xa bởi cũng trên chính nền nệm này chưa tròn 24 tiếng trước, mình và chị Chi mém chút nữa là đã vượt quá giới hạn nếu mình không kiềm chế đúng lúc.
À, nhắc mới nhớ lúc nãy chị Chi có nói sau khi ăn xong sẽ sang khách sạn luôn vì vậy mình sẽ không phải đối mặt với chị trong vòng 4, 5 tiếng sắp tới.
Thật nhẹ nhõm!
À mà trong khoảng thời gian đó toàn là giờ mình ngủ trưa hay ru rú trong phòng thì có ích lợi quái gì đâu nhỉ.
Thở dài chán chường, mình nằm lăn qua lăn lại đôi chút thì ngủ quên luôn từ lúc nào không hay.
Chắc vì lâu rồi không ra ngoài gặp gỡ bạn bè nhiều như sáng hôm nay nên người mình có vẻ mệt và đuối kinh khủng.
Mình ngủ có lẽ cũng lâu lắm vì khi nghe thấy tiếng điện thoại rung và kêu inh ỏi đánh thức thì cơ thể mình tuy vẫn còn chút mệt nhưng lại sảng khoái hơn rất nhiều.
Mắt nhắm, mắt mở mình với tay ấn nút xanh nhận cuộc gọi.
Mình: A lô…
Đầu dây bên kia: Duy hả…cô…Trang nè…
Mình: À…ừm…
Cô Trang: Đang ngủ hả…vậy lát Trang gọi lại…
Mình: Không…hì…Duy nghe mà…
Cô Trang: Ừm…hì…sáng lên trường hả…vui không…
Mình: Ừm…cũng vui…mà có chuyện gì sao nay gọi vậy…
Cô Trang: À…thì rảnh nên gọi…tại thấy lo lo…nãy My nó gọi về nên mới để ý hôm nay Duy lên trường đó chứ…
Mình: Ừm…Duy nhớ cô lắm…
Cô Trang: Ừm…cô cũng vậy…mà khi nào đi học…học chính thức á…
Mình: Đầu tuần sau…
Cô Trang: Vậy nghỉ ở nhà được mấy ngày luôn nhỉ…chuẩn bị đồ dùng học tập hết chưa…
Mình: À…ngày mốt Trang rảnh không…có gì mốt Duy qua nhà chơi nha…được hông…
Cô Trang: Mốt hả…mốt thì tầm 12 giờ trưa Trang mới rảnh được…
Mình: Rảnh bao lâu…chiều có đi làm hông…
Cô Trang: À…không…rảnh từ trưa tới tối luôn ấy chứ…mốt là thứ 7 nên chỉ qua ngân hàng ban sáng thôi…chủ nhật thì ở nhà nguyên ngày…
Mình: Ừm…à mà chết…mốt Duy phải đi từ sáng sớm mới được…tại nghe đâu mấy đứa trong lớp tổ chức đi…à…đi đâu quên rồi…mà chơi nguyên ngày nhưng Duy lấy lí do đau nên không đi…qua nhà Trang từ sớm luôn được hông…
Cô Trang: Lỡ người nhà Duy biết thì sao…
Mình: Không sao mà…không ai biết đâu…nhưng có điều sáng Duy phải ra khỏi nhà lúc 3 giờ lận…mà giờ thứ 7 chưa biết đi đâu cho đến 12 giờ trưa để qua nhà cô nữa…
Cô Trang: Duy hết đau chưa…đi được xe chưa…
Mình: Vẫn còn đau sơ tại chưa tháo băng…mà Trang khỏi lo…Duy ra đầu đường bắt taxi vậy…
Cô Trang: Thôi…để Trang qua đón…mà Duy dậy đúng giờ không đó…
Mình: Hẹn giờ mà…mà Trang qua đón rồi sáng đi làm thì mệt hông…hay để Duy tự đi cũng được…
Cô Trang: Không…để qua đón cho…đi làm có mấy tiếng á mà…trưa 12 giờ lại về rồi…
Mình: Ok…vậy nha…cô đang làm hả…
Cô Trang: Không…mấy nay rảnh mà…hì…Duy ngủ tiếp đi…
Mình: Ừm…vậy nha…
Cô Trang: Ừm…bye Duy…
Tút…tút…tút…
Nghe xong điện thoại của cô Trang thì mình cảm thấy khá vui vì sắp có vô số điều bất ngờ sắp xảy đến.
Tâm lí thoải mái, mình ngồi thẳng người dậy mà các khớp xương cứ kêu rom róp như vừa làm đủ mọi thể loại công việc nặng vậy.
Đứng dậy vươn vai lần nữa để chuẩn bị bước xuống nhà thì điện thoại của mình lại tiếp tục reo lên.
Hơi bất ngờ vì khi mình cầm điện thoại lại là số của cô Trang.
Mình: A lô…gì vậy Trang…
Cô Trang: Trang nghỉ bữa thứ 7 được rồi…rảnh nguyên ngày…
Mình: Thế thì hay rồi…
Cô Trang: Mà Duy muốn ăn gì…ăn sáng á…với ăn trưa…cô mua đồ để tủ lạnh…
Mình: Gì cũng được…không sao đâu…ăn gì cũng được mà…
Cô Trang: Ừm…vậy sáng sớm thứ 7 Trang qua tới nơi thì Trang gọi điện thoại cho Duy…
Mình: Ok…
Cô Trang: Vậy nha…Cô cúp máy…
Mình: Ok…
Tút…tút…tút…
Lúc này sự hưng phần trong mình tăng lên gấp bội so với lúc nãy.
Lập tức nhiều suy nghĩ và hoạch định kế sách trong đầu mình bắt đầu bùng lên nhưng vẫn chỉ là những suy tư rời rạc chưa gắn kết lắm.
Ở đây thì mình không thể kể lại cặn kẽ lúc đó mình nghĩ gì nữa vì nó yêu cầu độ chính xác cao nên mình đành lược đoạn suy nghĩ này mà tiếp tục câu chuyện của chúng ta.
Mình sau khi nghe cô Trang nói rằng thứ 7 được nghỉ nguyên ngày thì háo hức lắm, vui lắm.
Mình đi xuống nhà mà tâm trạng phơi phới hơn hẳn ban sáng.
Vào nhà vệ sinh rửa mặt mà hình ảnh cô Trang đầy ắp quanh tấm kiếng lớn làm mình thoáng chút giật mình.
Ôi, mình điên mất.
Rửa mặt xong xuôi thì mình đi ra khỏi WC và tiến lại gần phòng Dì Linh trong tâm trạng đầy phấn khởi.
– Dì Linh ơi…Dì ơi… Mình vừa gõ vừa gọi khe khẽ.
Hơn 10s sau vẫn chẳng có ai trả lời cả nên mình đánh liều vặn núm đẩy cửa vào thì thật sự như mình nghĩ, chẳng có ai cả.
Chắc là Dì dưới nhà làm gì đó cũng nên.
Nghĩ đinh ninh là thế nên mình nhanh chóng đảo bước đi thẳng xuống tầng trệt rồi tiếp tục nhìn quanh quẩn nhưng cũng chẳng thấy ai cả.
Quái lạ, Dì Linh đi đâu được cà.
Bước ra ngoài hè nhìn tứ phía với chút lo lắng.
Đập vào mắt mình lúc này là hình ảnh Dì Linh đang ngồi ở sân trước cạnh mấy chậu kiểng.
Hơi khó hiểu vì chăng thấy mấy khi Dì hành động như vậy cả.
Mình thủng thẳng xỏ dép vào và đi chậm rải xuống dưới sân.
– Dì…làm gì á… Mình hỏi ngu ngơ khi chỉ còn cách Dì tầm 3 bước.
Câu nói của mình vừa kết thúc là Dì lập tức quay sang nhìn mình cười rất tươi.
Dì bó chân ngồi ôm gối hớn hở như vừa vớ được một cây cọc vững chắc giữa dòng nước chảy xiết vậy.
Một nụ cười hớn hở với mái núm đồng tiền sâu hun hút nhưng lại tỏa nắng vô cùng xinh xắn.
– Duy…xuống đây hồi nào á…lại Dì nhờ cái đi…nhanh… Dì nhìn mình nói giọng vô cùng nhõng nhẽo.
– Dạ… Mình cười khẽ vì thái độ cực teen dâu của Dì nhưng rồi mình cũng tiến lại gần chỗ Dì hơn.
– Con ngồi đây nha…đợi cho cái cây này…nước đầy đến đây…đó…đến đó…thì dời qua cây kế bên nha… Dì lập tức ra hiệu ình ngồi xuống và nhanh như chớp choàng tay sang vai mình khiến mình mém bật gọng rồi sau đó kéo đầu mình chạm hẳn và gắn chặt vào gò má Dì mà thầm thì to nhỏ khi mình đã gần như ở tư thế ngồi.
– À…đơn giản… Mình gật đầu ra vẻ hiểu ý Dì.
Vừa thấy mình nhận lời là Dì lập tức đứng dậy phủi đít lia bước hồ hởi đi vào nhà trước con mắt ngạc nhiên của mình.
– Ủa…Dì đi đâu á…vào nhả hả…con không có gánh trách nhiệm này đâu á nha… Mình xua tay nhìn theo Dì mà nạt lớn.
– Trời ơi…nãy giờ mắc tè gần chết…mà sợ chạy lên chạy xuống không kịp…giờ cho tui đi đái cái coi… Dì chững lại, vừa nói vừa trề môi ôm bụng trông yêu cực mà nhất là mái tóc búi củ hàng cao vun vút.
– À…ra nãy giờ là ôm bụng ngồi đây nín đái để…tưới cây phỏng…kinh…rồi…đi đi… Mình gật đầu lia lịa vỡ ra nhiều điều.
– Ừa… Dì hét lên rồi liếc mình một cái sắc lẹm sau đó cười khậc khậc như con nít.
Chỉ thoáng chốc là Dì đã chạy vù vù vào trong nhà trước ánh mắt ngưỡng mộ nơi mình bởi tốc độ siêu thanh đầy kinh ngạc của Dì.
Mình ngồi đó thoáng chốc đợi mỗi chậu đầy nước xong lại chuyển sang chậu khác.
Cũng phải tầm 4, 5 chậu thức là gần độ nửa tiếng đồng hồ thì mình mới thấy Dì đi ra.
– Làm gì lâu dạ…đi ị luôn hả… Mình nhắn nhó nói xỏ Dì.
– Ừa…ị luôn á…mà cục kít…nó to quá…rặn hết sức…mệt lắm…nên lâu…thông cảm nha… Dì lắc đầu ngán ngẩm vẻ đùa giỡn với mình.
– Ui…ghê…ngồi xa xa ra đi… Mình cũng bắt chước cái điệu của Dì mà lắc đầu nguầy nguậy.
– À…chết…quên rửa tay mất òi…mà không sao…thơm mà…hửi coi…hửi miếng i… Dì nhào tới ôm chầm lấy mình từ đằng sau lưng mà cứ lấy tay chà sát lên mũi mình liên tục.
– Gớm…Dì xê ra đi…xê ra đi mà… Mình giãy giụa trong đau khổ nhưng có vẻ không ăn thua lắm nên đành lấy cánh tay lành lặn còn lại để kéo các ngón tay của Dì ra khỏi mặt mình mà thôi.
– Hì…giỡn thui ông…tại nghe điện thoại của chị Chi hỏi cần mua gì không í mà… Sau một hồi dằn co thì cuối cùng Dì cũng buông tha mình mà chuyển sang ngồi ngay bên cạnh.
– Phù…phù…dạ… Mình mệt ná thở nên chỉ biết ậm ừ.
Hai Dì cháu mình ngồi đó canh vòi nước một lúc thì Dì Linh đứng lên ngoáy mông về hướng mình.
– Dì ra đằng sau kéo vòi ấy cây phía sau nha… Dì cười hích mặt nhìn mình.
– Dạ…à mà…thứ 7…lớp con tổ chức đi chơi xa á nha… Mình nói mà mắt chỉ chăm chăm nhìn về chỗ cậu kiếng trước mặt.
– Hả…mà đi đâu…tay chân vậy…sao đi… Dì ngạc nhiên hỏi lại mình.
– Không sao…bạn con qua chở…không sao đâu Dì… mình nhìn Dì cười khẽ ra vẻ bình thường lắm.
– Cần Dì chở đi hông… Dì Linh tròn mắt.
– Hông…đi từ sáng sớm…để con tự đi được…Dì đừng lo… Mình lắc đầu rồi lại nhìn về phía chậu kiểng ban nãy.
– À…ừm…Dì đi ra phía sau đó… Dì gật đầu xong lê bước và nói với lại với mình.
Coi như việc xin xỏ đã hoàn tất cho cả một ngày thứ 7 đầy rộn ràng.
Mình vui vẻ ngồi ở sân trước cứ xong cây này lại chuyển cây khác.
Còn Dì Linh thì cắm vòi nối ống đi từ từ ra đằng sau nhà mà mất dạng hẳn.
Mình cứ ngồi đó chăm chút với những mơ tưởng vì thú thật cứ mỗi khi nhìn lên bầu trời bao la là lòng mình lại thấy trống rỗng và thơ mộng lắm.
Biết bao nhiêu hình ảnh lộn xộn cứ ồ ạt hiện ra làm mình trở nên đờ đẫn hẳn.
Cho đến khoảng gần 5 rưỡi thì bất giác có tiếng xe đỗ trước cổng.
Mình nghe thấy thì liền nhanh chóng chống tay đứng dậy vì nhận ra chị Chi về tới.
Đi lại chỗ cổng mình loay hoay kéo chốt vì cửa chẳng khóa ống, chị Chi nhìn thấy thì liền cười nhẹ với mình và cho xe vào trong sân.
– Ủa…Duy làm gì mà đứng ngoài đây… Chị Chi đá chân chống và đi lại chỗ mình đang đứng cạnh cổng mà nhướn chân mày hỏi nhỏ.
– Dạ…em đang phụ Dì…tưới cây á chị… Mình cười xả giao với chị.
– À…Dì Linh đâu em… Chị Chi cười mỉm và hỏi mình tiếp.
– Dì đứng tưới mấy cây ở phía sau… Mình chỉ tay về hướng sau nhà mà rằng.
– Ừm… Chị Chi nhìn theo hướng mình chỉ mà ậm ừ vể chăm chú lắm.
Mình lúc này mới ngớ người ra vì cái cây đang tưới tràn mất tiêu nên nhanh chóng mònh chạy lại chuyển vòi sang cây khác.
Chị Chi đứng chỗ cửa cổng một tẹo xong thì lại tiến gần đến chỗ mình đang ngồi chòm hỏm.
– Cây này…là cây Dì vậy em… Chị Chi cười nhìn mình hỏi.
– Em cũng không biết nữa…Dì xin về á chị… Mình gật gù đáp.
– Ừm…em ngủ dậy lâu chưa…nãy chị đi lúc em đang ngủ á… Chị Chi hỏi mình.
– Dạ…em mới ngủ dậy…chị đi làm mệt hông…vào nhà nghỉ đi chị… Mình quan tâm chị.
– Đâu có…nay ngồi không à…hì…à Duy… Chị Chi cười và chợt hạ giọng xuống.
– Dạ… Mình hơi ngạc nhiên đôi chút.
– Dạ…chuyện tối qua…em…chị…ừm…bình thường đi…coi như không có chuyện gì nha em…tại chị… Chị Chi ngồi xuống kế bên mình mà nói nho nhỏ nghe có vẻ gì đó hối tiếc lắm.
– Dạ…em xin lỗi… Mình cúi đầu xuống chẳng dám nhìn chị Chi nữa vì biết chị đang nhắc đến chuyện tối hôm qua.
– Không…chị xin lỗi…chẳng hiểu sao…mà thôi…xóa hết đi…chị đến đây ở làm phiền em nhiều…mà còn… Chị Chi cũng như mình, cũng ra vẻ buồn rầu và mặc cảm lắm.
– Dạ không sao chị…hì…em cũng không nghĩ gì nhiều đâu… Mình từ từ ngước mặt lên nhìn chị mà nói có vẻ ngượng ngạo.
– Ừm…cám ơn em… Chị Chi nhìn mình cười và gật đầu.
– Có gì đâu chị…em cám ơn chị mới đúng… Mình cười lắc nhẹ đầu vì ý mình muốn nói rằng cám ơn chị đã đến đây và làm cho không khí gia đình trở nên vui vẻ và ấm áp hơn.
– Hủm…à…ừm…cái đó…bình thường…chị dù sao cũng là…phụ nữ có con rồi…nên…không sao đâu…em đừng nghĩ ngợi…lỡ rồi thôi…chị không có…không gì đâu em… Chị Chi như hiểu sai ý mình nên nói ra một tràn những câu ngắt quãng đầy khó hiểu.
– À…ý…là…à…dạ… Mình không hiểu lắm tính giải thích lại nhưng lại sợ làm chị mặc cảm nên cứ ậm ừ cho qua.
– Cái đó…cũng không gì to tát đâu…chị coi em như em trai chị…cái đó…không…không sao…em tuổi ăn tuổi học…cứ cố gắng học…đừng nghĩ ngợi nhiều…không tốt… Chị Chi lại nói nhưng vẻ quan tâm và yêu mến mình lắm.
– Dạ… Mình gật đầu với từng câu từng chữ của chị.
Câu chuyện đang chuẩn bị diễn tiến theo chiều hướng cởi mở và vui vẻ đến độ chẳng còn gì là giấu giếm thì bất chợt giọng Dì linh từ phía đằng sau vang lên.
– Ủa…chị Chi mới về hả…hì…em xong rồi nè… Dì Linh vừa nói vừa đi lên sân trước thông qua đường luồng.
– Ừm…vừa vào luôn đó… Chị Chi cười nhẹ trả lời Dì cùng lúc đứng dậy nhanh chóng.
– Dạ…Duy…xong chưa…lâu dạ… Dì Linh gật đầu với chị Chi sau đó quay sang nghía mình vẻ thắc mắc.
– Sắp rồi Dì…mà hàng bên kia có tưới hông… Mình gật đầu với Dì sau đó chỉ tay vào hàng cây 6 chậu bên kia.
– Có…có mấy chậu mà…tưới hết luôn đi cưng… Dì cười xòa và đi lại gần chị Chi hơn.
– Dạ… Mình trề môi gật gù nhận lãnh trách nhiệm.
Sau đó thì Dì Linh kéo tay chị Chi vào trong nhà với lí do nấu nướng và chuẩn bị bữa tối còn mình thì phải cô đơn, buồn bã ngồi ngoài sân tiếp tục tưới cây cho đến khi ánh mặt trời núp bóng hẳn.
Tầm cũng hơn 6 rưỡi thì các chậu kiểng do mình phụ trách mới ngập nước hoàn toàn đủ và đầy.
Mệt nhoài, mình đi lại khóa ống nước chính rồi lửng thửng bước vào trong nhà.
Nhanh chóng bước lên cầu thang mà chẳng buồn để ý dưới bếp đang có những ai.
Lúc mình đi ngang qua WC tầng hai thì thấy cửa phòng đang mở hờ mà đoán chắc là không có người bên trong vì lúc đó mình chẳng nghe thấy tiếng động nào và mình cũng nghĩ chẳng có ai sử dụng mà lại không đóng cửa cả.
Tiếng lại gần, mình định đẩy mạnh vào để rửa ráy chân tay thì mới kịp nhớ ra sáng giờ chưa tắm rửa gì nên thôi, chịu khó chạy lên phòng lấy đồ xuống tắm luôn chứ rửa chân xong mà còn đi tắm thì phí nước quá.
Nghĩ thế nên mình chạy hồ hởi lên tầng trên, tiến vào phòng chỉ trong tích tắc lấy ra một cái quần đùi, một sịp và cả một chiếc áo ba lỗ mỏng manh nho nhỏ.
Bẻ tay rôm rốp để vài khớp xương thư giản, mình bay thẳng xuống tầng hai và đẩy mạnh cửa nhà vệ sinh khi nó vẫn chỉ mở he hé như lúc nãy.
Và rồi khi ánh mắt mình vừa lia vào thì ôi thôi.
Hình ảnh một người phụ nữ đang quấn mình trong miếng khăn tắm màu trắng ngó nghiêng soi gương lập tức đập thẳng vào mắt mình.
Mình như chết trân tại chỗ mà chỉ biết ú ớ khi chợt nhận ra rằng người đó là…là chị Chi.