Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 77
Trước khi đi ngủ mình cài đồng hồ đúng 2 giờ 30 phút sáng với mục đích sớm hơn mốc hẹn với cô Trang nửa tiếng để có thể tươm tất hầu hết tất cả mọi việc cần thiết trước giờ vàng.
Điện thì đã được tắt ngay từ lúc mình mới vừa đặt lưng nằm xuống nên căn phòng lúc này chìm hẳn vào một thứ bóng tối quạnh hiu và không tiếng động.
Xa xa đâu đó lưa thưa có những vệt trắng lờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào in dấu khắc khỉu trên nền sàn trông khá vui mắt nên mô hình chung khiến cho không gian thêm phần êm ả và dịu mát.
Nhưng thân xác nằm kia, là mình nào có ngủ được một giấc yên lành như đã định.
Phần vì tâm trí cứ bồn chồn với cuộc gặp chỉ còn cách vài tiếng nữa, phần vì lo sợ một trục trặc nào đó sẽ không thể dậy đúng giờ mong muốn nên từ gần 1 giờ mấy là mình đã bừng tỉnh mở mắt trao tráo rồi thì trằn trọc suy tính lo toan xoay vần với “cơm, áo, gạo, tiền” tào lao đến mức chúng khiến mình cứ rục rịch nửa muốn dậy nửa muốn nằm mãi không thôi.
Vẫn định bụng là phải ngủ thật nhiều, thật sâu giữ sức khỏe và tinh thần minh mẫn trước khi gặp mặt chứ cứ cái kiểu mặt mũi đờ đẫn, tinh thần sa sút thì mình sẽ trông yếu đuối và mất hình tượng phải biết.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng mình mấy khi làm chủ được suy tư của bạn thân.
Cứ trăn qua trở lại trong cái không gian đen ngòm ấy mà đầu óc thì cứ linh la linh tinh chẳng đâu vào đâu.
Dần dà các tràn thở dài thườn thượt liên tiếp xuất hiện và ngày một dày đặc hơn.
Hướng ánh mắt nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi, mình lúc đầu vẫn chẳng hiểu sao lại lo đến vậy nhưng có vẻ như chủ yếu là mình bồn chồn, mình hồi hộp về mọi thứ.
Không biết cô Trang giờ này đã dậy chưa?
Liệu chừng cô có đến đúng 3 giờ như đã hẹn không?
Rồi thì lúc trước mình có nghe cô nói là sợ ra ngoài ban đêm nay lại phải qua nhà mình vào canh này thì không biết có xảy ra chuyện gì không nữa?
Cứ mãi lo sợ, suy nghĩ tiến lùi rốt cuộc lại càng khiến ình trở nên dằn vặt hơn.
Với tay lấy chiếc điện thoại mình ấn nhẹ và thoáng nhìn màn hình thì đã gần 2 giờ kém.
Thiết nghĩ nên gọi cho cô Trang ngay vì lúc này thời gian thực tế chỉ còn cách cuộc hẹn hơn một tiếng đồ hồ cộng với ý nghĩ về cuộc điện thoại nhắc nhở từ tối qua của cô ấy lại càng khiến mình thêm vững tâm.
Cầm điện thoại trên tay mình lọ mọ tìm số và rồi cuối cùng, mình ấn call.
Tiếng tút kéo dài một lúc khá lâu thì đầu dây bên kia mới trả lời.
Mình: A lô…Trang ạ…dậy chưa cô…
Cô Trang: Dậy lâu rồi…đang nấu ít đồ ăn…Duy dậy rồi hả…3 giờ cô có mặt bên đó…
Mình: Ừm…Duy biết…Duy cũng mới dậy…
Cô Trang: Lát cô qua liền giờ đó…
Mình: Hay là…hay là cô ở nhà đi…để Duy kêu xe cũng được…biết nhà cô mà…
Cô Trang: Thôi…giờ này gọi xe cực lắm…chưa chắc nó tới đúng giờ…rồi người nhà Duy hỏi nữa…để cô qua cho nhanh…
Mình: Nhưng giờ này…qua sợ hông…sớm quá…
Cô Trang: Hông sao…trước cô đi tầm này cũng nhiều…chẳng có gì đâu…
Mình: Ừ thì…tại lo lắng thấy lúc trước cô nói khuya ra đường dễ gặp chuyện…
Cô Trang: Hông sao với lại nhà cũng gần…trước không đi xe vì sợ rắc rối ấy…
Mình: À ừm…để Duy ra trước ngõ sớm xíu ngồi đợi…
Cô Trang: Thôi…khi nào Trang qua Trang gọi…chứ ngồi giờ này lạnh lắm…sương xuống nữa…
Mình: Ừm…
Cô Trang: Vậy nha…
Mình: Ừm…
Thở phào nhẹ nhõm vì hình như mọi việc vẫn đang tiến triển vô cùng thuận lợi theo đúng chiều hướng mà mình và cô Trang đã định sẵn.
Đúng thật là lo sợ của mình từ khi đặt lưng nằm xuống đây cho đến tận bây giờ chỉ toàn là những thứ thừa thải.
Cần gì phải buồn, phải suy tư trong khi chỉ việc nhấc điện thoại lên và gọi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, mọi khuất mắt sẽ được phơi bày.
Lắm lúc hướng giải quyết những vấn đề tưởng chừng là khó trước nhất thật vô cùng đơn giản mà bản thân ta là người trong cuộc thì lại không hay để mắt tới.
Lắc đầu ngán ngẩm tự cười bản thân, mình chống tay đứng dậy vươn vai rôm rốp giữa màn đêm u tối mà cứ như thể là trời đã sáng tinh mơ rồi vậy.
Tiến lại bật điện mình thoáng nhìn đồng hồ thì đã 2 giờ hơn, tính ra thì giờ này mà dậy chuẩn bị là vừa khít luôn chứ chẳng còn gọi là sớm gì nữa rồi.
Nghĩ vậy, mình đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thật thơm tho sau đó thì ra ngoài và lôi từ phía sau bàn học ra một cái ba lô nhỏ màu áo lính mà mình vẫn thường dùng để đi chơi xa hay dã ngoại quanh thành phố với bạn bè thưở cấp 2.
Thời đó thì thấy cái ba lô này thuộc dạng hơi bự so với tướng mình nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy nó bé hẳn.
Cuộc sống mà, ai cũng phải lớn lên nhưng đồ vật thì mãi mãi như vậy, mãi mãi còn đó và khắc ghi nhiều kỉ niệm.
Mường tượng vớ vẩn đôi chút khiến cho lòng mình thoáng buồn, đi chậm chững lại tủ đồ mình chọn ra hai bộ trông có vẻ chững chạc nhất với ý định một bộ chuẩn bị mặc đi sau khi tắm xong luôn và một bộ phòng hờ bỏ vào ba lô cùng với ít đồ dùng cá nhân mà không quên mang theo cái ví “thật chắc” sau đó mình đủng đỉnh đi xuống tầng hai.
Bước khỏi nấc thang cuối cùng xuống tầng dưới, mình hướng ánh mắt rụt rè nhìn về hướng cửa phòng Dì Linh.
Vẫn im ắng và tối thui như lúc mình lên phòng đi ngủ sau khi nói chuyện với chị Chi về chuyện “chuyến thăm quan” sáng sớm nay.
Chắc có lẽ giờ này Dì Linh vẫn còn đang say giấc cùng với “cục tức” ức nghẹn do bị mình chọc giận.
Mình mặc dù thấy có lỗi lắm nhưng mà nếu xét cho cùng thì lúc đó mình cũng không ngờ là Dì có thể giận đến thế vì câu nói của mình hoàn toàn chỉ dựa trên những gì mình đọc được chứ có cảm tính đâu, tuy có chút không giữ ý và hơi quyết liệt chút đỉnh nhưng phần nhiều mình chỉ muốn tốt cho Dì và mong Dì hiểu thôi.
Tiến vào phòng vệ sinh mình tắm rửa sạch sẽ và chải chuốt lần cuối thật kĩ càng sau đó thì thay một bộ đồ trong ba lô rồi bước ra và đi xuống cầu thang.
Mình đột ngột phải đi chập chững từng bước xuống mỗi nấc thang tầng trệt vì cơ bản chẳng hiểu sao lúc trước khi đi lên mình vẫn còn để đèn mà bây giờ lại tối om tối mù thế này nữa.
Việc đầu tiên mình làm khi đặt được chân xuống sàn tầng trệt là cố gắng đi về hướng bảng công tắc điện để làm gì thì các bạn cũng đã hiểu.
Dò dẫm trong đêm một lúc thì cuối cùng mình cũng tới được chỗ bờ tường thì bất chợt mình cảm nhận được một sự thể sống đang nhẹ nhàng chuyển động trong màn đêm dày đặc và u uất kia.
Đưa tay ấn vào công tắc với một nỗi sợ kinh hoàng đến mức rợn cả sống lưng, mình gắng căng mắt ra nhìn chằm chằm vào cái cục đen thùi lùi đang ngồi thù lù trên ghế sô- pha.
Qua hai pha chớp nháy thì cuối cùng bóng đèn điện dài cũng dần sáng lên và soi rõ mọi thứ.
Cố gắng mở thật to đôi mắt đang nhíu dần lại vì thứ ánh sáng quá bất chợt của bóng đèn trên cao kia, mình tập trung nhìn thật rõ về hướng con quái thú đang ngồi trên ghế sô pha thì phát hiện mọi thứ không như mình nghĩ.
Cái giống ấy là một con gấu, một con gấu bông có cái lưng nâu nâu được ôm bởi một người còn to hơn cả nó đến nhiều lần.
Con người đó là một phụ nữ, một phụ nữ mặc váy hoa với mái tóc búi cao đang dựa lưng vào thành ghế, là Dì Linh, Dì Linh ngồi xếp bằng trên ghế hai tay ôm lưng con gấu mà nhìn đờ đẫn về hướng chiếc bàn kính nhỏ trông có vẻ gì đó khá là Đao.
Mặc dù đã xác được thành phần đó là Dì Linh nhưng trong mình vẫn có một chút gì đó không yên.
Đi chầm chậm lại gần chiếc bàn gương chỗ đối diện với ánh nhìn của Dì, mình từ từ ngồi xuống nói nhỏ nhẹ với giọng run rẩy.
– Dì…Dì…ngồi đây chi…làm con hết hồn…sao hông ngủ… Mình nhìn Dì với cặp mắt dè chừng.
– Ờ…hông muốn ngủ…dọa ma được hông… Dì Linh vẫn chẳng xê dịch gì mà the thé nói.
– Dì lên ngủ đi…ngồi đây chi…lạnh lắm…nhìn ghê ghê như bị…tự kỉ á… Mình nhăn nhó nói với Dì.
– Ngủ rồi…tự kỉ cái con khỉ…ngồi đó đi để làm đồ ăn cho ăn rồi hẳn đi… Dì Linh bỏ con gấu sang một bên rồi hướng ánh mắt đầy mệt mỏi nhìn về phía bếp.
– Chi đâu…lát con đi ăn chung với…với đám bạn luôn…ăn với đám bạn luôn… Mình xua tay nói vẻ hơi hốt hoảng.
– Vậy ăn mì hông…nấu cho… Lúc này Dì Linh mới bắt đầu hích cặp mắt chán chường về phía mình.
– À không…không ăn…Dì đi ngủ đi…ngồi đây chi hông biết… Mình lắc đầu nói với giọng quan tâm.
– Hông ăn thì cũng…đợi tui… Dì Linh chau mài đôi chút rồi nhanh chóng đứng lên nguẩy đít đi vào trong bếp vì tướng Dì khá lả lướt nên khiến cho cái váy bay phấp phới trông rất mềm mại và vui mắt.
– À dạ… Mình hơi ngạc nhiên vì chưa biết ý định của Dì nhưng chỉ thoáng sau thì im hẳn.
Dì Linh đi thẳng vào bếp tiến đến tủ lạnh lấy một lốc sữa yomost dâu và 4 bịch sữa tươi sau đó bước ra lại phòng khách bước gần đến chỗ mình ngồi cầm balo lên rồi bỏ vào ra vẻ rất tự nhiên.
– Dì lấy từ tủ lạnh ra mà bỏ luôn vào thì nó thấm nước ướt hết đồ của con…khỏi cũng được Dì… Mình thấp thổm đứng lên tính cản Dì lại.
– Tối qua bỏ ra ngoài rồi…lấy trên chứ đâu phải trong…tủ lạnh… Dì vừa nói vừa lườm mình trông ghê người.
– À rồi…mà con đi đường mua cũng được Dì… Mình ngồi bình thường trở lại nhìn Dì Linh hí hoáy tống đống thức uống vào cái ba lô xanh bé tí tẹo.
– Có mua mới nói nha… Dì Linh lại ngước mặt lên lườm mình.
– À thì… Mình lúng túng gãi đầu vì cái tật của mình là ngại vào mấy tiệm tạp hóa mua đồ ăn, tức uống lắm mà nhất là mấy món kiểu như sữa vì trông nó cứ ái ái thế nào ấy.
– Biết không mua mới bỏ… Dì lại cúi đầu đè cái ba lô của mình ra mà hì hạch nhét vào tiếp tục.
– Cám ơn Dì…mà con tưởng Dì giận con lắm mà… Mình thỏ thẻ dò ý Dì.
– Tui không có ở không… Dì vẫn cứ miệt mài với nghệ thuật nhét lấy nhét để chứ chẳng buồn nhìn mình.
– À xong…con đi nha…không bạn con chờ nữa…đêm hôm tội nó… Mình đưa tay cầm giỏ sách từ Dì sau khi cái xoẹt ba tuya cuối cùng đã được Dì kéo lại.
– Ừa… Dì gật đầu thoáng nhìn mình rồi lại quay đi ra vẻ chẳng quan tâm là mấy.
– Dì ngủ đi…con tự khóa cổng được…gài giờ này chẳng thằng trộm nào biết đâu…Dì ra đó lạnh lắm… Mình cười vừa đi vừa nói tiến dần về hướng cửa chính.
– Ừa… Dì lại cái điệu như cũ.
– Dì đi ngủ đi…giữ sức khỏe…con xin lỗi Dì chuyện hồi tối…con lỡ lời… Tới cửa mình liền quay lại nói với Dì.
– Ừa… Dì vẫn cứ thế, cứ cái kiểu không thèm đếm xỉa í.
– Ừa là hiểu…là bỏ qua…là hông hiểu…hay là để sau tính… Mình nói vẻ hơi dằn vặt khi thấy Dì Linh từ từ bước lại gần cửa chính mà cụ thể là chỗ mình đứng.
– Là hiểu… Dì lườm mình với một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
– Dạ…thế con đi nha Dì…con sẽ lại về…vào một ngày nào đó…ngày không xa… Mình cúi đầu chào Dì cộng một sự troll nhẹ.
– Thôi khỏi…đi luôn cũng được… Dì cười mỉa có chút rạng rỡ dùng cả hai tay xua xua như đuổi mình.
– Dì…kì quá… Mình lườm lại Dì.
– Ai biểu… Dì lè cái lưỡi bé nhỏ ra trêu mình mà mém chút xíu nữa là cười thành tiếng nếu không vội giả lảng nhìn đi nơi khác.
– Con đi á…à…muốn mua quà gì hông… Mình quay lưng đi nhưng chỉ thoáng sau thì như chợt nhớ ra.
– Có cũng được…không cũng được… Dì tròn mắt ngây ngơ kiểu có thì tốt còn không thì liệu hồn í.
– Hiểu…con đi á…Dì đóng cửa rồi lên ngủ đi… Mình nhìn Dì vẻ trìu mến.
– Ừa… Dì gật đầu và lại lườm.
– Mà Dì thức là để đợi con hả… Mình dè bĩu nhìn Dì.
– Ngu gì…đâu rảnh…mới xuống mà… Dì lắc đầu vẻ vô cùng tự nhiên.
– Là sao…mới xuống…xuống hồi nào chớ… Mình tròn mắt.
– Thì nghe thấy tiếng mấy người tắm…biết đi…xuống đóng cửa…không trộm vô nhà… Dì nói một tràn làm mình ngẩn ngơ.
– Vậy á…tưởng thức từ tối qua tới giờ… Mình há hốc mồm như kiểu bị hố ấy.
– Đâu ngu… Dì lắc đầu làm ra cái điệu ” mơ hả mậy”.
– Rồi biết luôn…thức tối qua mà nói mới xuống nè…con hiểu mà… Mình chẳng thèm đếm xỉa đến lời giải thích của Dì mà cứ đinh ninh như những gì đã nghĩ ra từ đầu.
– Ê…mà đi đi…nói hông phải nha…pai… Dì lấy tay xua tới làm mình lùi xa một bước rồi vội khép cánh cửa lại rất nhanh.
Hai cánh cửa va chạm vào nhau đánh “ầm” một tiếng khá to.
– Hông phải thôi… Mình nói vọng vào khi cánh cửa đã bật hai nấc chìa khóa.
Mình cười và lườm nhẹ vào hư không một cái rồi lửng thửng “cầm ba lô lên và đi”…ra hướng cổng.
Trời đêm gần về sáng vẫn còn tối và lạnh kinh khủng nên thêm phần khiến cho cảnh vật trở nên im ắng và buồn bã đến rợn xương sống.
Lúc đó thật sự mình có đôi chút sợ hãi nhưng tâm trạng thì chẳng hiểu sao lại chợt thấy vui vui.
Vui vì Dì Linh cuối cùng cũng chẳng thể giận mình lâu hơn được nữa.
Vui bởi sắp được trải qua những giờ phút ái ân mặn nồng với cô Trang mà hẳn chính chuyện này làm cho tâm trí mình trở nên rạo tực ít nhiều.
Mình đi chậm rãi ra phía ngoài và nhanh chóng quay lưng lại cài cửa cổng y như là nó đang bị khóa và chưa từng được mở ra vậy.
Con đường trong ngõ mọi ngày đã vắng bóng người nay lại càng lạnh lẽo hơn khi chỉ có một người là mình.
Mình thênh thang bước tới vô cùng chậm rãi chậm rãi hướng ra ngõ.
Những nếp nhà quen thuộc lấp ló bên trong là những ánh đèn mờ nhạt nguội tanh vắng vẻ dần trôi về phía sau theo từng bước chân hờ hững của mình.
Tới chỗ bậc thềm ngay bên cạnh tấm bảng quảng cáo be bé, mình ngoáy đầu nhìn sang thì chợt nhớ ngay ra mình đang đi qua phía dưới mái hiên của cửa tiệm cô bán tạp hóa.Chỗ mà Dì Linh đã ngồi co rú vì lạnh chờ mình trong cái đêm mưa tầm mưa tã hôm ấy.
Nhớ lại mới thấy tức cười làm sao vì lúc đầu khi thấy bóng dáng con nữ tì nào đó đang ngồi co ro dưới mái hiên mình cứ tưởng là “ma” mới kinh chứ.
À mà nói thế cũng đâu có điêu bởi cái con “ma” ấy đã bem mình bầm dập đến mức góp phần đưa mình vào bệnh viện nhanh chóng hơn luôn.
Nghĩ lại bực, mà sao lúc đó mẻ đánh đấm mình không nể nang cháu chắt thân thiết gì hết cả thế nhỉ.
Vẩn vơ đôi chút, mình lại bắt đầu đi tiếp.
Chẳng mấy chốc mình đã đứng ở đầu ngỏ, ngáp ngắn ngáp dài mình lặng nhìn về cả hai hướng, chẳng có một bóng người hay ma nào.
Đáng nhẽ ra nên hẹn lùi về 5 hay 6 giờ gì đó vì dù sao mình cũng có đi chung với lớp đâu, tự nhiên ngon trớn sao lại hẹn gặp cô Trang cùng giờ với thời điểm xuất phát của chúng nó làm gì không biết, vừa mệt vừa buồn ngủ lại vừa đuối sức thế này chứ.
Càng ngẫm lại càng thấy cái ngu nên mình chẳng buồn tiếc rẽ nữa mà ngồi bệt xuống đất tưởng tượng lại thật nhiều hình ảnh về cô Trang, về mối quan hệ “chung chạ” của cả hai suốt thời gian qua.
Cho đến chừng hơn 15 phút sau khi mà những suy tư trần trụi vẫn đang bay nhảy thì bất chợt từ xa xa mình dần nghe thấy tiếng bô xe êm ru của một chiếc tay ga đắt tiền nào đó, nó đang trờ nhẹ tới với ánh đèn trước chiếu rọi hẳn một góc đường.
Và rồi chiếc xe ấy bỗng kít ngay trước ngõ nhưng là phía bên kia đường đối diện chỗ mình ngồi.
Thấy vậy mình liền đứng dậy mở căng mắt nhìn sang thì xác định ngay đó là cô Trang, là cô Trang của mình.
Ngay lập tức mình vẫy tay ra hiệu cho cô rồ xe sang ngay trước chỗ mình đứng vì dù sao cô cũng phải quay xe lại thì mới về nhà được mà lị.
Lúc này mình mới để ý thấy cô Trang mặc một chiếc áo thun trắng bên trong cùng với áo khoác gió da màu đen bên ngoài cộng với chiếc quần jean màu sậm trông khá trẻ trung mà nhất là “căng đét”.
– Ủa Duy…sao hông để cô gọi rồi hẳn ra…ngồi đây lâu chưa… Cô Trang nói với mình khi đã sang lề đường bên này mà giọng run run có lẽ là vì lạnh.
– À…cũng mới ra hà cô… Mình cầm ba lô mang lên vai rồi trả lời.
– Ừm…nay trời lạnh quá…ngồi đây lạnh lắm nhỉ… Cô Trang cười mỉm chi.
– À…dạ…không sao…ngồi tới sáng cũng được… Mình cười rồi giang hai tay đưa lên trời như kiểu đang đón nắng í.
– Trời…lì kinh…lạnh chắc cú…đưa ba lô đây…lên nhanh đi…không lạnh… Cô Trang cười thành tiếng rồi nhìn mình nói nhỏ.
– Để Duy đeo được rồi… Mình lắc nhẹ đầu.
Mình từ tốn vịn một bên yên xe lấy đà leo lên và sau khi đã ngồi chững chạc thì liền nhướn người áp chặt ngực vào lưng cô rồi ra vẻ suýt xoa vì lạnh để thừa cơ hội đưa cả hai tay luồn ngay ra phía trước ôm ngang eo cô cứng ngắt.
Cô khẽ rùng mình đôi chút nhưng không phản ứng gì mạnh cả khiến mình thêm phần liều lĩnh trong suy nghĩ hơn rất nhiều.
– À…mà bớt đau chưa mà bắt cô chở đó… Cô Trang bất giác hơi nghiêng đầu sang bên thầm thì.
– Còn đau lắm…ngồi vậy cũng hơi đau nữa… Mình nhõng nhẽo nghe nhớt vãi hà.
– Vậy hả…vậy nhớ bám chặt chứ té xuống đường là xong luôn đó…hì… Cô Trang cười khì nghe rất đằm thắm.
– Dạ…Duy ôm vầy được chưa… Mình như được đà càng có lí do để ôm chặt cô hơn.
– Ok…đi đó… Cô gật đầu rồi bắt đầu lên ga cho xe chạy.
Nếu mà so sánh khả năng cầm lái của cô Trang với Dì Linh thì thú thật là hơi khập khiễng vì cô Trang chạy xe không chắc tay cho lắm, đi xe cũng có phần nhẹ nhàng và từ tốn giống đa số phụ nữ chững chạc khác.
Bằng chứng là xe chỉ chạy chầm chậm và lướt nhẹ trên mặt đường với tốc độ đa số dao động từ 20 đến 35km/h mặc dù được cực vắng vẻ.
Mình thì không nghĩ cô vì sợ lạnh nên chạy chậm đâu mà vì tính tình cô nó thế, thích sự chắc chắn và chậm rãi từ mọi việc.
Sau một hồi chạy đều đều thì xe cuối cùng cũng chậm dần lại ở gần ngõ nhà cô.
Cái ngõ nhỏ ôm ấp xiết bao hoài niệm của mình.
Chuyện của mình và My cũng phần nào gắn liền với cái đầu ngõ thân quen này vì với mỗi trưa tan học đưa nhỏ về là mình rất hay nhận được một nụ hôn thắm thiết từ đôi bờ môi căng mọng ấy.
À mà thôi, thiết nghĩ mình cũng đã quá nhiều lần đề cập đến mức tận dụng hẳn vài chapter để nói về vấn đề liên quan rồi nên nay mình không muốn nhắc nhiều về nhỏ cũng như cái ngõ này nữa.
Cứ để thứ tình cảm mông lung của tuổi dại khờ ấy bay đi cùng với bóng hình người con gái mình đã yêu thương từ thưở nào.
Vì hơn ai hết mình hiểu được, “chôn thật sâu cũng sẽ chỉ là một hình thức ngụy biện cho sự tiếc nuối”.
Xe băng qua vài căn nhà và rồi cuối cùng cũng đỗ hẳn lại trước cổng nhà My.
Cô Trang gạt chân chống bước xuống đi lại cổng và móc chìa khóa từ túi quần ra mở, mình thấy vậy liền nhảy xuống mặc dù là hơi chậm chạp xíu nhưng vẫn cố đi lại gần cô để phụ giúp.
Mình đẩy cổng ra và bước vào trước nhườn đường cho cô đẩy xe vào vì chân mình vẫn còn nhức lắm, chưa phụ cô mấy việc to lớn như vậy được.
Cô cười tươi nhìn mình rồi đẩy xe đi vào trong sân.
Lúc này mình cảm giác tuy còn có chút gì đó mắc cỡ nhưng thật sự mà nói những cử chỉ trên nét mặt cô Trang như muốn xóa nhòa mọi khoảng cách về tuổi tác của cả hai.
Lòng mình bất chợt có một sự xao xuyến không hề nhẹ.
Chợt mình thấy cô Trang đi đến cửa chính và khẽ kéo nhẹ ra theo kiểu nó chỉ được khép hờ vào chứ chẳng khóa khiếc gì cả.
– Ủa…hông khóa cửa mà…dám đi ra ngoài luôn hả… Mình ngạc nhiên nhìn cô.
– Gần sáng rồi…khép đi xíu rồi về…chứ khóa chi…mở lại mệt… Cô nhìn mình với nét mặt ngại ngùng kiểu có lỗi nhưng lai khá chững chạc.
– Lỡ trộm vô thì sao cô… Mình nhắn trán vì tính mình không thích sự cẩu thả như thế.
– Nhà có gì đâu ăn trộm trời…Duy vào nhà đi… Cô Trang hài hước nói với mình.
Mình thở dài ngán ngẫm rồi cùng cô phụ đẩy xe vào nhà.
Giúp cô đẩy cái của nợ to đùng ấy xong thì mình quay người lại tiến đến đóng cửa chính thật cẩn thận nhưng chỉ khi vừa gạt chân chống lên miếng vải nhỏ là ngay lập tức cô Trang liền hối hả đi xuống nhà dưới trước ánh mắt ngạc nhiên của mình.
Thoáng nghĩ có lẽ cô có việc gấp gì đó hay là buồn đi vệ sinh cũng nên, mình đành đi lại ghế ngồi uống nước đợi cũng tầm trên 5 phút cũng chưa thấy cô lên.
Hơi tò mò đôi chút mình lấp ló đi xuống bếp nhìn quanh quẩn thử coi cô đang làm gì thì bất giác thấy cô đang đứng canh cái son gì đó ở ngay cạnh bếp ga.
Cứ nghĩ là bận làm gì đó to tát lắm ai dè…đúng là phụ nữ.
Mình đi lại và ngồi trên cái bàn nhỏ dưới bếp và khẽ hỏi.
– Gì dạ cô… Mình chống tay lên một bên má phụng phịu hỏi.
– Ủa…hì…bò kho…sao không ngồi trên kia…xuống đây chi… Cô Trang giật nảy mình quay lại nhìn.
– Hì…à mà nay được nghỉ hả cô… Mình lại hỏi.
– Ừm…được nghỉ ngày nay với mai…Duy uống gì hông…lấy cho… Cô Trang gật nhẹ đầu nhìn mình cười.
– Thôi sáng sớm…lạnh bụng Mình lắc đầu nguầy nguậy.
– Ừa…uống thì trong tủ lạnh á Duy…mà nay lớp Duy đi đâu… Cô Trang nhìn cái nồi rồi bước lại kéo ghế ra ngồi đối mặt với mình.
– Bò cạp vàng hay bạc gì đó…chẳng biết nữa… Mình thành thật.
– Vàng chứ…ừm…chỗ đó là khu du lịch sinh thái…cũng gần mà sao đi sớm thế… Cô Trang hơi tròn mắt ngạc nhiên.
– Thì lớp bàn nhau đi đến đó ghé qua nhà của một nhỏ trong lớp có nhiều trái cây lắm…chơi cho đã rồi mới qua đó…cũng chẳng biết nữa vì Duy có đi đâu…qua đây với Trang mà… Mình nói nguyên tràn sau đó làm mặt ngây ngơ trả lời cô.
– Ừm…tay chân vậy thì đi sao được… Cô Trang nhận xét rồi khẽ nháy mắt với mình.
– Đó…qua đây là đúng rồi…chứ ở nhà tù với buồn lắm… Mình ủng hộ quan điểm của cô.
– Hì…qua đây mà đúng gì…qua đây quậy chứ đúng gì…mà thứ hai đi học hả… Cô Trang thay đổi 180 độ sang xỉa mình nhè nhẹ.
– Dạ…thứ hai đi học… Mình gật đầu thở dài.
– Chuẩn bị đồ dùng hết chưa… Cô rang lại hỏi.
– Rồi Trang…mà bữa hỏi rồi mà…hỏi miết… Mình nhắn nhó vẻ hơi khó chịu vì câu hỏi này mình trả lời cũng 3 lần rồi.
– Thì quan tâm…à mà Duy…ngồi đây nha…Trang nhờ cái… Cô bỗng đứng lên đi lại nhìn vào cái nồi đó rồi quay đầu lại nhìn mình nói.
– Ờ…nói đi cô… Mình tròn mắt trả lời vì chưa biết cô tính nhờ gì nữa.
– Đợi cái nồi này sôi lên…thì đổ hết tô nước này vô luôn…sau đó đợi 3 phút rồi tắt lửa… Cô Trang nói xong thì múc gần đầy một tô nước chỉ ình sau đó để nó lên kệ thành bếp.
– Nó mà sôi thì đổ hết vô đúng hông…để Duy…à rồi…sôi lần nữa thì tắt chứ gì…mà xong thì làm gì nữa… Mình lém lỉnh hỏi đầy ngụ ý.
– Đúng rồi…để Trang lên nhắn tin cho bạn cái…xong hả…xong thì làm gì làm… Cô Trang cười mỉm chi với ánh mắt khá hài hước nói.
– Ừm…cô đi đi…Duy canh cho… Mình trả lời cô coi như thỏa thuận đã xong.
Cô Trang cười khẽ với mình một cái sau đó thì đi về hướng cầu thang và bước hẳn lên, có lẽ là lên phòng.
Chẳng hiểu sao càng lúc mình càng thấy cô Trang có chút gì đó bí ẩn, chút gì đó lạ lạ, chút gì đó cần được “khám phá” nhiều hơn mới chết chứ.
Mình vô tư ngồi đợi cứ tưởng là sẽ lâu lắm nước mới sôi ai dè chỉ một thoáng sau là đã cạn nước khô queo.Hối hả mình liền lập tức đi lại cầm tô nước và xối thẳng vào cho cái nồi im ỉm rồi 3 phút sau liền tắt lửa.
Xong việc thì mình lại phải ngồi đợi, đợi cô Trang xuống mặc dù lúc nãy trước khi cô đi hình như mình chẳng nghe cô nói câu nào là sẽ lại xuống đây lần nữa.
Ngồi chờ chừng 5 phút thì mình bắt đầu có triệu chứng ngáp như bị say ke ấy.
Mà vẫn chưa hiểu sao mãi mà vẫn chưa thấy cô xuống nữa trong khi mình thì cực kì buồn ngủ rồi.
Đánh bạo mình đi từ từ lên cầu thang với những bước vô cùng rụt rè cho đến khi đặt chân lên tầng phòng hai và đập ngay vào mắt mình là một căn phòng đang mở hé cửa, căn phòng mà lúc trước mình ngủ mơ vớ vẩn ấy.
Đứng gần như trước cửa qua khe hở mình thấy cô Trang đang đứng quay lưng về hướng mình đứng cầm cuốn sổ gì đó nói chuyện điện thoại mà nghĩ cũng quái thật, giờ đó thì nói chuyện điện thoại với ai được nhỉ.
Mình cứ đứng lặng nhìn cho đến khi bất giác thấy cô quay người lại một tay vẫn cầm điện thoại nhưng tay kia thì đã thả cuốn sổ xuống bàn trang điểm để từ từ cởi nút khóa quần jean ra mà có lẽ cô quay lại là để thấy đường cởi vì bóng điện dài được lắp ngay trên cửa.
Ngay tức khắc mắt mình lại được dịp thám hiểm khi hình ảnh vừa lộ ra trước mắt mình là một mảnh của chiếc quần chip trắng viền ren khá khiêu khích, nó tọa lạc ngay chính giữa phía trước phần bụng dưới của cô.
Mình cứng đờ người và như chết lặng ngắm nhìn không thốt lên được lời nào.
Nhưng thiên nhiên lúc nào cũng chỉ ban phát cho con người những thứ co chừng mực vì chỉ một thoáng sau là Cô Trang đã tròn mắt nhận thấy sự có mặt của mình.
– À…rồi…tao biết mà…khi nào mày về tao ra sân bay đón…giờ cho tao ngủ cái…bên Việt Nam đang 3, 4 giờ sáng rồi bà…ừ rồi…mày với gia đình cũng giữ sức khỏe nha…pye mày… Cô Trang vừan ói vừa nhìn trân trân vào mình như kiểu tượng sáp ấy.
Cô Trang nói xong thì liền tắt điện thoại nhanh chóng bụm phần bụng đang hé ra của chiếc quần jean lại và ngồi thụp xuống nệm nhìn mình cười mỉm chi.
– Chín chưa…mà…mà lên đó… Cô Trang hơi đỏ mặt ấp úng nói nho nhỏ.
– À…Duy đổ nước vào rồi…tắt luôn rồi… Mình gãi đầu trả lời sau giây phút hơi ngu ngơ của cả hai.
– Ừm…vậy được rồi…mà…mà đứng đó chi…vô đây đi… Cô Trang gật đầu rồi mím môi nói.