Dì Tôi Là Một Teen Girl

Chương 69


Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 69


Sáng hôm sau lại là một ngày bình yên như bao ngày.
Trong căn phòng sực nức mùi yêu thương, nơi mà những tia nắng vẫn đang len lói qua từng khe hở bé tẹo của tấm rèm cửa sổ để nhẹ nhàng rải đều từng vệt căng óng ánh trên sàn phòng ngủ và lên cả tấm nệm màu xanh lam dịu mắt hiện có hai con người đang nằm an giấc.
Một nữ tì thì úp mặt xuống nệm chân co chân duỗi trong bộ cánh hở hang đủ thứ.
Còn thành phần đực rựa thì chui rúc trong tấm chăn dày mà thở hồng hộc mông lung bởi một giấc mơ ban sáng ngẫu hứng nhưng thoáng chút nhăn nhó vì mệt mỏi bởi những gì anh chàng đã trải qua đêm hôm trước.
Cả không gian như ngừng chuyển động trong một buổi sáng yên ắng để góp phần tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng cho đôi nam nữ ngủ say quên cả trời đất mặc dù ánh sáng chói chang từ mẹ nguồn thiên nhiên đã gần lên tới đỉnh điểm.
…Ting Tong…Tinh Tong…
Tiếng chuông gọi cửa như được dịp hối hả tràn ngập đều khắp mọi nơi trong căn nhà.
Nó vang đến cả những giác quan đang hãy còn say ngủ của cả hai con người ấy.
Rồi như lẽ thường tất yếu chỉ trong giây lát mọi thứ lại bắt đầu chìm vào yên lặng đề cùng chờ đợi những cử chỉ, hành động đến từ hai cơ thể sống trong căn phòng ấy.
Và rồi một phút, hai phút chẳng có một sự thay đổi nào xảy ra.
Lại bắt đầu chờ đợi.
Ba phút rồi bốn phút sau vẫn thế.
Nhưng đến phút thứ năm khi mà sự chờ đợi tưởng chừng như vô phương hồi đáp thì đột nhiên.
…Thịch…thịch…bịch…
Giữa căn phòng ấy chợt bùng lên những âm thanh lạ lẫm của một thứ vải vóc chất liệu xốp ma sát va chạm hối hả với sự căng cứng của một xác thịt.
Rồi một giọng nói bất chợt vang lên.
– Dì…xuống mở cửa đi…Dì…ưm… Đó chính là giọng nói ngái ngủ của một nam thanh niên trẻ với tiếng rên the thé.
– Ứm…hông mà…bỏ chân ra coi…ứm… Tiếng của nữ tì kia cũng bắt đầu trỗi dậy với chất giọng nhõng nhẽo đến kinh người.
Là mình và Dì.
Khi nghe tiếng chuông cửa vừa vang lên thì rất nhanh chóng mình đã thức giấc với cơ thể còn khá là chán chường bởi hôm qua giấc ngủ của mình tuy đếm sớm nhưng lại khá chập chờn bởi Dì Linh vặn loa khá to và cày phim đến tận gần sáng.
Nãy giờ mình nằm đó giả vờ trong im lặng là đang hãy còn ngủ với mục đích muốn để Dì Linh nghe thấy tiếng chuông đó mà dậy trước xuống mở cửa chứ nếu không thì mình sẽ là người phải thực hiện cái việc đó mất.
Nói chung là mình làm biếng đấy.
Vẫn cứ nghĩ “giả điên thì sẽ được bình yên” nhưng ai dè Dì Linh cũng cao tay không kém, đã dậy mà vẫn còn cố nằm đợi mình giống y như thế.
Quả là “tư tưởng lớn gặp nhau” đâm ra cả hai chỉ nằm ì một chỗ mà lắng tai chờ đối phương hành động.
Một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy Dì nhúc nhích gì nên mình đành phải chủ động thôi thúc bằng những cú đạp liên tùng tục vào phần bụng của cái gối ôm được đặt ngay giữa hai người mà vô tình nó lại đang nằm ở vị trí ngang tầm eo Dì khi Dì vẫn đang trong tư thế nằm úp trên nệm.
Nên những tiếng động kia chính là do sự va chạm giữa cái gối ôm và phần eo được che đậy rất hớ hênh bởi chiếc áo thun mỏng tênh tang đang bị đẩy trể lên tới tận nách.
– Xuống mở đi Dì…chuông kìa…Dì… Mình vẫn tiếp tục nhăn nhó và nói khe khẽ mà cố gắng vùi đầu sâu hơn vào bên trong chiếc mền lớn.
– Mơ đi mậy…xuống mở đi…thức rồi thì xuống mở đi… Dì trả lời với cái giọng bằng bằng rên ư ử như từ cõi âm ti địa phủ vọng về.
– Chứ ai mới nói á…xuống mở đi… Mình vừa nói vừa rướn người tới lấy chân khều khều vào phần da thịt kề bên chiếc gối đang được đặt ở giữa kia.
Lúc mới nhích ngón chân cái tới chạm vào người Dì thì mình vẫn chẳng cảm giác được gì nhiều cả nhưng chỉ một lúc sau khi hích hích có phần mạnh bạo hơn thì mình mới bắt đầu cảm nhận được một thứ gì đó mát lạnh và mềm mềm lại còn nhun nhún nữa mới chết chứ.
Bắt đầu mở mắt lờ đờ nhưng vẫn chỉ là trong lớp mền dày cui cút bởi mình dần mường tượng ra được cái chỗ mà các đầu ngón chân đang chạm tới chính là nơi mà cách đây vài đêm các ngón tay mình đã thừa dịp mân mê khi mà Dì vẫn còn đang say ngủ bởi chất men nồng mà bia mang tới, cái đêm cực sock với món cháo ớt ấy.
– Ứm…trúng dú…cái chân…trúng dú…ứm…kệ đi…lát mỏi tay là bỏ đi à… Dì bỗng giãy đành đạch sau đó lấy tay vỗ “đồm đồp” vào mắt cá mình để tách chân mình ra khỏi vếu Dì sau đó thì nói nho nhỏ rồi với tay lấy chiếc gối kê trùm hẳn lên đầu chắn âm thanh vào tai.
Mình vô tư rút chân lại như thể mọi thứ chỉ là vô ý không tránh khỏi vẫn thoáng chút lúng túng.
– À…dạ… Mình trả lời khe khẽ từ bên trong chiếc mền.
Tưởng chừng như người đang đứng trước cửa kia đã đi hẳn sau một hồi im ắng nhưng mình đã lầm vì chỉ một thoáng sau thì tiếng chuông cửa lại tiếp tục đều đặn vang lên không ngưng nhịp “ting…tong…”.
– Lỡ chị Chi sang chơi thì sao Dì…Dì… Mình lại nói nhưng có phần to hơn trước vì như nhớ ra một sự thật nào đó đầy bất ngờ.
– Ứm…Có điện thoại mà…có thì gọi…mà chắc hông phải đâu… Dì Linh nói vọng ra từ bên dưới chiếc gối.
Mình nghe Dì nói vậy thì thiết nghĩ cũng có lí nên an tâm nhắm mắt lại định ngủ thêm tí nữa.
Nhưng khi mà ý định đó chỉ vừa bùng lên thì đã ngay lập tức bị vùi dập bởi một âm thanh quen thuộc từ chiếc dế yêu của Dì.
“…Somewhere…over the rainbow…way up high…”
Tiếng điện thoại của Dì Linh vừa lúc vang lên khi mà tiếng chuông cửa chỉ vừa chợt ngắt.
– Dì ơi…sòm qé kìa…đái bô kìa… Mình cười ha hả rồi chui ra khỏi mền nhìn Dì nói với vẻ hí hửng nhưng còn say ke.
– Đái con khỉ….lấy dùm coi… Dì nhanh chóng bỏ gối ra khỏi đầu rồi giơ tay lên trời nói ong ỏng chưa chịu lật ngửa người dậy.
– Bên vai trái kìa… Mình nhướn đôi mắt vẫn còn đang cay xè bởi thứ ánh sáng ban ngày oái ăm mà cố định hình nơi đang phát ra âm thanh rồi bất chợt phát giác khi nó đang sát ngay bên người Dì.
– Ờm… Dì ờ một tiếng sau đó nằm ngửa dậy rồi với tay sát vai lấy chiếc điện thoại thần thánh.
– … Mình im lặng cố gắng lắng nghe khi Dì vừa áp điện thoại lên gần tai.
– A lô…dạ…à…chị Chi…ứm…em mới ngủ dậy…chị đang đâu đó…dưới nhà hả…úi chết…đợi em xíu… Dì nói chuyện điện thoại mà như mấy ổng xỉn vừa thức giấc chắc có lẽ bởi cày phim kinh quá nên nó thế.
Dì nghe điện thoại xong thì mở đôi mắt nhăn nhúm ra rồi ngồi bật dậy gãi đầu điên đảo luôn.
– Hà hà hà…nói mà… Mình ngước đầu về phía Dì Linh cười khả ố.
– Cười cục cứt chứ cười… Dì nhìn mình nhếch môi xỉa xói khi mà đôi mắt lại bắt đầu nhắm nghiền.
– Dì có đi ra thì…đóng cửa phòng dùm con nha…khép lại rồi kéo điều hòa luôn…tối qua con qủy nào tắt máy lạnh hông biết nữa… Mình nói khe khẽ sau đó lại nằm xuống vùi đầu vào mền mặc kệ cái bộ dạng đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài ngay bên cạnh.

– Con quỷ này nè…để con quỷ lại bật cho…ngủ đi… Dì nói giọng ỏng ẹo rất dễ thương.
– Ừm…quỷ lại bật dùm anh Duy nha quỷ… Mình cươi hô hố trong mền nói vọng ra.
– Anh hả…chết nè mậy… Dì trườn người tới đạp phần mông đang lộ ra khỏi mền của mình túi bụi.
– Á…Dì…đau…đau… Dì đạp mạnh quá khiến cho thằng nhỏ của mình bị ép xuống nệm ít nhiều nên mình phải la oai oái để giảm đau…bằng nhiều cách.
Lát sau có lẽ vì sợ chị Chi đợi lâu nên Dì đành đứng dậy vươn vai rồi nhanh chóng tiến ra hướng cửa phòng.
– Tui khép cửa thui á nha… Dì Linh nói vọng vào.
– Dạ… Mình nói vọng ra khi mà những bước chân Dì đã dần mất tiếng hẳn.
Nằm đó nướng cho khét lèn lẹt mà suy nghĩ đủ thứ nhất là về khuôn mặt và những cử chỉ của chị Chi tối hôm qua vì chỉ lát nữa đây chắc chắn là mình sẽ phải mặt đối mặt với chị ấy và cả những ngày sắp tới khi chị ấy qua nhà mình ở đến tận 4, 5 hôm .
Chẳng hiểu sao chị ấy lại nhìn mình như thế nhỉ, hay mặt mình dính gì.
Khả năng cao là chị Chi biết mình cho thằng cu Bo chơi game trên máy tính nên nhìn mình như thế và chỉ có cái sự đó mới chính là lí do hợp lí nhất để giải thích cho ánh mắt lạ lùng của chị ấy dành ình.
Mà cũng không chắc nữa vì nếu thế thì việc gì chị ấy phải cầm tay mình với thái độ ân cần chứ.
Lăn qua lăn lại với những suy nghĩ lung tung đến mức nhức long cả cái đầu độ chừng trên dưới 20 phút thì bất chợt phòng mình bị mở bung ra.
– Anh Duy…anh Duy… Tiếng của một đứa con nít hối hả gọi tên mình.
– … Mình từ từ kéo mền ra khỏi đầu để mà nhìn cho có chứ thật chất biết thừa là ai rồi.
– Bo nè anh Duy…Bo sang chơi nè… Cu Bo chạy đến và lăn tròn trên nệm chỗ lúc nãy Dì Linh vừa nằm.
– Ừm…Bo hả…nay hông đi học hả… Mình ngồi hẳn dậy dựa lưng vào tường rồi cười nói với nó.
– Dạ hông…nay Bo được mẹ Chi cho nghĩ…qua đây chơi… Nó cười tươi lắm trông cái vẻ rất con nít.
– Ừm…áo đẹp ha… Mình nhìn nó với bộ dạng ngái ngủ rồi chỉ tay vào cái áo thun hình người nhện to oành.
– Dạ…Ba mua cho em…anh Duy có hai máy tính hả… Nó cười trả lời rồi chợt nhìn cái lap của Dì Linh đang ở kế bên nệm.
– Không…máy của Dì Linh á… Mình lắc đầu.
– Máy của cô Linh sao lại trên này hả anh… Cu Bo lại hỏi.
– Oác…tối qua Dì Linh ngủ trên này lấy lên coi phim á mà…ủa…mà hông… Mình ngáp dài một hơi rồi lờ đờ vuột miệng trả lời nó đến khi hết câu nói mới phát hiện ra điều trái quấy.
– Dạ…anh Duy chưa dậy nữa hả…đánh răng chưa…rửa mặt đi anh… Nó cười rồi nhìn mình nói khe khẽ.
– Ờ…mẹ em với Dì Linh đâu… Mình hơi chột dạ nhưng thấy nó không để ý nên lại thôi chỉ hỏi lung tung.
– Mẹ đang dưới nhà với Cô Linh á anh…đang nấu nui… Nó ngồi bật dậy sau đó quay lưng về hướng mình để săm soi cái lap của Dì Linh.
– Nui hả…ngon á nha…em thích ăn nui hông… Mình gật lấy gật để.
– Dạ thích…mẹ mua nhiều lắm… Nó không nhìn mình mà vẫn trả lời rất lễ phép.
– Ừm…lát ăn nhiều nha… Mình cười nhẹ đầy thánh thiện.
– Anh Duy…em khóa cửa nha… Bất chợt thằng Cu Bo đứng dậy đi lại gần tủ quần áo rồi dựa lưng vào kiểu vòi vĩnh.
– Chi… Mình chưa hiểu gì nên nhìn nó hơi ngạc nhiên.
– Dạ…mẹ…mẹ Chi…đâu anh Nó hết hồn nhìn ra hướng cửa phòng rồi sau đó lại nhìn mình.
– À không…ý anh là khóa cửa làm gì á… Mình cười vì nó tưởng lầm câu hỏi của mình thành tên mẹ nó mới vui chứ.
Anh bật máy tính cho Bo chơi nửa tiếng nha… Nó nói mà người cứ cạ vào cánh cửa tủ trông rất giống mình hồi nhỏ mỗi khi vòi mẹ cho đi thảo cầm viên.
– À…nhưng mà…mà anh hỏi cái này… Mình như hiểu ra tính nết cu cậu và thoáng chốc nhớ đến một điều cần thiết được giải đáp.
– Dạ…anh hỏi đi… Nó tròn xoe mắt nhìn mình.
– Hôm qua về mẹ có nói gì anh hông…à…có biết việc anh cho em chơi game không… Mình tò mò hỏi nó việc của chị Chi, cái việc làm ình trăn trở từ khuya hôm qua tới giờ.
– Không anh…chẳng nói gì hết…mẹ không biết đâu… Nó lắc đầu nói rất chắc chắn.
Câu trả lời của cu cậu lại càng khiến mình trăn trở hơn rất nhiều.
– Ừm…mà…chơi đúng nửa tiếng thôi nhé… Mình gật đầu rồi sau đó đứng dậy gấp sơ qua cái mền lại, bỏ các gối kê và gối ôm cho ngay ngắn.
– Dạ…đúng nửa tiếng… Nó cười rồi nói to.
– Mà khỏi đóng cửa đi Bo…sợ mẹ lên cái nghi ngờ nữa…vầy nè…mẹ mà lên thì em nhảy khỏi ghế để anh thoát game rồi anh ngồi vào luôn…vậy đó…cứ mở cửa ra…không sao đâu…tụi mình nghe tiếng được mà… Mình sắp xếp đâu vào đó thì quay người lại nhìn nó nói như đúng rồi.
– Dạ…vậy anh phải canh cho em nha…em chơi nửa tiếng… Nó cười tít mắt vì vui sướng.
– Ừm…lại đây… Mình cười chỉ tay cho nó lại ngồi vào bàn máy tính.
Mình đứng lên đi lại gần hơn để cúi người bật máy lên sau đó vào game cho nó.
Nhìn cái mặt hí hửng của cu cậu khi thấy game khởi động mà mình cũng vui lây.
Sau đó thì mình đi thẳng vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi ra ngoài đi lại phía sau lưng ghế mà cu Bo đang ngồi để đứng nhìn nó chơi.
Nói chung khi chơi game thì thời gian trôi qua nhanh lắm, mình đứng nhìn nó chơi mà còn thấy nhanh nữa là huống gì.
Đầu tiên là khi mốc đồng hồ chỉ 30 phút thì mình đã tính kêu cu cậu rồi nhưng thấy cái mặt hớn hở của nó thì nghĩ sao đó lại thôi.
Nhưng khi đồng hồ chỉ 50 phút đúng cũng là lúc cu cậu bị out game nhân cơ hội đó mình chập chững tiến lại chỗ cu Bo đang ngồi.
– Một tiếng rồi…cho xin 5k… Mình nhìn nó rồi chìa tay ra nói giọng vui vẻ.
– Mắc thế anh…hì…mà em chơi một tiếng rồi à…này…5k… Nó cười gãi đầu sau đó giả bộ móc tiền dí vào tay mình một cục không khí trị giá 5k.

– Rồi…qúi khách bước khỏi ghế sau đó cùng nhau xuống nhà nào… Mình cười rồi nói nhỏ vào tai nó.
– Dạ…để em tắt nha… Nó dướn người xuống với ý định sút vào thùng máy mình phát nữa như đêm qua.
– Á….thôi thôi…để tiểu đệ tắt cho… Mình xua tay sau đó thực hiện thao tác tắt nhanh gọn mà mắt thì không ngừng để ý vào những cử động của bàn chân nó.
– Dạ… Nó khẽ gật đầu nhìn mình cười tít mắt.
Mình và nó sau đó thì cùng nhau đi qua các nấc cầu thang mà bước xuống tầng hai.
Vào WC mình tè một phát tống hết nước của cả ngày hôm qua ra sau đó thì nắm tay nó xuống tầng trệt vì cơ bản nó sợ mẹ nó la chuyện gì đó thì mình chẳng biết.
Xuống tới nơi thì lúc này mình thấy cả chị Chi và Dì Linh đang hí húi trên sàn bếp người thì chặt còn người thì cắt, thái gì đó chẳng biết nữa.
Thấy vậy thì mình và cu Bo cùng lúc tiến lại ngồi vào bàn ăn.
– Chị Chi mới qua ạ…em chào chị… Mình ngước nhìn về hướng chị Chi sau đó thì gật đầu chào.
– À…Duy hả…chị mới qua có tí à…đang dở tay phụ Linh…nãy giờ cu Bo có quấy không em… Chị Chi nghe thấy tiếng nói của mình thì khẽ quay đầu lại nhìn về phía sau vừa cười vừa nói.
– Dạ hông chị…cu Bo ngoan lắm… Mình thấy chị Chi cười rất tươi nên đâm ra cũng không mấy lo nghĩ về chuyện hôm qua nữa mà có chút phấn chấn.
Lúc này bất chợt cu Bo bước xuống khỏi ghế sau đó chạy lại ôm mẹ nhưng vì nó thấp nên chỉ ôm tới lưng chừng mông mẹ Chi nó thôi mà làm mình phải ôm miệng cười.
– Bo…lại kia ngồi với anh Duy đi…mẹ đang dính dơ đầy người nè…lại kia đi con… Chị Chi quay lại nhìn cu Bo trách nho nhỏ.
– Ừm…lại kia ngồi đi Bo ha…Bo ngoan mà… Dì Linh lên tiếng với cái giọng nủng nịu thường thấy.
– Hông…Bo muốn ở đây… Cu Bo cứ nắm quần mẹ nó níu níu trong rất quậy.
– Bo…lại đây nói nghe cái này…Bo… Mình đành phải lên tiếng hành động.
– Dạ…mẹ đợi con xíu… Cu Bo quay qua nhìn mẹ nó rồi lập tức chạy lại chỗ mình.
– Duy…nói Dì nghe với… Dì Linh được thế hùa theo để tăng thêm phần bí mật mà kích thích cu Bo hơn.
– Không…nói cho Bo nghe thôi…lại đây Bo… Mình lắc đầu rồi cúi xuống nhấc cu Bo lên ghế ngồi.
– Anh Duy nói đi… Cu Bo giảy nảy vì hồi hộp.
– Bo muốn chiều anh cho chơi game tiếp hông…nếu muốn thì bây giờ phải ngoan…nghe hông… Mình thì thầm vào tai cu Bo kiểu áp đặt khống chế.
– Dạ…Bo ngoan… Cu Bo mặt lúc này chẳng bớt hứng hở mà còn vui hơn mấy lần có lẽ vì nó nghe chiều nay mình sẽ cho nó chơi game tiếp.
Thế là cu Bo ngồi im trên ghế nhìn mẹ trông rất vô từ là ngoan ngoãn cực kì chắc có lẽ vì torng cu cậu đang có một niềm vui nho nhỏ.
– Bo ngoan thế…anh Duy nói cái là nghe liền trong khi mẹ nói thì cự hoài… Chị Chi đứng trong bếp cự nự trách yêu cu Bo nghe rất vui tai.
– Dạ…em nói cu Bo mà hư là hông thèm nói chuyện nữa nên nó ngồi im á mà…hông có gì đâu chị… Mình cười nhẹ gãi đầu khi thấy chị Chi cười tươi nhìn mình vẻ lạ kì lắm.
– Dạ… Cu Bo nhìn mẹ nó cười tít mắt xong lại quay sang nhìn mình.
– .. Dì Linh cũng lại liếc xéo mình như thể chỉ lừa con nít là giỏi.
Một lúc sau thì công việc nấu nướng cuối cùng cũng xong xuôi mà chỉ việc ngồi đợi nồi nui chín hẳn và thịt mền đi nữa là ăn được nên Dì Linh nói vài câu nho nhỏ với chị Chi rồi lại bàn ngồi trước.
– Bo…nay ở lại ngủ đây luôn…mai về ha… Dì Linh nhéo má cu Bo rồi trề môi làm mặt xấu.
– Dạ…con muốn ở lại chơi với anh Duy… Cu Bo gật đầu lia lịa.
– Chơi với Cô Linh vui hơn…Cô Linh mua đồ cho Bo ăn nè… Dì Linh liếc cu Bo mắt trắng.
– Con thích anh Duy hơn… Cu Bo nhăn nhó.
– Thôi…thích Cô Linh đi… Dì Linh bắt trước giọng của nó rồi la oan oán.
– Dì…xong rồi hả… Mình cắt ngang nhìn Dì hỏi khi thấy chị Chi vẫn đứng ở bếp mà thỉnh thoảng lại ngoáy đầu nhìn ra tươi cười.
– Ừm…xong rồi…chị Chi đang băm ít hẹ với hành lát là ăn được… Dì Linh vẫn nhìn cu Bo mà phồng man trợn má trả lời mình.
Mình cảm giác trời có vẻ nóng nên chợt nảy ra ý kiến.
– Bo uống nước ngọt ha…để con lấy cho Dì với chị Chi luôn… Mình đứng lên đi về phía tủ lạnh vừa đi vừa nói.
– Dạ…em uống coca… Cu Bo hét inh ỏi.
Mình lấy nước ra sắp ọi người thì đúng lúc Dì Linh cũng đứng lên nói nhỏ.
– Đem hết ra ngoài phòng khách ngồi đi Duy…trong đây mùi dầu mỡ đang nấu nó bốc lên…nóng… Dì Linh lấy tay vơ mấy chiếc cốc nhựa rồi nhìn mình nói xong đi thẳng ra phòng khách.
– À…dạ…chị Chi ra uống nước luôn chị ơi… Mình gật đầu sau đó nói với chị Chi.
– Ừm…Duy ra trước đi…lát chị ra giờ…để rửa tay nữa… Chị Chi cười nhìn mình sau đó cố gắng cắt thật nhanh rồi rửa tay chỉ một thoáng sau là đã xuất hiện ngay sau lưng mình.
– Dạ…đi thui Bo… Mình kéo nhẹ ghế cho cu Bo leo xuống rồi đẩy nó đi vế hướng phòng khách.
Cả 4 người tụi mình cùng đi ra phòng khách rồi ngồi xuống nhanh chóng.
Nhưng trớ trêu thay khi mà mình vừa đi một vòng bàn chung với cu Bo để có chỗ ngồi xuống sau Dì Linh và chị Chi thì bất giác một sự lạ lẫm vô tình đâp vào mắt mình.
Chị Chi ngồi lên chiếc ghế sa lông đơn bé tẹo mà chống tay lên cái kệ để đồ dùng ngay kế bên rồi nhìn cu Bo.
– Bo…uống nước đi…coca đó… Chị Chi cười khẽ nói với con.
Mình bần thần và teo húm lại vì chị ấy mặc một chiếc áo loại vải ren đen mỏng manh che hờ phía trước mà với chất liệu này thì mọi thứ như cố tình được phơi bày ra trước mắt một thằng thanh niên tuổi gần 18 là mình vô cùng khiêu gợi.
Từ chiếc áo lót màu tím hồng xiêm đầy quyến rũ cho đến độ lớn và cao của hai gò vếu đều được show ra với cái nét quyến rũ và sexy hết mực.

Mình tròn mắt nhìn chằm chằm vào ngực chị Chi khi mà cu Bo và Dì Linh đang hướng mắt nhìn lên ti vi.
Bất chợt nước miếng mình đánh “ực” một cái nơi cần cổ mà vô tình đánh thức lại cái tinh thần bấn loạn trong phút chốc của mình đồng thời cùng lúc đó mình cũng phát hiện ra chị Chi cũng đang nhìn mình với cái vẻ thông thái của một phụ nữ đã đọc được mọi suy nghĩ trong đầu mình vậy.
Mình tái mặt với cái vẻ hoảng hốt thường thấy sau đó thì nhanh chóng quay mặt lên ti vi né tránh ánh mắt của chị Chi.
Với vẻ mặt nhợt nhạt mình có phần bối rối hơn hẳn.
Chả trách được mình vì đã nhìn lén mà còn bị phát hiện thì các bạn cũng phải hiểu là nó nhức nhối đến cỡ nào rồi.
Lúc nãy vì chị Chi đứng quay lưng lại hướng mình đâm ra mình không thể nhìn được chút xíu nào đằng trước cả vì cái áo của chị phía sau tuy cũng là vải ren nhưng lại được may dày và kín đen hoàn toàn chỉ có phía trước là lộ thiên thôi.
Ngồi trên ghế sô- pha mang tiếng là xem ti vi chứ thực tế đầu óc mình cứ quay như chong chóng trước ánh mắt tỏ tường của chị Chi cứ nhắm vào mặt không dời đi.
Mình cảm giác được như thế.
Dì Linh thì cứ hỏi cu Bo vu vơ rồi ghẹo nó liên hồi mà chẳng thèm để ý đến sự khác lạ gì nơi trạng thái khuôn mặt của mình gì cả.
– Bo…Bo đói chưa… Dì Linh nhìn cu Bo hỏi.
– Chưa Cô… Cu Bo thành thật trả lời.
– Ờm…ủa…chân Bo có ghẻ hả…Bo ở dơ… Dì Linh bất giác lấy tay bịt mũi rồi chỉ vào một vết đỏ đỏ ở chân cu Bo.
– Hông phải…là bị kiến cắn…không phải ghẻ… Cu bo lắc đầu nguầy nguậy rồi chợt nhăn nhó nhìn Dì.
– Ui…Bo ở dơ vậy thì sao ở chơi với anh Duy được…ghẻ quá… Dì Linh lắc đầu ra vẻ ngán nhẫm trêu đùa cu Bo.
– Hông mà…Bo sạch mà…mẹ Chi…Bo sạch mà… Cu Bo giảy nảy lấy tay kéo áo chị Chi tới tấp.
– Hì…ừm…Bo sạch…là kiến cắn á Cô Linh…Bo của mẹ sạch nhất hén… Chị Chi cười khẽ nhìn Bo nựng nịu rồi lại bất giác nhìn mình.
– … Mình thẩn thờ im lặng khi bốn mắt nhìn nhau rồi lại thở dốc sau đó nhanh chóng quay đi né tránh đôi mắt như có lửa ấy.
– Dạ…Bo sạch… Cu Bo nhìn Dì Linh khẳng định.
– Ùi…Bo dơ… Dì Linh lè lưỡi trêu nó.
– Bo sạch… Cu Bo hét toáng lên.
Sau khi cu Bo hét thì Dì Linh cười hả hả đầy thoả mãn rồi tất cả cùng nhau nói chuyện rôm rả còn riêng mình thì hầu hết chỉ trả lời qua loa hời hợt một số câu hỏi của cả 3 người kia mà ánh mắt thì thỉnh thoảng vẫn nhìn len lén chíu vào phần ngực hở hang của chị Chi.
– Ăn được chưa chị nhỉ… Đang hăng say trò chuyện thì Dì Linh nói khẽ với chị Chi.
– Được rồi á Linh…tất cả cùng lại ăn đi… Chị Chi đứng dậy ra dấu cho tất cả mọi người xuống bếp.
– Dạ… Mình thì chỉ dám khẽ trả lời khi nghe câu đốc thúc đó.
Tất cả cùng đi xuống ngồi lại vào bàn ăn và vui vẻ thưởng thức món nui đặc biệt ngon mà Dì Linh cùng chị Chi hợp tác nấu.
Nói chung thì bữa ăn diễn ra vui vẻ nhưng cũng phải trách cái tính lí lắc hay nói nhiều của thằng cu Bo làm ình và Dì lâm vào một phen dở khóc dở cười.
Chuyện là thế này.
– Mẹ…tối nay con ở đây ngủ với Cô Linh với anh Duy nha… Đang ăn thì cu Bo bất giác nói.
– Chưa biết nữa…nếu tối Ba Bo qua đón thì chắc không được… Chị Chi nhìn trần nhà lẩm bẩm rồi nói khe khẽ.
– Để Bo xin Ba…muốn ngủ chung với anh Duy lắm… Cu Bo lại tiếp tục giảy nảy.
– Con lại phiền anh Duy cho xem… Chị Chi nghiêm túc trừng nó.
– Dạ…không sao đâu chị…vui mà… Mình cười nhẹ ngưng muỗng cứu cánh cho cu Bo.
– Hì…ừm…mà con muốn ngủ với anh Duy hay ngủ với Cô Linh… Chị Chi cười nhẹ nhìn mình xong quay sang nhìn Bo.
– Mẹ…anh Duy với Cô Linh ngủ chung mà… Cu Bo cười vui và chợt nói ra một câu mà khiến cho tất cả thành viên còn lại của buổi ăn phải xám mặt.
– … Mình chẳng nói được lời nào hốt hoảng nhìn cu Bo.
– … Chị Chi tròn mắt đầy ngạc nhiên nhìn cu Bo xong quay sang nhìn Dì Linh rồi cuối cùng thì há hốc mồm nhìn mình.
– … Dì Linh với khuôn mặt thẩn thờ cúi gầm không nói được câu nào.
Mọi thứ chợt dần chìm vào không khí im lặng, nhắm thấy sự lúng túng xuất hiện khắp nơi nên chị Chi mới liếc cu Bo rồi nhắc nhỏ.
– Bo đừng nói bậy… Chị Chi nạt cu Bo.
– Không mà…Cô Linh ngủ chung với anh Duy mà mẹ… Cu Bo nhất quyết khẳng định những gì bản thân nói là đúng.
– … Chị Chi lại được một phen kinh ngạc rồi có chút không ngờ nên hơi thơ thẩn nhìn vào tô nui.
– … Mình ra hiệu cho cu Bo im lặng nhưng cứ thấy mặt nó nghệch nghệch ra sao đó.
– … Dì Linh thì từ từ ngước đầu lên nhìn mình lắc đầu rồi hích hích sang cu Bo ý nói kêu thằng Bo đừng nói vậy nữa.
– Mẹ…ngủ chung nệm mà…nên ngủ là phải ngủ chung với hai người… Cu Bo lại tiếp tục nói ra những lời bén ngót.
– … Chị Chi lúc này nhìn mình với Dì Linh mà thật chất vẫn chưa dám tin đó là sự thật.
– À…mấy nay Dì Linh đọc truyện ma nên không dám ngủ một mình…em nói lên phòng ngủ cho đỡ sợ…chứ đâu có gì đâu… Mình bỗng nghĩ ra là nên nói thật được nhiêu hay nhiêu chứ im lặng hoài thì sự hiểu lầm này không biết rồi sẽ phát triển tới đâu nữa, đành cười mỉm chi giải thích.
– … Chị Chi nhìn mình lung lắm.
– … Mình bị ánh mắt của chị ấy bắt thóp nên im re.
– Đúng rồi á chị…em lên phòng Duy ngủ cho đỡ sợ…mấy nay ghiền truyện ma quá… Dì Linh vỗ vai chị Chi rồi cười to giải thích sự thật.
– Ừm…vậy à… Chị Chi tuy cười nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn mình như có chút gì đó trách móc không ngờ.
Sau câu nói đó thì bữa ăn trở nên im lặng trước sự khó hiểu và đôi mắt tròn xoe của cu Bo.
Ăn xong đâu đó thì chị Chi với Dì Linh dọn dẹp tất cả còn mình đưa cu Bo lên tầng hai rửa mặt rồi lên hẳn tầng 3 phòng mình nghỉ trưa vì cơ bản lúc này cũng tầm hơn 2 giờ mất rồi.
Mình và nó nằm nói chuyện luyên thuyên một lúc thì cả hai cùng ngủ quên lúc nào không hay.
Cho đến tận hơn 5 giờ mấy mới dậy.
Mắt mình từ từ mở ra khi ánh sáng mặt trời đã gần như tắt hẳn.
Mọi hôm mình mà thấy mệt là ngủ quên trời đất luôn nhưng vì có nhóc nhỏ này ở đây nên đành phải cố gắng kêu nó dậy vì sợ nó bị “bóng đè” hay mệt mỏi thì cũng tội.
– Bo…dậy đi em…tối lắm rồi… Mình ngồi dậy lấy tay lay lay vai thằng bé.
– Dạ…anh Duy dậy chưa… Cu Bo từ từ mở mắt ra rồi ngóc đầu nhìn mình nói với bộ dạng xem ra vẫn thèm ngủ lắm.
– Anh dậy rồi…để anh dắt xuống rửa mặt rồi chơi với mẹ… Mình hích mặt nhìn chú nhóc mà lòng cũng thấy vui vui.

– Dạ… Cu cậu gật đầu rồi vội vàng đứng dậy cùng lúc với mình.
Mình và nó xuống tầng hai vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tuy còn nhỏ nhưng nhóc này được cái sạch sẽ, quần áo thì thơm tho và cũng biết tự chải tóc cho bản thân rồi.
Tơm tất xong xuôi thì tụi mình cùng lại gõ cửa phòng Dì.
– Dì Linh…Dì… Mình vừa gõ vừa lấy hai tay quàng cổ cu Bo.
Chẳng có một tiếng động nào cho đến tầm khoảng 30 giây sau.
– Hủm…gì á Duy… Dì Linh mở cửa với đôi mắt còn nhắm nhắm mà có lẽ là cũng đang ngủ.
– Dì đang ngủ hả…chị Chi trong đó luôn hả… Mình nhìn mắt Dì Linh rồi ngó vào trong phòng thì thấy chị Chi đang nằm trên nệm.
– Ừm…chị Chi đang ngủ luôn… Dì lấy tay che miệng ngáp dài sau đó lại nhìn mình.
– Dì…nay cu Bo ngủ nhà mình luôn hả Dì…hay là chơi tối về… Mình hỏi.
– Gì vậy Linh… Chị Chi nghe tiếng mình thì ngồi dậy cột tóc rồi từ từ đứng lên.
– À…Duy nó hỏi cu Bo ngủ đây luôn hay chơi tối về… Dì Linh quay lại nhìn chị Chi.
– Chưa biết nữa…chị gọi mà Ba nó chưa bắt máy…lát chị gọi lại…để chị tắm cho cu Bo đã… Chị Chi tiến lại gần cửa phòng rồi nhìn cu Bo vẻ cưng nựng.
– Không…mẹ…không…con lớn rồi…Ba tắm…đàn ông tắm chứ hông để con gái tắm…mẹ là con gái…không… Cu Bo giảy nảy thét lên rồi đứng núp phía sau người mình.
– Để mẹ tắm cho…hông nhìn chim Bo đâu ha…để mẹ tắm cho… Chị Chi nhìn Dì Linh và mịnh cười khẽ rồi khuyên cu Bo nhỏ nhẹ.
– Không mà… Cu Bo lắc đầu nguầy nguậy.
– Để em tắm cho…Cô Linh là đàn ông nè… Dì Linh giơ tay xung phong rồi đi lại nắm tay cu Bo kéo ra khỏi người mình.
– Hông…cô Linh là con gái…nhìn chim Bo…không đâu…á…hông… Cu Bo lắc đầu nhắm mắt như chực khóc đến là tội.
– Thui…để em tắm cho…đàn ông nè Bo…được chưa… Mình lên tiếng kéo nó ra phía trước rồi qùi xuống ngang mặt nó nói nho nhỏ.
– Thôi…phiền em lắm…Bo hư quá…để mẹ tắm cho… Chị Chi đặt tay lên vai mình lay nhẹ rồi bỗng trừng cu Bo.
– Hông…anh Duy tắm…con với anh Duy tắm chung… Cu Bo ôm chầm lấy tay mình mà kéo kéo.
– Ừm…để anh em tụi em tắm chung cho vui…không sao đâu chị… Mình nhìn chị Chi vẻ trìu mến cảm thông.
– Đúng rồi mẹ…con với anh Duy tắm chung… cu Bo lại được nước nhảy lên cơn cỡn.
– Quần áo nó đâu chị… Dì Linh quay sang nhìn chị Chi.
– Đây nè em…cám ơn em nha…tại Ba nó và chị… Chị Chi đưa giỏ sách đồ cho Dì Linh rồi quay sang gật đầu cám ơn mình.
– Dạ…có gì đâu chị…hì…đứng đợi anh xíu nha… Mình như hiểu ra câu nói của chị Chi sẽ làm chị ấy buồn nhiều lắm nên nhanh chóng cắt ngang rồi quay sang nói với cu Bo.
– Dạ… Cu Bo vui mừng hét lên.
Mình đi chập chững lên phòng lấy ít đồ sạch sau đó xuống phòng dắt cu Bo vào tắm chung luôn.
Cả hai anh em cùng cởi quần áo ra rồi đứng dưới vòi sen đùa giỡn với nhau.
Mình thấy thằng nhóc nhìn “thằng nhỏ” mình một hồi sau đó nhìn xuống thằng nhỏ của nó mà mắc cười kinh khủng.
Cu cậu có vẻ lạ nhà nên “hàng họ” vốn đã nhỏ nay lại càng thun vào đến mất dạng chẳng còn thấy đâu nữa.
Hai anh em đứng một hồi lâu thì nhảy ào vào bồn mà cùng quẩy cùng đạp.
– Bình thường Ba tắm cho em hả…sao không để mẹ tắm…anh lúc nhỏ toàn mẹ tắm không…có gì đâu… Mình cười nhìn cu Bo đang vẫn vẫy nước rồi cố nằm dài ra như mình nhưng vì người nó ngắn nên không thể.
– Dạ hông…mẹ nhìn chim…hông…toàn Ba tắm… Cu Bo cự nự đập nước ì xèo.
– Ừm…Ba cho tắm bồn hông… Mình cười rồi lấy chân cù cù vào eo nó.
– Dạ hông…Ba đi đón tan học xong về nhà xắn tay áo lên tắm cho em sau đó thì mới tắm sau… Cu Bo giảy nảy khi bị mình thọt lét nên cười nghiêng ngã rồi trả lời.
– Ừm…vui nhỉ… Mình gật đầu cười nhẹ.
– Lần đầu tiên tắm chung…tắm chung với anh Duy…vui… Nó cười ha hả ngụp đầu dưới làn nước mát.
– Ừm…Ba mẹ em…sống riêng…lâu chưa… Mình thở dài rồi nói giọng run run.
– Dạ…cũng 6, 7 tháng gì đó… Nó cũng dần nghiêm túc hơn chút xíu.
– Em sống với Ba vui không… Mình lại hỏi.
– Dạ vui…nhưng em cũng nhớ mẹ Chi nữa… Nó trả lời rất bình tĩnh.
– Ừm…cố gắng đi…anh cũng còn Ba thôi…mà Ba anh ở ngoài Hà Nội lận…mẹ anh thì mất năm anh lớp 9 ấy… Mình nhìn nó nói vì nó giống mình phần nào lúc trước nhưng độ tuổi thì khác hẳn.
– Dạ… Nó gật đầu rồi quẩy nước lia lịa.
– Lại đây anh nói này… Mình lấy tay ngoắc ngoắc nó lại gần mình hơn.
– Dạ…gì anh… Nó chủ động đứng lên đi chậm chững lại phía mình.
– Chết nè…ha ha ha… Mình chụp đầu nó cứng ngắt rồi lấy tay vẩy nước vào mặt lia lịa.
– Á…chết anh Duy nè… Nó rút ra được nên cũng nhảy lên ôm đầu mình ghì xuống.
Lát sau tắm xong thì anh em lại xả sơ nước rồi mặc quần áo vào bước ra khỏi WC đi vào phòng Dì khi cánh cửa đã mở tan hoang.
Nhìn thấy Dì và chị Chi đang nói chuyện gì đó mà cười ha hả khi thấy bọn mình.
– Tóc đẹp vậy con…anh Duy chải cho Bo hả… Chị Chi nhìn chằm chằm vào cu Bo khi mái tóc nó dựng đứng trong rất ngầu.
– Rô nen đô hả…cho xin chữ kí… Dì Linh hét inh ỏi lếch tới chìa tay ra cho cu Bo.
– Kí cho Cô Linh nè… Nó giả bộ lấy ngón tay vẽ đại lên tay Dì Linh trông hai Cô cháu giỡn rất vui.
– Hì…em chải cho nó á…rất hợp luôn…hì… Mình cười tít mắt nhìn chị Chi khi trông mặt chị ấy rất niềm nở.
– Ừm…quá hợp…tắm sạch chưa…vui hông ông quậy… Chị Chi cười xong lại gần ngang mặt với cu Bo rồi chợt khen nức nở.
– Dạ vui mẹ…thương mẹ Chi nhất…mà có cái này lạ lắm mẹ Chi… Cu Bo ôm chầm lấy chị Chi sau đó quay đầu lại nói nhỏ vào tai mẹ nhưng vì cũng khá to nên mình và Dì Linh cũng có thể nghe thấy cả.
– Gì mà lạ vậy…nói Cô nghe với… Dì Linh tếu táo chọt tai vào giữa hai mẹ con.
– Chắc nó thấy phòng tắm lạ á em…hì… Chị Chi cười vui vẻ đoán mò.
– Dạ không phải…con thấy chim anh Duy bự lắm mẹ…mà nó có râu nữa mẹ… Cu Bo thành thật nhìn Dì linh và cả mẹ Chi nói giọng chắc nịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.