Dì Tôi Là Một Teen Girl

Chương 68


Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 68


Nói xong là Dì lật đật chạy ra mở cửa và đứng nói chuyện một hồi lâu với cả hai chị ấy mà hình như mình còn thấy cả một thằng bé ngồi trên xe chị Chi và đoán ngay ban đầu chắc có lẽ đó là con của chị Chi với người chồng vừa li dị thì phải.
Mình nhanh chóng tiến ra hè khi thấy hai chị ấy đã dắt xe vào sân cùng sự xuất hiện của thằng nhỏ lạ mặt còn Dì Linh thì đang loay hoay khóa cửa cổng.
– Em chào hai chị… Mình gật đầu chào cả hai người khi họ đang dựng chân chống xe.
– Ừm…Duy nay ở nhà hả em… Chị Chi nhìn mình cười khẽ chào nhẹ.
– Dạ…hai chị vào nhà chơi… Mình cười tươi mời chào.
– Ừm…bọn chị biết rồi…chào anh đi con… Chị Chi trả lời mình sau đó nhìn xuống thằng cu bé tí đang đứng trơ trơ mà mình đoán chắc nó học tầm lớp một hay lớp hai là cùng vì còn bé lắm.
– Chào anh…anh tên gì… Nó vòng tay chào mình sau đó thì hỏi ngay tên luôn.
– Anh tên Duy… Mình nhìn nó cười và trả lời mà làm vẻ thật người lớn.
– Em tên Bo… Nó nhìn mình còn khá lạ lẫm nhưng lại cười tươi trả lời.
– Ừm rồi…em vào nhà đi… Mình gật nhẹ đầu đưa tay ra hiệu cho nó vào nhà.
– Dạ… Nó vui vẻ cười với mình.
Thằng nhóc này không mập cũng không ốm, trắng trẻo, cắt quả đầu đinh giống mình nhưng không để dựng.
Ấn tượng ban đầu là nó khá thân thiện và có vẻ thích đàn ông hơn là đàn, bà cái này thì dễ hiểu vì trong suy nghĩ của con nít thì mấy anh trai lúc nào cũng đáng chơi hay làm bạn hơn mấy chị gái mà nói chi đâu xa vì ngay đến mình lúc nhỏ cũng thế.Điều ngược lại chỉ diễn ra từ khi mình lên 13 hay 14 tuổi gì đấy.
Mình, thằng cu Bo, chị Chi, chị Na và cả Dì Linh sau đó cùng đồng loạt tiến vào nhà qua cửa chính.
Khi vừa bước vào là ngay lập tức chị Na nhìn sang Dì Linh nói ngay.
– Nhà cửa sạch sẽ quá mậy… Chị Na nói khẽ.
– Ừm…tao mà…giỡn quài… Dì Linh cười tự cao.
– Ủa…sao nay mặt em tái tái vậy Linh… Chị Chi nhìn Dì Linh hỏi nhẹ quan tâm mà mình công nhận là mặt Dì xanh thật.
Dì Linh bất giác nhìn về phía mình và cả thằng Bo làm cho hai anh em ngạc nhiên rất nhiều rồi Dì mới ghé tai nói nhỏ với chị Chi điều gì đó.
– Dạ…xì xầm…xì xầm… Dì Linh gật đầu sau đó nói nhỏ vài tai chị Chi.
– Vậy hả…ừm…giữ gìn nha em… Chị Chi bóp nhẹ vai Dì Linh mà rằng.
– Dạ…ăn gì chưa…vào bếp với em nè… Dì Linh cười tươi hỏi chị Chi sau đó lại nhìn chị Na và cu Bo.
– Ừm tất nhiên…có gì cho tao ăn hông đó… Chị Na nhìn Dì Linh liếc liếc kiểu đùa giỡn.
– Thiếu gì…tao mua để sẵn rồi…biết cái bản mặt của mày quá mà…há há… Dì Linh cười và hích nhẹ chị Na một cái vào eo.
Mình nhìn thấy Dì vui ra mặt khác hẳn với sự đau đớn lúc sáng nên cũng có phần nào đó hứng khởi nên không muốn vì mình mà giây phút ấy trở nên gượng gạo và nhạt nhẽo.
– Con lên phòng nha Dì… Mình nhìn Dì cười khẽ.
– Sao hông vào luôn Duy…chị mua nhiều lắm nè… Chị Chi nhìn mình nói và khẽ giơ lên cái tay xách đầy vài túi thức ăn.
– Da thôi…em vừa ăn no rồi chị… Mình lắc đầu sau đó hướng về cầu thang.
– Chết…Linh…gọi Duy vào ăn luôn… Chị Chi nhìn Dì Linh nhắc nhở.
– Duy…xuống ăn luôn chứ đi đâu dạ… Dì Linh nhìn mình đầy khó hiểu.
– Ừm…xuống ăn đi Duy… Chị Na nhìn mình nói lớn.
– Dạ thôi…em no lăm rồi… Mình cười tươi nói.
– Duy nó vừa ăn no rồi chị…không sao đâu…Duy nó độc lập lắm…đói là nó ăn à…còn không là không ai ép được… Dì Linh nói về mình kiểu rất thông hiểu.
Chị Na và Chị Chi sau đó dần hiểu ra nên chỉ cười nhẹ vì biết ngay đến Dì Linh là người ở chung và thân thiết nhất với mình lúc ấy còn nói không được thì có nghĩa là mình thật sự không đói hoặc lúc đó không muốn ăn rồi nên dần dà cũng không níu kéo nữa.
Mình từ tốn bước lại hướng cầu thang.
– Bo…con vào đây với mẹ… Chị Chi kêu cu Bo khi thấy nó bước theo mình.
– Con hông ăn đâu…con đi với anh Duy… Cu Bo quay đầu lại trả lời.
– Đi đâu…làm phiền anh… Chị Chi nhăn trán nhìn nó.
– Dạ…hông sao đâu chị…để em dẫn nó lên phòng chơi… Mình cười và nắm tay cu Bo dắt lên hai nấc cầu thang.
– Làm phiền em quá… Chị Chi nhìn mình cười nhẹ.
Sau đó thì 3 phụ nữ tiến vào bếp nạp năng lượng còn hai người tạm gọi là đàn ông thì tiến lên phòng mình ở tầng 3.
Thằng Bo này mặc dù cũng chưa lớn lắm nhưng được cái thẳng tính và không muốn dựa dẫm ai ngay đến việc mình bảo cầm tay vì sợ nó ngã khi bước lên phòng nhưng nó nhất quyết không à giãy nãy muốn bản thân tự đi khi mà ánh nhìn mẹ nó đã bị che.
Lên phòng mình thì ngồi chỗ bàn máy tính còn cu Bo thì nằm trên nệm vì cơ bản ban đầu hai anh em chỉ nói chuyện với nhau là chính.
Mình hơi ngạc nhiên ở chỗ là thằng nhóc này nói khá nhiều và rất hòa đồng khi giao tiếp.
Con nít học chừng lớp hai thì các bạn chắc có lẽ cũng biết thường khi gặp người lạ thì được mấy đứa bibi bôbô kể cả trai lẫn gái đâu nhưng nhóc này thì rất tự tin và thậm chí nó nói rất nhiều mà bằng chứng là cứ hỏi mình suốt từ chuyện trên trời dưới đất cho đến chuyện đời tư rồi còn khen Dì Linh đẹp nữa mới kinh chứ lị.

Mình thì chỉ cười trừ và trả lời qua loa nhưng cũng không quên hỏi lại nó vài câu phong long để gần gũi hơn với nó bởi chỉ có hai anh em đang ngồi đây thôi, không nói với nó thì nói với ai giờ.
Chừng lát sau thì vì nó nói miết nên mình mới bắt đầu hơi ngán và nảy ý định giải trí bằng cách đi lại và bật máy tính lên với ý định đá vài trận FFOL2 cho nó có không khí thể thao.
Trớ trêu thay khi máy đang khởi động lên mình nhìn qua thì bất giác thấy cặp mắt của thằng Bo sáng rực lên.
Mình có chút nghi ngờ cu này háu game nên mới hỏi nhỏ nó.
– Gì vậy cu… Mình nhìn nó dò xét.
– Dạ…không anh…không anh… Nó nghe mình hỏi thì giật nảy mình mà run run.
– Sao vậy…thích máy tính à…nhà không có máy tính hả… Mình lại hỏi nhỏ và cù cù nó.
Mình thì thật sự không tin là nhà nó không có máy tính đâu nhưng thú thật vẫn phải hỏi vì biết đâu mẹ Chi không cho nó đụng thì sao.
– Có…nhưng mà Ba với Dì ghẻ không cho ngồi…sợ…có mỗi cái bảng kia…chán lắm…toàn xếp kim chương…mẹ Chi cũng thế nữa Nó cúi gầm mặt xuống tỏ vẻ buồn não lòng trong khá thương.
– Không được gọi mẹ kế là Dì ghẻ…mẹ sau mẹ trước gì cũng là mẹ…thế muốn thử không…ngồi đây…muốn chơi gì…có bắn súng nè… Mình nhắc nhở và răn dạy nó rồi bất chợt muốn cho nó giải tỏa bớt nỗi buồn nên mình đề nghị.
Mình thì nghĩ nhóc này còn nhỏ chắc gà lắm thấy màn hình nhá nhá nên ghiền vì tò mò thôi chứ chẳng biết chơi quái gì đâu.
– Dạ thôi…lỡ mẹ biết thì chết…mà anh có halflife hay audition không… Cu Bo trả lời ra điều sợ sệt nhưng cái tính hiếu kì của con nít vẫn thôi thúc nó.
– Nít nôi biết trò đấy rồi à…có hết…nhưng mà chơi khó lắm đó… Mình xoa đầu nó rồi nói nho nhỏ.
– Em biết chơi…nhưng mẹ ngay dưới…sợ lắm… Nó lại trề môi là cái vẻ mặt buồn thảm.
– Khó ta…chơi bao nhiêu lâu…anh canh cho… Mình chắp miệng một cái sau đó thì nói nhỏ vào tai nó.
– Được hông dạ anh…nửa tiếng thôi…thích lắm… Nó mặt mày bỗng tươi rói nói với mình.
– Vầy nhé…cứ chơi đi…anh xuống coi mẹ em đang ở đâu…rồi chạy lên khóa cửa…mình trong đây làm gì sao ai biết… Mình cười đểu đểu nói với nó.
– Đúng rồi…đúng đó anh… Nó gậ lấy gật để tâm đắc ý kiến của mình.
– Mà hứa là nửa tiếng thôi…chơi vui…không ghiền… Mình giơ ngón tay trước mặt nó lăm le.
– Em không ghiền mà… Nó giơ hai ngón tay lên trời hứa như đinh đóng cột.
– Ừm…vậy nha…ngồi lên đây… Mình xoa đầu nó rồi leo xuống sau đó luồn tay vào hai nách rồi nhấc nó ngồi lên ghế.
– Cám ơn anh… Nó ngồi lên thì nhìn mình như thể mới ban ơn cho nó vậy.
Thằng nhóc ngồi chơi hí hoáy trên máy mà mắt cứ như bị gắn chặt vào màn hình còn mình thì vì bị cướp giữa ban ngày phương tiện giải trí nên đành đi ra khỏi phòng và lững thửng xuống lầu để thực hiện cái điều vừa nói.
Vừa bước xuống sàn tầng hai là mình ngay lập tức đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả của phụ nữ trong phòng Dì mà đoán biết là chắc mọi người đang trong đó.
Nhưng trước hết là phải vào nhà vệ sinh tè phát cho nó thư giản gân cốt cái đã.
Đứng trước gương rửa mặt mà đầu óc mình bỗng dưng trống rỗng và chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều cả.
Thở dài chán nản mặc dù nhà đang có nhiều người thì lẽ ra phải vui lắm mới phải.
Mình đi ra khỏi phòng vệ sinh sau đó bước lại khẽ khàng gần cánh cửa phòng Dì đẩy nhẹ nhẹ he hé để ngó mắt nhìn vào thám thính khi biết chắc là đang hiện có cả 3 nữ nhân trong đó để canh chừng cho thằng Bo đang play game trên kia.
Trong giây phút đó mình gần như chết trân khi đập thẳng vào mắt là hình ảnh một người phụ nữ đang đứng loay hoay quay trái quay phải về hướng cái tủ gương và cả nệm mà trên người chỉ còn duy nhất là bộ đồ lót màu đỏ.
Chính là chị Chi, mẹ của cu Bo.
Hình như chị ấy đang thử đồ thì phải.
Như bần thần trong khoảnh khắc mình đứng chôn chân một chỗ mà nghe loáng thoáng đâu đó những tiếng nói khác nhau cùng bình phẩm hình như chẳng ai phát hiện ra sự có mặt của đôi mắt hiện đang săm soi thì phải.
– Bộ này được hơn á…nãy mà mua bộ kia là mặc trông quê lắm… Tiếng của chị Na vang lên khi mình thoáng thấy chị ấy cùng Dì Linh đang nằm trên nệm mà nhìn ngắm.
– Em cũng thấy cái này thời trang mà vừa người chị như in… Dì Linh cười tâm đắc rồi vỗ tay đành đạch.
– Chứ còn gì nữa…nãy nhìn thấy là tui chọn ngay cho chị Chi luôn á…người gì mà thân thể như gái 18 dậy hà… Tiếng chị Na cười sang sảng đến là vô duyên.
– Làm quá mậy…béo…già…xấu như chị thì mặc cái này cho ai coi đâu… Chị Chi lên tiếng tự hạ thấp bản thân nhưng theo ý lời nói thì chỉ là khiêm tốn vì mình thấy chị ấy vẫn đứng là soi cả thân người trong chiếc gương to oành của tủ quần áo phòng Dì.
Lúc này thì mình mới có dịp nhìn toàn thể thân người chị Chi.
Bộ đồ lót hiện bị tra tấn bởi gò mông săn chắc và cả đôi bồng đào căng tròn đang cố gắng kéo căng hết cỡ từng thớ vải, đường chỉ hoa văn trên chúng.
Đó là còn chưa kể đến hình thù kì quái mà hai đợm thịt ẩn sâu dưới háng kia đang gồng mình phô trương mà vô tình tạo nên trông rất hấp dẫn và mời gọi.
Bất chợt mình như giật nảy mình bởi giọng nói của chị Chi khi mà mắt thì vẫn đang cố gắng khám phá càng nhiều càng tốt cái sự thể mà tạo hóa đã cố công tạo nên đằng kia.
– Chị nói sao á…chị Chi của tụi em còn trẻ quá trời…ổng ngu ổng theo con khác thì chị kiếm ông khác mà yêu…lo quái gì…chị thì thiếu gì người để ý… Chị Na xua tay hét inh ỏi rồi cười ha hả.
– Con này…mà nãy chọn màu trắng hay đen thì đẹp hơn á…đỏ nhìn diêm dúa quá…hổng dám mặc…mà thấy ngượng ngượng mắc cỡ sao á… Chị Chi nhìn cả hai người đang nằm mà rằng.
– Trời…màu đỏ đẹp á chị…ngượng gì…nhìn con Linh nè…chấm bi…đen…xanh đọt chuối…xanh biển…nội cái chấm bi không mà nó chơi cũng mười mấy cái luôn nè…con này ghê mậy…ủa…có bộ này nữa hả… Chị Na bĩu môi nói giọng chắc nịch sau đó với tay vào hộc nhỏ bên dưới của chiếc tủ quần áo phòng Dì Linh mà nhìn vào nói kiểu se xua và lẳng lặng rút ra cả một bộ đồ chip của Dì với huy hiệu siêu nhân thần thánh chỉ trỏ đủ thứ.
– Ế…sao lục chip tao mậy…cái đó hả…hàng hiếm nha con…ngầu chưa… Dì Linh xua tay nhưng không đứng lên rồi bất giác cười lớn khi thấy chị Na giơ bộđồ lót siêu nhân đó lên.
– Quá kinh luôn…nổi dữ…mà có mặc lần nào chưa…mày gan nhỉ… Chị Na cười ha hả nhìn Dì Linh hỏi.

– Chưa…để đó thôi…ngầu mà…há há… Dì Linh cười cũng lớn tiếng không kém.
– Ừm…sướng quá…mà mày toàn chơi màu đen thì mặc mấy cái đồ nổi vầy…cũng đâu ai thấy… Chị Na khen Dì rồi bỗng hỏi một câu mà vô số người thắc mắc kể cả mình.
– Ừm…chị cũng tính hỏi vậy á… Chị Chi cũng tròn mắt nhìn Dì Linh chờ đợi.
– Kệ…mặc để biết mình mặc…cần gì ai thấy…hì…mình thích là được rồi…chị Chi mặc cái đầm bông kia em coi thử… Dì Linh cười khẽ trả lời sau đó thì bỗng chỉ tay về hướng một cái đầm nhỏ đang được đặt trên bàn trang điểm cạnh cái ti- vi.
– Ừm…chị Chi thử cái đầm đi…em kết nó nhất á… Chị Na cũng gật đầu nói theo Dì mình.
– Ừa… Chị Chi cười khẽ sau đó tiến lại lấy cái đầm.
Vì chị Chi bắt đầu đi lại và hướng ánh mắt lung tung chứ không còn chú tâm nhìn vào gương nên mình phải nhanh chóng rút lui nếu không bị lộ thì ê mặt lắm.
Mình lật đật kéo nhẹ cửa vào sau đó loáy hoáy đi lại chỗ cầu thang ngồi mà thở như đúng rồi.
Chẳng hiểu sao đời mình tính tới thời điểm ấy va vấp phụ nữ là chiêm ngưỡng sắc đẹp nữ giới cũng nhiều mà cứ hễ lúc nào nhạy cảm là mặt cũng đỏ bừng và lúng túng kì lạ sao đó.
Mọi thứ diễn ra cứ như là lần đầu vậy.
Ngẫm nghĩ một hồi nhưng không dám nán lại lâu hơn vì biết đâu sẽ gặp điều chẳng lành.
Mình nhanh chóng đứng lên và đi thẳng lên cầu thang rồi vào phòng khóa trái cửa lại.
Vừa quay mặt sang ngang là đã thấy thằng Bo nhìn đắm đuối về hướng cửa khiến ình phải giật nảy cả mềnh.
Mình tái mặt nhìn nó như thể nó biết là mình vừa thấy mẹ nó trần truồng với thân thể chỉ duy nhất hai miếng vải che hời hợt.
– Anh Duy…anh sao vậy ạ… Cu Bo nhìn mình tròn mắt.
– À…không…không có gì…nhìn gì vậy nhóc… Mình lắc đầu sau đó đi lại chỗ nó đang ngồi.
– Dạ…em tưởng mẹ Chi… Nó cười nhăn răng sau đó lại quay đầu nhìn về máy tính.
– Biết chơi hông…anh chỉ cho… Mình cười khẽ chống tay lên bàn sau đó nói nhỏ vào gáy nó.
Màn hình hiện lên một đúa con trai mặt tròn tròn có đôi cánh thiên thần như hoạt hình đang được tinh chỉnh đủ thứ vật phẩm mà thoáng cái là biết ngay đang Au đây mà.
– Dạ biết… Nó thành thật trả lời.
Cả hai cùng nhìn vào màn hình khi thằng nhóc đã vào phòng và bắt đầu thao tác thật nhanh trên các phím mũi tên.
– Nhảy ghê mậy…anh bấm mấy cái nút này chậm như rùa luôn…nít bây giờ nhanh kinh… Mình há hốc cả mồm miệng khi thấy thằng nhóc nhảy siêu đừng hỏi.
– Dạ…tại trước em chơi ở nhà trò này nhiều rồi… Nó vừa chơi vừa nói nhỏ nhưng ra vẻ tập trung lắm.
– Ừm…anh toàn miss…chơi đi…lại nằm cái… Mình xoa đầu nó xong từ từ đi lại nệm thả mình nằm xuống.
Nằm trên nệm mà thở thườn thượt rồi ăn qua lăn lại vẫn không sao quên được cái hình ảnh bra vừa thấy lúc nãy.
Chị Chi quả thực khá giống Cô Trang về cái khoản tự chăm sóc cơ thể, mọi thứ trơi tru, trắng nõn mà bóng láng đến khó tả.
Các đường nét đó và hình dung đó khiến cho tâm trí mình trở nên bần thần và thèm muốn xa xôi hơn.
Mình nhớ đến Cô Trang và nhớ đến cả chiếc điện thoại đang nằm trong góc nệm kia nữa.
Thật sự lúc này mình muốn nghe giọng Cô lắm.
Bò người trên nệm mình với tay lấy chiếc điện thoại của Cô rồi bấm số sau đó thì hì hục thở.
Mình: A lô…Trang hả…
Cô Trang: Đợi lát…Trang bước ra ngoài đã…
Chừng 30 giây sau.
Cô Trang: Duy hả…còn nghe máy đó hông…
Mình: Còn chứ…mà sao giờ này chưa về…
Cô Trang: Nay phải ở lại ngân hàng coi ấy đứa nó thống kê sổ sách…sắp có đợt kiểm ta nội bộ…
Mình: Ừm…ăn gì chưa…
Cô Trang: Rồi…nãy ăn rồi…Duy ăn chưa…
Mình: Rồi…ăn lúc nãy…khi nào Trang về nhà…
Cô Trang: Khoảng tầm tiếng nữa…khi nào Duy đi học…mà sao nay gọi Trang vậy…có chuyện gì à…
Mình: Đâu có…nhớ thì gọi thôi…hì…mai bỏ…mốt là đi lên trường nhập lớp…nhận thầy…
Cô Trang: Ừm…nhớ Trang nữa…ừm…giữ gìn sức khỏe nha…sắp vào học rồi…
Mình: Ừm…mà khi nào gặp được…đi chơi xa xa không…

Cô Trang: Chân Duy vậy đi đâu…mà Duy sắp vào học rồi…đi sao được…
Mình: Không sao…để Duy tính…cứ biết vậy được rồi…
Cô Trang: Ừm…thì tính đi…vậy ha…
Mình: Ừm…pye Trang…
Cô Trang: Pye Duy…
Cúp máy mình thởi ra một hơi như chưa từng được thở vậy.
Mặt mình nhanh chóng lộ ngay vẻ hớn hở cơ bản vì có người vừa quan tâm và còn cả là một hình dung xa xôi nào đó của thượng đế nhân từ.
Nghĩ nghĩ ngợi ngợi nhưng chưa biết là nên đi đâu mình nằm đó hí hoáy săm soi cái điện thoại một tí nói chung là kiếm mấy trò chơi trong đó để có cái giết thời gian, có cái mà bấm cho vui tay vui mắt thôi.
Được một lúc đang ngồi thì mình nghe tiếng của chị Chi gọi cửa từ bên ngoài.
– Duy ơi…Bo ơi…về thôi con… Tiếng chị Chi trầm bổng vọng vào.
– Dạ… Cu Bo ngoáy đầu ra lên tiếng chào mẹ.
Mình nhanh chóng đứng lên đi lại chỗ máy tính khi cu Bo đang hồi hộp như muốn nhảy dựng lên vì sợ mẹ phát hiện.
– Chị đợi em lát…Bo…để anh tắt cho… Mình làm mặt căng thẳng và cố gắng trấn an cu Bo sau đó ngồi xuống thoát game nhanh nhất có thể.
– Dạ…anh tắt lẹ đi…nhanh đi anh… Cu Bo níu tay mình đẩy đầy ra hiệu nhanh lên.
– Ừm mà…tắt xong mới mở cửa…lo gì… Mình quay sang nháy mắt với nó khi màn hình đang được thao tác turn off.
– Thôi…để em tắt cho nhanh…anh lại mở cửa đi… Cu Bo giảy nãy và đầy mình về hướng cửa.
– Biết tắt không vậy… Mình tròn mắt nhìn nó khi thao tác của mình để tắt máy gần như xong xuôi.
– Dạ biết… Nó gật đầu cả hai, ba cái.
Cu Bo nhanh chóng đứng lên ghế thò tay tắt màn hình máy tính sau đó thì nhảy xuống lấy chân sút thẳng vào thùng máy với ngón chân cái làm trọng tâm hướng về nút power làm một cái “uỳnh”.
Mặt mình tím tái lẳng lặng nhìn từng hình động của nó và cả tiếng động kia nữa khi đi lại gần cửa và sắp mở ra.
– Ặc…cái…cái…hic… Mình há hốc mồm nhìn nó không nói được lời nào khi nó tiếng hành đồ sát cái máy tính mà mình vô cùng thương yêu.
Mình vặn chốt mở cửa ra với gương mặt cố làm ra vẻ bình thường nhất có thể để kiềm nén đau khổ tột cùng.
– Dạ chị… Mình cười nhẹ trân gân.
– Hai đứa làm gì mà khóa cửa kín thế… Chị Chi nhìn mình và cười tít mắt.
– Mẹ…con nè… Tiếng thằng Bo vang lên ở hướng nệm.
– Anh Duy cho chưa mà chui vô đó nằm vậy… Chị Chi nhìn cu Bo trìu mến rồi lại nhìn mình khi thấy nó đang chui rúc trong tấm chăn lớn trên nệm.
– Dạ…nãy giờ hai đứa em nằm đó không á chị…không sao mà…hì… Mình cười khẽ đến ngạc nhiên vì thằng này nó nhanh quá thể.
– Cám ơn em nhé…về thôi Bo…chào anh Duy đi con… Chị Chi cười sau đó vẫy tay về hướng cu Bo.
– Em chào anh… Cu Bo đi lại hướng mẹ sau đó vòng tay chào mình.
– Ừm… Mình đá lông nheo với nó một cái.
– Chị về nhé Duy…khỏi xuống đi em…có Linh được rồi… Chị Chi nhìn mình cười mỉm chi rồi nói.
– Dạ… Mình gật đầu chào chị Chi.
Nhìn chị mà những hình ảnh lúc nãy chẳng hiểu sao cứ ùa về khiến ắt mình lia lên lia xuống liên tục trên thân thể người phụ nữ ấy.
– Chị về nhé…chào Duy ha… Chị Chi bất giác nắm tay mình nói rất trìu mến.
– À…dạ… Mình tròn mắt nhưng vẫn cố cười chào chị.
Hơi ngạc nhiên vì chẳng hiểu sao chị ấy lại nắm tay mình nữa nhưng từ từ thì suy nghĩ đó cũng dần vút bay đi chỉ sau vài phút mà để lại trong mình nhiều hụt hẫng.
Đang quay người lại đóng cửa thì bất chợt mình nghe thấy những tiếng bước chân lộp độp đều đặn.
– Anh Duy…mai em qua nhà anh chơi nữa nha… Cu Bo vừa chạy lên các bậc thang tầng 3 vừa nói.
– Ủa…à…được chứ…qua thường xuyên đi…vui mà… Mình hơi ngạc nhiên sau đó thì gật đầu cười với nó.
– Bo…về con…chị xin lỗi…nó cứ muốn lên nói xong mới chịu về… Chị Chi xuất hiện ngay sau đó và khẽ nhấc người cu Bo lên.
– Dạ…không sao chị…chị với nhóc về ạ… Mình gật đầu cười nhẹ.
– Ừm…pye em nha… Chị Chi lại nhìn mình thật sâu sắc như thể muốn đi xuyên vào đầu mình thông qua đôi mắt huyền hoặc kia.
– Em chào anh Duy… Cu Bo hét lớn sau đó nháy mắt lia lịa với mình như thể giữa mình và nó có một điều bí mật nho nhỏ gì vậy ấy.
– Ừm…chào em… Mình gật đầu lia lịa nhìn nó lém lĩnh như kiển hiểu ý nó vậy.
Cu Bo được mẹ cho đứng xuống nấc thang và sau đó đi từ tốn xuống còn chị Chi thì không hiểu sao vẫn tiếp tục làm một ánh mắt và điệu cười đầy khó hiểu mà mình lúc đó vẫn không sao lí giải nổi.
Mình thực sự có chút gì đó bối rối và khó hiểu khi chị Chi tiếp tục nhìn mình như thế.
Nhưng rồi cuối cùng thì chị ấy cùng cu Bo cũng nhanh chóng đi xuống cần thang rồi có lẽ là cùng Dì Linh và chị Na đang đứng đợi sẵn ở dưới nhà về luôn.
Hơi nghi ngờ chút ít có lẽ là chị ấy có ý gì đó với mình thì sao nhưng làm sao có thể như thế khi những lần gặp mặt chẳng để lại tí gì gợi nhớ trong chị ấy cả.
Hay là chị ấy biết mình cho cu Bo chơi game nhỉ, chắc thế.
Mình thở dài và quay người lại khép cửa sau đó đi lại nệm nằm xuống nhìn trần nhà.
Gần đây nằm hoài nằm mãi nên đâm ra chán chán và thân thể yếu hẳn đi trông thấy.
Cứ nằm là ngủ đâm ra mình trây nhớt và nhát hoạt động.
Nhắc mới nhớ chuyện lúc sáng đi lại có vài vòng quanh ngõ mà cũng mất tầm gần 2 tiếng thì bảo sao.

Tự nhũ cần phải hoạt động nhiều hơn.
Mình ngồi dậy đi lại trong phòng vài bước rồi sau đó thì lại ngồi máy tính mà thoáng chút lo lắng vì cú đá nhất dương chỉ mà thằng Bo dành cho cái thùng máy CPU yêu vấu của mình.
Cái thằng đó cá tính vãi, sút mà không nể nang hay thương tiếc cả nghĩ tình anh em.
Bật máy ngồi hí hoáy một lúc thì nghe tiếng Dì Linh gọi từ bên ngoài.
– Duy…Duy đù… Tiếng Dì Linh vọng vào.
– Dì đẩy cửa vào đi… Mình hét to.
– Hù…đang làm gì á… Dì Linh chạy tồ tồ về hướng mình mà đập phát ngay vai muốn sặc sữa.
– Con chơi game tí á mà…có gì không Dì… Mình nhắn nhó nhưng vẫn cố nói.
– Đói chưa…măm măm đi… Dì Linh lấy hai tay tì lên vai mình mà nhảy đành đạch.
– Dạ chưa…mới ăn lúc nãy mà…Dì đói hả… Mình vẫn nhìn vào màn hình trả lời/
– Đâu có…cũng mới ăn xong luôn mà…tối nay Dì lại ngủ trên này nha… Dì Linh cầm ghế mình đẩy qua đẩy lại nhún nhún nhí nhảnh hết sức.
– Dì tắm chưa… Mình quay lại lườm Dì.
– Hả…mấy người định…định…không nha… Dì bất giác để hai tay hình cháo lên giữa người như sợ mình là thằng dâm tặc sắp thực hiện âm mưu cưỡng bức ấy,
– Thần kinh…Dì phải tắm chứ mình mẩy thúi quắc ai cho vô nệm con nằm… Mình nạt Dì.
– Thế hả…phù…lát tắm nè…ăn gì hông… Dì thở dài sau đó cười tươi bắt chước giọng mình hét inh ỏi.
– Thế thì được…con no rồi… Mình cười nhếch môi.
– Ừm…vậy nhá…xuống đây… Dì cũng bắt chước ười nhếch môi.
– Vầng… Mình gật đầu ra vẻ chán nản.
Dì Linh quay lại và nguẩy đít đi ra khỏi phòng trước ánh mắt lườm lườm của mình.
Cái tướng đi nhí nhảnh đến ám ảnh.
Đít thì nguẩy qua nguẩy lại trông phát ghét mà thèm sút phát cho nó lệch quỹ đạo luôn ấy.
Mình ngồi đá fifa tầm 3, 4 trận gì đó thì Dì Linh ôm laptop lên nhìn mình cười khe khẽ.
– Dì khóa cửa dưới đó hết chưa… Mình hích đầu sang nhìn Dì khi Dì đang dùng chân khép cửa phòng.
– Rồi…Dì kĩ lắm… Dì gật đầu trả lời.
– Kĩ mà sáng con đi ra ngoài về thấy vẫn chưa khóa… Mình liếc Dì.
– Khùng…con ở ngoài mà…Dì khóa sao con vô… Dì Linh đi lại hướng nệm vừa đi vừa nói.
– Ừm há… Mình gật đầu kiểu ngu hết sức.
– Nó đù thấy ghê luôn…chậc…chết chết… Dì trề môi nhìn mình rồi lắc đầu liên tù tì.
– Con quên… Mình lại lườm.
Cả hai trong cùng một phòng nhưng ai làm việc nấy “nước sông không xâm phạm nước giếng”.
Cho đến tầm hơn 10 giờ tối thì mình mới đi xuống nhà tắm rửa rồi đi lên tắt điện sau đó đi lại hướng nệm.
– Dì hông tắt máy di chuyển raxa vậy con nằm đâu… Mình đứng nhìn Dì gãi đầu.
– Nằm bên trong đi…lát mới ngủ… Dì nhìn mình rồi chỉ tay vào hướng nệm bên trong.
– Sao cũng được…mà bật nhỏ thôi…sao Dì hông đeo tai nghe… Mình gật đầu rồi chợt thắc mắc vì tiếng inh ỏi của hai cái loa.
– Thôi…coi phim phải vầy mới đã… Dì lại trề môi.
– Đã nữa chứ… Mình nhếch một bên miệng kiển kinh bỉ.
– Khi nào đi học dạ… Dì quay lại nhìn mình và nói.
– Ngày mốt… Mình nói.
– Chuẩn bị đủ chưa… Dì lại hỏi.
– Rồi…lên nhận lớp nhận cô rồi thứ hai tuần sau là học luôn đó… Mình trả lời.
– Ừm…à…mai chị Chi với cu Bo qua ở đó nha… Dì nhìn mình trầm ngâm rồi lại nhắc.
– Cu Bo cũng qua hả Dì…thế sao nó đi học được… Mình tò mò hỏi lại.
– Cu Bo ở chơi với mẹ một ngày thôi…còn chị Chi thì đi làm rồi về đây luôn…vài ngày đó… Dì Linh nhìn quanh quẩn rồi lại nhìn mình.
– Dạ…có nó càng vui… Mình gật đầu nói sau đó nằm hẳn xuống nệm gối đầu lên một phần của cái mền to chảng.
– Ừa…Duy đù ngủ đi… Dì Linh trả lời mình sau đó quay lại với màn hình máy tính.
– Dạ…Linh khùng thức đi… Mình nhại giọng Dì.
– Ừa…Linh khùng thức canh Duy đù ngủ… Dì nói nho nhỏ nghe rất vui tai.
– Dạ…Duy đù ngủ cho Linh khùng thức… Mình nhại tiếp với cái giọng ái ái.
– Á…thương thương… Dì Linh bất giác ngồi dậy lao lại tính nắm tai mình.
– Con đi ngủ… Mình nhìn Dì trừng trừng sau đó quay lưng ra ngoài hướng mặt vào tường nhắm mắt chính thức thông báo nghĩ chơi.
– Ghét… Tiếng Dì vọng từ sau lưng nghe rất quái.
Mình từ từ nhắm mắt lại sau đó thì chầm chậm chìm sâu vào giấc ngủ trong những tiếng súng đạn đì đùng không ngớt và cả tiếng chém nhau đầy vang vọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.