Dì Tôi Là Một Teen Girl

Chương 70


Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 70


– Dạ không phải…con thấy chim anh Duy bự lắm mẹ…mà nó có râu nữa mẹ… Cu Bo thành thật nhìn Dì linh và cả mẹ Chi nói giọng chắc nịch.
Mình thì lúc đầu chưa biết gì nên chẳng thèm đề phòng mà cứ cười xuề xòa trước những câu trả lời của cu Bo tự nãy giờ bởi vậy khi mà nó buộc miệng nói ra câu miêu tả đầy oái ăm đó thì mình vẫn cười nhẹ một thoáng rồi mới dần phát hiện ra và bắt đầu tái hẳn mặt.
Đầu óc mình bỗng dưng trống rỗng đến mức chẳng suy nghĩ được gì ngoại trừ sự ngỡ ngàng như một tấm lưới vô hình đang bủa vây kín.
Cảm giác này giống y như những gì mà mình nhận được lúc trưa khi nó phán câu xanh rờn “anh Duy và Dì Linh ngủ chung” vậy, có khác chăng là lúc đó sự bần thần chia đôi cho cả mình và Dì còn bây giờ thì chỉ độc nhất Duy mình là người phải gánh chịu cái nghịch cảnh đời thường này mà thôi.
Mà nói chung chuyện có lẽ sẽ chẳng gây bối rối là mấy nếu ở đây chỉ có một người chứng kiến là Dì Linh hoặc chị Chi vì như vậy sẽ dễ bề giải thích hơn ình mà đằng này cả hai người phụ nữ cùng hiện diện nên đâm ra người này nhìn người kia bỡ ngỡ vì chẳng biết phải tỏ thái độ ra sao hay nên làm gì cho phải.
Mình hốt hoảng thật sự mà chỉ biết cúi gầm mặt xuống sàn nhà sau đó thì ngước lên nhìn cu Bo với vẻ mặt trăn trối đầy đau khổ vì cuối cùng thì mình cũng biết được “mục đích nó đến trái đất” là để làm gì rồi.
Cu cậu đến đây là để đốt nhà mình.
Không chỉ một lần mà những hai lần vì lần đầu có lẽ cháy chưa xôm lắm nên nó quyết chí phóng thêm lần nữa.
Khá điên tiết mình nhìn nó rồi sau đó ngậm ngùi nhìn Dì Linh và cả chị Chi khi cả hai đều đang há hốc mồm miệng to nhất có thể.
Phải nói là quê không thể tả mà dù có cố gắng tả lại thì vẫn không sao tả hết được cái quê.
Nuốt nước miếng đánh “ực” đầy hụt hẫng giữa bầu không khí yên tĩnh mặc dù là hành động vô tình nhưng lại đầy khôn ngoan của mình khi đó vì nó chính là điểm nhấn gây nên sự chú ý cho cả Dì Linh và chị Chi đang lúc mà họ còn chưa biết phải phản ứng ra sao.
Sự im lặng được phá tan chính bởi mình nên thoáng chốc mọi người như dần quay trở lại với sự vô tư thường thấy chỉ trong chốc lát.
– Bo…nói bậy…im…vào đây mẹ cho cái này… Chị Chi cười khẽ gượng gạo nhìn mình, nhìn Dì Linh sau đó thì nhanh chóng kéo tay cu Bo.
– Không…con lên phòng chơi với anh Duy cơ… Cu Bo nhỏng nhẻo nhìn mẹ giảy nảy.
– Vào đây với mẹ mà…mẹ thương Bo nhất ha… Chị Chi vẫn cố sức kéo nó vào trong phòng thật nhanh mặc dù cu cậu tì chân xuống đất kinh lắm.
– Anh Duy…cho em lên phòng chơi với… Cu Bo dang tay ra với tới mình.
– Bo vào…với..với…mẹ đi…để mẹ…lau người cho…nãy anh lau chưa khô đâu… Mình cầm tay cu Bo khẽ buông ra để nó vào phòng cùng chị Chi với giọng nói còn lúng túng ấp úng kinh lắm.
– Dạ…lát em ra liền…mẹ lau nhanh lên… Cu cậu nhìn mình đầy lo lắng hối thúc mẹ.
– Ừm…lát ra với…với anh… Mình gật đầu đứng nhìn nó khi chị Chi đang kéo nó lại bên gần chiếc gương và nhanh chóng với cái khăn ì ạch lau cho cu cậu.
Chị Chi ngồi lau người cho nó nhưng vấn thỉnh thoảng nhìn ra chỗ mình như vẫn còn chút gì đó ngại ngùng bởi con chỉ đã làm ình lâm vào tình trạng khá bi đát.
Vừa kịp để ý nét lạ của chị Chi xong thì mình mới bắt đầu phát giác ra ánh mắt của Dì Linh vẫn đang nhìn trân trân vào mặt mình không ngớt với gương mặt thì đỏ như gấc.
Thoáng chút hơi ngạc nhiên và sợ sệt mình né ánh mắt của Dì vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa mình và Dì cả.
Dì nhìn mình không chớp mắt với cặp mắt to tròn thoáng chút gì đó hơi gượng gạo đang song hành cùng nụ cười mỉm trên môi như thể Dì còn chưa hiểu một số điều gì đó nhưng lại không dám hỏi mà chỉ dám cười nhẹ nhìn mình xã giao ấy.
Bản thân mình ngạc nhiên lắm chứ vì chẳng hiểu Dì đang nghĩ gì mà lại nhìn mình săm soi như thế nữa.
Ngày thường Dì hay troll mình lắm nhất là mấy việc như thế này thì lại càng tràn trề cơ hội để Dì thể hiện bản lĩnh xỉa xói không giới hạn của bản thân, cớ sao hôm nay lại chỉ ngồi yên mà lắng nghe, ngồi yên mà quan sát tự nãy giờ thế kia nhỉ.
Nói mới để ý, nãy giờ bà Dì xì teen dâu chưa “thở” ra một câu nào hết cả.
– Dì…gì vậy… Mình nhíu mài nhìn Dì khó hiểu.
– … Dì chẳng nói chẳng rằng với hai má đỏ âu cứ chằm chằm nhìn mình mà cười mỉm chi miết.
– Dạ… Mình tiếp tục với vẻ mặt đù đù nhìn Dì mặc dù biết thừa ra Dì nhìn mình vì những điều mà ông nhõi con mới vừa phun.

– … Dì vẫn như bị đứng hình nhìn mình trong khi hai cái má thì run run chợt cười.
– Dì…Con lên phòng á… Mình quê độ khi mắt Dì không chịu rời khỏi mặt mình nên đành phải đánh cửa chuồn.
– … Vẫn là cái nét mặt đáng ghét đó nhưng vầng trán có chút thay đổi như kiểu săm soi đồ điện tử vậy.
– Con lên… Mình quay lưng lại vừa đi vừa hồi hộp cho đến khi bước lên vài nấc thang vẫn cốnquay lại nhìn Dì xem nét mặt có thay đổi chút nào không.
– … Dì vẫn lặng lẽ hướng ánh mắt nhìn theo từng bước chân của mình với cái vẻ mặt tượng sáp cười xỉa tự nãy giờ.
Cho đến bây giờ mình vẫn không hiểu lúc đó Dì Linh nghĩ gì mà nhìn mình kinh thế, nhìn đến mức ám ảnh vãi linh hồn.
Sau giây phút kinh hoàng đó mình cố gắng chạy thật nhanh lên phòng và ngay lập tức đóng sầm cửa lại.
Đứng ngước mặt lên trời nhắm nghiền mắt dựa lưng vào cửa phòng mà cảm giác trong mình vẫn còn bối rối và có chút gì đó khó chịu lắm.
Chẳng hiểu số mình xui hay rủi gì mà suốt thời gian vừa qua liên tiếp bị cánh đàn bà phụ nữ bắt thóp và quay như chong chóng vậy nữa.
Nào là những chuyện to lớn bị phát giác với những mối hiểm họa khó lường chưa giải quyết cho tới những chuyện nhỏ nhặt cũng bị đưa ra làm trò hề đến ê chề cả mặt mũi.
Không bàn tới chuyện được khoe hay show hàng miễn phí gì cả vì cái đó chỉ là bình luận hài hước của bạn đọc mà thôi.
Các bạn thử va vào tình huống đó của mình mà xem, nhục nhiều hơn vui, nhục như bị gái đục vào mồm rồi thì máu me be bét luôn ấy chứ.
Kiểu như vừa quay tay rồi bị người thân phát giác vậy.
Đau lắm!
Đó là còn chưa kể ánh mắt và phản ứng quái lạ của Dì Linh nữa chứ.
Liệu Dì có làm quá lên và nói gì với chị Chi và cu Bo không hay có lẽ là lúc nãy ngồi đó nhìn lém lĩnh để suy nghĩ ra cách để xì đểu mình nhỉ.
Ai chứ Dì Linh của mình thì dám lắm.
Rồi thì khi mọi chuyện kết thúc và chỉ còn có hai con người là mình và Dì Linh sống chung trong một căn nhà như thế này thì liệu Dì sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào, sẽ đối xử với mình ra sao khi vừa mới đây còn đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chăm như sinh vật lạ.
Nhưng thiết nghĩ tất cả vẫn chưa là gì so với một nỗi sợ kinh hoàng đến mức than khóc mình mới vừa mường tượng ra.
Đó là gần đây Dì Linh hay tung tin với tất thảy những người cả hai mới tiếp xúc rằng mình bị Gay.
Ừ thì không sao vì mình cũng chẳng muốn dính líu đến quá nhiều người nhưng cái hiểm họa ở đây là biết đâu chị Chi và cả Dì Linh nghĩ mình là Gay đích thực nên khi tắm cho cu Bo mới bắt đầu giở ra trò biến thái bệnh hoạn kiểu vậy thằng nhóc thấy được “cục cưng” của mình nào là bự, nào là “râu ria” lung tung hết cả mà đâu có biết tất cả chỉ là tình huống trớ trêu.
Có khả năng ấy vì mình cảm nhận được rằng ánh mắt của Dì Linh như nhìn thẳng vào mặt mình mà hét lên điều tai quái đó vậy.
Ôi…nếu suy nghĩ đó thật sự tồn tại thì quả là quá ê chề và nhục mặt.
Chán ghét cái thực tại tù túng và thật tâm rất lo lắng cho những điều tai hại sắp xảy đến mình chạy như bay và đáp người xuống nệm chỉ trong vài giây rồi sau đó lăn lộn các kiểu.
Cu Bo nó còn con nít nên chẳng suy nghĩ gì mà nói ra những câu như thế thì mình không trách nhưng những cái suy nghĩ của người lớn qua lời nói của một thằng bé con mới gọi là phức tạp và đáng lưu tâm hơn hẳn.
Mình thật sự rất muốn giải thích và nói rõ lắm chứ nhưng biết nói như thế nào đây.
Vì thằng Bo nó cũng chỉ khoe với mẹ nó những điều nó thấy và chứng kiến khi tắm chung với mình mà biết đâu mình bô lô ba la không phải lại càng làm cho chị em phụ nữ lại càng có dịp mà suy nghĩ nhiều hơn thì sao.
Thôi, im lặng tới đâu thì tới, “cờ đến tay ai người đó phất” thôi, lạng quạng phất bừa lại khéo sinh nghi.
Mình cứ nằm đó trằn trọc qua lại với những mưu toan và lo tính chuyện trước mắt rồi sau một hồi gian nan mâu thuẫn thì suy nghĩ của mình cuối cùng cũng dần ổn định và yên tâm trở lại.

Cứ để cuộc đời thủng thẳng mà đến với bản thân vậy.
Mình lếch lại bàn máy tính với tấm thân đầy mệt nhọc bởi những oanh tạc của dòng đời nghiệt ngã.
Bật máy lên và vào kiếm nick sáng mà chat với mấy đứa bạn tí cho khuây khỏa.
Dạo này thỉnh thoảng mình vẫn đôi lúc chat gặp My và vài đứa bạn thân quen rủ chat nhóm vì sắp vào năm học cuối cùng rồi còn gì nữa.
Tụi mình thường nói về những chuyện cũ, một thời đã qua và không quên định hướng về những trò quậy phá trong tương lai cũng như bàn luận và xăm soi địa hàng mấy gái trong lớp.
Cũng có chút lo lắng việc học tập trong vài giây vì là năm cuối cấp mà vẫn chưa mường tượng rõ ràng tương lai của bản thân liệu sẽ đi về đâu và liệu sẽ phải cố gắng những gì để mong được đi tới đó nữa nhưng rồi những lo toan về cuộc sống hiện tại ngay trước mắt lại dần khiến mình trở nên thở thẩn hơn hẳn.
Mình ngồi nhìn trời đất bao la về đêm qua cánh cửa sổ thì bất chợt nghe thấy tiếng nói vọng vào từ bên ngoài.
– Duy…xuống ăn cơm đi cà… Tiếng của Dì Linh trong trẻo vang lên từ bên ngoài phòng.
– Dạ…Dì xuống trước đi…lát con xuống… Mình quay sang hướng cửa phòng mà trả lời lảnh lót.
– Ừm…vậy Dì xuống trước nha… Tiếng Dì nhỏ lại cùng hòa nhịp theo là những tiếng bước chân trên những bậc cầu thang cũng dần trở nên xa xôi hơn.
– Dạ… Mình gật khẽ đầu lẩm bẩm trong miệng mặc dù biết sẽ chẳng ai nghe thấy đâu.
Trả lời là thế nhưng thật sự mình không muốn xuống ăn tí nào cả vì chẳng muốn đối diện với ai trong hai người phụ nữ đó vào lúc này.
Cực hình thì đúng hơn vì thực chất mình chẳng biết nên nói gì hay phải làm gì để che giấu đi cái sự lúng túng đang còn hiện hữu trong nét mặt và từng cử chỉ của bản thân.
Mình cứ ngồi đó tiếp tục nhìn ra cửa sổ coi như nãy giờ không nghe thấy gì hết và tưởng tượng đủ thứ thì đột nhiên độ chừng nửa tiếng sau điện thoại mình bất giác rung lên trên nền nệm.
Tiến lại gần và nhấc khẽ lên mình ngạc nhiên khi thấy đuôi số lạ.
Mình: A lô…ai đó…
Đầu dây bên kia: Dì Linh nè…
Mình: Ủa…số này đâu phải số của Dì…
Dì Linh: Mượn điện thoại của chị Chi…
Mình: À…rồi…mà dưới nhà gọi lên đây chi…
Dì Linh: Xuống ăn cơm ông…
Mình: Con không đói…mọi người ăn trước đi…
Dì Linh: Không xuống thì không ai chịu ăn hết…xuống đi…
Mình: Trời…vậy con xuống liền…
Dì Linh: Ừa…nhanh nha…
Mình ngắt điện thoại rồi quẳng đúng vài cái nơi vừa đưa tay nhấc nó lên rồi nhanh chóng bước xuống tầng hai vào nhà vệ sinh rửa mặt cái sau đó thì mới bước xuống lầu.
Vừa đặt chân xuống tầng trệt thì ngay lập tức mình đã nghe thấy tiếng Dì Linh ghẹo cu Bo làm nó cáu hét lên từng hồi inh ỏi từ bên trong bếp vọng ra.
– Cho miếng đi… Tiếng Dì Linh nhỏng nhẻo.

– Hông…Cô Linh…hông… Tiếng cu Bo giảy nảy.
Cười nhẹ với cái tính nết trẻ con của bà Dì mình và sau đó mình nhanh chóng đi về hướng bàn ăn dưới bếp thì đã thấy cu Bo đang được mẹ Chi bế trên tay còn Dì Linh thì ngồi đối diện và lấy hai tay ngoáy vào má cu cậu.
Ngước mắt nhìn lên thấy mình là ngay lập tức Dì Linh đã đứng dậy lườm lườm.
– Nãy nói xuống mà làm đợi muốn chết hà…nguội hết trơn luôn…ngồi đợi xíu nhen… Dì Linh nhíu mài nhìn mình rày la.
– Dạ… Mình gật khẽ đầu không biểu hiện cảm xúc gì.
Thở dài khe khẽ một hơi mình bắt đầu ngồi xuống bàn và khẽ đá lông nheo nhìn cu Bo.
Cu Bo thấy thế thì cười như đúng rồi và càng quấy mẹ hơn nữa.
Chị Chi đang ngồi ôm bụng cu cậu bằng cả hai tay trên đùi thấy mình chọc thằng bé thì cũng cười rất tươi mà hùa theo đùa giỡn như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Nụ cười của chị Chi có chút gì đó hơi gượng khiến mình thoáng chút suy nghĩ và ngừng đùa giỡn hẳn.
Có thể là chị vẫn còn nhớ đến chuyện lúc nãy trước cửa phòng Dì.
Ngồi nhìn và nghĩ ngợi mông lung một lát thì cuối cùng Dì Linh cũng bưng nồi nui lại bàn để mọi người nhập tiệc ăn y như lúc trưa.
Suốt buổi ăn Dì Linh vẫn nói chuyện nghe xôm lắm còn chị Chi thì có phần trầm hơn hẳn.
Mình thì khỏi phải nói, cố gắng giữ im lặng cho đến suốt buổi ăn nhưng cũng đâu có được.
– Tối nay cu Bo ngủ đây luôn hông chị… Dì Linh nhìn cu Bo rồi nhìn chị Chi.
– Không em…nãy Ba nó gọi điện thoại nói qua đón rồi…chắc tầm nửa tiếng nữa là tới đó… Chị Chị cười nhẹ nhìn Dì rồi quay sang lấy tay rờ nhẹ vào vai cu Bo.
– Dạ…cu Bo về nhà ngoan nghen… Dì Linh lấy tay vuốt đầu thằng bé mặc dù cánh tay đó vừa lúc nãy cầm muỗng múc lia lịa ==.
– Dạ…mẹ…vậy bao giờ con mới được qua đây chơi với anh Duy hả mẹ… Cu Bo chỉ về hướng mình rồi nhìn mẹ nó mắt long lanh hỏi nhỏ.
– Mai mốt gì đi con…con học giỏi thì mẹ cho sang… Mẹ Chi của nó cười nhẹ nhìn nó đầy âu yếm.
– Dạ…mai mốt em sang nữa nha anh Duy… Cu cậu nhìn mình la í ới.
– Ừm…Bo nhớ sang đó… Mình gật nhẹ đầu và cười với nó.
– Dạ… Nó gật đầu lia lịa.
Sau cử chỉ đó thì tất thảy mọi người đều cười hả hê và cùng cắm cuối ăn.
Khi mà bữa ăn vừa xong thì cũng đúng lúc Ba cu Bo ấn chuông ngoài cổng.
Dì Linh và chị Chi nhanh chóng cùng nhau xách túi quần áo và dẫn cu Bo ra ngoài cho Ba nó khỏi trông còn mình thì đứng trong bếp dọn bàn ăn đâu đó rồi sau đó đi lên phòng nằm nghỉ mà thoáng nhìn đồng hồ thì cũng tầm 9 giờ hơn rồi.
Bước lên phòng mình có phần thỏa mái và bình thường hơn tẹo vì lối sống của mình đa phần là sự độc lập đến mức cần không gian riêng rẽ mới chịu được vì mình không quen với cái cảnh nhiều người cùng nhau truyện trò hay tâng bốc.
Nằm gác tay lên trán rồi sau đó mình ngồi dậy và bắt đầu chuẩn bị đủ thứ cho năm học sắp tới mặc dù còn cả ngày mai ở nhà để lo lắng.
Đâu vào đó thì bắt đầu lại thấy chán ngay lập tức mình lôi mấy cuốn conan cũ kĩ ra đọc ngấu nghiến và nghiền ngẫm như thể mới lần đầu cầm chúng vậy.
Đọc tầm 2, 3 cuốn thì mắt mình bắt đầu có phần lim dim lại.
Chẳng buồn đuổi nó đi làm gì mình cứ thế cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ đêm thật nhẹ nhàng.
Nhưng nó chẳng kéo dài tới sáng như mình mong đợi vì chỉ sau đó khoảng hơn tiếng là mình đã phải bừng dậy bởi tiếng điện thoại reo inh ỏi ngay kế bên.
Mắt nhắm mắt mở nhấc máy lên thì thấy số lạ không có trong danh bạ.
Mình:A lô…ai đó…
Đầu dây bên kia: Là chị Chi nè Duy…em ngủ chưa…
Mình: À…chưa chị…sao chị có số em vậy…dưới nhà có chuyện gì hả chị…

Chị Chi: Không…hồi chiều Linh lấy máy chị gọi cho em…máy còn số…
Mình: Dạ…có chuyện gì hông chị…
Chị Chi: Chị muốn nói chuyện với em…chuyện nhỏ thôi…
Mình: Để sáng mai được không chị…giờ này…
Chị Chi: Chị không muốn cho Linh biết…em gặp chị lát được không…xuống nhà đi em…chị đang dưới phòng khách…
Mình: Dạ…vậy chị đợi em lát…
Sau câu nói đó thì đầu dây bên kia cúp máy.
Mình mặc dù còn hơi buồn ngủ tẹo nhưng trong tâm can bắt đầu nảy ra những lo lắng vô chừng.
Chẳng biết vì sao chị Chi lại muốn gặp riêng mình nữa.
Mà gặp riêng vầy thì nói chuyện gì được nhỉ, lại còn không muốn cho Dì Linh biết.
Hay là chị Chi cũng giống như cô Trang?
Không, mình nghĩ là không vì nếu muốn “đụng và chạm” thì chị ấy thiếu gì cơ hội để nói với mình mà lại mạo hiểm gặp mình giữa đêm khuya thế này.
Cuộc gặp này lại vô cùng dễ bị phát hiện nếu như Dì Linh bất ngờ nghe tiếng động hay vô tình tỉnh giấc mà không thấy chị Chi thì biết đâu sẽ đi tìm và phát giác ra.
Ngồi nghĩ ngợi một hồi lâu thì cuối cùng mình cũng đứng dậy đi lại hướng tủ cởi quần đùi sau đó lấy cái quần thể dục dài để mặc vào rồi nhanh chóng mở cửa tiến xuống tầng hai rửa mặt.
Sạch sẽ thơm tho thì mình mới từ tốn đi xuống tầng trệt với những bước chập chững và hơi dò chừng.
Khi ánh mắt vừa thoát khỏi góc khuất của những bậc thang thì mình nhanh chóng thấy cái bóng dáng của chị Chi đang ngồi dưới chỗ ghế sô pha mà trên người của chị ấy chỉ là một bộ quần áo ngủ trơn tru mỏng tênh tang màu hồng đục rất mát mẻ.
Chị nhìn thấy mình thì lập tức mỉm cười rất tươi.
Chị ấy bất giác gật đầu chào mình nên mình cũng cố gắng thật lễ phép gật đầu chào nhẹ chị rồi lẳng lặng đi lại gần hơn tiến tới chỗ ghế sô- pha.
– Dạ…chị nói đi…em nghe nè… Mình tiến lại và dừng hẳn bên cạnh chiếc bàn ngay giữa những chiếc ghế nệm nhỏ.
– Ừm…hì…em ngồi xuống đi… Chị Chi cười khẽ gật đầu sau đó đưa tay ra dấu ình ngồi xuống.
– Dạ…mà ra ngoài hè đi chị…khuya vắng với mát…chứ ngồi đây nói sợ Dì Linh nghe thấy… Mình nhìn chị nói giọng rất thật thà và khẽ nhướn mắt nhìn lên hướng trên cầu thang.
– Hè hả…ừm…chuyện này chị không muốn Linh biết… Chị Chi gật đầu tỏ tường rồi sau khẽ nhón người đứng lên.
– Dạ…em hiểu… Mình cười nhẹ nhìn bộ quần áo đầy quyến rũ của chị.
Mình hơi cúi người với tay dưới cạnh bàn lấy chìa khóa cửa chính sau đó cùng chị Chi tiến lại gần cửa chính và khẽ tra chìa.
…Cạch…cạch…
Hai tiếng kim loại lạnh người vang lên trong sự hồi hộp của cả mình và chị Chi y như cái đêm mà mình đã mở khóa khi Cô Trang tới nhà mình vậy.
Mình và chị khẽ bước ra khỏi nhà mà cố gắng không tạo tiếng động lở đâu đánh thức Dì.
Mình bước ra hè trước sau đó đứng ngoài cầm chốt cửa đợi chị Chi bước ra luôn rồi mới khép lại gần sát nhưng không khóa.
Phút chốc mình và chị Chi cùng tiến lại gần các bậc thềm ở hè và đinh ninh ngồi xuống cạnh nhau nhưng cũng cố cách chừng hai gang tay người lớn.
Mình thởi hơi ra rồi sau đó khẽ quay sang nhìn chị Chi.
– Dạ…chị nói đi… Mình nhướn mài nhìn chị tỏ chút tò mò và ngạc nhiên.
Mình vừa nói xong thì nhẹ nhàng hạ mắt nhìn xuống rất tự nhiên vì thấy cái gì đó lấp ló bên phải người thì bất chợt phát giác ra một sự thật đầy nhói lòng rằng chị Chi không mặc áo ngực bởi mọi thứ đều tỏ tường qua phần hở của nách chiếc áo ngủ dây ren lỏng và cả điểm gờ nhô cao trên phần ngực áo
Mình đỏ mặt tía tai thoáng chút ngượng ngùng trong giây lát bởi ánh mắt mình như bị trói cứng vào cái núm vếu tròn lẳng nhô àu đỏ hồng đầy kiêu hãnh chỉa thằng ra phần ngực áo rõ mồn một.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.