Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 67
Nỗi lo sợ đang dày vò mấy ngày qua trong phút chốc như bị đẩy lên đến mức cao trào khi chị Nhi bất giác gọi tên mình.
Hồi đầu khá vui cứ nghĩ là chị ấy không nhớ hoặc giả là chị ấy không muốn nhắc bởi nãy giờ từ khi gặp mặt và nói chuyện chị chưa hề đả động gì đến chuyện thầm kín đêm khuya hôm ấy cả.
Vẫn luôn cầu mong “cù lần che mắt thánh” nhưng có lẽ trong thâm tâm mình thực sự vẫn biết là giây phút này chắc chắn rồi sẽ xảy ra nhưng rồi bỗng dưng khi nó đến thì mình lại không vững vàng vì cái sự đơn thuần này lắm khi khó tiếp nhận quá đỗi.
Mình nhắm nghiền mắt, nuốt nước bọt đánh “ực” một cái nho nhỏ rồi từ từ quay người lại.
Cố gắng căng tròn đôi mắt thật ngây thơ và thoáng chút tươi tỉnh mình chậm chạp đối diện với cái khuôn mặt mà trong đầu đang nghĩ là sắp đày ải kia với cái vẻ ngu ngơ lù đù thường thấy.
– Dạ… Mình nhìn chị Nhi tuy có chút gượng gạo nhưng vẫn cố gắng niềm nở nhất có thể.
– Chị Linh trên lầu hay dưới nhà em…chị sợ…vào đó kiếm lung tung lại có…chuyện gì thì…hì… Chị Nhi nhìn mình cười tươi hỏi với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng như thể chẳng biết gì về chuyện bí mật kia cả.
Mình sau khi nghe được câu hỏi của chị thì lòng dạ trải hẳn ra và nhẹ đi rất nhiều.
Thật may mắn khi chị ấy không nhắc đến “nó”.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà lúc đó mắt mình từ hơi lờ đờ sợ hãi bỗng sáng rực lên vì thoát nạn trong gang tấc.
– Dạ…Dì ngồi ngay dưới bếp đó chị…đang xem sách… Mình cười tít mắt và trả lời chị rất vui vẻ.
– À…rồi…chị vào nha…em đi đứng cẩn thận đó… Chị gật nhẹ đầu nhìn mình cười khẽ.
– Dạ…em chào chị… Mình chào chị sau đó quay người và bắt đầu bước đi.
Mình cố gắng đi từng bước trông thật tự nhiên nhưng đầu óc thì lại hơi dò xét vì muốn chú tâm để nghe cho rõ rằng tiếng dép kia chắc chắn là đang tiến vào nhà mình chứ không đứng ở góc cổng mà ngoáy đầu nhìn theo.
Cứ thế mình chậm chạp cho đến khi tiếng động bởi ma sát kia xa dần rồi chợt im hẳn thì mình mới nhanh chóng chủ động đi lại gần cổng kín kẽ khéo léo nhìn vào hướng trong nhà.
Quả thật chị Nhi đã đi vào bên trong và không còn để ý đến mình nữa.
Đầu óc mình lúc đó mại bắt đầu rối ren bởi những phân vân.
Tại sao chị Nhi lại không nhắc đến chuyện đó nhỉ hay có lẽ nào chị ấy không phải là người đứng ở cái gốc cây cũ kĩ đêm hôm ấy.
Không đâu, chắc chắn là chị Nhi vì chính Oanh đã xác nhận điều đó với mình là chị ấy đứng ở đó nói chuyện điện thoại trước rồi cô ấy mới ra ngoài chung sau.
Mà nghĩ cho lung cũng có thể là Oanh đã nói dối mình khi bản thân cô ấy là người đứng đó đêm hôm ấy chứ không phải là chị Nhi nhỉ.
Vậy thì cũng không đúng vì Oanh đâu cần phải giấu mình chuyện đó rồi lại mang tiếng nói dối hay tráo trở làm chi đâu.
Mà nói chung mọi hướng đi đều được định hướng tới một biện pháp cấp thiết là:”Nếu bây giờ mà mình có thể hỏi chuyện chị Nhi được thì chắc chắn mọi thứ sẽ được sáng tỏ ngay”.
Nhưng như thế thì biết đâu lại “tai vách mạnh rừng” khi chị Nhi đang cố giữ im lặng mà mình lại đụng chạm đến cái sự nhạy cảm đó.
Thế càng toi!
Ôi, lại đau đầu nữa rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện này là đầu óc mình cứ quay quay vì mấy chị em nhà này rắc rối kinh.
Chị Nhi thì hiền dịu và nhẹ nhàng trong từng cử chỉ nhưng lại thoáng có chút gì đó bí hiểm.
Bé Oanh thì vui tươi, nhí nhảnh và cũng có xíu cảm tình với mình nhưng biết đâu chừng lại đang giấu mình nhiều chuyện thì sao.
Nhỏ Yến thì dễ đối xử nhất vì nó ghét mình ra mặt, ghét trong từng cử chỉ vì mình phần nào đó dính dáng đến vụ người yêu nó bị Bác gái đối xử thậm tệ trong “tân gia” đêm nọ.
Thôi, đến đâu hay đến đó.
Nghĩ cho nhiều rồi lại trớt quớt thì cũng chẳng đâu vào đâu.
Thở dài một hơi mình từ từ quay lưng lại và tiến chầm chậm ra đầu ngỏ với những bước chân còn hãy nặng nề.
Khu nhà mình thật yên tĩnh, cũng ít trẻ con mà những đứa trẻ đó cũng thường rất ít khi ra đường.
Có lẽ cuộc sống quá văn minh tiên tiến với những phương tiện kĩ thuật và các món đồ chơi hiện đại đã vô tình kéo chúng dần xa nhau, xa những trò vui đùa thường thấy vì chẳng mấy khi thấy chúng đi cùng nhau mà nhất là trong cái ngỏ nhà mình.
Cứ thỉnh thoảng đi ngang qua là lại thấy mấy nhóc, mấy bé ngồi ngoài hè hay trước cửa chính tay cầm iPhone hay iPad chọc chọc ngoáy ngoáy điên đảo trong im lặng.
Chán!
Đi từ tốn qua từng ngôi nhà ngắm nhìn khung cảnh yên lặng và trống vắng để mọi thứ trở nên nhẹ tênh.
Mình không yêu lắm cuộc sống nơi này tuy nhiều nhà nhưng lại quá yên tĩnh đến mức lạnh lẽo ít hơi người.
Nhưng rồi đâu cũng vậy có người này người kia và điểm sáng của chuyến ra ngoài buổi nắng gần về trưa hôm ấy của mình cũng thế.
– Duy…khỏe chưa con mà ra ngoài vậy… Tiếng nói phát ra từ ngay bên trong cánh cửa màu đỏ của một ngôi nhà mình vừa đi ngang qua.
Vừa nghe tiếng hỏi thăm của một người có vẻ lớn tuổi là mình lập tức quay lại nhìn ngay.
Mình nhìn một lúc thì chột nhận ra là một bà lão nhà trong ngõ cỡ tuổi Nội mình đang nhìn mình với cặp mắt kiếng dày cộm cười tươi hỏi han.
– Dạ…cũng đỡ rồi bà…bà tập thể dục ạ… Mình cười tít mắt cuối đầu chào Bà và sau đó hỏi lại khi thấy Bà đang dùng cả hai tay vịn cửa để đi lại.
– Đâu…giờ này tập gì nữa đâu con…bà đi lại ạnh người…con khỏe rồi nên Dì cho ra ngoài rồi hả… Bà lắc đầu nhìn mình nói giọng cũng hơi yếu ớt.
– Dạ…con đi vòng vòng…chứ ở nhà tù quá bà ạ…bà dạo này cũng khỏe chứ ạ… Mình lễ phép nói nhỏ nhẹ.
– Ừm…bà cũng đỡ…bữa thằng út nó mới chở đi khám về…mấy đứa đi đứng nhìn trước ngó sau…thanh niên giờ tụi nó đi xe ẩu lắm… Bà nói khẽ và không quên dặn dò mình.
– Dạ… Mình cười và khẽ gật đầu.
– Vậy con đi giỏi hen…bà vào nhà…bà mệt rồi… Bà nói và cười chào mình.
– Dạ…bà giữ gìn sức khỏe ạ…con chào bà… Mình vòng cả hai tay chào bà.
– Ừm…con đi đi… Bà cười và lấy tay vẫy mình.
Gật đầu chào bà xong thì mình lại tiếp tục tiến bước đi tiếp.
Cuộc sống lắm lúc chỉ cần vài câu hỏi qua loa nhưng lại làm cho con người ta thấy yêu đời và yêu bản thân nhiều hơn.
Cười khẽ vì nãy giờ mình thật sai lầm khi lắm lúc nhìn nhận cuộc sống đầy nhạt nhẽo.
Đi thêm một đoạn nữa thì cuối cùng cái dốc nho nhỏ ngay trước ngỏ cũng dần hiện ra.
Tiến lại và đứng trên đầu dốc hơi sát sang bên mình hít lấy hít để thứ không khí trong lành và mát lạnh.
Một buổi sáng bình yên đến lạ.
Đi sang lề đường nhựa bên kia, mình ngồi xuống và duỗi chân nằm ngã nằm nghiêng nhìn đủ thứ.
Khu nhà mình cây cũng thuộc loại nhiều trong cả khu mà đa số là mấy dòng cây cao xanh lá yếu thanh mảnh chứ ít loại cây thân cột to cao tán rộng.
Xa xa có vài tòa chung cư, những dự án đang xây dở, khách sạn đồ sộ và những căn nhà cao cao nhìn thật vui mắt.
Trong Sài Gòn mà xét về độ thông thoáng và yên tĩnh thì mình nghĩ quận 7 này chắc là tiêu chuẩn hơn cả khu người Hàn bên quận 3 hay quận 4 gì đó.
Mình ngồi nhìn lung tung khi thỉnh thoảng những chiếc taxi hay 4 chỗ có chủ sở hữu đi qua lại với đủ thành phần ngồi ở ghế sau.
Rồi đoạn đi qua đi lại vài vòng xa xa đến cả chỗ mà hôm nọ mình cán khúc cây té xồ xuống nữa.
Khi mà mỏi nhừ cả chân và cái bụng bắt đầu réo inh ỏi vì đau nhói thì mình mới bắt đầu nhanh chóng bước về nhà.
Tính ra thì mình rời nhà cũng tầm trên dưới 1 tiếng rưỡi đồng hồ là ít vì lúc này nhìn mặt trời đã lên rất cao xõa bóng gần tận đỉnh đầu.
Vẫn những bước chân đó nhưng có phần nhanh hơn đôi chút mình dần cũng đứng ngay trước cổng.
Thò tay vào trong qua lỗ khóa, mình kéo nhẹ thanh chốt sang bên để bước vào.
Tra chìa khóa cửa cổng mình tiến hẳn vào cánh cửa chính đang khép hờ sau đó cũng khóa trái luôn từ bên trong.
Nhìn phòng khách và vào cả bếp mình ngó lung tung hết cả mà vẫn không thấy Dì Linh và cả chị Nhi đâu nữa.
Chắc chắn là cả hai trên phòng Dì Linh rồi.
Mình bước thẳng lên tầng hai vào nhà vệ sinh giải quyết việc nặng nhẹ trước sau đó rửa ráy chân tay mặt mũi rồi mới từ từ đi lại gõ nhẹ cửa phòng Dì Linh.
Gõ cả vài chục “cốc cốc” mà chẳng thấy động tĩnh gì cả.
Lúc này trong lòng mình bắt đầu xuất hiện những bất an nho nhỏ chẳng ra đâu vào đâu.
Vặn chốt đẩy bừa vào.
Mình hơi hố đà bởi cứ nghĩ cửa chốt trong và một phần vì chân đang hãy còn đau nên mình bất giác té chúi nhủi xuống nền sàn.
Mình lòm còm bò ngồi dậy thì thấy Dì Linh đang nằm ngủ và đắp mền hờ từ cả phần thân dưới đến lưng chừng bụng ngang hông.
Mình hơi lo lắng nên lật đật bò lại chỗ Dì mà lay nhẹ một bên vai.
– Dì…Dì…Dì… Mình hối hả lay vai Dì, vừa lay vừa gọi í ới.
– Ớ…ớ…về rồi hả…về lâu chưa…đói chưa… Dì từ từ mở mắt ra nhìn mình ngáp dài một hơi mà hỏi giọng vẫn còn ngái ngủ.
– Dì ngủ hả…chưa…lát hãy ăn…Dì ngủ hay sốt dạ… Mình Trả lời xong bắt đầu đưa tay lên sờ trán Dì.
– Hông sốt mà bị đau bụng sáng giờ nè…khó chịu quá…nằm thôi chứ có ngủ đâu…mang tai nghe mà… Dì nủng nịu trả lời nho nhỏ và nhắm nghiền mắt khi tay mình đang day nhè nhẹ hai bên thái dương cho Dì bớt mệt mỏi.
– À…mà tối qua Dì có ăn xoài đâu…sao đau bụng chứ… Mình vẫn day nghè nhẹ giúp Dì sau đó hỏi một câu đầy thắc mắc.
– Đau bụng kinh ớ…đù… Dì vẫn nhắm mắt sau đó bĩu môi trả lời mình.
– À…con cũng đau… Mình cười nhẹ vì cái đầu óc tệ hại khi mới sáng nay vẫn còn nhớ là Dì đang hành kinh mà giờ lại quên mất.
– Gì chứ…Duy đù của Dì cũng có kinh hả… Dì cười tít mắt mặc dù mới than đau bụng này nọ.
– Đâu có…tối qua con ăn xoài á…nên đau… Mình gãi đầu nói nhỏ.
– Duy hông phải ăn xoài nên bị đau bụng đâu…bị Dì lây á… Dì nhìn mình lém lỉnh trả lời the thé.
Dì nói xong là lập tức chống tay sang bên để đỡ cái đầu với mái tóc búi củ hành quen thuộc.
Ánh mắt lim dim, điệu cười nhếch miệng làm lộ cái núm đồng tiền đáng yêu không thể lẫn vào đâu được mỗi khi Dì tính kích đểu mình.
Mình vì quá quen với hoàn cảnh và khuôn mặt ấy nên bắt đầu có chút gì đó hơi đề phòng.
– Lây gì chứ…đau bụng cũng lây hả… Mình tròn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn thoáng chút dò xét.
– Lây qua đường máu…máu qua tiêu hóa…đau bụng luôn Dì nhìn lên ngẫm nghĩ rồi phán chắc nịch.
– Gì chứ…là sao… Mình chau mày khó hiểu.
– Thì qua hút…à ăn máu tối qua đó…vô trong cái bụng…là qua tiêu hóa…rồi giờ đau bụng giống Dì nè…là bị lây á… Dì cười nhe răng và phân tích đầy liên quan.
– Dì…Dì nói chuyện kinh quá… Mình nhăn nhó vẻ tức tối.
– Kinh gì…sự thiệt mừ…con đang mang giọt máu của Dì trong bụng á nha…nhớ nuôi nó ập nha…há há Dì vẫn không chịu tha ình mà lại bắt đầu lung tung ben.
– Mệt Dì quá…nói chuyện…mệt mỏi… Mình lắc đầu đầy ngán ngẫm.
– Nhớ nha…hí hí…úi…úi da… Dì cười tít mắt lần nữa nhưng sau đó là lập tức nhăn mặt.
Dì vừa nói xong thì bắt chợt nhăn nhó cả khuôn mặt lại vì đau đớn khiến mình lo lắng ngồi không yên.
– Dì đau lắm hông…có uống giảm đau chưa… Mình chòang tới đỡ vai Dì nằm hẳn xuống chứ không để chống tay nữa.
Mình hơi nhích người Dì để Dì nằm ngay ngắn sau đó kéo mền lên đắp trên cả vai Dì luôn.
– Rồi…cũng đỡ mà lâu lâu quặn lên thôi…mọi lúc hông có đau dữ vầy…chắc tại tối qua đụng chua… Dì nhắm nghiền mắt lại hơi chau mài trả lời mình.
– Chua gì…Dì ăn có miếng mà… Mình hỏi khẽ.
– Cơ thể tụi nhạy cảm lắm á…giỡn quài…đau sáng giờ quằn quại luôn…nãy thiu thiu cái nó quặn nên dậy luôn nè… Dì mở mắt lườm lườm mình trả lời.
– Ghê vậy… Mình chu mỏ suýt soa.
– Ừm…giờ hổng dám mặc quần luôn…bó bụng xíu là đau liền… Dì nhìn mình trề môi dưới ra và nói rất tự nhiên.
Mình nghe câu đó thì chợt hoảng hồn lo sợ nhìn xuống ngay khúc người bên dưới của Dì đang bị che bởi lớp mền mong mỏng.
Hóa ra nãy giờ trên người Dì chỉ có cái áo thun đen che bên trên còn bên dưới thì nude hoàn toàn
– Cái gì…Dì khùng…hông mặc nó…ra đầy nệm sao… Mình nhăn nhó khó chịu nhìn Dì.
– Thằng đù này…có mặc sịp với…băng mà… Dì liếc lại mình nói hiện rõ vẻ lúng túng.
Nghe câu này thì mình tĩnh tâm lại phần nào chứ không lung lạc ý nghĩ như lúc nãy nữa.
– À rồi…thế con lên phòng… Mình gật đầu vài cái sau đó chống tay đứng dậy nhìn Dì nói.
– Thấy đau cái bỏ hả…tình người nhạt phai… Dì tròn mắt nhìn mình sau đó lắc đầu đầy thông thái.
– Dì hông mặc quần…ngồi chung phòng ngại lắm… Mình lắc đầu nhìn Dì nói.
– Gay mà làm bộ quài mậy…à…chiều chị Chi qua đó nha… Dì há miệng kiểu khinh khỉnh sau đó thông báo.
– Qua chơi hay ở vài ngày… Mình tròn mắt hỏi.
– Chiều thì qua chơi…sáng mai mới qua ở 5 ngày…Dì năn nỉ lắm mới chịu…chứ ở nhà một mình chi ấy buồn lắm… Dì Linh nói nho nhỏ vẻ hơi ngại ngùng.
– Dạ…đông thì vui chứ gì đâu Dì…con bình thường… Mình cười nói với Dì.
– Ừa…cám ơn con… Dì gật nhẹ đầu.
– Dì khùng…nay ma nhập hả… Mình liếc Dì vẻ dò xét.
– Ma gì…người ta lịch sự nó vậy á… Dì lè cái lưỡi bé tí trông cực yêu.
– Ờ…lịch sự lắm…Dì cần gì thì gọi nha…mặt Dì tái lắm… Mình gật đầu sau đó quay lưng tiến về hướng cửa phòng.
– Mất máu mà nên tái đó…sao hông ngồi đây đi với tui…nhắc đến ma cái Dì sợ ghê… Dì làm mặt vai nài và năn nỉ khá là ỉ ôi.
– Dì mác…Dì nằm đi…con lên phòng ngủ…mệt rồi… Dì lắc đầu sau đó bước ra ngoài chuẩn bị khép cửa.
– Ghét… Dì hét vọng ra từ bên trong.
– Cám ơn… Mình hét vọng vào từ bên ngoài.
Đứng bên ngoài phòng, mình hướng mắt nhìn lên trần nhà.
Chẳng hiểu nổi Dì nghĩ gì mà lại đi nói với một thằng con trai gần 20 tuổi đầu cái điều dễ gây liên tưởng và kích thích tính thú vật trong người đến như vậy.
May là mình chuẩn men và làm chủ được bản thân chứ nếu không là đi Liên Xô du học cmnr.
Vẫn còn hơi hồi hộp và bộc chộp nhiều thứ nên mình cố gắng bước nhanh nhất có thể lên phòng và bước thẳng vào trong nằm xuống thở hối hả.
Trong đầu mình lúc đó bùng lên nhiều hình ảnh 18+ của Dì đang lẩn sâu dưới lớp mền mỏng kia lắm nhưng hầu như tất cả đều bị kiềm hãm dưới một màu đỏ tai quái của cánh tay thần thánh đêm hôm qua của Dì.
Đến là đau lòng con quốc quốc với cái khoảnh khắc khó quên ấy.
Mình dưỡi thẳng người và lăn qua lăn lại trên nệm cho những hình ảnh quái đảng kia bay hết.
Sau đó nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ trưa lúc nào không hay.
Mọi thứ luôn thật nhẹ nhàng với những con người không lo không nghĩ.
Mình mở mắt ra khi đồng hồ điểm 3 giờ đúng.
Chẳng hiểu sao cái đồng hồ sinh học được mình tinh chỉnh lại đúng từng khoảnh khắc như thế được nhỉ.
Mình vươn vai ngay trông tư thế nằm và nghiêng cổ qua lại nghe “rôm rốp” sau đó từ từ đứng thẳng người dậy đá chân qua lại và chợt bất giác rùng mình khi cảm nhận được sự tồn tại của một sinh vật sống khác ngay trong căn phòng này.
Quay đầu sang bên, mình chợt há hốc mồm miệng khi thấy cảnh tượng value hết mức như ri.
Dì đang nằm úp trên cái nệm nhỏ mà mình đã xếp gọn vào trong góc mà có lẽ là Dì vừa trải ra trong lúc mình ngủ.
Mặt thì gần như cúi sát rạc vào cái laptop còn chân thì búng về sau liên hồi.
– Dì…Dì…làm gì trong phòng con á… Mình hét to.
– Đang coi phim… Dì nhìn mình ngạc nhiên chút ít.
– Phim gì mà phim…sao Dì không ở phòng Dì á…lên quài…phòng con trai mà… Mình nhăn nhó giãi đầu bức tai.
– Nhưng…sợ ma… Dì bĩu môi làm bộ có lỗi.
– Ma gì…đọc truyện ma cho cố vô rồi còn nói…phòng con trai cần có sự riêng tư khác với con gái…lên quài…qua cũng lên nữa…làm riết thôi con nhường luôn… Mình nói rất to và đay nghiến.
– Phòng của mấy người to…tui nằm có tí…ảnh hưởng gì đâu mà… Dì lè lưỡi nói giọng nho nhỏ.
– Thôi…Dì xuống đi… Mình lắc đầu chỉ tay ra hướng cửa.
– Tui đang bịnh mà…đang đau…đừng nạt tui… Dì nhìn mình vẻ nài nỉ hết mực.
– Không phải…mệt…làm gì làm…mà sao vô đây không gõ cửa… Mình thấy Dì nói vậy cũng có chút gì đó gờn gợn nên đành thôi.
– Có đóng đâu mà gõ…với lại đang ngủ mà đánh thức sợ bị la… Dì nhìn mình cười cười giảng hòa.
– Dì hiền quá…ai dám la…Dì hết đau chưa…mặc đồ mát rứa… Mình trách nhẹ sau đó nhìn Dì đầy quan tâm và liếc khẽ vào cái quần vải dù nhỏ xíu xiu.
– Hết rồi…à không…bớt bớt…mặc quần chứ không lẽ mặc sịp lên đây ông…ông đuổi xuống nữa…Gay mà…haizzz… Dì trả lời mà không quên khía mình.
– Gay gì mà gay…gay đã không để ý…Dì ăn gì chưa… Mình lườm Dì với ánh mắt sắc như dao cạo.
– Chưa…đau lắm…ăn vô chết á… Dì lắc đầu nguầy nguậy.
– Vậy chứ giờ sao…không ăn gì chết mới đúng á… Mình nhìn Di trân trân.
– Nhờ chị Chi rồi…lát chỉ qua mua cháo dùm… Dì nhìn mình nói đinh ninh.
– Dạ…mấy giờ chỉ quá… Mình hích mặt hỏi Dì.
– 5 rưỡi… Dì trả lời.
– Dạ…vậy con xuống ăn trước à… Mình gật khẽ đầu sau đó bắt đầu bước ra khỏi nệm.
– Cần tui phụ hông… Dì nhướn mài hỏi mình.
– Khỏi đi…con tự làm được… Mình lắc đầu nhẹ.
– Ờ… Dì gật đầu rất nhanh.
Mình đi qua chỗ Dì đang nằm thì bất giác lúc này mới nhìn kĩ vào tấm nệm lót ngay dưới thân người của Dì.
– Mà…ủa…cái nệm này con xếp để trong góc rồi mà…sao lấy ra đây… Mình nhìn chằm chằm.
– Thì sợ mấy người thức nên lấy cái nệm này nằm… Dì ngoáy đầu lại nhìn mình.
Mình nhìn trân trân và cuối cùng cũng nhận ra đây chính là cái nệm hôm bữa mình và Cô Trang nằm “mần” ăn với nhau.
Nhiều chỗ còn vết tích “semen” của mình và thứ chất nhờn của Cô Trang nữa.
– Trời…cái nệm này…nó dính…dính…trời ơi… Mình nói và chợt ôm đầu.
– Dính gì…thấy dính gì đâu… Dì ngồi dậy và nhìn quanh quẩn xung quanh nệm.
– Dính…nước đái gián…bữa có mấy con tè lên…con mới dẹp vô đó…lấy ra chi hông biết… Mình hét lớn đầy đau khổ.
– Chết…sao hông nói tui giặt…giờ sao… Dì hoảng hốt soi lại quần áo rồi hửi hửi xem có dính chút nào lên người chưa.
– Hửi gì nữa…xuống thay đồ đi…hôi lắm á… Mình xuay tay vì sợ biết đâu Dì phát hiện ra điều gì đó không nên.
– Ờ… Dì chống tay đứng dậy không quên kéo laptop ra khỏi cái nệm ấy và sao đó nhanh chóng thu dọn cất vào góc luôn.
Cả hai sau đó cùng lúc đi xuống hướng tầng 2.
Mình thì đi thẳng xuống hướng tầng trệt vào nhà vệ sinh rửa ráy tay chân, mặt mũi vì mới ngủ dậy.
Còn Dì thì đi vào phòng lấy đồ rồi vào nhà vệ sinh tầng 2 rửa ráy rồi mới thay đồ.
Múc cơm ra tô và bỏ thức ăn đâu đó thì mình tiến ra ngoài phòng khác ngồi ghế sa- pha và ăn ngon lành.
Nhưng chỉ vừa đâu đó vài miếng thì đã thấy Dì từ trên lầu đi xuống.
– Ăn rồi hả…sao không để Dì làm cho… Dì vừa đặt chân xuống tâng trệt thì nói ngay.
– Con làm được mà…sao Dì không ngồi trên đó…mang máy tính xuống đây chi… Mình lắc đầu và hỏi ngược lại Dì khi thấy tay Dì đang ôm laptop.
– À…trên đó buồn…xuống đây có con cho vui…hì… Dì cười nhẹ trả lời có chút gì đó gượng gạo và giả tạo.
– Phải không…hay là lại sợ ma… Mình lườm mắt tinh ranh.
– Biết rồi còn hỏi… Dì liếc lại mình.
Dì nói và đặt máy tính lên bàn sau đó ngồi ngay xuống chỗ ngay gần chân mình nếu duỗi thẳng nhưng là ngồi xuống sàn nhà thôi.
– Ủa…gì á… Mình bất chợt nhìn vào màn hình lap khi thấy một đống chữ là chữ, dòng là dòng còn cả hình ảnh ma quái ghê rợn.
– Truyện… Dì vẫn nhìn màn hình mà trả lời.
– Trời…sợ ma sao lại đọc truyện ma nữa bà… Mình cáu gắt nói với Dì.
– Hay mà… Dì quay đầu lại nhìn mình với ánh mắt long lanh.
– Thua…đầu hàng… Mình lắc đầu bó tay với cái kiểu “trời lạnh đắp mền bật máy quạt” này rồi.
Mình ăn xong thì vào để tô trên bàn bếp sau đó lại vào phòng khách và nằm xuống gác đầu lên thành ghế sô- pha và nhìn mông lung ra hướng sân.
– Sao Dì hông ngồi ghế… Mình nhìn Dì hỏi đầy quan tâm.
– Thôi…ngồi kiểu cúi cúi đau bụng lắm…rướn người vầy đỡ đau hơn… Dì gáy tay lên bàn và chống cằm.
– Dì nằm hông…lên nằm nè… Mình ngồi dậy nhìn Dì.
– Thôi…đau bụng lắm… Dì vẫn lắc đầu trông rất con nít.
Ngồi nằm mà nhìn cái vẻ mặt chăm chú của Dì khi đọc truyện thấy sao mà dễ thương thế, đáng yêu thế.
Nhìn cứ ngây ngô và cần được che chở đến dường nào luôn ấy.
Nhưng thú thật lúc đó thì mình vẫn chưa có ý định yêu thương gì Dì Linh cả mà chỉ là những cảm giác còn rất rời rạc và đang cần những khoảnh khắc của sự kết nối mông lung khó hình dung và biết đâu chừng sẽ đạt đến trong một ngày không xa.
Mình nằm nghĩ ngợi lung tung đâm chán nên cố với tay lấy chiếc remort bật ti- vi lên xem.
Bật sang kênh phim truyện thì lúc đó đang chiếu lại bộ phim “Cuộn giấy thứ 7” là một bộ phim mình rất thích xem và cũng đã từng được xem.
Mình nằm đó gián mắt lên ti- vi còn Dì thì cắm mắt vào laptop mà đọc truyện ma trên một diễn đàn hay bài đăng nào đó mà mình thoáng nhìn là một loạt cái review kiểu tường thuật lại một loạt cái diễn biến trong một chuỗi này trước đó nào ấy.
Chẳng để tâm gì ngoài phương tiện giải trí riêng, cả hai cứ căng mắt làm theo những gì mình muốn mà chẳng buồng để ý là thoáng chốc đã đến 5h rưỡi.
…Tin tong…tin tong…
Tiếng chuông cửa bất giác reo lên inh ỏi khiến cho cả mình và Dì cùng ngước mắt lên nhìn.
Là chị Chi và chị Na.
– Để con ra mở cửa… Mình đứng dậy bước đi vài bước.
– Thôi…con đứng hè được rồi…Dì ra mở cho… Dì lắc đầu sai đó mới chống tay đứng lên.