Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 66
Khi vừa vuột miệng nói xong thì lúc này mình mới bắt đầu có dịp nhìn lên mà để ý đến thái độ của Dì Linh lúc đó.
Mặt Dì lộ rõ vẻ hoảng hốt và ngại ngùng kinh khủng.
Mắt thì mở to hết cỡ nhìn thẳng vào mặt mình còn miệng thì chực chờ như muốn hét lên và cuối cùng thì.
– Á…bỏ ra… Dì bỗng nhắm nghiền mắt lại rồi hét toán loạn hết cả lên.
– Dì để con…để con đi kiếm bông băng…đau hả… Mình hết hồn và nhanh chóng chống hờ tay để đứng lên.
Bất chợt Dì giãy nảy phần cổ tay nơi mà tay mình đang cầm sau đó với cánh tay đầy máu me lập tức Dì chỉ thẳng vào mặt mình.
– Ngồi xuống…không đi đâu hết… Dì trừng mặt nhìn mình ra lệnh.
– Sao…vậy… Mình tròn mắt vì cơ bản chẳng thể hiểu gì cả.
Dì thoáng thấy chút gì đó lo lắng trên mặt mình nên cảm xúc cũng dần dịu lại nhưng bù trừ thì bây giờ trông lạnh tanh.
– Ngồi đó…để tui tự đi… Dì lườm mình trề môi quay đít chuẩn bị tiến về hướng cửa.
– Nhưng mà Dì…Dì…máu không luôn kìa… Mình ngồi hẳn dậy mà chỉ vào một vệt máu đang còn dính ở một bên mông Dì đầy hốt hoảng.
– Không phải…là…thôi…nằm im đó… Dì nhìn mình lắc đầu như muốn giải thích điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
– Ơ…dạ… Mặc dù muốn giúp Dì lắm nhưng vì Dì đã nói vậy nên mình đành buồn bã gật đầu.
Dì bước nhanh về hướng cửa để vặn chốt và đi ra khỏi phòng xuống cầu thang trước sự thẩn thờ và ngỡ ngàng của mình.
Mình chẳng thể nào hiểu được tại sao Dì lại như thế nữa.
Máu thì chảy ướt đẫm cả tay mà cứ làm ra vẻ mạnh mẽ không cần mình giúp.
Không lẽ Dì còn giận mình chuyện hùi nãy nên làm mặt lạnh thà chết chứ không để mình giúp sao ta.
Nếu vậy thì Dì quá lắm rồi.
Đinh ninh cái ý nghĩ ngây thơ trong sáng như pha lê ấy, mình làm mặt tức tối mà bấm nút “play” cho video phim chạy tiếp mà ì oành coi một mình.
Lát sau chừng trên dưới 15 phút thì từ từ cái dáng quen thuộc của Dì hiện ra bước hẳn vào trong phòng trước sự thờ ơ của mình.
Mình thoáng nhìn đầy bực tức thì lúc này mới để ý Dì thay quần áo rồi thì phải, từ một bộ đồ dài tay kiểu thun đáng yêu đã chuyển hẳn sang một cái quần thun dù cụt và cái áo 3 lỗ màu đen thân thánh.
Cũng dễ hiểu vì lúc nãy máu me dính đầy mỗi chỗ một ít thì không thay mới là lạ đối với cái tính khí của Dì.
Dì bước chầm chậm đi lại rồi cuối cùng nằm ngay chỗ cũ lúc nãy với vẻ mặt có phần tươi tỉnh và hơi roi rói mặc dù mắt thì vẫn sưng húp.
Mình chẳng nói gì, chẳng đếm xỉa mà chỉ chú tâm nhìn lên màn hình laptop khi hai diễn viên đang solo súng đạn.
Bất chợt mặt mình bị một cái gì đó mềm nhũn vỗ mạnh vào làm mình niễng nguyên cả người sang một bên.
Mình thì tất nhiên biết ngay ai là chủ nhân của pha “bớp đầu” mà thiết nghĩ là “tán yêu” vừa rồi và cả nguyên nhân khiến chủ nhân áp dụng nó lên mặt mình rồi nhưng cứ muốn làm mặt lạnh vì cơ bản mình còn cú lắm.
– Dạ… Mình nhăn nhó quay đầu sang nhìn thẳng vào mặt Dì Linh.
Lúc ấy thái độ và ánh mắt của mình chắc là kinh khủng lắm vì mình thoáng thấy ở Dì Linh vẻ gì đó luống cuống và sợ sệt biểu hiện rõ trên khuôn mặt và ở vài động tác nhạy bén.
Miệng gì cũng không còn cười nữa mà thay vào đó là những câu từ lắp bắp.
– Tui…tui có nói cần mấy người giúp hông mà…mà làm lanh dạ… Dì lúng túng trả lời câu được câu mất cứ như là những cô gái mới lớn vậy.
– Nói gì…máu chảy tè le…không cầm lẹ thì có ngày…con ở nhà vầy con đỡ…con đi học mà Dì còn bày đặt chảnh vầy…hết máu…chết sớm… Mình tức tối nhìn Dì nói nguyên một tràn sau đó ngước mắt nhìn hẳn lên màn hình mà không thèm để ý đến Dì nữa.
– Nói gì á…cầm sao được mà cầm… Dì nhìn mình trề môi giọng nủng nịu lắm luôn.
– Thì băng nó lại chứ sao… Mình lại với vẻ mặt nhăn nhó quay sang liếc Dì.
– Băng…ừ…băng rồi… Dì gật đầu tỏ vẻ bình thường lắm.
Thấy mặt Dì cũng thật tội, bị chảy cả máu nhiều đến thế mà vẫn cố gắng vui cười nói chuyện nên mình cũng dần dà nguôi ngoai nhanh chóng.
– Thì vậy chứ sao…mà Dì còn đau hông… Mình nhìn Dì với cặp mắt cảm thông của người từng trải.
– Có…ran rát…gai gai…khó chịu… Dì gật đầu cười mỉm sau đó quay đi nhìn lên màn hình.
– Ừm…mấy bữa nữa là hết á…mà rách dài hông sao máu chảy dữ vậy… Mình lại hỏi đầy quan tâm và thoáng chút gì đó lo lắng.
– Chắc vậy…máu vậy ít mà…tại lúc đứng lên bị níu lại nên nó dính lum la đó… Dì cười hô hố trả lời nghe rất vui vẻ.
Mình hơi e ngại khi thấy Dì cười trong hoàn cảnh như vậy nhưng thôi Dù sao cười vẫn đỡ hơn là mếu vì đau.
Nằm đó cả hai lại hướng mắt lên màn hình mà xem phim.
Mình lại với tay lấy một miếng xoài bỏ vào miệng.
– Chực…chua thiệt…chua quá…Dì mua xoài ở đâu mà chua ác liệt vậy…chu choa… Mình nhăn nhúm cả mặt lại vì miếng xoài này có lẽ là còn chua hơn miếng xoài đầu tiên khi nãy mấy lần.
– Mua ngoài chợ chứ đâu…xoài sống phải chua ăn mới phê chớ… Dì lè lưỡi lém lỉnh trả lời rất kute.
– Phê thì ăn đi…nãy Dì mới ăn có miếng… Mình lườm mắt nhìn Dì khi thấy Dì chỉ nằm coi phim mà không có tinh thần phụ giúp mình giải quyết hết quá nhiều miếng còn lại.
– Thôi…ăn đi…sợ đau bụng lắm… Dì lắc đầu nhìn màn hình nói nho nhỏ.
– Gì…Dì nói giỡn hay nói chơi vậy…sao nãy con nói đau bụng cái gì nói con…con trai mà sợ gì…giờ vầy…là sao… Mình tròn mắt vì Dì đang đi ngược lại hoàn toàn với những gì đã đề ra lúc nãy.
– Nãy khác…giờ bụng tưng tức òi…ăn đi…tui coi phim…nói nhiều quá… Dì quay qua lườm mình làm mặt lạnh.
– Vầng…lần sau cẩn thận hơn mới được… Mình gật nhẹ đầu chán nản.
– Ờ…nhớ nha…hờ hờ… Dì mắt thì nhìn màn hình còn tay thì quơ sang vò đầu mình giật giật mấy phát kiểu quan tâm nhưng cực thô thiển rồi thôi.
Mình cứ ngồi đó ngó phim, lâu lâu ngó qua Dì rồi lại lấy tay “chấm mút” sau đó đưa lên miệng mà tất nhiên là “chấm” xoài vào muối mới đưa lên miệng “mút” cho bớt chua chứ không phải “chấm mút” những “thứ như mấy chú nghĩ” đâu nha.
Cứ thế,cứ thế cho đến khi trên khay chỉ còn vỏn vẹn cái hột xoài và một miếng nhỏ.
– Thua…nhiêu đó thôi…bó tay… Mình xoa bụng thở phào đầy nặng nề vì chất chua đang được dịp tung hoành trong bao tử.
– Im…người ta đang coi…im đi quỷ… Dì nhìn mình trề môi liếc liếc.
– Á…sao Dì lại gọi con là quỷ…con thật buồn bã và thất vọng… Dì càng nói mình càng muốn giỡn nhây, cứ thế mình nói nhiều hơn.
Vì đang là khúc gây cấn khi hai nhân vậ đang đối thoại nên Dì cứ nắm áo mình giật giật ra hiệu im lặng còn mắt thì Dì cứ thế cắm vào màn hình.
– Đã nói im mà…giờ im hông… Dì quay sao nghiến răng nghiến lợi nhìn mình kinh khủng lắm.
– Hông… Mình cười nhẹ sao đó làm mặt căng thẳng rồi trả lời tỉnh bơ.
– Chết nè… Dì nhích cả cơ thể đang trong tư thế nằm tới gần mình mà dùng cả hai tay bóp cổ rồi giật giật.
Mình như muốn nghẹt thở vì sức tì của đôi tay lên cái cổ bé nhỏ và mỏng manh của mình đến mức tức tối muốn khóc luôn.
– Á…Dì…Dì… Mình hét toáng loạn trước màn tra tấn khá thô bỉ của Dì Linh.
– Cho chừa…gan hả mậy…tóc dai nhỉ… Dì cười hồn nhiên và hét inh ỏi rồi khen tóc mình cứng sau đó thì lại bắt đầu nắm tóc giật giật.
Mình vì bị nắm tóc tuy không đau đớn nhưng vẫn ngứa ngáy kinh khủng nên cứ cầm tay Dì để tách ra nhưng không được.
Dì nắm chặt lắm, vừa nắm vừa cáu tiết giật giật làm mình há hốc cả mồm miệng.
– Á…ủa…Dì…Dì…sao con không thấy…không thấy miếng lego nào hết vậy…Dì đứt…ủa…đúng tay này mà… Mình đang cười khì và giảy nảy lo Dì đụng chỗ đứt tay lúc nãy thì bất chợt sờ trúng tay Dì sau đó mới cố gắng kéo nó xuống mà nhìn cho kĩ.
– À…tay…ừm…tay kia… Dì hơi có chút gì đó bối rối và ấp úng rất bất thường.
– Đâu…ủa…cũng đâu có…đâu có bị gì đâu… Mình nghe vậy thì kéo luôn tay kia của Dì xuống xem mặc cho Dì ra sức hãm lực khi mà cả hai đã có chút gì đó chững lại không còn đùa giỡn như lúc nãy nữa.
– À thì…thì… Dì nhìn quanh co các bức tường như muốn giấu diếm một điều gì đó.
– Thì…là…mà…cái gì…hổng hiểu…máu…lúc nãy máu ở đâu ra thế… Mình thấy Dì lấp lững thì bắt đầu cảm thấy lo thật sự.
– À…máu mũi… Dì cười rồi bất giác đưa tay lên mũi bịt bịt đầy giả tạo.
– Không…đừng lừa con…lúc nãy con không thấy mũi Dì chảy máu…mà…Dì cũng đâu có bụm mũi… Mình nhìn Dì trừng mắt.
– Lừa gì…nói tui vậy á hả…giận… Dì nhìn mình ra vẻ giận dỗi sau đó quay cả thân người lại hướng khác trề môi.
– Á…giả lảng kìa…con hỏi thật…Dì ho ra máu hay máu ở đâu…nói đi…con gọi cho Ba…chuyện lớn á… Mình lay nhẹ vai Dì giảng hòa.
Mình thú thật là bắt đầu lo, lo vì những cảnh tượng điên rồ nhất về những chứng bệnh có khả năng ói ra máu như Dì Linh lúc nãy thật rất nguy hiểm.
– Mệt…kinh… Dì quay lại nằm xuống rồi lại nhìn lên màn hình nói khe khẽ.
– Có gì đâu mà mệt…cứ nói đi…mình chữa sớm thì không sao đâu Dì…con thương Dì lắm… Mình xoa nhẹ vai Dì và thật sự thấy thương cảm cho Dì.
– Phải hông…thương tui luôn… Dì quay sang nhìn mình cười híp mắt.
– Thiệt mà…thương…Dì nói đi… Mình cười khe khẽ trìu mến vì lúc này dù không thương cũng phải nói thương chứ biết sao giờ, cấp bách lắm rồi.
– Kinh… Dì nhìn mình nói giọng bằng bằng sau đó lại nhìn lên màn hình rồi bỗng ấn nút tua lại những đoạn mà nãy giờ hai Dì cháu nói chuyện và giỡn đã bỏ qua.
– Thương mà kinh cái gì… Mình nhìn Dì và bắt đầu to tiếng.
Sau câu nói của mình thì chẳng hiểu sao không gian bắt đầu chìm vào không khí im lặng của sự bực tức.
Dì Linh bỗng nhìn mình đầy ngạc nhiên đến mức trố cả mắt và miệng thì mở to hết sức như không thể tin rằng người ngồi trước mặt Dì lúc này lại có thể là một thằng có IQ cao đến vậy.
– Cái thằng đù này…là kinh…kinh á…kinh tới tháng á…của con gái á…kinh nguyệt á…đù không thể tưởng tượng hà… Dì nhìn mình nói nguyên một tràn đầy hình sự.
Tai mình như bị ù hẳn đi khi nghe Dì Linh nói từng từ trong cái câu mang tính chất địa ngục đầy rãy ấy.
Mình gần như ngất xỉu mà ấp úng đến ghê người.
– Cái…cái gì…là…là kinh á…kinh nguyệt á… Mình đánh vần từng từ và cà lăm hết sức có thể.
– Ừm…nó đó… Dì cười mỉm sau đó chỉ một ngón tay vào mình và nhìn trân trân.
Bất giác trong đầu óc mình lúc đó chợt ùa lên những hình ảnh vô cùng ghê tởm.
Cả một biển máu lớn bị một băng kotex hút cạn sạch như trên quảng cáo.
Hình ảnh Dì Linh cầm hai miếng băng vệ sinh le lói khoe khoang trước mặt khiến ình như muốn ức nghẹn.
Mình chợt rùng mình.
– Á…á…á…á…á…Dì… Cứ nhìn chằm chằm vào Dì rồi lại liếc nhanh xuống nơi eo mình bắt đầu hét inh ỏi.
– Há há…gì á cha… Dì nằm đó cười tít mắt nhìn mình.
– Dì đứng lên…đứng lên nhanh…xê ra…đi ra…bước ra khỏi nệm…nhanh… Mình vẫn tiếp tục xồ xồ và kéo vai Dì ra hiệu đứng dậy sau đó chỉ tay về hướng sàn gần bàn vi tính mà ra lệnh.
– Há há…gì á…rửa rồi…khùng…hông có dính mà… Dì cười hô hố rồi giải thích.
Dì Linh đứng lên nhưng không chịu bước lại chỗ sàn mình chỉ mà chỉ đứng ra khỏi nệm quay vài vòng để mình có thể kiểm chứng câu nói của Dì.
– Đứng im coi…quay…quay một vòng… Vì Dì quay nhanh quá nên mình chưa kịp nhìn nên ra hiệu chậm lại.
– Thì quay…xong chưa… Dì bĩu môi nhìn mình với vẻ mặt tươi roi rói đến phát ghét.
– Rồi… Mình gật đầu đầy soi mói.
– Thế bước vô à… Dì lại ha hả lần nữa.
– Không…vẫn đứng đó…để kiểm tra nệm đã… Mình lắc đầu nguầy nguậy.
Mình lần mò kiểm tra hết cả nệm nhất là xung quanh những chỗ mà nãy giờ Dì nằm cho đến khi chắc chắn là không có dấu vết lạ nào xuất hiện cả trên nệm và mền cả gối cũng thế.
Khi mà mình bắt đầu soi lại lần thứ hai chỗ mà lúc này Dì nằm úp xem phim thì bất chợt Dì lại cười và còn lên tiếng.
– Cái đó màu trắng…phải cúi xuống hửi…hửi mới biết…mùi thúi thúi á… Dì ngồi cạnh nệm mà chem miệng vào chỉ chỏ.
– À…rồi…ủa…Dì đừng có xạo…màu đỏ…có phải shit đâu mà thúi…lừa tình… Mình cứ ngu ngơ vì chưa để ý lắm câu nói của Dì nhưng rồi cuối cùng thì cũng nhận ra.
– Hờ hờ…há há…nhìn cái mặt ổng kìa chời…ha ha ha… Dì ôm bụng cười nắc nẻ lấy tay chỉ chỉ vào mặt mình.
– Sao nãy thấy Dì cúi cúi xuống nhìn gì trong mền mà…nó dính ở đâu…nói con nghe… Mình nhìn Dì đầy nghi kị.
– Không có dính mà…nãy phát hiện ra cái kiểm tra rồi…không có dính…an tâm… Dì lấy tay xua xua ra dấu không có chuyện như mình nghĩ.
– Nữa…nguyên một tay mà nói…trời ơi…chỗ ngủ của con…con điên mất… Mình vò đầu bức tóc kéo vành môi đến mức thảm thương khi ý nghĩ về những hình ảnh lúc nãy liên tục bùng lên trong đầu.
– Khùng…thì lúc đó bỏ mền ra coi rồi…không dính đâu…quần thì lúc nãy đứng lên nên tay nó bá vào á mà…hông dính…kĩ thế ông… Dì lườm mình ra vẻ ta đây siêu nhân lắm.
– Không kĩ…kiến lên ai chịu… Mình liếc Dì.
– Kiến hông ăn cái đó… Dì đôi co với mình.
– Dì hay quá…sao Dì biết… Mình hích mặt nhìn Dì đầy oán trách.
– Cái đó muỗi ăn thôi…bị kiến hông có hút máu…muỗi mới hút máu…há há… Dì nói xong cái cười lần nữa nghe giọng đến là ghê người.
Dì là con gái mà ăn nói chẳng giữ ý chút nào, cứ phải gọi là sổ toẹt.
– Á…Dì biến thái… Mình tròn mắt trước câu nói liên quan tới muỗi ấy.
– Duy đù biến thái… Dì lè lưỡi lém lỉnh trêu ngươi mình.
– Dì…tối nay Dì xuống phòng Dì ngủ đi…con sợ… Mình nhìn Dì nhắc khẽ.
– Thằng khùng…mang ấy rồi…hông dính đâu… Dì nhìn mình nũng nịu.
– Thôi…con ghê lắm…lỡ…thôi… Mình lắc đầu trề môi chẳng hưởng ứng.
– Mơ đi… Dì hét lên to lắm.
Dì vừa hét vừa chạy thật nhanh vào hướng nệm cạnh tường sát bên trong mà vơ lấy cái mền trùm nguyên cả thân người đến mức chẳng còn lòi ra ngoài gì cả.
– A…a…Dì chui vô đó làm gì…đi ra…đi ra… Mình không bắt kịp được suy nghĩ của Dì nên lâm vào thế bị động hoàn toàn.
Mình lao tới xốc mạnh cái mền ra nhưng vì Dì giữ quá chặt nên chẳng sơ hở là mấy.
Mình vẫn cố gắng kéo ra hết mức có thể cho đến khi bất chợt mình hơi hoảng hồn.
Dì bỗng nhiên ngồi dậy chẳng nói chẳng rằng mà với vẻ mặt và ánh mắt “vừa gợi đòn lại vừa gợi tình” trông rất lẳng lơ nghiêng nghiêng cái đầu nhìn mình cực kỳ manh trá đến mức mà mình có chút gì đó ngượng ngùng khi tay thì vẫn đang nắm cái mền để kéo ra khỏi thân người Dì.
Bất chợt Dì mở miệng.
– Đụng đi…ngon đụng vô người tui nữa đi…đụng đi nè…tui lấy tui trét giờ á…đụng đi…ngon đụng đi…nè… Dì với cái mặt trơ trơ nhìn mình đầy khiêu khích.
– Á…Dì…đừng…Dì chơi…chơi dơ qua vậy…á… Mình hết hồn nên nhắn nhó nhìn Dì trách móc.
– Ờ…vậy đó…xê ra…tui…tui coi phim…hà hà… Dì cười xuề xòa sau đó lại trườn người ra nằm dài xuống bắt đầu nhìn màn hình.
– Dì biến thái quá… Mình vẫn ngồi đó mà nói.
– Duy đù biến thái quá… Dì cố gắng quay đầu lại phía sau xỉa xói mình.
Dường như cuộc chiến đã kết thúc khi mà phần thắng vẫn luôn nghiêng về Dì với những chiêu hăm dọa thô thiển nhưng mang hiệu quả rất cao.
Mình đành cùng Dì nằm xuống xem phim tiếp nhưng Dì lại quyết ghẹo mình cho tới cùng.
– Gác tay miếng coi… Nằm coi phim đang yên đang lành thì bỗng nhiên Dì một tay chống cằm một tay lại vung sang để hờ trên cánh tay đang dũi thẳng của mình.
– Á…đừng…lấy ra… Mình vì quá bất ngờ và lại sợ Dì “trét” nên hét inh ỏi hết cả.
– Làm gì ghê vậy…sạch bong mà…nè… Dì lại trừng mắt nhìn mình giơ lòng bàn tay ngang mặt mình để chứng minh.
– Á…nói được rồi…mắc gì…quơ chi vậy… Mình sợ cánh tay ấy nó vô tình chạm vào mặt mình nên lại xuống nước.
– Hà hà…mà nãy nắm tay tui rồi có đi rửa chưa… Dì cười sau đó bỗng nhiên đề cập.
– Nắm gì…rửa gì… Mình ngạc nhiên đôi chút nhưng vẫn còn để ý đến cánh tay đang ngoe nguẩy kia lắm.
– Thì nãy nắm cái tay dính máu của tui á…rửa chưa… Dì chỉ chỉ quơ quơ tiếp tục.
– Chết… Mình sững sờ vì sự thật hững hờ.
– À…ra là bóc xoài ăn tự nhiên luôn hả…kinh thế…kinh quá… Dì lấy tay bụm miệng cười khoái chí.
– Ọe…ọe…ặc…mà…mà hông sao…chưa dính…chưa dính… Mình cố gắng làm bộ ọe ra chứ cơ bản lúc đó làm sao có thể nôn cho được và cũng cố gắng xem lại thật kĩ bàn tay mình có dính chút đỏ đỏ nào không.
– Ờ…chắc vậy…nhiều khi nó dính lên tay rồi dính lên xoài…nãy thấy có người chấm xoài xong còn mút mút tay nữa…kinh…ghê người… Dì bĩu môi nói phong long trúng đâu trúng.
– Á…á…á…chết mất…Dì im đi…chết mất… Mình nhăn nhó đau khổ đến cùng cực.
– Ờ…thì im… Dì cười mỉm chi lại ngước đầu lên nhìn màn hình.
Nhưng lát sau khi đang coi phim Dì lại tiếp tực một lần nữa quay sang.
– Dì nhìn gì…gì nữa… Mình chau mày nói nhỏ.
– À không…có gì đâu… Dì lắc đầu cười trừ rất điêu ngoa.
– Nhìn gì… Mình nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
– À…xem hai cái mép á mà… Dì cười sau đó thì áp sát mặt Dì vào mặt mình rồi nhìn chăm chăm vào hai bên miệng mình.
– Chi vậy… Mình khó hiểu.
– Coi dính gì đỏ đỏ hơm…giống như mấy ông ăn tiết canh vậy ớ… Dì cười hô hố trả lời mình.
Mình sững người vì câu nói đó.
– Á…con xuống nhà dưới ngủ…Dì nói chuyện nghe tởm quá… Mình hét như chưa từng được hét.
– Dám…biết chị sợ ma mà tính bỏ chị một mình à…xuống đi…tui dí…tui trét á… Dì nắm áo rồi nhìn sâu vào đôi mắt mình một cách đầy đe dọa.
– Dì…được lắm… Mình gật đầu rất biết điều.
– Cám ơn…he he… Dì nhếch một bên miệng rất gian manh.
Mình nghiến răng nhìn Dì đầy cam phẫn nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Cả hai ngồi đó xem phim đến khi hết thì mình mới quay sang và phát giác ra là Dì đã ngủ tự lúc nào.
Nhìn Dì lúc ngủ bao giờ mình cũng thấy một sự hồn nhiên và trong trắng quá đỗi.
Dì thật không giống một phụ nữ tuổi hăm mà giống một bé gái trong trắng và hồn nhiên hơn.
Nhưng rồi mắt mình lại hướng xuống cặp mông lắm lét kia và lại hình dung ra những thứ màu đỏ đầy quái dị ấy.
Lạnh người, mình trườn tới tắt laptop của Dì đi.
Sau đó thì đứng hẳn người lên để xoay người Dì sau đó lăn qua phải và vào sát bờ tường như lúc đầu Dì vừa vào phòng.
Lăn được hai lần thì bắt đầu thấy lấp ló chiếc áo ngực màu đen thần thánh đầy khiêu gợi nhưng chẳng hiểu sao lúc đó mình lại chẳng mấy bận tâm vì bây giờ đối với mình trông nó cũng bình thường lắm.
Chặn gối ôm ở giữa đâu vào đó mình đi những bước chậm rãi lại gần cửa phòng và đưa tay tắt đèn.
Cả phòng bây giờ tràn vào cái màn đêm u tối quen thuộc.
Bước đi khẽ khàng mình tiến lại gần nệm, đặt lưng nằm xuống thở phào nhẹ nhõm.
Mình cố gắng chỉ nằm ở rìa nệm xa Dì nhất có thể vì mình là một người rất dễ đụng tay đụng chân, mà hễ đã có dịp đụng thì rất nguy hiểm cho dối phương, nhất là phái nữ mà như các bạn cũng đã biết.
Nhắm mắt, mình lại từ từ chìm sâu vào giấc ngủ quen thuộc để về lại với cái nơi mà mọi thứ trở nên yên bình.
Chẳng hiểu một thứ gì đó hay tiếng động khó chịu đã kéo mình trở lại với thực tại.
4 giờ sáng, mắt mình chợt mở ra và liếc vội lên đồng hồ.
Ngồi dậy, mình nhìn lung linh đủ thứ vì đôi mắt vẫn hãy còn cay.
Mớ ngủ quay sang nhìn Dì thì lúc này Dì đang nằm nghiêng hướng mặt qua phía mình.
Trông Dì ngủ thật đẹp, thật ngon giấc.
Cười nhẹ, mình lại lần nữa cố nhắm mắt.
Lờ đờ mình chìm nhanh vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi mình mở mắt ra thì đã là gần 10 giờ hơn.
Ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài nhìn xung quanh.
Cửa phòng thì đang mở he hé, Dì thì chẳng thấy đâu còn cái khay thì cũng đã được dọn dẹp từ lúc nào.
Dần định hình lại tất cả, mình ngồi dậy và có chút gì đó hơi mệt mỏi.
Mình đi làm vệ sinh cá nhân đâu vào đó xong xuôi thì mới chập chững tiến xuống nhà dưới.
Đặt chân xuống tầng trệt là ngay lập tức đã thấy Dì Linh ngồi ngay chỗ bàn bếp đang cày cuốn truyện ma đêm qua.
Thấy mình là Dì liền lập tức lên tiếng.
– Ngủ ngon hông người đẹp… Dì cười hạ cuốn truyện xuống sau đó hướng ánh mắt về phía mình.
– Ngon…nhưng mà sợ… Mình chắp miệng vẻ ta đây.
– Sợ gì chứ… Dì chau mày.
– Sợ bị trét… Mình lườm lườm Dì.
– Plè… Dì lè lưỡi rất kute.
– Ủa…tối qua sợ sao giờ còn đọc…Dì… Mình chỉ tay vào cuốn truyện ma Dì đang cầm trên tay mà thắc mắc.
– Tối thôi…sáng thì sợ quái gì… Dì cười nói rất lém lỉnh.
– Phớ hơm… Mình cười khẽ.
– Phải…đói chưa… Dì gật đầu rồi lại nhìn mình hỏi.
– Thôi…Dì đọc đi…con tự ăn được… Mình lắc đầu.
– Khùng…đói kêu Dì làm cho nhanh… Dì nạt mình rồi lại từ tốn.
– Dạ… Mình gật đầu hiểu biết.
Buổi sáng hôm ấy quá yên tĩnh và có chút gì đó tù túng nên trong mình bất giác nảy ra một ý.
Mình đi từ từ ra hướng cửa chính sau đó bước ra gần ngoài sân luôn.
– Ê…đi đâu á… Tiếng Dì hỏi vọng ra từ bên trong nhà.
– Con đi ra đường dạo tí…cho nó có không khí… Mình nói lớn từ ngoài hè.
– Cẩn thận xe cộ à…về sớm ăn cơm á… Dì lại nói.
– Dạ…lát về… Mình ậm ực trả lời.
Mình đi thẳng ra hướng cửa cổng với cái điệu vô tự lự thoải mái chẳng lo chẳng nghĩ.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng mà quay lưng sắp đóng cửa thì lập tức nhìn sang bên là đã thấy bóng dáng của một người con gái rất quen thuộc.
Là chị Nhi.
Mình hết hồn định quay bước và nhà nhưng vì là đang đứng ở góc khuất của đôi mắt nên chỉ cần mình có một cử động nhỏ nào chắc chắn cũng sẽ thu hút sự chú ý của chị ta.
Chị Nhi đang đóng cửa và mặc trên người một bộ đồ khá mát mẻ.
Mặc dù rất thích tính cách và dáng người của chị gái này nhưng thú thật là mình vẫn không quên chuyện xảy ra những đêm hôm trước.
Chỉ có duy nhất chị ấy là biết mối quan hệ của mình là Cô Trang.
Khi đóng xong thì chị ấy lập tức rảo bước đi về hướng ngoài ngõ tất nhiên là phải ngang qua nhà mình và mình thì đang đứng ở đó.
– Ủa…đi đâu đây… Chị Nhi tròn mắt nhìn mình khi thấy mình đứng trước cổng nhà điệu bộ khóa cửa.
– Dạ…chào chị…em ra ngoài tí… Mình gật nhẹ đầu chào chị ấy và trả lời.
– Ừm…Dì có nhà hông… Chị Nhi cười sau đó hỏi ngay.
– Dạ có… Mình khẽ nói.
– Ừm…chị vào nhà chơi với chị Linh tí nha…để cổng đó chị vào rồi gài cho… Chị Nhi vừa đi lại gần mình vừa nói.
– Dạ… Mình khẽ trả lời có chút gì đó sợ sệt.
Chị Nhi nói xong thì từ từ bước nhanh vào sau đó gài cổng hướng bước vào trong sân nhà mình.
Mình chợt thở phào nhẹ nhõm khi thấy chị Nhi không đả động gì tới chuyện giữa mình và Cô Trang đêm hôm nọ mà chị ấy đã vô tình chứng kiến.
Nhưng đời không như mơ.
Vì khi mình quay lưng chuẩn bị đi ra hướng đầu ngõ thì bất chợt tiếng chị Nhi lại vang lên từ bên trong cửa.
– À…Duy nè… Tiếng gọi của chị Nhi í ới từ ngay phía sau lưng mà chẳng biết chị ấy đã đi ra từ lúc nào.
Mình bất giác rung bắn người rồi từ từ quay lưng lại đối mặt với chị ấy.