Bạn đang đọc Di ơi! Hoàng xin lỗi!: Chương 34: Quên đi
Chương 34: Quên đi
Chiều hôm nay thật đẹp, trời cao vời vợi, tiếng chim ríu rít gọi nhau bay về tổ. Những cặp nam nữ nắm tay nhau lượn qua rồi lượn lại. Chóng mặt. Cô ngồi thu lu một mình ở ghế đá, quần short, áo hoddie, nón lưỡi trai lệch, giày bata…cứ như bỏ nhà đi bụi.
Người đi qua liếc một cái, đi lại nhìn một cái, cô biết cô đẹp, đâu cần nhìn như vậy. Còn Diễm Nhi nữa, hẹn năm giờ, bây giờ là năm giờ bốn mươi lăm. Nó đã chết ở đâu bốn mươi lăm phút rồi.
“Hộc…Di…mình xin lỗi…mình kẹt…kẹt xe!” Lại là lí do, lúc nào cũng là kẹt xe.
“Cậu có lí do nào mới không?” Cô chống hông hỏi.
“Không!” Ơ, con này tỉnh. Nó trả lời ngon ơ luôn, sao không đắn đo suy nghĩ gì hết vậy. “Thôi, đi, mình đói rồi!” Nó kéo tay cô đi một mạch. Lần này khá hơn lần trước, không còn la liếm lề đường nữa mà là vô mấy quán bình dân.
Cô ngồi nhìn Diễm Nhi ăn ngon lành, bộ đi học Đại học đói lắm hay sao mà nó ăn dữ vậy chứ? Hai đĩa bánh bèo rồi đó.
“Sao không ăn?” Nó hỏi
“No rồi! Cậu ăn đi.” Cô trả lời nhỏ nhẹ.
Sau khi ăn xong, cô cùng với nó lại đi đến những trung tâm mua sắm. Cô mua vài bộ để dành mặc dần. Những kiểu đồ ở đây thật là sơ sài, một nhà thiết kế tương lai như cô không thể nào chấp nhận được. Cô cầm cái này lên rồi lại buông xuống, trong khi Diễm Nhi thì tích cực “bóc hốt”.
Lúc cả hai cùng nhau ăn kem ở quán thì nó lại gợi chuyện cũ. Nó nói lòng vòng, cô cố né tránh câu chuyện nhạy cảm lần đó. Thật tình cô không muốn nhìn lại cái quá khứ đẫm nước mắt đó nữa.
“Di, có bao giờ cậu thắc mắc là tại sao cậu quan hệ mà cậu không… Có thai không?” Cô bị sặc kem bởi hai từ “có thai”. Cô cũng từng thắc mắc nhưng cho rằng là Thiên Hoàng có phòng tránh.
“Không!”
“Lúc cậu đi, Hoàng có nói một bí mật động trời! Nghe không?” Nó hỏi, mặc dù rất tò mò nhưng cố làm đanh.
“Không!”
“Không nghe mình cũng nói. Đêm đó, cậu và Thiên Hoàng…không có quan hệ!”
“Là sao?” Đầu óc cô ong ong lên, những tấm hình đó quá rõ rồi còn gì. Chính cậu ta cũng thừa nhận như vậy mà. Cô mở to mắt nhìn Diễm Nhi. Nó uống ngụm nước rồi nói tiếp.
“Có nghĩa đêm đó Hoàng chỉ giả vờ chứ Hoàng không làm gì cậu hết. Hoàng nhờ nhân viên nữ thay đồ cho cậu vì cậu ói lum la, ói cả vào người Hoàng. Trong lúc đó cậu ta ghét cậu bỏ, làm gì mà làm. Nhưng vì muốn hạ nhục cậu trước dư luận trường nên mới làm nên cái trò đó. Hiểu chửa?” Thật tình cô chỉ mới tiếp thu chắc được một phần ba câu chuyện. “Cậu vẫn còn nguyên đấy, thật là!” Nó bày ra bộ mặt chán ghét nhìn cô.
Khi nuốt trôi toàn bộ câu chuyện thì lòng cô cứ như mở cờ. Cô không biết dùng từ nào diễn tả về niềm vui này. Rất vui? Không đúng là vô cùng rất rất vui. Mọi thứ xấu xa cô gán mác cho Hoàng dường như không còn nữa, trong mắt cô lúc này Hoàng không còn khốn nạn như trước nữa.
“Mình nói điều đó ra là muốn cậu… Cho Thiên Hoàng thêm một cơ hội nữa, tội nghiệp cậu ta lắm. Lúc cậu đi cậu ta thật sự hối hận, cậu ta khóc rất nhiều. Mình nói vậy thôi chứ cho cơ hội hay không là quyền của cậu nhưng Thiên Hoàng là người con trai tốt và mình nhân thấy cậu vẫn…còn yêu Thiên Hoàng.”
Là người tốt sao? Có thật là người tốt không? Có thật là cậu ta đã khóc rất nhiều không? Có thật là…Diễm Nhi đang về phe cô? Và có thật là cô còn yêu cậu ta?
Một cơ hội? Không khó nhưng liệu người ta có biết nắm giữ lấy cơ hội của cô dành cho họ hay lại đánh mất một lần nữa. Cô sợ mình lại bị tổn thương như đã từng. Cậu ta đã có thể tổn thương cô một lần thì làm sao dám chắc sẽ không có lần sau chứ?
“Hãy quên đi mọi chuyện đi Huyên Di! Hãy làm những gì tim cậu bảo!” Diễm Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô nhìn sâu vào mắt nó và nhẹ gật đầu. Cả hai cùng mỉm cười. Buổi chiều hôm nay thật đẹp.