Di ơi! Hoàng xin lỗi!

Chương 35: Ta quen nhau nhé?


Bạn đang đọc Di ơi! Hoàng xin lỗi!: Chương 35: Ta quen nhau nhé?

Chương 35: Ta quen nhau nhé?
Đêm hôm nay lại giống đêm hôm qua, cô dành thời gian cho việc mở những món quà mà Thiên Hoàng tặng. Bây giờ, cô chẳng còn cảm giác chán ghét những món quà này nữa, cũng không còn khó chịu khi thấy bộ váy cưới nữa.
Đây là hộp quà bảy trăm linh sáu, là một con gấu bông nhỏ. Cô bóp nhẹ vào bụng nó, một loạt âm thanh phát ra, đó là một bài nhạc. Tiếng hát nghe rất buồn, đó là giọng Thiên Hoàng. Bài hát cũng thật buồn.
“Baby wont you tell me why there is sadness in your eyes
I dont wanna say goodbye to you
Love is one big illusion I should try to forget
But there is something left in my head
Youre the one who set it up
Now youre the one to make it stop

Im the one whos feeling lost right now
Now you want me to forget every little thing you said
But there is something left in my head”
Thật sự cô cũng chẳng biết trình độ nghe và hiểu tiếng Anh của cậu ta bao nhiêu nữa mà lại đem bài này hát chứ. Trong tình huống muốn xin lỗi thì bài này thật sự…không liên quan gì cả. Nhưng cô thích mọi thứ thuộc về cậu. Trong vô thức cô bật cười hạnh phúc, thì ra khi yêu con người ta có thể cười điên dại như vậy.
***
Hôm nay, cô quyết định đi gặp cậu ta, theo lời Diễm Nhi thì giờ đây cô đã và đang đứng ở cổng trường Đại học Kinh tế. Không biết tên Thiên Hoàng đó có dở chứng bỏ tiết không nữa đây.
Khoảng bảy giờ, cô thấy cậu ta lết cái thân tàn ma dại đến trường. Đầu bù xù, chắc là ngủ quên, trễ giờ chưa kịp chải. Cậu ta khựng lại khi thấy cô, cô nhẹ nở một nụ cười. Cậu ta theo phản ứng tự nhiên thì phải cười lại nhưng cậu ta lại ngoái người ra sau. Khi xác định là cô cười với cậu thì cậu mới mỉm cười. Cậu bước đến trước mặt cô, bốn mắt nhìn nhau. Gió thổi nhè nhẹ làm tóc cô bay theo gió.
“Em đến đây làm gì?” Cậu ta hỏi.

“Tìm cậu!” Hai từ, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng đủ khiến tim cậu đập loạn nhịp. “Mình muốn biết sự thật đằng sau những tấm hình nóng bốn năm về trước.” Gương mặt cậu ta khẽ bối rối nhưng cậu ta thuật lại mọi chuyện rất nhanh. Mọi thứ đều rất ăn khớp với lời của Diễm Nhi.
“Em…tha thứ cho anh nhé?” Cậu ta thì thầm như một đứa trẻ biết lỗi.
“Ừm.” Cô gật đầu mỉm cười. “Cậu có biết bốn năm qua không thấy cậu mỗi ngày thì cuộc đời của mình chán lắm không? Hôm nay mình muốn nói với cậu là chúng ta quen nhau nhé?” Cô đi thẳng vấn đề, gương mặt cậu ta nghệch ra cứ như cô nói sai gì đó.
“Được, được, cảm ơn em đã cho anh thêm một cơ hội.” Cậu ta nhào đến ôm chầm lấy cô. Mọi người xung quanh đều dừng lại xem phim tình cảm, cô cúi mặt vào ngực cậu. Ngại thiệt. Cuối cùng, cô cũng có thể ôm người con trai mà cô thầm yêu.
Cậu định cúi xuống hôn cô thì cô dùng tay ngăn lại, nhẹ lắc đầu mỉm cười.
“Đánh răng chưa đấy? Vào học đi, chiều gặp lại!” Cô đẩy Hoàng vào trường, cậu ta thì hiện rõ vẻ tiếc nuối nhưng cũng vâng lời.
Cô đi dạo trên con đường quen thuộc, mọi thứ thuộc về nơi đây, thuộc về Thiên Hoàng, mọi thứ cô đều thấy nó rất đẹp. Lòng cô nhẹ hơn khi đã làm theo con tim. Nhi nói đúng…cô vẫn còn yêu Thiên Hoàng. Yêu rất nhiều.
Bỗng tiếng chuông điện thoại làm phá hỏng cả không gian lãng mạn. Là Jenny gọi cô.
“Alo, mình nghe đây!”
“…”
“Sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.