Bạn đang đọc Di ơi! Hoàng xin lỗi!: Chương 15: Tấm hình thảm họa trên facebook
Chương XV: tấm hình thảm họa trên facebook
Đến chiều, cô mang nguyên cái bản mặt của một cái con nhỏ bị mất nụ hôn đầu về nhà. “Rầm” cái cửa tội nghiệp bị cô đá không thương tiếc. Cô “bay” vô phòng tắm, xả nước cho người nó “nguội” chứ giờ nó “hót” quá trời quá đất luôn rồi.
Ở một quán cà phê gần trường, một cái bàn gần cửa sổ. Có hai thanh niên mặc đồng phục, ngồi nhâm nhi ly capochino. Một mang vẻ đẹp trai mà thư sinh, lãng tử. Một đẹp trai nhưng mang vẻ hào hoa, sành đời. Khỏi nói cái tên hào hoa sành đời là Thiên Hoàng, còn đứa còn lại là Nhật Vinh, bạn thân của Thiên Hoàng.
“Nè, mày làm gì mà cười cười hoài vậy?” tên Vinh hớp một ngụm cà phê rồi nhìn Thiên Hoàng cứ cười nãy giờ.
“Mày có biết Huyên Di lớp tao không?”
“Biết, mày đừng nói là mày cười cái vụ lúc sáng nha?”
“Ừ, mà sao mày biết?”
“Lên facebook là thấy liền, ảnh đăng quá trời!” Nhật Vinh cằm điện thoại vãy vãy rồi thảy cho Thiên Hoàng.
Mặt Hoàng chuyển từ xanh sang tím, từ tím sang trắng rồi chuyển hẳn sang màu đỏ. Khói từ hai lỗ tai cậu xì ra cứ như ống khỏi tàu hỏa. “Ai đăng?” cậu nghiến răng hỏi Nhật Vinh.
“Mày nghĩ tao biết?” Nhật Vinh vừa nói xong thì Hoàng đứng lên bỏ về. “Ê, trả…trả..” Chưa nói hết câu thì Vinh thấy Hoàng đã đi xa quá rồi.
Tại tư gia Huyên Di, mặt của Di hiện tại còn xanh hơn cả đít nhái. Cô nguyền rủa đứa nào đăng tấm này. Tiên sư chúng nó. Cô dập cái laptop mà thấy thương nó.
“No face, no name…”
“Giờ này còn nô nô gì nữa, alo, ai vậy, không biết tui đang bực hay sao mà còn gọi?”
Cái giọng leo lẻo bên kia khỏi nói tên cô cũng biết là ai. Nó nói không ngớt miệng, cô chỉ im lặng ngồi nghe rồi kết thúc bằng một chữ “Ừ”.
Cô quăng cái điện thoại sang một bên rồi nằm dài ra giường. Tứ chi hình chữ đại, cô nhắm mắt lại rồi ngủ luôn.
Khoảng sáu giờ rưỡi cô giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên sau khi cô mở mắt là vớ lấy cái điện thoại mà online facebook. Chèn đét ơi, tấm hình cán cột mốc một ngàn like. Nhìn mà sốc dã man. Đã mất đi nụ hôn đầu giờ cô còn bị đem bêu rếu cho bàn dân thiên hạ thấy. Thật là muốn nổi xung thiên.