Di ơi! Hoàng xin lỗi!

Chương 14: Mất nụ hôn đầu


Bạn đang đọc Di ơi! Hoàng xin lỗi!: Chương 14: Mất nụ hôn đầu

Chương XIV: Mất nụ hôn đầu
Hôm sau, Huyên Di cũng như mọi khi, thức dậy sớm và đến trường bằng xe buýt. Hôm nay, tâm trạng của cô đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi. Nhưng điều đó kéo dài chưa được bao lâu thì vô trường đã bắt gặp ngay bản mặt ưa không nổi đối với cô nhưng cực kì rất ưa trong mắt hàng tá lũ mê trai.
Cô cố hết sức mới chen được vào chỗ ngồi và cũng cố hết sức mới chen ra khỏi được cái đám ruồi nhặn bu quanh Thiên Hoàng. Chèn ơi, nó thiếu oxi kinh khủng, cô không tài nào mà đứng đây được nữa. Không khí lớp học đã bị ô nhiễm bởi cái mùi nước hoa kinh khủng của cái đám con gái đó xối lên người vào buổi sáng.
Cô lan man đi ra hành lang đứng nhìn xuống sân trường, trong đầu đặt ra câu hỏi “rớt từ đây xuống dưới chết không ta?” đang mải mê suy nghĩ xem sống chết như thế nào thì tiếng hắng giọng vang lên sau lưng. Cô quay người lại, đập mặt vô bộ ngực “hoành tráng” của Hoàng. Hương nước hoa từ người cậu ta vay lấy cô, bỗng tim cô hẫng đi một nhịp.
“Cậu làm gì đứng đây thế Huyên Di?” cậu ta tựa lưng vào lang can, mắt nhìn lên trần, vẻ đẹp yêu mị đáng ghét đó lại làm tim cô hẫng thêm một nhịp. Quái gì mà hẫng hoài vậy?

“Làm gì là chuyện của tớ, không cần cậu quản! Kẻ thù thì không nên đứng gần, mắc công lại xảy ra thương vong.” Cô định quay lưng đi vào thế mà cô đã nghe được giọng nói lảnh lót của thầy Sử. Chu cha, hôm nay cô với tên Hoàng “hên” dữ.
Hết hồn, cả hai hoảng loạn bỏ chạy nhưng thật không may, cô vấp phải cái gì đó, chả biết là cái gì mà cô nhào người về phía trước, vâng, chỗ bám víu duy nhất là Thiên Hoàng. Cậu ta cũng nhanh tay đỡ lấy cô và cô cảm nhận cú ngã đó thật êm ái. Đôi môi cô cảm nhận được sự âm ấm. Bốn con mắt nhìn nhau ở cự li gần. Mắt cậu ta màu nâu. Nhưng đây đấu phải lúc để xem mắt nhau màu gì. Cô lật đật đứng lên rồi hét khe khẽ với cậu ta.
“Cậu có biết đây là nụ hôn đầu đời không hả? Cậu có biết kẽ cướp nụ hôn đầu đời của một thiếu nữ là một tội nhân thiên cổ, tội không thể tha không hả?”
“Cậu mà thiếu nữ, cậu là thiếu lữ thì có.”
“Gì, giờ cậu muốn gì, cướp nụ hôn đầu của tôi rồi phủi bỏ trách nhiệm à?” Cô xắn tay áo lên, Hoàng lùi về thủ thế, cứ tưởng sẽ có một trận tam bành nhưng…

“Hai em có thôi không? “Hồn nhiên” hôn nhau xong rồi định đánh nhau à?” Lúc này cô và Hoàng tỉnh mộng, ở đây còn có “người thứ ba” nữa. Cả hai nhìn ông thầy rồi mới phát hiện có tám mươi bốn con mắt đang tò mò nhìn ra. Cô trừng mắt với cái lũ chem chép đó, nhìn gì mà nhìn chứ? Xưa giờ bộ đây là lần đầu cô đánh nhau với Hoàng à?
Giờ thì hay rồi, cả hai đang ngồi dưới phòng giám thị mà viết kiểm điểm. Thật tình, cô thấy cái kẻ đáng viết kiểm điểm là ông thầy dạy Sử. Ổng “hồn nhiên” đứng nhìn hai con người bị tai nạn nằm chình ình dưới đất mà không biết giúp đỡ rồi để ột cô gái mới lớn mất đi nụ hôn đầu.
Còn tên Hoàng, ngồi viết kiểm điểm “dui” lắm hay sao mà cứ cười mỉm mỉm rồi lại liếm liếm cái môi.
“Bộ cậu “dui” lắm hay sao mà cứ ngồi cười như thằng dở vậy?”
“Kệ tôi đi, tại tôi mắc cười nên tôi cười. Cậu cười không được nên ganh tị à?”
“Ừ, cười không được nên nổi điên vậy đó! Hứ!” Cô viết xong bản kiểm điểm rồi đứng lên bỏ về lớp. Cậu ta cũng đứng lên te te đi theo, cô quay lại thì cậu ta đứng nhịp “dò” ngó trời. Đồ dở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.