Bạn đang đọc Di ơi! Hoàng xin lỗi!: Chương 16: Cảm giác lạ
Chương XVI: Cảm giác lạ
Hôm nay đã là thứ sáu, tính từ lúc cô mất nụ hôn đầu đến nay là đã mười sáu tiếng đồng hồ. Cô vác cặp vô lớp mà cái mặt chầm hầm, mặt tên Hoàng cũng chả khá hơn là bao.
Đi có từ cổng trường vô tới lớp mà cứ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, lấy khẩu trang đeo vô rồi mà vẫn nhận ra. Thật đúng là cái lũ nhiều chuyện. Di đứng sành soạn tập, Hoàng thì liếc Di.
“Liếc gì mà liếc hả? Quen biết gì liếc?” Cô nổi nóng từ qua nay, giờ đụng “chiện” là chửi luôn.
“Không quen, liếc cho quen!”
“Không quen thì không quen luôn đi, liếc cho quen làm gì? Môi hun tùm lum tùm la, hun vô môi tôi, bẩn chết đi được. Ọe!” Cô làm động tác buồn nôn để minh họa cho câu nói thêm phần sinh động.
“Sau này tôi còn hôn cậu dài dài.”
“Ý gì đây hả?”
Cả hai đứng nhìn nhau bậm trợn, không khí xung quanh đang nóng bất thình lình hạ xuống độ âm. Thật là kinh khủng. Hoàng bất chợt vươn tay ra kéo Di lại gần hơn, môi cậu với môi cô chỉ còn cách nhau vài milimet. Cả hai nghe được cả hơi thở của nhau. Nhịp tim cô lại đập chệch đi một nhịp.
“Hừm, E hèm” Tiếng nói vang lên không xa không gần, chỉ ngay lỗ tai mà hét vào. Hoàng buông Di ra, liếc qua là bạn lớp trưởng thân thiện dễ mến đang đứng chình ình với nụ cười tươi không cần tưới. “Hai bạn định đóng phim tình cảm cho ai xem?”
“Ai muốn xem thì xem.” Tên Hoàng trả lời ngon ơ.
Bạn lớp trưởng gật gù bỏ đi, thế là thế nào nhỉ? Lại hỏi câu đó xong rồi bỏ đi tuốt vậy á hả? Chú ấy cứ đùa.
Còn nữa, tim Di nãy giờ hình như đập không đúng quỹ đạo, nó có chỗ sai sai nào đó. Hình như nó đang rung động. Kì lạ, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được điều này.
Giờ ra chơi, tại căn tin có hai bà tám đang ngồi nói chuyện.
“Tim tớ bị gì á!” Di nói chuyện với vẻ lo lắng vô cùng.
“Gì là gì?” Nhi ngồi ăn mì nhướn mât hỏi lại.
“Không biết, khi đứng gần Thiên Hoàng thì tim tớ đã hẫng đi vài nhịp.”
“Cậu có cảm tình với Hoàng rồi đấy!”
“Sao như thế được? Tớ và cậu ta là kẻ thù, làm gì có vụ có cảm tình hay cảm tính.”
“Có một sự thật mà con người ta không thể chối bỏ đó là tình yêu. Tình yêu sẽ hóa giải mọi hận thù, kẻ thù vẫn có thể trở thành người mà ta yêu thương nhất, quan trọng nhất.”
Sau khi nghe Nhi nói xong câu đó, cô lặng người đi, có phải vậy, có phải như Nhi nói, cô đã bắt đầu có cảm tình với Thiên Hoàng? Kẻ thù còn có thể trở thành người yêu, huống hồ gì cô với Hoàng chỉ là sự kình chống nhau nhất thời của cái “tuổi nổi loạn”.
Câu nói đó của Nhi nó cứ đeo đuổi cô mãi, tim cô cứ bắt đầu đập loạn xì ngầu lên khi thấy Hoàng. Nhưng dù có cảm tình đi chăng nữa cô nghĩ chuyện này không nên để cho Hoàng biết vì người cậu ta yêu bây giờ là Nhã Hà. Cô chẳng muốn làm chuyện tình tay ba chút nào.