Dị Giới Dược Sư

Chương 82: Yến hội


Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 82: Yến hội

Lộ Thiến theo Mộ Dung Thiên vào phòng, trong lòng hơi có chút lo sợ, nàng không rõ mình đã gây ra chuyện gì.

Cởi bộ trang phục ẩn sĩ ra, thần sắc của Mộ Dung Thiên có vẻ không mấy tốt, hỏi:

– Tiểu Lộ, sao muội lại quen biết với Lăng Đế Tư?

Lộ Thiến ngạc nhiên đáp:

– La Địch ca ca, huynh cũng biết Lăng Đế Tư tỷ tỷ ư?

– Há?

Mộ Dung Thiên vội vàng lấp liếm:

– Nàng ta có danh tiếng như vậy, lẽ tất nhiên là ta có nghe tới rồi.

Không đợi Lộ Thiến hỏi tiếp, sắc mặt hắn trầm xuống:

– Muội đừng quản nhiều chuyện như vậy, ta chỉ muốn biết, tại muội sao lại quen biết nàng ta, hơn nữa, hai người lại có vẻ rất thân thì phải?

Lộ Thiến lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Thiên tức giận, sợ đến ngay cả thở mạnh cũng không dám, rụt rè nói:

– Sau khi tan học, muội chờ huynh ở cửa học viện, khi đó huynh còn chưa đến, mấy người xấu ở học viện cứ lại gần chọc ghẹo không ngớt, lúc đó muội rất sợ, vừa may Lăng Đế Tư tỷ tỷ đi ngang qua đấy và dọa cho bọn họ bỏ chạy hết. Nhờ vậy nên bọn muội mới quen biết nhau.

Nàng không rõ vì sao Mộ Dung Thiên lại có ác cảm với Lăng Đế Tư như vậy.

Sắc mặt của Mộ Dung Thiên hơi giãn ra, nói:

– À, té ra là thế.

Thì ra lúc đầu hắn còn tưởng Lộ Thiến đã chủ động làm quen với Lăng Đế Tư, nếu quả đúng như vậy thì hắn chắc chắn sẽ nổi giận.

Lộ Thiến gật đầu xác nhận, rồi Mộ Dung Thiên lại nói:


– Mặc kệ thế nào, sau này muội nên ít tiếp xúc với nàng ta thì hơn.

Lộ Thiến nhỏ giọng hỏi:

– Tại sao vậy? Lăng tỷ tỷ là người tốt mà, nếu hôm nay không có tỷ ấy thì muội cũng không biết phải làm thế nào nữa. La Địch ca ca, có phải huynh có điều gì hiểu lầm với Lăng tỷ tỷ không? Tỷ ấy thật sự…..

Mộ Dung Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn không nói một câu, chỉ xoay người bỏ đi.

Lộ Thiến vội vã kéo lấy vai hắn, òa lên khóc rồi nói:

– La Địch ca ca, muội nghe lời huynh, chuyện gì muội cũng nghe lời huynh, sau này sẽ không gặp lại tỷ ấy nữa!

Nếu như Mộ Dung Thiên chỉ nổi giận rồi mắng chửi nàng một chập, vậy thì Lộ Thiến cũng không khó chịu lắm, nhưng đằng này nàng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, điều đó khiến cho nàng cảm thấy một nỗi sợ hãi như thể La Địch ca ca của nàng sắp sửa vĩnh viễn rời xa nàng vậy. Nàng vốn chỉ có một thân một mình, hơn nữa còn vừa mới thoát ra khỏi vực sâu mà tìm lại được hạnh phúc và vui vẻ. Vì thế nên đối với Lộ Thiến mà nói, Mộ Dung Nhiên so với bất kỳ ai, thậm chí là ngay cả sinh mạng của nàng thì cũng còn quan trọng hơn. Trong lòng Lộ Thiến rất hối hận, bản thân La Địch ca ca bình thường vẫn hay cười nói vui vui vẻ vẻ, nếu như không phải có chuyện gì không thể nhẫn nhịn được thì ca ca mới không hài lòng như vậy, nhưng mình lại không biết điều, còn làm cho huynh ấy tức giận thêm.

Nước mắt của nữ nhân quả đúng là một thứ vũ khí sắc bén vô cùng, đặc biệt là đối với Mộ Dung Thiên – một kẻ “kiến lệ tử” [1], nước mắt có lực sát thương vô cùng cường đại. Do đó, khi hắn vừa thấy Lộ Thiến rơi lệ thì trong lòng liền mềm đi, vội vàng an ủi:

– Đừng, đừng khóc, Tiểu Lộ ngoan nào.

Lộ Thiến ôm chặt lấy cánh tay của Mộ Dung Thiên, tựa như nàng sợ một khi buông ra thì người nàng yêu thương sẽ lập tức biến mất vậy, nàng vừa khóc vừa nói:

– Hu hu, La Địch ca ca, huynh đừng để ý tới lời nói lúc nãy của muội, là muội không đúng, muội sẽ không gặp Lăng tỷ tỷ nữa, có được không?

Lúc này tức khí trong lòng Mộ Dung Thiên đã giảm hơn phân nửa, nên đầu óc cũng tỉnh táo lại và suy nghĩ tỉ mỉ một chút. Lăng Đế Tư lúc đó giúp Lộ Thiến một việc lớn như vậy, còn Lộ Thiến thì vì cảm kích người ta cho nên mới trò chuyện thêm một vài câu, âu cũng là chuyện rất bình thường kia mà. Suy cho cùng, nguyên nhân của mọi chuyện cũng đều do mình đến muộn mà ra. Kỳ thật, Lăng Đế Tư cũng không phải là nữ nhân hư hỏng gì, chỉ là giữa mình và nàng ta còn có mối ân oán không thể nói rõ được mà thôi, nhưng cũng không nên dựa vào đó mà hạn chế sự giao lưu tự do của Lộ Thiến được. Nàng một mình học ở Tát Á Da Lộ ma võ học viện cũng rất cô độc rồi, mà trước kia lại đã từng chịu đủ các loại rẻ khinh nên tính tình của nàng có chút hướng nội. Nàng sẽ không chủ động đi kết giao bằng hữu hoặc là dễ tin người khác, vì thế mà rất khó kiếm được bằng hữu. Chẳng lẽ chỉ vì mình mà cứ để cho nàng phải tiếp tục cô độc mãi hay sao? Huống hồ, nàng lại còn là một tiểu cô nương xinh đẹp, nên tất nhiên là sẽ có rất nhiều ruồi nhặng ở học viện đeo bám không tha, cũng giống như chuyện hôm nay xảy ra tại cửa học viện đó thôi. Quả thật, nếu như nàng có một chỗ dựa vững chắc như Lăng Đế Tư đây, vậy thì sau này mình cũng được yên tâm hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên liền vỗ lên vai nàng và cất giọng ôn nhu nói:

– Xin lỗi muội, huynh không nên tức giận mới phải. Không có gì đâu, muội cứ tiếp tục lui tới và làm bạn với Lăng Đế Tư đi, huynh không phản đối đâu.

Lộ Thiến nghe xong lời đó của Mộ Dung Thiên thì có chút không tin, bởi vì thái độ của hắn thay đổi quá nhanh.

Mộ Dung Thiên nhìn khuôn mặt dễ thương và xinh đẹp như “lê hoa đái vũ” [2] của nàng, thì cảm thấy thương mến vô hạn, gật đầu nói:


– Thật đấy, huynh không gạt muội đâu.

Lộ Thiến nghẹn ngào nói:

– Nhưng….nhưng vừa rồi hình như huynh không được vui. La Địch ca ca, muội nghe lời huynh, sau này sẽ không gặp Lăng tỷ tỷ nữa.

Mộ Dung Thiên cười nói:

– Nha đầu ngốc, lúc nãy chẳng qua là La Địch ca ca chưa nghĩ thông thôi. Lăng Đế Tư là nhân sĩ thuộc tầng lớp danh môn vọng tộc, vốn không cùng một giai cấp với chúng ta, do đó mà huynh không muốn muội tiếp xúc với nàng ta quá nhiều. Tuy nhiên, bây giờ huynh nghĩ thông rồi, nghe nói nhân cách của nàng ta cũng không tệ, vậy thì bỏ qua lời huynh nói lúc nãy nhé.

Lộ Thiến bán tín bán nghi hỏi:

– Thật chỉ có thế thôi sao?

Mộ Dung Thiên gật đầu đáp:

– Đúng vậy!

Giờ đây, hắn lại muốn nỗ lực khuyên Lộ Thiến nên lui tới với Lăng Đế Tư nhiều hơn, bởi vì có như thế thì hắn mới không cần lo lắng về vấn đề an toàn của Lộ Thiến ở Tát Á Dạ Lộ ma võ học viện nữa.

Lộ Thiến cảm thấy Mộ Dung Thiên quả thật rất chân tình, nên nàng cũng nín khóc và mỉm cười nói:

– La Địch ca ca, huynh thật là tốt! Muội biết sở dĩ huynh không cho muội kết giao với Lăng tỷ tỷ là cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi, nhưng Lăng tỷ tỷ không phải người xấu đâu.

Mộ Dung Thiên thầm cảm thấy xấu hổ, vừa rồi hắn chỉ thuần túy là vì tư tâm, nhưng rồi hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc, chợt hỏi:

– Đúng rồi, Tiểu Lộ, lúc nãy muội có nói gì về ta cho Lăng Đế Tư biết không?

Lộ Thiến lắc đầu:


– Không, bọn muội chỉ vừa mới gặp nhau thôi.

Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:

– Tiểu Lộ, huynh không phản đối việc hai người kết thành hảo bằng hữu với nhau, nhưng có hai điều kiện mà muội nhất định phải đáp ứng với huynh. Thứ nhất, không được nói tên của huynh cho nàng ta biết. Thứ hai, không được đưa nàng ta về nhà. Huynh thích cuộc sống bình đạm, nên không muốn tiếp xúc và lui tới với người của giới thượng lưu!

oooOooo

Lộ Thiến lúc này đã thôi khóc và cùng Mộ Dung Thiên bước xuống lầu, ở tầng dưới Khiết Tây Tạp đang xem chương trình “Lệnh truy nã” trên ma pháp kính tượng đầy vẻ hứng thú, thì ra chương trình đó đang chiếu hình ảnh của chính bản thân nàng. Điều đó khiến cho nàng cảm thấy đắc ý vô cùng, dù họ có tìm thì cũng vô dụng thôi, nay nàng đã có thuật dịch dung che giấu thân phận thì đừng có ai mong tìm thấy nàng.

Mộ Dung Thiên đặt người ngồi xuống sô pha, cười nói:

– Tạp Hy huynh đệ, ngươi cũng xem cái này à, ngươi có cảm tưởng thế nào đối với nha đầu Khiết Tây Tạp đó?

Khiết Tây Tạp thấy ánh mắt hắn lấp lánh nhìn hình ảnh ở trong kính tượng thì không trả lời hắn mà hỏi ngược lại:

– Ngươi nghĩ về nàng ta thế nào?

Nàng thầm nghĩ lúc chiều tên tiểu tử này bị Lăng Đế Tư làm cho thần hồn điên đảo, bây giờ nhìn thấy chân diện mạo của mình, thần sắc có vẻ như đã hoàn toàn bị hấp dẫn, không chừng hắn sẽ còn thốt ra những lời ái mộ mình nữa đó chứ. Như vậy thì cũng giúp cho mình vãn hồi lại được chút mặt mũi rồi. Bản thân Khiết Tây Tạp là một tiểu công chúa nên đối với những lời nịnh hót xung quanh nàng thì luôn cảm thấy buồn nôn, nhưng lần này lại rất háo hức muốn nghe, đây có thể xem như là ngoại lệ.

Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:

– Ta cảm thấy cái ả Khiết Tây Tạp kia quả thật là ngốc nghếch, ngốc một cách phi thường đấy chứ. Đang làm Thành chủ thiên kim tử tế hẳn hoi vậy mà không chịu, lại chạy rong khắp nơi để nếm mùi khổ cực, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ trở thành bữa ăn trưa của ma thú ngay.

Khiết Tây Tạp nghe xong lời của hắn thì tức muốn ngất luôn, nàng giận đến độ chỉ muốn ném Mộ Dung Thiên xuống đất rồi đánh cho hắn một trận nhừ tử để giải tỏa mối hận trong lòng mình.

Mộ Dung Thiên thấy bộ dạng căm phẫn của nàng, thì lấy làm kinh hãi nói:

– Huynh đệ, không lẽ ngươi….

Khiết Tây Tạp cũng nhận ra mình có chút thất thố, nên lập tức trấn tỉnh lại, trong lòng thấp thỏm không yên. Chẳng lẽ vừa rồi mình quá tức giận mà đã khiến cho hắn nhìn ra sơ hở sao? Bây giờ mình đang đối diện với chân diện mục của mình ở kính tượng kia, dù cho có thuật dịch dung che đậy, nhưng nói không chừng cũng sẽ dễ dàng bị bại lộ chứ chẳng chơi.

Mộ Dung Thiên tiếp tục nói:

– Không lẽ ngươi thầm mến nàng mà không thành? Loại nữ nhân bốc đồng này, không chấp nhận được đâu! Thật ra, hoa thơm cỏ lạ trong thiên hạ nhiều lắm, ngươi nói có phải không?


Lần này nghe xong thì Khiết Tây Tạp trực tiếp lăn kềnh ra đất luôn.

Đến giờ cơm chiều, Khiết Tây Tạp đối với những món ăn trên bàn y như kẻ thù không đội trời chung của mình vậy, nàng tấn công chúng như cuồng phong cuốn lá rụng. Nếu như nàng không giải tỏa được cục tức trong lòng, thì không khéo sẽ bước vào thời kỳ mãn kinh trước tuổi nữa ấy chứ. Lẽ tất nhiên, mùi vị đặc biệt của thức ăn cũng là một nguyên nhân ở trong đó, dù cho nàng là nữ nhi của một Thành chủ và đã từng nếm qua rất nhiều thức ăn ngon trong thiên hạ, vậy mà cũng không nói ra được đây là những món gì.

Mộ Dung Thiên thấy nàng ăn giống như dân chạy nạn bị đói lâu ngày vậy, nên từ tốn nói:

– Tạp Hy huynh đệ, ta nghĩ gia đình ngươi chắc cũng không phải là gia đình giàu có gì đâu phải không. Ài, ăn nhiều một chút đi nhé, ăn nhiều vào.

Khiết Tây Tạp nghe xong thì thiếu chút nữa là phun hết cả cơm ra ngoài. Nàng thầm nghĩ số lượng tài sản trong nhà của bổn tiểu thư nhiều vô số kể, nếu lấy kim tệ dìm chết ngươi cả mấy trăm lần thì cũng không khó chút nào đâu.

Lúc này chuông cửa chợt vang lên, Mộ Dung Thiên liền cảm thấy kỳ quái, sao mình mới vừa từ học viện về mà đã có khách tới thăm rồi, là ai đây nhỉ? Hắn nhét một miếng thịt vào miệng rồi mới ấn vai Lộ Thiến lúc này cũng đang định đứng lên, để nàng ngồi xuống, còn mình thì đích thân bước ra mở cửa.

– A, Bích Dạ tiểu thư?

Nếu nói Mộ Dung Thiên có chút kiêng kỵ đối với ai đó, thì không cần phải nghĩ, người đó nhất định là ma nữ này rồi.

Chẳng lẽ hôm trước nàng ta cảm hóa Lộ Thiến không thành, nên bây giờ lại muốn thi hành âm mưu lần nữa? Mộ Dung Thiên nghĩ đến đây thì không khỏi có chút lo lắng.

Tuy nhiên, hắn đã đoán sai, Bích Dạ đi thẳng luôn vào vấn đề:

– La Địch tiên sinh, ta muốn mời ngươi cuối tuần sau đến tham gia một buổi yến hội xã giao với ta, không biết có được chăng?

Hết

===================================

Chú thích

[1] kiến lệ tử: Thấy nước mắt là chết.

[2] lê hoa đái vũ: nghĩa là “đẹp như hoa lê dính (đọng) hạt nước mưa”

nguyên bản trong một bài thơ Bạch Cư Dị dùng để miêu tả vẻ đẹp của Dương quý phi khi nàng khóc.

《长恨歌》: “玉容寂寞泪阑干,梨花一枝春带雨�� �”

《Trường hận ca 》: “Ngọc dung tịch mịch lệ lan kiền, lê hoa nhất chi xuân đái vũ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.